*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Khi ánh mặt trời rực rỡ tràn vào phòng, Tiêu Gia Niên từ từ thoải mái mở mắt.

Thức dậy vào một buổi sáng mùa đông, và cảm nhận mình được ôm chặt trong vòng tay ai đó là một điều rất đơn giản nhưng mang lại cho ta cảm giác tràn đầy hạnh phúc.

Tiêu Gia Niên không nhúc nhích, lặng lẽ ngắm nhìn khuôn mặt Hoắc Hàm còn đang say giấc gần trước mặt.

Cậu không khỏi cảm thán, Hoắc tiên sinh thực sự rất đẹp trai.

Làn da trắng mịn bóng loáng như ngọc bích cực phẩm, dưới ánh nắng rực rỡ len lỏi qua cửa sổ, tỏa ra một vầng hào quang lấp lánh.

Đôi mắt nhắm nghiền, có thể nhìn thấy hàng mi dài cong vút, vì lông mi đen nên tạo thành một đường viền đen tự nhiên nơi mi và mí mắt gặp nhau. Nếu đôi mắt mở ra, sẽ càng thêm sâu thẳm cuốn hút.

Xuống phía dưới nữa là sống mũi cao thẳng và đôi môi đỏ mọng, lúc này khóe môi đang cong nhẹ tự nhiên.

Đang lúc mải mê nhìn ngắm, Tiêu Gia Niên đột nhiên khựng lại. Hai người nằm mặt đối mặt nhau, tay Hoắc Hàm ôm chặt lấy eo Tiêu Gia Niên khiến cho cơ thể họ gần như không có chút khe hở nào mà kề sát vào nhau.

Điều này cũng nói lên một điều, nếu có bất kỳ thay đổi nào trên cơ thể, người còn lại cũng có thể cảm nhận rõ ràng.

Thậm chí Tiêu Gia Niên còn cảm thấy được hơi nóng hừng hực đó.

Đều là đàn ông, làm sao có thể không biết đó là gì?!

Não bộ của Tiêu Gia Niên trống rỗng, cơ thể cứng đờ không dám nhúc nhích. Ngay khi cậu đang suy nghĩ xem có nên lén trốn đi hay không, thì thấy lông mi người trước mặt khẽ rung rinh, như sắp tỉnh giấc.

Gần như trong chớp mắt, Tiêu Gia Niên lập tức nhắm chặt mắt lại.

Hoắc Hàm bị đánh thức bởi ánh nắng mặt trời rạng rỡ bên ngoài cửa sổ. Hắn có chút lơ mơ tự hỏi, tối qua hắn quên kéo rèm cửa sao?

Hắn khẽ nhúc nhích người, đôi tay ôm chặt hơn một chút.

Xúc giác truyền đền từ trong vòng tay là ấm áp, mềm mại, thơm thơm.

Từ từ......

Hoắc Hàm mở choàng mắt, lập tức nhìn thấy tiểu mỹ nhân đang say ngủ trước mắt.

À, đúng rồi, tối qua hắn đã hứa sẽ ngủ cùng tiểu mỹ nhân.

Ban đầu, Hoắc Hàm định đợi đến khi Kiêu Kiêu ngủ say sẽ lặng lẽ rời đi, nhưng không ngờ tiếng thở đều đặn nhẹ nhàng của cậu khiến hắn buồn ngủ, thế mà thực sự lăn ra ngủ thiếp luôn, còn ôm cậu chặt cứng.

Hoắc Hàm lặng lẽ ngắm nhìn Tiêu Gia Niên một lúc. Khi cậu nhắm mắt ngủ yên bình, trông vừa trắng vừa mềm, thật sự rất ngoan.

Tầm mắt hắn khẽ di chuyển xuống xíu nữa. Tối qua, Hoắc Hàm chỉ kịp tháo cà vạt và cởi áo khoác cho Tiêu Gia Niên để cậu ngủ. Giờ đây, cậu vẫn đang mặc chiếc áo sơ mi trắng đó.

Có lẽ do cử động khi ngủ, hai cúc áo trên đã bị bung ra, mở sang hai bên, để lộ phần xương quai xanh thẳng tắp hõm sâu, trải dài trên làn da trắng mịn màng rồi hoàn toàn chìm khuất vào cổ áo, khơi gợi người ta vô số tưởng tượng.

Khiến con người ta bỗng dưng có một loại ham muốn - xé toạc chiếc áo sơ mi này.

Hoắc Hàm đột nhiên cảm thấy nóng ran, một ngọn lửa bùng cháy trong cơ thể, cảm giác bên dưới càng rõ rệt hơn.

Hắn không tiếng động mở miệng chửi thề, lại lo lắng Kiêu Kiêu sẽ đột ngột tỉnh dậy, đành nhẹ nhàng buông tay khỏi eo cậu, xoay người xuống giường, khẽ khàng mở cửa đi ra ngoài.

Nghe tiếng cửa khẽ đóng lại, Tiêu Gia Niên mới từ từ mở mắt trong tiếng tim đập thình thịch.

Cậu ôm chăn ngơ ngác hồi lâu.

Trước đây, mỗi khi Lê Hân nói về mấy vấn đề tục tĩu với cậu, Tiêu Gia Niên đều cảm thấy không thực tế. Tư duy của cậu vẫn dừng lại ở mức yêu thích về mặt tinh thần, chỉ mong Hoắc tiên sinh có thiện cảm hoặc yêu thích cậu ở phương diện tinh thần là được.

Đây là lần đầu tiên cậu cảm nhận trực tiếp thứ gọi là dục vọng, dục vọng liên quan đến Hoắc tiên sinh, cú sốc này không thể xem là nhỏ.

Cậu ngồi dậy, chiếc áo sơ mi trên người sau một đêm dài đã trở nên nhăn nhúm.

Tiêu Gia Niên xoa xoa hai má mình để bản thân tỉnh táo hơn, rồi mới xuống giường lấy một bộ quần áo đi vào phòng tắm, rửa mặt đơn giản một chút.

Khi cậu xuống cầu thang, dì bảo mẫu đã dọn bữa sáng lên bàn, nhưng Hoắc tiên sinh vẫn chưa xuống.

Tiêu Gia Niên đợi một lúc, nhưng bụng cậu đói không chịu được, quyết định không đợi nữa, liền cầm lấy muỗng bắt đầu ăn cháo.

Gần như đến lúc Tiêu Gia Niên ăn sáng xong, cậu mới thấy Hoắc tiên sinh mặc trang phục ở nhà thoải mái xuống lầu vào phòng ăn.

Trên người và ngọn tóc hắn vẫn còn đọng lại hơi nước ẩm ướt, khi đến gần, có một mùi hương mát lạnh sảng khoái.

Tiêu Gia Niên ngẩng đầu lên nhìn hắn, tắm nước lạnh?

Vừa đúng lúc này, Hoắc Hàm cũng cúi đầu nhìn Tiêu Gia Niên, ánh mắt hai người giao nhau trong giây lát rồi không hẹn mà lại cùng nhau lảng tránh.

Bầu không khí thật im ắng, Tiêu Gia Niên không tự nhiên khẽ động đậy cẳng chân dưới bàn, vô tình quẹt vào mắt cá chân của Hoắc Hàm ở phía đối diện.

Tay cầm muỗng của Hoắc Hàm khựng lại, Tiêu Gia Niên toàn thân cứng đờ, cảm giác như tốc độ dòng chảy thời gian càng chậm lại hơn.

Vì vậy, Tiêu Gia Niên tằng hắng giọng, chậm rãi mở lời: "Anh trai, trên người anh có hơi lạnh, sao lại tắm nước lạnh giữa mùa đông thế?"

Lời nói vừa dứt miệng, Tiêu Gia Niên đã muốn tát vào mồm mình một cái, nếu không biết nói gì thì cậu còn có thể im lặng mà!

Hoắc Hàm nhìn cậu thật sâu, trầm ngâm nói: "Không sao, chỉ là trong người hơi nóng."

Tiêu Gia Niên gượng gạo đáp "À" một tiếng.

Bầu không khí lại im ắng trở lại.

Do bản thân cũng bị kích thích không nhỏ trước đó, cho nên Hoắc Hàm nhất thời không nhận ra sự khác thường của Tiêu Gia Niên.

Là một người đàn ông bình thường, việc có phản ứng vào buổi sáng là điều hoàn toàn bình thường, nó sẽ tự động lắng dịu sau một thời gian.

Trước đây hắn cũng không mấy quan tâm, sống 23 năm cũng chỉ thỉnh thoảng giải quyết bằng tay một lần, hắn chưa từng yêu ai, tự nhiên cũng không phải là người trọng dục.

Nhưng cố tình vào lần này, lòng hắn lại không thể nào bình tĩnh được.

Dòng nước lạnh buốt xối thẳng xuống người, thế nhưng một chút tác dụng cũng chẳng có.

Trong phòng tắm rộng lớn, tiếng nước chảy ồ ạt đập lên sàn nhà, xen lẫn tiếng tí tách không ngừng là tiếng thở dốc trầm thấp nặng nề.

Cổ người thanh niên thon dài xinh đẹp,

Hõm xương quai xanh đủ sâu có thể chứa nước,

Thỉnh thoảng khi vô tình giơ tay, vạt áo hếch lên lộ ra một đoạn eo thon trắng nõn mềm dẻo,

Khi rúc vào vai hắn, hơi thở ấm áp phả lên cổ hắn,

.......

Ngày trước, những chi tiết vô tình ấy hắn không hề để ý, nhưng giờ đây nó như những tia lửa nhỏ tập trung lại, bùng cháy thành ngọn lửa lớn phừng phực trong thân thể hắn, trong nháy mắt thổi quét khắp toàn thân.

Ngọn lửa thiêu đốt mãi không tắt, khiến hắn bị dục vọng giày vò dai dẳng.

Khi hắn người đầy hơi nước bước ra khỏi phòng tắm, vừa lau tóc vừa không khỏi suy nghĩ, liệu hắn có thực sự cô đơn quá lâu rồi hay không, cả người càng bị kìm nén nên ngày càng trở nên cầm thú.

Mặc dù trên thực tế hắn chỉ mới 23 tuổi, nhưng giờ đây dù sao cũng đang trong cơ thể của một người 28 tuổi.

Nhưng làm sao hắn lại có thể sinh ra loại ham muốn này với Kiêu Kiêu được?!

Trời ơi, Hoắc Hàm chịu cú sốc lớn vô cùng, hắn là thằng lưu manh sao?!!

Ảnh hưởng từ cú sốc lớn này kéo dài rất lâu, khiến hắn vẫn luôn trong trạng thái thất thần.

Cho đến khi hắn nhìn thấy Kiêu Kiêu bấm vào bảng điều khiển từ xa, mở cửa lớn ra.

Hoắc Hàm hỏi cậu: "Ai đến vậy?"

"Em gọi người mang đến cho em một số hạt giống hoa dâm bụt và đất trồng phù hợp, giờ chắc đã đến rồi."

Hoa dâm bụt:



Nói xong, Tiêu Gia Niên cầm lấy cái xẻng nhỏ bước ra cửa.

Ánh mắt Hoắc Hàm dõi theo cậu đi ra khỏi cổng, rồi không nhịn được buông bát xuống theo sau.

Tiêu Gia Niên đi một vòng kiểm tra toàn bộ khu vườn, sau đó nhìn trúng một vị trí thích hợp, ngồi xổm xuống, bắt đầu hì hục xúc đất.

Hoắc Hàm dựa vào khung cửa, nhìn cậu làm việc, thấy thế nào trông cũng thật đáng yêu, không nhịn được bật cười: "Sao lại muốn trồng hoa dâm bụt vậy? Biệt danh của nó nghe không hay đâu."

Tiêu Gia Niên nghiêng đầu nhìn hắn: "Sao lại không hay? Người ta còn gọi nó là hoa hồng sa mạc mà."

"Loại hoa này khi tàn, từ đài hoa đến cánh hoa sẽ rụng cùng một lúc ra khỏi ra khỏi cuống, nhìn hơi giống hình phạt chém đầu thời cổ đại, nên còn gọi là hoa chặt đầu."

"Pi pi pi!" Tiêu Gia Niên suýt chút nữa nhảy dựng lên đánh hắn: "Đừng nói bậy!"

Hoắc Hàm cười: "Được rồi được rồi, anh không nói nữa, nhưng loại hoa này sớm nở tối tàn, quá nhanh, khi nó tàn lụi em sẽ buồn đấy."

Tiêu Gia Niên bị hắn nói cho cảm thấy hơi nản lòng, uể oải dùng xẻng chọc chọc đất bên chân, loài hoa này hình như ý nghĩa đúng là không được tốt lắm, chẳng lẽ không nên trồng?

Nhưng cậu thực sự rất thích.

Sau đó cậu lại nghe thấy Hoắc tiên sinh lên tiếng: "Không sao đâu, trồng đi, loại hoa này luôn héo tàn vào ban đêm nhưng cũng luôn nở rực rỡ vào sáng sớm, cứ thế tuần hoàn, cũng coi như là sinh sôi không ngừng, khá tốt đấy."

Tiêu Gia Niên ngước lên nhìn hắn, cong cong mắt mỉm cười.

Cảm xúc của cậu luôn bị Hoắc tiên sinh nắm bắt chính xác, vì một câu nói của hắn mà trời mưa, cũng vì một câu nói của hắn mà trời lại sáng.

Tiêu Gia Niên vỗ vỗ bụi đất bên chân, nói: "Em học được nhiều kiến thức về hoa cỏ từ anh Nam Tinh trước đây, anh ấy nói ý nghĩa của loài hoa này là dịu dàng, kiên cường và vẻ đẹp vĩnh cửu, em rất thích."

Bởi vì nó rất giống với Hoắc tiên sinh, mỗi khi Hoắc Hàm nhìn cậu bằng ánh mắt dịu dàng đầy ý cười kia, cậu lại nghĩ đến hoa dâm bụt.

Nghe thấy những lời này, không hiểu sao, tâm trạng vốn đang rạng rỡ của Hoắc Hàm bỗng tụt mood, tự dưng cảm thấy hơi chua.

À - học từ anh Nam Tinh, bọn họ đúng là thanh mai trúc mã, mà không chỉ có một người, thằng gấu con Văn Thần Cảnh kia cũng vậy.

Bất kể Nam Tinh và Văn Thần Cảnh hiện tại như thế nào, cũng không thể phủ nhận rằng ký ức trong vô số năm tháng kia, họ đã từng làm bạn bên nhau không thể phai mờ.

Nếu không phải vì tính cách của bọn họ thay đổi đột ngột mà xóa nhòa những tình nghĩa đó, những hồi ức đã qua thậm chí có thể được gọi là vô cùng quý giá.

Hoắc Hàm dùng bút viết nên cuộc đời Kiêu Kiêu, nhưng đến tận bây giờ, mới có thể tham gia vào đó.

Hắn cảm thấy hơi khó chịu bồn chồn, như có vô số con kiến đang bám lấy trái tim, quấn quanh nó mà bò lết gặm cắn.

Bút pháp tuyệt đỉnh, văn phong như nước chảy mây trôi, được người người khen ngợi, HH đại đại thậm chí còn là vị tác giả trấn giữ cả trang web, lần đầu tiên muốn tự tay chặt đứt đôi tay gõ phím của mình.

Ai biểu mày viết vạn nhân mê!

Ai biểu mày cứ một hai muốn viết nhiều người theo đuổi Kiêu Kiêu như vậy!

Tiêu Gia Niên nhạy bén nhận ra cảm xúc bất thường của Hoắc Hàm bên cạnh. Mặc dù cảm thấy kỳ lạ, nhưng bản năng của cậu là luôn ưu tiên việc dỗ dành hắn vui vẻ trước bất kể trong tình huống nào.

Vì vậy, cậu đưa một ngón tay ra, cẩn thận móc vào ngón út của Hoắc Hàm.

Hoắc Hàm cảm nhận được sự đụng chạm ấm áp, hắn cúi đầu nhìn vào đôi mắt cong cong mỉm cười của Tiêu Gia Niên, người đang ngồi xổm bên cạnh lắc lắc tay, kéo cả cánh tay của hắn cũng lắc theo.

Cậu nói: "Anh trai, cười một cái nào."

Những buồn bực trong lồng ngực Hoắc Hàm bỗng chốc đều tan biến.

Thôi được rồi, cho dù viết lại cuốn sách này bao nhiêu lần, hắn vẫn sẽ viết vạn nhân mê, hắn đây là thiên vị, hắn chính là Kiêu Kiêu khống.

Hắn muốn rất nhiều rất nhiều người đều thích Kiêu Kiêu, hắn muốn Kiêu Kiêu được tình yêu vây quanh mà lớn lên, hắn muốn cậu trở thành người hạnh phúc nhất thế giới.

_____________

Editor có điều muốn nói: Lúc nhắc đến hoa chặt đầu thì tui nhớ đến trước tiên là hoa sơn trà.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương