[bhtt]biểu Tỷ Hung Mãnh - Bỉ Ngạn Tiêu Thanh Mạc
-
C67: Chương 66
28.
Thời điểm vị học trưởng kia thổ lộ câu nói anh yêu em với Giả Bảo Ngọc, biểu hiện của Giả Bảo Ngọc chính là thất thần 10 giây đồng hồ, trong 10 giây này xảy ra rất nhiều chuyện, cái người học trưởng không biết nhìn mặt đoán ý kia nghĩ rằng Giả Bảo Ngọc đã đồng ý rồi, còn có điệu bộ được sủng ái mà kinh sợ.
Theo lời kể của Lý Tử Sanh vẫn luôn âm thầm đứng ở bên ngoài quan sát, đây quả thực là một câu chuyện bi kịch.
Sai thời điểm sai đối tượng thành ra một cái hiểu lầm nho nhỏ.
Giả Bảo Ngọc tốt tính, cho dù đối phương có mạo phạm cô, chỉ cần không xâm phạm đến lợi ích của cô, cô vẫn sẽ bảo trì nụ cười khách quan, sau đó dịu dàng nói lời cự tuyệt.
Trước đó, cô vẫn đang duy trì nụ cười tự hỏi 10 giây đồng hồ, mình nên dùng ngôn ngữ gì để cự tuyệt vị học trưởng kia? Mà cái vị học trưởng kia thì có vẻ như dưới áp lực của tình yêu xế bóng bức bách, sắp trở thành một lão già tốt nghiệp thạc sĩ rồi mà đến cả tay bạn gái cũng chưa từng sờ đến, vì thế gấp gáp nóng nảy, anh ta chọn bỏ qua cái vẻ không được tự nhiên rõ ràng của Giả Bảo Ngọc, tự mình suy đoán là đối phương đã chấp nhận mình rồi.
Nam nhân vật chính thì lo đến nỗi muốn khóc, lúc bình thường vốn là một người văn nhã tú khí, một ngày kia thu đủ dũng khí đẻ làm ra một hành động kinh thiên động địa, vĩ đại tự cổ chí kim chưa từng có, trong lòng như có kiến bò, mắt cũng không dám nhìn thẳng vào người đối diện.
Anh ta cầm tay Giả Bảo Ngọc, từ đầu đến cuối diễn giống như trong cái kịch bản bình thường trên TV, lần đầu tiên được nắm tay tiểu học muội xinh đẹp, vị học trưởng mặt có chút đỏ thổ lộ: "Kỳ thật ngay từ đầu tôi đã thích em rồi."
Giả Bảo Ngọc tỉnh ngộ, chuyện này làm cho cô nhớ tới một phân đoạn nào đó, chị họ cô đã từng bắt chéo chân nghiêm túc nói: "Cái gã đó chắc chắn là có tâm địa sâu xa."
Cái này được gọi là gì? Tiên tri à? Giả Bảo Ngọc không khỏi bật cười.
"Bảo Ngọc, em có một chút nào thích tôi không?" Vị học trưởng chân thành hỏi lại cô.
Có lẽ là bởi vì khẩu âm của anh ta có vấn đề, Lý Tử Sanh lại nghe ra thành cá muối, cô đứng ven đường hóng chuyện mà muốn hộc máu xa ba thước.
Dẫu sao thì cũng đã bại lộ chỗ ẩn thân mất rồi.
Lý Tử Sanh bước đến sau cái bàn chất đầy sách vở, tự mình giơ tay lên đầu hàng. Trên bàn của tay Lưu Dương kia chất đầy thư, một chồng thư thật dày dựng thành một cái tường thành đầy đủ, Lý Tử Sanh ở phía sau tuyệt đối an toàn, chỉ là cô không cẩn thận phun trà tứ phía, âu cũng là lỗi của bản thân.
Vị học trưởng kia cho là lời thổ lộ của mình chỉ có trời biết đất biết, anh ta biết Giả Bảo Ngọc biết, da mặt của anh ta vốn đã mỏng manh, vốn là chọn lựa thời điểm tan học một ngày tháng 10 vắng bóng người, thiên thời địa lợi nhân hoà, mà nay lại bị Lý Tử Sanh phá hủy.
Anh ta vội vàng buông tay ra, gương mặt đỏ au lên.
Kìm nén bi thương mặt dày sống tiếp. Lý Tử Sanh thầm nghĩ muốn lắc lắc cái khăn tay trắng, chẳng lẽ anh ta không phát hiện ra rằng vẻ mặt của Bảo Ngọc muội muội là cái dáng vẻ không cam tâm tình nguyện sao? Anh ta chẳng lẽ mắt mù đến mức không nhìn thấy được cái ánh mắt đó của Giả Bảo Ngọc à?
"Học muội, sau này tôi có thể tiếp tục đến tìm em được không?" Tay học trưởng kia nói xong, ba chân bốn cẳng chạy vội ra ngoài, còn Lý Tử Sanh nhìn bóng lưng anh ta rời đi, há miệng cười ha ha thật to.
"Học tỷ?" Giả Bảo Ngọc cảm thấy khó hiểu với tiếng cười của Lý Tử Sanh, sao trong tiếng cười đó cô lại đọc được cái sự vui sướng khi thấy người gặp họa nhỉ?
"Diễm phúc sâu lắm." Lý Tử Sanh trêu chọc.
"Em sẽ nói rõ ràng với anh ấy." Giả Bảo Ngọc đáp lại.
"Thái độ của em quá không rõ ràng, khó trách người ta tưởng rằng em đang thẹn thùng, nếu như em không thích, em cứ thẳng thắng từ chối người ta đi."
"Học trưởng sẽ rất mất mặt." Giả Bảo Ngọc không đồng ý, cô là người thuộc đảng phái ôn hòa. Dù chỉ là xuất phát từ phần lễ phép nhưng cô cũng quan tâm đến mặt mũi của đối phương.
"Em sẽ gặp vận rủi đấy. Em phải tin tưởng vào ảo tưởng của thanh niên hai mươi mấy tuổi vẫn làm bạn với cánh tay trái." Lý Tử Sanh nói xong huýt sáo rồi bỏ đi.
Giả Bảo Ngọc khó hiểu, chỉ cho là cô ấy thiện ý nhắc nhở.
Dương học trưởng đối với Giả Bảo Ngọc vẫn luôn khách khí, Giả Bảo Ngọc mới vào trường, chưa quen với cuộc sống nơi đây, cho nên anh ta chịu trách nhiệm tiếp đãi cô, trước hết đưa cô đi ăn cơm, làm quen với các học trưởng học tỷ ở trường, bảo bọn họ chiếu cố cho cô, hơn nữa có vấn đề gì về học tập cũng vô cùng cẩn thận chỉ dạy.
Từ tận đáy lòng, Giả Bảo Ngọc cũng rất cảm kích người học trưởng này, chỉ là về chuyện làm bạn gái của anh ta thì cô cảm thấy mình không thích hợp, vậy nên cô thử đi tìm anh ta để giải thích cho ra lẽ chuyện này.
Giả Bảo Ngọc kiên nhẫn chờ đến xế chiều, chờ Dương học trưởng lại đến tìm cô, hai người sẽ đi tìm một nơi yên tĩnh, ôn hòa nhã nhặn mà trao đổi về cảm giác lẫn nhau, Giả Bảo Ngọc muốn nói cho rõ nàng hiện tại cô chưa có tính toán gì về việc yêu đương, hơn nữa, cô đối với Dương học trưởng cũng không có tâm tính ái mộ.
Chỉ là Giả Bảo Ngọc hiển nhiên đã đánh giá quá thấp tốc độ hành động của vị học trưởng họ Dương này, trong vòng mấy tiếng đồng hồ qua, chàng trai mang gương mặt lan tràn cảnh xuân đã đem tin tức cô trở thành bạn gái của hắn tuyên truyền cho các bạn học nghe, cái đám bạn học đó thì có đến 70% là nữ sinh, độc thân, không thiếu sự tò mò, đây có khác nào chỉ một người thôi cũng có thể trở thành đại diện tuyên truyền bát quái cho cả một khu vực?
Thế là tự nhiên cô được dán thêm cái nhãn mác bạn gái nhà người ta.
Đến quá trưa, có không ít người đã bỏ vốn cho mình được cái thông tin kia, thế là họ giao báo cáo, tận lực đi thăm hỏi tin vui của Giả Bảo Ngọc: "Bảo Ngọc muội muội nhà mình có bạn trai rồi đấy nhỉ? Thật là quá nhanh quá nguy hiểm nha, mình vừa lên QQ, ai nấy đều bàn luận về cái đề tài này đấy."
Lần này phản ứng của Giả Bảo Ngọc so với lần trước nhanh chóng hơn, lập tức lắc đầu, phủ định nói: "Đây chỉ là hiểu lầm."
"Á à, xấu hổ nhé!" Người nghe lại coi đây là thẹn thùng, trêu chọc bỏ đi.
Rồi lại tiếp tục lên internet thêm mắm dặm muối.
Lưu Dương từ nơi xa xôi quê nhà cũng hóng hớt được tin tức này, còn gọi điện thoại đến hỏi Lý Tử Sanh, anh ta bị Lý Tử Sanh mắng cho một trận, nói đầu năm đầu tháng có phải mấy bố trẻ mẹ trẻ đều ngại không có chuyện gì có phải không, có người yêu đương cái là nổi sóng nổi gió giống như Obama đi ngoại tình.
Mắng xong Lưu Dương, Lý Tử Sanh chạy tới xem Giả Bảo Ngọc, cô vẫn còn rất bình tĩnh sửa chữa luận văn, hết sức chăm chú nhìn chằm chằm vào những ký tự trên máy tính, bên ngoài hồng thủy đã ngập trời, cô ở nơi này vẫn trong cảnh cầu nhỏ bóng chiều đã ngả về Tây.
"Tin đồn. . ."
"Em sẽ đi giải thích tin đồn." Giả Bảo Ngọc đáp.
"Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, cũng có sao đâu, đồ ngốc Dương kia cũng tốt, người cũng văn nhã, vừa vặn xứng với em." Hợp lại thành hai cái đồ ngốc. Lý Tử Sanh cười thầm.
Giả Bảo Ngọc nhìn màn hình máy tính, có cảm giác khóc không ra nước mắt, cô quay đầu nói với Lý Tử Sanh: "Sớm biết thế này, em đã phản ứng sớm hơn 10 giây đồng hồ rồi."
"Nếu như nói phản ứng nhanh lên thì chi bằng nói không cần phản ứng quá lễ phép, đối với người không thích kiên quyết cự tuyệt, giống như khi em thấy con gián ấy, vừa thấy thì liền dứt khoát đá văng nó đi." Lý Tử Sanh nói một cách quyết liệt, giống như cô sẽ làm y như vậy.
"Em biết rồi." Giả Bảo Ngọc thở dài.
"Nhưng không cần phải lo, chị đã giúp em tẩy trắng rồi." Lý Tử Sanh vỗ vỗ bả vai của cô, làm ra cái dáng vẻ thiên hạ đã có ta thì không cần sợ chi đại loạn.
"Chị đã làm gì?" Giả Bảo Ngọc nghi hoặc hỏi.
Còn có thể làm gì nào? Lý Tử Sanh cười, vẻ mặt đắc ý nắm bả vai Bảo Ngọc, đáp: "Thì tất nhiên là phải tạo ra tin đồn còn khủng bố hơn nữa rồi."
Giả Bảo Ngọc trợn mắt há hốc mồm.
Đến buổi tối trước khi đi về, quả nhiên không ai hỏi lại chuyện giữa cô và Dương học trưởng nữa, bọn họ gặp cô chỉ khẽ quét mắt qua, rồi vội vàng né tránh, so về độ bát quái lại càng bát quái hơn.
Dương học trưởng tìm đến cô, nói là bản thân anh ta hiểu lầm, thật là có lỗi.
Lời thanh minh này tới quá nhanh, Giả Bảo Ngọc mơ hồ tiếp nhận, sau đó mơ hồ nói không sao.
Rốt cuộc quá trình cụ thể ra làm sao? Giả Bảo Ngọc còn không đầy đủ hiểu được, nói là Lưu Dương ở trên diễn đàn xông pha chiến đấu, nói Giả Bảo Ngọc kỳ thật thích ai bla bla bla, Dương học trưởng cũng không nói ra đó là ai, chuyện cũng mơ hồ trôi qua.
Học trưởng hỏi cô: "Khi đó em thật sự đã chấp nhận tôi à?"
Lần này, Giả Bảo Ngọc lắc đầu, vị học trưởng kia thất vọng ly khai.
Giả Bảo Ngọc gọi điện thoại hỏi Lưu Dương, hỏi xem anh ta nói gì đó, Lưu Dương cảm thấy lẫn lộn, nói rằng mình có nói gì đâu.
Vô duyên vô cớ, lời đồn liền ngừng lại, ngày lại giống nhau nối tiếp trôi qua, Giả Bảo Ngọc không phát hiện có tổn thất gì lớn, vậy là không để ý nữa.
Chỉ là, giống như sẽ không còn người con trai cực kỳ ân cần chờ đợi cô, ngày trôi qua cực kỳ yên bình.
Giả Bảo Ngọc thì nghĩ chuyện này không có gì, chẳng qua chỉ là một sự hiểu lầm, khi về đến nhà cũng không nói với Vương Hi Phượng. Nhưng cô vẫn còn một người chị em Lý Tử Sanh vô cùng bát quái rỉ tai với Vương Hi Phượng chuyện này.
Vương Hi Phượng không có chuyện gì thì đi đến trường tìm Giả Bảo Ngọc, vốn nàng định kêu bọn họ cùng nhau về nhà, sau đó thì tiện đường đi mua đồ ăn.
Vương Hi Phượng đi vào trong phòng học của Giả Bảo Ngọc làm dấy lên vô số ánh mắt tò mò.
Vương Hi Phượng rõ ràng nhớ rõ, lúc nàng đi vào trong căn phòng chất đầy sách vở cùng với đồ ăn vặt kia, người đầu tiên gặp nàng xì xào bàn tán với người bên cạnh, một truyền hai, hai truyền bốn, cứ cấp số nhân mà truyền lên, chỉ sau một lát, toàn bộ những người còn tỉnh đều ngẩng đầu lên nhìn về phía nàng.
Giữa lúc bị ánh mắt tứ phía bao vây, trong lòng Vương Hi Phượng sinh ra sự bất an nho nhỏ, nàng nhìn thoáng qua biển số phòng học, không có gì sai, là phòng học của Giả Bảo Ngọc, phía bên ngoài còn viết phòng học của nghiên cứu sinh khoa lịch sử. Có phải bọn họ còn chưa từng thấy qua mỹ nhân như vậy, thế nên mới đều ngây người? Vương Hi Phượng tự pha trò, dường như muốn dùng cái ý tưởng này làm dịu đi tâm tư khẩn trương của mình.
Nàng đi ra ngoài nhất định cũng là bị người khác nhìn, chỉ là bị nhìn long trọng như vậy thì đây là lần đầu tiên.
Vô số ánh mắt, thêm những cái thấu kính thật dày, căn phòng học im lặng bỗng chốc tập trung tại một điểm nào đó, giống như có thể đốt lên một ngọn lửa nhỏ.
Trong khi Vương Hi Phượng vẫn còn mơ hồ, Giả Bảo Ngọc vẫn còn đang chăm chú cúi đầu chuyên tâm làm việc của mình thì bị người vỗ bả vai, ý bảo cô nhìn ra cửa, cô nhìn thấy Vương Hi Phượng đang đứng ở cửa, Giả Bảo Ngọc vội vã đứng dậy, gọi một tiếng: "Chị họ."
Âm thanh giòn tan gọi hồn Vương Hi Phượng trở lại, cả người nàng run lên, nghe âm thanh đã cảm thấy tâm can loạn chiến, quả thực giống như một cụ bà nhìn thấy Bát Lộ quân, tay ôm một giỏ trứng chim xông lên trước gọi một tiếng: "Thân nhân à!"
Vương Hi Phượng không muốn thất thố, vẫn là quy củ đi lên, tư thế đi đường tứ bình bát ổn, không còn là điệu cười trêu hoa ghẹo nguyệt, lúc bình thường nàng đi, mông và thắt lưng đánh một đường có thể lôi cuốn vô số mắt kép của ruồi bọ, hiện tại thật khó khăn mới có thể thay đổi giày cao gót thành giày bằng, giờ lại muốn dáng đi thật quy củ, quả thật là làm khó nàng.
Vương Hi Phượng đi đến chỗ ngồi của Giả Bảo Ngọc, Giả Bảo Ngọc kéo một cái ghế lại, mời nàng ngồi xuống.
Đôi mắt của Giả Bảo Ngọc quét nhìn bốn phía, tự hỏi tại sao mọi người lại đổ dồn về nơi này nhìn? Những người kia lại xem đó là ánh mắt cảnh cáo, sôi nổi cúi đầu xuống, chôn mình sau lớp văn thư, tuy là lẩn trốn dưới chỗ núp nhưng cái lỗ tai vẫn còn dựng thẳng lên giống như con thỏ, tiếp tục căng dài ra mấy cen-ti-mét, hóng hớt hết thảy đến từng âm thanh tinh tế.
Phòng học này không phải là chưa từng có người đến, hơn nữa người bên ngoài còn thích đến phòng học này, nơi này có nhiều sách, con mọt sách nhiều, đối tượng chuyện phiếm cũng không thiếu.
Thường thì là bốn năm người, nhốn nha nhốn nháo như cái chợ rau.
Vương Hi Phượng tới nơi này cũng không phải Armstrong lên mặt trăng, không tính là người đầu tiên đặt chân vào đây.
Vương Hi Phượng còn không hiểu tại sao lại thế này, chỉ là nhìn bộ dạng trầm ngâm không nói của mọi người, tốt nhất là không nên chào hỏi, ý định của nàng là đem bạn bè bên cạnh Giả Bảo Ngọc sờ chín, đến lúc đó nội ứng ngoại hợp, đem Giả Bảo Ngọc trùng điệp vây quanh.
Chỉ là kế hoạch này đành phải chậm lại vậy.
"Hiện tại em đang bận à?" Vương Hi Phượng nhìn xấp giấy trên bàn Giả Bảo Ngọc, coi chừng nửa ngày nữa cũng chưa xử lý xong, nàng đánh giá xem mình sẽ phải ở lại bao lâu.
"Không bận, em chỉ cần sắp xếp lại thông tin, nếu muốn đi thì hiện tại có thể đi được." Giả Bảo Ngọc đặt vật trên tay qua một bên, đứng dậy định đi, Vương Hi Phượng vội đè cô lại, cười nói: "Chị không vội, đợi mấy tiếng nữa cũng được, em cứ làm việc cần làm đi, chị ở cùng với em."
"Sẽ lâu đấy, em sợ chị ở đây buồn chán."
Vương Hi Phượng thấy em họ săn sóc như vậy, nở nụ cười xinh đẹp như hoa, nàng nói: "Không đâu, ở cùng em sẽ không cảm thấy buồn chán."
Giả Bảo Ngọc lúc này mới yên tâm tiếp tục làm chuyện ban đầu, Vương Hi Phượng thừa dịp này đánh giá tứ phía, trên bàn Giả Bảo Ngọc không có nhiều thứ, trừ bỏ sách vở thì là văn kiện, trên bàn của các nữ sinh khác đều là các món đồ nhỏ màu hồng phấn rực rỡ đa sắc, còn trên bàn em họ thì tinh tươm sạch sẽ.
Vương Hi Phượng ngại nơi đó quá sạch sẽ, như vậy có chút tổn thương ánh mắt, nàng lấy trong túi ra một chuỗi trang sức, vỏ sò được trang trí cực kỳ tinh xảo, bên dưới có gắn một cái chuông gió nhỏ, gió khẽ thổi qua tạo thành những tiếng đinh đinh đang đang.
Vương Hi Phượng treo nó vào một bên giá sách bàn học của Giả Bảo Ngọc, Giả Bảo Ngọc hỏi: "Cái này là để làm gì?"
"Cho đẹp, như vậy là đủ rồi."
"Đẹp." Giả Bảo Ngọc nhìn thấy chỗ của mình có thêm một vật màu đỏ, có thêm nhân khí, không giống như là một cái bàn làm việc mà giống như bàn sách của cô.
Cái vật nho nhỏ kia, phía dưới chuông gió vẫn còn vang lên những âm thanh trong trẻo, khá là êm tai.
"Thật tinh xảo, làm sao tôi lại không mua được nó nhỉ?" Cái đầu thứ 3 tiến vào góp vui, khiến cho hai người giật nảy mình.
"Học tỷ." Giả Bảo Ngọc bất đắc dĩ hô.
Vương Hi Phượng thấy người này chính là người nàng đã từng gặp qua một lần, Lý Tử Sanh. Trong tay cô ấy đang cầm theo một túi lớn đồ ăn vặt, ăn đến là thú vị.
"Cô có muốn một chút không? Khoai tây chiên, sự an ủi tốt nhất cho người vợ cô đơn." Lý Tử Sanh đưa khoai tây chiên tới trước mặt Vương Hi Phượng.
Vương Hi Phượng cự tuyệt, cái thứ này mà ăn, không biết chừng lại thật sự thành cô vợ cô đơn thật.
"Cô tới thăm bảo bối nhà cô à?" Lý Tử Sanh hỏi thăm Vương Hi Phượng.
Vương Hi Phượng gật đầu.
"Cô cứ yên tâm, Bảo Bối nhà cô gửi ở nơi này của chúng tôi tuyệt đối an toàn, nhìn xem, so với lúc rời cửa không có bất kỳ sự thay đổi nào đúng không? Không thiếu đi một sợi tóc." Lý Tử Sanh nói.
"Cám ơn đã chiếu cố." Vương Hi Phượng nghe Lý Tử Sanh nói, tuyệt đối hưởng thụ, cô gái này có vẻ như có cùng chung 3 vạch sóng với nàng.
"Lần sau mời khách là được." Lý Tử Sanh không chút khách khí và cũng không thấy cần gì phải khách khí.
Giả Bảo Ngọc hỏi Lý Tử Sanh: "Học tỷ, chị tới tìm Lưu Dương à?" Ngụ ý, chúng ta trở lại chủ đề.
"Hả, không phải, chị tới tìm em, nói cho em biết tin tức mới của học trưởng hai ngày trước theo đuổi em." Lý Tử Sanh giống như miệng mồm không hề che đậy, chỉ là vô tình nhắc tới.
Phản ứng của hai người không đồng nhất.
Ót Giả Bảo Ngọc đổ xuống một giọt mồ hôi, chuyện này đã nói từ sớm là hiểu lầm, như sao từ miệng của Lý Tử Sanh, hết lần này tới lần khác giống như là sự thật vậy? Chuyện bát quái cũng từ miệng cô ấy đi ra, một bên truyền bá một bên cải biên rồi lại trở ngược lại trong lỗ tai cô ấy, sau đó thì đến trước mặt cô tiếp tục tuyên truyền.
Có lẽ cô ấy trừ bỏ sở thích ăn khoai tây chiên ra thì còn thích bát quái nữa.
Bởi vì đây là thứ mà mấy bà vợ cô đơn thích nhất. Lý Tử Sanh nhíu mày, không buồn để Giả Bảo Ngọc vào trong mắt.
Vương Hi Phượng nhắm mắt làm ngơ, hung tợn nhìn lại Giả Bảo Ngọc, Giả Bảo Ngọc bị nàng trừng mắt vô cùng vô tội, cô dùng gương mặt và giọng nói tràn ngập ngữ khí vô tội nói: "Chị họ, sao chị lại tức giận?"
Đồ ngốc. Đáy lòng Vương Hi Phượng trợn trắng.
Lý Tử Sanh cũng như vậy, so với nàng còn không khách khí hơn, dù sao vướng mắc này của bảo bối cô cũng không thích.
"Chị họ Giả Bảo Ngọc, chỗ tôi mới có trà ngon, mời cô qua uống một chén, thuận tiện tôi với cô tâm sự thi từ ca phú, nhân sinh triết học." Lý Tử Sanh nhiệt tình mời gọi Vương Hi Phượng.
Vương Hi Phượng cũng khách khí nhận lời, theo cô ấy bỏ đi .
Vẻ mặt của Giả Bảo Ngọc chuyển hướng sang lo lắng, theo lời Lưu Dương nói, phàm là chuyện vào trong miệng Lý Tử Sanh, tình huống có thể nghiêm trọng hơn sự thật gấp trăm lần.
Có lẽ, cô nên đi ngăn cản hai người đó gặp mặt hoà đàm.
Giả Bảo Ngọc do dự đi hay không đi, phía sau còn có bạn học nói: "Bảo Ngọc à, cậu nên đi nói chuyện với chị ấy rõ ràng, nếu có hiểu lầm sẽ là một chuyện thật đáng buồn."
Giả Bảo Ngọc gật đầu, nói: "Mình cũng cảm thấy như vậy."
"Mặc dù quan hệ của hai người tớ không hiểu lắm, nhưng học từ lịch sử, chuyện này cũng giống như tình yêu, bản chất không thay đổi." Bạn học phía sau lại nói tiếp.
Giả Bảo Ngọc nhíu mày, nói: "Có phải hiện tại mình nên đi nói rõ?"
"Đi đi."
---
Lâu lâu trồi lên, dự tin đồn dập tan những tin đồn khác là Bảo Ngọc muội muội tư tình với chị họ =))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook