Beautiful
Chương 16

Đứng ở bên cạnh tên Cách Tư này, tuyệt đối không phải là 1 chuyện khoái trá.

Hai người bọn họ không thể nói là có giao tình gì, Kim trong lòng minh bạch, Cách Tư và y chỉ giống nhau ở chỗ đều là thiếp thân người hầu có chủ nhân là hoàng tử, bọn họ là cùng một loại người, có ưu thế vượt trội, giỏi về tâm kế, không từ thủ đoạn, còn có, đối với chủ nhân là tuyệt đối trung thành.

Trong hoàng thất, y so với Cách Tư trội hơn chính là gương mặt, mà Cách Tư so với y giỏi hơn chính là hắn rất biết nói chuyện. Dù nói như thế nào, cơ hội luyện tập của Cách Tư so với y đều nhiều hơn.

“Kim a, ngươi nghĩ chủ tử bọn họ sẽ ở bên trong bao lâu?” Cách Tư nhiều lần nhìn cửa cung đóng chặt, hỏi.

“Cái này ngươi phải hỏi quốc vương bệ hạ.” Kim thuận miệng nói, không muốn cùng đối phương nói chuyện phiếm.

“Đừng nói cho có lệ a. Hừ hừ! Ngươi làm sao lại không biết nguyên nhân quốc vương bệ hạ gọi điện hạ tới chứ.”

Kim lạnh lùng quét mắt liếc hắn, “Ngươi cũng đừng nói ta, không phải là quyết định thái tử sao? Thế nào cũng cùng chủ nhân ta không có quan hệ.” Để đại điện hạ và nhị điện hạ cắn xé lẫn nhau, chủ nhân y vẫn đứng ở bên ngoài vòng xoáyquyền lực này.

“Ngươi thật đúng là không có chút tự giác nào!” Cách Tư trừng lớn mắt, cố ý lộ ra thần tình vạn phần kinh ngạc, “Ngươi thật sự nghĩ đến bảo bối chủ nhân của ngươi thật sự có thể không đếm xỉa đến?”

“Chủ nhân không muốn cái vị trí kia.” Điểm ấy, Kim tuyệt đối khẳng định.

“Ha ha!” Cách Tư cười to, “Ngươi được bảo hộ quá tốt, cái gì cũng không biết.”

Bảo hộ?

Cách Tư hai tay ôm ngực, tựa vào cột, hướng người của đại điện hạ ở xa xa kia mà liếc mắt, chậm rãi nói: “Thân là 1 thành viên hoàng thất, nếu nói không có dã tâm đều là giả, chủ nhân của ngươi a, không phải không muốn cái vị trí kia…”

“Chỉ bất quá, phải hi sinh quá nhiều. Có người nghĩ hi sinh như vậy là đáng giá, có người nghĩ là không đáng.”

“Vậy theo kết luận lúc trước của ta có cái gì bất đồng chứ?” Hắn vốn thuần phục, vẫn như cũ không cùng người khác tranh đoạt thiên hạ này.

“Chậc chậc!” Cách Tư lắc đầu, “Đáng giá và không đáng, toàn bộ là do chính mình nhận định. Nói không chừng a! Bảo bối chủ nhân của ngươi sẽ vì thứ gì đó trọng yếu hơn mà nhảy xuống cái vòng xoáy đó ni!”

“Dù là như vậy, ta sẽ bảo hộ hắn!” Kim bắt đầu nghĩ y và Cách Tư đã nói quá nhiều, y không quan tâm Tử Liên tranh hay không tranh cái vị trí kia, nếu như Tử Liên tranh, máu tanh đầy tay y cũng muốn đưa chủ nhân đi tới: nếu như Tử Liên không tranh, dù y rơi vào vũng lầy cũng sẽ đem chủ nhân lôi ra.

Vô luận con đường phía trước có mờ mịt như thế nào. Kim không quan tâm, y chỉ cần thấy được bước chân của chủ nhân.

“Nói tự tin như vậy…” Cách Tư vẫn như cũ giữ vẻ mặt đầy tiếu ý.”Kim a Kim a, ngươi sẽ không cho rằng các điện hạ chỉ là ham muốn khuôn mặt này của ngươi a? Ta phải nói cho ngươi hay, tam điện hạ giúp ngươi cản những thứ gì so với ngươi tưởng tượng còn nhiều hơn, nếu như ngày nào đó hắn chống đỡ không được…”

Cách Tư không nói hết lời, nhưng Kim đã minh bạch được ý tứ.

Có chuyện gì, mà hắn không biết sao?

“Những … việc này, chủ tử vốn không cho ta nói với ngươi, thế nhưng a, ta thấy tên hảo mệnh như ngươi là lại thấy đáng ghét…”

Mãi đến khi người ở trù phòng bắt đầu bận rộn chuẩn bị cơm, các hoàng tử và quốc vương mới từ vương cung ly khai. Nội dung bọn họ nói chuyện, chỉ có bốn vị hoàng tử và quốc vương biết.

Người thứ nhất đi ra chính là Tử Liên, hắn hầu như chạy như điên, giống như phía sau có một đôi cấm vệ binh đang truy hắn.”Trở về” hắn cản lại nghênh tiếp của Kim nói.

Tuy rằng không giải thích được, Kim vẫn là nghe lệnh đuổi kịp. Nhưng Tử Liên còn chưa đi được mấy bước, trước mặt đã nhảy ra một người, ngăn trở lối đi của hắn.

“Tam điện hạ xin dừng bước, nhị điện hạ có chuyện muốn mời ngườii trò chuyện ni.” Cách Tư ngăn cản ở trước mặt hắn.

“Chớ có vô lễ!” Tử Liên không nói gì, ngược lại là Kim làm khó dễ trước. Y phẫn nộ trừng mắt nhìn Cách Tư, tay đặt trên chuôi kiếm, làm bộ như muốn rút kiếm công kích.

Cách Tư thấy thế, cũng chuẩn bị động võ, nhãn thần sắc bén, tay chạm tới kiếm đeo bên hông.

“Chỉ là nhờ một chút, có cần huyên náo như vậy không?” Nhị hoàng tử Trọng Minh từ phía sau chậm rãi đi tới, đưa tay ôm lấy cổ Tử Liên, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Tử Liên, ngươi thế nào cũng đều phải đi theo ta lần này, đại ca và tứ đệ sẽ đi ra, ngươi muốn nháo sao?”

Tử Liên hạ mắt.”Ta không thể đi.”

Trọng Minh nhướn mi “Ác?”

“Ta bị cấm túc.” Hắn nói.

“Tốt lắm, lại phiền ngươi tiếp đãi ta a.” Trọng Minh buông tay ra, vỗ vỗ vai Tử Liên.

Tử Liên nhìn thoáng qua phía sau, đại ca và tứ đệ hắn đang đứng ở cửa, hai người thảo luận vô cùng thân thiện, ánh mắt đại hoàng tử còn hướng bọn họ liếc mắt. Tử Liên nhíu mày.

Ta không muốn đấu với các ngươi…

Dưới sự ép buộc của Trọng Minh, Tử Liên không thể làm gì khác hơn là cố mà chiêu đãi vị đại khách nhân không thể trêu vào này.

Trên bàn trống, được mang lên nước trà và điểm tâm, thị vệ cùng bọn người hầu tất cả đều bị đuổi ra, khỏi cửa phòng, chỉ có Tử Liên và nhị ca hắn.

“Ý tứ của phụ hoàng ngươi đều hiểu chứ?” Trọng Minh mở đầu câu chuyện, nhưng hiển nhiên không có tác dùng gì, Tử Liên ghé vào trên bàn, đem trà bánh nhét vào trong miệng, đối với câu hỏi của anh trai, triệt để làm bộ như không có nghe thấy.

Trọng Minh đã quen thấy hắn như vậy, trực tiếp nói: “Phía nam tháp Tạp Nhĩ phát sinh nội loạn, phụ hoàng mong muốn chúng ta có thể đưa ra biện pháp bình định, hắn sẽ ở trong chúng ta tuyển ra một người, dẫn binh đi bình loạn.”

“…” Ăn a ăn.

“Theo ta biết, vấn đề tháp Tạp Nhĩ không lớn, vấn đề duy nhất là phải đưa ra biện pháp khiến phụ hoàng thoả mãn. Ai dẫn binh lần này, lập được chiến công, chính là xác định vương vị tương lai.”

“…” Ăn ăn.

Trọng Minh đi tới bên cạnh bàn, giúp Liên rót trà.

“Tử Liên, ngươi cho là thế nào?”

“A?” Không chút khách khí tiếp nhận chén trà, Tử Liên uống một ngụm.

“Xuất binh.”

“Ác. Ta sẽ không đánh nhau.”

“Ta muốn ngươi đi đánh,” thấy cái đĩa trước mặt Tử Liên trống không, Trọng Minh bưng tới 1 đĩa khác ở phía xa cho hắn, “Ta muốn ngươi phải thuần phục ta.”

“Không muốn.” Chộp tới một xấp dầy bánh bích quy, nhét vào trong miệng.

“Không cho phép ngươi không muốn, Tử Liên, ngươi không được lựa chọn.” Lời nói tàn khốc, vẻ mặt Trọng Minh lại mỉm cười.”Đại ca và tứ đệ liên thủ, Tử Liên, ngươi dù sao cũng không muốn nhìn ta tứ cố vô thân đúng không?”

“…”

“Tử Liên, đem Kim cho ta.”

Ta biết mà, Tử Liên nhìn về phía nhị ca hắn, nghiêng đầu, giả vờ không giải thích được mà hỏi: “Nhị ca, tuy rằng Kim lớn lên so với nữ nhân còn đẹp hơn, nhưng hắn không thể giúp ngươi sinh hài tử a, ngươi muốn hắn làm cái gì?”

“Ít đùa giỡn với ta đi!” Trọng Minh một đường quét hết chén trà đĩa ăn trên bàn, thói quen xấu của Tử Liên thế nhưng chính là học từ nhị ca hắn.”Tử Liên a Tử Liên, ngươi sao không biết cái khổ tâm của ta?”

Nhìn cũng không thèm nhìn bộ đồ ăn bị ném trên mặt đất, Tử Liên nhàn nhạt nói: “Ta không biết.”

“Được…” Trọng Minh đột nhiên đưa tay, chộm lấy cổ Tử Liên, ép buộc hắn ngẩng đầu nhìn mình, “Ngươi có thể tiếp tục giả ngu, tiếp tục làm chuyện khiến ta tức giận, nhị ca ta tuy thương ngươi, nhưng kiên trì của ta là hữu hạn… Tử Liên, làm ta tức giận, cuối cùng chịu khổ chính là ngươi đó.”

Khó thở, Tử Liên khó chịu nhíu mày.”…” Nhưng một câu cũng chưa nói.

Biểu tình nhíu mày của Tử Liên làm cho Trọng Minh trong mắt lộ ra lửa giận điên cuồng, trên tay càng thêm cố sức, hắn ở trên cổ trắng noãn của Tử Liên tao ra năm đạo hồng ngân.”Tử Liên, ngươi đã quên là ai ở trước mặt phụ hoàng vì ngươi nói chuyện, ở phía sau đại ca che chở cho ngươi sao? … Ta sẽ không cho ngươi không đếm xỉa đến, ngươi muốn cùng với con cẩu của ngươi rời xa nơi này, ta sẽ không cho ngươi được như nguyện!”

Trọng Minh đem Tử Liên kéo về phía mình, cắn vành tai hắn, mỗi chữ mỗi câu nói ra: “Ngươi, đừng mơ tưởng thoát khỏi lòng bàn tay của ta!”

Tử Liên nhắm mắt lại, nhẹ đẩy vai Trọng Minh, suy yếu nói: “Nhị… Nhị ca… Bỏ qua cho ta, cầu ngươi…”

Trọng Minh tựa hồ rất thoả mãn với tư thái tỏ ra yếu kém của người kia, hắn buông tay ra, giúp Liên chỉnh lý hảo cổ áo bị vò nát.

“Lúc này mới ngoan… Tử Liên, ngươi mặc y phục ta đưa cho ngươi, làm ta hảo hài lòng.” Tay đặt trên vai Tử Liên, theo đường cong cánh tay đi xuống xoa nhẹ.”Ta biết y phục này rất hợp với ngươi, bất quá, ” hắn sờ thắt lưng Tử Liên, “Ngươi lại gầy, chỉ ăn đồ ăn vặt, đương nhiên không mập nổi. Hai ngày nữa, ta thỉnh người giúp ngươi đo một lần nữa, ân?”

Tử Liên không có phản kháng động tác của nhị ca hắn, cũng không có mở mắt.”Tạ ơn nhị ca.”

Trọng Minh cầm tay hắn lên, đặt bên mép tinh tế hôn lên.”Ta không làm khó dễ ngươi, biết ngươi không bỏ được con cẩu kia, chỉ mượn vài ngày, muốn hắn giúp ta nghĩ chiến lược, ngươi biết đó, ta vốn rất thưởng thức tài trí của hắn.”

Đây là bức ta tỏ thái độ… Không thể chọn, không thể không chọn.

“Tử Liên, nghe lời đi. Ta trở thành quốc vương đối với ngươi mới có lợi không phải sao? Ngươi không hy vọng đại ca làm cái vị trí kia đúng không? … Đại ca vẫn rất muốn diệt trừ ngươi.”

“Ta biết.” Tử Liên than thở. Hắn nếu đối mặt, thì phải hi sinh người nào đó, phải hi sinh và chọn lựa nhiều thứ.

“Biết là tốt rồi, Tử Liên, đem Kim cho ta.”

Tử Liên mở mắt ra, đạm mạc nhìn nhị ca hắn.

“Thế nào, luyến tiếc sao?” Nắm lấy vai Tử Liên, Trọng Minh lạnh lùng nói.”Ngươi quá sủng hắn rồi, ta đã bắt đầu mất đi kiên nhẫn… Tử Liên, lẽ nào ngươi thích hắn? !”

Tử Liên lập tức làm sáng tỏ.”Nhị ca, ta sủng hắn, nhưng ta không thích hắn. Hắn chỉ là một người hầu!”

Một người, 1 người hầu quá mức hoàn mỹ.

Nhìn Kim, mỗi lần, mỗi lần, Tử Liên biết mình đều xuất thần. Nhưng đây không phải thích.

“Đúng vậy, sao?” Trọng Minh nheo mắt lại, không thể nào tin được lời hắn nói.”Tử Liên, ta thương ngươi như vậy, cho ngươi cơ hội 1 lần nữa. Thế nhưng ngươi đã đem cơ hội cuối cùng dùng hết. Hiện tại. Ngươi muốn lấy cái gì bảo hộ con cẩu mà ngươi dưỡng đây?”

Khóe miệng lộ ra nụ cười đau khổ, “Đã biết, để hắn đi với ngươi mấy ngày.” Tử Liên than nhẹ.

“Chuyện là như thế đó, mấy ngày nay ngươi đi với nhị ca đi.” Tử Liên bình thản tự thuật lại quyết định của hắn.

“Không, chủ nhân, Kim không muốn ly khai ngài!” Kim quỳ xuống, bò đến bên chân Tử Liên, cầu xin hắn thu hồi quyết định này.”Kim đâu cũng không đi!”

“Chỉ vài ngày thôi.”

Kim ngửa đầu nhìn chủ nhân y, “Chủ nhân, nhị điện hạ sẽ không để ta trở về!”

… Hắn cho ngươi sống trở về sẽ không sai đâu.

“Chủ nhân, Kim…”

“Ngươi không có sai!” Tử Liên cắt lời y.”Kim, ngươi rất tốt…” Nhịn không được, Tử Liên nhịn không được đưa tay xoa mặt Kim.

Khuôn mặt mỹ lệ, ánh mắt nghiêm túc, quá mức, quá mức hoàn mỹ.

Kim nheo mắt lại, hưởng thụ sự đụng chạm của chủ nhân, “Chủ nhân…” Quyến luyến, đem mặt dán lên tay Tử Liên đang ở trên mặt y, khát vọng ấm áp này vĩnh viễn thuộc về mình.

Khát vọng của y thực sự không nhiều lắm, chỉ cần được ở bên người chủ nhân, đợi hắn thỉnh thoảng ngoái đầu nhìn lại, chờ đợi sự tiếp xúc vô ý.

Tử Liên hạ mắt, nhìn vào mặt Kim.”Kim… Ngươi có thể, nghe ta một lần hay không? Lúc này đây, chỉ vài ngày mà thôi, đi theo nhị ca đi.”

Hạ thắt lưng, đưa tay ôm lấy vai Kim, vẫn thoải mái như lần kia, Tử Liên ôm lấy Kim.”Ta sẽ đem ngươi mang về, yên tâm, ta sẽ không quên nữa đâu.”

“Chủ nhân, xin ngài, đừng bỏ rơi ta.”

“…” Tử Liên không nói gì, vỗ vỗ lưng y. Kim, ngươi có 1 con đường rất tốt có thể đi.

Nghe theo yêu cầu của chủ nhân, liên tiếp vài ngày nay, Kim sáng sớm đã đến nơi ở của nhị điện hạ để cùng Cách Tư cùng nhau thảo luận chiến lược bình định, chạng vạng mới quay về chỗ của Tử Liên.

Nhị hoàng tử và tam hoàng tử tuy rằng đều ở trong hoàng cung, nhưng cách nhau rất xa, Kim không có ngựa, nên lúc này trở về, phải dùng không ít thời gian.

“Chỗ của hạ nhân sàng vẫn còn chỗ trống.” Cách Tư nói với y như thế, Kim đương nhiên không hề suy nghĩ mà cự tuyệt.

Đối với Kim mà nói, chỗ của Tử Liên, mới là là chỗ cho y an thân.

“Cáp …” Cách Tư duỗi thắt lưng, xoa bóp vai của mình.”Cuối cùng cũng hoàn thành.”

Kim đem bản dự thảo nhìn kỹ qua một lần, xác định không có vấn đề gì.”Ân, ta đã tận lực… Muốn đưa cho nhị điện hạ xem không?”

Bọn họ đã dự đoán vài loại tình huống, phân kế hoạch ra làm ba chiến lược, mỗi loại lại có hai tập hồ sơ, hẳn là đã rất chu toàn. Nội loạn này không tính là vấn đề gì lớn, chỉ bất quá là quân đội và quý tộc địa phương nổi lên xung đột, nói thật ra, mặc kệ không để ý tới cũng không có trở ngại.

Quốc vương chỉ là muốn mượn lý do này, để cho thái tử tương lai lập chiến công, thuận lợi kế thừa vương vị.

“Chủ tử đợi lát nữa mới xem.” Cách Tư nói.

“Như vậy, ta đây về trước.” Kim đem tư liệu chỉnh lý hảo, đặt lên bàn.”Nhiệm vụ của ta đã hoàn thành, sau hôm nay, sẽ không qua nữa.”

“Còn có, những … tư liệu này ta tin tưởng ngươi cũng có thể chỉnh lý a. Với loại chuyện năng lực của 1 mình ngươi là có thể hoàn thành, nhị điện hạ lại muốn tìm ta, có phải là có chút…” Cười cười, Kim không nói hết lời, đứng dậy cáo từ ly khai.

Cách Tư không tiễn y, ngồi tại chỗ, có chút suy nghĩ nhìn số liệu trên bàn.”… Rõ ràng khuôn mặt lớn lên đẹp như vậy, nhưng tâm kế này, ngay đến ta cũng chịu không nổi a!”

“Đây là nguyên nhân vì sao đại ca không muốn hắn.” Kim chân sau mới vừa ly khai, Trọng Minh liền tiến vào thư phòng.

“Chủ nhân.” Cách Tư đứng dậy, cung kính đem tư liệu đưa cho hắn.

Trọng Minh tiếp nhận, mở ra nhìn một chút.”Ân… Không nói tới quan điểm của ta đối với hắn, năng lực người này thực không kém, đối với chỗ ngươi vướng mắc phân tích rất thấu triệt. Nhưng người như Kim…”

Lạnh lùng cười, Trọng Minh cầm chiến lược trong tay xé thành hai nửa.”Ta đích thật là không dùng được hắn.”

“Ta muốn, chỉ là chọn lựa của ngươi mà thôi.” Hắn nhìn ra cửa, Tử Liên đã đứng ở ngoài đó.

“Ta đã chọn.” Giữa đại ca và nhị ca.

Chuyện cho tới bây giờ, Tử Liên cũng chỉ có thể hiệp trợ nhị ca hắn đoạt được vương vị, bằng không, đại điện hạ nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn.

Cách Tư tòng ngăn tủ lấy ra trà bánh, đưa đến trước mặt Tử Liên.”Tam điện hạ, thỉnh dùng.”

“Sinh khí sao?” Trọng Minh cười nói.

“…” Một câu cũng chưa nói, Tử Liên xoay người rời đi.

Cách Tư cười, ngăn cản hắn.”Tam điện hạ thỉnh bớt giận, chủ tử nhà chúng ta muốn cùng ngài tâm sự ni.”

Không có gì để nói. Tử Liên nhíu mày.

Trọng Minh từ phía sau bắt được hắn, hai tay ôm lấy thắt lưng hắn, đưa mặt ghé vào lỗ tai hắn nói: “Tử Liên, ta còn chưa có nhìn đủ ngươi, thế nào lại đi?”

“…”

“Con cẩu ngươi dưỡng, có phải quá non nớt hay không? … Loại người chỉ biết lý luận suông này, nói không chừng đến thế nào gọi là sát nhân cũng không biết.”

“Thôi được rồi.” Tử Liên hạ mắt.

“Ta ngại thiếu a.” Trọng Minh đem hắn kéo vào lòng, ngực dán trên lưng hắn.”Hắn hẳn là phải vấy bẩn một chút, mới có tư cách nói muốn bảo vệ ngươi, đúng không a?”

“Ta không cần bất luận kẻ nào bảo hộ.” Tử Liên tránh khai ôm ấp của Trọng Minh, xoay người lạnh lùng trừng hắn.”Ta đã như ngươi mong muốn hướng ngươi dựa vào! Nhị ca, ngươi còn muốn như thế nào nữa?”

“Tử Liên, ” Trọng Minh khẽ vuốt đầu của hắn 1 cái.”Ngươi biết mà, ngươi không ngu dốt như vậy, đúng không?”

Muốn làm đến nông nỗi nào nữa…

“…” Hắn không nói gì.

“Ta trước tiên không bức ngươi, có một ngày, ngươi tuyệt đối sẽ theo ta.” Hắn nhìn Cách Tư liếc mắt, Cách Tư biết ý, thối lui đến một bên, làm cho Tử Liên có thể ly khai.

“Cái kia, ngươi không muốn, thì ta lấy.” Tử Liên chỉ vào kế hoạch chiến lược bị Trọng Minh xem như bụi bặm ném xuống đất.

Trọng Minh cười cười.”Cầm đi, ta biết ngươi sủng hắn.”

Cách Tư chủ động nhặt lên bản kế hoạch chiến lược, giao cho Tử Liên, “Tam điện hạ, thứ ngài muốn đây.”

Tử Liên tiếp nhận, không lên tiếng tiêu sái ly khai.

“Kim nói sẽ không quay lại nữa sao?” Trọng Minh hỏi, đường nhìn vẫn không buông tha bóng lưng Tử Liên.

Cách Tư cúi đầu đáp: “Đúng vậy.”

“Thật đáng tiếc a, như vậy. Tử Liên cũng sẽ không tới nữa sao? … Mấy ngày nay, ta bất đầu có chút quen ni!”

Tử Liên cảm thấy mệt chết đi, mỗi ngón tay đều uể oải không nâng nổi. Hắn hình như thật lâu không hề động não tự hỏi, cái gì nên làm, hay chuyện muốn làm nhất nhất liệt ra, mới phát hiện thật là phức tạp.

Cho rằng chỉ cần không thèm nghĩ nữa, sẽ không tồn tại… làm sao có thể như vậy.

“… Kim.”

“Vâng?” Kim đi tới bên cạnh hắn, đợi hắn ra lệnh.

“Ngươi nghĩ nhị ca thế nào?”

Đối với vấn đề của hắn, Kim bất an con ngươi co lại, cúi đầu nói: “Nhị điện hạ không tín nhiệm ta, tuy rằng bên ngoài đồn đãi rằng nhị điện hạ mong muốn ta vì hắn làm việc, nhưng theo quan sát mấy ngày nay, Kim nghĩ là không có khả năng.”

“Ác?”

“Nhị điện hạ tựa hồ…” Kim lo lắng dùng từ, “Đối với ta có chứa địch ý? Hơn nữa, Cách Tư cũng không dung được ta.” Chỉ là Kim không rõ, nhị điện hạ bài ra bộ dạng đối với y rất có hứng thú, tột cùng là vì cái gì?

“Chính ngươi biết là tốt rồi.” Tử Liên nhắm mắt lại, đem trọng lượng toàn thân thả vào ghế dựa. Kế tiếp… Hắn phải làm gì? Muốn làm gì đây?

Mệt mỏi cả người.

“Chủ nhân, nếu ngài mệt, có muốn trở về phòng nghỉ ngơi không?”

Tử Liên khoát khoát tay, muốn Kim đừng làm ồn hắn.

“Chủ nhân?”

“…”

Kim không có cách nào, thấy Tử Liên tựa hồ thực sự mệt chết đi, y tiếp nhận chăn đơn thị nữ đưa đến, choàng cho Liên.

“Các ngươi lui xuống dưới đi.” Y nhẹ giọng bảo bọn họ thối lui.

Đóng cửa sổ lại, thêm củi vào hỏa lò. Làm xong những … việc này, y quay đầu lại, phát hiện Tử Liên chẳng biết từ lúc nào đã mở mắt, yên lặng nhìn y.

Nhãn thần quen thuộc, Kim sẽ không quên lúc Tử Liên nhìn y như thế, mà nói.

Muốn y đi.

“Kim…”

Đoạt trước lời chủ nhân chưa nói ra, Kim một tiếng thùng vang lên quỳ gối trước mặt Tử Liên, “Chủ nhân, Kim không muốn đi đâu hết, Kim thầm nghĩ chỉ muốn ở bên người chủ nhân.” Y nắm tay Tử Liên, “Cầu ngài, đừng bỏ rơi Kim.”

“…” Tử Liên không nói gì, hắn ngưng mắt nhìn người kia, không dám chớp mắt.

Có 1 số người đã định trước sẽ phải ly khai, có 1 số phải đi xa, cũng có 1 số người chính là vẫn lưu không được. Nếu như nói ngưng mắt nhìn, là có thể nhớ kỹ, thì thật nhiều cảnh tượng hắn không muốn quên.

Thế nhưng, mắt mở to quá lâu sẽ cảm thấy đau nhức, chảy nước mắt, nhịn không được chớp mắt, hắn không có khả năng vẫn không nhắm mắt lại.”Kim.” Thở dài phun ra tên này, “Ngươi đã biết ta muốn nói gì.”

“Chủ nhân ngài cũng biết câu trả lời của Kim.”

“Phụ hoàng đã quyết định phái nhị ca đi bình loạn.” Từ một ngày trước khi Trọng Minh đưa lên kế hoạch của Cách Tư lợi dụng quyết định chọn người khỏe mạnh, “Nhị ca đã đáp ứng ta, ngươi cùng hắn cùng đi, sau khi trở về, hắn sẽ phong một chức tướng quân cho ngươi… Đi thu thập hành lý đi.”

“Không! Kim không muốn.” Kim cố chấp cầm lấy hắn, giống như tiểu hài tử bẩn thỉu năm đó, y biết, chủ nhân cuối cùng sẽ không thực sự bỏ rơi y.

Tử Liên tiện tay nắm lên một tấm đệm ghế, vứt về phía Kim.”Không phải do ngươi quyết, đây là mệnh lệnh!” Câu cuối cùng, hắn rống lên.

Hảo tức giận, tên người hầu không nghe lời này.

“Chủ nhân, ngài… ngài không phải thật muốn đuổi Kim đi.” Kim nói, nỗ lực muốn nắm lấy một tia hy vọng.

“Năng lực học tập của ngươi rất mạnh a!” Tử Liên cười nhạt, hắn nhìn vào mắt người hầu của mình, nhãn thần băng lãnh. Lại thêm vào tuyệt tình.”Nhưng rất đáng tiếc, lần này ta là nghiêm túc!”

“Vì ngươi, đại ca luôn rất muốn diệt trừ ta, ta đã không muốn lại cho ngươi gánh chịu những …thứ này… Kim, ngươi không đáng để ta hi sinh nhiều như vậy.”

“Chủ nhân…”

“Nhị ca sẽ trọng dụng ngươi…” Hắn đẩy ra người hầu đang tới gần, từ ghế đứng lên, xoay người …, đưa lưng về phía Kim.

Có rất nhiều việc phải làm, tựa như việc đem người hầu trung thành của hắn tống xuất đi.

“Xin ngươi, hãy tới 1 nơi tốt hơn đi.” Tử Liên ngữ khí hầu như là thở dài.

“Chủ nhân, Kim thầm nghĩ muốn ở bên cạnh ngài!” Kim nắm cánh tay hắn, đem hắn kéo ra sau ôm vào lòng.

Tử Liên kinh ngạc trừng lớn mắt, trong nháy mắt toàn bộ thị giác của hắn, đều bị đôi mắt xanh như bầu trời kia chiếm trọn.

“Chủ nhân, ta yêu ngươi!”

“Chủ nhân, người là của ta!” Một chốc Kim nghiêm túc giơ lên thanh kiếm đang cầm trong tay.

=======================================================

Ta thật sự vô cùng cáo lỗi cới các nàng^^, ta bận thi cử nhiều quá nên hem có thời gian, mà cũng sắp hết đợt thi rùi^^, 2, 3 tháng tới sẽ thư thả được tí^^, sẽ cố gắng mần bộ Văn công 4, còn cái bộ này, vẫn sẽ hoàn trước Tết như dự tính^^, các nàng yên tâm nha^^, iu tất nhá^^, ta phi đây^^

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương