Bất Thị Quỳnh Dao (Không Phải Là Quỳnh Dao)
-
Chương 41: Cảm động
Triển gia bên kia rất nhanh có hành động, Triển Tổ Vọng hạ nhẫn tâm, đem chuyện hai chị em ở Đãi Nguyệt Lâu công khai xướng mắng ông ta bẩm báo một mạch cho cảnh sát nghe, tố các nàng xướng ca vớ vẩn, phỉ báng người khác. Hôm nay, một số lượng lớn cảnh sát hùng hổ đến Đãi Nguyệt Lâu, lấy ra bố cáo dán tại cửa, ra lệnh cưỡng chế chị em Tiêu gia 'đóng băng', đây hiển nhiên là muốn chặt đứt đường sống của hai chị em. Kim Ngân Hoa khuyên can mãi, nói thẳng nói ám chỉ, đưa tiền tặng lễ đều không có cách dàn xếp.
Vũ Phượng và Vũ Quyên là vai chính của Đãi Nguyệt Lâu, không có các nàng thì việc làm ăn của Đãi Nguyệt Lâu nhất định sẽ bị ảnh hưởng rất lớn. Kim Ngân Hoa không có cách nào, đành phải nhanh chóng phái người đi tìm Trịnh lão bản.
Kim Ngân Hoa lại chạy đến phòng nhỏ của Tiêu gia, nói chuyện này cho hai chị em biết.
Vũ Quyên vừa nghe xong lập tức nổi giận:
- Buồn cười! Miệng sinh ra trên mặt ta, ta nghĩ gì hát đó, Triển gia bọn chúng có quyền gì mà quản! Triển gia này thật sự độc ác xuyên thấu, bọn chúng không đuổi tận giết tuyệt sẽ không dừng tay phải không!
Kim Ngân Hoa nói:
- Trước tiên ngươi đừng tức giận, việc cấp bách là tìm cách để người của cục cảnh sát mau chóng dỡ bỏ tờ bố cáo. Hiện tại, hai người các ngươi theo ta đi nói với khách quý của Đãi Nguyệt Lâu, ta sai người đi tìm Trịnh lão bản, chuyện này vẫn nên nhờ Trịnh lão bản ra mặt hỗ trợ giải quyết!
Ba người đợi thật lâu ở đại sảnh khách quý cũng không thấy Trịnh lão bản, Vũ Phượng im lặng lẳng lặng ngồi bên cạnh bàn, Vũ Quyên nóng vội đi tới đi lui, Kim Ngân Hoa không nhịn được nhíu mày thở dài. Ngay tại lúc Kim Ngân Hoa không chờ được nữa chuẩn bị tiếp tục phái người đi nhờ Trịnh lão bản thì tiểu tư nàng phái ra đi rốt cục dẫn một người vào, người tới không phải Trịnh lão bản mà là Trịnh Mặc.
Tiểu tư kia vốn tới Vân Thiên Lâu tìm Trịnh lão bản, nhưng được báo cho biết hiện tại Trịnh lão bản ở chỗ đại phong môi quặng, trong chốc lát không thể trở về. Vừa vặn đụng phải Trịnh thiếu gia xử lí sự vụ ở Vân Thiên Lâu liền đem chuyện nói cho cô biết. Trịnh Mặc vừa nghe xong, không nói hai lời liền theo hắn đến đây.
Đây là lần đầu tiên Trịnh Mặc gặp mặt Vũ Phượng từ sau khi làm rõ thân phận ở lương đình. Lúc đến Trịnh Mặc cũng không biết Vũ Phượng ở trong này, Vũ Phượng cũng không ngờ sẽ đụng phải Trịnh Mặc lúc này. Chưa kịp chuẩn bị, hai người nhìn thấy đối phương đều giật mình.
Không biết ngoài cửa nổi lên mưa phùn từ khi nào, Trịnh Mặc đi nhanh đến nên không lo bung dù, lúc vào hơi ẩm đầy người, vài phần mỏi mệt vài phần chật vật. Khuôn mặt bị mưa phùn làm ướt, tiến vào bên trong nhà thì khí ấm bức người, tầm mắt có chút mông lung. Chờ đến lúc Trịnh Mặc thấy rõ mặt Vũ Phượng thì lòng trong chớp mắt lại đau đớn, mấy ngày nay, tiều tụy không chịu nổi sao chỉ có một cô.
Sau khi Trịnh Mặc tiến vào vẫn thất thần nhìn Vũ Phượng, hoàn toàn quên mất mục đích mình vội vàng chạy tới nơi này.
Còn Vũ Phượng, trừ bỏ giao mắt với cô ngoài ý muốn lúc đầu thì rất nhanh không ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn chằm chằm vào góc tường.
Kim Ngân Hoa bên này đã nghe xong tiểu tư nói qua, nàng nhanh chóng tươi cười nghênh đón Trịnh Mặc, tỉ mỉ nói cho cô biết chuyện cục cảnh sát dán bố cáo, hiện tại Trịnh Mặc cũng không còn ở phòng thu chi của Đãi Nguyệt Lâu, không phải là thủ hạ của nàng, mà là ông chủ nhỏ của nàng, thái độ của Kim Ngân Hoa đối với vị tiểu lão bản này đã trở nên thập phần cung kính.
Trịnh Mặc tự hỏi xong, nói:
- Cáo trạng này nếu là Triển gia làm, muốn bỏ bố cáo, trước hết phải khiến Triển gia rút đơn kiện mới được.
Kim Ngân Hoa nghe xong gật đầu:
- Cậu nói đúng. Bất quá Triển lão gia kia lần trước tức giận đến như vậy, muốn bọn họ rút đơn kiện chỉ sợ không phải chuyện dễ dàng.
Trịnh Mặc trầm mặc nửa ngày không nói chuyện. Vũ Quyên không nhịn được liền nhíu mi, ngữ khí có chút khiêu khích nói với Trịnh Mặc:
- Có phải thế lực phương bắc không lớn bằng phía nam không? Cho nên ngươi rất sợ đắc tội với Triển gia bọn chúng?
Sắc mặt Trịnh Mặc khẽ biến, cô nhìn Vũ Quyên, chắc chắn nói:
- Cho tới bây giờ ta chưa từng sợ Triển gia.
Kim Ngân Hoa nhìn Vũ Quyên như khoan, nha đầu kia thật sự e sợ thiên hạ không loạn, chẳng có nhẽ còn muốn khơi mào đại chiến nam bắc? Nhìn ra sắc mặt Trịnh Mặc vì câu này mà không tốt lắm thì Kim Ngân Hoa nhanh chóng khuyên giải:
- Trịnh thiếu gia, cậu đừng nghe nha đầu Vũ Quyên kia nói lung tung. Chúng ta mở tửu lâu, thứ dựa vào là bằng hữu, Triển gia lại là nhà giàu ở Đồng thành, việc này vẫn nên không nên làm thương hòa khí tốt đẹp!
Trịnh Mặc gật đầu nói:
- Kim đại tỷ, ý của ngươi ta hiểu được, chuyện này ta đều có đúng mực - Cô nghĩ nghĩ, trầm giọng nói - Để ta bảo người đưa một danh sách tới đây, ngươi phái người đem thiệp mời đưa cho khách trong danh sách, nói nhân dịp Đãi Nguyệt Lâu mời khách, mời bọn họ tham gia.
Kim Ngân Hoa trong đầu luân chuyển, lập tức hiểu được ý của Trịnh Mặc:
- Được, ta biết nên làm thế nào!
Trịnh Mặc gật gật đầu, cô xem về phía Vũ Quyên còn hơi tức giận, hàm ý sâu xa nói:
- Vũ Quyên, ngươi nhớ kỹ những lời này, đường rất dài, chậm rãi đi, đi nóng vội sẽ té nhào. Ngươi yên tâm, thù lần này ta báo cho các ngươi.
Vũ Quyên suy nghĩ qua lại những lời này mấy lần trong đầu, mắt sáng lên, nàng nhìn thật sâu vào mắt Trịnh Mặc, trong lòng có kính nể, trên mặt xuất hiện ý cười sáng tỏ.
- Sắc trời không còn sớm, ta đi ra ngoài chuẩn bị chuyện kế tiếp - Trịnh Mặc nói xong làm bộ phải đi, trước khi đi vẫn không nhịn được nhìn thoáng qua hướng Vũ Phượng, Vũ Phượng thủy chung vẫn cúi đầu không nhìn cô.
Ánh mắt Trịnh Mặc ảm đạm, khóe miệng không khỏi xuất hiện một tia cười khổ. Trịnh Mặc đi rồi, Kim Ngân Hoa hung hăng quát Vũ Quyên một cái:
- Nha đầu Vũ Quyên, về sau nhất định phải sửa tính cách táo bạo này, bằng không về sau người chịu thiệt cũng chỉ mình ngươi, không phải lần nào cũng may mắn có người giúp ngươi như vậy đâu!
- Đã biết - Vũ Quyên hiếm khi nhu thuận gật gật đầu.
Kim Ngân Hoa muốn đi làm chuyện phát thiệp mời, cũng không có sức ở lại chỗ này, trước khi đi dặn dò hai chị em lần nữa ngày mai nhất định phải cẩn thận, phải giống như trong trạng thái tham dự yến hội buổi tối, bát cơm của các nàng giữ được hay không phải xem đêm mai, nói xong liền lắc mông đi.
Vũ Phượng vẫn kinh ngạc thất thần, lời của Kim Ngân Hoa cũng không biết nàng có nghe vào không. Vũ Quyên không nhìn được nữa, nàng nghĩ nghĩ, đi đến trước mặt Vũ Phượng nói:
- Vũ Phượng, xem ra mấy ngày này chúng ta không thể lên đài được. Dù sao nhàn rỗi cũng là nhàn rỗi, không bằng chúng ta trở về Kí Ngạo Sơn Trang, tế bái cha mẹ đi.
Ngày hôm sau Vũ Phượng Vũ Quyên mang theo Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ cùng đi tới mộ của Tiêu Minh Viễn.
Vũ Phượng và Vũ Quyên đốt hương, Tiểu Tam Tiểu Tứ Tiểu Ngũ cùng nhau quỳ gối bên cạnh, thành kính cầu khẩn đối với phần mộ của cha mẹ.
Hai tay Vũ Phượng tạo thành chữ thập, vẻ mặt chuyên chú buồn bã nhìn chăm chú vào bia mộ của cha mẹ, dường như có thiên ngôn vạn ngữ muốn nói ra nhưng thủy chung không có gì khoát khỏi miệng.
Sau khi tế bái cha mẹ xong, bọn họ đi thăm ông bà Đỗ. Hai vị lão nhân nhìn thấy thì hoàn toàn vui vẻ, chơi đùa với Tiểu Ngũ đều cực cao hứng. Nhìn hai chị em quần áo ngăn nắp là biết các nàng đã tìm được công việc, đều vì vợ chồng Tiêu Minh Viễn đã mất mà cảm thấy cực vui mừng, cảm thán ông trời có mắt. Có lẽ là bị hai vị lão nhân cuốn hút, Vũ Phượng nhìn ánh mắt từ ái của bọn họ thì tâm trạng vẫn ủ dột cũng hơi bình phục chút.
Lúc hai chị em lấy ra túi tiền muốn trả tiền, bà Đỗ lại cười đẩy tay các nàng ra:
- Hai nha đầu này, sao lại trả tiền cho chúng ta đây, các ngươi không phải đã sớm nhờ người đem tiền đến trả lại cho chúng ta rồi sao?
Vũ Phượng dừng một chút, nàng nghi hoặc nói:
- Chúng ta không nhờ người đến đưa tiền mà? Bà Đỗ, bà không phải là nhớ lầm chứ?
Bà Đỗ mặt mày hớn hở, vẻ mặt từ ái, bà cầm tay Vũ Phượng nói:
- Đứa trẻ ngốc, ta sao có thể nhớ lầm đây? Hai tháng trước có vị tiên sinh giúp các ngươi đem tiền trả lại cho hai chúng ta, còn nói các ngươi vì bận rộn, không thể phân thân, bảo chúng ta không cần lo lắng. Ngươi không nhớ rõ sao, chính là...chính là vị tiên sinh ngày cha ngươi hạ táng, cùng các ngươi ở nhà chúng ta.
Vũ Phượng sợ ngây người, nàng khó tin nhìn về phía hai vị lão nhân, kinh ngạc nói không nên lời nói.
Theo chân bọn họ ở nhà bà Đỗ, còn biết các nàng thiếu tiền người ta, trừ bỏ Trịnh Mặc thì còn ai vào đây?
Vũ Phượng cắn môi, hốc mắt có chút hồng. Nàng không nghĩ tới Trịnh Mặc cư nhiên làm như vậy, sao cô... cho tới giờ không nói cho nàng biết chút đây.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook