Báo Ân Cái Đầu Mi
Chương 9: Thế thì đã sao...

Hứa Tiên dẫn Bạch Tố Trinh và Tiêu Thanh về nhà, Hứa Kiều Dung nhiệt tình chào đón họ. Hứa Tiên lấy thịt bò vừa mua ra, cùng vào bếp với Hứa Kiều Dung.

Bạch Tố Trinh ngồi trong phòng khách, quan sát xung quanh. Căn nhà này rất đơn sơ, có thể nói là chỉ có bốn vách tường. Đồ đạc trong nhà cũng đã cũ kỹ, nhưng được lau chùi rất sạch sẽ. Tiêu Thanh cũng đang quan sát. Lần trước vội vội vàng vàng, chưa kịp nhìn cho kỹ.

“Đại ca, nhà Hứa Tiên nghèo quá!” Tiêu Thanh nhỏ giọng nói.

Bạch Tố Trinh khẽ gật đầu.

Tiêu Thanh vừa đặt mông ngồi xuống, cái ghế đã kêu cót két làm hắn hơi lo là liệu lát nữa nó có sập xuống không. Tiêu Thanh không khỏi suy tư: rõ ràng nhà Hứa Tiên nghèo thế, sao không chịu lên tiếng đòi đại ca hắn chút tiền tài gì đó. Cô nhìn thấy Bạch phủ nguy nga là thế, lẽ nào không hề tơ tưởng gì ư?

Tối đến, Hứa Tiên được gặp Lí Công Phủ. Lúc mới đến, Lí Công Phủ rất ngượng ngùng, thấy Hứa Kiều Dung là đỏ mặt. Điều này làm Hứa Tiên không khỏi buồn cười. Anh chàng này hoàn toàn khác hẳn với Lí Công Phủ mặt dày trong TV. Nói thật thì trong các nhân vật trong phim, Hứa Tiên thích nhất là anh chàng Lí Công Phủ này. Nếu bộ phim ấy không có vai diễn kinh điển của Lí Công Phủ thì sẽ không đặc sắc đến thế. Nhớ khi Rết Tinh và Bạch Tố Trinh đánh nhau, Hứa Kiều Dung bảo hắn xông lên giúp, hắn đần độn bảo: phải giúp ai đây? Người ngoài là người xấu, người nhà lại không phải người… Còn nữa, lúc hắn đắc ý vác thanh bảo kiếm trừ yêu, trên đầu còn bị dội nước rửa chân, động tác và vẻ mặt lúc ấy làm người ta nhớ mãi không quên. Cái hôm Bạch Tố Trinh bị nhốt vào tháp Lôi Phong, mắt Lí Công Phủ không ngừng giật giật. Bạch Tố Trinh bị nhốt vào trong bình bát vàng hết sức đau khổ, hết sức bi thảm, mọi người đều đau lòng khôn xiết, Lí Công Phủ lại đứng một bên ngờ nghệch nói: thảo nào mà mắt cứ giật cả ngày nay… Cái đần độn của hắn rất đáng yêu. Đây là nhận xét của Hứa Tiên về hắn.

Bây giờ người thật đứng sờ sờ trước mặt cô, Hứa Tiên càng không nể nang gì mà đánh giá hắn, làm hắn càng thêm xấu hổ. Hứa Kiều Dung giới thiệu mọi người với nhau xong liền mời tất cả cùng ngồi xuống.

“Tỷ phu, ngồi đi, đừng có khách sáo thế, chúng ta đều là người một nhà.” Hứa Tiên rất có hảo cảm với Lí Công Phủ nên nhiệt tình bắt chuyện, vỗ vai Lí Công Phủ bảo hắn ngồi xuống.

Hành động của Hứa Tiên làm Lí Công Phủ mừng rơn, đặc biệt là hai tiếng tỷ phu càng làm lòng hắn vui như mở hội. Xem ra cậu em vợ rất hài lòng về hắn đây.

Uống được vài chén, Lí Công Phủ bắt đầu nói nhiều hơn, cũng bộc lộ bản tính của mình, không hề ngại ngần gì nữa mà cởi mở xưng huynh gọi đệ với Hứa Tiên. Hứa Tiên cũng nhận thấy tính tình của Lí Công Phủ rất tốt, cũng rất si tình với Hứa Kiều Dung. Thế thì cô đã yên tâm rồi.

Thấy Hứa Tiên vào Lí Công Phủ hợp ý nhau, Hứa Kiều Dung cũng bớt lo.

Cuối cùng, ăn cơm xong, Hứa Kiều Dung tiễn mọi người ra cửa. Hứa Tiên vỗ vai Lí Công Phủ: “Sau này đệ giao tỷ tỷ lại cho huynh, nếu huynh dám phụ bạc tỷ tỷ của đệ, đệ nhất định sẽ lấy gạch đập vỡ đầu huynh!”

“Yên, yên tâm.” Lí Công Phủ uống hơi nhiều, nói chuyện cũng hơi lắp bắp, nhưng lại rất vui: “Yên tâm đi Hán Văn, huynh nhất định sẽ chăm sóc tốt cho tỷ tỷ của đệ, làm nàng ấy có được cuộc sống hạnh phúc!”

Hứa Tiên gật đầu: “Đệ tin huynh.”

Sau khi tạm biệt Lí Công Phủ, đám người Hứa Tiên đi về Bạch phủ. Suốt dọc đường, Hứa Tiên cứ nghĩ ngợi là mấy ngày nữa Hứa Kiều Dung với Lí Công Phủ thành thân, tặng thứ gì đây? Nghĩ tới nghĩ lui, cô quyết định thử lên núi hái thuốc. Không cần mạo hiểm, không cần tốn kém, đối với kẻ nghèo xác nghèo xơ như cô mà nói thì đây là cách tốt nhất rồi.

“Này, Hứa Tiên, cô đang nghĩ gì thế? Đại ca của ta đang nói chuyện với cô kìa.” Tiếng Tiêu Thanh vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

“Hả? Chuyện gì?” Hứa Tiên quay đầu nhìn gương mặt khó chịu của Tiêu Thanh.

“Đại ca của ta hỏi cô hôm tỷ tỷ cô thành thân cô sẽ tặng cái gì? Có cần bọn ta chuẩn bị cho cô một món quà không?” Tiêu Thanh hỏi với vẻ hơi tức tối.

“Hả? À, không cần đâu, cảm ơn. Tự ta nghĩ cách được.” Hứa Tiên khéo léo từ chối.

“Cô!” Tiêu Thanh liếc Hứa Tiên, khẽ lầm bầm: “Đúng là không biết tốt xấu.”

Hứa Tiên chỉ cười cười, không nói gì. Tiêu Thanh nhìn nụ cười của Hứa Tiên, không giận được nữa, nhưng cũng không nói gì với cô, chỉ hừ lạnh một tiếng, xoay mặt đi không để ý tới Hứa Tiên.

Con rắn xanh kiêu ngạo này! Hứa Tiên chỉ biết cười, cũng không so đo với hắn. Cô biết Tiêu Thanh cũng vì muốn giúp cô.

Hai ngày sau, đến lượt Hứa Tiên được nghỉ làm. Sáng sớm hôm ấy, Hứa Tiên đã vác cuốc chim và đeo gùi lên núi.

“Lạ thật, mới sáng ra cô ta đi đâu chứ?” Tiêu Thanh nghi hoặc nhìn theo bóng Hứa Tiên, hỏi.

“Lo lắng thì đi theo mà nhìn xem.” Bạch Tố Trinh thản nhiên nói.

“Ai, ai lo cho cô ta chứ? Xí, đệ không có lo cho cô ta.” Tiêu Thanh xù lông lên.

Bạch Tố Trinh không nói gì, chỉ đứng dậy và đi ra cửa.

“Đại ca, đi đâu vậy?” Tiêu Thanh ngẩn ngơ hỏi.

“Đi theo thử xem.” Bạch Tố Trinh ném lại một câu.

Tiêu Thanh ngẩn ra, rồi lập tức cất bước theo sau.

“Đào ra tương lai, đào ra của cải…” Hứa Tiên ngân nga câu hát kỳ cục, quan sát xung quanh. Non xanh nước biếc, cảnh vật này đúng là làm cho người ta sảng khoái tươi trẻ.

“Đại ca, huynh nói xem rốt cuộc thì cô ta định làm gì?” Tiêu Thanh đứng cách đó xa xa, nhỏ giọng hỏi Bạch Tố Trinh.

Bạch Tố Trinh không nói chuyện, hơi nhíu mày, bỗng kéo Tiêu Thanh nấp vào sau một gốc cây to bên đường.

“Ái chà, thứ này không tồi!” Hứa Tiên nhìn thấy một gốc dược thảo. “Mặc dù không có giá bằng nhân sâm nhưng tốt xấu gì cũng có thể tích tiểu thành đại, đào thêm một ít bán cũng không tồi.”  Hứa Tiên lẩm bẩm, đặt cái gùi xuống, nhấc cuốc lên định đào.

Nhưng bỗng có một bàn chân giẫm lên trên cây thuốc, Hứa Tiên tức giận ngẩng đầu lên, đối diện với một gương mặt tươi cười.

“Thí chủ, chúng ta đúng là có duyên, lại gặp nhau rồi!” Pháp Hải cười tủm tỉm nhìn Hứa Tiên. Vẫn là cách ăn mặc ấy, nhưng tên tay không còn cái bình bát vàng nữa mà chỉ cầm thiền trượng.

“Duyên duyên cái đầu ngươi, tránh ra, ngươi giẫm lên cây thuốc của ta rồi!” Hứa Tiên giận dữ hét vào mặt Pháp Hải.

“Thí chủ, tiểu tăng đã xuất gia lâu rồi, sớm đã cắt đứt duyên trần, không có muội muội[1] gì cả.” Pháp Hải trịnh trọng giải thích.

“Kệ mẹ ngươi có em gái hay không? Tránh ra!” Hứa Tiên đau lòng nhìn cây thuốc bị giẫm nát dưới chân Pháp Hải, bực bội nói.

“Thí chủ, xin thứ cho tiểu tăng nói thẳng, phải chăng gần đây thí chủ cảm thấy người rã rời…” Pháp Hải vừa mở miệng nói câu đầu, Hứa Tiên đã vung cái cuốc lên nhắm thẳng vào gã. Gã cả kinh, nhảy sang một bên, vội vàng nói thêm. “Không phải tiểu tăng kiếm chuyện dọa dẫm, trên người thí chủ có yêu khí đó. Có phải gần đây thí chủ đã gặp phải thứ gì không được sạch sẽ?”

Hứa Tiên ngẩn ra, cái cuốc trong tay khựng lại giữa không trung.

Pháp Hải thấy Hứa Tiên biến sắc, vội vã nói: “Quả nhiên, e là thí chủ đã gặp phải yêu tinh rồi!”

“À.” Hứa Tiên thả cây cuốc xuống, chống cằm lên, nhìn gương mặt nghiêm túc của Pháp Hải, hỏi chơi. “Vậy ngươi xem nên làm sao đây?”

“Dễ thôi. Dù yêu tinh đeo theo thí chủ có pháp lực cao thâm nhưng tiểu tăng vẫn có cách giúp thí chủ hóa giải tai họa này.” Pháp Hải nắm thiền trượng, làm ra vẻ cao thâm.

“Ồ.” Hứa Tiên thích thú. “Vậy ngươi nói xem phải thế nào thì mới có thể hóa giải được?”

“Chỉ cần thí chủ quyên góp hai lượng bạc tiền nhang đàn thì tiểu tăng nhất định… A, thí chủ! Quân tử động khẩu bất động thủ… Ây da… ái da… Thí chủ cứ nóng nảy thế là không tốt đâu. Thí chủ, bình tĩnh đi, bình tĩnh đi mà…”

Giọng nói càng ngày càng xa, kèm theo đó là tiếng bước chân hoảng loạn.

“Xí, tên lừa đảo chết tiệt!” Hứa Tiên đuổi theo một lát mới dùng lại, căm phẫn nhìn Pháp Hải đang trốn chạy với vẻ rất chật vật, lúc này mới xoay người tiếp tục đi đào thuốc.

Bạch Tố Trinh và Tiêu Thanh nấp sau gốc cây, Tiêu Thanh cười ngả nghiêng ngả ngửa, mặt Bạch Tố Trinh cũng thoáng hiện lên nụ cười bất đắc dĩ.

“Đại ca, gã hòa thượng đó, ha ha, hòa thượng đó…” Tiêu Thanh cười đến nỗi phải tựa vào thân cây, không thể nói hết những lời sau đó…

“Đệ đừng có dây vào gã hỏa thượng đó, pháp lực của hắn cao hơn đệ nhiều đấy!” Bạch Tố Trinh lạnh giọng nói.

Tiêu Thanh sững sờ, có vẻ không tin. “Không phải chứ đại ca, đến Hứa Tiên mà cũng có thể đánh hắn chạy trối chết.”

“Hứa Tiên là người, đệ là yêu, hòa thượng đó sẽ không nương tay với yêu quái.” Bạch Tố Trinh nheo mắt lại, nói với vẻ nguy hiểm.

Mặt Tiêu Thanh hơi biến sắc, cuối cùng khẽ gật đầu. Hắn không hề nghi ngờ lời của đại ca, nếu đại ca đã nói thế thì tất nhiên sẽ có lý của mình.

“Thì ra cô ta định đào thuốc bán lấy tiền.” Bạch Tố Trinh nhìn Hứa Tiên đang lúi cúi hì hục đào thuốc đằng trước, nhỏ giọng nói.

“Hả? Hình như thế.” Tiêu Thanh nhìn động tác của Hứa Tiên, cuối cùng cũng hiểu ra.

“Đi thôi.” Bạch Tố Trinh quay người định đi.

“Đợi đệ với, đại ca!” Tiêu Thanh gọi nhỏ.

Hứa Tiên hì hục đào thuốc cả ngày, nhân sâm thì không có, nhưng cũng đào được vài thứ có giá trị. Vào lại trong thành, tìm một hiệu thuốc bán xong, trên người cô có thêm vài lượng bạc. Có điều giờ phút này cô đã đau lưng mỏi gối, đành chống eo, từ từ về nhà.

Về tới nhà, trên bàn đã có sẵn cơm nước nóng hổi làm Hứa Tiên hết sức ngạc nhiên.

“Ăn đi, đây là đại ca bảo ta chuẩn bị cho cô đó.” Tiêu Thanh lặng lẽ xuất hiện sau lưng Hứa Tiên, nói.

Hứa Tiên giật mình, suýt nữa là nhảy dựng lên. “Đừng có im hơi lặng tiếng xuất hiện sau lưng người khác như thế chứ. Ngươi không biết là người dọa người, có thể dọa chết người sao.”

“Ta đâu phải…” Tiêu Thanh mau miệng, thiếu chút nữa là nói mình đâu phải người. Nói được một nửa mới giật mình, hồi hộp nhìn Hứa Tiên. Hứa Tiên như không nghe thấy, ngồi xuống, bắt đầu ăn cơm.

“Hương vị rất ngon. Tiểu Thanh, tay nghề của ngươi rất tốt. Cảm ơn nhé.” Hứa Tiên hài lòng ăn cơm, hào phóng khen ngợi.

Tiêu Thanh rất vui, đang định nói gì đó thì Hứa Tiên lại thêm một câu: “Làm phiền ngươi nấu giúp ta ấm nước, ta đổ mồ hôi đầy người, muốn tắm một phát.”

“Cô! Hừ!” Tiêu Thanh căm phẫn nhìn Hứa Tiên đang ăn với vẻ rất ngon lành, xoay người vào bếp nấu nước. Niềm vui vừa rồi đã tan biến sạch sẽ.

Ăn xong, tắm nước nóng, Hứa Tiên thích ý vươn vai, về phòng.

Bạch Tố Trinh đang ngồi trên giường đợi cô.

“Nương tử, đi ngủ thôi.” Hứa Tiên nháy mắt với Bạch Tố Trinh. Cô chắc chắn một điều là y sẽ không chạm vào cô, vậy trêu chọc giai đẹp một chút cũng vui.

Bạch Tố Trinh không nói chuyện, chỉ im lặng ngồi trên giường. Hứa Tiên không nghĩ nhiều làm gì, hôm nay cô đã mệt quá rồi, trèo thẳng lên giường, dang tay dang chân chuẩn bị ngủ.

“Hứa Tiên.” Bỗng nhiên, Bạch Tố Trinh lên tiếng gọi.

“Có chuyện gì thì để mai nói, hôm nay ta mệt chết rồi.” Hứa Tiên ậm ờ nói

“Hôm nay cô đi hái thuốc, bọn ta đi theo sau.” Giọng Bạch Tố Trinh rất thong  thả, rất bình tĩnh.

“À.” Hứa Tiên chỉ à một tiếng.

“Những lời giữa cô và hòa thượng đó, ta đã nghe hết.” Bạch Tố Trinh từ tốn nói.

“À.” Hứa Tiên vẫn chỉ à một tiếng.

“Yêu tinh, cô nghĩ gì về yêu tinh?” Giọng Bạch Tố Trinh trở nên rất nhỏ.

“Không nghĩ gì cả, yêu tinh là yêu tinh thôi.” Hứa Tiên buồn ngủ gần chết, đáp đại. “Yêu tinh là yêu tinh, có gì ghê gớm chứ.”

“Chẳng phải trong mắt mọi người, yêu tinh đều là xấu xa, đều là gian ác đáng sợ sao?” Ánh mắt Bạch Tố Trinh trở nên thâm thúy.

“Xí!” Hứa Tiên khinh bỉ nguýt một cái. “Có người còn đê tiện, còn gian ác bỉ ổi hơn cả yêu nữa kia. Không thể quơ đũa cả nắm, có người tốt người xấu, có yêu tốt yêu xấu. Ngươi phiền phức quá, ta muốn ngủ, đừng có lải nhải bên tai ta nữa…” Giọng Hứa Tiên càng ngày càng nhỏ.

Bạch Tố Trinh sững ra, hơi nhíu mày mà nhìn Hứa Tiên, im lặng một lúc, bỗng nhẹ giọng hỏi: “Nếu ta và Tiêu Thanh là yêu tinh thì sao?”

“Thế thì có sao…” Hứa Tiên thì thầm nói xong, bèn trở mình ngủ mất, không để ý tới Bạch Tố Trinh nữa.

Bạch Tố Trinh ngẩn ngơ nhìn Hứa Tiên, lúc này trong đầu chỉ còn lại một câu: thế thì đã sao, thế thì đã sao…

—-

[1] Nguyên văn câu nói của Hứa Tiên là: “缘分你妹啊 – Duyên phận cái con em mi”, thế nên bạn Pháp Hải mới trả lời là mình không có em gái.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương