Bây Giờ Và Mãi Mãi
-
Chương 7
Zina và Katsuko đang bận tíu tít với khách hàng thì Jessie bước vào. Chị trấn tĩnh tinh thần một lát trước khi tới gặp hai cô. Quả thật là chuyện điên rồ. Đoán thử coi chị vừa ở đâu nào? Chị đi thăm anh Ian trong tù nhé. Từ khám đường thành phố tới tiệm Lady J chị vù một lèo. Điên thật.
Hai cô gái đang bận tiếp hai bà khách chọn quần áo chưng diện trong các đám hội hè mùa xuân. Hai bà khách này mập thù lù, mặc ba bốn chiếc áo, nữ trang đeo đầy mình, nhưng ít có cảm tình. Jessie chưa thể bắt tay vào việc làm. Chị còn bận nghĩ đến anh Ian trong tù, đến ông Martin Schwartz và thanh tra Houghton. Đôi mắt viên thanh tra cứ ám ảnh chị.
- Chồng bà ra sao?
Người đàn bà hỏi chị, mắt vẫn nhìn vào xấp váy bằng nhung bầy bán trên kệ. Đây là mặt hàng nhung màu bordeaux lót satin đen.
- Chồng tôi hả? Anh hiếp... không, tôi muốn nói ảnh viết văn.
Bà kia tưởng chị đùa rỡn, ngay cả Zina và Katsuko cũng bật cười. Jessie cười theo mà nước mắt lưng tròng.
- Trước kia chồng tôi cũng viết lách... sau ổng mới bỏ để chuyên tâm chơi đánh golf.
Bà khách thứ hai thấy câu chuyện hấp dẫn quá, đang chọn hai chiếc váy và một chiếc áo blouse liền buông xuống, nhưng bà khách thứ nhất lại trở về với mấy cái váy.
Jessie thấy ngày hôm nay sao dài quá, nhưng chị tránh được không phải chuyện gẫu với Zina và Kat. Gần năm giờ chiều ba người mới ngồi quây quần để uống cà phê nóng.
- Chị Jessie, hôm nay mọi chuyện trôi chảy chứ?
- Khá hơn trước nhiều. Vợ chồng chị chỉ phải giải quyết vài vấn đề, nhưng ngày mai mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.
Cuối cùng, anh có thể trở về nhà, anh chị sẽ chung lo giải quyết cho xong. Chỉ cần anh về nhà là đủ.
- Chúng em lo cho chị quá trời. Em mừng là mọi chuyện tốt đẹp.
Zina có vẻ vui sướng, nhưng Katsuko vẫn nghi ngờ nhìn vào mắt Jessie. Cô thấy dường như có chuyện chưa ổn.
- Chị có vẻ vất vả quá, chị Jessie Clarke ạ.
- Đừng hỏi chị nữa. Chỉ tại vụ kiện rắc rối này.
Jessie nhìn quanh, coi có thể thay đổi cách xếp đặt trong cửa tiệm chút nào chăng, chị muốn hoạt động chỉ là để thúc đẩy tinh thần quá suy sụp của chị phấn chấn lên đôi chút. Nhưng quá trễ rồi và chị rất mệt mỏi, không đủ nghị lục đụng đến một việc gì. Cũng chỉ còn mươi, mười lăm phút nữa là Zina khóa cửa ra về, vì tối rồi.
Jessie đứng dậy, vươn vai, cảm thấy đau ở lưng và cổ, qua một đêm dài nằm sàn, trằn trọc, chưa kể đến suốt ngày nay bị căng thẳng thần kinh. Chị đang vặn vẹo cái lưng để dịu bớt cơn đau ở thắt lưng thì một bà bước vào tiệm. Jessie, Kat, và Zina liếc nhìn nhau thật nhanh, coi người nào nên đứng dậy tiếp khách, thì Jessie đã mau mắn quay nhìn bà khách nở một nụ cười. Chị luôn luôn khéo gây được cảm tình với khách hàng như thế, và bà kia tỏ vẻ hài lòng, chính chị cũng quên việc nhà đi.
- Chúng tôi có thể giúp bà điều gì chăng?
- Tôi tới coi qua cho biết ấy mà. Tôi nghe một bà bạn ca tụng cửa tiệm của chị, nói rằng ở đây bầy nhiều mặt hàng đẹp lắm.
- Cám ơn bà. Bà có cần chúng tôi chỉ dẫn không?
Hai người nhìn nhau, tươi cười, và bà khách bắt đầu để mắt tới loại quần áo thể thao. Bà này lịch sự, tuổi chừng ba mươi lăm hay hơn nữa, có thể tới bốn chục, không thể nói rõ được. Bà mặc một chiếc áo cánh giản dị màu đen, một chiếc áo blouse bằng nỉ màu kem, một chiếc khăn quàng nhỏ quấn ở cổ và bà đeo nhiều nữ trang bằng vàng, hiển nhiên đắt tiền: chiếc vòng tuyệt đẹp, sợi dây chuyền xinh xắn, mấy chiếc nhẫn coi vẻ là nhẫn đặc, và đôi bông đeo tai cẩn hột xoàn khiến Jessie phải chú ý đến ngay lúc mà bà kia vừa bước vào cửa tiệm. Trông thân hình bà là thấy tiền bạc. Nhưng nét mặt bà ta rất phúc hậu. Dường như cũng vui thích có những nữ trang đẹp đẽ để đeo, chứ bà vẫn hiểu rằng trên đời còn có những điều khác quan trọng hơn.
Jessie nhìn bà khách di chuyển từ kệ hàng này tới kệ hàng kia. Bà có vẻ hài lòng, sung sướng. Bà ta có duyên ngầm, rất ưa nhìn. Nét mặt trông trẻ trung, mái tóc màu hung vàng, ngà màu xám. Trông bà, Jessie nghĩ đến một chị mèo đẹp, đặc biệt là đôi mắt màu xanh lợt.
- Bà có nghĩ sẵn trong đầu một mặt hàng đặc biệt nào không? Chúng tôi có vài mặt hàng mới còn cất ở kho hàng đằng sau.
Bà khách mỉm cười với Jessie và nhún vai.
- Ân hận không vừa lòng bà. Nhưng bà nghĩ sao về chiếc áo da hoẵng trong kia? Bà dùng áo khổ số tám nhé?
Chị tỏ vẻ có lỗi với khách, như một đứa trẻ mua kẹo cao su quá số lượng mà người lớn cho phép được mua, nhưng cũng tỏ ra rất rảnh rang, chẳng có gì phải bận lòng. Chuyện gì thì chị cũng chịu đựng được cả.
- Để tôi ngó qua xem sao.
Jessie nói rồi biến vào kho hàng, tự hỏi không hiểu trong kho có chiếc áo khổ nhỏ hơn không.
Không có. Nhưng có một mặt hàng tương tự, giá bán đắt hơn bốn chục đô la nữa. Chị giật bỏ bảng giá và đem chiếc áo ra ngoài đưa cho bà kia. Đó là chiếc áo màu chanh, khổ nhỏ hơn một chút, trông đẹp hơn chiếc áo đầu tiên mà bà khách vừa để ý tới.
- Trời ơi! Xem chừng tôi không ưa.
- Chiếc áo này khó mà chê được. Bà mặc vào trông nỗi lắm đấy.
Ba người nhìn bà khách ẹo qua ẹo lại thật duyên dáng trong chiếc áo khoác bằng da hoẵng. Nó hợp với khổ người bà ta, thật tuyệt, và bà khách cũng biết vậy. Nhìn người khác mặc quần áo cũng là một lạc thú. Riêng Jessie, dù mặc đồ rách rưới trông cũng ngon lành.
- Bao nhiêu tiền chiếc áo này?
- Ba trăm mười đô la.
Zina và Kat liếc nhìn nhau, vẻ giễu cợt, nhưng hai cô thừa hiểu chớ nên mở miệng nói lớn, hỏi lại Jessie về giá cả. Chị luôn luôn có cách cư xử theo kiểu điên khùng của chị, nhưng chị thường có lý. Có thể đây là một bà khách đặc biệt mà Jessie hy vọng "chặt đẹp" tại cửa tiệm của chị. Chị làm mặt tỉnh như không. Và bà khách cũng không có vẻ gì là ngộp trước giá cả của chiếc áo.
- Có quần đồng bộ với nó không?
- Có, nhưng chúng tôi bán hết rồi.
- Dở quá!
Nhưng bà khách cũng chọn mua được ba chiếc áo gió, một chiếc áo blouse, một chiếc váy da hoẵng để mặc chung với chiếc áo khoác, trước khi quyết định rằng mua sắm như vậy là đủ trong ngày. Tiệm Jessie gặp được khứa xộp, lại mua bán dễ dàng nữa. Bà khách rút cuốn chi phiếu để trong bóp màu ngọc bích, ngửng nhìn Jessie mỉm cười:
- Thế nào tôi cũng sớm trở lại tiệm này. Hơn một tuần nữa mà tôi mới lại, chị cứ tống cổ tôi ra khỏi cửa.
- Đâu dám? Jessie tỏ vẻ hối hận.
- Lệnh đấy, chẳng phải yêu cầu suông đâu!
- Tội nghiệp cho tôi!
Chủ khách cùng cười ròn, và bà khách ghi đầy đủ chi tiết vào tờ chi phiếu số tiền hàng lên tới hơn năm trăm đô la. Nhưng bà khách chẳng tỏ vẻ bối rối chút nào. Bà tên là Astrid Bonner, địa chỉ ở đường Vallejo, cách nhà của Jessie có một căn.
- Thì ra chúng ta là hàng xóm với nhau, bà Bonner ạ.
Jessie nói cho biết địa chỉ của mình, và bà Astrid Bonner ngửng nhìn, mỉm cười.
- Tôi biết căn nhà đó! Đó là căn nhà xinh xắn sơn màu trắng và xanh. Tôi cá rằng đúng rồi: mặt tiền có chưng những chậu bông tuyệt đẹp chứ gì?
- Bà đã nhìn thầy vợ chồng tôi từ xa.
- Cần gì phải rườm lời. Chị rất nỗi tiếng trong vùng! Và chị có một chiếc xe thể thao nhỏ nhắn sơn màu đỏ chứ gì?
Jessie chỉ ra ngoài cửa sổ:
- Của tôi đấy.
Hai người cùng cười ròn. Zina lặng lẽ đóng cửa. Đã sáu giờ thiếu mười lăm rồi.
Jessie nói:
- Bà vui lòng làm ly rượu chăng?
Trong tiệm thường có một chai "Johnnie Wallker" cất ở kho hàng đằng sau. Đôi khi khách hàng thường ở lại tán chuyện gẫu, tiếp xúc thân mật.
- Cũng thích lắm, nhưng không được. Có lẽ chị cũng sắp về nhà.
Jessie mỉm cười, và Katsuko đặt những món hàng bà Bonner vừa mua vào trong hai chiếc hộp lớn màu nâu, gói lại bằng giấy lụa màu vàng cam, và buộc bằng vải lụa.
- Chị đứng chủ tiệm này?
Jessie gật đầu.
- Chị có nhiều món hàng đẹp lắm. Tôi thích chiếc áo này, nhưng... đầu óc tôi nó mụ mẫm, tôi không có ý chí quyết định mua một điều gì. Đó là cái dở của tôi.
- Đôi khi trưng bày cho đẹp cũng đánh vào thị hiếu của khách.
Bà Astrid Bonner lặng lẽ gật đầu trước lời nhận xét đó, và hai người nhìn nhau thật lâu. Jessie cảm thấy thoải mái trong lòng. Chị tiếc là bà Astrid Bonner không thể ở lại uống một ly. Chẳng có chuyện gì gấp gáp phải về nhà, và chị muốn được nói chuyện với bà kia. Và chị nẩy ra một ý nghĩ.
- Nhân tiện cùng đường đi, tôi có thể đưa bà về tận nhà được không? Tôi cũng tính rời cửa tiệm đây.
Việc này cũng tránh cho chị khỏi phải trả lời nhiều câu hỏi mà có thể Zina và Kat đã đặt sẵn để lải nhải hỏi chị sau bao tiếng đồng hồ không gặp nhau. Chị không thể đương đầu với chuyện đó. Và có thể bà Astrid Bonner sẽ để chị yên ổn trở về nhà, không hỏi chuyện lôi thôi gì đâu. Chị vẫn chưa nói cho hai cô biết sáng mai chị không thể có mặt, còn bận dự phiên họp lập hồ sơ khởi tố.
- Tôi rất sợ phải quá giang. Cám ơn chị. Tôi thường đi bộ những lúc ở gần nhà như thế này. Nhưng mắc hai gói hàng này thì... còn gì bằng?
Bà Astrid mỉm cười và trông bà rất trẻ. Jessie tự hỏi không hiểu tuổi thật của bà là bao nhiêu.
Chị nhấc chiếc áo khoác, chụp lấy chiếc túi xách, và đưa tay vẫy hai cô gái:
- Chúc hai em ngủ ngon. Ngày mai gặp lại, chưa biết lúc nào. Nhưng buổi sáng chị không tới tiệm được đâu.
Bốn người cùng cười với nhau, Jessie mở cửa cho bà Astrid và hai người ra khỏi, Zina lại đóng cửa lại. Không hỏi han, không trả lời, khỏi cần bịa chuyện nói dối, Jessie cảm thấy thư thái vô cùng. Chị không nhận định được chị đã khiếp sợ ra sao suốt buổi chiều nay.
Chị mở cửa xe và bà Astrid lách mình ngồi vào trong xe, hai gói hàng cao nghệu trên đùi bà, và hai người sẵn sàng ra về.
- Chị bận rộn với cửa hàng này rất nhiều chứ.
- Có vậy, nhưng tôi thích nó lắm, tôi là Jessie Clarke. Bây giờ mới chợt nhớ ra quên chưa tự giới thiệu với bà. Rất ân hận.
Hai người lại mỉm cười với nhau. Gió mát ban chiều thổi loạt xoạt qua mái tóc mới bới chải của bà Astrid Bonner. Jessie lại hỏi:
- Bà có muốn thả mui xe xuống không?
- Tất nhiên là không. Đột nhiên bà Astrid cất tiếng cười và nhìn Jessie - Tôi chưa đến nỗi già cả, lẩm cẩm đâu. Và tôi nói thật: Tôi ganh với chị vì chị có cái cửa tiệm ấy. Tôi từng làm việc cho một tạp chí ở Nữu Ước cách đây mười năm rồi, và tôi vẫn mê mốt thời trang.
- Chúng tôi từ Nữu Ước chuyển về đây sáu năm trước. Vì chuyện gì mà bà chuyển về đây?
- Chồng tôi. Đúng rồi, ít khi tôi đi đây đi đó, trừ ra phải đi vì công việc làm thì không kể. Thế rồi tôi gặp nhà tôi ở đây... và không bao giờ trở lại chốn cũ nữa.
Bà ta tỏ vẻ vui sướng gợi nhớ những kỷ niệm cũ.
- Không bao giờ? Họ có mong ước bà trở lại không?
Hai người cùng cười ròn trong ánh hoàng hôn nhạt.
- Không. Ba tuần sau tôi mới trở lại báo cho họ biết ý của tôi, và thế là chấm dứt. Tôi là loại đàn bà chỉ nghĩ đến việc gây dựng sự nghiệp, đã định không bao giờ lấy chồng, vậy mà... mà rồi tôi gặp ông Tom, sự nghiệp cũng đi đời nhà ma.
- Có bao giờ bà hối tiếc chăng? - Đây là chuyện riêng tư không bao giờ nên đả động tới, nhưng hình như bà Astrid muốn có người cảm thông với mình. Và Jessie đã làm được chuyện đó.
- Không. Không bao giờ. Ông Tom đã thay đổi cả cuộc đời tôi.
Jessie cũng muốn hỏi "Vì sao?". Xét cho cùng, anh Ian cũng thay đổi cuộc đời chị, chỉ khác nhau đôi chút thôi: anh không bắt chị phải bỏ sự nghiệp, không ép buộc chị phải rời Nữu Ước. Chị đã có ý muốn rời tới San Francisco, nhưng không nhận nỗi vấn đề từ bỏ "Lady J". Bà Astrid nói thêm:
- Không. Tôi chưa từng hối tiếc giây phút nào. Ông Tom là người đàn ông tuyệt vời. Ông mới mất năm ngoái.
- Ồ. Rất tiếc. Bà được cháu nào không?
Bà Astrid cười, lắc đầu:
- Không. Hồi lấy nhau, ông Tom đã năm mươi tám. Vợ chồng tôi được một thời gian mười năm tuyệt vời... chỉ hai người với nhau. Như thời kỳ trăng mật vậy.
Jessie nghĩ đến cuộc sống chung với Ian và mỉm cười:
- Tôi cũng nghĩ giống như bà. Dính dáng đến con cái cũng phiền lắm.
- Không hẳn như chị nghĩ đâu. Nhưng vợ chồng tôi đều già rồi. Lúc cưới nhau tôi ba mươi hai tuổi rồi, chẳng muốn làm mẹ nữa. Chúng tôi chẳng hối tiếc chuyện không con. Có điều rằng cuộc sống yên tĩnh quá cũng buồn, thế thôi.
Thì ra bà Astrid đã bốn mươi hai, Jessie tỏ vẻ ngạc nhiên. Chị nói:
- Sao bà không kiếm một công việc gì mà làm?
- Chị bảo tôi kiếm việc làm ăn nào bây giờ? Trước kia tôi làm cho tập san "Thời trang" nhưng ở đây chẳng có công việc nào giống như thế. Và bây giờ "Thời trang" cũng không cần đến tôi nữa. Mười năm rồi còn gì? Mình lỗi thời quá mất rồi. Vả chăng, tôi cũng không có ý định trở lại Nữu Ước nữa. Không bao giờ.
- Bà tìm một công việc nào liên quan đến thời trang.
- Như thứ gì?
- Cửa tiệm.
- Lại trở lại câu chuyện tôi đã nói với chị từ đầu cô bạn thân yêu ạ. Tôi ganh với chị nhiều lắm đấy.
- Đừng ham. Cũng lắm vấn đề rắc rối đấy.
- Nhưng cũng lắm phần thưởng chứ, tôi tin chắc là có. Chị có hay về thăm Nữu Ước không?
- Tôi mới trở lại từ đó cách đây hai hôm.
Và hôm qua chồng tôi mới bị bắt giữ về tội hiếp dâm, chị muốn nói mà lưỡi díu lại. Bà Astrid mà nghe được hẳn là kinh hãi. Một người nào khác cũng vậy thôi. Vì thế chị thở dài thườn thượt, có một lúc hối tiếc đã đi chung với bà này. Lúc này chị chỉ muốn ở một mình.
- Chuyến du hành tệ hại lắm sao? Bà Astrid hỏi và mỉm cười.
- Chuyến du hành nào?
- Thì đi chơi Nữu Ước đó. Chị vừa nói là chị thăm Nữu Ước về cách đây hai hôm mà. Và chị thở dài thườn thượt, tưởng như người bạn thân thiết vừa mất vậy.
- Rất ân hận. Hôm nay tôi gặp lắm chuyện buồn phiền.
Chị cố nở một nụ cười, và đột nhiên cảm thấy tâm trí nặng nề, cơn ác mộng lại xô tới, chìm ngập tâm hồn chị. Yên lặng một lát, rồi bà Astrid ngó qua hai gói hàng màu xám đặt trên đùi, liếc nhìn chị.
- Có điều chi bất ổn?
Bà nhìn chị soi mói, thăm dò, khó mà đem câu nói dối đáp lại.
- Chuyện của tôi rắc rối, khó mà gỡ ngay ra.
- Tôi có thể giúp chị điều gì chăng?
Ôi, người đàn bà tử tế thế! Hầu như còn xa lạ mà đã hỏi chị về chuyện riêng tư của chị. Jessie mỉm cười và cho xe chạy chậm lại ở một góc đường.
- Không. Quả thật mọi chuyện đều trôi chảy. Và thật sự bà vừa giúp đỡ tôi rồi. Hôm nay là một ngày may mắn, tôi mới gặp được bà đây. Nào căn nhà nào là nhà bà?
Bà Astrid mỉm cười, trỏ nhà mình:
- Kìa. Chị đưa tôi về tận nhà thật tử tế quá.
Đó là một ngôi nhà gạch có lót ván gỗ sơn đen, và hàng rào xén tỉa gọn gàng. Jessie muốn "ồ" lên một tiếng. Chị và anh Ian thường nghi ngờ cho rằng chủ nhân thường đi chơi xa vì nhà cửa thường đóng im ỉm.
- Thưa bà Bonner, để đáp lễ bà đã khen ngợi nhà tôi, tôi muốn ca tụng ngôi nhà bà. Chúng tôi từng ao ước căn nhà này từ nhiều năm nay.
- Hân hạnh cho tôi quá và chị nên gọi tôi là Astrid cho thân mật. Nhưng ngôi nhà chị coi ngộ hơn nhiều chứ, chị Jessie. Nhà tôi xấu xí... đúng rồi...- và bà cười khanh khách - "cổ lỗ sĩ", dùng chữ đó mới đúng. Hồi vợ chồng tôi mới cưới nhau, ông Tom đã có ngôi nhà này rồi. Ông cũng sắm được nhiều đồ đạc đẹp lắm. Thỉnh thoảng ghé chơi uống ly cà phê nhé. Hay ly rượu vang cũng được.
- Tôi rất thích chuyện đó.
- Hay ta vô làm luôn đi.
- Tôi... tôi rất thích, nhưng thưa thực với bà, tôi khó ở. Từ lúc ở Nữu Ước về, tôi gặp phải hai ngày khó chịu quá. Và ba tuần qua ở Nữu Ước, tôi cũng chạy xấc bấc sang bang. Bà cho khi khác nhé.
- Rất sẵn lòng. Cám ơn chị lần nữa về cuốc xe.
Bà Astrid lách mình ra khỏi xe, vẫy tay trong lúc bước lên bậc thềm nhà. Jessie cũng vẫy tay đáp lại. Ngôi nhà đẹp quá! Chị vui mừng đã gặp được bà Astrid Bonner. Một người đàn bà tuyệt diệu.
Jessie lái xe vào lối đi dẫn vào nhà chị, nghĩ đến bà Astrid và câu chuyện bà kể với chị. Nghe chừng bà rất thương yêu ông chồng và có vẻ sung sướng nhắc đến ông.
Chị bước vào căn nhà tối tăm, hất tung đôi giày của chị và ngồi xuống ghế nệm, không bật đèn lên. Chị nhớ lại những chuyện trong ngày. Những chuyện không tài nào tin nỗi là có thật. Từ chuyện gặp ông Martin Schwartz, bao tiền dành dụm đem cúng hết cho ông ta, tới chuyện thăm anh Ian trong trại giam, rồi cuộc tiếp xúc lịch sự với bà Astrid Bonner... bao giờ cuộc sống của chị trở lại hiện thực đây?
Chị muốn pha cho mình một ly rượu, nhưng không đủ sức nhấc chân tay. Đầu óc chị làm việc, nhưng thân thể chị hóa đá. Chị không thể cử động. Nhưng đầu óc chị... đầu óc chị vẫn làm việc... chị cố nhớ tới việc đi thăm anh Ian. Bây giờ chị đã trở lại nhà. Chị lẻ loi, ở nơi mà anh thường ở đợi chị những lúc đêm hôm. Căn nhà vắng lặng không tài nào chịu nỗi... cũng như căn phòng của Jake xưa kia, lúc chị trở lại thăm... sau khi cậu em mất đi... Tại sao chị lại nghĩ đến Jake? Tại sao chị so sánh cậu em với anh Ian? Anh Ian đâu có chết? Ngày mai anh sẽ trở lại nhà, chẳng phải sao? Anh sẽ về thôi. Nhưng, chuyện gì xảy ra nếu như... chị không thể nghĩ tiếp. Có tiếng chuông reo ở cửa nhưng chị không nghe thấy, cho đến lúc cuối cùng tiếng reng reng liên tục xua đi dòng tư tưởng quay cuồng của chị, đòi hỏi chị phải gom chút nghị lực còn lại để đứng dậy đáp tiếng chuông reo.
Chân mang vớ không giày, chị đứng trong xó tối ở hành lang phía trước, lên tiếng hỏi qua cánh cửa.
- Ai đó?
Tiếng nói của chị lọt qua cánh cửa, nghe thoang thoảng. Nhưng người bên ngoài cũng nghe được. Hắn quay nhìn bạn cùng đi với hắn và gật đầu. Người đàn ông thứ hai này chậm rãi quay trở lại chiếc xe màu xanh lá cây.
- Cảnh sát!
Tim Jessie đập như trống làng, chị run rẩy nép sát vào tường. Chuyện gì nữa đây?
- Hử?
- Thanh tra Houghton đây. Tôi muốn nói chuyện với bà Clarke.
Hắn nói vậy thôi chứ hắn biết người vừa lên tiếng trả lời hắn chính là chị. Ở bên kia cánh cửa, Jessie định lên tiếng nói với hắn rằng Clarke không có ở nhà. Nhưng rành rành chiếc xe của chị đậu đằng trước, và hắn đã rảo quanh khu này đợi chị về. Không tài nào trốn lánh được chúng đâu. Chúng nắm sinh mạng của chị và của anh Ian nữa.
Jessie chậm rãi mở cửa và âm thầm đứng chỗ hành lang tối tăm. Dù không mang giày, chị cũng cao hơn viên thanh tra hai, ba tấc. Hai người chăm chú nhìn nhau một lúc lâu. Tất cả lòng thù hận lẽ ra chị nên dành cho cách cư xử của anh Ian, thì bây giờ chị đem trút tất cả lên đầu thanh tra Houghton. Hắn dễ ghét thật.
- Chào bà. Tôi có thể vô được chăng?
Jessie đứng tránh sang một bên và bật đèn rồi đi trước, đưa hắn vào phòng khách. Chị đứng giữa phòng, đối diện với hắn, không chịu mời ngồi.
- Rồi, ông thanh tra? Gì nữa đây? Giọng chị không dấu diếm một vẻ gì.
- Tôi nghĩ là chúng ta có thể nói chuyện gẫu một lát.
- Ồ! Lệ thường như vậy ư? Chị rất kinh hãi, nhưng nếu lộ vẻ đó ra, chị còn sợ hơn. Lỡ hắn muốn hiếp chị thì làm sao? Lần này thì đích thực là hiếp dâm. Ôi trời ơi, lỡ ra... anh Ian đâu rồi?
- Hoàn toàn bình thường, bà Clarke ạ.
Hai người cùng trừng mắt nhìn nhau, như kẻ thù truyền kiếp. Một con trăn trước con mồi. Chị không thích vai trò của mình. Chị sợ hắn, nhưng không nên tỏ ra cho thấy. Hắn thấy chị đẹp, nhưng hắn cũng không để lộ ý mình. Hắn ghét Ian vì nhiều lý do. Điều này thì thấy rõ.
- Xin phép được ngồi. Bà không cho là thất lễ chứ?
- Không đâu. Chị vẫy tay chỉ cho hắn chiếc ghế nệm và chị ngồi xuống chiếc ghế thường ngày của chị.
- Nhà bà xinh lắm, bà Clarke ạ. Bà ở đây lâu chưa?
Hắn liếc nhìn quanh, hình như muốn coi mọi chi tiết. Chị nghĩ thầm, muốn bảo hắn xéo đi ngay, đừng nhìn chòng chọc như thế nữa. Nhưng chị hiểu rằng ở đời không thể làm vậy. Ghét cớm cứ việc ghét, nhưng đừng biểu lộ hận thù của mình. Chị vô tội, anh Ian cũng vô tội, nhưng chị khiếp sợ.
- Này ông thanh tra, đây là cuộc thẩm vấn chính thức, hay thăm viếng xã giao? Hôm nay, luật sư của chúng tôi có bảo tôi rằng tôi không phải nói chuyện với bất cứ người nào, nếu không có ông ta chứng kiến.
Chị nhìn chăm chú vào đôi vớ màu cánh gián, và đột nhiên ghét màu trắng trong bộ sắc phục cảnh sát, tự hỏi không hiểu hắn có lăm le hãm hiếp chị không. Hắn đeo chiếc cà vạt màu vàng sáng loáng. Chị cảm thấy bắt đầu lợm giọng, và đột nhiên khiếp hãi, không hiểu sáng nay chị đã uống mấy viên thuốc chưa. Chị nhìn hắn và biết rằng hắn lăm le giở trò, chị sẽ giết hắn. Chị phải giết hắn.
- Đúng. Bà không cần phải nói chuyện với người nào nếu không có luật sư của bà chứng kiến. Nhưng bà Clarke ạ, tôi có vài câu muốn hỏi, và tôi nghĩ rằng bà trả lời cho tôi đây thì tiện cho bà thôi.
- Tôi nghĩ rằng nên trả lời trước tòa thì tốt hơn.
Nhưng cả hắn ta lẫn chị đều biết rằng chị không có điều gì để trả lời trước tòa. Chị là vợ bên bị cáo, theo luật chị không đủ tư cách để làm chứng.
- Tùy bà. Hắn đứng dậy, định ra về, nhưng lại ngừng lại ở cửa.
- Bà cũng là dân nhậu?
Câu hỏi đó khiến chị tức giận như điên.
- Không, cả chồng tôi cũng vậy.
- Được. Tôi cũng nghĩ vậy. Ông nhà khai rằng lúc ông đưa nạn nhân tới khách sạn thì ông say quắc cần câu. Tôi cho rằng ông nói dối. Ông không có vẻ gì là dân nhậu.
Tim chị nhảy lên, và đôi mắt của chị chứa đầy hận thù. Thằng chó con này tìm cách đưa chị vào bẫy đây.
- Ông thanh tra, tôi yêu cầu ông ra về cho rồi. Ngay bây giờ.
Houghton quay lại, nhìn chị với vẻ hiền từ giả dối. Nhưng hắn thấy trong mắt chị nét giận dữ. Giọng hắn nhẹ như tiếng thì thầm, trong lúc hắn đứng cách chị chưa đầy nửa thước.
- Em còn làm ăn gì nỗi nữa với thằng điếm lỏng đầu gối như hắn?
- Ra khỏi nhà ta!
Giọng chị chẳng cao hơn giọng hắn, và toàn thân run rẩy.
- Em sẽ làm gì khi hắn ngồi nhà đá? Kiếm thằng ma cô như hắn làm người yêu quý chăng? Tin anh đi, em ạ, đừng lo. Đàn ông bây giờ rẻ như bèo.
- Ra ngay! Câu nói như hai cái tát vào mặt hắn và hắn quay gót, tiến ra cửa. Hắn ngừng lại giây lát và quay nhìn lại:
- Sẽ biết tay nhau!
Mười giờ tối hôm đó, hắn trở lại đi với hai tên cớm mặc sắc phục và mang theo lệnh xét nhà, coi có vũ khí và ma túy không.
Lần này Houghton làm mặt lạnh như tiền, ra vẻ đi làm công vụ. Trong suốt một tiếng đồng hồ ở nhà chị, hắn tránh nhìn vào mắt chị. Chúng lục lọi tủ rương, lật cả khăn trải giường, và gỡ tung túi xách của chị để trên giường, đổ ra ngoài mấy cục xà bông, và vất tung tóe quần áo cùng giấy tờ của Ian ra phòng khách.
Chúng không tìm thấy thứ gì, Jessie quyết định sẽ không kể lại cho Ian hay một tiếng nào. Không bao giờ. Chị mất bốn tiếng rưỡi đồng hồ để xếp dọn lại nhà cửa, và hai tiếng đồng hồ nữa để ngồi khóc rấm rứt. Khóc là phải lắm rồi. Chúng đã hiếp chị. Không phải theo cách mà chị đã sợ, nhưng bằng cách khác cũng thế thôi. Những bức hình của má chị bị vất tung tóe trên mặt bàn, những viên thuốc ngừa thai của chị bị lấy từ dưới bếp lên, phân nửa bị lấy đi đem thử nghiệm tại phòng thí nghiệm. Cuộc sống của chị bị hất ra ngoài đường. Chúng đã tuyên chiến với chị. Và chị sẵn sàng chiến đấu. Tối nay, mọi việc đã thay đổi. Bây giờ chúng là kẻ thù của chị nữa, không phải chỉ của Ian. Và lần đầu tiên từ bảy năm nay, Ian không có đây để bảo vệ chị. Không những thế, anh còn là người đưa chị vào thế đối đầu với kẻ thù. Anh đã hạ thấp nhân phẩm chị, cũng như nhân phẩm của bản thân anh. Và chị bất lực.
Đó là lỗi của Ian. Bây giờ anh cũng là kẻ thù của chị luôn.
Hai cô gái đang bận tiếp hai bà khách chọn quần áo chưng diện trong các đám hội hè mùa xuân. Hai bà khách này mập thù lù, mặc ba bốn chiếc áo, nữ trang đeo đầy mình, nhưng ít có cảm tình. Jessie chưa thể bắt tay vào việc làm. Chị còn bận nghĩ đến anh Ian trong tù, đến ông Martin Schwartz và thanh tra Houghton. Đôi mắt viên thanh tra cứ ám ảnh chị.
- Chồng bà ra sao?
Người đàn bà hỏi chị, mắt vẫn nhìn vào xấp váy bằng nhung bầy bán trên kệ. Đây là mặt hàng nhung màu bordeaux lót satin đen.
- Chồng tôi hả? Anh hiếp... không, tôi muốn nói ảnh viết văn.
Bà kia tưởng chị đùa rỡn, ngay cả Zina và Katsuko cũng bật cười. Jessie cười theo mà nước mắt lưng tròng.
- Trước kia chồng tôi cũng viết lách... sau ổng mới bỏ để chuyên tâm chơi đánh golf.
Bà khách thứ hai thấy câu chuyện hấp dẫn quá, đang chọn hai chiếc váy và một chiếc áo blouse liền buông xuống, nhưng bà khách thứ nhất lại trở về với mấy cái váy.
Jessie thấy ngày hôm nay sao dài quá, nhưng chị tránh được không phải chuyện gẫu với Zina và Kat. Gần năm giờ chiều ba người mới ngồi quây quần để uống cà phê nóng.
- Chị Jessie, hôm nay mọi chuyện trôi chảy chứ?
- Khá hơn trước nhiều. Vợ chồng chị chỉ phải giải quyết vài vấn đề, nhưng ngày mai mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.
Cuối cùng, anh có thể trở về nhà, anh chị sẽ chung lo giải quyết cho xong. Chỉ cần anh về nhà là đủ.
- Chúng em lo cho chị quá trời. Em mừng là mọi chuyện tốt đẹp.
Zina có vẻ vui sướng, nhưng Katsuko vẫn nghi ngờ nhìn vào mắt Jessie. Cô thấy dường như có chuyện chưa ổn.
- Chị có vẻ vất vả quá, chị Jessie Clarke ạ.
- Đừng hỏi chị nữa. Chỉ tại vụ kiện rắc rối này.
Jessie nhìn quanh, coi có thể thay đổi cách xếp đặt trong cửa tiệm chút nào chăng, chị muốn hoạt động chỉ là để thúc đẩy tinh thần quá suy sụp của chị phấn chấn lên đôi chút. Nhưng quá trễ rồi và chị rất mệt mỏi, không đủ nghị lục đụng đến một việc gì. Cũng chỉ còn mươi, mười lăm phút nữa là Zina khóa cửa ra về, vì tối rồi.
Jessie đứng dậy, vươn vai, cảm thấy đau ở lưng và cổ, qua một đêm dài nằm sàn, trằn trọc, chưa kể đến suốt ngày nay bị căng thẳng thần kinh. Chị đang vặn vẹo cái lưng để dịu bớt cơn đau ở thắt lưng thì một bà bước vào tiệm. Jessie, Kat, và Zina liếc nhìn nhau thật nhanh, coi người nào nên đứng dậy tiếp khách, thì Jessie đã mau mắn quay nhìn bà khách nở một nụ cười. Chị luôn luôn khéo gây được cảm tình với khách hàng như thế, và bà kia tỏ vẻ hài lòng, chính chị cũng quên việc nhà đi.
- Chúng tôi có thể giúp bà điều gì chăng?
- Tôi tới coi qua cho biết ấy mà. Tôi nghe một bà bạn ca tụng cửa tiệm của chị, nói rằng ở đây bầy nhiều mặt hàng đẹp lắm.
- Cám ơn bà. Bà có cần chúng tôi chỉ dẫn không?
Hai người nhìn nhau, tươi cười, và bà khách bắt đầu để mắt tới loại quần áo thể thao. Bà này lịch sự, tuổi chừng ba mươi lăm hay hơn nữa, có thể tới bốn chục, không thể nói rõ được. Bà mặc một chiếc áo cánh giản dị màu đen, một chiếc áo blouse bằng nỉ màu kem, một chiếc khăn quàng nhỏ quấn ở cổ và bà đeo nhiều nữ trang bằng vàng, hiển nhiên đắt tiền: chiếc vòng tuyệt đẹp, sợi dây chuyền xinh xắn, mấy chiếc nhẫn coi vẻ là nhẫn đặc, và đôi bông đeo tai cẩn hột xoàn khiến Jessie phải chú ý đến ngay lúc mà bà kia vừa bước vào cửa tiệm. Trông thân hình bà là thấy tiền bạc. Nhưng nét mặt bà ta rất phúc hậu. Dường như cũng vui thích có những nữ trang đẹp đẽ để đeo, chứ bà vẫn hiểu rằng trên đời còn có những điều khác quan trọng hơn.
Jessie nhìn bà khách di chuyển từ kệ hàng này tới kệ hàng kia. Bà có vẻ hài lòng, sung sướng. Bà ta có duyên ngầm, rất ưa nhìn. Nét mặt trông trẻ trung, mái tóc màu hung vàng, ngà màu xám. Trông bà, Jessie nghĩ đến một chị mèo đẹp, đặc biệt là đôi mắt màu xanh lợt.
- Bà có nghĩ sẵn trong đầu một mặt hàng đặc biệt nào không? Chúng tôi có vài mặt hàng mới còn cất ở kho hàng đằng sau.
Bà khách mỉm cười với Jessie và nhún vai.
- Ân hận không vừa lòng bà. Nhưng bà nghĩ sao về chiếc áo da hoẵng trong kia? Bà dùng áo khổ số tám nhé?
Chị tỏ vẻ có lỗi với khách, như một đứa trẻ mua kẹo cao su quá số lượng mà người lớn cho phép được mua, nhưng cũng tỏ ra rất rảnh rang, chẳng có gì phải bận lòng. Chuyện gì thì chị cũng chịu đựng được cả.
- Để tôi ngó qua xem sao.
Jessie nói rồi biến vào kho hàng, tự hỏi không hiểu trong kho có chiếc áo khổ nhỏ hơn không.
Không có. Nhưng có một mặt hàng tương tự, giá bán đắt hơn bốn chục đô la nữa. Chị giật bỏ bảng giá và đem chiếc áo ra ngoài đưa cho bà kia. Đó là chiếc áo màu chanh, khổ nhỏ hơn một chút, trông đẹp hơn chiếc áo đầu tiên mà bà khách vừa để ý tới.
- Trời ơi! Xem chừng tôi không ưa.
- Chiếc áo này khó mà chê được. Bà mặc vào trông nỗi lắm đấy.
Ba người nhìn bà khách ẹo qua ẹo lại thật duyên dáng trong chiếc áo khoác bằng da hoẵng. Nó hợp với khổ người bà ta, thật tuyệt, và bà khách cũng biết vậy. Nhìn người khác mặc quần áo cũng là một lạc thú. Riêng Jessie, dù mặc đồ rách rưới trông cũng ngon lành.
- Bao nhiêu tiền chiếc áo này?
- Ba trăm mười đô la.
Zina và Kat liếc nhìn nhau, vẻ giễu cợt, nhưng hai cô thừa hiểu chớ nên mở miệng nói lớn, hỏi lại Jessie về giá cả. Chị luôn luôn có cách cư xử theo kiểu điên khùng của chị, nhưng chị thường có lý. Có thể đây là một bà khách đặc biệt mà Jessie hy vọng "chặt đẹp" tại cửa tiệm của chị. Chị làm mặt tỉnh như không. Và bà khách cũng không có vẻ gì là ngộp trước giá cả của chiếc áo.
- Có quần đồng bộ với nó không?
- Có, nhưng chúng tôi bán hết rồi.
- Dở quá!
Nhưng bà khách cũng chọn mua được ba chiếc áo gió, một chiếc áo blouse, một chiếc váy da hoẵng để mặc chung với chiếc áo khoác, trước khi quyết định rằng mua sắm như vậy là đủ trong ngày. Tiệm Jessie gặp được khứa xộp, lại mua bán dễ dàng nữa. Bà khách rút cuốn chi phiếu để trong bóp màu ngọc bích, ngửng nhìn Jessie mỉm cười:
- Thế nào tôi cũng sớm trở lại tiệm này. Hơn một tuần nữa mà tôi mới lại, chị cứ tống cổ tôi ra khỏi cửa.
- Đâu dám? Jessie tỏ vẻ hối hận.
- Lệnh đấy, chẳng phải yêu cầu suông đâu!
- Tội nghiệp cho tôi!
Chủ khách cùng cười ròn, và bà khách ghi đầy đủ chi tiết vào tờ chi phiếu số tiền hàng lên tới hơn năm trăm đô la. Nhưng bà khách chẳng tỏ vẻ bối rối chút nào. Bà tên là Astrid Bonner, địa chỉ ở đường Vallejo, cách nhà của Jessie có một căn.
- Thì ra chúng ta là hàng xóm với nhau, bà Bonner ạ.
Jessie nói cho biết địa chỉ của mình, và bà Astrid Bonner ngửng nhìn, mỉm cười.
- Tôi biết căn nhà đó! Đó là căn nhà xinh xắn sơn màu trắng và xanh. Tôi cá rằng đúng rồi: mặt tiền có chưng những chậu bông tuyệt đẹp chứ gì?
- Bà đã nhìn thầy vợ chồng tôi từ xa.
- Cần gì phải rườm lời. Chị rất nỗi tiếng trong vùng! Và chị có một chiếc xe thể thao nhỏ nhắn sơn màu đỏ chứ gì?
Jessie chỉ ra ngoài cửa sổ:
- Của tôi đấy.
Hai người cùng cười ròn. Zina lặng lẽ đóng cửa. Đã sáu giờ thiếu mười lăm rồi.
Jessie nói:
- Bà vui lòng làm ly rượu chăng?
Trong tiệm thường có một chai "Johnnie Wallker" cất ở kho hàng đằng sau. Đôi khi khách hàng thường ở lại tán chuyện gẫu, tiếp xúc thân mật.
- Cũng thích lắm, nhưng không được. Có lẽ chị cũng sắp về nhà.
Jessie mỉm cười, và Katsuko đặt những món hàng bà Bonner vừa mua vào trong hai chiếc hộp lớn màu nâu, gói lại bằng giấy lụa màu vàng cam, và buộc bằng vải lụa.
- Chị đứng chủ tiệm này?
Jessie gật đầu.
- Chị có nhiều món hàng đẹp lắm. Tôi thích chiếc áo này, nhưng... đầu óc tôi nó mụ mẫm, tôi không có ý chí quyết định mua một điều gì. Đó là cái dở của tôi.
- Đôi khi trưng bày cho đẹp cũng đánh vào thị hiếu của khách.
Bà Astrid Bonner lặng lẽ gật đầu trước lời nhận xét đó, và hai người nhìn nhau thật lâu. Jessie cảm thấy thoải mái trong lòng. Chị tiếc là bà Astrid Bonner không thể ở lại uống một ly. Chẳng có chuyện gì gấp gáp phải về nhà, và chị muốn được nói chuyện với bà kia. Và chị nẩy ra một ý nghĩ.
- Nhân tiện cùng đường đi, tôi có thể đưa bà về tận nhà được không? Tôi cũng tính rời cửa tiệm đây.
Việc này cũng tránh cho chị khỏi phải trả lời nhiều câu hỏi mà có thể Zina và Kat đã đặt sẵn để lải nhải hỏi chị sau bao tiếng đồng hồ không gặp nhau. Chị không thể đương đầu với chuyện đó. Và có thể bà Astrid Bonner sẽ để chị yên ổn trở về nhà, không hỏi chuyện lôi thôi gì đâu. Chị vẫn chưa nói cho hai cô biết sáng mai chị không thể có mặt, còn bận dự phiên họp lập hồ sơ khởi tố.
- Tôi rất sợ phải quá giang. Cám ơn chị. Tôi thường đi bộ những lúc ở gần nhà như thế này. Nhưng mắc hai gói hàng này thì... còn gì bằng?
Bà Astrid mỉm cười và trông bà rất trẻ. Jessie tự hỏi không hiểu tuổi thật của bà là bao nhiêu.
Chị nhấc chiếc áo khoác, chụp lấy chiếc túi xách, và đưa tay vẫy hai cô gái:
- Chúc hai em ngủ ngon. Ngày mai gặp lại, chưa biết lúc nào. Nhưng buổi sáng chị không tới tiệm được đâu.
Bốn người cùng cười với nhau, Jessie mở cửa cho bà Astrid và hai người ra khỏi, Zina lại đóng cửa lại. Không hỏi han, không trả lời, khỏi cần bịa chuyện nói dối, Jessie cảm thấy thư thái vô cùng. Chị không nhận định được chị đã khiếp sợ ra sao suốt buổi chiều nay.
Chị mở cửa xe và bà Astrid lách mình ngồi vào trong xe, hai gói hàng cao nghệu trên đùi bà, và hai người sẵn sàng ra về.
- Chị bận rộn với cửa hàng này rất nhiều chứ.
- Có vậy, nhưng tôi thích nó lắm, tôi là Jessie Clarke. Bây giờ mới chợt nhớ ra quên chưa tự giới thiệu với bà. Rất ân hận.
Hai người lại mỉm cười với nhau. Gió mát ban chiều thổi loạt xoạt qua mái tóc mới bới chải của bà Astrid Bonner. Jessie lại hỏi:
- Bà có muốn thả mui xe xuống không?
- Tất nhiên là không. Đột nhiên bà Astrid cất tiếng cười và nhìn Jessie - Tôi chưa đến nỗi già cả, lẩm cẩm đâu. Và tôi nói thật: Tôi ganh với chị vì chị có cái cửa tiệm ấy. Tôi từng làm việc cho một tạp chí ở Nữu Ước cách đây mười năm rồi, và tôi vẫn mê mốt thời trang.
- Chúng tôi từ Nữu Ước chuyển về đây sáu năm trước. Vì chuyện gì mà bà chuyển về đây?
- Chồng tôi. Đúng rồi, ít khi tôi đi đây đi đó, trừ ra phải đi vì công việc làm thì không kể. Thế rồi tôi gặp nhà tôi ở đây... và không bao giờ trở lại chốn cũ nữa.
Bà ta tỏ vẻ vui sướng gợi nhớ những kỷ niệm cũ.
- Không bao giờ? Họ có mong ước bà trở lại không?
Hai người cùng cười ròn trong ánh hoàng hôn nhạt.
- Không. Ba tuần sau tôi mới trở lại báo cho họ biết ý của tôi, và thế là chấm dứt. Tôi là loại đàn bà chỉ nghĩ đến việc gây dựng sự nghiệp, đã định không bao giờ lấy chồng, vậy mà... mà rồi tôi gặp ông Tom, sự nghiệp cũng đi đời nhà ma.
- Có bao giờ bà hối tiếc chăng? - Đây là chuyện riêng tư không bao giờ nên đả động tới, nhưng hình như bà Astrid muốn có người cảm thông với mình. Và Jessie đã làm được chuyện đó.
- Không. Không bao giờ. Ông Tom đã thay đổi cả cuộc đời tôi.
Jessie cũng muốn hỏi "Vì sao?". Xét cho cùng, anh Ian cũng thay đổi cuộc đời chị, chỉ khác nhau đôi chút thôi: anh không bắt chị phải bỏ sự nghiệp, không ép buộc chị phải rời Nữu Ước. Chị đã có ý muốn rời tới San Francisco, nhưng không nhận nỗi vấn đề từ bỏ "Lady J". Bà Astrid nói thêm:
- Không. Tôi chưa từng hối tiếc giây phút nào. Ông Tom là người đàn ông tuyệt vời. Ông mới mất năm ngoái.
- Ồ. Rất tiếc. Bà được cháu nào không?
Bà Astrid cười, lắc đầu:
- Không. Hồi lấy nhau, ông Tom đã năm mươi tám. Vợ chồng tôi được một thời gian mười năm tuyệt vời... chỉ hai người với nhau. Như thời kỳ trăng mật vậy.
Jessie nghĩ đến cuộc sống chung với Ian và mỉm cười:
- Tôi cũng nghĩ giống như bà. Dính dáng đến con cái cũng phiền lắm.
- Không hẳn như chị nghĩ đâu. Nhưng vợ chồng tôi đều già rồi. Lúc cưới nhau tôi ba mươi hai tuổi rồi, chẳng muốn làm mẹ nữa. Chúng tôi chẳng hối tiếc chuyện không con. Có điều rằng cuộc sống yên tĩnh quá cũng buồn, thế thôi.
Thì ra bà Astrid đã bốn mươi hai, Jessie tỏ vẻ ngạc nhiên. Chị nói:
- Sao bà không kiếm một công việc gì mà làm?
- Chị bảo tôi kiếm việc làm ăn nào bây giờ? Trước kia tôi làm cho tập san "Thời trang" nhưng ở đây chẳng có công việc nào giống như thế. Và bây giờ "Thời trang" cũng không cần đến tôi nữa. Mười năm rồi còn gì? Mình lỗi thời quá mất rồi. Vả chăng, tôi cũng không có ý định trở lại Nữu Ước nữa. Không bao giờ.
- Bà tìm một công việc nào liên quan đến thời trang.
- Như thứ gì?
- Cửa tiệm.
- Lại trở lại câu chuyện tôi đã nói với chị từ đầu cô bạn thân yêu ạ. Tôi ganh với chị nhiều lắm đấy.
- Đừng ham. Cũng lắm vấn đề rắc rối đấy.
- Nhưng cũng lắm phần thưởng chứ, tôi tin chắc là có. Chị có hay về thăm Nữu Ước không?
- Tôi mới trở lại từ đó cách đây hai hôm.
Và hôm qua chồng tôi mới bị bắt giữ về tội hiếp dâm, chị muốn nói mà lưỡi díu lại. Bà Astrid mà nghe được hẳn là kinh hãi. Một người nào khác cũng vậy thôi. Vì thế chị thở dài thườn thượt, có một lúc hối tiếc đã đi chung với bà này. Lúc này chị chỉ muốn ở một mình.
- Chuyến du hành tệ hại lắm sao? Bà Astrid hỏi và mỉm cười.
- Chuyến du hành nào?
- Thì đi chơi Nữu Ước đó. Chị vừa nói là chị thăm Nữu Ước về cách đây hai hôm mà. Và chị thở dài thườn thượt, tưởng như người bạn thân thiết vừa mất vậy.
- Rất ân hận. Hôm nay tôi gặp lắm chuyện buồn phiền.
Chị cố nở một nụ cười, và đột nhiên cảm thấy tâm trí nặng nề, cơn ác mộng lại xô tới, chìm ngập tâm hồn chị. Yên lặng một lát, rồi bà Astrid ngó qua hai gói hàng màu xám đặt trên đùi, liếc nhìn chị.
- Có điều chi bất ổn?
Bà nhìn chị soi mói, thăm dò, khó mà đem câu nói dối đáp lại.
- Chuyện của tôi rắc rối, khó mà gỡ ngay ra.
- Tôi có thể giúp chị điều gì chăng?
Ôi, người đàn bà tử tế thế! Hầu như còn xa lạ mà đã hỏi chị về chuyện riêng tư của chị. Jessie mỉm cười và cho xe chạy chậm lại ở một góc đường.
- Không. Quả thật mọi chuyện đều trôi chảy. Và thật sự bà vừa giúp đỡ tôi rồi. Hôm nay là một ngày may mắn, tôi mới gặp được bà đây. Nào căn nhà nào là nhà bà?
Bà Astrid mỉm cười, trỏ nhà mình:
- Kìa. Chị đưa tôi về tận nhà thật tử tế quá.
Đó là một ngôi nhà gạch có lót ván gỗ sơn đen, và hàng rào xén tỉa gọn gàng. Jessie muốn "ồ" lên một tiếng. Chị và anh Ian thường nghi ngờ cho rằng chủ nhân thường đi chơi xa vì nhà cửa thường đóng im ỉm.
- Thưa bà Bonner, để đáp lễ bà đã khen ngợi nhà tôi, tôi muốn ca tụng ngôi nhà bà. Chúng tôi từng ao ước căn nhà này từ nhiều năm nay.
- Hân hạnh cho tôi quá và chị nên gọi tôi là Astrid cho thân mật. Nhưng ngôi nhà chị coi ngộ hơn nhiều chứ, chị Jessie. Nhà tôi xấu xí... đúng rồi...- và bà cười khanh khách - "cổ lỗ sĩ", dùng chữ đó mới đúng. Hồi vợ chồng tôi mới cưới nhau, ông Tom đã có ngôi nhà này rồi. Ông cũng sắm được nhiều đồ đạc đẹp lắm. Thỉnh thoảng ghé chơi uống ly cà phê nhé. Hay ly rượu vang cũng được.
- Tôi rất thích chuyện đó.
- Hay ta vô làm luôn đi.
- Tôi... tôi rất thích, nhưng thưa thực với bà, tôi khó ở. Từ lúc ở Nữu Ước về, tôi gặp phải hai ngày khó chịu quá. Và ba tuần qua ở Nữu Ước, tôi cũng chạy xấc bấc sang bang. Bà cho khi khác nhé.
- Rất sẵn lòng. Cám ơn chị lần nữa về cuốc xe.
Bà Astrid lách mình ra khỏi xe, vẫy tay trong lúc bước lên bậc thềm nhà. Jessie cũng vẫy tay đáp lại. Ngôi nhà đẹp quá! Chị vui mừng đã gặp được bà Astrid Bonner. Một người đàn bà tuyệt diệu.
Jessie lái xe vào lối đi dẫn vào nhà chị, nghĩ đến bà Astrid và câu chuyện bà kể với chị. Nghe chừng bà rất thương yêu ông chồng và có vẻ sung sướng nhắc đến ông.
Chị bước vào căn nhà tối tăm, hất tung đôi giày của chị và ngồi xuống ghế nệm, không bật đèn lên. Chị nhớ lại những chuyện trong ngày. Những chuyện không tài nào tin nỗi là có thật. Từ chuyện gặp ông Martin Schwartz, bao tiền dành dụm đem cúng hết cho ông ta, tới chuyện thăm anh Ian trong trại giam, rồi cuộc tiếp xúc lịch sự với bà Astrid Bonner... bao giờ cuộc sống của chị trở lại hiện thực đây?
Chị muốn pha cho mình một ly rượu, nhưng không đủ sức nhấc chân tay. Đầu óc chị làm việc, nhưng thân thể chị hóa đá. Chị không thể cử động. Nhưng đầu óc chị... đầu óc chị vẫn làm việc... chị cố nhớ tới việc đi thăm anh Ian. Bây giờ chị đã trở lại nhà. Chị lẻ loi, ở nơi mà anh thường ở đợi chị những lúc đêm hôm. Căn nhà vắng lặng không tài nào chịu nỗi... cũng như căn phòng của Jake xưa kia, lúc chị trở lại thăm... sau khi cậu em mất đi... Tại sao chị lại nghĩ đến Jake? Tại sao chị so sánh cậu em với anh Ian? Anh Ian đâu có chết? Ngày mai anh sẽ trở lại nhà, chẳng phải sao? Anh sẽ về thôi. Nhưng, chuyện gì xảy ra nếu như... chị không thể nghĩ tiếp. Có tiếng chuông reo ở cửa nhưng chị không nghe thấy, cho đến lúc cuối cùng tiếng reng reng liên tục xua đi dòng tư tưởng quay cuồng của chị, đòi hỏi chị phải gom chút nghị lực còn lại để đứng dậy đáp tiếng chuông reo.
Chân mang vớ không giày, chị đứng trong xó tối ở hành lang phía trước, lên tiếng hỏi qua cánh cửa.
- Ai đó?
Tiếng nói của chị lọt qua cánh cửa, nghe thoang thoảng. Nhưng người bên ngoài cũng nghe được. Hắn quay nhìn bạn cùng đi với hắn và gật đầu. Người đàn ông thứ hai này chậm rãi quay trở lại chiếc xe màu xanh lá cây.
- Cảnh sát!
Tim Jessie đập như trống làng, chị run rẩy nép sát vào tường. Chuyện gì nữa đây?
- Hử?
- Thanh tra Houghton đây. Tôi muốn nói chuyện với bà Clarke.
Hắn nói vậy thôi chứ hắn biết người vừa lên tiếng trả lời hắn chính là chị. Ở bên kia cánh cửa, Jessie định lên tiếng nói với hắn rằng Clarke không có ở nhà. Nhưng rành rành chiếc xe của chị đậu đằng trước, và hắn đã rảo quanh khu này đợi chị về. Không tài nào trốn lánh được chúng đâu. Chúng nắm sinh mạng của chị và của anh Ian nữa.
Jessie chậm rãi mở cửa và âm thầm đứng chỗ hành lang tối tăm. Dù không mang giày, chị cũng cao hơn viên thanh tra hai, ba tấc. Hai người chăm chú nhìn nhau một lúc lâu. Tất cả lòng thù hận lẽ ra chị nên dành cho cách cư xử của anh Ian, thì bây giờ chị đem trút tất cả lên đầu thanh tra Houghton. Hắn dễ ghét thật.
- Chào bà. Tôi có thể vô được chăng?
Jessie đứng tránh sang một bên và bật đèn rồi đi trước, đưa hắn vào phòng khách. Chị đứng giữa phòng, đối diện với hắn, không chịu mời ngồi.
- Rồi, ông thanh tra? Gì nữa đây? Giọng chị không dấu diếm một vẻ gì.
- Tôi nghĩ là chúng ta có thể nói chuyện gẫu một lát.
- Ồ! Lệ thường như vậy ư? Chị rất kinh hãi, nhưng nếu lộ vẻ đó ra, chị còn sợ hơn. Lỡ hắn muốn hiếp chị thì làm sao? Lần này thì đích thực là hiếp dâm. Ôi trời ơi, lỡ ra... anh Ian đâu rồi?
- Hoàn toàn bình thường, bà Clarke ạ.
Hai người cùng trừng mắt nhìn nhau, như kẻ thù truyền kiếp. Một con trăn trước con mồi. Chị không thích vai trò của mình. Chị sợ hắn, nhưng không nên tỏ ra cho thấy. Hắn thấy chị đẹp, nhưng hắn cũng không để lộ ý mình. Hắn ghét Ian vì nhiều lý do. Điều này thì thấy rõ.
- Xin phép được ngồi. Bà không cho là thất lễ chứ?
- Không đâu. Chị vẫy tay chỉ cho hắn chiếc ghế nệm và chị ngồi xuống chiếc ghế thường ngày của chị.
- Nhà bà xinh lắm, bà Clarke ạ. Bà ở đây lâu chưa?
Hắn liếc nhìn quanh, hình như muốn coi mọi chi tiết. Chị nghĩ thầm, muốn bảo hắn xéo đi ngay, đừng nhìn chòng chọc như thế nữa. Nhưng chị hiểu rằng ở đời không thể làm vậy. Ghét cớm cứ việc ghét, nhưng đừng biểu lộ hận thù của mình. Chị vô tội, anh Ian cũng vô tội, nhưng chị khiếp sợ.
- Này ông thanh tra, đây là cuộc thẩm vấn chính thức, hay thăm viếng xã giao? Hôm nay, luật sư của chúng tôi có bảo tôi rằng tôi không phải nói chuyện với bất cứ người nào, nếu không có ông ta chứng kiến.
Chị nhìn chăm chú vào đôi vớ màu cánh gián, và đột nhiên ghét màu trắng trong bộ sắc phục cảnh sát, tự hỏi không hiểu hắn có lăm le hãm hiếp chị không. Hắn đeo chiếc cà vạt màu vàng sáng loáng. Chị cảm thấy bắt đầu lợm giọng, và đột nhiên khiếp hãi, không hiểu sáng nay chị đã uống mấy viên thuốc chưa. Chị nhìn hắn và biết rằng hắn lăm le giở trò, chị sẽ giết hắn. Chị phải giết hắn.
- Đúng. Bà không cần phải nói chuyện với người nào nếu không có luật sư của bà chứng kiến. Nhưng bà Clarke ạ, tôi có vài câu muốn hỏi, và tôi nghĩ rằng bà trả lời cho tôi đây thì tiện cho bà thôi.
- Tôi nghĩ rằng nên trả lời trước tòa thì tốt hơn.
Nhưng cả hắn ta lẫn chị đều biết rằng chị không có điều gì để trả lời trước tòa. Chị là vợ bên bị cáo, theo luật chị không đủ tư cách để làm chứng.
- Tùy bà. Hắn đứng dậy, định ra về, nhưng lại ngừng lại ở cửa.
- Bà cũng là dân nhậu?
Câu hỏi đó khiến chị tức giận như điên.
- Không, cả chồng tôi cũng vậy.
- Được. Tôi cũng nghĩ vậy. Ông nhà khai rằng lúc ông đưa nạn nhân tới khách sạn thì ông say quắc cần câu. Tôi cho rằng ông nói dối. Ông không có vẻ gì là dân nhậu.
Tim chị nhảy lên, và đôi mắt của chị chứa đầy hận thù. Thằng chó con này tìm cách đưa chị vào bẫy đây.
- Ông thanh tra, tôi yêu cầu ông ra về cho rồi. Ngay bây giờ.
Houghton quay lại, nhìn chị với vẻ hiền từ giả dối. Nhưng hắn thấy trong mắt chị nét giận dữ. Giọng hắn nhẹ như tiếng thì thầm, trong lúc hắn đứng cách chị chưa đầy nửa thước.
- Em còn làm ăn gì nỗi nữa với thằng điếm lỏng đầu gối như hắn?
- Ra khỏi nhà ta!
Giọng chị chẳng cao hơn giọng hắn, và toàn thân run rẩy.
- Em sẽ làm gì khi hắn ngồi nhà đá? Kiếm thằng ma cô như hắn làm người yêu quý chăng? Tin anh đi, em ạ, đừng lo. Đàn ông bây giờ rẻ như bèo.
- Ra ngay! Câu nói như hai cái tát vào mặt hắn và hắn quay gót, tiến ra cửa. Hắn ngừng lại giây lát và quay nhìn lại:
- Sẽ biết tay nhau!
Mười giờ tối hôm đó, hắn trở lại đi với hai tên cớm mặc sắc phục và mang theo lệnh xét nhà, coi có vũ khí và ma túy không.
Lần này Houghton làm mặt lạnh như tiền, ra vẻ đi làm công vụ. Trong suốt một tiếng đồng hồ ở nhà chị, hắn tránh nhìn vào mắt chị. Chúng lục lọi tủ rương, lật cả khăn trải giường, và gỡ tung túi xách của chị để trên giường, đổ ra ngoài mấy cục xà bông, và vất tung tóe quần áo cùng giấy tờ của Ian ra phòng khách.
Chúng không tìm thấy thứ gì, Jessie quyết định sẽ không kể lại cho Ian hay một tiếng nào. Không bao giờ. Chị mất bốn tiếng rưỡi đồng hồ để xếp dọn lại nhà cửa, và hai tiếng đồng hồ nữa để ngồi khóc rấm rứt. Khóc là phải lắm rồi. Chúng đã hiếp chị. Không phải theo cách mà chị đã sợ, nhưng bằng cách khác cũng thế thôi. Những bức hình của má chị bị vất tung tóe trên mặt bàn, những viên thuốc ngừa thai của chị bị lấy từ dưới bếp lên, phân nửa bị lấy đi đem thử nghiệm tại phòng thí nghiệm. Cuộc sống của chị bị hất ra ngoài đường. Chúng đã tuyên chiến với chị. Và chị sẵn sàng chiến đấu. Tối nay, mọi việc đã thay đổi. Bây giờ chúng là kẻ thù của chị nữa, không phải chỉ của Ian. Và lần đầu tiên từ bảy năm nay, Ian không có đây để bảo vệ chị. Không những thế, anh còn là người đưa chị vào thế đối đầu với kẻ thù. Anh đã hạ thấp nhân phẩm chị, cũng như nhân phẩm của bản thân anh. Và chị bất lực.
Đó là lỗi của Ian. Bây giờ anh cũng là kẻ thù của chị luôn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook