Băng Hỏa Ma Trù
-
Chương 416: Bạch Nhân Tộc bị diệt
Nằm trong lòng ngực ấm áp của Niệm Băng, Miêu Miêu đã trở nên tỉnh táo hơn rất nhiều, gật gật đầu nói:
- Hôm đó, trời rất đẹp, mặt trời rất ấm áp. Lần trước Ca Ca cho người mang ta trở về, cha cũng không trách cứ Miêu Miêu, chỉ để Miêu Miêu tiếp tục cố gắng tu luyện Ma pháp mà thôi. Miêu Miêu không thích sự tịch mịch, thừa lúc bọn họ không để ý, lại lẻn chạy ra ngoài. Ta chỉ muốn chạy xung quanh chơi đùa mà thôi, sau đó sẽ về nhà. Lần trước ta lẻn trộm ra ngoài, mẹ rất buồn. Nên Miêu Miêu mặc dù nghĩ đến việc đi tìm Ca ca, nhưng lại sợ mẹ buồn nữa, nên không có dũng khí đi xa. Nhưng mà, khi ta quay lại, tất cả đã thay đổi, tất cả đã biến thành màu đỏ. Chúng ta, Sơn cốc mà Bạch Nhân Tộc chúng ta ở lại khắp nơi đều là lửa và máu. Đại thúc thúc đã chết, Hi Linh tỷ tỷ cũng đã chết, bọn họ đều đã chết, đều đã chết.
Nói đến đây, Miêu Miêu đã khóc không thành tiếng. Niệm Băng nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, đợi nàng tiếp tục kể.
- Đúng vào lúc Miêu Miêu không biết làm gì, hoàn toàn sợ đến ngây người. Đột nhiên thấy được vài người. Bọn họ tổng cộng có sáu người, ăn mặc rất kỳ quái. Bọn họ là ma quỷ, Miêu Miêu khẳng định, bọn họ nhất định là ma quỷ. Bọn họ đang truy sát Tộc nhân còn sống sót của chúng ta. Cha đã dùng hết toàn lực, gọi về tất cả Sủng vật của người. Nhưng, chỉ có thể nhìn đám Sủng vật này chết đi. Cha che chở cho mẹ, nhưng những người đó thật sự quá lợi hại. Cha và mẹ liên thủ cũng không đánh lại bọn chúng. Bọn họ chia hai người ra, thì cả cha và mẹ cả người đều bị thương. Miêu Miêu sợ, lúc đó Miêu Miêu rất sợ. Nhưng Miêu Miêu càng sợ cha và mẹ bị thương tổn, sợ cha mẹ bỏ ta đi. Ta liền gọi về đám Tiểu Sủng vật của mình tham chiến. Hình dáng của ba lúc đó rất đáng sợ, người bảo ta chạy đi. Nhưng mà, Miêu Miêu lúc đó không biết chạy thế nào. Sáu người đó ta nhớ rất rõ. Tốc độ bọn họ nhanh như cắt, trong chốc lát tất cả người Tộc nhân của ta đã bị giết hết. Có rất nhiều tỷ tỷ, và A di bị bọn họ đè xuống mặt đất, làm một vài chuyện kỳ quái. Ba một mực hỏi bọn chúng là ai, vì sao lại ra tay với Bạch Nhân Tộc chúng ta. Những người đó rất đáng sợ, bọn họ nói mình là Thần, nói Bạch Nhân Tộc chúng ta vi phạm ý chỉ của Thần, cho nên phải chết.
- Hỗn đản!!
Tích Lỗ phẫn nộ hét lên một tiếng. Một chưởng đánh ra khiến chiếc bàn hóa thành phấn mạt. Miêu Miêu nói mặt dù không rõ ràng lắm, nhưng hắn và Niệm Băng đều hiểu kẻ hủy diệt Bạch Nhân Tộc chính là đám Thần Nhân đến từ Thần Chi đại lục. Hận ý dâng lên trong lòng Niệm Băng. Hắn vốn không quyết tâm mười phần giúp Di Thất Đại Lục quay về. Nhưng mà, đám Thần Nhân làm Miêu Miêu đau khổ đến như vậy, đã đốt lên ngọn lửa trong lòng hắn. Lúc này hắn đã không hề do dự nữa. Thần Nhân, mấy tên Thần Nhân hèn hạ này không buông tha cả Bạch Nhân Tộc.
Miêu Miêu lau nước mắt trên mặt mình, nói:
- Cha khi đó trở nên rất đáng sợ. Nhìn thấy Tộc nhân đã chết hết, mắt của cha và mẹ đều biến thành đỏ. Bọn họ dùng một loại biện pháp đặc biệt, đem Tinh thần lực tăng lên đến một trình độ rất mạnh. Trực tiếp dùng Tinh thần lực công kích, khiến cho đám bại hoại này nhất thời mê muội. Sau đó ba và mẹ mang theo ta, ngồi trên lưng Tiểu Kết Ba chạy đi.
Niệm Băng ngẩn người:
- Tiểu Kết Ba?
Miêu Miêu nói:
- Chính là con Kim Bối Địa Long Vương ở cùng một chỗ với chúng ta lần trước đó. Cha chú ý huấn luyện, bồi dưỡng nó. Khiến cho nó tiến hóa rất nhanh. Đã có thể nói một vài chữ đơn giản. Nhưng không rành mạch, hay lắp bắp nên ta gọi nó là Tiểu Kết Ba. Nếu không phải Tiểu Kết Ba đã ngăn cản không ít công kích thì có lẽ cha và mẹ đã chết.
Niệm Băng buồn bã cười, nói:
- Sau đó thì sao? Các ngươi đã chạy trốn được, Hi Lạp Đức thúc thúc và mẹ ngươi giờ ở đâu?
Hắn vừa hỏi, vừa vuốt mái tóc dài của Miêu Miêu, để nàng có thể cảm thấy an toàn ở trong ngực mình. Điều này khiến cho Miêu Miêu mặc dù đang rất kích động, nhưng vẫn có thể nói ra những chuyện đau buồn đã trải qua ra.
Miêu Miêu hít hít mũi, nói: - Chúng ta mặc dù chạy ra, nhưng ba nói, những người đó rất nhanh sẽ đuổi theo. Tốc độ của Tiểu Kết Ba không thể nào thoát khỏi bọn họ. Cho dù bay lên cũng rất khó. Khi đó, cha và mẹ đều bị thương không nhẹ. Cha vốn muốn ta và mẹ đi trước, nhưng dù thế nào mẹ cũng không đồng ý. Bọn họ tranh giành nhau, chỉ trong nháy mắt, phía sau đã thấy mấy bóng người. Tiểu Kết Ba mặc dù cũng có thể bay, nhưng nó chỉ có thể bay thấp. Hơn nữa lúc bay còn không nhanh bằng chạy trên mặt đất. Nhìn thấy mấy người đó sắp đuổi kịp chúng ta, khi Miêu Miêu nghĩ mình sẽ chết giống như Tộc nhân, thì Cha đã gọi ra con thú cuối cùng của mình, mẹ cũng thế. Trong người Bạch Nhân Tộc chúng ta, chỉ cần là Triệu hồi sư, thì đều có Bổn mạng thánh thú của mình. Mặc dù là Sủng vật có uy lực lớn nhất, nhưng liên quan mật thiết với người thi triển Triệu Hồi thuật. Một khi bổn mạng thánh thú xảy ra vấn đề, thì Triệu hồi sư cũng sẽ chết.
Niệm Băng kinh ngạc nói:
- Bổn mạng thánh thú? Bổn mạng thánh thú của Hi Lạp Đức thúc thúc không phải là Phong Long Vương Tạp La Địch Lý Tư sao?
Miêu Miêu khẽ lắc đầu nói:
- Không, không phải, Tạp La thúc thúc mặc dù là thú triệu hồi mạnh nhất, nhưng không thuộc về cha ta. Bổn mạng thánh thú của ba và mẹ là một đôi Thất Thải phượng hổ. Phượng hổ rất mạnh, Thất Thải càng là vua trong Phượng Hổ, rất là lợi hại. Huống hồ lại là Bổn mạng thánh thú của ba và mẹ, nên càng có được năng lực cường đại hơn Phượng Hổ bình thường rất nhiều. Chỉ cần ba, mẹ có thể sử dụng Tinh thần Ma pháp, thì sẽ có thể sử dụng Thất Thải Phượng Hổ, thậm chí có thể phát huy lực lượng mạnh nhất. Bổn mệnh thánh thú là mỗi một Triệu hồi sư trong Bạch Nhân Tộc chúng ta đã xác định tu luyện ngay từ đầu, cộng sinh với Triệu hồi sư. Bổn mệnh thánh thú không thể dễ dàng sử dụng, mỗi lần dùng đến, thì căn cứ vào năng lượng mà Bổn mệnh thánh thú tiêu hao, thì Sinh mạng lực của Triệu hồi sư cũng sẽ mất đi từng đó. Cho nên, Bổn mệnh thánh thú sẽ chỉ ở thời điểm cuối cùng Bạch Nhân Tộc chúng ta mới Triệu hồi. Ba, mẹ lúc trước ở trong tộc đã gọi Bổn mệnh thánh thú một lần. Phối hợp cùng Tộc nhân chúng ta công kích những tên này. Nhưng những tên này quá lợi hại, ngay cả Bổn mệnh thánh thú cũng không có tác dụng gì với bọn chúng. Nhưng lúc này thì khác, ba và mẹ đồng thời dùng Tâm huyết dung hợp với Bổn mệnh thánh thú, nên đã bộc phát ra thực lực mạnh nhất. Phát động công kích với sáu tên bại hoại kia. Bổn mệnh thánh thú có thể bộc phát thực lực gấp ba lần bình thường, hơn nữa đã trở nên cực kỳ hung hãn. Nhưng khi phối hợp với tâm huyết, thì kết quả cuối cùng sẽ là người thú cùng chết. Bởi vì quá trình dung hợp, đã lấy đi toàn bộ tiềm lực của Bổn mệnh thánh thú và Triệu hồi sư. Phương pháp này, chỉ có thể vào lúc mình không thể chống cự mới có thể sử dụng. Một khi dùng đến thì không thể thu hồi lại được.
Nói đến đây, Miêu Miêu lại nghẹn ngào, vạt áo trước ngực Niệm Băng đã bị nước mắt của nàng thấm ướt. Trái tim Niệm Băng chùng lại, nhìn hai mắt đầy lệ của Miêu Miêu, tim quặn đau. Hắn luôn coi Miêu Miêu như một người muội muội. Miêu Miêu vốn hạnh phúc, vui tươi, nhưng lại vì sự xuất hiện của đám Thần Nhân mà biến thành cô nhi không nhà không cửa. Tất cả những điều này vì cái gì? Đám Thần Nhân vì sao lại tàn nhẫn đối phó với Bạch Nhân không tranh chấp với đời? Nhưng mặc dù không đành lòng để Miêu Miêu nói tiếp, nhưng hắn lại nóng lòng muốn hiểu rõ toàn bộ câu chuyện. Nên chỉ có thể vừa an ủi Miêu Miêu đang rất đâu khổ, vừa nhỏ giọng hỏi:
- Sau đó thì sao? Hi Lạp Đức Thúc thúc?
Miêu Miêu vẫn cứ cúi đầu:
- Chết rồi, cha và mẹ chết rồi. Tuy nhiên, sáu tên Bại hoại kia bị Thất Thải Phượng Hổ đột nhiên biến hóa công kích toàn lực nên đã chết một tên. Những tên còn lại cũng đều bị thương. Dung hợp với tâm huyết, lực chiến đấu của Thất Thải Phượng Hổ tăng lên rất nhiều. Vào thời khắp khi nó sắp chết, bởi vì Triệu Hồi Sư dùng đến chú thuật liều mạng, nên trừ phi thực lực kém quá nhiều, nếu không kẻ địch rất khó có thể thừa nhận. Đáng tiếc, Bổn mệnh thánh thú tu luyện quá khó khăn. Cả Bạch Nhân Tộc chúng ta chỉ có mười mấy người có được Bổn mệnh thánh thú mà thôi. Mà có thể thi triển Tâm huyết dung hợp thì chỉ có cha và mẹ. Nếu không, đám Hỗn đản này có lợi hại hơn nữa, thì giết được Tộc nhân của ta cũng phải trả cái giá rất đắt. Lá gan đám bại hoại này rất nhỏ. Chết một người, những người còn lại bị thương thì bọn chúng đột nhiên bỏ chạy. Khi đó Thất Thải Phượng Hổ đã đến hồi kết, lúc nào cũng có thể chết vì năng lượng bộc phát. Không ngờ rằng, lại khiến mấy tên đó sợ quá bỏ chạy.
Niệm Băng ngẩn người sợ hãi:
- Dọa chạy?
Nghĩ đến sự ích kỷ và quý trọng tính mạng mình của đám Thần Nhân, Niệm Băng lập tức hiểu ra vì sao bọn họ lại bỏ chạy. Có lẽ, bọn họ không rõ hai con Thất Thải Phượng Hổ sắp kết thúc, chỉ không muốn mình bị tổn thương nên mới lựa chọn lui bước. Dù sao đối với bọn họ mà nói, không gì quan trọng bằng tính mạng.
Miêu Miêu gật gật đầu nói:
- Đúng thế, lúc đó bọn chúng đã bỏ chạy. Miêu Miêu khóc. Ta sợ cha, mẹ có chuyện. Những tên kia thật quá lợi hại, mỗi một người bọn họ đều có thể thắng cha. Nhưng, bọn họ lợi hại như vậy vì sao lại phải đối phó Bạch Nhân Tộc chúng ta. Cho đến lúc cha và mẹ chết cũng không hiểu tại sao. Sau khi những người đó bỏ chạy, cha nói bọn họ nhất định còn quay lại. Nhưng mà, cha và mẹ vì dùng Tâm huyết dung hợp, nên không thể di chuyển được nữa. Hơn nữa vẻ mặt bọn họ lúc đó rất đáng sợ. Miêu Miêu sợ, rất sợ. Ba nói, bọn họ không thể nào sống được nữa. Tuy nhiên, may là những người đó chạy sớm, mới có thể cho bọn họ một ít cơ hôi. Cha và mẹ nói bọn họ sẽ không chết, vĩnh viễn sẽ ở cùng một chỗ với Miêu Miêu. Sau đó, bọn họ dùng ngọn lửa tinh thần chỉ có Bạch Nhân Tộc chúng ta có thiêu đốt thân thể mình. Dưới sự hỗ trợ cuối cùng của Thất Thải Phượng Hổ, hóa thành năng lượng ở lại trong người ta. Trước khi ba và mẹ biến mất, hắn nói ta đi tìm ngươi. Nói mời ngươi bảo vệ ta. Sau đó, để ta khổ luyện Triệu hồi thuật của Bạch Nhân Tộc. Trừ phi tuyệt đối chắc chắn, nếu không không được báo thù cho bọn họ.
Niệm Băng trầm tư nói:
- Hi Lạp Đức Thúc thúc và mẹ ngươi rốt cuộc có chết hay không?
Miêu Miêu cũng mờ mịt nói:
- Ta cũng không biết. Trong sách sử của tộc vốn ghi lại những điều này. Nhưng, ta lại chưa bao giờ thấy qua. Sách sử của Tộc đã bị đám đám bại hoại hủy hết. Sau khi ba và mẹ chết, ta cưỡi Tiểu Kết Ba chạy đến đây tìm ngươi. Đám bại hoại đó cũng không có đuổi theo ta. Không biết bọn họ sợ, hay là không đuổi theo. Niệm Băng ca ca, cha và mẹ ta thật sự đã chết sao?
Nghe Miêu Miêu hỏi lại câu mà mình vừa hỏi nàng, Niệm Băng cố nén bi thương trong lòng, nhìn ánh mắt đầy hy vọng của Miêu Miêu, miễn cưỡng mỉm cười nói:
- Đương nhiên là không chết. Bọn họ sao có thể bỏ Miêu Miêu được chứ? Tình huống thế này, trước kia Niệm Băng ca ca cũng đã gặp qua. Nói ở một góc độ nào đó, ba và mẹ của ngươi tồn tại ở một hình thức khác. Có lẽ, đợi một ngày ngươi có đủ thực lực, có thể đánh thức bọn họ. Miêu Miêu, bất kể là vì thay cha và mẹ ngươi báo thù, hay là vì đánh thức bọn họ, sau này ngươi phải cố gắng. Ngươi yên tâm, có Ca ca ở đây, cam đoan đám Bại hoại đó không thể tìm thấy ngươi. Ta nhất định sẽ giúp ngươi báo thù.
Hắn bây giờ không biết làm thế nào để an ủi Miêu Miêu. Mặc dù đã giết hai tên Thần Nhân, đã tiếp xúc một ít với đám Thần Nhân, nhưng Niệm Băng không ngờ rằng đám Thần Nhân ngoại trừ thực lực mạnh mẽ và ích kỷ còn tàn nhẫn đến thế. Diệt tộc, đó là Diệt tộc. Nếu mục đích của bọn họ tiêu diệt hết các chủng tộc trên Thần Chi đại lục, thì sự lựa chọn của mình đã không sai. Vấn đề mà Di Thất Đại Lục mang đến cũng không bằng vấn đề mà Thần Chi đại lục trực tiếp như vậy. Vợ chồng Hi Lạp Đức đã chết, khiến cho một chút do dự trong lòng Niệm Băng hoàn toàn biến mất. Miêu Miêu biết được sự thật, gật gật đầu nói:
- Ca Ca, Miêu Miêu nhất định sẽ cố gắng. Năng lượng của ba và mẹ sau khi tiến vào người Miêu Miêu, thì Tinh thần lực của Miêu Miêu tăng lên rất nhiều. Hơn nữa các Sủng vật của Miêu Miêu cũng đã tiến hóa rất nhanh. Miêu Miêu nhất định phải báo thù cho cha mẹ. Niệm Băng ca ca, Miêu Miêu giờ chỉ có mình ngươi là người thân. Ngươi không được bỏ Miêu Miêu như cha mẹ nhé. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Miêu Miêu mở đôi mắt to xinh đẹp nhìn Niệm Băng. Niệm Băng gật gật đầu, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng, trong lòng Niệm Băng lại dâng lên cảm giác thương xót. Đưa nàng đi đến nhà bếp của mình. Làm một bàn đầy món ăn ngon. Nhưng sau khi thức ăn đặt trên bàn, không riêng gì Niệm Băng, mà ngay cả Tích Lỗ vốn luôn ham ăn đều không còn hứng thú mấy. Miêu Miêu được Niệm Băng an ủi mới miễn cưỡng ăn một chút.
Ba ngày sau.
Một tiểu đội do hơn một trăm người tạo thành tiến vào dãy núi ở ngoài Băng Nguyệt Thành không xa. Dãy núi này, đúng là lúc trước Niệm Băng sau khi bắt được Băng Vân đã che dấu dấu vết. Nơi này, để lại ấn tượng rất sâu cho hắn. mà lúc này, chuyện hắn muốn làm lại hoàn toàn khác. Hiệu suất của Ngân Nãng Đường chủ Băng Nguyệt Đường rất cao, chỉ hai ngày hắn đã tụ tập được những cao thủ tinh nhuệ nhất của Băng Nguyệt Đường. Những người này trải qua sự tuyển chọn cẩn thận của hắn, thực lực thấp nhất cũng là Đại Kiếm sư. Trong đó hơn phân nửa càng đạt đến cấp bậc Vũ Đấu gia. Thậm chí còn có thêm hai gã cao thủ Vũ Thánh nữa. Có thể nói đã tập trung hầu như tất cả lực chiến đấu của Băng Nguyệt Đường.
Hai ngày này Niệm Băng cũng không nhàn rỗi, hắn đến Hoàng cung Băng Nguyệt Đế quốc gặp Yến Phong. Lúc hắn dẫn hơn một trăm người này đến dãy núi này thì Quân đoàn tinh nhuệ do năm vạn người tạo thành của Băng Nguyệt Đế quốc dưới sự chỉ huy của Nguyên soái Tuyết Phách đã tiến về phía Áo Lan Đế quốc. Còn hơn cả hành động Biến thiên lần trước, Niệm Băng trở nên thành thục hơn rất nhiều. Đã phải làm, hắn sẽ suy tính tất cả những chuyện có thể xảy ra. Trong bức thư mà hắn gửi cho Áo Lan đường Huyết Sư giáo, còn có một bức thư gửi cho tể tướng Lạc Nhu của Áo Nan Đế quốc. Trong bức thư này, hắn cẩn thận nói cho Lạc Nhu biết tin tức về sự trở về của Di Thất Đại Lục. Mời nàng an bài quân đội hội hợp với quân đoàn của Băng Nguyệt Đế quốc, đóng quân ở gần Thiên Đãng Sơn mạch. Nếu như sau khi Di Thất Đại Lục trở về phát sinh những chuyện không thể đoán trước, liên quân hai nước có thể phản ứng nhanh nhất, giảm tổn tất xuống mức thấp nhất. Bất kể là Yến Phong hay là Lạc Nhu, bọn họ đều rất tin vào Niệm Băng, tin không cần bất cứ lý do gì. Huống hồ chuyện Di Thất Đại Lục quan trọng như vậy. Trước khi Niệm Băng đi gặp Yến Phong đã gửi bức thư này đi, bởi vì hắn tin vào sự tín nhiệm của Yến Phong và Lạc Nhu đối với mình. Hắn cũng không nghĩ rằng có thể dựa vào quân đội hai nước đối phó đám Thần Nhân. Dù sao, đạt đến cấp bậc bọn họ, số lượng đã không còn tác dụng quyết định. Hai nước Áo Nan và Băng Nguyệt đều đang phát triển rất nhanh, Niệm Băng không mong bọn họ gặp bản thất lớn. Chỉ cần phía Thiên Đãng Sơn mạch không có gì phải lo lắng, Niệm Băng có thể rãnh tay đi làm chuyện của mình.
Về chuyện Di Thất Đại Lục và Thần Chi đại lục, Niệm Băng đã trao đổi cả ngày với Yến Phong. Hắn cũng không có giấu diếm hiểu biết của mình về hai khối Đại lục này. Sau khi thương lượng với Yến Phong, Yến Phong quyết định toàn lực duy trì về vật chất cho Niệm Băng. Chỉ cần hắn có yêu cầu, sẽ đáp ứng toàn bộ. Hắn vốn định chiêu mộ một đám Võ sĩ tinh anh trong Đế quốc cho Niệm Băng sai khiến, nhưng bị Niệm Băng từ chối. Bí mật của Huyết Sư giáo, Niệm Băng không thể nào cho hắn biết được. Huống hồ, Niệm Băng muốn có một đội ngũ hoàn toàn nghe sự chỉ huy của mình. Lúc ở Băng Thần Tháp, Niệm Băng đã có quyết định của mình. Vì nguy cơ sắp đến, trong lòng hắn đã sớm nghĩ được kế hoạch. Mặc dù kế hoạch hắn không phải hoàn mỹ, nhưng đối mặt với đám Thần Nhân cường đại như vậy, hắn cũng chỉ còn biết dùng toàn lực mà thôi.
Tích Lỗ vẫn có hình dạng như cũ. Dưới tác dụng của Trường Sinh đao, hắn giống như một gã Võ sĩ uy vũ. Niệm Băng cầm tay Miêu Miêu, ba người đi ở phía trước đội ngũ. Lúc này là lúc mà Băng Nguyệt Đế quốc lạnh nhất. Niệm Băng cố ý sai người may cho Miêu Miêu một chiếc áo da cừu thật dày để chống lạnh. Dù sao, so sánh với Tinh thần lực cường đại của Bạch Nhân Tộc, khuyết điểm của bọn họ rất rõ ràng. Thân thể không thể tu luyện Ma pháp và Vũ kỹ, khiến cho bọn họ không khác gì người bình thường. Đối với tiểu muội đáng thương này, Niệm Băng hết lòng che chở, không muốn nàng bị bất cứ tổn thương gì.
Vừa đi, Tích Lỗ dùng Đấu khí truyền âm hỏi Niệm Băng:
- Huynh đệ, chúng ta muốn đi đâu vậy? Thuộc hạ Huyết Sư giáo của ngươi đúng là rất được. Hơn một trăm người nhưng không có chút hỗn loạn gì.
Niệm Băng quay đầu nhìn thoáng qua đội ngũ. Ở cách hắn không xa, đúng là Đường chủ Băng Nguyệt Đường Ngân Nãng. Mà trăm người phía sau Ngân Nãng đều đang đi tới. Mặc dù gió tuyết trong dãy núi non này rất lớn, nhiệt độ giá rét, nhưng đúng như lời Tích Lỗ nói. Bọn họ thủy chung vẫn có thể duy trì đội hình chỉnh tề, không hề có chút hỗn loạn. Hơn nữa khuôn mặt rất bình tĩnh, không hề nói một câu. Đi về phía trước, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thét gào và tiếng bước chân nhẹ nhàng của mọi người. Đám người này khiến Niệm Băng rất hài lòng. Quần chiến không thể so với chiến đấu một mình, không phải chỉ dựa vào năng lực của từng cá nhân mà có thể quyết định thắng bại. Phối hợp càng quan trọng hơn, nhất là với yêu cầu nghe theo chỉ huy thì không gì có thể thích hợp hơn Giáo Chủ Huyết Sư giáo. Khi rời khỏi Băng Nguyệt Thành, Niệm Băng đã ra lệnh cho Ngân Nãng lưu lại người thông báo cho năm trăm Huyết Vệ sắp đến. Chỉ cần bọn họ đến nơi, sẽ lập tức đến dãy núi này phối hợp với mình. Thời gian không dài, chỉ có hai tháng, trong hai tháng này, Niệm Băng phải làm rất nhiều chuyện. Trong đội ngũ, nhẹ nhàng nhất chính là Miêu Miêu. Nhờ Niệm Băng thi triển Phong tường thuật, nên hai chân nàng luôn cách mặt đất, không cần dùng lực, cứ bị Niệm Băng kéo về phía trước.
- Niệm Băng Ca ca, khi nào thì chúng ta đến nơi, nơi đây thật là đẹp.
Bởi vì không cần tự mình đi, lại có Ma pháp kết giới mà Niệm Băng thi triển bao lấy người, nên nàng căn bản không cảm thấy sự giá rét ở xung quanh. Chiếc áo khoác bằng da cừu mềm mại mặc trên người thật là ấm áp. Mấy ngày này, được Niệm Băng an ủi, Miêu Miêu dần dần đỡ đau buồn hơn. Sáng sớm hôm nay khi bọn họ bước trên đường, mặc dù hoàn cảnh quanh đây rất ác liệt, nhưng có thể thấy không ít Băng Xuyên hiếm có. Hàn băng trong suốt như ngọc là lần đầu tiên nàng nhìn thấy. Tuyết ở đây không quá lớn, nhưng gió rất mạnh. Dưới cơn gió lạnh lất phất, bông tuyết bay múa có thể thấy ở khắp nơi. Băng Xuyên màu trắng khiến người ta có cảm giác mông lung, mờ ảo. Ánh mặt trời không quá mạnh, tất cả xung quanh đều là màu trắng.
Niệm Băng cầm tay Miêu Miêu, mỉm cười nói:
- Không xa nữa, ngươi có nhìn thấy Băng Xuyên phía trước không? Chỉ cần đến đó, chính là nơi chúng ta đến. Miêu Miêu, ngươi có lạnh không?
Miêu Miêu lắc lắc đầu nói:
- Không lạnh, rất ấm. Ca ca, ở bên cạnh ngươi thật tốt, chúng ta đến đây để làm gì?
Niệm Băng nói:
- Chờ chúng ta đến đó ngươi sẽ biết. Tuy nhiên, ca ca phải nói trước cho ngươi. Chúng ta đến đây không phải chơi đùa. Mặc dù ngươi không phải là mục tiêu huấn luyện của ta, nhưng ngươi không được lười biếng. Cho đám Sủng vật của ngươi luyện tập, chúng sẽ càng lợi hại, ngươi cũng trở nên lợi hại hơn.
Nơi mà Niệm Băng chọn là một vùng Băng Xuyên lớn nhất trong dãy núi này. Khắp nơi đều có thẻ thấy được những tảng băng lớn. Mặt băng trơn nhẵn rất khó mượn lực để trèo lên cao. Trước khi đi vào vùng Băng Xuyên này, Niệm Băng dừng lại. Nhìn vùng Băng Xuyên thật lớn trước mắt, trong mắt hắn lóe lên vẻ lạnh lùng. Ngân Nãng đi đến sau lưng Niệm Băng, nhỏ giọng nói:
- Giáo Chủ, chúng ta phải làm gì?
Niệm Băng cười nhạt, nói:
- Ngân Nãng đường chủ, ngươi có thấy dãy Băng Xuyên này có phải là một trong những cảnh đẹp nhất trên đại lục không hả? Hai tháng tới đây, nơi đây chính là nơi chúng ta sống. Truyền mệnh lệnh của ta, mỗi một người mở một Băng động trên vách của Băng Xuyên. Sau này, băng động chính là nơi các ngươi ở lại. Đây là nhiệm vụ đầu tiên trong ngày hôm nay.
Ngân Nãng không hề do dự, gật gật đầu quát to:
- Giáo Chủ có lệnh, đệ tử bổn giáo nghe lệnh. Băng Xuyên khai động, một người một động, dùng để ở lại. Cường giả ở trên, theo thứ tự đi xuống, bắt đầu.
Ngân Mãng ra lệnh một tiếng, một trăm tên thuộc hạ Băng Nguyệt Đường toàn bộ di chuyển lên. Mặt trời vừa mọc đã di chuyển, nhiệt độ giá lạnh mặc dù khiến bọn hắn tiêu hao đôi chút, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều lắm. Từng đạo bóng người nhảy lên, đánh về phía vách Băng Xuyên phẳng lỳ. Nhất thời hào quang Đấu khí lóe lên, trên Băng Xuyên không ngừng truyền đến âm thanh thanh thúy. Đệ tử của Băng Nguyệt Đường phần lớn đều sử dụng đao. Có Đấu khí đưa vào, đao thành công cụ chống đỡ thân thể bọn họ. Mở băng động trên Băng Xuyên, khó khăn nhất chính là lúc bắt đầu. Bởi vì trên Băng Xuyên rất khó có điểm tựa, cho nên tất cả đều phải dựa vào Đấu khí của mình mới có thể thành công. Nhìn thấy động tác của trăm tên tinh anh Băng Nguyệt Đường này, Niệm Băng gật đầu hài lòng. Mấy tên thuộc hạ này không hổ là lớn lên ở phương Bắc. Bọn họ không trực tiếp dùng Đấu khí oanh kích Băng Xuyên, bởi vì như thế rất dễ làm Băng Xuyên nứt ra. Nên bọn họ đưa Đấu khí vào đao, trực tiếp dùng nó để mở băng động trên Băng Xuyên. Đối với người bình thường mà nói, đây là một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành được. Nhưng đối với những cao thủ thấp nhất là Đại Kiếm sư thì mở băng động cũng không quá khó khăn. Không đến nửa canh giờ, trên Băng Xuyên đã chỉnh tề xuất hiện từng băng động. Băng động mặc dù không quá sâu, nhưng những cao thủ sinh sống ở phương bắc rất có kinh nghiệm. Nên trong động rất quanh co, như vậy có thể tránh cho gió lạnh bên ngoài trực tiếp quất vào người, tận lực duy trì được nhiệt độ cơ thể. Trước khi xuất phát, Niệm Băng đã có yêu cầu, bất kể kẻ nào cũng không được mặc quần áo thật dày, cũng không được mang theo. Nên có yêu cầu rất cao với khả năng chống lạnh của bọn họ.
Ngân Nãng nhẹ nhàng rơi xuống, các thuộc hạ của hắn một lần nữa xếp thành đội ngũ:
- Bẩm báo Giáo Chủ, băng động đã mở xong.
Niệm Băng đưa mắt nhìn mọi người, lúc này, có thể nhìn ra năng lực cao thấp. Ngân Mãng và hai gã Vũ Thánh khác vẫn rất là thoải mái, như là chưa làm một cái gì. Mà trên người đám Vũ Đấu gia cũng chỉ bốc lên một chút khí nóng mà thôi, vẻ mặt ửng đỏ, hơi thở nặng nề hơn một ít. Mà đám Đại Kiếm sư thực lực thấp nhất thì không thoải mái như vậy, ngực phập phồng thở dốc, mặt đỏ bừng, hiển nhiên tiêu hao không ít.
Niệm Băng gật gật đầu với Ngân Nãng, bình tĩnh nói:
- Các ngươi đều là tinh anh của Bổn giáo. Hôm nay ta mang các ngươi đến đây, rất nhiều người không biết vì sao. Giờ ta sẽ nói cho các ngươi biết.
Giọng nói của hắn không cao, nhưng được Tinh thần lực bao trùm nên mỗi người đều nghe rất rõ ràng:
- Hơn hai tháng sau, ta sẽ dẫn các ngươi cùng với năm trăm Huyết Vệ Bổn giáo chấp hành một nhiệm vụ rất quan trọng. Ta nghĩ, các ngươi đều có thể tưởng tượng được. Năm trăm Huyết Vệ cùng tham gia vào một nhiệm vụ thì khó khăn đến mức nào. Mà trong vòng hai tháng này, chính là quá trình ta tập huấn cho các ngươi. Hai tháng không quá dài, cũng không quá ngắn. Ta chỉ hy vọng các ngươi hiểu được, bây giờ cố gắng một chút, thì khi chấp hành nhiệm vụ, thì sẽ có thể giữ lại được tính mạng của mình. Đệ tử bổn giáo, đều là Võ sĩ không sợ chết, nhưng nếu có thể không chết, thì ai muốn rời khỏi thế giới này. Cái khác ta không nói nhiều, bắt đầu từ bây giờ, mỗi một mệnh lệnh của ta, các ngươi phải lập tức chấp hành. Nếu có ai lười biếng, ta sẽ trừng phạt kẻ đó. Dù không giết hắn, nhưng ta sẽ bắt hắn rời khỏi đợt tập huấn này. Băng Nguyệt Đường là một tập thể đoàn kết, ta hy vọng không nhìn thấy một ai phải rời đội. Nếu không, đó sẽ là sự sỉ nhục của Băng Nguyệt Đường. Các ngươi hiểu không?
Mấy chữ cuối cùng, giọng Niệm Băng đề cao lên một chút, khi truyền vào tai mỗi người đều rất mạnh. Tất cả đệ tử Băng Nguyệt Đường đều run người, tinh thần trở nên hưng phấn hơn nhiều.
- Hiểu.
Tiếng gầm khổng lồ vang lên, mỗi người đều cố gắng ưỡn thẳng lưng lên, bọn họ thà đối mặt với cái chết, chứ tuyệt đối không muốn trở thành nỗi sỉ nhục. Như vậy còn khó chịu hơn sống không bằng chết.
Niệm Băng mỉm cười, vừa lòng nhìn đám thuộc hạ mà Huyết Sư giáo bồi dưỡng lên:
- Tốt, bây giờ các ngươi sẽ tiếp nhận sự khiên chiến thứ hai. Nhớ kỹ lời ta nói, không ai được núp ở trong Băng động, đây là trận địa của các ngươi. Các ngươi phải đồng tâm hiệp lực, giúp đỡ lẫn nhau, bảo vệ trận địa này. Bên người các ngươi, đều là đồng đội, đồng bọn, huynh đệ của các ngươi. Ta hy vọng, cuối cùng vẫn có thể gặp lại một trăm linh một người. Tốt lắm, các ngươi chuẩn bị đi.
Theo lời Niệm Băng nói, tiếng ầm ì từ trên cao truyền xuống. Kể cả Ngân đường chủ Băng Nguyệt Đường, vẻ mặt đám Giáo Chủ Huyết Sư giáo rốt cuộc biến đổi. Theo tiếng ầm ầm vang lên càng lúc càng lớn, bọn họ đều hiểu được sắp xảy ra chuyện gì. Mà chuyện xảy ra này là do tự bọn hắn gây ra. Phía sau Băng Xuyên rộng lớn là một ngọn Tuyết Sơn rất lớn. Cho dù là vào mùa hạ ấm áp nhất ở Băng Nguyệt Đế quốc thì từ giữa sườn núi hất lên đều bao trùm trong tuyết trắng. Mà lúc này thời tiết lại lạnh vô cùng, cả đỉnh núi đều là màu trắng. Tuyết trắng thật dày sụp xuống theo tiếng động rất lớn. Tuyết, vốn không thể làm người bị thương, nhưng băng tuyết do tuyết tạo thành cũng là một trong những loại tai nạn khó chống cự nhất của tự nhiên. Mặc dù không phát ra uy lực cường đại như núi lửa phun trào. Nhưng tốc độ của Băng tuyết, và diện tích bao trùm của nó, thì núi lửa phun trào không thể so sánh được.
Niệm Băng một tay kéo Tích Lỗ, một tay kéo Miêu Miêu, lơ lửng trong không trung, Miêu Miêu hơi nghi hoặc nói:
- Niệm Băng Ca ca, ngươi cố ý phải không? Ngươi vừa rồi dụ họ lớn tiếng, chính là vì băng tuyết?
Nhìn thấy băng tuyết mênh mông đang rơi xuống, trong đó còn kèm theo một chút băng cứng rắn, rít gào, trung kích, chỉ trong nháy mắt đã xuống đến chân núi. Khi đã bao trùm cả Băng Xuyên, chỉ mấy lần hít thở, đã giống như một con quái vật băng tuyết khổng lồ lao về phía mọi người của Huyết Sư giáo.
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Âm thanh của bọn họ không nhất định có thể gây ra băng tuyết lớn như vậy. Tuy vậy, vừa rồi mỗi một câu nói của ta, đều bao hàm chấn động tinh thần. Có năng lượng của cái này, khiến cho tuyết trên núi di chuyển. băng tuyết lần này, ngươi có thể cho là ta cố ý. Chỉ có ở trong hoàn cảnh ác liệt, mới có thể bồi dưỡng ra thực lực của bọn họ mạnh hơn. Trước mặt tai nạn của Tự nhiên, bọn họ muốn bình an vượt qua, thì phải phối hợp với nhau. Chỉ có phối hợp với nhau, giúp đỡ lẫn nhau, mới có thể thành công.
- Hôm đó, trời rất đẹp, mặt trời rất ấm áp. Lần trước Ca Ca cho người mang ta trở về, cha cũng không trách cứ Miêu Miêu, chỉ để Miêu Miêu tiếp tục cố gắng tu luyện Ma pháp mà thôi. Miêu Miêu không thích sự tịch mịch, thừa lúc bọn họ không để ý, lại lẻn chạy ra ngoài. Ta chỉ muốn chạy xung quanh chơi đùa mà thôi, sau đó sẽ về nhà. Lần trước ta lẻn trộm ra ngoài, mẹ rất buồn. Nên Miêu Miêu mặc dù nghĩ đến việc đi tìm Ca ca, nhưng lại sợ mẹ buồn nữa, nên không có dũng khí đi xa. Nhưng mà, khi ta quay lại, tất cả đã thay đổi, tất cả đã biến thành màu đỏ. Chúng ta, Sơn cốc mà Bạch Nhân Tộc chúng ta ở lại khắp nơi đều là lửa và máu. Đại thúc thúc đã chết, Hi Linh tỷ tỷ cũng đã chết, bọn họ đều đã chết, đều đã chết.
Nói đến đây, Miêu Miêu đã khóc không thành tiếng. Niệm Băng nhẹ nhàng vuốt lưng nàng, đợi nàng tiếp tục kể.
- Đúng vào lúc Miêu Miêu không biết làm gì, hoàn toàn sợ đến ngây người. Đột nhiên thấy được vài người. Bọn họ tổng cộng có sáu người, ăn mặc rất kỳ quái. Bọn họ là ma quỷ, Miêu Miêu khẳng định, bọn họ nhất định là ma quỷ. Bọn họ đang truy sát Tộc nhân còn sống sót của chúng ta. Cha đã dùng hết toàn lực, gọi về tất cả Sủng vật của người. Nhưng, chỉ có thể nhìn đám Sủng vật này chết đi. Cha che chở cho mẹ, nhưng những người đó thật sự quá lợi hại. Cha và mẹ liên thủ cũng không đánh lại bọn chúng. Bọn họ chia hai người ra, thì cả cha và mẹ cả người đều bị thương. Miêu Miêu sợ, lúc đó Miêu Miêu rất sợ. Nhưng Miêu Miêu càng sợ cha và mẹ bị thương tổn, sợ cha mẹ bỏ ta đi. Ta liền gọi về đám Tiểu Sủng vật của mình tham chiến. Hình dáng của ba lúc đó rất đáng sợ, người bảo ta chạy đi. Nhưng mà, Miêu Miêu lúc đó không biết chạy thế nào. Sáu người đó ta nhớ rất rõ. Tốc độ bọn họ nhanh như cắt, trong chốc lát tất cả người Tộc nhân của ta đã bị giết hết. Có rất nhiều tỷ tỷ, và A di bị bọn họ đè xuống mặt đất, làm một vài chuyện kỳ quái. Ba một mực hỏi bọn chúng là ai, vì sao lại ra tay với Bạch Nhân Tộc chúng ta. Những người đó rất đáng sợ, bọn họ nói mình là Thần, nói Bạch Nhân Tộc chúng ta vi phạm ý chỉ của Thần, cho nên phải chết.
- Hỗn đản!!
Tích Lỗ phẫn nộ hét lên một tiếng. Một chưởng đánh ra khiến chiếc bàn hóa thành phấn mạt. Miêu Miêu nói mặt dù không rõ ràng lắm, nhưng hắn và Niệm Băng đều hiểu kẻ hủy diệt Bạch Nhân Tộc chính là đám Thần Nhân đến từ Thần Chi đại lục. Hận ý dâng lên trong lòng Niệm Băng. Hắn vốn không quyết tâm mười phần giúp Di Thất Đại Lục quay về. Nhưng mà, đám Thần Nhân làm Miêu Miêu đau khổ đến như vậy, đã đốt lên ngọn lửa trong lòng hắn. Lúc này hắn đã không hề do dự nữa. Thần Nhân, mấy tên Thần Nhân hèn hạ này không buông tha cả Bạch Nhân Tộc.
Miêu Miêu lau nước mắt trên mặt mình, nói:
- Cha khi đó trở nên rất đáng sợ. Nhìn thấy Tộc nhân đã chết hết, mắt của cha và mẹ đều biến thành đỏ. Bọn họ dùng một loại biện pháp đặc biệt, đem Tinh thần lực tăng lên đến một trình độ rất mạnh. Trực tiếp dùng Tinh thần lực công kích, khiến cho đám bại hoại này nhất thời mê muội. Sau đó ba và mẹ mang theo ta, ngồi trên lưng Tiểu Kết Ba chạy đi.
Niệm Băng ngẩn người:
- Tiểu Kết Ba?
Miêu Miêu nói:
- Chính là con Kim Bối Địa Long Vương ở cùng một chỗ với chúng ta lần trước đó. Cha chú ý huấn luyện, bồi dưỡng nó. Khiến cho nó tiến hóa rất nhanh. Đã có thể nói một vài chữ đơn giản. Nhưng không rành mạch, hay lắp bắp nên ta gọi nó là Tiểu Kết Ba. Nếu không phải Tiểu Kết Ba đã ngăn cản không ít công kích thì có lẽ cha và mẹ đã chết.
Niệm Băng buồn bã cười, nói:
- Sau đó thì sao? Các ngươi đã chạy trốn được, Hi Lạp Đức thúc thúc và mẹ ngươi giờ ở đâu?
Hắn vừa hỏi, vừa vuốt mái tóc dài của Miêu Miêu, để nàng có thể cảm thấy an toàn ở trong ngực mình. Điều này khiến cho Miêu Miêu mặc dù đang rất kích động, nhưng vẫn có thể nói ra những chuyện đau buồn đã trải qua ra.
Miêu Miêu hít hít mũi, nói: - Chúng ta mặc dù chạy ra, nhưng ba nói, những người đó rất nhanh sẽ đuổi theo. Tốc độ của Tiểu Kết Ba không thể nào thoát khỏi bọn họ. Cho dù bay lên cũng rất khó. Khi đó, cha và mẹ đều bị thương không nhẹ. Cha vốn muốn ta và mẹ đi trước, nhưng dù thế nào mẹ cũng không đồng ý. Bọn họ tranh giành nhau, chỉ trong nháy mắt, phía sau đã thấy mấy bóng người. Tiểu Kết Ba mặc dù cũng có thể bay, nhưng nó chỉ có thể bay thấp. Hơn nữa lúc bay còn không nhanh bằng chạy trên mặt đất. Nhìn thấy mấy người đó sắp đuổi kịp chúng ta, khi Miêu Miêu nghĩ mình sẽ chết giống như Tộc nhân, thì Cha đã gọi ra con thú cuối cùng của mình, mẹ cũng thế. Trong người Bạch Nhân Tộc chúng ta, chỉ cần là Triệu hồi sư, thì đều có Bổn mạng thánh thú của mình. Mặc dù là Sủng vật có uy lực lớn nhất, nhưng liên quan mật thiết với người thi triển Triệu Hồi thuật. Một khi bổn mạng thánh thú xảy ra vấn đề, thì Triệu hồi sư cũng sẽ chết.
Niệm Băng kinh ngạc nói:
- Bổn mạng thánh thú? Bổn mạng thánh thú của Hi Lạp Đức thúc thúc không phải là Phong Long Vương Tạp La Địch Lý Tư sao?
Miêu Miêu khẽ lắc đầu nói:
- Không, không phải, Tạp La thúc thúc mặc dù là thú triệu hồi mạnh nhất, nhưng không thuộc về cha ta. Bổn mạng thánh thú của ba và mẹ là một đôi Thất Thải phượng hổ. Phượng hổ rất mạnh, Thất Thải càng là vua trong Phượng Hổ, rất là lợi hại. Huống hồ lại là Bổn mạng thánh thú của ba và mẹ, nên càng có được năng lực cường đại hơn Phượng Hổ bình thường rất nhiều. Chỉ cần ba, mẹ có thể sử dụng Tinh thần Ma pháp, thì sẽ có thể sử dụng Thất Thải Phượng Hổ, thậm chí có thể phát huy lực lượng mạnh nhất. Bổn mệnh thánh thú là mỗi một Triệu hồi sư trong Bạch Nhân Tộc chúng ta đã xác định tu luyện ngay từ đầu, cộng sinh với Triệu hồi sư. Bổn mệnh thánh thú không thể dễ dàng sử dụng, mỗi lần dùng đến, thì căn cứ vào năng lượng mà Bổn mệnh thánh thú tiêu hao, thì Sinh mạng lực của Triệu hồi sư cũng sẽ mất đi từng đó. Cho nên, Bổn mệnh thánh thú sẽ chỉ ở thời điểm cuối cùng Bạch Nhân Tộc chúng ta mới Triệu hồi. Ba, mẹ lúc trước ở trong tộc đã gọi Bổn mệnh thánh thú một lần. Phối hợp cùng Tộc nhân chúng ta công kích những tên này. Nhưng những tên này quá lợi hại, ngay cả Bổn mệnh thánh thú cũng không có tác dụng gì với bọn chúng. Nhưng lúc này thì khác, ba và mẹ đồng thời dùng Tâm huyết dung hợp với Bổn mệnh thánh thú, nên đã bộc phát ra thực lực mạnh nhất. Phát động công kích với sáu tên bại hoại kia. Bổn mệnh thánh thú có thể bộc phát thực lực gấp ba lần bình thường, hơn nữa đã trở nên cực kỳ hung hãn. Nhưng khi phối hợp với tâm huyết, thì kết quả cuối cùng sẽ là người thú cùng chết. Bởi vì quá trình dung hợp, đã lấy đi toàn bộ tiềm lực của Bổn mệnh thánh thú và Triệu hồi sư. Phương pháp này, chỉ có thể vào lúc mình không thể chống cự mới có thể sử dụng. Một khi dùng đến thì không thể thu hồi lại được.
Nói đến đây, Miêu Miêu lại nghẹn ngào, vạt áo trước ngực Niệm Băng đã bị nước mắt của nàng thấm ướt. Trái tim Niệm Băng chùng lại, nhìn hai mắt đầy lệ của Miêu Miêu, tim quặn đau. Hắn luôn coi Miêu Miêu như một người muội muội. Miêu Miêu vốn hạnh phúc, vui tươi, nhưng lại vì sự xuất hiện của đám Thần Nhân mà biến thành cô nhi không nhà không cửa. Tất cả những điều này vì cái gì? Đám Thần Nhân vì sao lại tàn nhẫn đối phó với Bạch Nhân không tranh chấp với đời? Nhưng mặc dù không đành lòng để Miêu Miêu nói tiếp, nhưng hắn lại nóng lòng muốn hiểu rõ toàn bộ câu chuyện. Nên chỉ có thể vừa an ủi Miêu Miêu đang rất đâu khổ, vừa nhỏ giọng hỏi:
- Sau đó thì sao? Hi Lạp Đức Thúc thúc?
Miêu Miêu vẫn cứ cúi đầu:
- Chết rồi, cha và mẹ chết rồi. Tuy nhiên, sáu tên Bại hoại kia bị Thất Thải Phượng Hổ đột nhiên biến hóa công kích toàn lực nên đã chết một tên. Những tên còn lại cũng đều bị thương. Dung hợp với tâm huyết, lực chiến đấu của Thất Thải Phượng Hổ tăng lên rất nhiều. Vào thời khắp khi nó sắp chết, bởi vì Triệu Hồi Sư dùng đến chú thuật liều mạng, nên trừ phi thực lực kém quá nhiều, nếu không kẻ địch rất khó có thể thừa nhận. Đáng tiếc, Bổn mệnh thánh thú tu luyện quá khó khăn. Cả Bạch Nhân Tộc chúng ta chỉ có mười mấy người có được Bổn mệnh thánh thú mà thôi. Mà có thể thi triển Tâm huyết dung hợp thì chỉ có cha và mẹ. Nếu không, đám Hỗn đản này có lợi hại hơn nữa, thì giết được Tộc nhân của ta cũng phải trả cái giá rất đắt. Lá gan đám bại hoại này rất nhỏ. Chết một người, những người còn lại bị thương thì bọn chúng đột nhiên bỏ chạy. Khi đó Thất Thải Phượng Hổ đã đến hồi kết, lúc nào cũng có thể chết vì năng lượng bộc phát. Không ngờ rằng, lại khiến mấy tên đó sợ quá bỏ chạy.
Niệm Băng ngẩn người sợ hãi:
- Dọa chạy?
Nghĩ đến sự ích kỷ và quý trọng tính mạng mình của đám Thần Nhân, Niệm Băng lập tức hiểu ra vì sao bọn họ lại bỏ chạy. Có lẽ, bọn họ không rõ hai con Thất Thải Phượng Hổ sắp kết thúc, chỉ không muốn mình bị tổn thương nên mới lựa chọn lui bước. Dù sao đối với bọn họ mà nói, không gì quan trọng bằng tính mạng.
Miêu Miêu gật gật đầu nói:
- Đúng thế, lúc đó bọn chúng đã bỏ chạy. Miêu Miêu khóc. Ta sợ cha, mẹ có chuyện. Những tên kia thật quá lợi hại, mỗi một người bọn họ đều có thể thắng cha. Nhưng, bọn họ lợi hại như vậy vì sao lại phải đối phó Bạch Nhân Tộc chúng ta. Cho đến lúc cha và mẹ chết cũng không hiểu tại sao. Sau khi những người đó bỏ chạy, cha nói bọn họ nhất định còn quay lại. Nhưng mà, cha và mẹ vì dùng Tâm huyết dung hợp, nên không thể di chuyển được nữa. Hơn nữa vẻ mặt bọn họ lúc đó rất đáng sợ. Miêu Miêu sợ, rất sợ. Ba nói, bọn họ không thể nào sống được nữa. Tuy nhiên, may là những người đó chạy sớm, mới có thể cho bọn họ một ít cơ hôi. Cha và mẹ nói bọn họ sẽ không chết, vĩnh viễn sẽ ở cùng một chỗ với Miêu Miêu. Sau đó, bọn họ dùng ngọn lửa tinh thần chỉ có Bạch Nhân Tộc chúng ta có thiêu đốt thân thể mình. Dưới sự hỗ trợ cuối cùng của Thất Thải Phượng Hổ, hóa thành năng lượng ở lại trong người ta. Trước khi ba và mẹ biến mất, hắn nói ta đi tìm ngươi. Nói mời ngươi bảo vệ ta. Sau đó, để ta khổ luyện Triệu hồi thuật của Bạch Nhân Tộc. Trừ phi tuyệt đối chắc chắn, nếu không không được báo thù cho bọn họ.
Niệm Băng trầm tư nói:
- Hi Lạp Đức Thúc thúc và mẹ ngươi rốt cuộc có chết hay không?
Miêu Miêu cũng mờ mịt nói:
- Ta cũng không biết. Trong sách sử của tộc vốn ghi lại những điều này. Nhưng, ta lại chưa bao giờ thấy qua. Sách sử của Tộc đã bị đám đám bại hoại hủy hết. Sau khi ba và mẹ chết, ta cưỡi Tiểu Kết Ba chạy đến đây tìm ngươi. Đám bại hoại đó cũng không có đuổi theo ta. Không biết bọn họ sợ, hay là không đuổi theo. Niệm Băng ca ca, cha và mẹ ta thật sự đã chết sao?
Nghe Miêu Miêu hỏi lại câu mà mình vừa hỏi nàng, Niệm Băng cố nén bi thương trong lòng, nhìn ánh mắt đầy hy vọng của Miêu Miêu, miễn cưỡng mỉm cười nói:
- Đương nhiên là không chết. Bọn họ sao có thể bỏ Miêu Miêu được chứ? Tình huống thế này, trước kia Niệm Băng ca ca cũng đã gặp qua. Nói ở một góc độ nào đó, ba và mẹ của ngươi tồn tại ở một hình thức khác. Có lẽ, đợi một ngày ngươi có đủ thực lực, có thể đánh thức bọn họ. Miêu Miêu, bất kể là vì thay cha và mẹ ngươi báo thù, hay là vì đánh thức bọn họ, sau này ngươi phải cố gắng. Ngươi yên tâm, có Ca ca ở đây, cam đoan đám Bại hoại đó không thể tìm thấy ngươi. Ta nhất định sẽ giúp ngươi báo thù.
Hắn bây giờ không biết làm thế nào để an ủi Miêu Miêu. Mặc dù đã giết hai tên Thần Nhân, đã tiếp xúc một ít với đám Thần Nhân, nhưng Niệm Băng không ngờ rằng đám Thần Nhân ngoại trừ thực lực mạnh mẽ và ích kỷ còn tàn nhẫn đến thế. Diệt tộc, đó là Diệt tộc. Nếu mục đích của bọn họ tiêu diệt hết các chủng tộc trên Thần Chi đại lục, thì sự lựa chọn của mình đã không sai. Vấn đề mà Di Thất Đại Lục mang đến cũng không bằng vấn đề mà Thần Chi đại lục trực tiếp như vậy. Vợ chồng Hi Lạp Đức đã chết, khiến cho một chút do dự trong lòng Niệm Băng hoàn toàn biến mất. Miêu Miêu biết được sự thật, gật gật đầu nói:
- Ca Ca, Miêu Miêu nhất định sẽ cố gắng. Năng lượng của ba và mẹ sau khi tiến vào người Miêu Miêu, thì Tinh thần lực của Miêu Miêu tăng lên rất nhiều. Hơn nữa các Sủng vật của Miêu Miêu cũng đã tiến hóa rất nhanh. Miêu Miêu nhất định phải báo thù cho cha mẹ. Niệm Băng ca ca, Miêu Miêu giờ chỉ có mình ngươi là người thân. Ngươi không được bỏ Miêu Miêu như cha mẹ nhé. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
Miêu Miêu mở đôi mắt to xinh đẹp nhìn Niệm Băng. Niệm Băng gật gật đầu, nhìn khuôn mặt đẫm nước mắt của nàng, trong lòng Niệm Băng lại dâng lên cảm giác thương xót. Đưa nàng đi đến nhà bếp của mình. Làm một bàn đầy món ăn ngon. Nhưng sau khi thức ăn đặt trên bàn, không riêng gì Niệm Băng, mà ngay cả Tích Lỗ vốn luôn ham ăn đều không còn hứng thú mấy. Miêu Miêu được Niệm Băng an ủi mới miễn cưỡng ăn một chút.
Ba ngày sau.
Một tiểu đội do hơn một trăm người tạo thành tiến vào dãy núi ở ngoài Băng Nguyệt Thành không xa. Dãy núi này, đúng là lúc trước Niệm Băng sau khi bắt được Băng Vân đã che dấu dấu vết. Nơi này, để lại ấn tượng rất sâu cho hắn. mà lúc này, chuyện hắn muốn làm lại hoàn toàn khác. Hiệu suất của Ngân Nãng Đường chủ Băng Nguyệt Đường rất cao, chỉ hai ngày hắn đã tụ tập được những cao thủ tinh nhuệ nhất của Băng Nguyệt Đường. Những người này trải qua sự tuyển chọn cẩn thận của hắn, thực lực thấp nhất cũng là Đại Kiếm sư. Trong đó hơn phân nửa càng đạt đến cấp bậc Vũ Đấu gia. Thậm chí còn có thêm hai gã cao thủ Vũ Thánh nữa. Có thể nói đã tập trung hầu như tất cả lực chiến đấu của Băng Nguyệt Đường.
Hai ngày này Niệm Băng cũng không nhàn rỗi, hắn đến Hoàng cung Băng Nguyệt Đế quốc gặp Yến Phong. Lúc hắn dẫn hơn một trăm người này đến dãy núi này thì Quân đoàn tinh nhuệ do năm vạn người tạo thành của Băng Nguyệt Đế quốc dưới sự chỉ huy của Nguyên soái Tuyết Phách đã tiến về phía Áo Lan Đế quốc. Còn hơn cả hành động Biến thiên lần trước, Niệm Băng trở nên thành thục hơn rất nhiều. Đã phải làm, hắn sẽ suy tính tất cả những chuyện có thể xảy ra. Trong bức thư mà hắn gửi cho Áo Lan đường Huyết Sư giáo, còn có một bức thư gửi cho tể tướng Lạc Nhu của Áo Nan Đế quốc. Trong bức thư này, hắn cẩn thận nói cho Lạc Nhu biết tin tức về sự trở về của Di Thất Đại Lục. Mời nàng an bài quân đội hội hợp với quân đoàn của Băng Nguyệt Đế quốc, đóng quân ở gần Thiên Đãng Sơn mạch. Nếu như sau khi Di Thất Đại Lục trở về phát sinh những chuyện không thể đoán trước, liên quân hai nước có thể phản ứng nhanh nhất, giảm tổn tất xuống mức thấp nhất. Bất kể là Yến Phong hay là Lạc Nhu, bọn họ đều rất tin vào Niệm Băng, tin không cần bất cứ lý do gì. Huống hồ chuyện Di Thất Đại Lục quan trọng như vậy. Trước khi Niệm Băng đi gặp Yến Phong đã gửi bức thư này đi, bởi vì hắn tin vào sự tín nhiệm của Yến Phong và Lạc Nhu đối với mình. Hắn cũng không nghĩ rằng có thể dựa vào quân đội hai nước đối phó đám Thần Nhân. Dù sao, đạt đến cấp bậc bọn họ, số lượng đã không còn tác dụng quyết định. Hai nước Áo Nan và Băng Nguyệt đều đang phát triển rất nhanh, Niệm Băng không mong bọn họ gặp bản thất lớn. Chỉ cần phía Thiên Đãng Sơn mạch không có gì phải lo lắng, Niệm Băng có thể rãnh tay đi làm chuyện của mình.
Về chuyện Di Thất Đại Lục và Thần Chi đại lục, Niệm Băng đã trao đổi cả ngày với Yến Phong. Hắn cũng không có giấu diếm hiểu biết của mình về hai khối Đại lục này. Sau khi thương lượng với Yến Phong, Yến Phong quyết định toàn lực duy trì về vật chất cho Niệm Băng. Chỉ cần hắn có yêu cầu, sẽ đáp ứng toàn bộ. Hắn vốn định chiêu mộ một đám Võ sĩ tinh anh trong Đế quốc cho Niệm Băng sai khiến, nhưng bị Niệm Băng từ chối. Bí mật của Huyết Sư giáo, Niệm Băng không thể nào cho hắn biết được. Huống hồ, Niệm Băng muốn có một đội ngũ hoàn toàn nghe sự chỉ huy của mình. Lúc ở Băng Thần Tháp, Niệm Băng đã có quyết định của mình. Vì nguy cơ sắp đến, trong lòng hắn đã sớm nghĩ được kế hoạch. Mặc dù kế hoạch hắn không phải hoàn mỹ, nhưng đối mặt với đám Thần Nhân cường đại như vậy, hắn cũng chỉ còn biết dùng toàn lực mà thôi.
Tích Lỗ vẫn có hình dạng như cũ. Dưới tác dụng của Trường Sinh đao, hắn giống như một gã Võ sĩ uy vũ. Niệm Băng cầm tay Miêu Miêu, ba người đi ở phía trước đội ngũ. Lúc này là lúc mà Băng Nguyệt Đế quốc lạnh nhất. Niệm Băng cố ý sai người may cho Miêu Miêu một chiếc áo da cừu thật dày để chống lạnh. Dù sao, so sánh với Tinh thần lực cường đại của Bạch Nhân Tộc, khuyết điểm của bọn họ rất rõ ràng. Thân thể không thể tu luyện Ma pháp và Vũ kỹ, khiến cho bọn họ không khác gì người bình thường. Đối với tiểu muội đáng thương này, Niệm Băng hết lòng che chở, không muốn nàng bị bất cứ tổn thương gì.
Vừa đi, Tích Lỗ dùng Đấu khí truyền âm hỏi Niệm Băng:
- Huynh đệ, chúng ta muốn đi đâu vậy? Thuộc hạ Huyết Sư giáo của ngươi đúng là rất được. Hơn một trăm người nhưng không có chút hỗn loạn gì.
Niệm Băng quay đầu nhìn thoáng qua đội ngũ. Ở cách hắn không xa, đúng là Đường chủ Băng Nguyệt Đường Ngân Nãng. Mà trăm người phía sau Ngân Nãng đều đang đi tới. Mặc dù gió tuyết trong dãy núi non này rất lớn, nhiệt độ giá rét, nhưng đúng như lời Tích Lỗ nói. Bọn họ thủy chung vẫn có thể duy trì đội hình chỉnh tề, không hề có chút hỗn loạn. Hơn nữa khuôn mặt rất bình tĩnh, không hề nói một câu. Đi về phía trước, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thét gào và tiếng bước chân nhẹ nhàng của mọi người. Đám người này khiến Niệm Băng rất hài lòng. Quần chiến không thể so với chiến đấu một mình, không phải chỉ dựa vào năng lực của từng cá nhân mà có thể quyết định thắng bại. Phối hợp càng quan trọng hơn, nhất là với yêu cầu nghe theo chỉ huy thì không gì có thể thích hợp hơn Giáo Chủ Huyết Sư giáo. Khi rời khỏi Băng Nguyệt Thành, Niệm Băng đã ra lệnh cho Ngân Nãng lưu lại người thông báo cho năm trăm Huyết Vệ sắp đến. Chỉ cần bọn họ đến nơi, sẽ lập tức đến dãy núi này phối hợp với mình. Thời gian không dài, chỉ có hai tháng, trong hai tháng này, Niệm Băng phải làm rất nhiều chuyện. Trong đội ngũ, nhẹ nhàng nhất chính là Miêu Miêu. Nhờ Niệm Băng thi triển Phong tường thuật, nên hai chân nàng luôn cách mặt đất, không cần dùng lực, cứ bị Niệm Băng kéo về phía trước.
- Niệm Băng Ca ca, khi nào thì chúng ta đến nơi, nơi đây thật là đẹp.
Bởi vì không cần tự mình đi, lại có Ma pháp kết giới mà Niệm Băng thi triển bao lấy người, nên nàng căn bản không cảm thấy sự giá rét ở xung quanh. Chiếc áo khoác bằng da cừu mềm mại mặc trên người thật là ấm áp. Mấy ngày này, được Niệm Băng an ủi, Miêu Miêu dần dần đỡ đau buồn hơn. Sáng sớm hôm nay khi bọn họ bước trên đường, mặc dù hoàn cảnh quanh đây rất ác liệt, nhưng có thể thấy không ít Băng Xuyên hiếm có. Hàn băng trong suốt như ngọc là lần đầu tiên nàng nhìn thấy. Tuyết ở đây không quá lớn, nhưng gió rất mạnh. Dưới cơn gió lạnh lất phất, bông tuyết bay múa có thể thấy ở khắp nơi. Băng Xuyên màu trắng khiến người ta có cảm giác mông lung, mờ ảo. Ánh mặt trời không quá mạnh, tất cả xung quanh đều là màu trắng.
Niệm Băng cầm tay Miêu Miêu, mỉm cười nói:
- Không xa nữa, ngươi có nhìn thấy Băng Xuyên phía trước không? Chỉ cần đến đó, chính là nơi chúng ta đến. Miêu Miêu, ngươi có lạnh không?
Miêu Miêu lắc lắc đầu nói:
- Không lạnh, rất ấm. Ca ca, ở bên cạnh ngươi thật tốt, chúng ta đến đây để làm gì?
Niệm Băng nói:
- Chờ chúng ta đến đó ngươi sẽ biết. Tuy nhiên, ca ca phải nói trước cho ngươi. Chúng ta đến đây không phải chơi đùa. Mặc dù ngươi không phải là mục tiêu huấn luyện của ta, nhưng ngươi không được lười biếng. Cho đám Sủng vật của ngươi luyện tập, chúng sẽ càng lợi hại, ngươi cũng trở nên lợi hại hơn.
Nơi mà Niệm Băng chọn là một vùng Băng Xuyên lớn nhất trong dãy núi này. Khắp nơi đều có thẻ thấy được những tảng băng lớn. Mặt băng trơn nhẵn rất khó mượn lực để trèo lên cao. Trước khi đi vào vùng Băng Xuyên này, Niệm Băng dừng lại. Nhìn vùng Băng Xuyên thật lớn trước mắt, trong mắt hắn lóe lên vẻ lạnh lùng. Ngân Nãng đi đến sau lưng Niệm Băng, nhỏ giọng nói:
- Giáo Chủ, chúng ta phải làm gì?
Niệm Băng cười nhạt, nói:
- Ngân Nãng đường chủ, ngươi có thấy dãy Băng Xuyên này có phải là một trong những cảnh đẹp nhất trên đại lục không hả? Hai tháng tới đây, nơi đây chính là nơi chúng ta sống. Truyền mệnh lệnh của ta, mỗi một người mở một Băng động trên vách của Băng Xuyên. Sau này, băng động chính là nơi các ngươi ở lại. Đây là nhiệm vụ đầu tiên trong ngày hôm nay.
Ngân Nãng không hề do dự, gật gật đầu quát to:
- Giáo Chủ có lệnh, đệ tử bổn giáo nghe lệnh. Băng Xuyên khai động, một người một động, dùng để ở lại. Cường giả ở trên, theo thứ tự đi xuống, bắt đầu.
Ngân Mãng ra lệnh một tiếng, một trăm tên thuộc hạ Băng Nguyệt Đường toàn bộ di chuyển lên. Mặt trời vừa mọc đã di chuyển, nhiệt độ giá lạnh mặc dù khiến bọn hắn tiêu hao đôi chút, nhưng cũng không ảnh hưởng nhiều lắm. Từng đạo bóng người nhảy lên, đánh về phía vách Băng Xuyên phẳng lỳ. Nhất thời hào quang Đấu khí lóe lên, trên Băng Xuyên không ngừng truyền đến âm thanh thanh thúy. Đệ tử của Băng Nguyệt Đường phần lớn đều sử dụng đao. Có Đấu khí đưa vào, đao thành công cụ chống đỡ thân thể bọn họ. Mở băng động trên Băng Xuyên, khó khăn nhất chính là lúc bắt đầu. Bởi vì trên Băng Xuyên rất khó có điểm tựa, cho nên tất cả đều phải dựa vào Đấu khí của mình mới có thể thành công. Nhìn thấy động tác của trăm tên tinh anh Băng Nguyệt Đường này, Niệm Băng gật đầu hài lòng. Mấy tên thuộc hạ này không hổ là lớn lên ở phương Bắc. Bọn họ không trực tiếp dùng Đấu khí oanh kích Băng Xuyên, bởi vì như thế rất dễ làm Băng Xuyên nứt ra. Nên bọn họ đưa Đấu khí vào đao, trực tiếp dùng nó để mở băng động trên Băng Xuyên. Đối với người bình thường mà nói, đây là một nhiệm vụ không thể nào hoàn thành được. Nhưng đối với những cao thủ thấp nhất là Đại Kiếm sư thì mở băng động cũng không quá khó khăn. Không đến nửa canh giờ, trên Băng Xuyên đã chỉnh tề xuất hiện từng băng động. Băng động mặc dù không quá sâu, nhưng những cao thủ sinh sống ở phương bắc rất có kinh nghiệm. Nên trong động rất quanh co, như vậy có thể tránh cho gió lạnh bên ngoài trực tiếp quất vào người, tận lực duy trì được nhiệt độ cơ thể. Trước khi xuất phát, Niệm Băng đã có yêu cầu, bất kể kẻ nào cũng không được mặc quần áo thật dày, cũng không được mang theo. Nên có yêu cầu rất cao với khả năng chống lạnh của bọn họ.
Ngân Nãng nhẹ nhàng rơi xuống, các thuộc hạ của hắn một lần nữa xếp thành đội ngũ:
- Bẩm báo Giáo Chủ, băng động đã mở xong.
Niệm Băng đưa mắt nhìn mọi người, lúc này, có thể nhìn ra năng lực cao thấp. Ngân Mãng và hai gã Vũ Thánh khác vẫn rất là thoải mái, như là chưa làm một cái gì. Mà trên người đám Vũ Đấu gia cũng chỉ bốc lên một chút khí nóng mà thôi, vẻ mặt ửng đỏ, hơi thở nặng nề hơn một ít. Mà đám Đại Kiếm sư thực lực thấp nhất thì không thoải mái như vậy, ngực phập phồng thở dốc, mặt đỏ bừng, hiển nhiên tiêu hao không ít.
Niệm Băng gật gật đầu với Ngân Nãng, bình tĩnh nói:
- Các ngươi đều là tinh anh của Bổn giáo. Hôm nay ta mang các ngươi đến đây, rất nhiều người không biết vì sao. Giờ ta sẽ nói cho các ngươi biết.
Giọng nói của hắn không cao, nhưng được Tinh thần lực bao trùm nên mỗi người đều nghe rất rõ ràng:
- Hơn hai tháng sau, ta sẽ dẫn các ngươi cùng với năm trăm Huyết Vệ Bổn giáo chấp hành một nhiệm vụ rất quan trọng. Ta nghĩ, các ngươi đều có thể tưởng tượng được. Năm trăm Huyết Vệ cùng tham gia vào một nhiệm vụ thì khó khăn đến mức nào. Mà trong vòng hai tháng này, chính là quá trình ta tập huấn cho các ngươi. Hai tháng không quá dài, cũng không quá ngắn. Ta chỉ hy vọng các ngươi hiểu được, bây giờ cố gắng một chút, thì khi chấp hành nhiệm vụ, thì sẽ có thể giữ lại được tính mạng của mình. Đệ tử bổn giáo, đều là Võ sĩ không sợ chết, nhưng nếu có thể không chết, thì ai muốn rời khỏi thế giới này. Cái khác ta không nói nhiều, bắt đầu từ bây giờ, mỗi một mệnh lệnh của ta, các ngươi phải lập tức chấp hành. Nếu có ai lười biếng, ta sẽ trừng phạt kẻ đó. Dù không giết hắn, nhưng ta sẽ bắt hắn rời khỏi đợt tập huấn này. Băng Nguyệt Đường là một tập thể đoàn kết, ta hy vọng không nhìn thấy một ai phải rời đội. Nếu không, đó sẽ là sự sỉ nhục của Băng Nguyệt Đường. Các ngươi hiểu không?
Mấy chữ cuối cùng, giọng Niệm Băng đề cao lên một chút, khi truyền vào tai mỗi người đều rất mạnh. Tất cả đệ tử Băng Nguyệt Đường đều run người, tinh thần trở nên hưng phấn hơn nhiều.
- Hiểu.
Tiếng gầm khổng lồ vang lên, mỗi người đều cố gắng ưỡn thẳng lưng lên, bọn họ thà đối mặt với cái chết, chứ tuyệt đối không muốn trở thành nỗi sỉ nhục. Như vậy còn khó chịu hơn sống không bằng chết.
Niệm Băng mỉm cười, vừa lòng nhìn đám thuộc hạ mà Huyết Sư giáo bồi dưỡng lên:
- Tốt, bây giờ các ngươi sẽ tiếp nhận sự khiên chiến thứ hai. Nhớ kỹ lời ta nói, không ai được núp ở trong Băng động, đây là trận địa của các ngươi. Các ngươi phải đồng tâm hiệp lực, giúp đỡ lẫn nhau, bảo vệ trận địa này. Bên người các ngươi, đều là đồng đội, đồng bọn, huynh đệ của các ngươi. Ta hy vọng, cuối cùng vẫn có thể gặp lại một trăm linh một người. Tốt lắm, các ngươi chuẩn bị đi.
Theo lời Niệm Băng nói, tiếng ầm ì từ trên cao truyền xuống. Kể cả Ngân đường chủ Băng Nguyệt Đường, vẻ mặt đám Giáo Chủ Huyết Sư giáo rốt cuộc biến đổi. Theo tiếng ầm ầm vang lên càng lúc càng lớn, bọn họ đều hiểu được sắp xảy ra chuyện gì. Mà chuyện xảy ra này là do tự bọn hắn gây ra. Phía sau Băng Xuyên rộng lớn là một ngọn Tuyết Sơn rất lớn. Cho dù là vào mùa hạ ấm áp nhất ở Băng Nguyệt Đế quốc thì từ giữa sườn núi hất lên đều bao trùm trong tuyết trắng. Mà lúc này thời tiết lại lạnh vô cùng, cả đỉnh núi đều là màu trắng. Tuyết trắng thật dày sụp xuống theo tiếng động rất lớn. Tuyết, vốn không thể làm người bị thương, nhưng băng tuyết do tuyết tạo thành cũng là một trong những loại tai nạn khó chống cự nhất của tự nhiên. Mặc dù không phát ra uy lực cường đại như núi lửa phun trào. Nhưng tốc độ của Băng tuyết, và diện tích bao trùm của nó, thì núi lửa phun trào không thể so sánh được.
Niệm Băng một tay kéo Tích Lỗ, một tay kéo Miêu Miêu, lơ lửng trong không trung, Miêu Miêu hơi nghi hoặc nói:
- Niệm Băng Ca ca, ngươi cố ý phải không? Ngươi vừa rồi dụ họ lớn tiếng, chính là vì băng tuyết?
Nhìn thấy băng tuyết mênh mông đang rơi xuống, trong đó còn kèm theo một chút băng cứng rắn, rít gào, trung kích, chỉ trong nháy mắt đã xuống đến chân núi. Khi đã bao trùm cả Băng Xuyên, chỉ mấy lần hít thở, đã giống như một con quái vật băng tuyết khổng lồ lao về phía mọi người của Huyết Sư giáo.
Niệm Băng mỉm cười nói:
- Âm thanh của bọn họ không nhất định có thể gây ra băng tuyết lớn như vậy. Tuy vậy, vừa rồi mỗi một câu nói của ta, đều bao hàm chấn động tinh thần. Có năng lượng của cái này, khiến cho tuyết trên núi di chuyển. băng tuyết lần này, ngươi có thể cho là ta cố ý. Chỉ có ở trong hoàn cảnh ác liệt, mới có thể bồi dưỡng ra thực lực của bọn họ mạnh hơn. Trước mặt tai nạn của Tự nhiên, bọn họ muốn bình an vượt qua, thì phải phối hợp với nhau. Chỉ có phối hợp với nhau, giúp đỡ lẫn nhau, mới có thể thành công.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook