Cuối tuần, Hoắc Hàm và Tiêu Gia Niên cùng nhau ra ngoài đi xem phim, sau đó nắm tay nhau rời khỏi rạp.

Họ giống như bao cặp tình nhân bình thường thế giới này, tận hưởng một ngày cuối tuần bình dị, thỉnh thoảng cảm nhận những niềm vui bất ngờ nhỏ bé trong cuộc sống bình đạm hằng ngày.

Hai người nắm chặt tay nhau, mười ngón tay đan xen. Tiêu Gia Niên có một thói quen nhỏ, luôn không kìm được việc dùng ngón tay mình vuốt ve các khớp ngón tay của Hoắc Hàm.

Nhưng trong mắt Hoắc Hàm, cử chỉ nhỏ này cũng trở nên vô cùng đáng yêu.

Hai người đang battle với nhau về việc Tiêu Gia Niên muốn ăn kem.

"Em chỉ ăn một cái thôi!" Tiêu Gia Niên giơ một ngón tay lên, nài nỉ nói: "Được không? Được không anh?"

Hoắc Hàm đưa tay bọc lấy ngón tay cậu: "Đừng có mơ, ai là người thể hàn? Ai là người tay chân lạnh cóng mỗi khi đông về? Hơn nữa giờ đã là mùa thu rồi, ăn ít đồ lạnh thôi."

Nam Tinh từ trong trung tâm thương mại đi ra, khi nhìn thấy Tiêu Gia Niên, y còn tưởng mình nhìn nhầm người.

Cậu và Hoắc Hàm mặc áo khoác gió cùng màu kaki, cả hai đều mang dáng người thân cao chân dài, đứng đối diện nhau, Tiêu Gia Niên đang ôm eo Hoắc Hàm, ngẩng đầu làm nũng.

Hôm nay là một ngày thu trời đẹp hiếm có, những chiếc lá bạch quả bên đường được nắng chiếu rọi thành một màu vàng rực rỡ.

Họ đứng dưới tán cây, ánh nắng xuyên qua kẽ lá tạo thành những quầng sáng tròn tròn, chiếu lên đỉnh đầu và khuôn mặt họ, lấp lánh lại lóa mắt.

Tiêu Gia Niên nói cái gì đó, sau đấy Nam Tinh thấy Hoắc Hàm lắc đầu, có vẻ như đang phản bác lại.

Người bị từ chối có vẻ hơi giận dỗi, bĩu môi không nói lời nào, người đàn ông bất đắc dĩ nhưng đầy yêu thương cúi đầu nhẹ nhàng hôn cậu.

Nam Tinh vốn cho rằng, nếu gặp phải cảnh tượng như thế này y sẽ buồn bã, sẽ chán nản đau lòng.

Nhưng khi thực sự chứng kiến, phản ứng đầu tiên của y lại là hốc mắt dần cay cay, sau đó cảm thán tận đáy lòng — Thật tốt quá.

Sau khi ý thức trở lại, Tiêu Gia Niên mà y gặp được luôn lạnh lùng, chán đời, dường như không có điều gì có thể khiến cậu cảm thấy hứng thú. Cậu như một bóng ma đã bị rút hết linh hồn, lang thang bên ngoài thế giới này.

Đến nỗi y gần như quên mất rằng Tiêu Gia Niên vốn là người hoạt bát, sinh động, cậu thích cười, là một đứa trẻ như thiên thần vậy.

Tiêu Gia Niên là người để ý đến Nam Tinh trước, cậu chào hỏi y.

Nam Tinh mỉm cười gọi Tiêu Gia Niên một tiếng, rồi gật đầu chào Hoắc Hàm đứng phía sau.

Nghiêm túc mà nói, đây là lần đầu tiên Hoắc Hàm nhìn thấy một trong những nhân vật quan trọng khác trong cuốn sách của hắn.

Hắn quan sát kỹ lưỡng một chút, đối phương mang vẻ mặt bình thản, ánh mắt sạch sẽ lại dịu dàng, toàn bộ khí chất giống như một cuốn sách cổ.

Nhận ra rằng hai người có thể có chuyện cần nói, Hoắc Hàm nhẹ nhàng vỗ vào gáy Tiêu Gia Niên một cái, như thể nhượng bộ nói: "Anh đi mua kem cho em."

Tiêu Gia Niên vui vẻ hài lòng, như thể vừa chiến thắng một trận chiến nào đó: "Vâng."

Hai người cùng nhìn theo bóng lưng thẳng tắp của Hoắc Hàm khi hắn rời đi. Ở trước mặt người khác, biểu cảm của Tiêu Gia Niên có phần kiềm chế hơn, trông có vẻ chín chắn trưởng thành hơn.

"Hai người trông thật xứng đôi." Ngữ điệu Nam Tinh rất ôn hòa.

Tiêu Gia Niên cúi đầu cười cười: "Cảm ơn."

"Thực ra anh rất muốn hỏi em một câu, làm sao em biết rằng bản thân đã yêu anh ấy?"

Có vẻ như không ngờ Nam Tinh lại hỏi một câu như vậy, Tiêu Gia Niên suy nghĩ một lúc rồi mở lời: "Thực ra em cũng không phân biệt được chính xác là vào thời điểm nào, em chỉ biết trước đây khi buồn bã khó chịu, em luôn muốn tìm ba mẹ, khi không chịu nổi nữa sẽ đến nghĩa trang thăm họ, dù sao thì việc trẻ con chịu tổn thương luôn muốn đi tìm cha mẹ để được an ủi cũng gần như là bản năng rồi."

Nói đến đây, vẻ mặt cậu rất dịu dàng: "Nhưng không biết từ khi nào, khi xảy ra chuyện không vui, phản ứng đầu tiên của em lại là đi tìm anh ấy, để anh ấy ôm em một cái, thế là em lại thấy ổn."

Nam Tinh lặng lẽ lắng nghe cậu nói, rồi đột nhiên lên tiếng: "Gia Niên, có khả năng anh sẽ ra nước ngoài."

Tiêu Gia Niên sửng sốt, cậu hiểu ý của Nam Tinh, sau này họ có thể sẽ gần như không gặp lại nhau nữa.

Cậu gật đầu, nói: "Chúc anh mọi điều đều tốt đẹp, hy vọng anh có thể hạnh phúc."

"Ừm, cảm ơn." Nam Tinh khẽ nhếch môi cười.

Thực ra trước khi đi, Nam Tinh không định gặp lại Tiêu Gia Niên, chỉ là không ngờ lại gặp nhau trên đường như thế này, vậy thì cứ nói lời tạm biệt đàng hoàng với nhau.

Là nói rõ với Tiêu Gia Niên, cũng là nói với tình cảm của bản thân, nói với quá khứ.

Nam Tinh nhìn sang bên kia đường, người đàn ông dáng người thẳng tắp đứng lặng lẽ ở đó, tuấn mỹ vô song, như lá thông ướt sương, như suối nơi khe núi, như sông trăng soi bóng.

Đó là một người rất tốt, dù biết tình cảm của mình đối với Tiêu Gia Niên không bình thường, nhưng vẫn để lại cho Tiêu Gia Niên một không gian nhất định, để cậu có thể trò chuyện thoải mái, lịch sự chờ đợi ở một bên.

Thân sĩ lại phong độ, luôn cho người ta sự tôn trọng hết mực.

Tiêu Gia Niên nhìn theo phương hướng tầm mắt của Nam Tinh, ánh mắt lập tức trở nên dịu dàng hẳn.

Nam Tinh cười nhẹ: "Gia Niên, em sẽ hạnh phúc thôi, mau đi đi, anh ấy nhìn bên này chằm chằm đến nỗi sắp thủng một lỗ rồi."

Tiêu Gia Niên không nhịn được cười, đạp lên ánh nắng mặt trời đi về phía Hoắc Hàm.

Trong ấn tượng, Nam Tinh dường như luôn nhìn theo bóng lưng Tiêu Gia Niên dần rời xa mình, cho dù là khi còn nhỏ hay lúc đã lớn, y đã quen với việc lặng lẽ nhìn theo người ấy từ phía sau, cảm thấy người ấy sống tốt là mình cũng vui.

Giống như những gì Hoắc Hàm đã miêu tả, y là người yêu thầm trầm mặc, là người bình thường nhất không tranh không đoạt.

Lần đầu tiên, Nam Tinh không lặng lẽ chờ đợi phía sau lưng người ấy.

Ngay khi Tiêu Gia Niên cất bước chân đầu tiên, Nam Tinh đã quay người lại, khóe môi cong lên, bước về hướng ngược lại với Tiêu Gia Niên, rời khỏi nơi này.

Bọn họ giống như hai đường thẳng cắt nhau, tại một đoạn nào đó trong cuộc đời, giao nhau ngắn ngủi, sau đó càng lúc càng xa, mỗi người đều sẽ có cuộc sống tuyệt vời của riêng mình.

Khi Tiêu Gia Niên và Hoắc Hàm về đến nhà, có nhân viên phục vụ của khu dân cư tiến lên, đưa bó hoa trong tay cho Tiêu Gia Niên.

"Xin chào Tiêu tiên sinh, đây là hoa do nhân viên chuyển phát nhanh mang đến, mời ngài ký nhận."

Khu dân cư này bảo vệ an ninh rất nghiêm ngặt, tất cả các bưu kiện đều được khu dân cư nhận thay, sau đó có người chuyên trách giao đến nhà các cư dân.

Tiêu Gia Niên nhìn thấy bó hoa thì sửng sốt, ngay sau đó nhận lấy: "Cảm ơn."

Mặt Hoắc Hàm đen thui, hắn nghiến răng: "Ai gửi hoa cho em vậy, hắn không biết em đã có người yêu rồi à?"

Tiêu Gia Niên nghiêng đầu nhìn thoáng qua Hoắc Hàm, cười: "Có lẽ là anh Nam Tinh gửi."

"Trong này đến tấm thiệp cũng không có, sao em biết là anh ta gửi?" Hoắc Hàm chỉ vào bó hoa nói.

"Anh có biết đây là loài hoa gì không?" Không đợi Hoắc Hàm trả lời, Tiêu Gia Niên đã tiếp tục mở miệng: "Đây là hoa dạ lan hương, loài hoa này, nếu muốn nở rộ mãnh liệt lại một lần nữa, thì phải cắt bỏ những bông hoa cũ đang dần héo tàn."

"Vậy thì sao?"

"Vì vậy loài hoa này thường được dùng để từ biệt, từ biệt quá khứ, đón nhận cuộc sống mới."

Tiêu Gia Niên cười cười tiến lại gần hôn Hoắc Hàm một cái: "Vì vậy, đừng giận nữa, anh đang ngâm mình trong thùng giấm đấy!"

Hoắc Hàm kẹp chặt cằm Tiêu Gia Niên, kéo về phía trước, cắn mạnh môi cậu, rồi "Hừ" một tiếng.

___

Tác giả có lời muốn nói: Cuốn truyện này sắp kết thúc rồi, có lẽ chỉ còn vài chương nữa thôi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương