Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này
-
Chương 101-2: Ngư tiểu thư tỉnh 2
Editor: Ngạn Tịnh.
Tiếng cười nhạo không ngừng vang lên, Hạ Lãng tức đỏ mặt, lại nỗ lực hết sức khom người, không để ý chân tay bị trói chặt, bò về phía Nhan Tiểu Ngư, dùng cằm cọ vai cô hỏi: “Tiểu Ngư, có đau không? Đừng để ý đám ngu ngốc không có văn hóa kia, tôi thật sự là hoàng tộc, có tôi ở cùng em, bọn họ không dám đụng đến em..”
“Hạ thiếu gia.” Nhan Tiểu Ngư dù nhìn qua có vẻ suy yếu, vẫn lắc lắc đầu
với Hạ Lãng ý bảo, tuyệt đối không được nhắc đến chuyện hoàng tộc.
Hạ Lãng không rõ chân tướng.
Tiểu Ngư nhỏ giọng nói: “Đám người kia là băng nhóm tội phạm, để cho bọn
họ tin tưởng thân phận của anh, chỉ có hại không có lợi. Hạ thiếu gia, chuyện
quan trọng bây giờ, là chúng ta cần suy tính nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Không nên chống đối với bọn họ, trì hoãn thời gian tìm kiếm cửa đột phá, đây mới
là biện pháp tốt nhất.”
Hạ Lãng nhìn Nhan Tiểu Ngư nói từng chữ, dường như thấy cô rất xa lạ,
kinh hãi: “Tiểu Ngư, sao em đột nhiên bình tĩnh như vậy, sao em lại thông minh
lên như vậy, em, em không sợ sao?”
“Sợ!” Tiểu Ngư đáp, cười nhẹ một tiếng: “Nhưng ở nhà còn có ông nội và
em gái đang chờ tôi, tôi phải đảm bảo mình còn sống.”
Hạ Lãng sửng sốt, giống như đây là lần đầu tiên anh quen biết Nhan Tiểu
Ngư.
Anh ta không biết rằng, một người lúc nào cũng bày ra dáng vẻ ngốc nghếch
ở nhà Nam Cung, bây giờ, vào thời khắc nguy cấp thế này, lại gặp nguy không loạn,
bình tĩnh, thậm chí trong con ngươi trong suốt kia không thấy một tia sợ hãi
hay kinh ngạc... Cái này, chẳng lẽ, chẳng lẽ chính là cấp bậc cao nhất của ẩn
giấu và ngụy trang trong truyền thuyết sao?
A----! Tiểu Ngư Ngư thâm trầm----! A----! Tiểu Ngư Ngư bình tĩnh----! Hắn
càng ngày càng thích! Thích thích thích nhất cô----!
Nhan Tiểu Ngư cảm nhận được tầm mắt nóng rực của người bên cạnh, dường
như muốn áp cả lên mặt mình, không khỏi nhỏ giọng nhắc nhở: “Hạ thiếu gia, anh
vào gần tôi quá...”
Hơn nữa bả vai này của cô vừa bị đạp, Hạ Lãng này thế nhưng còn tùy ý dựa
vào vai cô như vậy? Hoàn toàn không có lòng thương hại cho tấm thân tàn tạ này
của cô!
Hạ Lãng chợt tỉnh ngộ, vội vàng ngồi thẳng người, đại nghĩa nghiêm nghị
nói: “Yên tâm đi Tiểu Ngư, có gia bảo vệ em!”
Tiểu Ngư gật gật đầu, nhưng trong lòng thầm nghĩ, bản thân mình nếu trốn
mà còn phải dẫn theo người này thì có thể thoát được hay không đây?
Lý Chấn thấy hai người bàn luận xôn xao, sắc mặt trầm xuống, bước nhanh
tới, vừa xách cổ áo Nhan Tiểu Ngư vừa lạnh nhạt nói: “Nói cho mày biết, nếu
trong vòng mười phút nữa Nam Cung Thấu không tới, hai đứa mày đều phải chết!”
“Lý lão đại báo thù vì người nhân nhỉ? Có thù oán với nhà Nam Cung, muốn
làm gì tùy anh, nhưng xin hỏi, tại sao lại dính dáng đến tôi?” Tiểu Ngư ngẩng đầu
nhìn lại, không kiêu ngạo không tự ti: “Là cướp thì tối thiểu cũng nên hiểu rõ
hai chữ ‘con tin’ quan trọng thế nào rồi nhỉ? Tôi chỉ là nhân viên nhà Nam
Cung, nói dễ nghe thì là trợ lý, nói thông tục thì chính là giúp việc. Xin hỏi
với quan hệ như vậy, tổng giám đốc Nam Cung có thể sẽ đến nơi hẹn sao? Tôi
không có gì đặc biệt với tổng giám đốc Nam Cung, anh bắt tôi, đã chọn sai lợi
thế rồi!”
“Mẹ nó!” Lý Chấn cắt ngang lời cô: “Mấy ngày qua ông đây đã phái không
ít người theo dõi, điều tra. Phí nhiều lực như vậy, tin tức đã sớm được xác định!
Nam Cung Thấu kia, trừ người trong nhà không hề tùy tiện để phụ nữ đụng vào xe
mình, cô không phải người lái xe cho hắn sao? Nam Cung Thấu trước giờ luôn ăn
cơm một mình, không mang theo bất kỳ người phụ nữ nào cùng ăn cơm, ngày đó
trong phòng ăn cơm cùng hắn suốt hai tiếng không phải cô à? Trước nhà trọ của
cô vừa ôm vừa hôn, còn bởi vì một cú điện thoại của họ Đường nói cô ngã liền
trong đêm lên máy bay trở lại thăm cô! Còn nói bắt nhầm, nghĩ rằng ông đây mắt
mù đúng không!”
Tiếng cười nhạo không ngừng vang lên, Hạ Lãng tức đỏ mặt, lại nỗ lực hết sức khom người, không để ý chân tay bị trói chặt, bò về phía Nhan Tiểu Ngư, dùng cằm cọ vai cô hỏi: “Tiểu Ngư, có đau không? Đừng để ý đám ngu ngốc không có văn hóa kia, tôi thật sự là hoàng tộc, có tôi ở cùng em, bọn họ không dám đụng đến em..”
“Hạ thiếu gia.” Nhan Tiểu Ngư dù nhìn qua có vẻ suy yếu, vẫn lắc lắc đầu
với Hạ Lãng ý bảo, tuyệt đối không được nhắc đến chuyện hoàng tộc.
Hạ Lãng không rõ chân tướng.
Tiểu Ngư nhỏ giọng nói: “Đám người kia là băng nhóm tội phạm, để cho bọn
họ tin tưởng thân phận của anh, chỉ có hại không có lợi. Hạ thiếu gia, chuyện
quan trọng bây giờ, là chúng ta cần suy tính nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Không nên chống đối với bọn họ, trì hoãn thời gian tìm kiếm cửa đột phá, đây mới
là biện pháp tốt nhất.”
Hạ Lãng nhìn Nhan Tiểu Ngư nói từng chữ, dường như thấy cô rất xa lạ,
kinh hãi: “Tiểu Ngư, sao em đột nhiên bình tĩnh như vậy, sao em lại thông minh
lên như vậy, em, em không sợ sao?”
“Sợ!” Tiểu Ngư đáp, cười nhẹ một tiếng: “Nhưng ở nhà còn có ông nội và
em gái đang chờ tôi, tôi phải đảm bảo mình còn sống.”
Hạ Lãng sửng sốt, giống như đây là lần đầu tiên anh quen biết Nhan Tiểu
Ngư.
Anh ta không biết rằng, một người lúc nào cũng bày ra dáng vẻ ngốc nghếch
ở nhà Nam Cung, bây giờ, vào thời khắc nguy cấp thế này, lại gặp nguy không loạn,
bình tĩnh, thậm chí trong con ngươi trong suốt kia không thấy một tia sợ hãi
hay kinh ngạc... Cái này, chẳng lẽ, chẳng lẽ chính là cấp bậc cao nhất của ẩn
giấu và ngụy trang trong truyền thuyết sao?
A----! Tiểu Ngư Ngư thâm trầm----! A----! Tiểu Ngư Ngư bình tĩnh----! Hắn
càng ngày càng thích! Thích thích thích nhất cô----!
Nhan Tiểu Ngư cảm nhận được tầm mắt nóng rực của người bên cạnh, dường
như muốn áp cả lên mặt mình, không khỏi nhỏ giọng nhắc nhở: “Hạ thiếu gia, anh
vào gần tôi quá...”
Hơn nữa bả vai này của cô vừa bị đạp, Hạ Lãng này thế nhưng còn tùy ý dựa
vào vai cô như vậy? Hoàn toàn không có lòng thương hại cho tấm thân tàn tạ này
của cô!
Hạ Lãng chợt tỉnh ngộ, vội vàng ngồi thẳng người, đại nghĩa nghiêm nghị
nói: “Yên tâm đi Tiểu Ngư, có gia bảo vệ em!”
Tiểu Ngư gật gật đầu, nhưng trong lòng thầm nghĩ, bản thân mình nếu trốn
mà còn phải dẫn theo người này thì có thể thoát được hay không đây?
Lý Chấn thấy hai người bàn luận xôn xao, sắc mặt trầm xuống, bước nhanh
tới, vừa xách cổ áo Nhan Tiểu Ngư vừa lạnh nhạt nói: “Nói cho mày biết, nếu
trong vòng mười phút nữa Nam Cung Thấu không tới, hai đứa mày đều phải chết!”
“Lý lão đại báo thù vì người nhân nhỉ? Có thù oán với nhà Nam Cung, muốn
làm gì tùy anh, nhưng xin hỏi, tại sao lại dính dáng đến tôi?” Tiểu Ngư ngẩng đầu
nhìn lại, không kiêu ngạo không tự ti: “Là cướp thì tối thiểu cũng nên hiểu rõ
hai chữ ‘con tin’ quan trọng thế nào rồi nhỉ? Tôi chỉ là nhân viên nhà Nam
Cung, nói dễ nghe thì là trợ lý, nói thông tục thì chính là giúp việc. Xin hỏi
với quan hệ như vậy, tổng giám đốc Nam Cung có thể sẽ đến nơi hẹn sao? Tôi
không có gì đặc biệt với tổng giám đốc Nam Cung, anh bắt tôi, đã chọn sai lợi
thế rồi!”
“Mẹ nó!” Lý Chấn cắt ngang lời cô: “Mấy ngày qua ông đây đã phái không
ít người theo dõi, điều tra. Phí nhiều lực như vậy, tin tức đã sớm được xác định!
Nam Cung Thấu kia, trừ người trong nhà không hề tùy tiện để phụ nữ đụng vào xe
mình, cô không phải người lái xe cho hắn sao? Nam Cung Thấu trước giờ luôn ăn
cơm một mình, không mang theo bất kỳ người phụ nữ nào cùng ăn cơm, ngày đó
trong phòng ăn cơm cùng hắn suốt hai tiếng không phải cô à? Trước nhà trọ của
cô vừa ôm vừa hôn, còn bởi vì một cú điện thoại của họ Đường nói cô ngã liền
trong đêm lên máy bay trở lại thăm cô! Còn nói bắt nhầm, nghĩ rằng ông đây mắt
mù đúng không!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook