Bảo Bảo Ngang Ngược: Con Muốn Người Cha Này
-
Chương 10: Sườn heo quan trọng hơn
“Tiểu Ngư.”
Giang Phàm thấy Tiểu Ngư thất thần, không nhận lấy thẻ, ánh mắt anh đờ đẫn, hỏi: “Lúc ấy em ở hiện trường, có gặp nhân vật khả nghi nào hay không? Có bị ai uy hiếp hay không?”
Bạn học Nhan ngừng một chút, bỗng nhiên lắc đầu.
Lại nghĩ tới lực lắc đầu của mình không đủ thành khẩn.
Mạnh mẽ lắc đầu!
Cảm giác ánh mắt Giang Phàm có chút nghi ngờ.
Tiếp tục lắc đầu!
Thấy tất cả mọi người dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình.
Liều mạng điên cuồng lắc đầu…
Người trong đội cảnh sát hình sự đều bị chấn động, tốc độ lắc đầu của tiểu nha đầu này có thể xin ghi vào kỷ lục Guinness thế giới, đây tuyệt đối là một người đánh đâu thắng đó; không có gì cản nổi…
Đối với Nhan Tiểu Ngư mà nói, người đàn ông thần bí kia, nhất định là nhân vật không phải nhỏ.
Không nói tới thành phần rễ cỏ như cô, ngay cả anh Giang Phàm, cũng không thể trêu chọc vào.
Cho nên, Nhan Tiểu Ngư không hề hối hận khi vi phạm quy tắc Đảng dạy, coi như đơn thuần không biết đó là phần tử xã hội đen, buông mộtlời nói dối.
“Được được, anh đã biết.” Giang Phàm thấy cô lắc đầu đến sắp gãy cả cổ mình, tưởng rằng lần đầu tiên làm nhiệm vụ bí mật bị dọa sợ, không khỏi khẩn trương khuyên: “Đây là nguyên nhân lúc trước anh không đồng ý cho em tới đội cảnh sát hình sự, bây giờ em nên hiểu, nếu em cảm thấy không thích hợp, anh có thể liên hệ giúp em, để hai ngày nữa em có thể rút lui khỏi nhiệm vụ này...”
“Một chút việc nhỏ đó không ngăn cản được quyết tâmtrước sau như một muốn đền đáp công dưỡng dục của tổ quốc, nhân dân…!” Nhan Tiểu Ngư đầy vẻ chính nghĩa, dơ tay lên cao!
Cô nào có khả năng chỉ vì một phần tử xã hội đen, mà buông tha lý tưởng vĩ đại trừ gian trừ ác của mình…
Giang Phàm nhìn cô khôi phục như bình thường, lắc đầu, quay lại ra lệnh: “Đội pháp y mau sớm kiểm tra ra kết quả và thu thập hết chứng cứ giao lên phía trên, sau khi làm xong, mọi người rút về.”
“Vâng! Đội trưởng!”
Tiểu Ngư vừa nghe rút về, lập tức chậm rãi chạy lên phía trên, trong mắt tràn đầy nhiệt huyết…
“Lão đại. Lão đại.”
“Làm sao vậy?”
“Sườn heo, sườn heo...”
“Việc em kích nổ bom, anh đã che giấu cho em, em còn dám đòi sườn heo với anh?”
Nhan Tiểu Ngư cố gắng nói: “Áp bức sẽ dẫn tới phản kháng, cán bộ lãnh đạo muốn đứng đầu phải duy trì làm tấm gương tốt áp dụng lối sống trong sạch liêm khiết…”
Lại thua bởi cô rồi!
Giang Phàm nghe lý luận không thực tế này, cắt ngang lời cô: “Được được, đi, mau đi đừng tốn thời gian, bữa tiệc nhỏ buổi tối anh còn phải thương lượng với cục trưởng Lưu phong tỏa tin tức với truyền thông…”
Bạn học Nhan nghe thấy có thể ăn thịt, vui vẻ hoan hô nhảy nhót, mắt nheo lại đi theo phía sau lưng lãnh đạo Giang Phàm, khẽ hát hoa loa kèn nở hoa đỏ au…
Giang Phàm bị cô lôi lôi kéo kéo, sớm đã thành thói quen, cũng không nói thêm cái gì lập tức lên xe.
Chỉ là, lúc cô bò lên ghế ngồi phía sau xe, mắt quét lên chiếc áo tây trang trên vai cô, ánh mắt ảm đạm xuống.
Quần áo giá trị xa xỉ này, là của ai?
Có phải cô đã gặp phải người đàn ông nào đó gây khó dễ cho cô không?
Nhìn dáng vẻ vàbiểu hiện vui vẻ của cô, lại không giống như đã xảy ra chuyện gì…
Thôi, Nhan Tiểu Ngư có tiếng không tim không phổi, anh ta thầm mến cô nhiều năm như vậy, thế mà cô không phát hiện, đừng nói đến người xa lạ?
Có lẽ với cô mà nói, chủ nhân của chiếc áo này, còn không có quan trọng bằng sườn heo đâu!
Cuối cùng Giang Phàm cũng không hỏi thêm bất kỳ chuyện gì, sau khi đạp chân ga xuống, mau chóng lái xe rời khỏi hiện trường.
Giang Phàm thấy Tiểu Ngư thất thần, không nhận lấy thẻ, ánh mắt anh đờ đẫn, hỏi: “Lúc ấy em ở hiện trường, có gặp nhân vật khả nghi nào hay không? Có bị ai uy hiếp hay không?”
Bạn học Nhan ngừng một chút, bỗng nhiên lắc đầu.
Lại nghĩ tới lực lắc đầu của mình không đủ thành khẩn.
Mạnh mẽ lắc đầu!
Cảm giác ánh mắt Giang Phàm có chút nghi ngờ.
Tiếp tục lắc đầu!
Thấy tất cả mọi người dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn mình.
Liều mạng điên cuồng lắc đầu…
Người trong đội cảnh sát hình sự đều bị chấn động, tốc độ lắc đầu của tiểu nha đầu này có thể xin ghi vào kỷ lục Guinness thế giới, đây tuyệt đối là một người đánh đâu thắng đó; không có gì cản nổi…
Đối với Nhan Tiểu Ngư mà nói, người đàn ông thần bí kia, nhất định là nhân vật không phải nhỏ.
Không nói tới thành phần rễ cỏ như cô, ngay cả anh Giang Phàm, cũng không thể trêu chọc vào.
Cho nên, Nhan Tiểu Ngư không hề hối hận khi vi phạm quy tắc Đảng dạy, coi như đơn thuần không biết đó là phần tử xã hội đen, buông mộtlời nói dối.
“Được được, anh đã biết.” Giang Phàm thấy cô lắc đầu đến sắp gãy cả cổ mình, tưởng rằng lần đầu tiên làm nhiệm vụ bí mật bị dọa sợ, không khỏi khẩn trương khuyên: “Đây là nguyên nhân lúc trước anh không đồng ý cho em tới đội cảnh sát hình sự, bây giờ em nên hiểu, nếu em cảm thấy không thích hợp, anh có thể liên hệ giúp em, để hai ngày nữa em có thể rút lui khỏi nhiệm vụ này...”
“Một chút việc nhỏ đó không ngăn cản được quyết tâmtrước sau như một muốn đền đáp công dưỡng dục của tổ quốc, nhân dân…!” Nhan Tiểu Ngư đầy vẻ chính nghĩa, dơ tay lên cao!
Cô nào có khả năng chỉ vì một phần tử xã hội đen, mà buông tha lý tưởng vĩ đại trừ gian trừ ác của mình…
Giang Phàm nhìn cô khôi phục như bình thường, lắc đầu, quay lại ra lệnh: “Đội pháp y mau sớm kiểm tra ra kết quả và thu thập hết chứng cứ giao lên phía trên, sau khi làm xong, mọi người rút về.”
“Vâng! Đội trưởng!”
Tiểu Ngư vừa nghe rút về, lập tức chậm rãi chạy lên phía trên, trong mắt tràn đầy nhiệt huyết…
“Lão đại. Lão đại.”
“Làm sao vậy?”
“Sườn heo, sườn heo...”
“Việc em kích nổ bom, anh đã che giấu cho em, em còn dám đòi sườn heo với anh?”
Nhan Tiểu Ngư cố gắng nói: “Áp bức sẽ dẫn tới phản kháng, cán bộ lãnh đạo muốn đứng đầu phải duy trì làm tấm gương tốt áp dụng lối sống trong sạch liêm khiết…”
Lại thua bởi cô rồi!
Giang Phàm nghe lý luận không thực tế này, cắt ngang lời cô: “Được được, đi, mau đi đừng tốn thời gian, bữa tiệc nhỏ buổi tối anh còn phải thương lượng với cục trưởng Lưu phong tỏa tin tức với truyền thông…”
Bạn học Nhan nghe thấy có thể ăn thịt, vui vẻ hoan hô nhảy nhót, mắt nheo lại đi theo phía sau lưng lãnh đạo Giang Phàm, khẽ hát hoa loa kèn nở hoa đỏ au…
Giang Phàm bị cô lôi lôi kéo kéo, sớm đã thành thói quen, cũng không nói thêm cái gì lập tức lên xe.
Chỉ là, lúc cô bò lên ghế ngồi phía sau xe, mắt quét lên chiếc áo tây trang trên vai cô, ánh mắt ảm đạm xuống.
Quần áo giá trị xa xỉ này, là của ai?
Có phải cô đã gặp phải người đàn ông nào đó gây khó dễ cho cô không?
Nhìn dáng vẻ vàbiểu hiện vui vẻ của cô, lại không giống như đã xảy ra chuyện gì…
Thôi, Nhan Tiểu Ngư có tiếng không tim không phổi, anh ta thầm mến cô nhiều năm như vậy, thế mà cô không phát hiện, đừng nói đến người xa lạ?
Có lẽ với cô mà nói, chủ nhân của chiếc áo này, còn không có quan trọng bằng sườn heo đâu!
Cuối cùng Giang Phàm cũng không hỏi thêm bất kỳ chuyện gì, sau khi đạp chân ga xuống, mau chóng lái xe rời khỏi hiện trường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook