Bắt Đầu Từ Tiệm Thú Cưng
-
16: Sau Đó Tôi Cũng Có Thể Triệt Sản Giúp Chúng Nó…
Lục Cảnh Hành khẽ giật mình, lại có chút chần chờ hỏi: "Chuyện này, có được hay không?"Bản thân cửa hàng bên này còn có chút bấp bênh, sẽ có người tới sao?"Sẽ có." Quý Linh gật gật đầu, tỏ ra vô cùng chắc chắn nói: "Chúng ta có thể làm thế này, nhận nuôi thay thế mua bán, chúng ta cứu trợ động vật xong, có thể để người khác nhận nuôi chúng.
Sau đó, định kỳ tới thăm khám, xác nhận động vật an toàn khỏe mạnh là được rồi.”Đối với phương diện này, cô ấy khá có kinh nghiệm.Lục Cảnh Hành cũng gật gật đầu tán thành: "Quả thật có thể, chúng ta có thể quay video khi cứu trợ, rồi lại quay video được nhận nuôi, nếu có người muốn xem, còn có thể quay video thăm khám..."Làm như vậy, mỗi một động vật nhỏ được người khác nhận nuôi, bọn họ đều có căn cứ xác thực, còn có thể định kỳ tới kiểm tra tình trạng của chúng.Bên cạnh đó, chúng cũng có được tên gọi tử tế của mình, không còn phải mang mấy cái tên kỳ quái mà Quý Linh đặt ra chỉ với mục đích phân biệt chúng nó với nhau nữa."Đúng vậy." Dương Bội rất đồng tình với ý kiến này, cậu ấy liên tục gật đầu: "Sau đó, tôi cũng có thể triệt sản giúp chúng nó!"Lời này vừa nói ra, Lục Cảnh Hành và Quý Linh đều nhướng mày nhìn về phía cậu ấyChàng trai này hay thật!Không nhìn ra cậu cũng biết chớp lấy thời cơ đó nha!Có lẽ do ánh mắt của bọn họ quá rõ ràng, khiến Dương Bội vò đầu, có chút ngượng ngùng nói: "Tại tôi giỏi nhất là giải phẫu triệt sản mà."Cũng được, không tồi!Lục Cảnh Hành nở nụ cười, vỗ vỗ vai cậu ấy: "Được, tôi rất xem trọng cậu!"Vừa hay bọn họ chỉ dùng hết một nửa mặt tiền của tiệm, một nửa còn lại vẫn để trống."Tôi mang chìa khóa tới rồi." Lục Cảnh Hành mở cửa cuốn bên nửa kia ra, kéo nó lên, rồi đi vào xem xét.Ông chủ cũ có xây nửa bức tường ở giữa, giữ lại hai cánh cửa vô hình, bình thường nếu không nhìn kỹ, quả thật không nhìn ra được, bức tường này có thể thông qua khu bên cạnh.Quý Linh thò đầu vào nhìn, chợt cau mày nói: "Anh chưa đưa chìa khoá chỗ này cho tôi đâu.
Eo, chỗ này bẩn quá."Quả thực là rất bẩn, giẫm xuống đất một cái sẽ nhìn thấy một dấu chân.
Tro bụi đã dày cả một tầng rồi.Quý Linh cũng đi vào, rồi bắt đầu khoa chân múa tay, ra hiệu một phen: "Chúng ra có thể chuyển giá cho mèo leo trèo qua đây.
Ừm… quán cafe mèo cần yên tĩnh, chúng ta cũng có thể đặt một cái bàn làm việc ở bên này..."Chiều dọc của khu bên này tương đối dài, bên trái có thể đặt vài chiếc sô pha, tất cả đều được trải chăn đệm thảm lông."Ừm, còn mấy món đồ chơi gì đó nữa, để cho khách có thể chơi đùa với mèo." Lục Cảnh Hành gật đầu.Anh cảm thấy cách quy hoạch của Quý Linh không tồi."Bên này có thể đặt cái giá nhỏ." Dương Bội chỉ vào một góc, cười nói: "Chúng ta có thể đặt đồ hộp cho mèo hay gì đó lên cái giá ấy."Những thứ này có thể bao gồm trong giá vé vào cửa, cũng có thể tính tiền riêng.Dù sao, bọn họ cũng cung cấp mấy thứ này để khách hàng cho mèo ăn.
Mèo được ăn uống no nê, bọn họ cũng có thể kiếm tiền!Một công đôi việc!"Được đó..." Quý Linh nghĩ thêm một chút, rồi nhanh chóng bổ sung: "Tốt nhất là làm vài ngăn tủ để đồ ăn với trà nước."Nếu không, khi khách hàng chơi mệt rồi, trong bụng đói khát nhưng không có dịch vụ gì thêm, bọn họ sẽ phải ra về, không chơi được lâu.Ý tưởng rất tốt, có điều, khu vực bên này không rộng bằng cửa tiệm chính của bọn họ, nếu làm một cái tủ cỡ lớn sẽ không còn nhiều chỗ trống cho khách chơi đùa với mèo nữa."Ồ, không sao, phía sau chỗ này còn có một gian phòng nhỏ khác." Lục Cảnh Hành nghĩ một chút, lại lấy ra một cái chìa khóa khác, dẫn bọn họ đi xem: "Trước khi, thời còn đi học, tôi thường chứa sách của mình trong phòng này, cho nên ba mẹ tôi không đưa chìa khóa cho người chủ trước."Anh thầm suy đoán, có lẽ cũng vì nguyên nhân này nên ông chủ cũ mới dứt khoát không sử dụng tới khu vực bên này.Giữa bên trong phòng và bên ngoài phòng có một cái cửa sổ, cũng có thể trực tiếp bỏ nó ra, cho hai bên thông nhau."Oa, cái này được đó."Nếu dùng căn phòng này làm phòng bếp nhỏ của bọn họ, mọi vấn đề sẽ được giải quyết một cách dễ dàng!Lục Cảnh Hành cũng không ngờ rằng gian phòng nhỏ này vẫn có thể dùng được, thậm chí nó còn là một mắt xích cực kỳ quan trọng trong dự án sắp tới của anh nữa.Anh nhìn đống sách bên trong, thầm than đáng tiếc, nhiều cuốn đã mọc mốc lên rồi: "Lát nữa tôi sẽ mang mấy cuốn này về phơi nắng."Trong lòng càng nghĩ càng cảm thấy kế hoạch này khả thi.Đương nhiên, Lục Cảnh Hành vẫn phải dành ra một chút thời gian, đi bổ sung đầy đủ mấy loại giấy tờ liên quan.Không cần phải nói, chuyện này tốn không ít sức lực.Lục Cảnh Hành kéo một cái rương đầy sách ra ngoài, sau đó chạy cả buổi chiều mới làm xong hết việc.
Cuối cùng cũng có một chút thời gian rảnh rỗi, anh nhanh chóng trải rương sách trong nhà ra bên ngoài phơi nắng, rồi chạy chiếc xe không quay trở lại cửa tiệm..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook