Bị Sói Con Cố Chấp Ngoạm Về Ổ
-
Chương 8: Trúng tình độc, tình loạn ý mê cắn Tiên Tôn
Trăng sáng trên bầu trời, ánh trăng trong sáng chiếu xuống như chiếu ánh sáng dịu xuống khắp muôn nơi.
Cơn gió với không khí ấm áp giữa mùa hè của buổi chiều trong rừng, thổi lướt qua đàn đom đóm cũng không thể che giấu được ý muốn giết người lạnh buốt.
Một cô nương mặc áo màu vàng ôm ngực lảo đảo vấp vào một bụi cỏ gai. Ngoại trừ tiếng động của vải áo cọ vào cỏ ra, dường như đằng sau nàng ấy còn có âm thanh kỳ lạ khác.
Cô nương mặc áo vàng vẻ mặt trắng bệch, trên khuôn mặt tròn trịa ngọt ngào xinh đẹp đầy những vết thương, tuy nông nhưng thấm đẫm máu, rất giống như vết móng tay do bị cào.
Dòng máu đỏ tươi từ trong quần áo của nàng ấy thấm ra ngoài, màu đỏ tươi đáng sợ đột ngột thấm đẫm quần áo màu vàng tươi. Nàng ấy không ngừng trốn tránh, máu tươi chảy xuống dính lên lá cỏ, vô tình chỉ đường cho người ta.
Cô nương áo vàng bay ngang qua bãi cỏ, đến một chỗ đất lớn cây chặt, đá vỡ. Loạng choạng nấp sau đống đá bị sụp xuống một nửa.
Nàng ấy liều mạng nín thở, cả người run rẩy, môi trắng bệch khô nứt, răng run cầm cập.
Sau lưng không ngừng truyền đến tiếng một giọng nữ sắc bén và giả tạo: “Tiểu cô nương… ngươi ở đâu vậy?... hahaha…!”
“Ở đâu đó? Tiểu cô nương xinh đẹp… chơi trốn tìm à… ”
“Cô nương xinh đẹp… ta tìm thấy ngươi sẽ giết ngươi ngay đó…”
Âm thanh chói tai và tiếng cười trêu chọc lúc xa lúc gần, kích thích thần kinh của cô nương áo vàng, nàng ấy nhắm mắt cắn răng, cuộn người vào sâu bên trong, trái tim run rẩy đến mức sắp gục ngã.
“Ở đâu vậy… ở đâu đó…” Giọng nói bay xa, quỷ dữ đoạt mạng hình như đã rời đi.
Cô nương áo vàng ho một tiếng, thở gấp một hơi, rơi nước mắt vì bản thân vừa thoát khỏi cõi chết. Vừa mới thả lỏng người.
Đột nhiên…
“Tìm thấy rồi…” Giọng nói bén nhọn xuất hiện ở sau lưng, cô nương áo vàng sững sờ quay đầu…
“Nhìn lại lần nữa, thật đúng là tiểu cô nương xinh đẹp nha! Xinh đẹp… đều phải chết!” Móng vuốt dài dính máu tươi mang theo sát ý hung ác lạnh lùng hướng ngay mặt cô nương áo vàng túm lấy.
Mặt của cô nương áo vàng như tro tàn, ngồi trên mặt đất đến ý muốn chạy trốn cũng không thể nào di chuyển được chân để chạy, đôi mắt tròn xoe nhìn chằm chằm vào móng tay dài dính máu đỏ tươi đang hướng về trán của mình đó, trong con ngươi phản chiếu bộ váy đỏ và mặt hung ác, sát ý của chủ nhân bộ móng tay dài đó.
Thực sự phải chết ở đây sao? Ca ca thì phải làm sao? Ca ca vẫn còn đang đợi ta… ai… ai có thể đến cứu ta…
“Vù…” Một đường ánh kiếm chém về phía bộ móng dài đỏ tươi một đường chéo bên phải.
Bộ móng đỏ mà Tiết Anh vẫn đang duỗi ra để lấy mạng người, đột nhiên cảm giác được vội vàng thu bộ móng dài về.
Trên khuôn mặt ả bởi vì tức giận mà vặn vẹo, đang định quay đầu muốn xem ai không biết sống chết cản trở ả; một thân ảnh mảnh mai màu trắng vụt đến trước mặt của Tiết Anh vung kiếm lên chém một nhát, tốc độ vô cùng nhanh ra tay vô cùng chuẩn xác.
Nếu như không phải căn cơ tu luyện của Tiết Anh cao một chút kịp thời tránh thoát, đường kiếm mạnh mẽ đã cắt đứt cổ ả rồi.
Ả tự biết hiện tại không phải lúc đến gần tiếp chiêu, sau khi ném ra mấy ám khí nhanh chóng chạy trốn đến khoảng cách không bị tấn công.
Sau khi Tiết Anh ổn định cơ thể, mới nhìn thấy rõ người tấn công mình lúc ban nãy, là một thiếu niên lang xinh đẹp dáng người như ngọc.
Người mặc quần áo trắng trà thêu hoa văn đám mây là một thiếu niên ấm áp, đoan chính, dáng người hắn cầm kiếm kiếm ý vô cùng hung ác, ra tay tàn nhẫn, hoàn toàn không hợp với vẻ ấm áp và đoan chính. Tỏ rõ là vị thiếu niên này không hề giống với vẻ ngoài ấm áp, đó là một mặt khác cuộn trào mãnh liệt thậm chí là hung ác.
Kiểu người trong ngoài không giống nhau này chọc đúng và điểm cực đoan của Tiết Anh, trong đầu ả không khỏi rục rịch, lộ ra vẻ trêu đùa nhìn chằm chằm vào thiếu niên lang xinh đẹp như ngọc này, ánh mắt đầy vẻ ái muội.
Giữa cảnh tàn sát khốc liệt.
Lý Đình Đình ngồi trên đất nhìn thân thủ của nam tử nhìn lạnh lùng nhưng lại tiêu sái đã cứu mình thì nhất thời ngây ngốc.
Sau đó nghe thấy giọng nói ấm áp ôn hòa hỏi: “Cô nương, cô nương không sao chứ?” Thiếu niên nghiêng đầu hỏi, nhưng đường kiếm trong tay vẫn lạnh lùng, vểnh tai chú ý cảnh giác với kẻ địch ở đối diện.
Lý Đình Đình mắt tròn xoe mở to, sững sờ đột nhiên không thể trả lời, nàng ấy nghe thấy trái tim mình đang điên cuồng đập mạnh. Giây phút vui sướng vì được cứu cùng với dáng người thiếu niên anh tuấn và vẻ ngoài ưu nhã đã đả động đến trái tim rối loạn mấy ngày nay của nàng ấy.
Giọng nam dịu dàng và êm tai đã xua tan đi sợ hãi vốn có của nàng ấy, nàng ấy tỉnh táo lại, vội vàng nhấc ống tay áo đã rách nát lau sạch nước mắt trên mặt, đứng dậy, chắp tay cúi đầu: “Đa tạ ân cứu mạng của công tử! Tại hạ là Lý Đình Đình con gái của Lý Trạch, nhà họ Lý ở Bạch Châu! Không biết công tử…
“Lý gia ở Bạch Châu?” Đột nhiên Bạch Ngọc cắt ngang hỏi.
Lý Đình Đình mạnh mẽ gật đầu định lên tiếng đáp lại.
“Ái chà… tình chàng ý thiếp này, coi tỷ tỷ như không tồn tại à? Tỷ… tỷ… Thật thương tâm nha…” Giọng nói cao vút biến điệu hướng đến thu hút lực chú ý của hai người.
Ngón tay trỏ của Tiết Anh chậm rãi quét qua khuôn ngực lộ ra ngoài của mình, mang theo ý tứ quyến rũ trực tiếp nhìn thẳng vào Bạch Ngọc. “Tiểu lang quân vừa nãy thật hung dữ với người ta nha… Nếu như thiếu niên đang ở Trúc cơ hậu kỳ, không bằng đi theo tỷ tỷ, tỷ tỷ có thể khiến cho ngươi dễ dàng tấn thăng lên đến Kim đan kỳ.” Dáng vẻ của Tiết Anh cũng không kém, rất có sức hút. Động tác lẳng lơ nhưng nóng bỏng, một bộ đồ đỏ càng nóng bỏng hơn.
“Công tử ngươi đừng tin ả ta! Ả chính là Tiết Anh tu luyện tà đạo, âm hiểm thâm độc, thủ đoạn tàn ác, thường hay dụ dỗ một vài người làm mấy chuyện đó để hấp thụ tu vi của người khác! Người ngàn vạn lần đừng để ả mê hoặc!” Lý Đình Đình sắc mặt đỏ bừng hô to. Thứ nhất là sợ vị công tử này bị dụ dỗ hoặc bị bắt đi…Thứ hai là tiểu thư khuê gia khi nhắc đến mấy chuyện tình dục này thì khiến nàng đỏ bừng mặt.
Bạch Ngọc gật đầu với Lý Đình Đình. Vẻ mặt hắn không thay đổi, đến cả ánh mắt cũng keo kiệt bủn xỉn không nhìn Tiết Anh lấy một cái.
Hắn rút kiếm hoa, đổi kiểu kiếm chuẩn bị phòng thủ hoặc tấn công bất cứ lúc nào.
Lý Đình Đình nhìn thấy Bạch Ngọc không hề bị tác động, vừa xấu hổ vừa vui vẻ. Vị công tử này vẻ ngoài bất phàm, tất nhiên sẽ không bị ma tu này dụ dỗ.
Tiết Anh sắc mặt tái xanh, ả vốn là kẻ điên vặn vẹo, bây giờ bị xấu mặt như vậy, thế nhưng còn dám chuẩn bị tấn công ả! Đột nhiên ý muốn giết người dần tăng lên.
“Hừm! Rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, đừng trách tỷ tỷ ác tâm ra tay tàn nhẫn! Thiếu niên lang, tuy rằng kiếm thuật của ngươi thiên phú cũng tốt. Nhưng ta là Kim đan trung kỳ, cấp bậc linh lực có thể đè bẹp người mấy cấp.
Tiết Anh lộ ra vẻ hung hăng, cô ta giải phóng linh lực đè ép trực tiếp tấn công Bạch Ngọc, muốn uy hiếp Bạch Ngọc.
Bạch Ngọc không muốn trực diện tiếp chiêu này, hắn nhảy lên không trung dùng kiếm vẽ bùa trong không khí, bùa chú cổ xưa phức tạp trong không trung lóe lên ánh sáng mờ phóng về phía linh lực của Tiết Anh.
Sau khi Tiết anh nhìn rõ phù chú của Bạch Ngọc thì trợn mắt há mồm, sắc mặc ả thay đổi mấy lần. Mới run rẩy kêu to: “Ngươi là gì của tiện nhân Giang Lâm Vụ?! Sao ngươi lại biết dùng trận pháp phù chú của ả ta? Ngươi là cùng một giuộc với tiện nhân đó?”
Khuôn mặt vặn vẹo của Tiết Anh bắt đầu điên cuồng, đột nhiên thấp giọng: “Đều là ả ta, chính là tiện nhân đó, là ả ta đã hại Vu lang rời bỏ ta…Do ả ta đều tại ả ta!” Lại kêu lớn: “Ta đã tập hợp người đi giết ả ta rồi! Ả ta chạy không thoát đâu! Tiện nhân đó! Ta nghĩ rằng ả ta chắc chắn đã chết không chút nghi ngờ! Sau đó ta mới đi truy sát tiểu cô nương cũng đáng chết này! Nếu như người là đệ tử của ả ta, ngươi sỉ nhục ta, ngươi cũng đáng chết! Tất cả đều phải chết!”
Bạch Ngọc không thể chịu nổi người khác mắng chửi Giang Lâm Vụ. Lúc này, người xưa nay luôn bình tĩnh như hắn trên mặt hiện rõ sự tức giận. Nếu như không phải Tiên Tôn đang ở gần đây, hắn đã dứt khoát giết nữ nhân điên này rồi.
“Ồ? Ngươi là đang nói đứa trẻ mà bản tôn dạy dỗ ra như thế nào cũng đáng chết à?” Giọng nói của Giang Lâm Vụ lạnh nhạt từ trong không trung truyền đến, bóng người xuất hiện, tà váy lúc ẩn lúc hiện.
Sau khi Tiết Anh nhìn thấy Giang Lâm Vụ thì bắt đầu trợn mắt kêu lên: “Người chưa chết! Sao ngươi lại chưa chết?!”
Giang Lâm Vụ sau khi chạm đất thì việc đầu tiên là cẩn thận nhìn vết thương trên người Lý Đình Đình nói: “Lý cô nương, vết thương chỗ ngực của ngươi không sâu, uống mấy viên đan dược là được. Nhưng vết thương trên mặt ngươi thì phải chú ý, miệng vết thương không sâu nhưng trong móng ma tu có độc, ngươi phải tìm y tu để nhờ giúp ngươi hút độc ra trước đã rồi mới đắp thuốc. Cẩn thận một chút sẽ không để lại sẹo.”
Lý Đình Đình nhìn thấy Lâm Vụ tiên quân vẻ ngoài xinh đẹp cẩn thận dặn dò trước mắt, lỗ tai đỏ ửng như sắp chảy máu. Nàng ấy nghĩ ở trong lòng: “Hóa ra chính là Lâm Vụ tiên quân trong lời đồn, nàng ấy thật dịu dàng. Không hề giống với mấy lời đồn đại chút nào. Còn là sư tôn của công tử, trách không được mà vị công tử đó lại giỏi giang như vậy.” Nàng ấy gật đầu hành lễ: “Cảm ơn Lâm Vụ tiên quân và công tử đã có ân cứu mạng!”
Giang Lâm Vụ khẽ cười xua tay.
Mắt phượng lạnh lùng nhìn Tiết Anh lạnh lùng nói: “Tiết Anh, mấy năm nay ngươi càng lúc càng điên rồi. Điên cuồng ngạo mạn, mấy người ngươi chiêu mộ muốn giết ta đó hiện tại đang bị trận phù của ta khóa nguyên tại chỗ. Bọn họ đều giống như ngươi, giữ mình bất chính, tâm tư không thuần, hiện tại đều đang ở trong trận phù chém giết lẫn nhau.”
Tiết Anh nghe vậy mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên: “Giang Lâm Vụ, hừm, dựa vào hài cốt của sư phụ của mình mà thượng vị, bây giờ được gọi là Lâm Vụ tiên quân! Ngươi giống hệt như lúc trước, khuôn mặt đó khiến ta chán ghét, khiến ta hận không thể chém rách khuôn mặt đó của ngươi, hủy đi kinh mạch của ngươi! Sau đó lại ném ngươi vào nơi giống như câu lan(*) đó, khiến ngươi phải chịu ngàn người…!”
(*)Câu lan: nơi hát múa và diễn kịch thời Tống, Nguyên ở Trung Quốc
Chưa đợi ả ta điên cuồng kêu xong, Bạch Ngọc vung đường kiếm giống mùa đông lạnh lẽo cắt ngang không trung, trực tiếp cắt đứt bả vai Tiết Anh.”
“Bạch Ngọc, giữ vững kiếm tâm, không được kích động” Giang Lâm Vụ cao giọng nhắc nhở.
Bạch Ngọc nghe lời, thu hồi sát ý hung hãn trên mặt. Quay đầu, cúi xuống chắp tay khó chịu nói: “Vâng thưa Tiên Tôn. Đệ tử đã lỗ mãn rồi.”
Tiết Anh cảm thấy cả người lạnh lẽo, đường kiếm vừa nãy đó là thực sự muốn mạng ả ta. Ả trợn mắt nhìn dáng vẻ cúi đầu của Bạch Ngọc ở trước mặt Giang Lâm Vụ, hóa ra là như vậy…
Ả che ngực nhếch miệng cười lạnh: “Tốt! Rất tốt! Từng người từng người đều bị tiện nhân này mê hoặc!” Ả tàn nhẫn phóng ra mưa ám khí hướng về phía Giang Lâm Vụ, Giang Lâm Vụ kéo Lý Đình Đình qua lập tức vẽ ra trận phù phòng ngự chặn lại ám khí.
Không ngờ đến Tiết Anh lại liều mạng cá chết lưới rách không quan tâm linh lực mạnh mẽ mà xâm nhập vào trận phù của Giang Lâm Vụ, Tiết Anh giơ con dao găm lưỡi cong trong tay ra, đâm về phía ngực của Giang Lâm Vụ muốn cắm vào thật sâu.
“Tiên Tôn cẩn thận!” Bạch Ngọc sợ hãi đứng chắn lên phía trước.
Giang Lâm Vụ nhanh chóng kết thúc thần chú, linh lực cực đại của phù chú đánh thẳng hướng của Tiết Anh, khiến ả ta bay xa mấy trượng. Mà con dao găm trong lúc ả ta bay ra uốn cong một cách kỳ lạ.
Tiết Anh ngã xuống đất ho ra máu, cơ thể ả chịu trọng thương, thấy một kích không chút thì ném ra mê hương, nhân lúc hỗn loạn lẩn trốn.
Một trận chiến hỗn loạn đến đây là kết thúc.
Lý Đình Đình quỳ xuống hành lễ tạ ơn Giang Lâm Vụ và Bạch Ngọc.
Nàng ấy vừa khóc vừa nói nàng ấy đến đây không cố ý xúc phạm chốn cũ của sư phụ của tiên quân Giang Lâm Vụ. Chỉ là ca ca của nàng ấy bị người không rõ lai lịch bắt cóc để thử đan dược “Nhập tiên”, linh lực tiêu tan, rơi vào hôn mê đã lâu, sợ rằng sắp mất mạng.
Thế nên nàng ấy mới mạo phạm muốn tìm phương pháp cứu giúp ca ca mình. Nhưng nàng ấy ở trên núi trốn đông trốn tây rất lâu, vẫn không tìm thấy được trận pháp, đã vậy còn vô tình bị Tiết Anh nhìn thấy, sau đó bị truy sát.
Giang Lâm Vụ cẩn thận hỏi tình hình huynh trưởng của Lý Đình Đình, một người hỏi một người đáp.
Đều không hề phát hiện đến Bạch Ngọc ở bên cạnh, lông mày hơi nhíu chặt hình như không được thoải mái. Trên trán hắn toán ra mồ hôi, sắc mặt đỏ ửng, dáng vẻ đoan chính trước giờ vào lúc này giống hệt như bị kiến cắn đứng ngồi không yên.
Sau khi Giang Lâm Vụ hỏi hết toàn bộ tình hình, nàng lấy ra một bình đan dược từ trước ngực đưa cho Lý Đình Đình.
“Lý cô nương, ta đại khái đã hiểu rõ tình huống của huynh trưởng nhà ngươi, ngươi cầm lấy bình đan dược này. Quay về mỗi ngày cho huynh trưởng của ngươi dùng một viên, có thể ổn định được linh lực đang bị phân tán của huynh trưởng ngươi. Thời gian tới ta sẽ đến Bạch Châu đích thân kiểm tra. Núi Bồng Ấm rất đặc thù, lúc nữa có khả năng sẽ có tranh đấu, ngươi không tiện ở lâu vẫn nên nhanh chóng rời đi đi.
Nói rồi đẩy nàng ấy một cái, linh lực bao bọc lấy Lý Đình Đình, tiễn nàng ấy ra khỏi núi Bồng Ấm.
Giang Lâm Vụ xoay người, thì bị Bạch Ngọc nhào vào lòng.
“Tiên Tôn… ta… ta làm sao vậy?...”
Sắc mặt Bạch Ngọc đỏ ửng, hơi thở gấp gáp, đôi mắt hoa dâng trào sóng tình dục cuồn cuộn. Người đã mơ màng thần chí không rõ.
Giang Lâm Vụ nhớ đến con dao găm uốn cong đó cùng thủ đoạn tàn độc của Tiết Anh, thêm vào nữa là lúc đó Bạch Ngọc chắn ở trước người mình.
“Đáng chết! Tình độc!”
Bạch Ngọc tham lam ngửi cổ của Giang Lâm Vụ, hơi thở ấm áp phả vào cổ của Giang Lâm Vụ, môi mỏng thỉnh thoảng lại chạm vào cái cổ mẫn cảm của nàng. Hắn lẩm bẩm: “Tiên Tôn…”
Giang Lâm Vụ vội vàng bảo vệ tâm mạch của Bạch Ngọc, nhấc tay giữ trán Bạch Ngọc.
“Bạch Ngọc! Ngươi bình tĩnh một chút! Đừng bị mê hoặc! Ta là Tiên Tôn! Là Lâm Vụ Tiên Tôn thường hay phạt ngươi!” Nàng truyền Thanh Tâm Quyết cho linh đài thần thức của Bạch Ngọc.
Không nhắc đến còn tốt, vừa nhắc đến. Bạch Ngọc nghe thấy từ “Tiên Tôn” thì vẻ mặt sững lại, mắt lóe sáng. Trực tiếp xé tà áo của Giang Lâm Vụ liếm mút hõm vai của Giang Lâm Vụ.
Giang Lâm Vụ…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook