3.
Tôi và Hạ Tử Tinh ngay khi vừa bước vào đình, chưa đợi Hạ Tử Tinh mở miệng, tôi đã nói với bóng lưng nam sinh trong đình bằng giọng điệu chế nhạo.
“Chính là cậu thích tôi đây sao? Cũng không tự lấy gương soi lại bản thân mình đi, cậu nghĩ mình là ai mà có mặt mũi nói thích tôi? Cậu có đẹp bằng một phần mười bạn trai của tôi không? Cậu vừa mắt mù vừa….”
Nhưng tôi còn chưa nói xong nam sinh liền từ từ đứng dậy, xoay người lại.
Nhìn thấy gương mặt đó, hai chân tôi mềm nhũn suýt chút nữa ngã ngửa.
Đây tuyệt đối là đóa hoa nở trên núi cao, chàng trai trong mơ của mọi cô gái ở Hồ Đại, Tống Khanh.
Chiều cao 1m83, chỉ tính mỗi chân đã dài tới 1m2! Dáng người ngay thẳng, sống mũi cao đỡ lấy cặp kính cận dây vàng rất mảnh, đặc biệt là đôi bàn tay trắng nõn thon dài, khiến cho người có đôi bàn tay như tôi, vừa nhìn liền muốn chiếm làm của riêng.
A!
“Thật xin lỗi, tôi mắng nhầm người rồi.”
Nói xong, tôi kéo tay Hạ Tử Tinh bỏ chạy.
Tuy nhiên, tôi còn chưa kịp chạy, Tống Khanh mỉm cười mở miệng.
“Là tôi, Lục Chi Dao.

Cậu không mắng nhầm đâu.”

Tôi sốc đến ngây người tại chỗ.
“Tôi vẫn chưa ở trước mặt tỏ tình với cậu, cậu chắc chắn muốn đi chứ?”
Hai chân tôi thật sự nhũn ra rồi.
“Cậu…cậu nói cái gì?”
“Không phải cậu đã nói, nếu thực sự thích cậu thì phải đến trước mặt tỏ tình với cậu sao?”
Lúc này tôi mới chú ý đến trong tay Tống Khanh đang cầm một bó hoa hồng.
Tôi không thể tin được nhìn cậu ta: “Bài viết trên Tường Tỏ Tình là cậu viết cho tôi à?”
“Không phải.”
Tôi nói rồi mà, hotboy trường làm sao có thể thích tôi.
“Là bạn cùng phòng của tôi.”
Tôi: “….”
“Thật xin lỗi, không ngờ cậu ấy lại gây ra xôn xao như vậy, đợi đến lúc tôi biết thì cũng đã không kịp nữa rồi.

Xin lỗi, mấy ngày nay đã gây rắc rối cho cậu rồi.”
“Cậu thích Lục Chi Dao?”
Hạ Tử Tinh cũng kinh ngạc không kém nhìn Tống Khanh, những lời nói kiêu ngạo mà cậu nói trước đấy đều biến mất, lập tức trở thành một chú cún nhát gan.

Điều này cũng không thể trách Hạ Tử Tinh.
Nếu xét về ngoại hình và khí chất, Hạ Tử Tinh miễn cưỡng chỉ chạm đến đầu gối của Tống Khanh.
Hình ảnh trong tưởng tượng “Nếu nhìn thấy tôi có bạn trai, lại còn đẹp trai như vậy, khẳng định sẽ khiến cậu ta tức đến hộc máu.” Trực tiếp tan thành mây khói.
Tống Khanh thành thật gật đầu với Hạ Tử Tinh: “Ừ.”
Tôi lúc này mới hồi thần: “Tống Khanh, cậu có phải mấy ngày nay phát sốt, não cũng bị sốt hỏng rồi đúng không?”
Tống Khanh điềm tĩnh mỉm cười: “Cậu thấy trạng thái của tôi giống không bình thường sao?”
Tôi chưa mở miệng, Hạ Tử Tinh đã vỗ trán: “Tôi biết rồi, cậu chơi trò chơi đại mạo hiểm thua phải không?”
Tống Khanh: “…..”
Tôi: “….”

Tống Khanh nghiêm túc nhìn tôi: “Tôi nghiêm túc, Lục Chi Dao, tôi thích cậu.”
Không khí lúc này đột nhiên đông cứng lại, ngay cả gió cũng ngừng thổi.
Đường đường là hotboy số một trường Hồ Đại lại đi tỏ tình với tôi sao?
Bây giờ là ban ngày mà? Sao tôi lại có cảm giác như mình đang mơ vậy?
Tôi thậm chí còn quên mất nên trả lời thế nào.
Ba người cứ thế đứng im bất động, cho đến khi tiếng chuông điện thoại của Hạ Tử Tinh phá vỡ sự im lặng ngượng ngùng.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Tử Tinh vỗ vỗ vai tôi: “Miêu Miêu tìm tôi có việc, tôi đi trước đây.

Lục Chi Dao, tôi lát nữa sẽ gọi điện cho chú Lục, hỏi xem có phải là mồ mả tổ tiên nhà cậu đang nghi ngút hương khói hay không.”
Nói xong, cậu ý vị thâm trường (hổ thẹn) liếc nhìn Tống Khanh, sau đó chuồn mất.
“Ôi, Hạ Tử Tinh, cậu đúng là cái đồ khốn nạn.”
Đừng bỏ lại tôi ở đây một mình chứ, tôi tức đến giậm chân.
Tên kh.ốn trọng sắc khinh bạn.
Tống Khanh có vẻ cảm thấy rất hài lòng khi Hạ Tử Tinh rời đi, thật giống như bức tranh cuối cùng đã trở lại với dáng vẻ bình thường.

Ăn khớp với bức tranh về câu chuyện của một đôi nam nữ, mà không có sự xuất hiện của một người khác làm loạn.
Bắt gặp ánh mắt chân thành của Tống Khanh, tôi cuối cùng cũng đầu hàng.
Tôi hít một hơi thật sâu: “Được thôi, cậu nói cậu thích tôi.


Lý do là gì?”
“Thích một người cần có lí do sao?” giọng nói của Tống Khanh tươi mát, đặc biệt dễ nghe.
“Không cần sao?”
“Phải cần sao?”
Tôi: “….”
Cậu muốn cùng tôi tái hiện lại tác phẩm kinh điển của Stephen Chow hay gì?
“Nếu cậu rảnh rỗi không có việc gì làm, thì đi tìm người khác mà chơi, tôi không tiếp cậu nữa.” Nói xong, tôi quyết định cũng chuồn đi.
Nhưng Tống Khanh thật đẹp trai, tôi chạy suýt chút nữa không khép nổi chân.
Sau lưng truyền đến giọng nói dễ nghe của Tống Khanh: “Cậu không từ chối, vậy tôi coi như cậu đã đồng ý rồi, sáng mai đưa cậu đi ăn sáng.”
Tôi: “….”
Ch.ết t.iệt, vốn dĩ muốn dạy cho tên cầm thú đăng tôi lên Tường Tỏ Tình, kết quả là tiền mất tật mang.
Ai cũng đừng nói chuyện với tôi, tôi cần yên tĩnh ba ngày!
- Còn nữa -.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương