Bất Ngờ Rung Động ( Tâm Động Ngắm Bắn)
-
Chương 92: Chọn Địa Điểm
Hà Lục Khải ngây người ở đây hai ngày đã nói nhàm chán, lúc chuẩn bị về vậy mà vẫn còn nhảy nhót.
Trên đường đưa Hà Lục Khải về, Giản Việt thấy cô ngẩn người, sau khi dừng xe đưa tay nhéo nhéo má cô, “Em nhớ nhà rồi hử? ”
Hà Lạc thu hồi ánh mắt, “Đúng vậy, nhớ nhà rồi. ”
Từ lúc ra ngoài đến bây giờ cũng có một thời gian, nói không nhớ nhà là giả.
“Vậy sao không cùng nhau trở về?”
“Chờ công việc của em ổn định rồi nói sau.”
“Vậy chúc em thi viết thuận lợi.” Giản Việt tiến lại gần hôn lên môi cô, nói là nụ hôn may mắn.
Hà Lạc lúc này mới lấy lại tinh thần, gần đây cô đang chuẩn bị thi viết, thi chứng chỉ giáo viên, nếu mọi việc thuận lợi, trong tương lai gần cô sẽ trở thành một giáo viên của trường tiểu học Đồ Thành, dạy các em vẽ tranh.
Cô thích nơi này và những mọi người ở đây.
Đúng là một điều may mắn khi được làm điều mình yêu thích.
Nhà của Hà Lạc tuy rằng đã được trang trí xong, nhưng không hiểu sao lại tiếp tục sống chung với Giản Việt, cô thường nghĩ, chắc là anh chăm sóc cô quá tốt, khiến cô không thích ứng với cuộc sống sống một mình trước kia.
Ban ngày Giản Việt chăm sóc việc làm ăn trong tiệm, Hà Lạc ở nhà ôn tập tài liệu, chờ anh về cho ăn, ăn no xong bèn cùng anh đi dạo.
Ngay cả lúc Lâm Diệu Dương nhìn thấy Hà Lạc, cũng không khách sáo xa lạ như trước.
Có lần Hà Lạc đến cửa hàng, Lâm Diệu Dương chào hỏi cô xong, còn chủ động tiến lại gần báo cáo với cô.
“Chị, hôm nay lại có một cô gái học sinh đưa bưu thiếp cho anh Giản.”
Hà Lạc đọc xong chỉ đánh giá một câu, “Ừ, chữ này thật đẹp. ”
Trương Hạo ở bên cạnh coi drama không ngại chuyện lớn, còn vẫn châm lửa, “Nếu Giản Việt ở bên ngoài dính hoa chọc cỏ, vậy thì không tốt, em phải quản chặt vào nhé. “
Trên mặt Hà Lạc nở nụ cười dịu dàng, “Anh ấy sẽ làm sao? ”
Trương Hạo không phòng bị bắt buộc phải ăn cơm chó, hai vợ chồng này sao lại có đức hạnh như nhau vậy hả trời.
Cách đây không lâu cậu ta thăm dò hỏi Giản Việt liệu có chia tay với Hà Lạc hay không, dù sao mối tình đầu nhà ai cũng có thể đi thẳng đến tận cuối cùng? Nhưng Giản Việt cũng chắc chắn trả lời sẽ không.
“Lời nói của đàn ông cũng không thể tin…”
Giản Việt vừa lúc bận rộn xong, nhíu mày một chút, “Thế nào? Trương Hạo cậu có ý kiến với ai à?”
“Tôi cùng em dâu nói đùa mà thôi, nào dám có ý kiến gì chứ.”
Một tiếng ‘’em dâu’’ này khiến Hà Lạc sững sờ tại chỗ, da mặt cô mỏng, trong nháy mắt đỏ bừng lên.
“Vậy thì tại sao cậu cũng không nói cho tôi biết?”
Giọng nói của anh nhàn nhạt, nghe không ra có phải tức giận hay không, nhưng Trương Hạo cũng không dám chọc anh nữa, bỏ chạy nhanh như chớp.
“Gần đây Trương Hạo là người gặp chuyện vui vẻ tinh thần sảng khoái” Hà Lạc giúp sắp xếp mọi thứ ở quầy, “Vừa rồi còn nói với em rất nhiều, nói hôn lễ của cậu ấy và Hứa Nhân dự định tổ chức ở bờ biển. ”
Lúc trước tuy rằng tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng cũng biết Trương Hạo và Hứa Nhân là đôi hoan hỉ oan gia, Hứa Nhân càng là người theo chủ nghĩa không hôn nhân, nhưng dưới sự công kích cường thế không biết xấu hổ của Trương Hạo, vẫn đồng ý cầu hôn.
Trương Hạo vui vẻ không chịu nổi, mỗi ngày đều phải đem chuyện cầu hôn thành công như thế nào lặp đi lặp lại, các loại chi tiết, lỗ tai Hà Lạc đều muốn điên đến nơi.
“Em thích cưới ở bãi biển sao?” Giản Việt đột nhiên dừng lại, ánh mắt sâu thẳm rơi vào trên người cô.
Hà Lạc trầm ngâm suy nghĩ, “Ôi, ở bờ biển tổ chức hôn lễ, vậy đến lúc đó gió thổi thì làm sao bây giờ? Nếu tấm màn che bị thổi đến cuốn lên, mặt đầy cát, cảnh tượng chắc là rất thảm họa. ”
“Ừm, anh biết rồi.”
Hà Lạc sửng sốt, “Anh biết cái gì ? ”
Giản Việt không nói lời nào, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
Trong nháy mắt hai người họ đối diện nhìn nhau, Hà Lạc mới nhận ra, bọn họ vừa rồi đều nói chuyện cái gì, đều bắt đầu thảo luận địa điểm tổ chức hôn lễ.
Trái tim cô sắp nhảy đến cổ họng.
Trước kia cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới sẽ cùng một người khác ổn định cuộc sống, nhưng ở cùng Giản Việt đã lâu, Hà Lạc thực sự có ý tưởng này trong đầu .
Trong khoảng thời gian này Hà Lạc đang chuẩn bị thi viết, muốn nói không có áp lực là giả, thậm chí còn có một đoạn thời gian mê mang, không biết tương lai nên đi về đâu.
Giản Việt có lẽ là nhìn ra sự lo lắng của cô nên những lúc rảnh rỗi đã đưa cô đi vẽ tranh cùng nhau.
Anh lái xe, đưa cô đến một nơi cách xa hàng chục cây số, đặt cho cô một bàn vẽ, ngồi bên cô dưới nắng và xem cô vẽ những bức tranh.
Hà Lạc có đôi khi tay run lên, đường nét vẽ lệch, lại còn tìm cớ nói đây là cây bút này bị làm sao, Giản Việt ở bên cạnh cười cô, bị cô tức giận bôi một đường màu đỏ, anh cũng không tức giận, hai người cười với nhau một trận.
Ánh sáng ban ngày chưa bao giờ ấm áp như vậy, mọi thứ dường như không thể nói thành lời.
Hà Lạc bất tri bất giác đi vào cuộc sống của Giản Việt, quen biết bạn học của anh, bạn bè của anh, thậm chí còn ngoài dự liệu đối mặt với người nhà của Giản Việt.
Trước kia nghe qua quan hệ giữa Giản Việt và gia đình khá căng thẳng, sau đó biết được, ông nội của Giản Việt trước kia mở vườn cây ăn quả trồng hoa quả khởi nghiệp, sau đó phát triển không ít nghề phụ, thu nhập cũng khả quan hơn. Việc bảo trì vườn cây ăn quả do ảnh hưởng của thời tiết khắc nghiệt, dẫn đến năm trước thua lỗ không ít, nội bộ gia đình có không ít lần muốn đóng cửa vườn cây ăn quả .
Kể từ đó, Giản Việt tự mình tiếp nhận, cũng muốn đưa vườn cây ăn quả phát triển, tránh khỏi tình trạng bị đóng cửa.
Ban đầu anh không được coi trọng, ba mẹ ngay cả tiền tài trợ cũng không cho, ai biết Giản Việt sau khi tốt nghiệp lôi kéo Trương Hạo hợp tác, vậy mà thật sự mở cửa hàng, có sản lượng vườn cây ăn quả trực tiếp cung cấp, tiết kiệm không ít chi phí. Sau khi cửa hàng mở ra, sau đó đăng ký thương hiệu, mở ra các chí ở các thành phố khác nhau.
Trong mắt thương nhân chỉ có lợi ích, nhưng trong mắt Giản Việt là tâm huyết cả đời của ông nội, cũng may anh cũng làm được đem vườn cây ăn quả đang gặp nguy cơ trở về.
Trong nhà kỳ thật cũng không có ai muốn cùng Giản Việt quyết liệt, chỉ là tính tình anh cứng rắn, không chịu cúi đầu.
Trên đường đưa Hà Lục Khải về, Giản Việt thấy cô ngẩn người, sau khi dừng xe đưa tay nhéo nhéo má cô, “Em nhớ nhà rồi hử? ”
Hà Lạc thu hồi ánh mắt, “Đúng vậy, nhớ nhà rồi. ”
Từ lúc ra ngoài đến bây giờ cũng có một thời gian, nói không nhớ nhà là giả.
“Vậy sao không cùng nhau trở về?”
“Chờ công việc của em ổn định rồi nói sau.”
“Vậy chúc em thi viết thuận lợi.” Giản Việt tiến lại gần hôn lên môi cô, nói là nụ hôn may mắn.
Hà Lạc lúc này mới lấy lại tinh thần, gần đây cô đang chuẩn bị thi viết, thi chứng chỉ giáo viên, nếu mọi việc thuận lợi, trong tương lai gần cô sẽ trở thành một giáo viên của trường tiểu học Đồ Thành, dạy các em vẽ tranh.
Cô thích nơi này và những mọi người ở đây.
Đúng là một điều may mắn khi được làm điều mình yêu thích.
Nhà của Hà Lạc tuy rằng đã được trang trí xong, nhưng không hiểu sao lại tiếp tục sống chung với Giản Việt, cô thường nghĩ, chắc là anh chăm sóc cô quá tốt, khiến cô không thích ứng với cuộc sống sống một mình trước kia.
Ban ngày Giản Việt chăm sóc việc làm ăn trong tiệm, Hà Lạc ở nhà ôn tập tài liệu, chờ anh về cho ăn, ăn no xong bèn cùng anh đi dạo.
Ngay cả lúc Lâm Diệu Dương nhìn thấy Hà Lạc, cũng không khách sáo xa lạ như trước.
Có lần Hà Lạc đến cửa hàng, Lâm Diệu Dương chào hỏi cô xong, còn chủ động tiến lại gần báo cáo với cô.
“Chị, hôm nay lại có một cô gái học sinh đưa bưu thiếp cho anh Giản.”
Hà Lạc đọc xong chỉ đánh giá một câu, “Ừ, chữ này thật đẹp. ”
Trương Hạo ở bên cạnh coi drama không ngại chuyện lớn, còn vẫn châm lửa, “Nếu Giản Việt ở bên ngoài dính hoa chọc cỏ, vậy thì không tốt, em phải quản chặt vào nhé. “
Trên mặt Hà Lạc nở nụ cười dịu dàng, “Anh ấy sẽ làm sao? ”
Trương Hạo không phòng bị bắt buộc phải ăn cơm chó, hai vợ chồng này sao lại có đức hạnh như nhau vậy hả trời.
Cách đây không lâu cậu ta thăm dò hỏi Giản Việt liệu có chia tay với Hà Lạc hay không, dù sao mối tình đầu nhà ai cũng có thể đi thẳng đến tận cuối cùng? Nhưng Giản Việt cũng chắc chắn trả lời sẽ không.
“Lời nói của đàn ông cũng không thể tin…”
Giản Việt vừa lúc bận rộn xong, nhíu mày một chút, “Thế nào? Trương Hạo cậu có ý kiến với ai à?”
“Tôi cùng em dâu nói đùa mà thôi, nào dám có ý kiến gì chứ.”
Một tiếng ‘’em dâu’’ này khiến Hà Lạc sững sờ tại chỗ, da mặt cô mỏng, trong nháy mắt đỏ bừng lên.
“Vậy thì tại sao cậu cũng không nói cho tôi biết?”
Giọng nói của anh nhàn nhạt, nghe không ra có phải tức giận hay không, nhưng Trương Hạo cũng không dám chọc anh nữa, bỏ chạy nhanh như chớp.
“Gần đây Trương Hạo là người gặp chuyện vui vẻ tinh thần sảng khoái” Hà Lạc giúp sắp xếp mọi thứ ở quầy, “Vừa rồi còn nói với em rất nhiều, nói hôn lễ của cậu ấy và Hứa Nhân dự định tổ chức ở bờ biển. ”
Lúc trước tuy rằng tiếp xúc không nhiều lắm, nhưng cũng biết Trương Hạo và Hứa Nhân là đôi hoan hỉ oan gia, Hứa Nhân càng là người theo chủ nghĩa không hôn nhân, nhưng dưới sự công kích cường thế không biết xấu hổ của Trương Hạo, vẫn đồng ý cầu hôn.
Trương Hạo vui vẻ không chịu nổi, mỗi ngày đều phải đem chuyện cầu hôn thành công như thế nào lặp đi lặp lại, các loại chi tiết, lỗ tai Hà Lạc đều muốn điên đến nơi.
“Em thích cưới ở bãi biển sao?” Giản Việt đột nhiên dừng lại, ánh mắt sâu thẳm rơi vào trên người cô.
Hà Lạc trầm ngâm suy nghĩ, “Ôi, ở bờ biển tổ chức hôn lễ, vậy đến lúc đó gió thổi thì làm sao bây giờ? Nếu tấm màn che bị thổi đến cuốn lên, mặt đầy cát, cảnh tượng chắc là rất thảm họa. ”
“Ừm, anh biết rồi.”
Hà Lạc sửng sốt, “Anh biết cái gì ? ”
Giản Việt không nói lời nào, đôi môi mỏng khẽ nhếch lên.
Trong nháy mắt hai người họ đối diện nhìn nhau, Hà Lạc mới nhận ra, bọn họ vừa rồi đều nói chuyện cái gì, đều bắt đầu thảo luận địa điểm tổ chức hôn lễ.
Trái tim cô sắp nhảy đến cổ họng.
Trước kia cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới sẽ cùng một người khác ổn định cuộc sống, nhưng ở cùng Giản Việt đã lâu, Hà Lạc thực sự có ý tưởng này trong đầu .
Trong khoảng thời gian này Hà Lạc đang chuẩn bị thi viết, muốn nói không có áp lực là giả, thậm chí còn có một đoạn thời gian mê mang, không biết tương lai nên đi về đâu.
Giản Việt có lẽ là nhìn ra sự lo lắng của cô nên những lúc rảnh rỗi đã đưa cô đi vẽ tranh cùng nhau.
Anh lái xe, đưa cô đến một nơi cách xa hàng chục cây số, đặt cho cô một bàn vẽ, ngồi bên cô dưới nắng và xem cô vẽ những bức tranh.
Hà Lạc có đôi khi tay run lên, đường nét vẽ lệch, lại còn tìm cớ nói đây là cây bút này bị làm sao, Giản Việt ở bên cạnh cười cô, bị cô tức giận bôi một đường màu đỏ, anh cũng không tức giận, hai người cười với nhau một trận.
Ánh sáng ban ngày chưa bao giờ ấm áp như vậy, mọi thứ dường như không thể nói thành lời.
Hà Lạc bất tri bất giác đi vào cuộc sống của Giản Việt, quen biết bạn học của anh, bạn bè của anh, thậm chí còn ngoài dự liệu đối mặt với người nhà của Giản Việt.
Trước kia nghe qua quan hệ giữa Giản Việt và gia đình khá căng thẳng, sau đó biết được, ông nội của Giản Việt trước kia mở vườn cây ăn quả trồng hoa quả khởi nghiệp, sau đó phát triển không ít nghề phụ, thu nhập cũng khả quan hơn. Việc bảo trì vườn cây ăn quả do ảnh hưởng của thời tiết khắc nghiệt, dẫn đến năm trước thua lỗ không ít, nội bộ gia đình có không ít lần muốn đóng cửa vườn cây ăn quả .
Kể từ đó, Giản Việt tự mình tiếp nhận, cũng muốn đưa vườn cây ăn quả phát triển, tránh khỏi tình trạng bị đóng cửa.
Ban đầu anh không được coi trọng, ba mẹ ngay cả tiền tài trợ cũng không cho, ai biết Giản Việt sau khi tốt nghiệp lôi kéo Trương Hạo hợp tác, vậy mà thật sự mở cửa hàng, có sản lượng vườn cây ăn quả trực tiếp cung cấp, tiết kiệm không ít chi phí. Sau khi cửa hàng mở ra, sau đó đăng ký thương hiệu, mở ra các chí ở các thành phố khác nhau.
Trong mắt thương nhân chỉ có lợi ích, nhưng trong mắt Giản Việt là tâm huyết cả đời của ông nội, cũng may anh cũng làm được đem vườn cây ăn quả đang gặp nguy cơ trở về.
Trong nhà kỳ thật cũng không có ai muốn cùng Giản Việt quyết liệt, chỉ là tính tình anh cứng rắn, không chịu cúi đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook