Việc Hoắc Hàm trở về đối với đại đa số mọi người mà nói cũng không có gì khác biệt, ký ức của họ đều được liên kết liền mạch.

Nhưng Văn Trần Cảnh, Nam Tinh và Hàn Trạm ba người đều biết rõ, nếu nói trước đây, họ còn có thể lấy tư cách là những người tỉnh táo duy nhất bên cạnh Tiêu Gia Niên, để ở bên cạnh cậu.

Nhưng bây giờ Hoắc Hàm đã trở về, có một số việc không còn thích hợp nữa.

Như thể đã hẹn từ trước, Nam Tinh vừa mới nói lời tạm biệt được vài ngày, Văn Trần Cảnh đã tìm đến cửa.

Khi Tiêu Gia Niên mở cửa, cả người cậu sững sờ: "Văn Trần Cảnh?"

Văn Trần Cảnh mặc một chiếc áo khoác bóng chày màu xanh trắng, quần jean đen, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, là kiểu đẹp trai mang chút khí chất công kích.

Cả người anh ta đã gầy đi nhiều, nhưng tinh thần thoạt nhìn có vẻ không tệ lắm.

Anh ta mỉm cười với Tiêu Gia Niên: "Gia Niên, tôi có chút chuyện muốn nói chuyện với cậu."

Tiêu Gia Niên nhường đường: "Anh vào nói đi."

Văn Trần Cảnh vào nhà, nhìn sân vườn ngoài kia thông qua cửa kính sát đất, dù đang là mùa thu, nhưng toàn bộ sân vườn vẫn rực rỡ hoa tươi như cũ.

Căn biệt thự này rất lớn, nhưng không hề mang đến cảm giác trống trải lạnh lẽo cho người xem, ngược lại, bất kỳ góc khuất nào cũng tràn đầy hơi thở của cuộc sống, trông rất ấm áp.

Văn Thần Cảnh yên lòng.

Đúng lúc này Hoắc Hàm từ trên lầu đi xuống, tình cờ chạm mặt với Văn Trần Cảnh.

Cả hai người đều sững sờ một chút, Văn Trần Cảnh có vẻ lúng túng, anh ta gật đầu chào hỏi: "Xin chào."

Đối diện với người này, Văn Trần Cảnh không thể gọi một tiếng "cậu" ra được, bởi vì anh ta biết, bản chất Hoắc Hàm hiện tại không phải là cậu ruột của mình, từ một góc độ khác mà nói, đây là người đã sáng tạo ra anh.

Hoắc Hàm cũng gật đầu: "Xin chào."

Hoắc Hàm đi xuống lầu, rất tự nhiên cúi đầu hôn nhẹ lên môi Tiêu Gia Niên, nhìn chiếc áo thun mỏng manh trên người Tiêu Gia Niên, hắn đưa tay chạm vào mu bàn tay của cậu.

"Hơi lạnh đấy, em mặc thêm áo khoác vào đi."

"Ò." Tiêu Gia Niên ngoan ngoãn đáp lời, sau đó cầm lấy một tấm chăn trên ghế sofa, khoác lên người mình.

Đúng lúc đó Hoắc Hàm đã rót hai ly nước từ nhà bếp ra, một ly đưa cho Văn Trần Cảnh đang đứng bên cạnh, ly nước nóng còn lại để Tiêu Gia Niên ôm trong lòng bàn tay.

"Vậy các em nói chuyện đi, anh lên lầu làm việc tiếp đây."

Tiêu Gia Niên vuốt ve tay hắn, khẽ vâng một tiếng.

Cử chỉ đối thoại của hai người không thể nói là quá thân mật, nhưng từ các chi tiết nhỏ đó đều toát lên sự thân thiết và ăn ý, rõ ràng có thể thấy đây là một cặp tình nhân rất yêu thương nhau.

Bàn tay Văn Trần Cảnh đang cầm ly nước vô thức siết chặt lại.

Sau khi Hoắc Hàm lên lầu rồi, nụ cười trên mặt Tiêu Gia Niên nhạt bớt một chút không dễ nhận ra, nhưng Văn Trần Cảnh đã nhạy bén nhìn thấy sự khác biệt đó.

Rốt cuộc họ không thể quay lại như trước được nữa.

Hai người đứng lặng lẽ trước cửa sổ kính sát sàn, ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài.

Văn Trần Cảnh lên tiếng trước: "Gia Niên, tôi đã xin được suất trao đổi sinh viên, có lẽ sắp phải rời đi rồi."

Tiêu Gia Niên sững sờ, nghiêng đầu nhìn anh ta: "Vậy cũng tốt, anh suy nghĩ kỹ rồi quyết định là được. Vậy sau này còn quay về không?"

Văn Trần Cảnh cười gật gật đầu: "Chắc chắn sẽ quay lại. Ông già nhà tôi còn có một đống con riêng, làm sao tôi có thể để bọn họ được lợi chứ. Rồi sau khi giải quyết xong mọi chuyện, tôi sẽ đi du lịch vòng quanh thế giới, xuyên rừng cây, lặn biển sâu, leo núi cao, trở thành một nhà thám hiểm đi khắp nam bắc. Nghe thật ngầu, phải không?"

Tiêu Gia Niên không nhịn được cười, giọng nói chàng trai trẻ tràn đầy khí phách thiếu niên, cậu đáp: "Đúng vậy, rất ngầu."

Đôi mắt Văn Trần Cảnh rất sáng, anh ta nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi có ánh xuân tươi đẹp và nói: "Vì vậy, hôm nay đến đây để chào tạm biệt cậu, sau này có lẽ cũng không còn nhiều cơ hội gặp mặt nữa."

"Chúc anh hết thảy đều thuận lợi!"

Văn Trần Cảnh liếc nhìn lên lầu, sau đó lại nhìn về phía Tiêu Gia Niên, ánh mắt rất dịu dàng: "Gia Niên, chúc cậu hạnh phúc, tôi thật lòng, thật lòng rất mong cậu mọi điều đều tốt đẹp."

Anh ta nói rất chậm, rất trịnh trọng, như thể nếu lời nói đủ nặng, thì khả năng lời chúc này thành hiện thực sẽ lớn hơn vài phần.

"Cảm ơn."

"Vậy... tôi đi trước nhé?"

Tiêu Gia Niên gật gật đầu: "Đi đường cẩn thận."

Khóe miệng Văn Trần Cảnh hơi nhếch lên, đáy mắt lấp lánh ánh nước, anh lùi lại hai bước, hai mắt nhìn thật sâu vào gương mặt Tiêu Gia Niên, rồi mới quyết tâm xoay người rời đi, đẩy cửa lớn bước ra ngoài.

Từ đây về sau, trời nam đất bắc, họ sẽ chạy về những đích đến khác nhau.

Vừa ra khỏi cổng, Văn Trần Cảnh không kìm nén được nữa, anh dựa vào tường, từ từ trượt xuống cho đến khi ngồi xuống đất, chôn mặt vào lòng bàn tay, đôi vai gầy gò của anh khẽ run run, tiếng nức nở phát ra từ cổ họng như một con thú nhỏ đang khóc.

Anh đang khóc, nước mắt từ kẽ ngón tay chảy ra.

Đột nhiên, Văn Trần Cảnh cảm thấy một bóng đen bao phủ lên mình.

Anh vội dùng lòng bàn tay lau mặt mình, ngẩng đầu lên nhìn, thì thấy người đàn ông cao lớn thon dài trước mặt đang đưa cho mình một chiếc khăn tay.

Văn Trần Cảnh không nhận, lập tức đứng dậy, vành mắt đỏ hoe: "Sao ngài lại ra đây?"

Hoắc Hàm cũng không để ý, thu hồi chiếc khăn tay, hỏi một đằng trả lời một nẻo: "Trách tôi không? Đáng lẽ các cậu mới là một đôi."

Văn Trần Cảnh lắc đầu: "Không có cái gọi là đáng lẽ hay không đáng lẽ. Ngài không cướp đoạt, cũng không dùng thủ đoạn vô đạo đức gì cả. Hơn nữa, tôi và Gia Niên cũng chưa từng có mối quan hệ nào vượt quá tình bạn. Tất cả đều do Gia Niên tự mình lựa chọn, cậu ấy có tư tưởng riêng, có quyền quyết định bản thân thích ai, chứ không phải cái gọi là đã được sắp đặt, "đáng lẽ" phải là một đôi."

Ánh mắt anh nhìn vô định vào khoảng không xa xăm nào đó: "Nếu có trách, thì chỉ có thể trách bản thân tôi 18 năm trước đã không hành động gì, không thể khiến cậu ấy thích mình trước. Trách bản thân tôi dễ dàng để người khác chiếm lấy thân thể, trách cái số phận chết tiệt trêu ngươi người ta này."

Nhìn thấy Văn Trần Cảnh như vậy, kỳ thật trong lòng Hoắc Hàm cũng cảm thấy khó chịu, đây mới là Văn Trần Cảnh chân chính dưới ngòi bút của hắn.

Có khí phách thiếu niên, có khả năng suy nghĩ độc lập, có tư tưởng và phẩm chất riêng biệt của mình.

Nhưng cũng chính vì thế, Hoắc Hàm càng không nỡ, khi mới tạo ra nhân vật này, hắn vốn cũng mong muốn anh ta tốt đẹp, mong anh hạnh phúc.

Hắn cũng đã ban cho anh ta ấy nhiều phẩm chất tốt đẹp.

Nhưng rất nhiều chuyện đúng là không có cách nào giải quyết, Tiêu Gia Niên không còn là Niên Niên trong nguyên tác, cậu không thể nào yêu Văn Trần Cảnh được nữa, mà Hoắc Hàm cũng tuyệt đối không cho phép ai đoạt Kiêu Kiêu rời khỏi mình.

Hoắc Hàm "Ừm" một tiếng: "Tôi sẽ giúp cậu giải quyết vấn đề về mấy đứa con riêng của cha cậu. Văn gia phải là của cậu, không ai có thể cướp đi được. Nếu cậu không ngại, cậu có thể xem tôi như cậu ruột, nếu gặp chuyện gì khó khăn tôi sẽ giúp cậu."

Văn Trần Cảnh khàn giọng mở miệng nói: "Cảm ơn." Mắt anh ta đỏ hoe, nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mặt, "Tuy tôi không có tư cách nói câu này, nhưng vẫn muốn làm phiền ngài, nhất định, nhất định phải khiến cậu ấy thật hạnh phúc."

"Đây là mục tiêu cả đời của tôi."

Văn Trần Cảnh bật cười, sau đó đưa tay phải mình ra.

Hoắc Hàm duỗi tay, nắm chặt lấy.

Dưới ánh hoàng hôn, hai người đàn ông bắt tay một cách trịnh trọng, như thể đang thực hiện một nghi lễ trọng đại.

Khi Hoắc Hàm trở về, Tiêu Gia Niên như con ong nhỏ gặp hoa tươi, "vo ve vo ve" bám lấy hắn.

Cậu rất tò mò: "Các anh ra ngoài nói gì đó nói gì đó??"

Hoắc Hàm cười, dùng ngón trỏ chọc nhẹ vào trán cậu: "Bí mật."

"Bí mật? Anh dám có bí mật với em sao?!" Tiêu Gia Niên cao giọng lên, rồi thấy Hoắc Hàm tuy cười yêu chiều nhìn mình, nhưng có vẻ vẫn không định kể, cậu nghếch cổ lên nói: "Em cũng sẽ có bí mật, sau đó, không nói cho anh biết!"

Hoắc Hàm không nhịn được nữa, sao lại đáng yêu thế này, hắn ghé lại gần hôn vào má lúm đồng tiền của cậu: "Được, vậy lúc đó em cứ khiến anh tò mò đến chết đi."

"Hừ!"

-

Chờ tới khi Tiêu Gia Niên thực sự nhận ra bản chất của việc từ biệt là lúc cùng Hoắc Hàm đi tham dự một buổi yến tiệc.

Tại yến tiệc, đương nhiên đụng mặt Hàn Trạm.

Hắn ta đã hoàn toàn tiếp quản Hàn thị, hắn làm rất tốt, thông minh nhạy bén, lại mang sự tinh tường của một thương nhân.

Khi nhìn thấy Tiêu Gia Niên, chỉ lịch sự gật gật đầu, như gặp một người như bao người bình thường khác.

Tiêu Gia Niên cũng gật đầu đáp lại, sau đó hai người lướt qua nhau.

Giữa đám đông ở trung tâm bữa tiệc, Tiêu Gia Niên cảm thấy hơi mệt, nên một mình ra ban công nhỏ, nhìn ánh trăng mờ ảo rải xuống vườn hoa những tia sáng lấp lánh, khiến cảnh sắc như được phủ một lớp lụa mỏng mông lung.

Đột nhiên có người ôm lấy eo cậu, Tiêu Gia Niên không quay đầu lại, cảm nhận được hơi thở quen thuộc, ăn ý dựa người về phía sau.

"Một mình em ở đây nghĩ gì vậy?" Hoắc Hàm hỏi.

Tiêu Gia Niên cười cười: "Vừa rồi em mới gặp Hàn Trạm, anh ấy là người duy nhất trong ba người không chính thức nói lời từ biệt em, nhưng không biết tự lúc nào, chúng em dường như đã nói lời tạm biệt rồi."

Hoắc Hàm xoa xoa đầu cậu an ủi: "Đôi khi vô thanh vô tức chính là lời từ biệt, cho dù vẫn có thể gặp lại, nhưng các em đều biết, các em sớm đã trở thành những người xa lạ nhất."

"Ừm." Tiêu Gia Niên đột nhiên cảm thấy cay cay nơi sống mũi.

Vận mệnh thật sự biết trêu đùa con người.

Mọi chuyện tưởng chừng như đã qua đi, tất cả đều trở về vị trí ban đầu.

Nhưng dù là Tiêu Gia Niên hay Văn Trần Cảnh, họ đều biết, không thể quay lại nữa, tất cả đều đã thay đổi.

Cho dù là tình cảm đặc biệt của ba người họ dành cho cậu, hay những việc quá đáng đã xảy ra trong thời gian bị người khác chiếm dụng cơ thể, tất cả điều đó không phải nói một câu "Thôi bỏ qua" là có thể thực sự bỏ qua được.

Thực ra Tiêu Gia Niên không trách móc, cậu biết bọn họ không thể tự chủ, không liên quan đến họ.

Nhưng điều đó không có nghĩa là cả ba người họ có thể hoàn toàn vượt qua được rào cản trong lòng mình.

Rất nhiều chuyện rắc rối phức tạp, tình cảm vốn là một thứ không thể tính toán một cách rành mạch dựa trên lý trí, có quá nhiều thứ trộn lẫn vào nhau.

Không ai trong số bọn họ có biện pháp phân biệt thật sự rõ ràng, không thể tách rời từng sợi rễ cây cổ thụ đan xen phức tạp trong lòng đất ra.

Cuối cùng, bọn họ chỉ có thể nhổ bỏ tận gốc, không còn làm phiền cuộc sống của nhau nữa, đó là sự dịu dàng và lời chúc phúc cuối cùng họ dành cho nhau.

Chính vì hiểu điều đó, Tiêu Gia Niên mới cảm thấy buồn thương.

Cậu quay người lại ôm chặt cổ Hoắc Hàm: "Vậy anh sẽ ở bên em cả đời chứ?"

Hoắc Hàm ôm chặt cậu: "Tất nhiên, dù là khoảnh khắc đầu tiên em mở mắt vào mỗi sáng, hay giây phút cuối cùng em nhắm mắt đi ngủ vào mỗi tối, người em nhìn thấy đều sẽ là anh. Chúng ta sẽ cùng nhau nấu ăn, cùng nhau ra ngoài đi dạo. Khi chúng ta hẹn hò, anh sẽ tặng em một bó hoa. Chúng ta có thể cùng nhau khiêu vũ rất nhiều lần. Thế giới rộng lớn thế này, chúng ta mới chỉ đi đến nước N cùng nhau. Chúng ta sẽ nhìn thấy nhiều phong cảnh còn xa hơn nữa. Nếu em muốn, chúng ta còn có thể nuôi một con mèo và một con chó nhỏ, bọn chúng sẽ quấn quýt em hơn, tuy anh sẽ ghen tị, nhưng anh càng hy vọng bọn chúng yêu em hơn."

Tiêu Gia Niên đỏ hoe mắt cười thành tiếng.

Hoắc Hàm cũng cười: "Kiêu Kiêu." Giọng hắn rất nhẹ rất chậm rãi, hắn nói: "Tương lai của chúng ta mới chỉ bắt đầu thôi."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương