Bạch Nguyệt Quang Trở Về Rồi
Chương 10: Chương 10


Buổi ra mắt của BLUE đang diễn ra sôi nổi.
Vu Trinh và Tưởng Thiên Du cùng có mặt tại buổi ra mắt của BLUE, tuy không có tay trong tay như những đôi nam nữ khác, nhưng Tưởng Thiên Du chịu tới bữa tiệc này chứng tỏ anh ta có để ý mặt mũi cho Vu Trinh, người chung quanh tự nhiên sẽ nghĩ xem quan hệ của hai người này không bình thường.
Bởi vì tiệc mừng khánh công và buổi ra mắt được tổ chức cùng nhau, nên Vu Trinh chọn địa điểm rất lớn, mặt bàn bố trí xinh đẹp tinh xảo, bên cạnh còn bày biện đồ ăn và rượu ngon cho khách hàng tự lựa chọn.

Ánh sáng và hiệu ứng của toàn bộ hội trường hoà hợp lẫn nhau, không quá sáng, tạo ra một vẻ đẹp tuyệt vời.
Đêm nay Vu Trinh hoàn toàn xứng đáng là nhân vật chính, cô mặc lễ phục định chế, mặt mày rạng rỡ, hơn nữa còn có Tưởng Thiên Du trợ uy, như thêu hoa trên gấm, bữa tiệc lộng lẫy cũng khó nén được hào quang của cô với tư cách nhân vật chính.
Không ít người đến khen cô, Vu Trinh rất hài lòng với vẻ mặt nịnh bợ của người xung quanh, cô thong dong khiêm tốn đáp ứng, đương nhiên nội tâm rất hưởng thụ loại hư vinh được người ta tâng bốc này.
Triệu Tú Tú ở cách đó không xa nhìn bộ dáng ra vẻ rụt rè của Vu Trinh, khinh thường trợn trắng mắt, nhưng mà Tưởng Thiên Du chịu xuất hiện trợ uy cho Vu Trinh lại nằm ngoài dự liệu của cô ta.
Trong bữa tiệc người quen biết Tưởng Thiên Du đều tới chào hỏi cho quen mặt, Vu Trinh liền đi nơi khác tiếp khách, Triệu Tú Tú liền thừa dịp này đi lên chào hỏi Vu Trinh, “Lần show này làm rất giống đấy, tốn không ít công phu đâu nhỉ? ”
Vu Trinh nhìn người phụ nữ dáng người cao gầy trước mắt này, ăn mặc thời thượng xinh đẹp, mím môi cười cười nói: “Có anh Thiên Du giúp đỡ, cũng chẳng tốn bao nhiêu công phu.


Triệu Tú Tú là bạn thân của Lâm Thanh Diệu, Vu Trinh không thích cô ta lắm, nhưng tiệc mừng lần này lại là cô chủ động mời Triệu Tú Tú đến.
Vu Trinh không thích Triệu Tú Tú, Triệu Tú Tú cũng không thích cô ta, thậm chí Triệu Tú Tú cảm thấy Vu Trinh vì cô và Lâm Thanh Diệu có quan hệ tốt, cố ý khiến cô không thoải mái, hơn nữa sau khi Vu Trinh thông đồng với Tưởng Thiên Du, loại cảm giác này càng mãnh liệt, ví dụ như đoạn thời gian trước, Vu Trinh thay người phát ngôn của BLUE.
Vốn lúc trước người phát ngôn của BLUE là nghệ sĩ dưới trướng Triệu Tú Tú, hợp đồng vẫn chưa hết hạn, Vu Trinh lại thẳng tay thay đổi, Triệu Tú Tú đi lý luận với cô ta, Vu Trinh nói đó là đại diện trước ký, cô ta không nhận.
Nói chung thương hiệu không phải dễ thay đổi đại điện, BLUE mặc dù là một thương hiệu nhỏ, nhưng quy mô công ty đã phát triển trưởng thành, miễn là không có lỗi gì lớn, các đại diện sẽ không dễ dàng thay thế, thay đổi rất rắc rối.

Vu Trinh sở dĩ có thể lấy được chỗ đại diện này, là dựa vào Tưởng Thiên Du ra mặt trực tiếp nói chuyện với lãnh đạo tổng bộ BLUE.
Càng đáng hận chính là, Triệu Tú Tú chân trước vừa đi, chân sau liền nhận được thư mời Vu Trinh gửi cho cô, mời cô đến tham gia buổi ra mắt BLUE, tâm tư khoe khoang kia quá rõ ràng, cho nên lần này Triệu Tú Tú tới nơi này, là mang theo lửa giận.
Triệu Tú Tú cười rất thâm ý: “Hai ba câu không rời Tưởng Thiên Du, cô sợ người khác không biết cô quan hệ tốt với Tưởng Thiên Du? ” Cô cố ý đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, lại nói: “Thật sự là một đại thụ lớn để dựa lưng hóng mát, quả nhiên sau khi nhờ được Tưởng Thiên Du thì khí chất cũng thay đổi, ai có thể nghĩ đến đại diện Vu phong quang như này mà lúc đi học lại giống như con hầu nhà quê đi theo phía sau Diệu Diệu.

Lần đó cô mặc trộm quần áo của Diệu Diệu còn bị bọn này bắt gặp, chậc chậc, thế nào, ăn cắp quần áo Diệu Diệu vẫn chưa đủ, bây giờ Diệu Diệu không còn nữa, còn muốn trộm chồng cậu ấy? ”

Vu Trinh ghét nhất chính là người khác nhắc tới cô “trước kia”, ai cũng có trước kia không chịu nổi, cô cũng hận bản thân trước kia, nhưng hôm nay là ngày tốt của cô, cô không muốn chấp nhặt với Triệu Tú Tú, Vu Trinh nén giận, nói: “Nếu cô đến tham gia tiệc mừng công của tôi thì vui vẻ tham gia, đề tài không liên quan đến tiệc mừng cũng không cần phải nói ra, huống chi tôi và anh Thiên Du là đường đường chính chính.


“Đường đường chính chính? Ai chẳng biết chút tâm tư kia của cô, Diệu Diệu vừa đi cô liền chạy tới tái giá với người ta, nếu Diệu Diệu còn sống, có thể đến lượt cô chắc? ”
Vu Trinh cười rộ lên, “Tiếc thật đấy, cô ta không còn nữa.


Lời này đâm Triệu Tú Tú một cái, hơn nữa lúc này trên mặt Vu Trinh còn mang theo nụ cười, tiểu nhân đắc chí loại khiêu khích này rất rõ ràng.
Triệu Tú Tú kìm nén lửa giận, nói: “Cô có được ngày hôm nay không phải là dựa vào khuôn mặt này lớn lên giống Diệu Diệu vài phần sao? Tưởng Thiên Du chẳng qua chỉ coi cô là thế thân, loại chuyện thế thân này ai làm chẳng được? Cô cũng đừng quên tôi làm gì, sau này công ty chúng tôi tuyển người tôi liền tuyển mấy người giống Diệu Diệu, chọn xong rồi đưa đến trước mặt Tưởng Thiên Du, cô cảm thấy anh ta có muốn hay không? ”
Lời này khiến Vu Trinh rất không thoải mái, đầu ngón tay cô nhéo nhéo, trên mặt lại cười nói: “Anh ấy có muốn hay không cô cứ thử đi sẽ biết.


Tưởng Thiên Du bên kia đang nói chuyện với người khác, ngẫu nhiên sẽ liếc mắt nhìn Vu Trinh một cái, nhìn thấy Triệu Tú Tú cùng Vu Trinh đứng chung một chỗ, Tưởng Thiên Du khẽ nhíu mày một chút, chào hỏi người khác rồi đi về phía hai người.
Triệu Tú Tú đang tức giận nhìn thấy Tưởng Thiên Du liền càng tức giận, lập tức bày vẻ mặt trào phúng nói với Tưởng Thiên Du: “Không phải anh luôn luôn rất khiêm tốn sao? Lúc tôi mở party cũng chưa thấy anh tích cực như vậy, cô Vu người ta mở tiệc mừng anh liền tích cực như vậy, xem ra anh rất để ý cô Vu đây?”
Triệu Tú Tú và Lâm Thanh Diệu quen biết nhau từ nhỏ, tự nhiên cũng biết Tưởng Thiên Du, đám người bọn họ đều lớn lên với nhau từ nhỏ, hơn nữa lại là bạn thân của Lâm Thanh Diệu, cô cũng chẳng sợ vị Tưởng tổng tên tuổi lừng lẫy này như người ngoài.
Vẻ mặt Tưởng Thiên Du không thay đổi nhiều, nói: “Mọi người đã quen biết nhau từ nhỏ, bữa tiệc này cũng là cô Vu phí tâm đi làm, tôi đến tham gia cũng không có gì.


Triệu Tú Tú cười lạnh một tiếng nói: “Chậc chậc chậc, lúc Diệu Diệu còn sống tôi cũng chẳng thấy anh để ý đến người khác như vậy, Diệu Diệu vừa đi, anh ngược lại vì người ta mà bận trước bận sau, xem ra cô Vu thế thân đây anh dùng rất thuận tay nhỉ? Anh nói Diệu Diệu ở trên trời biết có một người phụ nữ giúp cậu ấy chăm sóc chồng, cậu ấy sẽ vui hay buồn? ”
Cô cố ý tăng thêm hai chữ “chăm sóc”, hơn nữa còn không khách khí chút nào, chỉ thẳng Vu Trinh chính là thế thân.

Xung quanh còn có khách, lời này của Triệu Tú Tú chính là nhục mạ thẳng mặt Vu Trinh, chút mặt mũi cũng không để lại.
Vu Trinh nghe thấy xung quanh có người nghị luận, hôm nay cô vốn nên nổi bật, cô mời Triệu Tú Tú đến, chính là muốn Triệu Tú Tú từng là bạn thân của Lâm Thanh Diệu nhìn phong quang hôm nay của cô.


Nhưng cô không nghĩ đến Triệu Tú Tú lại trực tiếp xé rách mặt, ngay trước mặt Tưởng Thiên Du cũng dám nhục nhã cô như vậy.

Cô vừa ủy khuất vừa phẫn nộ, một cỗ lửa giận bùng lên trong lòng, cô cắn chặt răng, cũng không dám nói một câu.

Dù sao Triệu Tú Tú và Tưởng Thiên Du cùng nhau lớn lên từ nhỏ, Triệu Tú Tú và Lâm Thanh Diệu vẫn là bạn thân, cho dù chỉ là dựa vào Tưởng Thiên Du cô cũng không dám khiêu khích lại giống như Triệu Tú Tú khiêu khích cô.
Nhưng mà, lúc tức đến phát run, một đôi tay đột nhiên ôm lấy eo cô, nhẹ nhàng đỡ một cái, giống như đang trấn an.

Sau đó cô nghe được trên đỉnh đầu truyền đến giọng của Tưởng Thiên Du, “Cô Vu là cô Vu, Diệu Diệu là Diệu Diệu, Triệu Tú Tú, mọi người đều không còn là trẻ con, cái gì nên nói cái gì không nên nói, chú ý một chút.


Giọng điệu Tưởng Thiên Du lạnh lùng, rõ ràng là đang cảnh cáo.
Tưởng Thiên Du che chở Vu Trinh như vậy quả thực ngoài ý muốn của Triệu Tú Tú, cô tức giận đến mức cười ngược lại, nói: “Được thật đấy, thật không ngờ Tưởng Thiên Du anh còn dám che chở một đứa con gái khác ngoài Diệu Diệu, được thôi, coi như tôi nhiều miệng, vậy tôi liền chúc hai vị sớm sinh quý tử, đầu bạc răng long.


Triệu Tú Tú nghiến răng nghiến lợi nói xong, hừ lạnh một tiếng rồi đi thẳng.
Vu Trinh nhìn thoáng qua Tưởng Thiên Du, có chút lo lắng Tưởng Thiên Du sẽ mất hứng, dù sao cũng là vì cô, anh mới trở mặt với bạn từ nhỏ.
Nhưng Tưởng Thiên Du cũng không tức giận, thấy cô nhìn qua lại còn an ủi một câu, “Không cần để ý tới cô ta, sau này nếu cô ta còn tìm em gây chuyện, em cứ nói cho anh biết.


Giọng điệu này, ý tứ bao che khuyết điểm mười phần.
Vu Trinh cười cười với anh, “Sẽ không, em sẽ không để trong lòng đâu.



Trong lòng cô rất ấm áp, thật không ngờ Tưởng Thiên Du sẽ bảo vệ cô, hơn nữa còn vì bảo vệ cô, lại không khách khí chút nào với bạn thân của Lâm Thanh Diệu.
Edit và beta bởi Nhà Nhỏ Của Chanh…………………………………………………………..
Hứa Nghiên Bách muốn nhanh có kết quả, hai ngày sau báo cáo giám định liền đưa đến phòng làm việc của anh.

Năm đó sau khi Lâm Thanh Diệu mất tích, cảnh sát đã lưu mẫu DNA của cô, kết quả giám định cho thấy, DNA trên tóc Trần Nhược Tố anh cung cấp giống hệt DNA Lâm Thanh Diệu còn sót lại, có thể xác định hai người này là cùng một người.
Mặc dù Hứa Nghiên Bách đã sớm nhận định Trần Nhược Tố chính là Lâm Thanh Diệu, nhưng mọi chuyện sợ nhất chính là chuyện ngoài ý muốn, dù sao số lần mừng hụt cũng đã quá nhiều.
Kết quả giám định này coi như cho anh uống một viên thuốc an thần, anh vội vàng mở giám định ra, sau khi nhìn thấy kết quả lại trầm mặc rất lâu, trong lúc nhất thời anh cũng không biết nên làm gì.
Hứa Nghiên Bách rất rõ ràng, mấy năm nay mình ôm mong chờ trống trải kỳ thật chính là đang tự lừa mình dối người, anh chỉ là không cam lòng, không cam lòng thừa nhận cô thật sự rời đi.

Mà hiện tại, anh biết, Lâm Thanh Diệu còn sống tốt, sống trên cùng một mảnh trời đất với anh, anh muốn thấy cô lúc nào cũng có thể thấy.
Chỉ là, chuyện Lâm Thanh Diệu còn sống có nên nói cho người khác hay không, nhất là Tưởng Thiên Du.
Tưởng Thiên Du sáng sớm nhận được điện thoại của Hứa Nghiên Bách, Hứa Nghiên Bách nói có việc đến tìm anh, đã đến cửa nhà anh, Tưởng Thiên Du nhìn thoáng qua thời gian, sáng sớm như vậy tới tìm anh, ước chừng là có việc gấp.
“Có chuyện gì vậy? Có bất tiện không? ”
Tưởng Thiên Du theo bản năng nhìn thoáng qua lầu, nói: “Không, cậu chờ tôi.


Hứa Nghiên Bách đỗ xe ở gara ngầm trong nhà Tưởng Thiên Du, dưới lầu biệt thự còn có một tầng hầm, Hứa Nghiên Bách trực tiếp đi thang máy.
Thang máy thẳng vào nhà, vừa xuống thang máy Tưởng Thiên Du liền hỏi anh, “Có chuyện gì quan trọng mà đến tìm tôi sớm như vậy? ”
Tưởng Thiên Du bưng hai tách cà phê đặt lên bàn trà, lại chào hỏi: “Ở chỗ này đừng khách khí, lại đây ngồi.


“Cũng không có chuyện gì, chính là có chút chuyện muốn hỏi cậu một chút.”
“Hả? Chuyện gì vậy? ”
Hứa Nghiên Bách còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy tiếng bước chân vang lên trên lầu, anh theo bản năng nhìn qua, chỉ thấy Vu Trinh từ trên lầu đi xuống, cô mặc một bộ đồ ngủ thắt lưng, làn váy vừa vặn che qua mông, rất gợi cảm.
Ánh mắt Hứa Nghiên Bách híp lại, sớm như vậy ở chỗ này nhìn thấy Vu Trinh, còn mặc đồ ngủ loại như vậy, người sáng suốt đều biết có chuyện gì xảy ra.

Vu Trinh đại khái cũng không ngờ Hứa Nghiên Bách lại đến sớm như vậy, cô xấu hổ nói một tiếng xin lỗi, lập tức liền luống cuống tay chân ôm ngực vội vàng đi lên lầu.
Sắc mặt Tưởng Thiên Du cũng không có thay đổi quá lớn, anh hỏi: “Nói đi, muốn hỏi tôi chuyện gì.


Hứa Nghiên Bách đã rõ, nhìn thấy Vu Trinh ở chỗ này anh thở phào nhẹ nhõm, đã như vậy, anh chẳng có gì để hỏi.
Hứa Nghiên Bách nói: “Nếu cậu đã có khách thì ngày khác tôi sẽ đến thăm, có một số lời, tôi muốn nói riêng với cậu.


“Không có gì, chúng ta có thể đi thư phòng.”
“Lần sau đi, tôi đi trước.”
Hứa Nghiên Bách đi về phía cửa thang máy, Tưởng Thiên Du một đường đưa tới, lúc thang máy sắp đóng lại, Hứa Nghiên Bách nghe Tưởng Thiên Du nói một câu: “Tôi chỉ là quá nhớ cô ấy.


Trên mặt Tưởng Thiên Du mang theo vài phần ngưng trọng, Hứa Nghiên Bách cười cười nói: “Cậu nhớ ai, chính cậu biết là tốt rồi, không cần nói cho tôi biết.


Hứa Nghiên Bách tới đây chính là muốn hỏi tưởng Thiên Du và Vu Trinh rốt cuộc có quan hệ gì, anh biết hai người này lui tới rất thân thiết, nếu giờ đã tận mắt nhìn thấy, vậy anh cũng không cần có gánh nặng gì nữa.
Năm đó Tưởng Thiên Du vội vàng tuyên bố Lâm Thanh Diệu tử vong, Dương Vân bởi vì chuyện này mà không thể tha thứ cho Tưởng Thiên Du.
Tất cả mọi người đều cảm thấy Tưởng Thiên Du lạnh bạc vô tình, nhưng anh lại có thể lý giải Tưởng Thiên Du, cậu ta làm ra vẻ lạnh bạc, không có nghĩa là cậu ta không yêu Lâm Thanh Diệu, chỉ là giống như cậu ta đang thừa nhận, quá yêu Lâm Thanh Diệu, từng ánh mắt đều có ký ức quen thuộc, bởi vì quá nhớ, cho nên đem tất cả đồ đạc của cô cất đi, thay vì mờ mịt đi làm một ít chuyện vô ích, còn không bằng trực tiếp coi cô đã chết, không tồn tại, hoặc là khi cô chưa từng xuất hiện.
Có đôi khi tự lừa mình dối người cũng không phải là một chuyện giải thoát.
Dù sao cảm giác mong chờ ấy rất tuyệt vọng, thật sự quá đau khổ.
Ba năm qua, anh chính là đau khổ như thế, có không biết bao nhiêu chờ mong, lần lượt thất vọng đả kích, Tưởng Thiên Du dùng tự lừa mình dối người tìm kiếm giải thoát, anh lại ở bên dày vò tìm kiếm một đường sinh cơ.
Bây giờ, tất cả mọi người đã được giải thoát, cậu ta đã có một người phụ nữ khác, mà kỳ vọng của anh cũng đã trở lại.
Đã như thế, anh cũng không cần phải có gánh nặng gì nữa.
Lâm Thanh Diệu thanh mai trúc mã của Tưởng Thiên Du, sớm đã bị cậu ta tuyên bố đã chết, bây giờ Lâm Thanh Diệu thuộc về anh..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương