Bằng Lan Giang Nguyệt
-
Chương 35: Vẽ tranh
Edit & Beta: Direct Kill
Tiêu Địch ngày hôm sau liền đi, Từ Phong Cận tỉnh lại không gặp Triệu Úc, sờ bên cạnh hình như đã rời đi hồi lâu, bây giờ hắn đã chuyển tới ngoại trạch, Sầm Linh cũng không tiện tiến vào tới hầu hạ, may mà Từ Phong Cận không thật sự coi hắn là nô tài, tùy ý để hắn tìm chút việc để làm, hai ngày nay đều là tự mình thức dậy mặc y phục rửa mặt.
Sầm Linh đang giúp Trình Kiều chuẩn bị điểm tâm, gạo trắng cháo hoa như thường lệ, bày lên bát ngọc, Từ Phong Cận ngửi mùi bước ra khỏi phòng, đụng phải Triệu vương gia vừa muốn vào cửa, Triệu Úc xoa mi tâm nhìn như có chút uể oải, Từ Phong Cận hỏi: “Tối qua vương gia ngủ không ngon giấc?”
Triệu Úc ngáp một cái cụp mắt nhìn hắn: ” Tối hôm qua cả người vương phi đè lên bản vương, khuyên can đủ đường cũng không di chuyển, bản vương sao có thể ngủ ngon được?”
Từ Phong Cận nhớ tới tối hôm qua, cười xấu xa nói: “Nếu không phải Vương gia nhất định đòi dạy ta cách hôn môi, ta sao có thể nằm úp sấp trên người ngài không đứng lên, vẫn là vương gia trêu chọc ta trước.”
Triệu Úc vốn muốn đến gọi hắn dậy ăn cơm, cả hai cùng đi phòng khách, lại nói: “Sao vương phi đè lên người ta, lại trở thành sai lầm của ta?”
Từ Phong Cận nói: “Ta yêu thích vương gia như vậy, đương nhiên không chịu nổi vương gia câu dẫn, kìm lòng không được cũng là chuyện thường tình.”
Triệu Úc tiện tay giúp hắn dịch ra ghế tròn, nghe hắn miệng đầy ngụy biện, cải chính nói: “Chẳng lẽ không phải vương phi trêu chọc bản vương trước?”
Từ Phong Cận ngồi xuống bê cháo hoa bưng đến trước mặt y: “Rõ ràng là vương gia đi tới trêu chọc ta.” Hai người cứ vậy liền đem sự tình nhạt nhẽo này nói tới nửa ngày, mãi đến khi Trình Kiều tiến vào đem nồi bánh nếp ngọt đặt lên bàn mới chặn được cái miệng Từ Phong Cận đang thao thao bất tuyệt.
Ăn cơm xong Từ Phong Cận đi tới hậu viện, thả vũ nữ tối hôm qua bị hắn an bài thị vệ trông coi ra, sau đó tự mình đến trước xe ngựa xa hoa của Tiêu Địch, Tiêu thế tử đã sớm chuẩn bị hành trang xong xuôi, cưỡi tuấn mã chuẩn bị cùng hai người chia tay, lần này chia tay không biết bao giờ mới được gặp lại, Từ Phong Cận đi xuống bậc thang nói với Tiêu Địch: “Ngày ấy nói muốn cùng thế tử làm bằng hữu, không biết hôm nay thế tử có thể nể nang mặt mũi, đáp lại ta?”
Tiêu Địch liếc mắt nhìn, xoay người lên ngựa, khiêu khích nhướn lông mày: “Phần tâm ý này của vương phi ta xin nhận, nếu sau này ngươi có cơ hội đến Đông Chúc, ta tuyệt không bạc đãi.”
Tiêu thế tử vội vàng quay về, mọi chuyện trước kia đều hóa thành bọt nước, Từ Phong Cận nắm tay Triệu Úc trở lại ngoại trạch, hỏi y: “Vị Phùng thừa tướng tại sao lại muốn tặng người cho ngài? Lần trước chưa chừa sao?”
Triệu Úc dẫn hắn đi thư phòng nói: “Sợ lần này không phải chỉ là chuyện tặng người.”
Từ Phong Cận hỏi: “Đó là?”
Triệu Úc dừng bước, hỏi hắn: “Tại sao vương phi lại nhốt vũ nữ lại? Sao không để cho nàng múa xong rồi tìm lý do đưa đi?”
“Đương nhiên không được.” Từ Phong Cận nói: “Có ta ở bên cạnh ngài, sao có thể cho người khác cơ hội dụ dỗ?”
Triệu Úc trong mắt chất chứa không rõ, tưởng tượng ra lúc hắn vênh váo đắc ý đối mặt với vũ nữ kia, trong mắt chỉ còn lại ôn nhu: “Thì ra vương phi lại ngang ngược như vậy? Chỉ cho phép bản thân phóng hỏa, không cho người khác đốt đèn?”
Từ Phong Cận nhếch miệng: “Chuyện khác còn có thể có chút thương lượng, nhưng Úc lang là người ta coi trọng, ai cũng không thể nhòm ngó.”
Triệu Úc xoa bóp mặt của hắn, lại để cho hắn đứng ở đối diện án thư, Từ Phong Cận không rõ vì sao, thấy Triệu Úc cầm bút lên giống như muốn vẽ tranh, trong nháy mắt có chút mong đợi, vội hỏi: “Ta nên đứng thế nào? Tư thế nào dễ nhìn? Có phải không được động đậy?” Nói xong mở quạt xếp ra nghiêng người đứng, còn vù vù quạt hai phát.
Triệu Úc trám bút, nhìn hắn hưng phấn như trẻ ba tuổi được cho kẹo, gật gật đầu: “Như vậy là tốt rồi.”
Từ Phong Cận lập tức ưỡn ngực, không nhúc nhích, vẽ vời vốn phải cẩn thận, hắn thỉnh thoảng muốn nghển cổ liếc trộm, nhưng sợ không cẩn thận khiến cho Triệu Úc phân tâm, đành phải chuyển mắt nghĩ xem Triệu Úc sẽ vẽ mình như thế nào, chắc hẳn không khó coi như hắn từng vẽ y trên con diều, vốn tưởng rằng phải đứng tới tối muộn, không ngờ chưa đến nửa nén nhang, Triệu Úc đã nói: “Vương phi tới xem một chút, giống ngươi hay không?”
Từ Phong Cận kinh ngạc không thôi, trong bóng tối khoe khoang: Không hổ là phu quân ta, viết chữ như rồng bay phượng múa, vẽ cũng nhanh như gió, mới thế mà tức đã vẽ xong, đúng là nhân tài thế gian ít có. Liền vạn phần mong đợi mà vui vẻ đi tới trước mặt y, mới cúi đầu nhìn xuống giấy họa, nụ cười liền cứng ở trên mặt.
Cũng không phải không đúng chỗ nào, quả thực đường nét hào hiệp, trông rất sống động, chỉ là…
“Ha ha ha ha ha” Triệu Úc thấy Từ Phong Cận trợn mắt ngoác mồm phá lên cười, hỏi hắn: “Bản vương họa há có thể sai?”
Từ Phong Cận phục hồi tinh thần lại, sẵng giọng hừ hừ: “Vương gia sao lại đùa ta! Đây là hồ ly tinh nhà ai?”
Triệu Úc nói: “Đương nhiên là hồ ly tinh của quý phủ nuôi.”
Từ Phong Cận không phục, ý chí chiến đấu sục sôi cầm bút lên giống như muốn tranh tài một phen, hắn tuy không biết vẽ dương xuân bạch tuyết, nhưng vẽ rùa con thì vẫn có thể hạ bút, còn chưa kịp đổi giấy, Triệu vương gia đã phong độ nhẹ nhàng lật bức tranh hồ ly hắn vừa vẽ, lộ ra một bức tranh trên giấy tuyên thành ở phía dưới, Từ Phong Cận vừa định vẽ lên, thấy rõ liền vội vàng dừng lại, lần thứ hai giật mình tại chỗ, ngây ngốc không nói nên lời: “Chuyện này… Có phải..”
Triệu Úc bất động thanh sắc cầm lấy bút trong tay hắn: “Đây là vương phi tối hôm qua, hoa nhường nguyệt thẹn, diễm dã xuân sơn.”
Từ Phong Cận nhấc mắt liếc nhìn y, lẩm bẩm hỏi: “Vương gia họa khi nào?”
Triệu Úc thừa dịp hắn không để ý, lấy bút lông điểm điểm mũi hắn, còn vẽ thêm chòm râu dưới cằm: “Tối hôm qua bị vương phi quậy không ngủ được, chỉ có thể vẽ vời để tĩnh tâm.” Sau đó bày ra khuôn mặt vô tội trách hắn: “Có thể bản vương không hiểu nhiều chuyện, nhưng vương phi trêu chọc ta xong, lại tự mình ngủ mất, lưu lại mình bản vương bị dày vò cả đêm, đây gọi là phụ trách mà vương phi vẫn hay nói tới sao?”
Từ Phong Cận tự giác đuối lý, giơ tay ôm lấy cổ Triệu vương gia, xấu xa quẹt mực lên mũi y, nói: “Chuyện này là ta không đúng, vương gia tha thứ cho ta một lần có được không?”
Triệu Úc rộng lượng, cười chọt chọt trán hắn: “Vậy phải xem vương phi thể hiện ra sao đã.”
Hai người đang nói chuyện, Trình Kiều vội vã tiến vào, nhìn bên này hai người ôm ôm ấp ấp, vội vàng lui lại mấy bước, thầm nghĩ: Tiêu thế tử đã đi rồi còn diễn trò cho ai xem? Sau đó gõ cửa gọi: “Vương gia.”
Triệu Úc quay đầu hỏi: “Làm sao?”
Trình Kiều thấy rõ mũi Triệu Úc đen bóng, nhất thời ngẩn ra, liền vội vàng nói: “Trong cung truyền đến tin tức, nói ba ngày sau quý phi nương nương sẽ hồi kinh.”
Triệu Úc đáp một tiếng biết đến, dặn hắn bưng một chậu nước tới, Từ Phong Cận không để ý mặt mày đầy mực, nhìn chằm chằm bức hoạ không dời mắt nổi, nhìn thế nào cũng cảm thấy yêu thích, hận không thể lập tức treo trên tường, lại không dám cầm lấy, sợ hơi bất cẩn một chút sẽ làm bẩn bức tranh, Triệu Úc còn giúp hắn đề tên, bên dưới viết dòng chữ Lâm An Từ Phong Cận, hắn vội nói: “Vương gia, dù sao cũng rảnh rỗi, ngài cùng ta đi ra ngoài đóng khung bức tranh này đi?” Nói xong liền muốn lôi người đi, Triệu Úc thấy bộ dạng hắn như bị lửa đốt dưới mông, cười nói: “Vương phi đừng nóng vội, rửa mặt đi đã.”
Tiêu Địch ngày hôm sau liền đi, Từ Phong Cận tỉnh lại không gặp Triệu Úc, sờ bên cạnh hình như đã rời đi hồi lâu, bây giờ hắn đã chuyển tới ngoại trạch, Sầm Linh cũng không tiện tiến vào tới hầu hạ, may mà Từ Phong Cận không thật sự coi hắn là nô tài, tùy ý để hắn tìm chút việc để làm, hai ngày nay đều là tự mình thức dậy mặc y phục rửa mặt.
Sầm Linh đang giúp Trình Kiều chuẩn bị điểm tâm, gạo trắng cháo hoa như thường lệ, bày lên bát ngọc, Từ Phong Cận ngửi mùi bước ra khỏi phòng, đụng phải Triệu vương gia vừa muốn vào cửa, Triệu Úc xoa mi tâm nhìn như có chút uể oải, Từ Phong Cận hỏi: “Tối qua vương gia ngủ không ngon giấc?”
Triệu Úc ngáp một cái cụp mắt nhìn hắn: ” Tối hôm qua cả người vương phi đè lên bản vương, khuyên can đủ đường cũng không di chuyển, bản vương sao có thể ngủ ngon được?”
Từ Phong Cận nhớ tới tối hôm qua, cười xấu xa nói: “Nếu không phải Vương gia nhất định đòi dạy ta cách hôn môi, ta sao có thể nằm úp sấp trên người ngài không đứng lên, vẫn là vương gia trêu chọc ta trước.”
Triệu Úc vốn muốn đến gọi hắn dậy ăn cơm, cả hai cùng đi phòng khách, lại nói: “Sao vương phi đè lên người ta, lại trở thành sai lầm của ta?”
Từ Phong Cận nói: “Ta yêu thích vương gia như vậy, đương nhiên không chịu nổi vương gia câu dẫn, kìm lòng không được cũng là chuyện thường tình.”
Triệu Úc tiện tay giúp hắn dịch ra ghế tròn, nghe hắn miệng đầy ngụy biện, cải chính nói: “Chẳng lẽ không phải vương phi trêu chọc bản vương trước?”
Từ Phong Cận ngồi xuống bê cháo hoa bưng đến trước mặt y: “Rõ ràng là vương gia đi tới trêu chọc ta.” Hai người cứ vậy liền đem sự tình nhạt nhẽo này nói tới nửa ngày, mãi đến khi Trình Kiều tiến vào đem nồi bánh nếp ngọt đặt lên bàn mới chặn được cái miệng Từ Phong Cận đang thao thao bất tuyệt.
Ăn cơm xong Từ Phong Cận đi tới hậu viện, thả vũ nữ tối hôm qua bị hắn an bài thị vệ trông coi ra, sau đó tự mình đến trước xe ngựa xa hoa của Tiêu Địch, Tiêu thế tử đã sớm chuẩn bị hành trang xong xuôi, cưỡi tuấn mã chuẩn bị cùng hai người chia tay, lần này chia tay không biết bao giờ mới được gặp lại, Từ Phong Cận đi xuống bậc thang nói với Tiêu Địch: “Ngày ấy nói muốn cùng thế tử làm bằng hữu, không biết hôm nay thế tử có thể nể nang mặt mũi, đáp lại ta?”
Tiêu Địch liếc mắt nhìn, xoay người lên ngựa, khiêu khích nhướn lông mày: “Phần tâm ý này của vương phi ta xin nhận, nếu sau này ngươi có cơ hội đến Đông Chúc, ta tuyệt không bạc đãi.”
Tiêu thế tử vội vàng quay về, mọi chuyện trước kia đều hóa thành bọt nước, Từ Phong Cận nắm tay Triệu Úc trở lại ngoại trạch, hỏi y: “Vị Phùng thừa tướng tại sao lại muốn tặng người cho ngài? Lần trước chưa chừa sao?”
Triệu Úc dẫn hắn đi thư phòng nói: “Sợ lần này không phải chỉ là chuyện tặng người.”
Từ Phong Cận hỏi: “Đó là?”
Triệu Úc dừng bước, hỏi hắn: “Tại sao vương phi lại nhốt vũ nữ lại? Sao không để cho nàng múa xong rồi tìm lý do đưa đi?”
“Đương nhiên không được.” Từ Phong Cận nói: “Có ta ở bên cạnh ngài, sao có thể cho người khác cơ hội dụ dỗ?”
Triệu Úc trong mắt chất chứa không rõ, tưởng tượng ra lúc hắn vênh váo đắc ý đối mặt với vũ nữ kia, trong mắt chỉ còn lại ôn nhu: “Thì ra vương phi lại ngang ngược như vậy? Chỉ cho phép bản thân phóng hỏa, không cho người khác đốt đèn?”
Từ Phong Cận nhếch miệng: “Chuyện khác còn có thể có chút thương lượng, nhưng Úc lang là người ta coi trọng, ai cũng không thể nhòm ngó.”
Triệu Úc xoa bóp mặt của hắn, lại để cho hắn đứng ở đối diện án thư, Từ Phong Cận không rõ vì sao, thấy Triệu Úc cầm bút lên giống như muốn vẽ tranh, trong nháy mắt có chút mong đợi, vội hỏi: “Ta nên đứng thế nào? Tư thế nào dễ nhìn? Có phải không được động đậy?” Nói xong mở quạt xếp ra nghiêng người đứng, còn vù vù quạt hai phát.
Triệu Úc trám bút, nhìn hắn hưng phấn như trẻ ba tuổi được cho kẹo, gật gật đầu: “Như vậy là tốt rồi.”
Từ Phong Cận lập tức ưỡn ngực, không nhúc nhích, vẽ vời vốn phải cẩn thận, hắn thỉnh thoảng muốn nghển cổ liếc trộm, nhưng sợ không cẩn thận khiến cho Triệu Úc phân tâm, đành phải chuyển mắt nghĩ xem Triệu Úc sẽ vẽ mình như thế nào, chắc hẳn không khó coi như hắn từng vẽ y trên con diều, vốn tưởng rằng phải đứng tới tối muộn, không ngờ chưa đến nửa nén nhang, Triệu Úc đã nói: “Vương phi tới xem một chút, giống ngươi hay không?”
Từ Phong Cận kinh ngạc không thôi, trong bóng tối khoe khoang: Không hổ là phu quân ta, viết chữ như rồng bay phượng múa, vẽ cũng nhanh như gió, mới thế mà tức đã vẽ xong, đúng là nhân tài thế gian ít có. Liền vạn phần mong đợi mà vui vẻ đi tới trước mặt y, mới cúi đầu nhìn xuống giấy họa, nụ cười liền cứng ở trên mặt.
Cũng không phải không đúng chỗ nào, quả thực đường nét hào hiệp, trông rất sống động, chỉ là…
“Ha ha ha ha ha” Triệu Úc thấy Từ Phong Cận trợn mắt ngoác mồm phá lên cười, hỏi hắn: “Bản vương họa há có thể sai?”
Từ Phong Cận phục hồi tinh thần lại, sẵng giọng hừ hừ: “Vương gia sao lại đùa ta! Đây là hồ ly tinh nhà ai?”
Triệu Úc nói: “Đương nhiên là hồ ly tinh của quý phủ nuôi.”
Từ Phong Cận không phục, ý chí chiến đấu sục sôi cầm bút lên giống như muốn tranh tài một phen, hắn tuy không biết vẽ dương xuân bạch tuyết, nhưng vẽ rùa con thì vẫn có thể hạ bút, còn chưa kịp đổi giấy, Triệu vương gia đã phong độ nhẹ nhàng lật bức tranh hồ ly hắn vừa vẽ, lộ ra một bức tranh trên giấy tuyên thành ở phía dưới, Từ Phong Cận vừa định vẽ lên, thấy rõ liền vội vàng dừng lại, lần thứ hai giật mình tại chỗ, ngây ngốc không nói nên lời: “Chuyện này… Có phải..”
Triệu Úc bất động thanh sắc cầm lấy bút trong tay hắn: “Đây là vương phi tối hôm qua, hoa nhường nguyệt thẹn, diễm dã xuân sơn.”
Từ Phong Cận nhấc mắt liếc nhìn y, lẩm bẩm hỏi: “Vương gia họa khi nào?”
Triệu Úc thừa dịp hắn không để ý, lấy bút lông điểm điểm mũi hắn, còn vẽ thêm chòm râu dưới cằm: “Tối hôm qua bị vương phi quậy không ngủ được, chỉ có thể vẽ vời để tĩnh tâm.” Sau đó bày ra khuôn mặt vô tội trách hắn: “Có thể bản vương không hiểu nhiều chuyện, nhưng vương phi trêu chọc ta xong, lại tự mình ngủ mất, lưu lại mình bản vương bị dày vò cả đêm, đây gọi là phụ trách mà vương phi vẫn hay nói tới sao?”
Từ Phong Cận tự giác đuối lý, giơ tay ôm lấy cổ Triệu vương gia, xấu xa quẹt mực lên mũi y, nói: “Chuyện này là ta không đúng, vương gia tha thứ cho ta một lần có được không?”
Triệu Úc rộng lượng, cười chọt chọt trán hắn: “Vậy phải xem vương phi thể hiện ra sao đã.”
Hai người đang nói chuyện, Trình Kiều vội vã tiến vào, nhìn bên này hai người ôm ôm ấp ấp, vội vàng lui lại mấy bước, thầm nghĩ: Tiêu thế tử đã đi rồi còn diễn trò cho ai xem? Sau đó gõ cửa gọi: “Vương gia.”
Triệu Úc quay đầu hỏi: “Làm sao?”
Trình Kiều thấy rõ mũi Triệu Úc đen bóng, nhất thời ngẩn ra, liền vội vàng nói: “Trong cung truyền đến tin tức, nói ba ngày sau quý phi nương nương sẽ hồi kinh.”
Triệu Úc đáp một tiếng biết đến, dặn hắn bưng một chậu nước tới, Từ Phong Cận không để ý mặt mày đầy mực, nhìn chằm chằm bức hoạ không dời mắt nổi, nhìn thế nào cũng cảm thấy yêu thích, hận không thể lập tức treo trên tường, lại không dám cầm lấy, sợ hơi bất cẩn một chút sẽ làm bẩn bức tranh, Triệu Úc còn giúp hắn đề tên, bên dưới viết dòng chữ Lâm An Từ Phong Cận, hắn vội nói: “Vương gia, dù sao cũng rảnh rỗi, ngài cùng ta đi ra ngoài đóng khung bức tranh này đi?” Nói xong liền muốn lôi người đi, Triệu Úc thấy bộ dạng hắn như bị lửa đốt dưới mông, cười nói: “Vương phi đừng nóng vội, rửa mặt đi đã.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook