Hôm kia con trai bà Trần mua một cân đào dẹt nhân đưa cho bọn họ ăn, bời vì Sầm Anh cùng bạn học đi thuê quần áo gì đó nên không đến.

Lục Tử Chiêm không thích ăn quả có vỏ cứng, nghĩ đến chuyện Sầm Anh thích ăn hoa quả, có thể cũng sẽ ăn đào dẹt nên lấy cho cậu vài quả.

Nhưng mà lại không chủ động đem cho cậu, không thể làm gì khác hơn là để ở nhà mình, sau đó đưa cho mẹ mình đem cho cậu
Không ngờ thời gian gần tới cuối năm, nhà hắn bận chuẩn bị hàng tết bận đến sứt đầu mẻ trán, cha Lục Tử Chiêm là con trưởng, phải chuẩn bị đồ đạc hiếu kình bốn bên, các loại đồ ăn hàng ngày xếp thành núi, trong nhà giống như cái kho lớn.

Mẹ Lục Tử Chiêm quá bận, đem đào dẹt hắn dặn nhớ thành hạch đào, ôm một bình hạch đào sang cho Sầm Anh, nói là Lục Tử Chiêm tặng cậu.

Khi còn bé, Sầm Anh tham ăn, uống hạch đào của Lục Tử Chiêm mang đến trường, kết quả là bị dị ứng, ngứa ngáy vô cùng, Lục Tử Chiêm khi còn nhỏ không hiểu chuyện, lầm tưởng Sầm Anh ăn đồ của hắn bị trúng độc, nài nỉ Sầm Anh đừng nói cho bố mẹ bọn họ nguyên nhân là do hạch đào, cùng bác sĩ bịa chuyện là ăn lung tung, không rõ vì sao lại dị ứng.

Việc này người khác không biết, nhưng Lục Tử Chiêm nhất định biết, cuối năm còn cho cậu hạch đào, rõ ràng là nguyền rủa cậu chết.

Sầm Anh càng nghĩ càng nổi nóng, không nhịn được vọt tới cửa Lục gia, vừa vặn nhìn thấy Lục Tử Chiêm một thân áo mỏng đang sấy tóc, cậu cầm bình hạch đào, từng bình từng bình ném về phía Lục Tử Chiêm, vừa ném vừa dùng tiếng Nga mắng người.

Lục Tử Chiêm nghe không hiểu cậu nói gì, ngữ khí tức giận như thế, tám phần mười là chửi người ta.

Ăn miếng tra miếng, nói.

"Họ Sầm kia, có phải em bị bệnh không? Sáng sớm thiếu thao đúng không...Đm...!Em đập nữa đi, có ngày ông đây thao chết em." Đã trúng mấy bình của Sầm Anh, thừa dịp Sầm Anh hai tay trống trơn, khom lưng kiếm thêm vài bình hạch đào nữa, thân hình hắn hơi động, chây dài ngáng mắt cá chân Sầm Anh một cái, ngáng chân cậu ngã xuống đất, đè lên người cậu.

Sầm Anh không chịu được nữa, Lục Tử Chiêm dùng lực khiến cậu không cách nào nhúc nhích nổi, theo bản năng há mồm cắn tay hắn.

Lúc Tử Chiêm nhẹ nhàng tránh thoát, thay đổi tư thế ôm Sầm Anh, sợ cậu lại cắn người linh tinh, bấm eo cậu một cái.

Sầm Anh bị đau nghẹn ngào một tiếng, nước mắt tràn ra.

Lục Tử Chiêm nhìn sắc mặt cậu tái nhợt, khóe mắt ửng đỏ, cố nén không cho nước mắt rơi xuống, trong lòng hắn cũng nhói đau, thả lỏng lực đạo, hỏi.

"Mấy ngày qua anh không đụng tới em, sao em lại tức giận như vậy? Cái bình nặng như vậy, không đau tay à?"
Sầm Anh mạnh miệng, tức giận nói.

"Chẳng lẽ không phải cậu dùng nước tiên niệm chết tôi sao? Để mẹ cậu đưa cho tôi cái này, không phải là để tôi không cách nào từ chối sao?" Từ nhỏ cậu được mẹ giáo dục lễ phép, người trong nhà đưa đồ thì phải nhận, huống chi người đưa là trưởng bối của cậu.


Lục Tử Chiêm liếc mắt nhìn mấy cái bình ngổn ngang trên đất, nhìn rõ là cái gì, giọng mềm nhũn, giải thích nói.

"Mẹ anh chắc chắn cầm nhầm.

Anh nhờ mẹ đưa đào dẹt cho em, lúc đi tắm đã dặn một lần rồi, chắc do mẹ anh không nghe rõ, chỉ nghe mỗi từ "đào", nhìn thấy mấy bình hạch đào liền mang tới cho em.

Anh biết em uống hạch đào bị dị ứng, sao lại đưa em được? Hại em hiểu lầm anh."
Sầm Anh thấy hắn nhớ tới chuyện cậu bị dị ứng, tim bỗng nhiên mềm nhũn, chỉ thầm nói.

"Cậu toàn bắt nạt tôi, nhiều lần rồi" Trong lồng ngực của hắn không giãy dụa được, phát hiện có vật cứng cộm bên eo, khó xử nói.

"Cậu buông tôi ra, tôi không thở được." Lục Tử Chiêm vội vã thả lỏng khí lực, cậu chật vật bò dậy, vỗ quần áo nhăn nheo, nghi hoặc nhìn Lục Tử Chiêm.

Lục Tử Chiêm cố gắng khép chân lại, ý đồ che giấu vật nhô cao ở đũng quần, ƈôи ŧɦịŧ lại không bị khống chế mà đứng thẳng lên, Sầm Anh nhìn cái kia của hắn, bất động thanh sắc câu dẫn, phía dưới hưng phấn đến nỗi chảy nước.

"Cậu...hạ lưu bại hoại" Sầm Anh đen mặt, lần này phát hiện Lục Tử Chiêm đối với cậu ẩn chưa t tư dâm ta, so với bị Lục Tử Chiêm trách móc còn ngượng ngùng hơn.

"Tại em ở trong lồng ngực anh nhích tới nhích lui, cái mông cọ lên chỗ kia của anh, sao anh không cương được, anh cũng không phải thái giám."
Mới vừa tắm xong giờ lại phải tắm lại lần nữa, Lục Tử Chiêm phẫn nộ cầm quần áo tắm rửa và hòm thuốc, ngăn cản không cho Sầm Anh đi, được voi đòi tiên nói:"Ở lại giúp anh thoa thuốc.

Em xem, anh đập anh, đau đến mức xương vai đứt đoạn rồi." Kéo cổ áo thấp xuống, lộ ra một khối máu ứ đọng trên vai.

Sầm Anh tự biết đuối lý, nghiêm mặt cởϊ áσ khoác ra, thuận tiện vuốt phẳng lông trên ống tay áo, tiếp nhận thuốc xoa bóp Vân Nam, bước vào phòng tắm với Lục Tử Chiêm.

Phòng vệ sinh nhà hắn làm ướt khu này, căn bản chỉ có thể có một gian phòng hình chữ nhật, có vòi hoa sen nhưng vì ông nội hắn thỉnh thoảng sẽ ở lại, ở nông thôn dùng quen chậu gỗ, cha hắn liền đổi phòng tắm có vòi hoa sen thành bồn tam giác phù hợp với góc tường.

Lục Tử Chiêm tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ngồi xếp bằng ở trong đó, đưa lưng về phía Sầm Anh, sai cậu bôi thuốc cho mình.

Sầm Anh kéo ống tay áo hắn, thay hắn thoa sữa tắm, âm thầm oanh giận, nói.

"Họ Lục, cậu thật phiền phức, không phải quần chỉ ướt một ít thôi sao? Chờ một chút thì khô rồi, lại nhất định phải tắm gì mà tắm.

Giả sạch sẽ." Xoa hết sau lưng lại bảo hắn quay ngực lại.


Một động tác của Lục Tử Chiêm cũng làm nước trong bồn tràn ra giống như thủy triều, Sầm Anh đứng tránh sang một bên, tức giận nói.

"Cậu đừng động nữa.

Nước bắn tung tóe ra áo lông của tôi rồi." Lục Tử Chiêm thuận miệng nói.

"Sợ bị bắn tóe đến thì cởi ra đi"
Sầm Anh trừng mắt, đôi mắt tròn xoe như quả hạnh ngay cả một lực uy hiếp cũng không có.

"Tôi không tắm, sao phải cởϊ qυầи áo? Để cho cậu chiếm tiện nghi à? Đừng mơ." Nói xong cậu đứng lên, tình nguyện khom người tắm cho hắn.

Nếu cứ như vậy, sớm muộn gì bọt nước cũng làm ướt quần áo cậu.

Lục Tử Chiêm nhìn Sầm Anh, cố ý giãy dụa nói.

"Em tắm thì tắm đi, đừng cào anh ngứa như vậy...!Haha được được, không muốn chà xát đâu." Nước trong bồn ngày càng tràn ra nhiều hơn.

Sầm Anh cúi đầu nhìn ống quần ướt đẫm, tức đến nô phổi, véo Lục Tử Chiêm một cái, hung ác nói.

"Ngày khác tôi sẽ phạt cậu." Sau đó cởϊ qυầи, nhảy vào bồn tam giác nhỏ hẹp, đang do dự có nên cởϊ áσ lông hay không thì Lục Tử Chiêm đạp cậu một cái, làm cậu té lộn xuống bồn.

Thân hình miễn cưỡng ổn định lại, Sầm Anh liền cảm giác Lục Tử Chiêm giống như con cá, bơi đến cuốn lấy cậu, thân thể cường tráng vây lấy cậu nơi góc tường, cợt nhả mà cuốn lên vạt áo cậu, ngón tay xoa xoa rốn cậu, dương vậ ở giữa hai chân giương cung bạt kiếm, chọc vào đùi cậu.

Lục Tử Chiêm vuốt ve da thịt Sầm Anh, cắn cắn tai cậu, thân mật nói.

"Em muốn anh ở phía sau em tiến vào hay là nằm ra cho em cưỡi?"
Sầm Anh chợt nghĩ tới chuyện lần trước, Lục Tử Chiêm liếm hai cái huyệt của cậu, liếm không biết thế nào là đủ, còn ngậm lấy ƈôи ŧɦịŧ của cậu, làm cậu suýt nữa bắn cả nướƈ ŧıểυ.

Cậu đè lại cái tay đang chui xuống phía dưới của mình, ngập ngừng nói.

"Chỉ có thể làm một lần.


Chiều nay tôi hẹn bạn học đi lấy tư liệu.

Cậu...làm tư thế nào dịu dàng nhất đi."
Lục Tử Chiêm suy nghĩ một chút, đột ngột sinh ra vài ý tà niệm.

"Lúc anh cao hứng thì không ôn nhu nổi, hơn nữa trò này khởi động thô bạo một chút, ở dưới của em chưa chảy nước nhiều, đi vào sẽ đau.

Nếu không em tự ngồi lên đi, anh đảm bảo chỉ chơi một huyệt thôi."
Sầm Anh ngượng ngùng nuốt nước bọt một cái, hạ thấp giọng nói.

"Sao tôi tự mình làm được, tự an ủi cũng là cậu hướng dẫn, love egg lần trước dùng để mở rộng huyệt cũng là cậu chỉ tôi." Vừa dứt lời liền thấy Lục Tử Chiêm dựng thẳng ngón tay lên, nhíu mày nhìn cậu.

Sầm Anh đành phải mím môi, cởi hết quần áo, chậm rãi ngồi vào trong nước ấm, dựa lưng vào bồn tắm bằng gốm, hai chân thon dài thẳng tắp, nhẹ nhàng mở ra, lộ ra âm phụ đã lâu không cắn nuốt ƈôи ŧɦịŧ.

Lục Tử Chiêm đối diện cậu, mở ra ngón trỏ và ngón giữa, Sầm Anh liền dùng hai ngón tay này tách âm thần em, nước ấm liên tục đi vào, nhẹ nhàng vuốt ve huyệŧ cậu, lộ ra khe hở của cửa huyệt.

Lục Tử Chiêm thỏa mãn gật đầu, ƈôи ŧɦịŧ bị cảnh xuân này làm cho căng phồng lên, qυყ đầυ đau đến đỏ tím, không kịp chờ đợi nữa, giương cao đầu.

Sầm Anh khiếp đảm, trúc trắc lấy ngón tay đụng vào huyệŧ, phía dưới cắn càng chật hơn, chờ xấu hổ tan đi, cậu mới đưa ngón trỏ xoa nắn hạt châu.

Đầu tiên là nhẹ nhàng, kɦoáı ƈảʍ không mãnh liệt bao nhiêu, Sầm Anh khẽ run chân, tới gần cao trò, cậu đắm chìm trong du͙ƈ vọиɠ, còn ngại không đủ sức mà xoa mạnh hơn, dùng sức xoa nắn huyệŧ, sảng khoái đến nỗi ngón chân cong lại.

Lục Tử Chiêm thấy ánh mắt cậu trở nên mông lung, khuôn mặt trắng như tuyết đỏ bừng, thân thể trắng nõn giống như điêu khắc, đầṳ ѵú cứng lên, căng tròn, đỏ tươi ướŧ áŧ.

Hắn không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, khắc chế ham muốn liếʍ ɭáρ đầṳ ѵú của cậu, vươn ngón giữa của tay trái ra, thừa dịp huyệŧ chảy nước, xen vào trong.

Sầm Anh run lẩy bẩy, cắn răng tìm tòi cái miệng nhỏ bên trong âm thần, miễn cưỡng đâm vào một nửa ngón tay, cảm giác được một trận đau nhói, cậu nhíu mày lại, nức nở nói.

"Đau quá..." Nước mắt lưng tròng nhìn Lục Tử Chiêm bằng cách đáng thương, bất lực.

Lục Tử Chiêm quỳ gối giữa hai chân cậu, nắm tay cậu, chiều chỉnh tốt phương hướng đâm vào nơi sâu nhất.

"Em sờ nhiều vào, đừng đâm hỏng bản thân."
Sầm Anh bỗng dưng khịt khịt mũi.

"Cậu biết rõ là trên giường tôi đều nghe theo lời cậu, căn bản là không biết làm trò gì, cậu đừng dằn vặt tôi."
Lục Tử Chiêm vội vã cúi đầu nhận sai, nắm chặt tay Sầm Anh, toàn tâm toàn ý dạy cậu mở rộng, chờ đến khi huyệŧ có thể chịu được ba ngón tay đi vào, hắn ôm cậu ngồi lên eo mình, đỡ ƈôи ŧɦịŧ đi vào.

Lúc trước hắn bảo đảm với Sầm Anh không chơi trò gian gì, sợ chọc giận Sầm Anh,, chỉ dám làm theo quy củ, chậm rãi đâm rút.


Sầm Anh theo thói quen thích thô bạo, mỗi lần đều là bị theo đến chết đi sống lại, ngoại trừ khiais cảm thì không biết cái gì nữa.

Lúc này Lục Tử Chiêm vô cùng dịu dàng, kiên trì đâm rút bên trong vách tường của Sầm Anh.

Sầm Anh bị qυყ đầυ đâm rút, rêи ɾỉ nói.

"A...!Cậu đâm chậm một chút, bụng tôi hơi xót." Lục Tử Chiêm nghe lời giảm tốc độ lại, kɦoáı ƈảʍ như dòng nước cuốn tới, cao trào ba, bốn lần, Sầm Anh cũng không phát hiện ra.

Lục Tử Chiêm cảm giác được Sầm Anh hút mình rất chặt, vách tường hơi mấp máy, lừa cậu nói.

"Phía dưới em lại chảy nước rồi."
Sầm Anh tin là thật, càng co rút lại, âm huyệt bên trong lại càng tràn ra thuê triều vô hạn.

Lục Tử Chiêm biết cao trào cậu qua đi rồi, sẽ cảm thấy vô cùng khó chịu, thức thời lui ra, ƈôи ŧɦịŧ vẫn còn cứng lên, chăm sóc Sầm Anh thoải mái như vậy, còn hắn lại càng ngày càng khó chịu.

Cọ cọ dâʍ ŧɦủy̠ trơn trượt, Lục Tử Chiêm dò hỏi cậu.

"Em bảo làm một lần nhưng anh còn chưa bắn, anh đi vào một lần nữa ha?"
Sầm Anh mệt mỏi, đặt cằm ở bả vai hắn, hừ nhẹ nói.

"Cậu phải bắn sau đó rửa sạch cho tôi."
Lục Tử Chiêm nâng mông Sầm Anh lên, chậm rãi động thân đi vào.

Sầm Anh ôm gáy Lục Tử Chiêm, bị hắn đỉnh lộng giống như chiếc thuyền đơn độc ngoài biển, không cách nào giãy dụa, chỉ có thể bị nuốt sạch.

Mây mưa qua đi, Sầm Anh nằm nhoài ra mép bồn tắm, giống như con mèo lười biếng, Lục Tử Chiêm gọi cậu hầu hạ bôi thuốc, cuối cùng vẫn là hắn lao tâm lao lực chăm sóc cậu.

Lục Tử Chiêm khó giải thích được, gọi Sầm Anh.

"Tiểu tổ tông, lần trước anh nói câu nào sai? Con giận anh đến bây giờ?"
Sầm Anh đem mặt chôn trong khuỷu tay, chỉ để lộ ra nửa khuôn mặt, liếc nhìn hắn, mí mắt hạ xuống, che đi đồng tử màu nâu nhạt, lãnh đạm không chớp mắt.

Lục Tử Chiêm thấp thỏm nhìn cậu, thật lâu mới nghe được cậu nói ra một câu tiếng Nga phức tạp.

"Я люблю тебя." Nói xong ranh mãnh nhìn Lục Tử Chiêm cười cười, sau đó dùng tiếng Trung nói rằng.

"Nếu cậu hiểu câu nói này, cậu sẽ biết vì sao tôi giận cậu.".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương