Be Mine, Honey!
-
Chương 6
Đây là lần đầu tiên Thế Phong dẫn bạn về nhà. Bà con đã được báo trước nên chuẩn bị sẵn tinh thần để xem mặt “đứa cháu dâu yêu quý”.
Khi Thế Phong nắm tay Đình Giang vào, bà con choáng người vì không ngờ Đình Giang lại dễ thương đến vậy (dù đã biết là con trai).
“Đình Giang! Đây là bố anh, Nguyên Phong thì em biết rồi, đây là… còn đây là…”
Nghe Thế Phong giới thiệu xong, Đình Giang đau cả đầu. Gới thiệu đến ai, người đó cũng muốn xoa đầu cậu một cái, véo má một cái. Đau chết được.
“Nhà anh sao nhiều người thế?” – Đình Giang hỏi nhỏ.
“Càng đông càng vui chứ sao! Nhưng thường ở nhà chính thì chỉ có bố anh, Nguyên Phong cùng Vicky!”
“Vicky?”
“Cái người tóc vàng, ngồi cạnh Nguyên Phong!”
Đình Giang nhìn theo hướng Thế Phong chỉ.
“Vicky và Nguyên Phong…”
“là vợ chồng!”
“!?! Ở Việt Nam đâu cho phép!”
“Thì sang nước khác đăng kí!”
Đình Giang chăm chú nhìn Vicky, cái người đó đẹp đến mức mà cậu cũng phải ghen tị.
“Anh đang tự hỏi bao giờ anh mới được trao nhẫn cho em đây!”
“Xì! Ai thèm lấy anh chứ!”
“Này! Em định để anh ế đấy hả, nhóc?” – Thế Phong véo má Đình Giang.
* * *
Sau đó, Thế Phong dẫn cậu ngó qua phòng anh chơi, toàn sách là sách ngó đâu cũng thấy sách. Đình Giang thích thú lục lung tung, chẳng mấy chốc mà phòng Thế Phong không khác gì bãi chiến trường.
“Thế Phong! Cho em mượn quyển này, quyển này nữa!”
“Cho em mượn tất cả, cả anh luôn!”
“Em không có đùa với anh đâu!”
“Anh nói thật mà!” – Anh ôm chặt lấy Đình Giang để ậu hết đường cựa quậy.
“E hèm!”
Thế Phong giật mình buông Đình Giang ra. Nguyên Phong đang dựa người vào cửa, anh chứng kiến từ nãy đến giờ.
“Ông già gọi anh!” – Nguyên Phong đảo mắt nhìn căn phòng bừa bộn của anh mình, bình thường lão ấy cấm không cho ai động vào mấy quyển sách. Trứơc khi quay đi, anh còn cố nói với một câu.
“Lần sau hai người nhớ khóa cửa vào đấy!”
“Cái thằng! Em ở đây nhé, lát nữa anh quay lại sau!” – Anh hôn nhẹ cậu.
Giờ ngồi một mình trong phòng Thế Phong chán chết đi được. Đình Giang khép cửa phòng, bước chân ra vườn. Cậu chưa từng thấy khu vườn nào đẹp đến thế, những bông hoa đua nhau khoe sắc khiến Đình Giang mê mẩn. Cậu thoáng nghe thấy tiếng người nói, chính xác là tiếng cãi nhau. Tò mò, cậu bước đến gần, cậu thấy Thế Phong đang đứng cạnh một cô gái, trông mặt cô ta có vẻ căng thẳng. Cô ta lắc đầu rồi bất ngờ kéo đầu Thế Phong xuống để hôn. Anh lúng túng xô cô ta ra, ngẩng lên đã thấy Đình giang đứng trước mặt.
“Em…”
Đình Giang nhìn anh rồi nhìn sang cô gái đang ôm anh.
“Xin lỗi đã làm phiền hai người!” – rồi cậu quay người thảng nhiên dạo bứơc tiếp.
“Khoan đã!”- Thế Phong vội vàng đuổi theo Đình Giang – “Chuyện không như em nghĩ đâu!”
“Em có nghĩ gì đâu! Đấy đâu phải là chuyện của em!”
“Em… em không ghen đấy chứ?”
“Tại sao phải ghen?” – Đình Giang mỉm cười, chuyện của anh đâu liên quan gì đến cậu.
Phải rồi, tại sao em phải ghen kia chứ! Tôi đâu là gì của em! Thế Phong chạnh lòng.
* * *
Thế Phong đã không nói dối Đình Giang, cậu đã có cái Tết đầu tiên thật tuyệt vời. Đón giao thừa cùng mọi người, cùng ngắm pháo hoa, nhận tiền lì xì… còn bao nhiêu niềm vui khác. Trong con mắt bà con, Đình Giang đã đựơc coi như người của Dương Nguyên gia, hiền lành (?) lại dễ mến thử hỏi ai không thích. Thằng Thế Phong thế mà được!
Đêm trứơc khi lên Hà Nội, Đình Giang đang ở trong phòng gói ghém đồ bà con cho. Có tiếng gõ cửa phòng rồi một người bứơc vào, Đình Giang nhận ra cô gái hôm nọ cãi nhau với Thế Phong.
“Xem chừng vất vả nhỉ!”
Đình Giang nhìn cô ta rồi cười khẩy quay mặt đi.
“Mày!” – Thái độ của cậu làm cô ta bực tức, cô ta xông tới xách áo Đình Giang lên – “Tao đến cảnh cáo mày, không đựơc đụng đến Thế Phong của tao!”
“Ai là Thế Phong của chị?” – qua lời mọi người, Đình Giang biết đây là Mai – chị họ của Thế Phong, không được bà con ưa lắm vì đanh đá quá – “Chị lên giường với Thế Phong chưa? Anh ấy mạnh mẽ lắm!” – cậu nhếch mép.
“Mày!” – Cô ta hất mạnh Đình Giang vào tường – “Đồ ranh con!”
“Chị tưởng tôi ưa chị chắc! Hôm nọ chị còn dám hôn Thế Phong trước mặt tôi!”
“Thế mày làm gì được tao”
Cô ta vênh mặt lên thách thức. Bất ngờ thấy Đình Giang xé mạnh áo mình, cậu hét lên. Nghe thấy tiếng hét, bà con đang tụ tập dưới nhà vội vàng chạy lên xem. Mọi người bàng hoàng, đồ đạc trong phòng lộn xộn, Đình Giang đang đứng dựa lưng vào tường thở dốc, áo rách rươm và thủ phạm không ai khác chính là cô cháu Mai kia. Thế Phong hoảng hốt lao đến ôm lấy Đình Giang.
“Em không sao chứ?” – Đình Giang ôm chặt lấy Thế Phong, lắc lắc cái đầu. Anh cau mặt quay sang phía Mai – “Cô điên à?”
Tiếng quát là Mai giật mình, cô tái xanh mặt, mỗi khi Thế Phong nổi giận ai cũng phãi sợ.
“Em…em không có làm gì cả! Nó… chính nó…!”
“Câm đi! Nó là đứa trẻ thì biết gì!” – Thế Phong bế Đình Giang lên, gạt mọi người ra – “Xin lỗi! Giờ tôi phải đưa Đình Giang về phòng!”
Tuy đã được chấp nhận nhưng trên danh nghĩa hai người vẫn chưa… nên Đình Giang không được ở chung phòng với Thế Phong, cậu ở phòng dành cho khách. Thế Phong đưa Đình Giang về phòng anh, chắc tối nay phải để cậu ngủ ở đây cho yên tâm.
Thế Phong xoa đầu Đình Giang lúc này đang ngủ ngon lành trong vòng tay anh.
“Từ mai không được giở trò như thế nữa nghe chưa!” – Anh thì thầm.
Khi Thế Phong nắm tay Đình Giang vào, bà con choáng người vì không ngờ Đình Giang lại dễ thương đến vậy (dù đã biết là con trai).
“Đình Giang! Đây là bố anh, Nguyên Phong thì em biết rồi, đây là… còn đây là…”
Nghe Thế Phong giới thiệu xong, Đình Giang đau cả đầu. Gới thiệu đến ai, người đó cũng muốn xoa đầu cậu một cái, véo má một cái. Đau chết được.
“Nhà anh sao nhiều người thế?” – Đình Giang hỏi nhỏ.
“Càng đông càng vui chứ sao! Nhưng thường ở nhà chính thì chỉ có bố anh, Nguyên Phong cùng Vicky!”
“Vicky?”
“Cái người tóc vàng, ngồi cạnh Nguyên Phong!”
Đình Giang nhìn theo hướng Thế Phong chỉ.
“Vicky và Nguyên Phong…”
“là vợ chồng!”
“!?! Ở Việt Nam đâu cho phép!”
“Thì sang nước khác đăng kí!”
Đình Giang chăm chú nhìn Vicky, cái người đó đẹp đến mức mà cậu cũng phải ghen tị.
“Anh đang tự hỏi bao giờ anh mới được trao nhẫn cho em đây!”
“Xì! Ai thèm lấy anh chứ!”
“Này! Em định để anh ế đấy hả, nhóc?” – Thế Phong véo má Đình Giang.
* * *
Sau đó, Thế Phong dẫn cậu ngó qua phòng anh chơi, toàn sách là sách ngó đâu cũng thấy sách. Đình Giang thích thú lục lung tung, chẳng mấy chốc mà phòng Thế Phong không khác gì bãi chiến trường.
“Thế Phong! Cho em mượn quyển này, quyển này nữa!”
“Cho em mượn tất cả, cả anh luôn!”
“Em không có đùa với anh đâu!”
“Anh nói thật mà!” – Anh ôm chặt lấy Đình Giang để ậu hết đường cựa quậy.
“E hèm!”
Thế Phong giật mình buông Đình Giang ra. Nguyên Phong đang dựa người vào cửa, anh chứng kiến từ nãy đến giờ.
“Ông già gọi anh!” – Nguyên Phong đảo mắt nhìn căn phòng bừa bộn của anh mình, bình thường lão ấy cấm không cho ai động vào mấy quyển sách. Trứơc khi quay đi, anh còn cố nói với một câu.
“Lần sau hai người nhớ khóa cửa vào đấy!”
“Cái thằng! Em ở đây nhé, lát nữa anh quay lại sau!” – Anh hôn nhẹ cậu.
Giờ ngồi một mình trong phòng Thế Phong chán chết đi được. Đình Giang khép cửa phòng, bước chân ra vườn. Cậu chưa từng thấy khu vườn nào đẹp đến thế, những bông hoa đua nhau khoe sắc khiến Đình Giang mê mẩn. Cậu thoáng nghe thấy tiếng người nói, chính xác là tiếng cãi nhau. Tò mò, cậu bước đến gần, cậu thấy Thế Phong đang đứng cạnh một cô gái, trông mặt cô ta có vẻ căng thẳng. Cô ta lắc đầu rồi bất ngờ kéo đầu Thế Phong xuống để hôn. Anh lúng túng xô cô ta ra, ngẩng lên đã thấy Đình giang đứng trước mặt.
“Em…”
Đình Giang nhìn anh rồi nhìn sang cô gái đang ôm anh.
“Xin lỗi đã làm phiền hai người!” – rồi cậu quay người thảng nhiên dạo bứơc tiếp.
“Khoan đã!”- Thế Phong vội vàng đuổi theo Đình Giang – “Chuyện không như em nghĩ đâu!”
“Em có nghĩ gì đâu! Đấy đâu phải là chuyện của em!”
“Em… em không ghen đấy chứ?”
“Tại sao phải ghen?” – Đình Giang mỉm cười, chuyện của anh đâu liên quan gì đến cậu.
Phải rồi, tại sao em phải ghen kia chứ! Tôi đâu là gì của em! Thế Phong chạnh lòng.
* * *
Thế Phong đã không nói dối Đình Giang, cậu đã có cái Tết đầu tiên thật tuyệt vời. Đón giao thừa cùng mọi người, cùng ngắm pháo hoa, nhận tiền lì xì… còn bao nhiêu niềm vui khác. Trong con mắt bà con, Đình Giang đã đựơc coi như người của Dương Nguyên gia, hiền lành (?) lại dễ mến thử hỏi ai không thích. Thằng Thế Phong thế mà được!
Đêm trứơc khi lên Hà Nội, Đình Giang đang ở trong phòng gói ghém đồ bà con cho. Có tiếng gõ cửa phòng rồi một người bứơc vào, Đình Giang nhận ra cô gái hôm nọ cãi nhau với Thế Phong.
“Xem chừng vất vả nhỉ!”
Đình Giang nhìn cô ta rồi cười khẩy quay mặt đi.
“Mày!” – Thái độ của cậu làm cô ta bực tức, cô ta xông tới xách áo Đình Giang lên – “Tao đến cảnh cáo mày, không đựơc đụng đến Thế Phong của tao!”
“Ai là Thế Phong của chị?” – qua lời mọi người, Đình Giang biết đây là Mai – chị họ của Thế Phong, không được bà con ưa lắm vì đanh đá quá – “Chị lên giường với Thế Phong chưa? Anh ấy mạnh mẽ lắm!” – cậu nhếch mép.
“Mày!” – Cô ta hất mạnh Đình Giang vào tường – “Đồ ranh con!”
“Chị tưởng tôi ưa chị chắc! Hôm nọ chị còn dám hôn Thế Phong trước mặt tôi!”
“Thế mày làm gì được tao”
Cô ta vênh mặt lên thách thức. Bất ngờ thấy Đình Giang xé mạnh áo mình, cậu hét lên. Nghe thấy tiếng hét, bà con đang tụ tập dưới nhà vội vàng chạy lên xem. Mọi người bàng hoàng, đồ đạc trong phòng lộn xộn, Đình Giang đang đứng dựa lưng vào tường thở dốc, áo rách rươm và thủ phạm không ai khác chính là cô cháu Mai kia. Thế Phong hoảng hốt lao đến ôm lấy Đình Giang.
“Em không sao chứ?” – Đình Giang ôm chặt lấy Thế Phong, lắc lắc cái đầu. Anh cau mặt quay sang phía Mai – “Cô điên à?”
Tiếng quát là Mai giật mình, cô tái xanh mặt, mỗi khi Thế Phong nổi giận ai cũng phãi sợ.
“Em…em không có làm gì cả! Nó… chính nó…!”
“Câm đi! Nó là đứa trẻ thì biết gì!” – Thế Phong bế Đình Giang lên, gạt mọi người ra – “Xin lỗi! Giờ tôi phải đưa Đình Giang về phòng!”
Tuy đã được chấp nhận nhưng trên danh nghĩa hai người vẫn chưa… nên Đình Giang không được ở chung phòng với Thế Phong, cậu ở phòng dành cho khách. Thế Phong đưa Đình Giang về phòng anh, chắc tối nay phải để cậu ngủ ở đây cho yên tâm.
Thế Phong xoa đầu Đình Giang lúc này đang ngủ ngon lành trong vòng tay anh.
“Từ mai không được giở trò như thế nữa nghe chưa!” – Anh thì thầm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook