Bắt Đầu Từ Tiệm Thú Cưng
-
Chương 33: Đám Mèo Hoang Ở Gara Dưới Đất!
“May mắn hiện tại phần lớn khách hàng đều tới đây vì [Giọng Gió], bọn họ cũng không quá quan tâm tới số lượng thú cưng trong tiệm, nhưng…”
Quý Linh còn chưa nói xong, Lục Cảnh Hành đã hiểu: “Về lâu về dài là không được…”
Nhưng… nếu hiện giờ bọn họ đi mua, cũng chỉ mua được vài con thú nhỏ, đương nhiên không thể mang chúng đến quán cafe mèo.
Vì thú cưng nhỏ rất yếu, hơn nữa thời gian ngủ của những con này đặc biệt dài.
“Tốt nhất chúng ta nên nhập mèo trưởng thành vào …” Dương Bội cau mày, có chút chần chừ nói.
Nhưng những con mèo trưởng thành ở trại chăn nuôi bên kia, đều được đưa vào gây giống cả rồi.
“Không cần vội vàng mang mấy con thú nhỏ tới.” Lục Cảnh Hành suy nghĩ một hồi, rồi quyết đoán nói: “Không phải chúng ta đã nói, sẽ triển khai quy trình nhận nuôi thay vì mua bán sao?”
Nếu vì chút tiền lời mà bọn họ nhập thập nhiều những con thú nhỏ vào, chẳng hóa ra hành động này không phù hợp với khẩu hiệu của bọn họ sao?
Quý Linh có chút do dự hỏi: “Nhưng thời gian gấp gáp như vậy, chúng ta biết đi đâu để tìm nhiều mèo hoang như vậy chứ?”
Không chỉ tiệm bên này cần, mà quán cafe mèo cũng cần mèo trưởng thành.
“Chỉ cần một con Giọng Gió cũng có thể ổn định được không ít khách hàng rồi.” Lục Cảnh Hành dừng một chút, càng nghĩ anh càng cảm thấy việc này rất khả thi: “Tình huống của nó cho thấy phương pháp của chúng ta đã có hiệu quả. Cho nên việc chúng ta cần làm bây giờ là tìm càng nhiều mèo càng tốt.”
Như vậy, bọn họ nên làm một bản thông báo.
Gần như hiệu quả tức thì, bởi vì thông báo vừa được dán lên một buổi sáng, đến giữa trưa đã có một cuộc điện thoại gọi tới.
Người báo tin nói rằng, có một tiểu khu ở cách đây không xa, và hiện tại ở tiểu khu này đang có mèo hoang làm loạn.
Giọng nói của dì báo tin tới khá to, nhưng bà ấy rất tốt bụng: “Ôi chao, chúng nó thường xuyên ở bên trong gara dưới đất, mà thời tiết bên này lại rất lạnh, thỉnh thoảng tôi vẫn cho chúng nó ăn, nhưng bây giờ lại không dám cho ăn nữa. Bởi vì khá nhiều người trong tiểu khu có ý kiến về chuyện này rồi.”
Kỳ thật ban đầu, ở tiểu khu ấy cũng không có nhiều mèo lắm, nguyên nhân gây nên chuyện này chính là có một con mèo mẹ đi tới tiểu khu bọn họ.
Lúc ấy vào chính giữa mùa mưa, mèo mẹ liền tha cả ổ mèo con của nó giấu xuống gara dưới lòng đất, tốt xấu gì con của nó cũng không bị dính mưa.
Khi con mèo còn nhỏ, chúng không dám đi lên, nên cả tiểu khu vẫn bình an vô sự.
Nhưng hiện tại đám mèo con kia đã lớn, chúng nó bắt đầu leo trèo khắp mọi nơi, mà những con mèo nhỏ này lại thích nhất là trèo lên nóc xe chơi đùa.
Chúng leo lên leo xuống như vậy, không tránh khỏi sẽ làm tróc sơn xe, khiến cho mọi người trong tiểu khu có chút tức giận.
“Phiền toái nhất chính là…” Dì báo tin nói đến đây, cũng có chút thở dài: “Một vài con mèo nhỏ cũng đang mang thai.”
Người trong tiểu khu thật sự oán giận lũ mèo này, bọn họ nhất quyết không cho những người khác tiếp tục tới cho chúng ăn nữa. Bọn họ muốn đuổi bọn chúng đi, nếu đuổi không đi thì đánh bả cho chết.
Lục Cảnh Hành nghe được liền nhíu mày, rất nhanh, anh đã quyết đoán nói: “Được, chúng cháu sẽ lập tức tới xem tình huống.”
Bởi vì trong tiệm cần có người, nên Dương Bội phải ở lại.
So với lần trước, vì đã có kinh nghiệm bắt mèo nên Quý Linh còn chuẩn bị thêm vài vật phẩm mới: “Ôi! Túi lưới cỡ lớn đâu rồi?”
Lần trước, bọn họ đập vào đuôi mèo, nhưng lần này sẽ không.
Không chỉ có túi lưới, trong đống dụng cụ bắt mèo của bọn họ cũng không thể thiếu được lồng sắt có cơ quan nhạy bén.
Lần trước con mèo nhỏ kia phải đi vòng quanh mấy lượt mới giẫm trúng cơ quan này, nhưng hiện giờ, tình hình đã khác, khẳng định là giẫm phải sẽ dính ngay.
“Ừm, lần này là mèo hoang, có lẽ bắt chúng sẽ có chút khó khăn.”
Con mèo lúc trước có chút khờ khạo, đi bắt nó chẳng mấy khó khăn, cứ có cảm giác như làm nhiệm vụ nhận phúc lợi tân thủ vậy, nhưng mục tiêu sắp tới của bọn họ lại là mèo hoang, chưa chắc nhiệm vụ này đã dễ dàng như trước.
Khi hai người Lục Cảnh Hành đến hiện trường, dì báo tin kia lập tức dẫn bọn họ đi xem lũ mèo.
“Đây, chúng nó ở chỗ này.” Dì báo tin kia từ từ nâng tay lên, lên cao, rồi cuối cùng dừng lại ở cửa điều hòa không khí trong ga-ra để xe.
“…”
Lục Cảnh Hành và Quý Linh liếc nhau một cái, cả hai đều hít sâu một hơi.
Hay thật, khó khăn đã được nâng cấp rồi.
Ban đầu bọn họ nghĩ đám mèo nhỏ kia sẽ ở trong khe tường hoặc trên mặt đất…
Ai biết đâu chúng nó lại ở trong này?
Nhưng một nơi cao như vậy, biết hạ lồng kiểu gì đây?
Lục Cảnh Hành cau mày, anh lập tức tập trung tinh thần cẩn thận quan sát hoàn cảnh bên trong một chút.
“Rất khó hành động.” Anh đi vòng quanh cánh cửa điều hòa không khí, có chút đau đầu nói: “Chúng nó đều lớn cả rồi, nếu mèo con bị sợ hãi, rất có thể cả đám chúng nó sẽ hùa nhau chạy trốn khắp nơi.”
Chỉ có thể nói rằng con mèo mẹ này quá tinh ranh, lại làm ổ tận trên này, tuy đi lên đi xuống có chút khó khăn, nhưng thật sự rất an toàn.
Quý Linh còn chưa nói xong, Lục Cảnh Hành đã hiểu: “Về lâu về dài là không được…”
Nhưng… nếu hiện giờ bọn họ đi mua, cũng chỉ mua được vài con thú nhỏ, đương nhiên không thể mang chúng đến quán cafe mèo.
Vì thú cưng nhỏ rất yếu, hơn nữa thời gian ngủ của những con này đặc biệt dài.
“Tốt nhất chúng ta nên nhập mèo trưởng thành vào …” Dương Bội cau mày, có chút chần chừ nói.
Nhưng những con mèo trưởng thành ở trại chăn nuôi bên kia, đều được đưa vào gây giống cả rồi.
“Không cần vội vàng mang mấy con thú nhỏ tới.” Lục Cảnh Hành suy nghĩ một hồi, rồi quyết đoán nói: “Không phải chúng ta đã nói, sẽ triển khai quy trình nhận nuôi thay vì mua bán sao?”
Nếu vì chút tiền lời mà bọn họ nhập thập nhiều những con thú nhỏ vào, chẳng hóa ra hành động này không phù hợp với khẩu hiệu của bọn họ sao?
Quý Linh có chút do dự hỏi: “Nhưng thời gian gấp gáp như vậy, chúng ta biết đi đâu để tìm nhiều mèo hoang như vậy chứ?”
Không chỉ tiệm bên này cần, mà quán cafe mèo cũng cần mèo trưởng thành.
“Chỉ cần một con Giọng Gió cũng có thể ổn định được không ít khách hàng rồi.” Lục Cảnh Hành dừng một chút, càng nghĩ anh càng cảm thấy việc này rất khả thi: “Tình huống của nó cho thấy phương pháp của chúng ta đã có hiệu quả. Cho nên việc chúng ta cần làm bây giờ là tìm càng nhiều mèo càng tốt.”
Như vậy, bọn họ nên làm một bản thông báo.
Gần như hiệu quả tức thì, bởi vì thông báo vừa được dán lên một buổi sáng, đến giữa trưa đã có một cuộc điện thoại gọi tới.
Người báo tin nói rằng, có một tiểu khu ở cách đây không xa, và hiện tại ở tiểu khu này đang có mèo hoang làm loạn.
Giọng nói của dì báo tin tới khá to, nhưng bà ấy rất tốt bụng: “Ôi chao, chúng nó thường xuyên ở bên trong gara dưới đất, mà thời tiết bên này lại rất lạnh, thỉnh thoảng tôi vẫn cho chúng nó ăn, nhưng bây giờ lại không dám cho ăn nữa. Bởi vì khá nhiều người trong tiểu khu có ý kiến về chuyện này rồi.”
Kỳ thật ban đầu, ở tiểu khu ấy cũng không có nhiều mèo lắm, nguyên nhân gây nên chuyện này chính là có một con mèo mẹ đi tới tiểu khu bọn họ.
Lúc ấy vào chính giữa mùa mưa, mèo mẹ liền tha cả ổ mèo con của nó giấu xuống gara dưới lòng đất, tốt xấu gì con của nó cũng không bị dính mưa.
Khi con mèo còn nhỏ, chúng không dám đi lên, nên cả tiểu khu vẫn bình an vô sự.
Nhưng hiện tại đám mèo con kia đã lớn, chúng nó bắt đầu leo trèo khắp mọi nơi, mà những con mèo nhỏ này lại thích nhất là trèo lên nóc xe chơi đùa.
Chúng leo lên leo xuống như vậy, không tránh khỏi sẽ làm tróc sơn xe, khiến cho mọi người trong tiểu khu có chút tức giận.
“Phiền toái nhất chính là…” Dì báo tin nói đến đây, cũng có chút thở dài: “Một vài con mèo nhỏ cũng đang mang thai.”
Người trong tiểu khu thật sự oán giận lũ mèo này, bọn họ nhất quyết không cho những người khác tiếp tục tới cho chúng ăn nữa. Bọn họ muốn đuổi bọn chúng đi, nếu đuổi không đi thì đánh bả cho chết.
Lục Cảnh Hành nghe được liền nhíu mày, rất nhanh, anh đã quyết đoán nói: “Được, chúng cháu sẽ lập tức tới xem tình huống.”
Bởi vì trong tiệm cần có người, nên Dương Bội phải ở lại.
So với lần trước, vì đã có kinh nghiệm bắt mèo nên Quý Linh còn chuẩn bị thêm vài vật phẩm mới: “Ôi! Túi lưới cỡ lớn đâu rồi?”
Lần trước, bọn họ đập vào đuôi mèo, nhưng lần này sẽ không.
Không chỉ có túi lưới, trong đống dụng cụ bắt mèo của bọn họ cũng không thể thiếu được lồng sắt có cơ quan nhạy bén.
Lần trước con mèo nhỏ kia phải đi vòng quanh mấy lượt mới giẫm trúng cơ quan này, nhưng hiện giờ, tình hình đã khác, khẳng định là giẫm phải sẽ dính ngay.
“Ừm, lần này là mèo hoang, có lẽ bắt chúng sẽ có chút khó khăn.”
Con mèo lúc trước có chút khờ khạo, đi bắt nó chẳng mấy khó khăn, cứ có cảm giác như làm nhiệm vụ nhận phúc lợi tân thủ vậy, nhưng mục tiêu sắp tới của bọn họ lại là mèo hoang, chưa chắc nhiệm vụ này đã dễ dàng như trước.
Khi hai người Lục Cảnh Hành đến hiện trường, dì báo tin kia lập tức dẫn bọn họ đi xem lũ mèo.
“Đây, chúng nó ở chỗ này.” Dì báo tin kia từ từ nâng tay lên, lên cao, rồi cuối cùng dừng lại ở cửa điều hòa không khí trong ga-ra để xe.
“…”
Lục Cảnh Hành và Quý Linh liếc nhau một cái, cả hai đều hít sâu một hơi.
Hay thật, khó khăn đã được nâng cấp rồi.
Ban đầu bọn họ nghĩ đám mèo nhỏ kia sẽ ở trong khe tường hoặc trên mặt đất…
Ai biết đâu chúng nó lại ở trong này?
Nhưng một nơi cao như vậy, biết hạ lồng kiểu gì đây?
Lục Cảnh Hành cau mày, anh lập tức tập trung tinh thần cẩn thận quan sát hoàn cảnh bên trong một chút.
“Rất khó hành động.” Anh đi vòng quanh cánh cửa điều hòa không khí, có chút đau đầu nói: “Chúng nó đều lớn cả rồi, nếu mèo con bị sợ hãi, rất có thể cả đám chúng nó sẽ hùa nhau chạy trốn khắp nơi.”
Chỉ có thể nói rằng con mèo mẹ này quá tinh ranh, lại làm ổ tận trên này, tuy đi lên đi xuống có chút khó khăn, nhưng thật sự rất an toàn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook