*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi bị đánh cho một trận, Giản Trọng Bình quy củ đem tình trạng thân thể của Yến Phi tỉ mỉ nói cho ba ông anh trai biết. Giải đáp tất cả mọi nghi hoặc của ba ông anh trai xong, Giản Trọng Bình lái xe quay trở lại bệnh viện, tiếp tục nghiên cứu của bản thân. Chuyện tình thần kỳ như vậy thế nhưng phát sinh bên người cậu, thân là một bác sĩ, cậu sao có thể không hưng phấn, không điên cuồng.

Yến Phi mang thai, hơn nữa không có bất kỳ dị dạng gì, mang thai bình thường. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu một hơi hút hết ba bao thuốc lá mới miễn cưỡng tỉnh táo lại. Tỉnh táo lại rồi, ba người cùng nhau bàn bạc thảo luận chuyện tình về sau, đây chính là chuyện lớn!

Tôn Kính Trì mở miệng trước: “Nhị ca, lão tứ, Nhạc thúc cùng Nhạc a di đã biết chuyện, tớ cùng lão tứ cũng phải mau chóng tìm thời gian nói cho người trong nhà, không thể giấu bọn họ. Mặt khác, còn phải nói cho Hắc ca bọn họ biết. Bọn họ vốn đã biết thân phận chân thực của anh trai, giờ nói cho bọn họ biết chuyện anh trai mang thai, cũng có thể tăng thêm một tầng bảo hộ cùng chiếu cố anh trai.”

Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu nghiêm túc suy nghĩ, Tiêu Tiếu gật gật đầu: “Tớ cũng hiểu được chuyện này không cần thiết phải giấu bọn họ. Vốn đây là một chuyện rất đáng chúc mừng. Anh trai sống lại bọn họ có thể tiếp nhận, việc anh trai mang thai bọn họ không có gì không thế tiếp nhận.”

Nhạc Thiệu nói: “Như vậy đi. Ngày mai gọi mọi người tới nhà ăn cơm, chuyện này phải nói cho bọn họ biết. Trọng Bình cũng nói sau ba tháng mới tới kỳ ổn định, chờ đứa nhỏ được ba tháng, chúng ta lại nói cho Phi biết. Có chúng ta cùng bằng hữu ở bên cạnh khuyên nhủ, anh ấy hẳn có thể tiếp nhận.”

“Anh trai là người sống lại một lần, không yếu ớt như vậy.” Tiêu Tiếu không quá lo lắng.

Tôn Kính Trì nói: “Vậy tớ cùng lão tứ lập tức trở về nhà.”

Nhạc Thiệu gật gật đầu: “Các cậu về đi, tớ ở nhà với anh trai. Lão tam, cậu thuận đường qua nhà tớ một chuyến, thay tớ giải thích rõ ràng, hiện tại đầu óc của tớ vẫn còn choáng váng.”

“Được.”

Không trì hoãn thêm, Tôn Kính Trì đứng lên: “Tứ, chúng ta đi thôi. Đi sớm về sớm.”

“Ừ.”

Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì quay về nhà, Nhạc Thiệu tiễn hai người rời đi, lại ngồi trong thư phòng thật lâu, sau đó tắm rửa tẩy đi một thân đầy mùi thuốc lá, đi lên phòng ngủ chính ở tầng hai. Trong phòng ngủ, Yến Phi ngủ rất say. Nhạc Thiệu ngồi xuống bên giường, dưới ánh đèn tường, anh cầm lấy tay của Yến Phi, kích động cùng vui sướng hiện lên. Năm năm tuyệt vọng cùng thống khổ tựa như chuyện của đời trước, trước mắt Nhạc Thiệu xuất hiện rõ ràng khuôn mặt của một người, dần dần, gương mặt người kia cùng gương mặt của người trên giường hợp lại thành một.

“Anh trai, cảm ơn anh.” Khom người, ở trên miệng Yến Phi thâm tình hôn một ngụm, Nhạc Thiệu lộ ra tươi cười ngây ngốc. Một tay nhẹ nhàng đặt trên bụng của Yến Phi, anh đã chờ không kịp muốn nghe đứa nhỏ gọi mình là ba ba.



Tiêu phụ Tiêu mẫu đang ngồi trong phòng khách như thường ngày cùng nhau thảo luận về chuyện chính trị trước mắt. Gia đình dân chúng bình thường thỉnh thoảng còn bàn luận thế cục trong nước cùng nước ngoài, càng đừng nói tới gia đình như bọn họ.

Bên ngoài truyền tới thanh âm dừng xe, Tiêu mẫu nghi hoặc không thôi: “Muộn như vậy rồi còn có người tới, chẳng lẽ muốn mở cuộc họp khẩn cấp?”

Tiêu phụ gỡ xuống kính viễn thị, nhìn về phương hướng ngoài cửa, khiến cho ông khó hiểu chính là, lại có tiếng ô tô khởi động truyền tới. Bất quá rất nhanh tiếp theo, hai người chợt nghe thấy cảnh vệ ngoài cửa hô lớn: “Đại thiếu!”

“Là Tiêu Tiếu?” Tiêu mẫu vừa nghe là con trai lớn trở về, đứng lên. Cửa mở, người tiến vào quả nhiên là Tiêu Tiếu. Tiêu mẫu lập tức hỏi: “Tiêu Tiếu, muộn như vậy rồi, sao con lại trở lại?” Đã hơn 12 giờ đêm.

Thấy cha mẹ đều ở trong phòng khách, Tiêu Tiếu hỏi: “Hai người còn chưa đi ngủ?”

Tiêu mẫu lôi kéo Tiêu Tiếu ngồi xuống, đáp: “Buổi tối đến nhà Lý bá bá của con ăn cơm, ta cùng cha con uống trà, hiện tại ngủ không được.” Lý bá bá là Hoàng đế đương triều, bất quá Tiêu Tiếu không có gì kinh hỉ, biểu hiện rất bình thường. Cậu cũng không ngồi xuống, lại vô cùng nghiêm túc nói: “Cha mẹ, con có việc muốn nói với hai người, lên tầng.”

Tiêu mẫu thoải mái trên mặt lúc này biến thành nghiêm cẩn, Tiêu phụ thấy thế cũng không hỏi nhiều, cầm theo cốc nước và kính viễn lão của chính mình, cùng vợ đi theo con trai lên tầng.

Đi vào thư phòng của Tiêu phụ, Tiêu Tiếu đóng cửa lại, khoá trái. Đây là hành động gần nhất bọn họ thường làm. Thấy con trai như vậy, Tiêu mẫu nhịn không được hỏi: “Tiêu Tiếu, có phải hay không xảy ra chuyện gì?” Dưới tình huống bình thường, chỉ khi xuất hiện nguy hiểm có thể lay động đến địa vị của Tiêu gia, Tiêu Tiếu mới làm ra hành động thận trọng như vậy. Tiêu mẫu không khỏi khẩn trương.

Tiêu phụ nâng tay ý bảo vợ mình trước hết đừng hoảng hốt, bình tĩnh nói: “Em trước hết nghe Tiêu Tiếu nói đã, đừng nóng vội.”

Tiêu Tiếu ngồi xuống sopha, ánh mắt là nơi duy nhất có thể biểu lộ ra cảm xúc, dưới ánh đèn phá lệ toả sáng. Cậu mặt không chút thay đổi, nói: “Cha, mẹ, con có một chuyện phi thường phi thường quan trọng muốn nói cho hai người biết. Con, sắp làm ba ba.”

“…”

Kính viễn thị trong tay Tiêu phụ rơi xuống, Tiêu mẫu hoá đá.

“Yến Phi, mang thai, là song bào thai. Ngày sinh dự tính nếu không có gì bất ngờ xảy ra hẳn là ngày mùng 10 tháng 1.”

“…”

“Yến Phi không phải ai khác, kỳ thực anh ấy chính là Chung ca tá thi hoàn hồn.”

* tá thi hoàn hồn:  mượn xác sống lại

“…”

Năm phút đồng hồ sau, trong thư phòng truyền ra tiếng thét chói tai của một nam một nữ: “Nói rõ ràng!”



Thời điểm Tôn Kính Trì về đến nhà, cha mẹ y đã đi ngủ. Tại trong trí nhớ của Tôn Kính Trì, cha mẹ vẫn luôn phân phòng ngủ. Năm thứ hai sau cái chết của Chung Phong, Tôn phụ cùng Tôn mẫu chuyển về chung một phòng, sống cuộc sống của một đôi vợ chồng bình thường, cũng đối với đứa con trai duy nhất của hai người dâng lên thân tình muộn màng, khiến cho Tôn Kính Trì đã sớm trưởng thành ăn không tiêu. Bởi vì nguyên nhân gia đình, Tôn Kính Trì từ nhỏ rất ít khi đem tâm tình chân thực của chính mình biểu lộ ra bên ngoài. Dùng mặt nạ tao nhã che giấu đi nội tâm, nhiều nhất cũng chỉ khi ở trước mặt Chung Phong, Tôn Kính Trì mới bộc lộ ra bản thân chân chính. Tại trong ấn tượng của cha mẹ, y vĩnh viễn đều là người ôn hoà vô hại, không biết cáu kỉnh là cái gì, thẳng tới khi Chung Phong gặp chuyện không may, Tôn phụ Tôn mẫu mới biết được, hoá ra, con trai cũng sẽ điên cuồng như vậy, điên cuồng tới mức khiến cho bọn họ sợ hãi.

Tử vong của Chung Phong khiến cho quan hệ gia đình của Tôn gia xảy ra biến hoá rõ ràng, nhưng ngăn cách giữa Tôn Kính Trì cùng cha mẹ cũng không phải năm năm là có thể tiêu trừ. Có thể nói, năm năm sau cái chết của Chung Phong, Tôn Kính Trì trong ba người là người số lần trở về nhà ít nhất. Hôm nay, không phải bởi vì điện thoại của cha hay của mẹ mà y chủ động trở về, Tôn phụ cùng Tôn mẫu đã lên giường nghỉ ngơi nghe được tiếng ô tô dừng lại, hai người theo bản năng tỉnh lại.

Trong đại viện đều là biệt thự nhỏ hai tầng độc lập, thanh âm ô tô rõ ràng như vậy, hẳn là có người tới. Tôn mẫu ngồi dậy, mở lên đèn ngủ đầu giường. Tôn phụ cũng ngồi dậy.

“Có phải hay không Kính Trì trở lại?” Tôn phụ hỏi.

Tôn mẫu nhìn đồng hồ báo thức đặt ở đầu giường, nói: “Muộn như vậy rồi, chắc không phải. Trọng Bình không phải đã nói hôm nay thằng bé muốn dẫn cậu bạn trai kia tới bệnh viện kiểm tra sao, khẳng định không có tâm tư trở về. Phỏng chừng là tới tìm anh.”

Nghĩ đến ‘vị hôn phu’ kia của con trai, Tôn phụ thở dài. Nhưng ông cũng chỉ có thể thở dài, tuyệt đối không thể ngăn cản. Đang muốn đi xem là ai tới, có người gõ cửa: “Cha, mẹ.”

“Kính Trì?!” Tôn mẫu kinh ngạc nhìn chồng mình. Tôn phụ xốc chăn lên, nhanh chóng xuống giường.

“Tới đây, tới đây.”

Mở cửa ra, vừa thấy quả nhiên là con trai, Tôn phụ cùng Tôn mẫu đều vô cùng cao hứng, cũng có chút lo lắng. Tôn phụ hỏi: “Muộn như vậy rồi sao con còn trở lại? Có phải hay không đã xảy ra chuyện gì?” Phản ứng đầu tiên của ông cùng vợ đều là con trai gặp phải chuyện tình không thể tự mình giải quyết, về nhà tìm viện binh.

Tôn Kính Trì ngăn lại cha mẹ đang muốn đi ra, nói: “Con có việc muốn nói với hai người, chuyện lớn, đi vào rồi nói.”

Tôn phụ vừa nghe là chuyện lớn, ngược lại tỉnh táo lại, nói: “Con đừng hoảng, mặc kệ xảy ra chuyện gì, ba ba đều có thể nghĩ ra biện pháp trợ giúp con.”

Tôn Kính Trì không nói gì, nhưng có thể bởi vì bản thân sắp trở thành ba ba, đối với những lời nói này của Tôn phụ, y cảm thấy đặc biệt cảm động. Hai tay phân biệt nắm lấy cánh tay của cha mẹ, đem hai người đẩy mạnh vào trong phòng, Tôn Kính Trì dùng chân đóng cửa, hiếm khi chọc ghẹo, nói: “Cha, con ở trong lòng người có phải hay không vĩnh viễn không trưởng thành? Con là người sắp 30 tuổi rồi, đâu thể xảy ra chuyện gì cũng chạy về nhà tìm cha mẹ a.”

Con trai thế nhưng dùng loại ngữ khí này để nói chuyện với mình, Tôn phụ có chút thụ sủng nhược kinh. Tôn mẫu vừa nghe liền thoải mái hơn không ít, nói: “Con muộn như vậy đột nhiên trở lại, một hồi lại nói xảy ra chuyện lớn, ta cùng cha con tự nhiên sẽ nghĩ theo phương hướng khác. Xảy ra chuyện gì, con trai, có chuyện lớn gì?”

Tôn Kính Trì cười thật sâu, ném ra một quả lựu đạn: “Hai người sắp được làm ông nội bà nội.”

“Cái gì?!” Tôn phụ cùng Tôn mẫu lặp lại hai chữ mà ngày hôm nay con trai bọn họ đã hỏi qua rất nhiều lần.

Tôn Kính Trì tiếp tục cười thật sâu, kích động nói: “Con dâu hai người, Yến Phi, mang thai, là song bào thai.”

“Cái gì?!”

Đây không phải lựu đạn, mà là bom nguyên tử.

“Còn có một chuyện nữa con muốn nói cho hai người biết. Yến Phi, anh ấy không phải ai khác, anh ấy chính là Chung ca.”

“…”

Bom khinh khí nổ mạnh, thân thể của Tôn phụ chao đảo, túm lấy tay vợ mình: “Chúng ta có phải hay không đang nằm mơ?”

Sau hơn nửa giờ, Tôn Kính Trì từ trong nhà mình đi ra, trước đi tới nhà của Nhạc Thiệu. Trong một gian phòng ngủ trên tầng hai, Tôn phụ cùng Tôn mẫu ngây ngốc nhìn đối phương, đột nhiên, Tôn phụ nhảy dựng lên: “Chúng ta tới nhà lão Tiêu! Chuyện này tuyệt đối là chuyện lớn!”

“A a!” Tôn mẫu chân tay luống cuống đứng lên muốn đi, Tôn phụ lập tức giữ chặt bà: “Trước thay quần áo đã!”

“A a, quần áo quần áo.” Tôn mẫu còn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại. Con dâu nam của bà thế nhưng lại chính là Chung Phong đã chết nhiều năm! Còn mang thai!

Tôn mẫu động tác thay quần áo khựng lại, suy yếu hô lên: “Trước lấy cho em một viên an tâm hoàn, em không hô hấp được…”

* an tâm hoàn:  một loại thuốc của Trung Quốc, giúp điều khí, lưu thông khí huyết, giảm đau co thắt tim, gia tăng huyết lưu trong mạch máu…

Nhận được điện thoại của Nhạc Thiệu, Nhạc tư lệnh cùng Nhạc phu nhân ở trong phòng đi tới đi lui. Từ sau khi biết được Yến Phi mang thai, con trai lại không rảnh để ý đến bọn họ, hai người quả thực ăn không ngon, ngủ không yên. Nếu không phải lý giải con trai bên kia cũng đang rối loạn, Nhạc tư lệnh tuyệt đối cầm súng vọt tới trước mặt con trai, bắt anh đem sự tình giải thích rõ ràng.

“Kính Trì sao còn chưa tới a! Chuyện tình chỉ cần nói vài câu, sao nửa ngày rồi vẫn chưa nói xong!” Nhạc gia, Tôn gia cùng Tiêu gia đều ở trong cùng một đại viện, Nhạc tư lệnh tự nhiên biết Tôn Kính Trì đã trở lại.

“Hành Quân, em sợ a.” Nhạc phu nhân rất khó bảo trì bình tĩnh thường ngày, “Yến Phi là nam nhân, đứa nhỏ thằng bé mang thai có thể hay không khoẻ mạnh? Nếu vạn nhất không khoẻ mạnh…” Nhạc phu nhân không dám nghĩ nữa.

Nhạc tư lệnh vừa nghe, trong nháy mắt bị doạ ra một thân mồ hôi lạnh, ông chậm rì rì nói: “Thiệu Thiệu để Kính Trì trở lại nói chuyện với chúng ta, chẳng lẽ đứa nhỏ thật sự xảy ra vấn đề gì đó, vì vậy Thiệu Thiệu thương tâm, không muốn cùng chúng ta nhắc đến chuyện này?”

Nhạc phu nhân huyết sắc trên mặt trong nháy mắt toàn bộ không còn. Bà hai bàn tay lạnh lẽo gắt gao đan vào nhau, không biết phải đáp lại thế nào. Nhạc tư lệnh khẽ cắn môi, cầm lấy điện thoại: “Nếu không để anh gọi điện thoại trực tiếp hỏi Thiệu Thiệu. Nếu thực sự có vấn đề, chúng ta liền an ủi thằng bé.”

“Đừng, trước đừng gọi.” Nhạc phu nhân suy yếu ngăn cản, thân làm một người mẹ, bà đối với đứa cháu vô cùng khát vọng cùng thiết tha, càng không thể chấp nhận được kết quả xấu nhất, “Vẫn là, chờ Kính Trì tới đi, để xem thằng bé nói sao. Thiệu Thiệu không phải đã nói phải ở nhà bồi Yến Phi sao?”

Nhạc tư lệnh chậm rãi buông xuống điện thoại, càng không ngừng hít sâu, lại niệm: “Kính Trì sao còn chưa tới a.”

Nhạc phu nhân đi đến bên cửa sổ, lần thứ N nhìn về phương hướng Tôn gia. Nhìn xung quanh hai phút, bà đột nhiên hô to: “Tới rồi tới rồi! Kính Trì tới!”

“Kính Trì tới rồi?!” Tay của Nhạc tư lệnh run lên, thiếu chút nữa ném văng cốc nước vừa mới rót. Ông vọt tới bên cửa sổ, nhìn, quả nhiên thấy được Tôn Kính Trì đang đi về phía bên này.

Nhạc phu nhân rất nhanh mở ra cửa thư phòng, lại nóng vội đợi thêm vài phút, bà liền nghe thấy thanh âm có người lên tầng, vội vàng hô: “Kính Trì, con tới rồi?”

“Nhạc a di.” Biết bọn họ sốt ruột, Tôn Kính Trì nện bước nhanh hơn. Vừa thấy là y, Nhạc phu nhân vươn tay đem y túm vào trong thư phòng, đóng cửa. Nhạc tư lệnh lúc này liền hỏi: “Đứa nhỏ sao rồi? Có khoẻ mạnh hay không?!”

Tôn Kính Trì nở nụ cười, y vừa cười, Nhạc tư lệnh cùng Nhạc phu nhân hai chân đều mềm nhũn ra. Nếu không khoẻ mạnh, tiểu tử này sao có thể cười? Quả nhiên, bọn họ liền nghe thấy đối phương vui mừng đáp: “Khoẻ mạnh, rất khoẻ mạnh! Còn là song bào thai!”

“Cái gì?! Song bào thai?!”

Gần nhất, hai chữ ‘cái gì’ sẽ xuất hiện rất nhiều rất nhiều rất rất nhiều.

Lại một giờ sau, Nhạc tư lệnh cùng Nhạc phu nhân liền đi tới Tiêu gia. Ba nhà sáu vị trưởng bối lại một lần nữa vì một chuyện lớn trong nhân sinh của bản thân, cùng nhau họp mặt thảo luận bàn bạc. Bọn họ sắp có cháu ruột, tương lai của ba nhà nên phát triển ra sao, làm sao để bảo hộ con dâu cùng những đứa cháu của bọn họ —– đều là những việc bọn họ phải thương lượng chuẩn bị tốt.

Rạng sáng sắp ba giờ sáng, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lái xe trở về Đông Hồ. Hai người cùng Nhạc Thiệu đang ở nhà giống nhau, hưng phấn không một chút buồn ngủ. Tiêu Tiếu lái xe, Tôn Kính Trì ôm điện thoại lên mạng tìm kiếm từ khoá ‘phương pháp tiêu chuẩn dưỡng thai’. Di động của Tiêu Tiếu vang lên, cậu liếc mắt nhìn một cái, là Tiêu phụ.

“Alo, cha, người cùng mẹ còn chưa đi ngủ a?” Ngữ khí tương đối vui vẻ.

“Chưa ngủ, hiện tại sao có thể ngủ được.” Tiêu phụ ngữ khí nhẹ nhàng, cũng vô cùng nghiêm túc nói: “Tiêu Tiếu a, mẹ con bảo ta nói với con, hai đứa nhỏ, dù thế nào cũng phải có một đứa của nhà ta. Đây, cũng là ý tứ của ta. Nhiệm vụ này nếu không hoàn thành được, mẹ con sẽ dùng quân pháp xử lý con!”

Nói xong, không để cho Tiêu Tiếu có thời gian đáp lời, Tiêu phụ liền cúp điện thoại. Tiêu Tiếu da mặt cứng ngắc trong nháy mắt càng thêm cứng ngắc vài phần.

“… Đây là chuyện con có thể quyết định sao!” Tiêu Tiếu vô cùng buồn bực.

Tiêu Tiếu còn chưa kịp buồn bực xong, điện thoại của Tôn Kính Trì vang lên, y nhận ra nguy hiểm. Ấn xuống nút nhận, y ngừng thở: “Cha?”

“Kính Trì a.” Tôn phụ cũng không biết cùng ai phân cao thấp, ngữ khí nghiêm túc nói, “Hai đứa nhỏ, dù sao cũng phải có một đứa của nhà chúng ta đi? Cha không cầu cả hai đứa nhỏ, nhưng ít ra phải có một đứa, bằng không ta cùng mẹ con sau này không thèm gặp mặt con. Có nghe hay không? Nhất định phải có một đứa!” Ngữ khí thương lượng ban đầu không thấy đâu, về sau trực tiếp là cứng rắn ép buộc.

Tôn Kính Trì không biết phải nói gì: “Đây là chuyện con có thể quyết định sao?!”

“Con không thể quyết định cũng phải quyết định! Đây là mệnh lệnh!” Chưa từng bao giờ đối với con trai dùng ngữ khí ra lệnh, Tôn phụ lần này lại đặc biệt ngoan độc, “Đứa nhỏ nếu không có phần của chúng ta, con liền đến biên cảnh rèn luyện đi!”

Tôn Kính Trì tức giận đến choáng váng đầu óc: “Con mà tới biên cảnh, cha càng không có cháu để bế!”

“… Ta mặc kệ! Nhất định phải có một đứa!”

Điện thoại bị cắt đứt.

“Đệch!” Tôn Kính Trì trừng mắt nhìn di động, xem như hiểu rõ cái gì gọi là tú tài gặp được binh.

* tú tài gặp được binh:  người dùng chữ nghĩa nói chuyện với người dùng tay chân sẽ biến thành ông nói gà bà vịt

“Bọn họ là muốn bức chết chúng ta sao?” Tiêu Tiếu đột nhiên cảm thấy bọn họ đem chuyện này nói với người nhà là một hành động phi thường sai lầm!

Mà ở Đông Hồ, Nhạc Thiệu đang hưng phấn hầm canh gà cho Yến Phi cũng không thể may mắn trốn thoát khỏi điện thoại của Nhạc phụ. Nhạc tư lệnh vừa thấy điện thoại được tiếp nhận, liền xuất ra ngoan chiêu.

* ngoan chiêu:  chiêu thức ngoan độc

“Thiệu Thiệu, ta nói này, hai đứa nhỏ nếu không có phần nhà chúng ta, con liền giơ súng tự sát đi! Đừng để cho cha của con là ta bị mất mặt!”

“… Cái đệch a! Đây là chuyện con có thể quyết định được hay sao!”

“Ta mặc kệ! Con nhìn xem rồi tự giải quyết đi!”

Điện thoại bị cúp, tiếng rống giận của Nhạc Thiệu vang vọng trong phòng bếp.

“Cái đệch!”

~ ~ ~ ~ ~

* đèn tường:

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương