*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Buổi sáng hơn 10 giờ, Yến Phi bị người ta ‘xuỳ xuỳ’ hai lần tỉnh dậy, không phải thức dậy tự nhiên. Nếu không bị một vài người nào đó ‘xuỳ xuỳ’, giấc ngủ của hắn sẽ càng thêm thoải mái hơn. Còn chưa mở mắt, bên cạnh đã có người ghé vào lỗ tai của hắn, kêu: “Phi, tỉnh rồi?”

Hửm? Hắn vì sao nghe được thanh âm của Thiệu Thiệu cùng Tiểu Tiểu?

“Phi, dậy thôi, đừng ngủ nữa, khẳng định đói bụng đi?”

Hửm? Yến Phi mở mắt, giật mình: “Thiệu Thiệu? Tiểu Tiểu?” Dụi dụi đôi mắt, không phải nằm mơ đi?

“Là bọn em, bọn em buổi sáng tới đây.” Nhạc Thiệu động tác mềm nhẹ nâng Yến Phi ngồi dậy, Tiêu Tiếu cùng Tôn Kính Trì đều một bộ dáng cẩn thận tựa như đối đãi với trân bảo quý giá nhất. Yến Phi vẻ mặt kinh ngạc nói: “Buổi sáng các em tới đây? Không phải đã nói bận tới tháng sau mới có thời gian sao?”

Nhạc Thiệu không ngại ngùng nói: “Không có anh bên cạnh, em ngủ không được, cho nên chạy tới đây.”

Tiêu Tiếu vẫn như cũ một khuôn mặt than, nói: “Em cũng vậy.”

“A, các em nha.” Yến Phi nở một nụ cười ngọt ngào. Ba người lập tức trăm miệng một lời: “Phi, đói bụng đi?”

Yến Phi gật gật đầu: “Đói bụng, rất đói.”

“Anh nằm đi, em đi lấy đồ ăn cho anh!” Tiêu Tiếu đứng dậy muốn đi. Yến Phi vươn tay ngăn cậu lại: “Anh xuống nhà ăn cơm. Để anh đi rửa mặt đã. Các em ăn chưa?”

“Ăn rồi.”

Nhạc Thiệu đỡ Yến Phi xuống giường, lại đi dép lê cho Yến Phi, Yến Phi bật cười: “Để anh tự đi.”

“Em đi cho anh.” Nhạc Thiệu kiên kì. Cúi người sẽ đè lên bụng!

Yến Phi bất đắc dĩ để Nhạc Thiệu đi dép cho hắn, đương nhiên trong lòng vô cùng ngọt ngào. Đứng lên, lại duỗi duỗi thắt lưng, Yến Phi ở trong ánh mắt chăm chú xen lẫn kích động bị đè nén của ba người, tại dưới sự bảo vệ bám sát của ba người, đi vào trong phòng vệ sinh.

“Phi, để em lấy kem đánh răng cho anh.” Tôn Kính Trì động tác rất nhanh cầm lấy bàn chải đánh răng của Yến Phi, giúp hắn lấy kem đánh răng. Một bên Nhạc Thiệu chuẩn bị nước để đánh răng, Tiêu Tiếu xả nước rửa mặt. Yến Phi nhìn ba người, chớp chớp mắt: “Các em xảy ra chuyện gì vậy? Anh không bị bệnh cũng không bị thương, làm như vậy làm gì a.”

“Nhớ anh thôi.” Nhạc Thiệu lại nói lời ngon tiếng ngọt. Yến Phi bóp bóp cái mũi của anh, từ trong tay của Tôn Kính Trì cầm lấy bàn chải, vừa cười vừa đánh răng.

Mới chà hai cái, Yến Phi nhịn xuống cảm giấc buồn nôn thỉnh thoảng dâng lên, dùng tốc độ nhanh nhất để đánh răng. Sau khi súc miệng, nói: “Gần nhất không hiểu vì sao cứ buổi sáng thức dậy liền cảm thấy buồn nôn nhưng lại không nôn ra được.” Lau miệng, từ trong gương nhìn ba người, Yến Phi cuối cùng nhịn không được lo lắng nói: “Cơ thể của anh giống như có chút không thích hợp.”

Tôn Kính Trì từ phía sau ôm lấy thắt lưng của hắn, trấn an: “Anh có thể ăn có thể ngủ, sẽ không có vấn đề gì lớn. Trời nóng, cỗ thân thể này của anh có chút bệnh trạng không khoẻ cũng là điều bình thường. Chờ đến khi trở lại đế đô, bọn em đưa anh đi kiểm tra, chủ yếu nhìn xem tình trạng thiếu máu cùng thân thể hư nhược của anh có hay không giảm bớt đi một chút. Anh xem khí sắc của anh tốt như vậy, tuyệt đối không có chuyện gì.”

Thanh âm của Tôn Kính Trì rất có tác dụng trấn an, Yến Phi cảm thấy rất có đạo lý, nhất thời không còn quá lo lắng. Có người nào sinh bệnh lại giống như hắn, có thể ăn có thể ngủ. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu âm thầm hướng Tôn Kính Trì giơ lên ngón cái.

Rửa mặt xong, Yến Phi bụng đói kêu vang cùng ba người vừa cười vừa nói đi xuống dưới tầng. Dưới tầng, bởi vì ba vị khách quý đều đến khiến cho Yến Tam Ngưu, Điền Vãn Hương cùng Yến Tường vừa nhìn thấy Yến Phi, đồng loạt thở phào một hơi, không còn khẩn trương nữa. Yến Phi vừa xuống dưới nhà liền cùng cha mẹ và em trai chào hỏi. Bị Tôn Kính Trì cùng Nhạc Thiệu trái phải ôm lấy, hắn cười nói: “Cha mẹ, Tường tử, bọn họ chính là ba người mà con từng nhắc tới với mọi người. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu. Tường tử, sau này cứ gọi là Nhạc ca, Tôn ca cùng Tiêu ca.”

Yến Tường lập tức gọi theo. Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đứng ở đó, không biết nói gì mới tốt. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu hiện tại đã có tâm tình để ý việc khác, hai người cùng hô: “Bác trai, bác gái, Tường tử.”

“Mau ngồi mau ngồi.” Yến Tam Ngưu chỉ chi sopha, bảo ba người ngồi xuống.

Tôn Kính Trì kéo Tiêu Tiếu cùng mình đi vào trong phòng bếp, lấy bữa sáng cho Yến Phi.

Sau khi ngồi xuống, Nhạc Thiệu nói: “Bác trai, bác gái, chuyện của ba anh em chúng tôi cùng Phi, tôi sẽ không nhiều lời. Vấn đề của Tường tử cùng thân thích của hai người, chúng tôi sẽ xử lý. Xử lý xong, chúng tôi mang Phi trở lại đế đô trước, chờ khi Tường tử thi xong, sẽ đón hai người cùng Tường tử tới đế đô. Tôi sẽ lưu lại người bên này giúp mọi người giải quyết những chuyện sau đó.”

“Thiệu Thiệu?” Yến Phi lên tiếng, “Anh như thế nào không nhớ rõ anh sẽ cùng các em trở về đế đô trước?”

Nhạc Thiệu không kiêng kị nói: “Bọn em không có biện pháp rời đi quá lâu, anh lại không ở bên cạnh, bọn em không quen, anh vẫn là theo bọn em trở về đi, cũng chỉ về sớm vài ngày mà thôi. Bác trai bác gái bên này em sẽ phái người tới chiếu cố, thẳng đến khi đón bọn họ tới đế đô. Anh trở về về đế đô trước, cũng thuận tiện có thời gian chọn nhà ở cho bác trai bác gái cùng Tường tử.”

Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu từ trong phòng bếp bưng bữa sáng phong phú đi ra cũng gia nhập vào hàng ngũ khuyên bảo. Tôn Kính Trì nói: “Tiểu Dương bọn họ sắp xuất ngoại đi du học, anh trở về sớm một chút còn có thể cùng bọn họ gặp mặt nhiều hơn vài lần. Hơn nữa chuyện của bác trai bác gái về sau sinh hoạt như thế nào anh cũng phải quyết định.”

Tiêu Tiếu trực tiếp yêu cầu: “Phi, anh trước hết theo bọn em trở về đi.”

Yến Tam Ngưu nghe thấy ba người kia dính con trai như vậy, trong lòng làm sao mất hứng, ông vội vàng nói: “Con lớn a, con cứ về đế đô trước đi. Chuyện trong nhà ba cùng má con có thể tự lo liệu được, con cứ trở về đi.”

“Anh, em sẽ cố gắng thi tốt.” Yến Tường cũng hiểu chuyện nói.

Ngẫm thấy lời của ba người đích xác có đạo lý. Chỗ ở của người nhà sau khi đến đế đô hắn quả thực cũng phải tự mình nhìn qua mới an tâm. Không phải hắn không muốn ở chung một chỗ với người nhà, mà là Yến Tam Ngưu bọn họ sẽ không được tự nhiên, tốt nhất ở tách ra, hai bên đều thoải mái tự tại. Nghĩ ngợi một hồi, Yến Phi gật đầu: “Cũng được. Chuyện tình bên này xử lý xong, anh sẽ cùng các em trở về đế đô trước. Bên này các em lưu lại hai người đáng tin cậy, chờ Tường tử thi xong liền đón cha mẹ anh cùng Tường tử tới đế đô.”

“Không thành vấn đề.” Ba người vô cùng cao hứng.

“Phi, ăn sáng đi, đặc biệt hầm canh gà cho anh.” Tôn Kính Trì đem một bát canh gà thơm ngào ngạt đặt ở trước mặt Yến Phi. Tiêu Tiếu cũng bày ra cháo khoai từ ô mai, bánh bao nhỏ do Điền Vãn Hương làm cùng vài món khai vị. Yến Phi thoả mãn ngửi ngửi, cao hứng nói: “Rất phong phú, cảm ơn.”

“Mau ăn đi.”

Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đưa cho Yến Phi đũa cùng thìa. Yến Phi đối với hai người cười cười, không chút do dự ăn một miếng lớn, hắn rất đói.

Thấy con trai ăn vui vẻ như vậy, thấy ba người đều vây quanh bên người con trai, Điền Vãn Hương cầm tay chồng mình, trong mắt đều là an tâm cùng vui sướng. Chỉ cần con trai hạnh phúc, có thuần phong mỹ tục hay không, bọn họ không quan tâm. Yến Tường tò mò nhìn ba vị đại ca ca thân phận rõ ràng cao quý lại săn sóc anh trai mình như vậy, vốn đối với chuyện của anh trai có chút không rõ, giờ phút này cậu tựa hồ cũng lý giải được một chút.

Ăn hết một bát cháo lớn, hai bát canh gà cộng thêm thịt gà, một lồng hấp với 8 cái bánh bao nho nhỏ, ba đĩa rau trộn khai vị cùng một cốc cam ép (máy ép mua từ siêu thị), Yến Phi đối với bữa sáng này cảm thấy vô cùng mỹ mãn. À, quên mất một thứ, sữa chua mỗi ngày hắn đều kiên trì ăn. Sờ sờ cái bụng tròn vo, Yến Phi ăn no cũng không cảm thấy khó chịu buồn nôn.

Nhìn Yến Phi ăn mỹ mãn như vậy, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đau khổ đè ép nội tâm sôi sục của chính mình, đây tuyệt đối là mang thai a. Trong bụng có cục cưng mới có thể ăn tốt như vậy a!

“Phi, chúng ta ra ngoài tản bộ đi!” Tôn Kính Trì nghiêm khắc tuân thủ ‘quy tắc bà bầu’. Người mang thai phải vận động nhiều một chút!

Yến Phi nhìn thời tiết bên ngoài, không quá nguyện ý: “Nóng.”

“Chúng ta tản bộ dưới bóng râm, ăn no phải đi tản bộ, tiêu thực.” Tôn Kính Trì nâng hắn dậy, vô cùng kiên trì. Ngẫm lại bản thân đích xác ăn rất nhiều, sờ sờ cái bụng béo, Yến Phi đứng lên. Nhạc Thiệu cùng Tiêu Tiếu cũng đứng lên, rõ ràng muốn đi theo.

“Cha mẹ, bọn con đi tiêu thực.”

“Đi đi.”

Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương vội xua tay. Xoa xoa cái dạ dày phình lên, Yến Phi ở dưới sự bảo hộ của ba nam nhân nội tâm khẩn trương hề hề, đi ra ngoài tản bộ. Tôn Kính Trì còn vô cùng cẩn thận cầm theo một chai nước.

Bốn người vừa đi ra ngoài, Yến Tường nhỏ giọng mở miệng: “Ba, má, con cảm thấy, bọn họ đối với anh trai tốt lắm.”

Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương gật gật đầu, hai người đương nhiên cũng nhìn ra.

Tản bộ dưới bóng cây trong tiểu khu, Yến Phi lộ ra nghiêm túc, hỏi: “A Trì, chuyện của Tường tử là thế nào?”

Tôn Kính Trì trả lời: “Là Nghê Thuý Hoa làm ra. Nghê Thuý Hoa có một thân thích là lưu manh trong trường, cô ta nói cho tên kia biết chuyện của chúng ta, tên kia liền cùng vài tên lưu manh khác lấy chuyện này ra để đe doạ Tường tử, còn đánh Tường tử. Tường tử sợ cha mẹ anh lo lắng, cũng xuất phát từ bảo vệ anh, liền uỷ khuất nghe theo bọn họ. Tường tử là một đứa nhỏ thành thật.”

Yến Phi trầm mặt, Nhạc Thiệu lập tức dỗ dành: “Chỉ là vài tên tiểu tử chán sống, không cần tức giận vì bọn chúng. Bọn chúng bắt nạt Tường tử như thế nào, em tuyệt đối đòi lại cả vốn lẫn lời cho anh.”

Yến Phi vẫn không vui, nói: “Người hiền lành liền bị người ta bắt nạt? Nghê Thuý Hoa kia tự mình ghét bỏ Yến Phi, đá người ta, hiện tại nhìn thấy anh có tiền, liền muốn quay lại. Không để ý tới cô ta, cô ta liền khóc lóc om sòm chơi xấu. Cô ta tìm anh gây phiền toái thì thôi, còn liên luỵ đến Tường tử. Tường tử đứa nhỏ kia lớn lên thành thật chất phác, nếu không phải anh phát hiện sớm, không biết chừng đã bị bọn họ bức đến tuyệt lộ. Đúng là một đám khốn nạn xấu xa.”

“Giao cho em, giao cho bọn em.” Nhạc Thiệu vội vàng vỗ nhẹ lưng của Yến Phi, “Anh xem, thời tiết hôm nay tốt như vậy, đừng để đám người kia làm ảnh hưởng đến tâm tình của chính mình. Không phải có bọn em ở đây sao.”

“Đúng vậy, Phi, đây đều là chuyện nhỏ, giao cho bọn em xử lý là được rồi. Giữa trưa nay anh muốn ăn gì?” Tôn Kính Trì lập tức nói sang chuyện khác.

“Em làm cho anh ăn.” Tiêu Tiếu tiếp lời.

Yến Phi bị ba người chọc cho bật cười, nghiêm túc cẩn thận suy nghĩ, nói: “Đột nhiên muốn ăn cá, cá hấp.”

“Không thành vấn đề!” Ăn cá rất tốt! Ăn cá đứa nhỏ liền thông minh!

Bốn người ở bên ngoài tản bộ hết một giờ đồng hồ, Yến Phi mệt mỏi, lúc này mới quay về. Về đến nhà, Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu đi chợ mua cá. Tới chợ rồi, bọn họ lại muốn lập tức mang Yến Phi trở về đế đô, nơi này không có cá gì ngon để mua.

Yến Phi ngồi trên sopha cùng cha mẹ nói chuyện phiếm, chủ yếu là hắn là nói chuyện. Yến Tường ngoan ngoãn ở trong phòng ôn tập. Điện thoại phòng khách vang lên, Yến Tam Ngưu cách điện thoại gần nhất tiếp nhận, vừa mới nhấc máy, tươi cười bởi vì cùng con trai nói chuyện phiếm lập tức biến mất trên mặt, Yến Phi thấy vậy híp lại con ngươi.

Chợt thấy Yến Tam Ngưu buồn bực nói: “A, về rồi.” Sau đó chính là ‘Ừ’ vài tiếng, tiếp đó không lên tiếng, cuối cùng là một tiếng ‘Được’, ông liền cúp điện thoại.

“Ai?” Yến Phi hỏi.

Yến Tam Ngưu cảm xúc hạ xuống: “Điện thoại của cô con, hỏi con, đã về chưa. Ba nói con về rồi, chị ấy bảo lát nữa chị ấy cùng đại bá bọn họ ăn cơm trưa xong liền qua đây.”

Yến Phi cười lạnh hai tiếng: “Xem chừng tin tức của bọn họ khá linh thông, con vừa trở về, bọn họ liền biết. Cũng tốt, đỡ mất công con phải đi tìm bọn họ.”

Con lớn về rồi, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương tuy rằng trong lòng buồn bực, nhưng không có nửa điểm kích động. Trong nhà có con lớn chống đỡ, bọn họ không sợ.

Chợ của thị trấn nhỏ cũng chỉ có mấy loại cá bình thường nhất như cá chép, cá trích… gì đó. Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu chọn trái chọn phải cũng không chọn được loại cá mà bọn họ muốn mua cho Yến Phi. Nhưng Yến Phi lại muốn ăn cá. Ba người ở trong chợ thương lượng một hồi, mua hai con cá trích, làm cho Yến Phi món canh cá trích đậu hũ, chỉ ăn canh cá không ăn thịt.

Vừa về đến nhà, ba người liền tiến vào phòng bếp, Điền Vãn Hương cùng Yến Tam Ngưu cũng vội vàng đi theo. Ba người để Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương giúp bọn họ làm cơm trưa, còn bọn họ gọt táo cho Yến Phi ăn. Trước khi trở về, ba người cũng đã lên mạng tra xét kĩ càng sách dạy nấu ăn cho bà bầu, nghiêm khắc dựa theo tiêu chuẩn dinh dưỡng mà người mang thai cần bổ sung. Nhìn ba người ở trong phòng bếp bận rộn, tươi cười trên khuôn mặt của Yến Phi không có cách nào tan biến. Vốn hắn muốn làm cơm trưa, lại bị ba người kia sống chết ngăn cản, thân thể của hắn cũng có chút mệt mỏi, liền mặc kệ bọn họ. Như vậy cũng tốt, ở chung nhiều một chút, sau này Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương ở trước mặt ba người sẽ không còn câu thúc như hiện tại.

* câu thúc:  gò bó, không được tự nhiên, nhút nhát

Bữa trưa lại là một bữa tiệc lớn vô cùng phong phú, bất quá những món phong phú chủ yếu đều làm cho Yến Phi ăn, hắn hiện tại là đối tượng bảo hộ trọng điểm. Bất quá Yến Phi còn không hay biết gì cũng không nghĩ nhiều đến như vậy. Gọi Yến Tường đang ở trong phòng ôn tập xuống dưới nhà ăn trưa, Yến Phi khẩu vị tốt uống canh cá, bất quá trong khoảng thời gian ăn cơm, hắn nôn khan vài lần. Thấy vậy, Yến Tam Ngưu cùng Điền Vãn Hương đều phá lệ khẩn trương.

“Con lớn, con không thoải mái a, tới bệnh viện kiểm tra xem sao.” Sau khi Yến Phi lại một lần nữa nôn khan, Điền Vãn Hương nhịn không được lên tiếng. Yến Phi lau lau miệng, trấn an nói: “Không có việc gì. Trời nóng, có chút khó chịu.”

Tôn Kính Trì nói: “Lúc trước Phi đi kiểm tra thân thể, bác sĩ nói anh ấy thân thể hư nhược, thiếu máu. Trời nóng, anh ấy sẽ có chút không thoải mái.”

“A, sao con không nói với ba má?” Điền Vãn Hương vừa nghe liền đau lòng. Yến Phi cười nói: “Chỉ là chút bệnh vặt, mẹ, người đừng nghe A Trì, bọn họ là quá khẩn trương. Người xem, con ăn uống tốt như vậy, sao có thể có vấn đề gì. Ăn cơm đi, ăn xong con còn muốn ngủ trưa một lúc, bao giờ những người kia tới, người bảo Tường tử lên gọi con.”

“Ai tới?” Nhạc Thiệu, Tôn Kính Trì cùng Tiêu Tiếu lập tức hỏi.

Yến Phi sắc mặt không vui nói: “Một đám thiếu đòn.”

Ba người vừa nghe liền biết là ai, lại nhanh chóng trấn an Yến Phi: “Đừng để ý đến bọn họ. Ngủ trưa dậy rồi nói sau.” Hiện tại trời đất bao la cũng không quan trọng bằng bụng lớn của người này.

Đối với ba người cười cười, Yến Phi tiếp tục ăn cơm. Tiêu Tiếu ăn xong nhanh nhất đi vào trong phòng bếp lấy cho Yến Phi một cốc cam ép. Yến Phi vẫn cảm thấy có chút buồn nôn, sau khi uống hết cốc nước cam, trong dạ dày thoải mái hơn không ít. Ngáp một cái, Yến Phi cùng ba người lên phòng nghỉ ngơi, trước khi rời đi, còn dặn dò Yến Tam Ngưu bao giờ đám người kia tới nhất định phải gọi hắn.

Nằm trên giường, kẹp giữa Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì, hai chân lại bị Tiêu Tiếu ôm lấy, cơn buồn ngủ rất nhanh ập tới. Một bàn tay tiến vào bên trong áo, sờ sờ cái bụng của hắn. Giữa trưa nhiệt độ không khí cao, Yến Phi chỉ mặc một chiếc áo mỏng cùng quần đùi. Tay của Tôn Kính Trì ở trên bụng của hắn sờ tới sờ lui, Nhạc Thiệu vô cùng quá phận đập rớt bàn tay của Tôn Kính Trì, anh cũng muốn sờ bụng của Yến Phi.

Tôn Kính Trì tức giận trừng nhị ca, sao lại tranh với tớ! Nhạc Thiệu giận dữ trừng trở lại. Cậu ngày hôm qua sờ cả nửa ngày rồi, hiện tại tới lượt tớ sờ! Tiêu Tiếu thừa dịp hai người đang trừng lẫn nhau, vươn tay qua, nắm lấy cơ hội.

‘Ba!’ Nhạc Thiệu cùng Tôn Kính Trì đồng thời ra tay, đem tay của Tiêu Tiếu đập rớt. Tiêu Tiếu nổi giận: “Tớ cũng muốn sờ!”

“Các em làm gì vậy…” Yến Phi lẩm bẩm một tiếng, ba người cũng không dám tranh nhau sờ soạng nữa. Tiêu Tiếu chồm lên, ôm lấy bụng của Yến Phi, hôn mạnh vài ngụm, khiến cho Yến Phi đang buồn ngủ không ngừng bật cười.

“Được rồi, được rồi, hôn bụng của anh, để làm gì?” Yến Phi xoa xoa mái tóc của Tiêu Tiếu, Tiêu Tiếu lại hôn thêm hai ngụm nữa, nói: “Bụng của anh trai rất đẹp, nhìn liền nhịn không được muốn hôn.”

“Hôm nay ăn mật sao?” Yến Phi bật cười.

Tôn Kính Trì đẩy Tiêu Tiếu ra, lật thân thể của Yến Phi qua, yêu thích không buông tay ôm lấy thắt lưng của hắn, ở trên bụng hắn hôn vài ngụm, đưa tới tiếng cười của Yến Phi: “Bụng sắp có ngấn rồi.”

“Chỗ nào? Để em xem để em xem?” Nhạc Thiệu lại một lần nữa lật Yến Phi qua, kéo xuống quần đùi của hắn, lớn mật không ngừng hôn hôn trên bụng hắn. Cũng không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, anh cảm thấy thịt trên bụng Yến Phi chính là biểu hiện của đứa nhỏ.

“Em cũng muốn nhìn.” Tiêu Tiếu bị đẩy ra vô cùng bất mãn. Tôn Kính Trì cũng không cam lòng bị bỏ lại, tranh giành muốn hôn lên bụng của Yến Phi. Yến Phi bị ba người náo loạn khiến cho cơn buồn ngủ biến mất.

‘Cốc cốc cốc’, có người gõ cửa, bốn người đang nháo thành một đoàn dừng lại, chợt nghe bên ngoài vang lên một thanh âm sợ hãi: “Anh trai, huyện trưởng dẫn theo rất nhiều người tới, đang ở bên ngoài.”

“Huyện trưởng?” Yến Phi buồn bực nhìn ba người. Tôn Kính Trì đẩy đẩy Nhạc Thiệu: “Nhị ca, cậu dẫn tới, cậu giải quyết đi.”

“Đệch!” Nhạc Thiệu vẻ mặt không kiên nhẫn, quay đầu hướng về phía cửa phòng, quát: “Nói với ông ta, anh trai cậu không rảnh gặp!”

“Thiệu Thiệu.” Yến Phi nhéo nhéo mặt của Nhạc Thiệu, “Em đừng khiến cho Tường tử khó xử. Muốn gào thét gì đó tự em ra mặt đi.”

“Đệch!” Nhạc Thiệu không cam lòng xuống giường, không thể không hô lên: “Từ từ.”

Nhạc Thiệu trực tiếp để trực thăng đỗ xuống sân thể dục của trường học phụ cận, động tĩnh lớn như vậy, làm sao không đưa tới chú ý. Tại trong mắt Yến Phi mà nói, vị huyện trưởng này tốc độ không tính là nhanh. Mang theo một bụng không kiên nhẫn, Nhạc Thiệu đi xuống. Không quá vài phút, anh lại trở lại. Yến Phi còn chưa kịp hỏi, anh đã nói: “Em đuổi bọn họ đi rồi. Em tới đây để gặp bà xã, không phải đi xã giao.”

“Da ngứa hả.” Yến Phi làm bộ tức giận. Người ngoài bảo hắn là ‘vợ’, hắn liền nhịn; nhưng người trong nhà dám nói hắn là ‘bà xã’, nên đánh. Nhạc Thiệu cười hì hì nhào lên giường, ôm lấy bụng của Yến Phi, lại hôn một ngụm. Yến Phi nhìn trời, hắn nhất định phải giảm béo!

~ ~ ~ ~ ~

* cháo khoai từ ô mai:



* nước cam ép:



* canh cá trích đậu hũ:

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương