Bạch Kiếm Linh Mã
-
Chương 11: Trúng độc được thuốc gặp thù địch
“Huyết Si” Lôi Mãnh hoảng kinh, trầm giọng nói:
- Tiểu Cung chủ, mỗ... mỗ cảm thấy dường như độc tính... bắt đầu thuyên giảm rồi.
Vân Dật Long đã đi đến cạnh Linh mã nghe nói ngoảnh lại nhìn Huyết Si, tung mình lên lưng ngựa, buông giọng nhạt nhẽo:
- Trên cõi đời chẳng có thuốc độc nào không giải mà tự thuyên giảm cả. Lôi Mãnh, nên nhớ là Vân Dật Long và Kim Bích Cung đều không thể nào thiếu lão được.
Sở Mộng Bình cũng lo sợ buột miệng nói:
- Vân công tử... định đi đâu vậy?
Vân Dật Long bình thản cười:
- Sở cô nương đã biết tại hạ định đi đâu rồi mà!
Sở Mộng Bình nhẹ bước đi về phía Vân Dật Long buồn bã nói:
- Vân công tử, tôi mong là mình không biết, và cũng mong là công tử đừng đến nơi ấy, mặc dù tôi biết là không thể được. Vân công tử còn nhớ những gì tôi đã nói với công tử ở trên Phong Hà Lĩnh không?
Dứt lời người đã đi đến trước đầu ngựa của Vân Dật Long, đưa tay nắm lấy dây cương, ngước lên đăm mắt nhìn Vân Dật Long, lộ vẻ vô vàn quyến luyến.
Vân Dật Long quét mắt nhìn thấy hai giọt lệ long lanh treo nơi khóe mắt nàng, mặt chàng thoáng co giựt, song vẫn bình thản nói:
- Sở cô nương, Vân mỗ nhớ, những cũng mong cô nương hãy ghi nhớ những gì Vân mỗ đã nói.
Sở Mộng Bình lắc đầu ão não:
- Vân công tử, tôi không muốn nghe những lời ấy nữa, tôi... tôi muốn được cùng đi với công tử.
“Huyết Si” Lôi Mãnh tự nãy giờ vẫn dõi mắt theo Vân Dật Long ánh mắt chân thành và thần sắc kích động kia đã biểu hiện rõ ràng nỗi lòng dào dạt của lão, hai tay đưa ra sau chỏi vào thân cây, gắng gượng đứng lên nói:
- Tiểu Cung chủ, Kim Bích Cung thiếu Huyết Si cũng chẳng ảnh hưởng nhiều lắm, nhưng nếu không có tiểu Cung chủ thì Kim Bích Cung cũng sẽ tiêu tan, Lôi Mãnh sống cũng vô dụng.
Vân Dật Long nhếch môi cười:
- Lôi Mãnh, lão nên biết khắp thiên hạ không nơi nào là Linh mã chẳng thể đặt chân đến, Vân Dật Long là chủ nhân của Bạch Kiếm Linh Mã, hãy nhớ lấy lời nói của Vân mỗ.
Đoạn quay sang Sở Mộng Bình nói tiếp:
- Sở cô nương, nếu cô nương đi cùng Vân mỗ, lỡ Vân mỗ bại thì việc thoát thân hết sức bất tiện, hơn nữa, Vạn Liễu Bảo cũng không nên dây dưa thêm cường địch nữa.
Sở Mộng Bình phụng phịu:
- Mộng Bình bất chấp hết!
Hai giọt lệ đã trào ra khóe mắt, lăn dài xuống má.
Sở Nam Nhạn thấy vậy, lòng vô vàn đau xót, thở dài trầm giọng nói:
- Vân công tử, lão phu cũng chẳng sợ gì việc dây thêm cường địch nữa.
Vân Dật Long ngẩn người, bỗng vung tay điểm vào huyệt ngủ của Sở Mộng Bình, đoạn giật dây cương cười dài:
- Ha ha... Sở bá bá hẳn là phải lo sợ cho sự sống chết của lệnh ái...
Linh mã khua động tiếng chuông lảnh lót, lao vút đi như tên bắn, biến mất trong đêm tối mịt mùng.
“Huyết Si” Lôi Mãnh cảm động đến hai giọt lệ lăn dài xuống, lẩm bẩm nói:
- Tiểu Cung chủ lúc nào cũng có rất nhiều lý do để viện vào, tuổi trẻ thế này có thể gánh vác được là bao?
Sở Nam Nhạn đưa mắt nhìn ái nữ nằm hôn mê dưới đất, trên má nàng vẫn còn treo hai giọt lệ long lanh, bọn tráng hán ngây ngẩn đứng quang, tử thi ngổn ngang trên mặt đất, một đêm thật thê lương.
oOo
Một dãy núi quanh có khúc khuỷu nằm vắt ngang trên một ngọn đồi bằng phẳng, theo truyền thuyết xa xưa, từng có một con rồng xanh nằm trên dãy núi ấy. Hai bên dãy núi, cây phong mọc thành hàng, lá phong rơi rụng đắp thành một con đường đỏ dài hun hút.
Dưới ánh trăng, trên lũy đá cao trên đỉnh núi lúc này có một cô bé áo đỏ và một lão nhân độc nhãn râu bạc đang đứng đối diện nhau, vẻ mặt hai người đều hết sức nghiêm nghị, dường như đang tranh luận điều chi đó.
Bỗng, tiếng chuông lảnh lót vang đến, cô bé áo đỏ liền biến sắc mặt, hối hả nói:
- Lão có chịu đưa hay không?
Lão nhân độc nhãn trầm giọng:
- Ngươi chưa cho biết dùng để làm gì, và cũng không chịu nói ra Huyết Giao hiện giờ đang ở đâu?
- Đó là việc riêng của tôi, khi nào tiểu thư đến, tự tôi sẽ báo lại, lão hà tất thắc mắc?
- Tiểu thư đã phái ba chúng ta theo dõi hắn, sao lại bảo là không liên quan đến lão phu được?
Cô bé áo đỏ tức tối giậm chân:
- Thôi dẹp, đưa đây mau, miễn là tiểu thư không quở trách các ngươi được rồi, mau lên, mọi sự Diễm Hồng này gánh chịu hết.
Lão nhân độc nhãn trầm giọng:
- Diễm Hồng, đây là một đại sự của Bằng Thành chúng ta, tuyệt đối không được bồng bột nóng nảy, việc gì cũng nên bàn bạc kỹ lưỡng, hà tất nóng giận thế này?
Tiếng chuông rõ dần, Diễm Hồng vội nói:
- Các người đã để cho Linh mã vuột mất, tiểu thư đã sắp đến đây rồi, để xem các người trả lời như thế nào, việc mình phụ trách thì mình tự lo liệu lấy, không đưa thì thôi, để rồi không ai cầu khẩn được ai cả.
Lão nhân độc nhãn tái mặt, một mắt tinh quang lóe lên, như lại muốn phát tác, song nén lại cười giả lả nói:
- Diễm Hồng tiểu muội muội, chẳng phải bọn này không tận tâm, thực sự là Vân Dật Long không hề đi qua nơi ấy, khi gặp tiểu thư xin hãy nói giúp cho lão phu, tiểu thư thương tiểu muội muội và Tuyết Ảnh muội nhất mà.
Đoạn thò tay vào lòng lấy thuốc. Ngay khi ấy, một con ngựa trắng phóng lên Phong Hà Lĩnh, lão nhân độc nhãn thoáng ngẩn người, bàn tay thò vào lập tức thay đổi vị trí.
Bạch mã phóng lên đỉnh núi, không hề dừng vó lao thẳng về phía hai người.
Cô bé áo đỏ lòng nóng như thiêu đốt, ngay khi ấy lão nhân độc nhãn lấy tay ra và cười nói:
- Tiểu muội muội định mang thuốc cho ai vậy?
Đồng thời tay đã đưa ra, Diễm Hồng vội đón lấy, ngay lúc ấy, Linh mã vừa dừng lại cách hai người chừng hai trượng, Diễm Hồng liền vung tay ném thuốc cho Vân Dật Long và hét lớn:
- Đón lấy!
Vân Dật Long biết là thuốc giải, tay phải liền đưa lên, hai ngón trỏ giữa kẹp lấy một viên thuốc màu bạc, lập tức cảm thấy hai ngón tay tê dại, bất giác sững người, nhưng không ném bỏ viên thuốc.
Lão nhân độc nhãn bỗng buông tiếng cười vang:
- Ha ha... Vân Dật Long ngươi có cảm thấy điều khác lạ chăng?
Diễm Hồng giật mình:
- Tề Bá Nguyên, đó không phải là thuốc giải độc sao?
Lão nhân độc nhãn Tề Bá Nguyên cười dài:
- Ha ha... tất nhiên là không phải, thuốc giải độc là do tiểu thư tốn biết bao tâm huyết mới nghiên cứu được, dùng để đối phó với Nam Thiên Môn, đâu thể dễ dàng cho người được, lão phu đã cho hắn một hoàn thuốc độc “Xâm cơ (thấm thịt) tán hồn”.
Diễm Hồng tái mặt:
- Tề Bá Nguyên uy danh của Đại Mạc Bằng Thành đã tiêu tan bởi hành động này của lão rồi, lão phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Đoạn xấu hổ quay sang Vân Dật Long, ấp úng nói:
- Vân công tử... thấy Diễm Hồng tôi còn đáng được tin cậy chăng?
Vân Dật Long quét mắt nhìn Tề Bá Nguyên vẻ mặt nặng nề, hai ngón tay chàng vẫn kẹp lấy viên thuốc, cười lạnh lùng nói:
- Cô nương, Vân mỗ đã sớm nghĩ đến rồi, nhưng nhận thấy rất đáng để thử xem, bởi Huyết Si hiện đang hết sức cần đến nó.
Tề Bá Nguyên lại biến sắc mặt, Diễm Hồng hơ hãi nói:
- Vân công tử mau vứt bỏ đi!
Vân Dật Long cười sắc lạnh, bỏ viên thuốc vào lòng, đanh giọng nói:
- Viên thuốc này đến từ Bằng Thành, rồi đây cũng sẽ trở về Bằng Thành.
Đoạn quay sang Tề Bá Nguyên nói tiếp:
- Các hạ bây giờ định như thế nào nữa?
Tề Bá Nguyên thần sắc nghiêm nặng:
- Trao thuốc giải độc cho ngươi, nhưng không phải để giải độc mà ngươi đã trúng.
Vân Dật Long cười khảy:
- Dù các hạ có trao thuốc giải độc cho Vân mỗ thì số mệnh của các hạ cũng chẳng đổi khác.
Tề Bá Nguyên cười khảy:
- Lão phu chỉ vì bảo vệ uy tín của Bằng Thành thôi!
Diễm Hồng tức tối xen lời:
- Nếu vì Bằng Thành thì lẽ ra lão không nên sử dụng thủ đoạn như vậy.
Vân Dật Long cười nhạt:
- Nếu các hạ quả thực muốn bảo vệ tín dự cho Bằng Thành, mong các hạ hãy ở đây chờ Vân mỗ một canh thứ, giờ trao thuốc giải ra đi!
Tề Bá Nguyên lại biến sắc mặt, thò tay vào lòng lấy ra một viên thuốc màu vàng nhạt, vung tay ném cho Vân Dật Long, ngửa mặt cười vang nói:
- Vân Dật Long khi nào ngươi quay lại đây, lão phu sẽ giải độc cho ngươi, sau đó hai ta sẽ quyết một phen thư hùng, lão phu không chiếm phần hơn đâu.
Vân Dật Long bắt lấy viên thuốc lạnh lùng nói:
- Tôn giá hùng tâm quả không nhỏ, mong là võ công của tôn giá cao hơn người của Nam Thiên Môn.
Đoạn quay đầu ngựa giật cương phóng vút đi.
Tề Bá Nguyên một mắt nhìn lom lom vào thanh Trích Huyết Kiếm bên hông Vân Dật Long vẻ nham hiểm lẩm bẩm:
- Quả đúng là thanh bạch kiếm ấy!
Diễm Hồng thờ thẫn nhìn theo bóng dáng sau lưng Vân Dật Long, đầu óc cô bé bỗng hiện lên hình ảnh một đôi nam nữ xinh đẹp, một người là Vân Dật Long, người kia là tiểu thư của cô.
Vân Dật Long nóng lòng giải độc cho Huyết Si, rong ngựa phóng đi như bay, vượt qua Phong Hà Lĩnh, thẳng tiến về phía Vạn Liễu Bảo, quên bẵng độc thương của chính mình.
Tiếng chuông phá vỡ màn đêm tĩnh mịch, hòa cùng tiếng vó câu rộn rịp tạo thành một thứ âm thanh có tiết tấu nhịp nhàng, lao vút đi trên đường núi đầy lá đỏ.
Thốt nhiên, trước mặt ngoài ba trượng vang lên tiếng cười dài đinh tai:
- Ha ha... Vân Dật Long ngươi lẩn trốn xa và nhanh lắm, nhưng lẽ ra ngươi không nên quên mất tiềm lực của Huyết Bi ở Trung Nguyên, ha ha...
Liền tức bảy tám người khăn đen bịt mặt từ sau những cây phong bên phải phóng ra.
Vân Dật Long thoáng giật mình, lập tức kìm cương ngựa, bạch mã giơ cao hai vó trước đứng thẳng lên, dừng lại ngay.
Vân Dật Long quét mắt nhìn quanh, mặt liền phủ lên một màn sương lạnh, buông tiếng cười dài:
- Ha ha... thì ra là các vị bằng hữu trên Chính Nghĩa Nhai, thật phiền các vị đã phải chờ Vân mỗ.
Đoạn nhún chân trên bàn đạp, tung mình lên cao hơn trượng, nhẹ nhàng hạ xuống trước đầu bạch mã, hai chân vừa chạm đất, bỗng loạng choạng chúi tới một bước, chân tấn hơi hẫng bổng.
Hai lão nhân mắt cùng vút qua vui mừng, người bên phải cười lạnh lùng nói:
- Vân đại hiệp hẳn là kị hành quá lâu nên khi đột ngột xuống đất không được quen lắm?
Vân Dật Long ngước mắt nhìn, những thấy người lên tiếng gầy như que củi, mắt lồi, mũi tẹt, hai tai to vểnh, diện mạo tầm thường nhưng hai mắt sáng rực thần quang. Người đứng cạnh y sắc mặt trắng nhợt như thiếu máu, mắt gà mũi ó, người cũng khá mập khỏe. Ngoài ra, thảy đều khăn đen che mặt, không sao nhận ra được diện mạo.
Vân Dật Long cười khảy nói:
- Nhị vị đã dám với mặt thật gặp người đủ thấy đáng kể được là nhân vật hàng đầu trên Chính Nghĩa Nhai, còn về nguyên nhân Vân mỗ bước chân không vững, có lẽ nhị vị đã sớm biết rồi.
Lão nhân gầy gò thầm cười, nói:
- Vân đại hiệp không đánh giá Cô Cốt Tẩu này với Bạch Diện Quỷ quá cao đấy chứ?
Vân Dật Long cười khảy:
- Các hạ bất tất tự trát vàng lên mặt mình, nếu các vị quả thật không rõ cặn kẽ, tối nay dù Vân mỗ có đi hằng trăm lượt trên con đường này, chỉ e cũng không gặp được các vị. Vân mỗ hiểu rất rõ những bằng hữu trên Chính Nghĩa Nhai thật ra đã duy trì chính nghĩ võ lâm như thế nào.
Nghe những lời lẽ châm biếm của Vân Dật Long, Cô Cốt Tẩu và Bạch Diện Quỷ liền lộ vẻ tức giận. Bạch Diện Quỷ với giọng âm trầm nói:
- Họ Vân kia, trước khi nói lẽ ra ngươi nên suy xét cho kỹ hoàn cảnh hiện tại của mình mới phải.
Vân Dật Long ngước mắt nhìn quanh, vẻ khinh bỉ cười vang:
- Ha ha... Vân mỗ chỉ cần còn một hơi thở, không bao giờ để cho những kẻ đến đây nạp mạng của Huyết Bi phải thất vọng đâu. Các vị cứ yên trí mà ra tay đi!
Cô Cốt Tẩu và Bạch Diện Quỷ không hẹn cùng đưa mắt nhìn nhau, đoạn cùng tiến tới một bước.
Cô Cốt Tẩu lạnh lùng nói:
- Vân Dật Long, hiện tại không phải là lúc ngươi nói khoác đâu!
Vân Dật Long đang nóng lòng về tánh mạng của Huyết Si, không dám kéo dài thời gian, liền tiến tới hai bước, gằn giọng nói:
- Bây giờ cũng chẳng phải là lúc nhị vị kéo dài thời gian đâu.
Bạch Diện Quỷ nóng tính hơn, đồng thời thấy Vân Dật Long đã bước chân loạng choạng khi xuống ngựa, nên lòng tin đã gia tăng không ít, nghe vậy bèn quát to:
- Đúng lắm, tiếp chiêu đây!
Dứt lời, một chiêu “Thôi sơn điền hải” (Xô núi lấp biển) đã tung ra, thủ pháp hết sức nhanh nhẹn, công lực như còn cao hơn Thất Xảo Yêu Hồ.
Qua thế chưởng, Vân Dật Long biết đối phương có ý giao thủ thẳng thừng, chàng nào chịu kém, buông tiếng cười khảy, tay phải vung lên đón tiếp.
Hai người tuy cách xa nhau hơn hai trượng, song chưởng phong chớp nhoáng đã va chạm vào nhau.
“Ẩm” một tiếng vang rền, núi đất rung chuyển, lá phong trên mặt đất trong vòng hai trượng bị quét sach trơn, theo luồng kình phong xoay tròn bốc lên cao gần ba trượng.
Bạch Diện Quỷ tung mình lùi ra sau một bước, còn Vân Dật Long thì không kiềm được bật lùi ba bước.
Diễn biến ấy thật ngoài dự liệu của bọn Chính Nghĩa Nhai, sau một thoáng kinh ngạc, thảy đều lộ vẻ vui mừng đắc ý.
Vân Dật Long mày kiếm chau chặt, thầm kinh hãi nghĩ:
- Thật không ngờ chất độc “Xâm cơ tán hồn” lại lợi hại đến thế, chỉ chạm vào hai ngón tay, không hề có cảm giác rõ rệt, vậy mà công lực lại giảm sút đến thế.
Vẻ căng thẳng trên mặt Bạch Diện Quỷ đã hoàn toàn biến mất, ngạo nghễ cười vang:
- Ha ha... lão phu những ngỡ Vân đại hiệp công lực thông thiên, thì ra chẳng qua chỉ có vậy, lão phu bất quá chỉ thuộc hạng thứ ba trước Huyết Bi mà thôi, ha ha... Vân đại hiệp, lão phu rất muốn nghe thử bằng cách nào đại hiệp diệt trừ được kế hoạch của Huyết Bi, ha ha...
Vân Dật Long nhếch môi cười, mắt rực sát cơ, bình thản nói:
- Vân mỗ biết các vị chưa đủ công lực, cho nên theo Vân mỗ thấy, các vị hiện thân vào lúc này vẫn còn là quá sớm.
Cô Cốt Tẩu chớp mắt vẻ khinh miệt, giọng mỉa mai nói:
- Ý kiến của Vân đại hiệp ra sao?
Vân Dật Long buông thỏng:
- Chờ khi nào Vân mỗ tắt thở hẳn hiện thân thì mới phải lúc.
Bạch Diện Quỷ lúc này đã vững niềm tin, nghe vậy liền tung mình lên cao gần trượng rưỡi, sầm mặt, gằn giọng nói:
- Lão phu nóng tánh, không chờ lâu vậy được, thôi thì để lão phu ngay bây giờ biến người thành như người ngươi đã nói vậy.
Dứt lời, đã ngầm vận công dồn vào song chưởng.
Vân Dật Long vẫn bình thản nói:
- Nếu các hạ mà lấy được tính mạng Vân mỗ, trong một đêm sẽ danh chấn võ lâm, vì vậy Vân mỗ thấy các hạ dùng tính mạng để đánh cuộc thì thật là xứng đáng.
Bạch Diện Quỷ mắt ánh lên vẻ thâm độc, tung mình lao tới vung chưởng quát:
- Lão phu quả có ý ấy, hãy tiếp chiêu!
Dứt lời người đã lao tới, chớp nhoáng đã liên tiếp tung ra bảy tám chưởng, uy thế thật kinh hồn động phách.
Vân Dật Long sát cơ trong mắt càng đậm, nhưng không ra tay ngay, chân phải bước ngược ra sau, một chân chỏi đất xoay vòng, lướt chéo ra xa năm thước, cười khảy nói:
- Chỉ e các hạ phải trả giá trước đấy!
Người trong võ lâm đại đa số đều ham mê danh lợi, bảy người bịt mặt cùng đi với Cô Cốt Tẩu lúc này đều hối hận bởi quá cẩn thận lo xa, nên đã đâm ra khiếp hãi trước vẻ bình tĩnh và lạnh lùng của Vân Dật Long, để đến đỗi bỏ lỡ cơ hội hiếm có để dương danh giang hồ, theo họ nghĩ tối nay Vân Dật Long chắc chắn là thảm bại rồi.
Trong lòng họ lúc này cơ hồ đều có một ý nghĩ mâu thuẫn giống như nhau, là mong cho Bạch Diện Quỷ bại dưới tay Vân Dật Long, và võ công Vân Dật Long đừng quá cao.
Bạch Diện Quỷ không ngờ Vân Dật Long lại tránh né mà không hoàn thủ, bởi dùng sức quá mức, xuất chiêu người cũng không kềm được nhào tới một bước.
Vân Dật Long trên mặt bỗng bừng dậy sát cơ khủng khiếp.
Bạch Diện Quỷ phản ứng cực nhanh, người vừa nhào tới chân phải liền nhún mạnh, mũi chân chỏi đất xoay nhanh, trong tiếng quát vang, liên hoàn tung ra mười tám chưởng, mục tiêu chính là vị trí hạ xuống của Vân Dật Long.
Nhưng khi ngẩn lên Bạch Diện Quỷ liền giật mình kinh hãi, bóng dáng của Vân Dật Long đã biến mất tự bao giờ.
Ngay khi ấy, bỗng nghe Cô Cốt Tẩu hoảng hốt kêu lên:
- Ở trên đầu... Ô! Viêm Dương...
Bạch Diện Quỷ là người lịch lãm giang hồ, giàu kinh nghiệm chiến đấu, vừa nghe ba tiếng “ở trên đầu” không chờ Cô Cốt Tẩu dứt lời, lập tức ngước lên và thụp người xuống, song chưởng lẹ làng vung lên, cơ hồ đều là phản ứng của bản năng.
Tuy y phản ứng nhanh chóng, nhưng khi ánh mắt chạm vào vòng xoay màu đỏ từ trên ập nhanh xuống, hai tay đưa lên không còn biết sử dụng nữa, kinh hoàng la lên:
- Ô! Viêm Dương Thất Huyễn...
Chưa dứt lời đã bật lên tiếng rú thảm thiết, sau một tiếng vang khẽ, Bạch Diện Quỷ đã nằm ngửa dưới đất, tay chân duỗi thẳng, một dấu chưởng đỏ tươi in trên gương mặt trắng nhợt của y lại càng thêm nổi bật và ghê rợn hơn.
Tất cả chỉ xảy ra trong chớp nháy, nhưng trong thời gian ngắn ngủi ấy đã khiến mọi người hiện diện thảy đều tột cùng sửng sốt.
Vân Dật Long hạ xuống đất, người chao đảo một cái, ngực phập phồng dữ dội, hơi thở ra chiều rất khó nhọc, sắc mặt cũng có vẻ nhợt nhạt.
Cô Cốt Tẩu bàng hoàng quét mắt nhìn thi thể của Bạch Diện Quỷ trên mặt đất, đoạn quay nhìn vào mặt Vân Dật Long, tình trạng của chàng trong lúc này làm sao có thể che dấu y được, những thấy mắt y rực vẻ độc ác, bỗng trầm giọng quát:
- Vân Dật Long đã sắp kiệt sức rồi, chúng ta cùng xông lên!
Dứt lời liền tức tung mình lao tới. Bảy người bịt mặt ổn định tâm thần, nghe nói liền đưa mắt nhìn, quả thấy Vân Dật Long sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở hào hển, nỗi sợ hãi lập tức tan biến, lòng tham công cũng liền nảy sinh, trong tiếng quát tháo ầm ĩ, xúm nhau lao bổ vào.
Cô Cốt Tẩu võ công cao hơn những người bịt mặt này, lại ra tay trước, khi họ vừa tung mình lao tới thì Cô Cốt Tẩu đã tung ra mười hai chưởng rồi.
Vân Dật Long thoáng biến sắc mặt, nghĩ nhanh:
- Nếu vận công lực thì chất độc sẽ lan nhanh, cuộc chiến này phải tốc quyết mới được.
Đoạn liền lùi chếch ra sau ba thước, tránh qua mặt chính chưởng lực của Cô Cốt Tẩu.
Qua vết xe trước của Bạch Diện Quỷ, Cô Cốt Tẩu đã sớm đề phòng đòn ấy của Vân Dật Long, trước khi xuất chưởng đã trụ vững hạ bàn. Khi Vân Dật Long vừa lui ra, y cũng liền quay theo và lướt tới tung ra bảy chưởng và ba cước.
Lúc này bảy người bịt mặt cũng đã từ bốn phía công tới, bóng chưởng và ánh kiếm vây phủ tứ bề chấp chóa hoa cả mắt.
Vân Dật Long thoáng giật mình, vội hít sâu vào một hơi chân khí, hai chân nhún mạnh, tung vọt lên cao, tránh khỏi kiếm chưởng trong đường tơ kẽ tóc.
Cô Cốt Tẩu vô cùng xảo quyệt, thấy vậy giật mình kinh hãi, lập tức lùi nhanh ra sau năm thước, đồng thời quát to:
- Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng!
Bảy người bịt mặt vừa lao tới nghe tiếng tuy muốn tránh nhưng lực bất tòng tâm, bất giác cùng ngước lên nhìn, liền kinh hoàng kêu lên:
- Ồ! Viêm Dương Thất Huyễn!
Trên không chỉ hiện ra nửa vòng xoay đỏ, tốc độ cũng chậm hơn trước, song vẫn có ba tiếng rú thảm thiết vang lên, trên mặt đất lại có thêm ba tử thi nữa.
Vân Dật Long từ trên không hạ xuống, khi chân chạm đất liền lùi sau bốn năm bước, ra chiều hết sức uể oải.
Cô Cốt Tẩu vừa thấy Vân Dật Long hạ xuống, song chưởng đã đưa lên trước ngực, Vân Dật Long chân vừa đứng vững thì y đã quát vang và lao tới tấn công ngay.
Vân Dật Long lúc này cảm thấy chân lực đã khó thể đề tụ, không sao đón tiếp được, thấy vậy không khỏi giật mình, vội nhún người tung ngược ra sau, song vẫn chậm mất một chút.
“Bình” một tiếng vang dội, Vân Dật Long bật lùi ra xa bảy tám thước, dựa lưng vào một cây phong to, mặt càng thêm nhợt nhạt và khóe miệng cũng rỉ máu tươi.
Cô Cốt Tẩu cười thâm độc nói:
- Vân đại hiệp không ngờ lại có ngày hôm nay chứ?
Vân Dật Long mắt vẫn ngập đầy sát cơ, thần thái vẫn lạnh lùng và bình thản, cười như bỡn cợt nói:
- Vân mỗ đã nói rồi, chỉ cần Vân Dật Long này còn một hơi thở thì các vị không nên hiện thân.
Thái độ rắn rỏi và bình thản đã biểu hiện ở nơi một người đã thọ trọng thương thật la hết sức nghịch lý, bởi hiện giờ chàng đang đứng trước năm đại kình địch.
Cô Cốt Tẩu bất giác chững bước, ngoảnh lại nhìn bốn người bịt mặt, hất hàm ra hiệu bảo họ cùng xông lên.
Vân Dật Long ánh mắt lướt nhanh qua thanh Trích Huyết Kiếm bên lưng, cười khảy nói:
- Các vị bằng hữu, có lẽ bây giờ đã đến lúc đắc ý của các vị rồi!
Lúc này, một đàn chim bằng không dưới ngàn con như một đám mây đen từ trên trời xa đang bay về hướng Phong Hà Lĩnh.
Năm người đứng thành hình vòng cung từ từ tiến dần đến Vân Dật Long, ai nấy đều dùng đuôi mắt liếc nhìn người hai bên, không ai chịu tiến trước hơn một bước, mặc dù họ đều hiểu rất rõ tình trạng của Vân Dật Long trong lúc này, song thái độ lạnh lùng và bình tĩnh của chàng thật sâu sắc khôn lường, khiến họ có cảm giác căng thẳng và như có một áp lực không sao diễn tả được.
Cô Cốt Tẩu cười khảy nói:
- Vân đại hiệp, lão phu sớm đã đắc ý rồi, hẳn các hạ đã biết là vì sao?
Vân Dật Long vẫn dựa lưng vào cây, hai tay buông thỏng một cách tự nhiên, không hề có vẻ vận công, nhếch môi cười nói:
- Vân mỗ bây giờ vẫn còn đứng.
Cô Cốt Tẩu ngầm vận tụ công lực, cố tỏ ra bình tĩnh cười khảy nói:
- Sẽ ngã xuống ngay tức khắc thôi!
Vân Dật Long thầm tính toán khoảng cách của đối phương, mặt vẫn lạnh lùng và bình thản nói:
- Qua tốc độ di chuyển của các vị, Vân mỗ biêt chắc lòng tin của các vị còn chưa đủ.
Cô Cốt Tẩu thoáng đỏ mặt, mặt rực hung quang, hai tay nắm chặt bỗng lại buông ra, cười nham hiểm nói:
- Dục tốc bất đạt, đằng nào thì mục đích đến đây của bọn này là lấy mạng của các hạ, sớm hay muộn thì cũng vậy thôi, Vân đại hiệp bảo có đúng không?
Trong khi nói mọi người lại tiếng gần thêm ba thước nữa, lúc này khoảng cách giữa năm người với Vân Dật Long chỉ còn không đầy tám thước.
Vân Dật Long cười sắc lạnh:
- Ý nghĩ của các hạ thật đúng, nhưng đáng tiếc...
Bỗng bỏ dở câu nói, ngầm dồn hết công lực còn lại vào tay phải.
Năm người vẫn đều đặn tiến bước, Cô Cốt Tẩu ngạc nhiên, buột miệng hỏi:
- Đáng tiếc gì kia?
Lúc này khoảng cách chỉ còn năm thước nữa thôi.
Ngay khi ấy, bỗng trên không vang lên một tiếng chim kêu lảnh lót và hùng hồn, và liền tức ánh trăng bị che phủ.
Cô Cốt Tẩu chợt động tâm, thầm nhủ:
- Trời thoáng đãng sao bỗng dưng lại có mây thế này? Và tiếng kêu của con gì thế...
Nghĩ đến đây bỗng thót người, liền ngước lên nhìn, ánh mắt xuyên qua kẽ lá, những thấy vô số chim đại bàng bay lượn trên không, con cầm đầu lông trắng như tuyết, Cô Cốt Tẩu giật mình kinh hãi buột miệng kêu lên:
- Bằng Thành Bạch Phụng đã đến!
Bốn người bịt mặt vừa nghe bốn tiếng “Bằng Thành Bạch Phụng” lập tức kinh hoàng thất sắc, cơ hồ cùng lúc buột miệng kêu lên:
- Bằng... Thành... Bạch... Phụng...!
Ngay khi bốn người bịt mặt vừa dứt tiếng, bỗng nghe Vân Dật Long cười vang:
- Ha ha... đáng tiếc là khoảng cách quá gần!
Năm người giật nảy mình, theo bản năng cùng thu mắt về, vung khí giới ra, phản ứng nhanh khôn tả.
Song, Vân Dật Long lại càng nhanh hơn nhiều, chẳng một ai thấy rõ chàng đã rút Trích Huyết Kiếm ra như thế nào, chỉ thấy một luồng sáng bạc mà thôi.
Năm tiếng rú thảm khốc vút tận mây xanh, năm vòi máu phún lên cao, năm chiếc đầu lăn tứ tán, năm tử thi không đầu vẫn còn nhào tới vài bước rồi lần lượt ngã xuống đất.
Vân Dật Long loạng choạng nhào tới mấy bước, Trích Huyết Kiếm đưa tới, chỏi vào một tảng đá xanh, giữ lấy thân người lảo đảo chực ngã, lạnh lùng ngoảnh lại nhìn năm tử thi, mỉa mai lẩm bẩm:
- Trong võ lâm, trên giang hồ kể từ nay lại mất đi tám người đã mệnh danh duy trì chính nghĩa nữa rồi!
Tiếng chuông lảnh lót lại phá vỡ màn đêm tĩnh mịch, linh mã chạy đến gần. Vân Dật Long nắm lấy dây cương, lắc đầu cười chua xót:
- Hồng Ảnh ơi, có lẽ mi cũng không bao giờ ngờ tới, giờ đây ngay cả việc trèo lên lưng mi, ta cũng chẳng còn đủ sức.
Linh mã lắc mạnh đầu, tiếng chuông khua vang, như để trả lời với tiểu chủ nhân.
Vân Dật Long nắm lấy yên đu người lên bàn đạp, chùi vết máu trên mũi kiếm lên vạt áo, đoạn dịu dàng nói:
- Hãy đưa ta đến tảng đá kia!
Linh mã liền chầm chậm bước đi, đi đến một tảng đá xanh gần đó rồi đứng lại, Vân Dật Long tra kiếm vào bao, bò lên trên tảng đá xanh, chuẩn bị lên ngựa.
Đột nhiên, trên không vang lên một tiếng hú dài, rồi thì tiếng gió rít ào ạt, vô số bóng người nối tiếp nhau từ trên vòm cây phóng xuống chung quanh Vân Dật Long.
- Tiểu Cung chủ, mỗ... mỗ cảm thấy dường như độc tính... bắt đầu thuyên giảm rồi.
Vân Dật Long đã đi đến cạnh Linh mã nghe nói ngoảnh lại nhìn Huyết Si, tung mình lên lưng ngựa, buông giọng nhạt nhẽo:
- Trên cõi đời chẳng có thuốc độc nào không giải mà tự thuyên giảm cả. Lôi Mãnh, nên nhớ là Vân Dật Long và Kim Bích Cung đều không thể nào thiếu lão được.
Sở Mộng Bình cũng lo sợ buột miệng nói:
- Vân công tử... định đi đâu vậy?
Vân Dật Long bình thản cười:
- Sở cô nương đã biết tại hạ định đi đâu rồi mà!
Sở Mộng Bình nhẹ bước đi về phía Vân Dật Long buồn bã nói:
- Vân công tử, tôi mong là mình không biết, và cũng mong là công tử đừng đến nơi ấy, mặc dù tôi biết là không thể được. Vân công tử còn nhớ những gì tôi đã nói với công tử ở trên Phong Hà Lĩnh không?
Dứt lời người đã đi đến trước đầu ngựa của Vân Dật Long, đưa tay nắm lấy dây cương, ngước lên đăm mắt nhìn Vân Dật Long, lộ vẻ vô vàn quyến luyến.
Vân Dật Long quét mắt nhìn thấy hai giọt lệ long lanh treo nơi khóe mắt nàng, mặt chàng thoáng co giựt, song vẫn bình thản nói:
- Sở cô nương, Vân mỗ nhớ, những cũng mong cô nương hãy ghi nhớ những gì Vân mỗ đã nói.
Sở Mộng Bình lắc đầu ão não:
- Vân công tử, tôi không muốn nghe những lời ấy nữa, tôi... tôi muốn được cùng đi với công tử.
“Huyết Si” Lôi Mãnh tự nãy giờ vẫn dõi mắt theo Vân Dật Long ánh mắt chân thành và thần sắc kích động kia đã biểu hiện rõ ràng nỗi lòng dào dạt của lão, hai tay đưa ra sau chỏi vào thân cây, gắng gượng đứng lên nói:
- Tiểu Cung chủ, Kim Bích Cung thiếu Huyết Si cũng chẳng ảnh hưởng nhiều lắm, nhưng nếu không có tiểu Cung chủ thì Kim Bích Cung cũng sẽ tiêu tan, Lôi Mãnh sống cũng vô dụng.
Vân Dật Long nhếch môi cười:
- Lôi Mãnh, lão nên biết khắp thiên hạ không nơi nào là Linh mã chẳng thể đặt chân đến, Vân Dật Long là chủ nhân của Bạch Kiếm Linh Mã, hãy nhớ lấy lời nói của Vân mỗ.
Đoạn quay sang Sở Mộng Bình nói tiếp:
- Sở cô nương, nếu cô nương đi cùng Vân mỗ, lỡ Vân mỗ bại thì việc thoát thân hết sức bất tiện, hơn nữa, Vạn Liễu Bảo cũng không nên dây dưa thêm cường địch nữa.
Sở Mộng Bình phụng phịu:
- Mộng Bình bất chấp hết!
Hai giọt lệ đã trào ra khóe mắt, lăn dài xuống má.
Sở Nam Nhạn thấy vậy, lòng vô vàn đau xót, thở dài trầm giọng nói:
- Vân công tử, lão phu cũng chẳng sợ gì việc dây thêm cường địch nữa.
Vân Dật Long ngẩn người, bỗng vung tay điểm vào huyệt ngủ của Sở Mộng Bình, đoạn giật dây cương cười dài:
- Ha ha... Sở bá bá hẳn là phải lo sợ cho sự sống chết của lệnh ái...
Linh mã khua động tiếng chuông lảnh lót, lao vút đi như tên bắn, biến mất trong đêm tối mịt mùng.
“Huyết Si” Lôi Mãnh cảm động đến hai giọt lệ lăn dài xuống, lẩm bẩm nói:
- Tiểu Cung chủ lúc nào cũng có rất nhiều lý do để viện vào, tuổi trẻ thế này có thể gánh vác được là bao?
Sở Nam Nhạn đưa mắt nhìn ái nữ nằm hôn mê dưới đất, trên má nàng vẫn còn treo hai giọt lệ long lanh, bọn tráng hán ngây ngẩn đứng quang, tử thi ngổn ngang trên mặt đất, một đêm thật thê lương.
oOo
Một dãy núi quanh có khúc khuỷu nằm vắt ngang trên một ngọn đồi bằng phẳng, theo truyền thuyết xa xưa, từng có một con rồng xanh nằm trên dãy núi ấy. Hai bên dãy núi, cây phong mọc thành hàng, lá phong rơi rụng đắp thành một con đường đỏ dài hun hút.
Dưới ánh trăng, trên lũy đá cao trên đỉnh núi lúc này có một cô bé áo đỏ và một lão nhân độc nhãn râu bạc đang đứng đối diện nhau, vẻ mặt hai người đều hết sức nghiêm nghị, dường như đang tranh luận điều chi đó.
Bỗng, tiếng chuông lảnh lót vang đến, cô bé áo đỏ liền biến sắc mặt, hối hả nói:
- Lão có chịu đưa hay không?
Lão nhân độc nhãn trầm giọng:
- Ngươi chưa cho biết dùng để làm gì, và cũng không chịu nói ra Huyết Giao hiện giờ đang ở đâu?
- Đó là việc riêng của tôi, khi nào tiểu thư đến, tự tôi sẽ báo lại, lão hà tất thắc mắc?
- Tiểu thư đã phái ba chúng ta theo dõi hắn, sao lại bảo là không liên quan đến lão phu được?
Cô bé áo đỏ tức tối giậm chân:
- Thôi dẹp, đưa đây mau, miễn là tiểu thư không quở trách các ngươi được rồi, mau lên, mọi sự Diễm Hồng này gánh chịu hết.
Lão nhân độc nhãn trầm giọng:
- Diễm Hồng, đây là một đại sự của Bằng Thành chúng ta, tuyệt đối không được bồng bột nóng nảy, việc gì cũng nên bàn bạc kỹ lưỡng, hà tất nóng giận thế này?
Tiếng chuông rõ dần, Diễm Hồng vội nói:
- Các người đã để cho Linh mã vuột mất, tiểu thư đã sắp đến đây rồi, để xem các người trả lời như thế nào, việc mình phụ trách thì mình tự lo liệu lấy, không đưa thì thôi, để rồi không ai cầu khẩn được ai cả.
Lão nhân độc nhãn tái mặt, một mắt tinh quang lóe lên, như lại muốn phát tác, song nén lại cười giả lả nói:
- Diễm Hồng tiểu muội muội, chẳng phải bọn này không tận tâm, thực sự là Vân Dật Long không hề đi qua nơi ấy, khi gặp tiểu thư xin hãy nói giúp cho lão phu, tiểu thư thương tiểu muội muội và Tuyết Ảnh muội nhất mà.
Đoạn thò tay vào lòng lấy thuốc. Ngay khi ấy, một con ngựa trắng phóng lên Phong Hà Lĩnh, lão nhân độc nhãn thoáng ngẩn người, bàn tay thò vào lập tức thay đổi vị trí.
Bạch mã phóng lên đỉnh núi, không hề dừng vó lao thẳng về phía hai người.
Cô bé áo đỏ lòng nóng như thiêu đốt, ngay khi ấy lão nhân độc nhãn lấy tay ra và cười nói:
- Tiểu muội muội định mang thuốc cho ai vậy?
Đồng thời tay đã đưa ra, Diễm Hồng vội đón lấy, ngay lúc ấy, Linh mã vừa dừng lại cách hai người chừng hai trượng, Diễm Hồng liền vung tay ném thuốc cho Vân Dật Long và hét lớn:
- Đón lấy!
Vân Dật Long biết là thuốc giải, tay phải liền đưa lên, hai ngón trỏ giữa kẹp lấy một viên thuốc màu bạc, lập tức cảm thấy hai ngón tay tê dại, bất giác sững người, nhưng không ném bỏ viên thuốc.
Lão nhân độc nhãn bỗng buông tiếng cười vang:
- Ha ha... Vân Dật Long ngươi có cảm thấy điều khác lạ chăng?
Diễm Hồng giật mình:
- Tề Bá Nguyên, đó không phải là thuốc giải độc sao?
Lão nhân độc nhãn Tề Bá Nguyên cười dài:
- Ha ha... tất nhiên là không phải, thuốc giải độc là do tiểu thư tốn biết bao tâm huyết mới nghiên cứu được, dùng để đối phó với Nam Thiên Môn, đâu thể dễ dàng cho người được, lão phu đã cho hắn một hoàn thuốc độc “Xâm cơ (thấm thịt) tán hồn”.
Diễm Hồng tái mặt:
- Tề Bá Nguyên uy danh của Đại Mạc Bằng Thành đã tiêu tan bởi hành động này của lão rồi, lão phải hoàn toàn chịu trách nhiệm.
Đoạn xấu hổ quay sang Vân Dật Long, ấp úng nói:
- Vân công tử... thấy Diễm Hồng tôi còn đáng được tin cậy chăng?
Vân Dật Long quét mắt nhìn Tề Bá Nguyên vẻ mặt nặng nề, hai ngón tay chàng vẫn kẹp lấy viên thuốc, cười lạnh lùng nói:
- Cô nương, Vân mỗ đã sớm nghĩ đến rồi, nhưng nhận thấy rất đáng để thử xem, bởi Huyết Si hiện đang hết sức cần đến nó.
Tề Bá Nguyên lại biến sắc mặt, Diễm Hồng hơ hãi nói:
- Vân công tử mau vứt bỏ đi!
Vân Dật Long cười sắc lạnh, bỏ viên thuốc vào lòng, đanh giọng nói:
- Viên thuốc này đến từ Bằng Thành, rồi đây cũng sẽ trở về Bằng Thành.
Đoạn quay sang Tề Bá Nguyên nói tiếp:
- Các hạ bây giờ định như thế nào nữa?
Tề Bá Nguyên thần sắc nghiêm nặng:
- Trao thuốc giải độc cho ngươi, nhưng không phải để giải độc mà ngươi đã trúng.
Vân Dật Long cười khảy:
- Dù các hạ có trao thuốc giải độc cho Vân mỗ thì số mệnh của các hạ cũng chẳng đổi khác.
Tề Bá Nguyên cười khảy:
- Lão phu chỉ vì bảo vệ uy tín của Bằng Thành thôi!
Diễm Hồng tức tối xen lời:
- Nếu vì Bằng Thành thì lẽ ra lão không nên sử dụng thủ đoạn như vậy.
Vân Dật Long cười nhạt:
- Nếu các hạ quả thực muốn bảo vệ tín dự cho Bằng Thành, mong các hạ hãy ở đây chờ Vân mỗ một canh thứ, giờ trao thuốc giải ra đi!
Tề Bá Nguyên lại biến sắc mặt, thò tay vào lòng lấy ra một viên thuốc màu vàng nhạt, vung tay ném cho Vân Dật Long, ngửa mặt cười vang nói:
- Vân Dật Long khi nào ngươi quay lại đây, lão phu sẽ giải độc cho ngươi, sau đó hai ta sẽ quyết một phen thư hùng, lão phu không chiếm phần hơn đâu.
Vân Dật Long bắt lấy viên thuốc lạnh lùng nói:
- Tôn giá hùng tâm quả không nhỏ, mong là võ công của tôn giá cao hơn người của Nam Thiên Môn.
Đoạn quay đầu ngựa giật cương phóng vút đi.
Tề Bá Nguyên một mắt nhìn lom lom vào thanh Trích Huyết Kiếm bên hông Vân Dật Long vẻ nham hiểm lẩm bẩm:
- Quả đúng là thanh bạch kiếm ấy!
Diễm Hồng thờ thẫn nhìn theo bóng dáng sau lưng Vân Dật Long, đầu óc cô bé bỗng hiện lên hình ảnh một đôi nam nữ xinh đẹp, một người là Vân Dật Long, người kia là tiểu thư của cô.
Vân Dật Long nóng lòng giải độc cho Huyết Si, rong ngựa phóng đi như bay, vượt qua Phong Hà Lĩnh, thẳng tiến về phía Vạn Liễu Bảo, quên bẵng độc thương của chính mình.
Tiếng chuông phá vỡ màn đêm tĩnh mịch, hòa cùng tiếng vó câu rộn rịp tạo thành một thứ âm thanh có tiết tấu nhịp nhàng, lao vút đi trên đường núi đầy lá đỏ.
Thốt nhiên, trước mặt ngoài ba trượng vang lên tiếng cười dài đinh tai:
- Ha ha... Vân Dật Long ngươi lẩn trốn xa và nhanh lắm, nhưng lẽ ra ngươi không nên quên mất tiềm lực của Huyết Bi ở Trung Nguyên, ha ha...
Liền tức bảy tám người khăn đen bịt mặt từ sau những cây phong bên phải phóng ra.
Vân Dật Long thoáng giật mình, lập tức kìm cương ngựa, bạch mã giơ cao hai vó trước đứng thẳng lên, dừng lại ngay.
Vân Dật Long quét mắt nhìn quanh, mặt liền phủ lên một màn sương lạnh, buông tiếng cười dài:
- Ha ha... thì ra là các vị bằng hữu trên Chính Nghĩa Nhai, thật phiền các vị đã phải chờ Vân mỗ.
Đoạn nhún chân trên bàn đạp, tung mình lên cao hơn trượng, nhẹ nhàng hạ xuống trước đầu bạch mã, hai chân vừa chạm đất, bỗng loạng choạng chúi tới một bước, chân tấn hơi hẫng bổng.
Hai lão nhân mắt cùng vút qua vui mừng, người bên phải cười lạnh lùng nói:
- Vân đại hiệp hẳn là kị hành quá lâu nên khi đột ngột xuống đất không được quen lắm?
Vân Dật Long ngước mắt nhìn, những thấy người lên tiếng gầy như que củi, mắt lồi, mũi tẹt, hai tai to vểnh, diện mạo tầm thường nhưng hai mắt sáng rực thần quang. Người đứng cạnh y sắc mặt trắng nhợt như thiếu máu, mắt gà mũi ó, người cũng khá mập khỏe. Ngoài ra, thảy đều khăn đen che mặt, không sao nhận ra được diện mạo.
Vân Dật Long cười khảy nói:
- Nhị vị đã dám với mặt thật gặp người đủ thấy đáng kể được là nhân vật hàng đầu trên Chính Nghĩa Nhai, còn về nguyên nhân Vân mỗ bước chân không vững, có lẽ nhị vị đã sớm biết rồi.
Lão nhân gầy gò thầm cười, nói:
- Vân đại hiệp không đánh giá Cô Cốt Tẩu này với Bạch Diện Quỷ quá cao đấy chứ?
Vân Dật Long cười khảy:
- Các hạ bất tất tự trát vàng lên mặt mình, nếu các vị quả thật không rõ cặn kẽ, tối nay dù Vân mỗ có đi hằng trăm lượt trên con đường này, chỉ e cũng không gặp được các vị. Vân mỗ hiểu rất rõ những bằng hữu trên Chính Nghĩa Nhai thật ra đã duy trì chính nghĩ võ lâm như thế nào.
Nghe những lời lẽ châm biếm của Vân Dật Long, Cô Cốt Tẩu và Bạch Diện Quỷ liền lộ vẻ tức giận. Bạch Diện Quỷ với giọng âm trầm nói:
- Họ Vân kia, trước khi nói lẽ ra ngươi nên suy xét cho kỹ hoàn cảnh hiện tại của mình mới phải.
Vân Dật Long ngước mắt nhìn quanh, vẻ khinh bỉ cười vang:
- Ha ha... Vân mỗ chỉ cần còn một hơi thở, không bao giờ để cho những kẻ đến đây nạp mạng của Huyết Bi phải thất vọng đâu. Các vị cứ yên trí mà ra tay đi!
Cô Cốt Tẩu và Bạch Diện Quỷ không hẹn cùng đưa mắt nhìn nhau, đoạn cùng tiến tới một bước.
Cô Cốt Tẩu lạnh lùng nói:
- Vân Dật Long, hiện tại không phải là lúc ngươi nói khoác đâu!
Vân Dật Long đang nóng lòng về tánh mạng của Huyết Si, không dám kéo dài thời gian, liền tiến tới hai bước, gằn giọng nói:
- Bây giờ cũng chẳng phải là lúc nhị vị kéo dài thời gian đâu.
Bạch Diện Quỷ nóng tính hơn, đồng thời thấy Vân Dật Long đã bước chân loạng choạng khi xuống ngựa, nên lòng tin đã gia tăng không ít, nghe vậy bèn quát to:
- Đúng lắm, tiếp chiêu đây!
Dứt lời, một chiêu “Thôi sơn điền hải” (Xô núi lấp biển) đã tung ra, thủ pháp hết sức nhanh nhẹn, công lực như còn cao hơn Thất Xảo Yêu Hồ.
Qua thế chưởng, Vân Dật Long biết đối phương có ý giao thủ thẳng thừng, chàng nào chịu kém, buông tiếng cười khảy, tay phải vung lên đón tiếp.
Hai người tuy cách xa nhau hơn hai trượng, song chưởng phong chớp nhoáng đã va chạm vào nhau.
“Ẩm” một tiếng vang rền, núi đất rung chuyển, lá phong trên mặt đất trong vòng hai trượng bị quét sach trơn, theo luồng kình phong xoay tròn bốc lên cao gần ba trượng.
Bạch Diện Quỷ tung mình lùi ra sau một bước, còn Vân Dật Long thì không kiềm được bật lùi ba bước.
Diễn biến ấy thật ngoài dự liệu của bọn Chính Nghĩa Nhai, sau một thoáng kinh ngạc, thảy đều lộ vẻ vui mừng đắc ý.
Vân Dật Long mày kiếm chau chặt, thầm kinh hãi nghĩ:
- Thật không ngờ chất độc “Xâm cơ tán hồn” lại lợi hại đến thế, chỉ chạm vào hai ngón tay, không hề có cảm giác rõ rệt, vậy mà công lực lại giảm sút đến thế.
Vẻ căng thẳng trên mặt Bạch Diện Quỷ đã hoàn toàn biến mất, ngạo nghễ cười vang:
- Ha ha... lão phu những ngỡ Vân đại hiệp công lực thông thiên, thì ra chẳng qua chỉ có vậy, lão phu bất quá chỉ thuộc hạng thứ ba trước Huyết Bi mà thôi, ha ha... Vân đại hiệp, lão phu rất muốn nghe thử bằng cách nào đại hiệp diệt trừ được kế hoạch của Huyết Bi, ha ha...
Vân Dật Long nhếch môi cười, mắt rực sát cơ, bình thản nói:
- Vân mỗ biết các vị chưa đủ công lực, cho nên theo Vân mỗ thấy, các vị hiện thân vào lúc này vẫn còn là quá sớm.
Cô Cốt Tẩu chớp mắt vẻ khinh miệt, giọng mỉa mai nói:
- Ý kiến của Vân đại hiệp ra sao?
Vân Dật Long buông thỏng:
- Chờ khi nào Vân mỗ tắt thở hẳn hiện thân thì mới phải lúc.
Bạch Diện Quỷ lúc này đã vững niềm tin, nghe vậy liền tung mình lên cao gần trượng rưỡi, sầm mặt, gằn giọng nói:
- Lão phu nóng tánh, không chờ lâu vậy được, thôi thì để lão phu ngay bây giờ biến người thành như người ngươi đã nói vậy.
Dứt lời, đã ngầm vận công dồn vào song chưởng.
Vân Dật Long vẫn bình thản nói:
- Nếu các hạ mà lấy được tính mạng Vân mỗ, trong một đêm sẽ danh chấn võ lâm, vì vậy Vân mỗ thấy các hạ dùng tính mạng để đánh cuộc thì thật là xứng đáng.
Bạch Diện Quỷ mắt ánh lên vẻ thâm độc, tung mình lao tới vung chưởng quát:
- Lão phu quả có ý ấy, hãy tiếp chiêu!
Dứt lời người đã lao tới, chớp nhoáng đã liên tiếp tung ra bảy tám chưởng, uy thế thật kinh hồn động phách.
Vân Dật Long sát cơ trong mắt càng đậm, nhưng không ra tay ngay, chân phải bước ngược ra sau, một chân chỏi đất xoay vòng, lướt chéo ra xa năm thước, cười khảy nói:
- Chỉ e các hạ phải trả giá trước đấy!
Người trong võ lâm đại đa số đều ham mê danh lợi, bảy người bịt mặt cùng đi với Cô Cốt Tẩu lúc này đều hối hận bởi quá cẩn thận lo xa, nên đã đâm ra khiếp hãi trước vẻ bình tĩnh và lạnh lùng của Vân Dật Long, để đến đỗi bỏ lỡ cơ hội hiếm có để dương danh giang hồ, theo họ nghĩ tối nay Vân Dật Long chắc chắn là thảm bại rồi.
Trong lòng họ lúc này cơ hồ đều có một ý nghĩ mâu thuẫn giống như nhau, là mong cho Bạch Diện Quỷ bại dưới tay Vân Dật Long, và võ công Vân Dật Long đừng quá cao.
Bạch Diện Quỷ không ngờ Vân Dật Long lại tránh né mà không hoàn thủ, bởi dùng sức quá mức, xuất chiêu người cũng không kềm được nhào tới một bước.
Vân Dật Long trên mặt bỗng bừng dậy sát cơ khủng khiếp.
Bạch Diện Quỷ phản ứng cực nhanh, người vừa nhào tới chân phải liền nhún mạnh, mũi chân chỏi đất xoay nhanh, trong tiếng quát vang, liên hoàn tung ra mười tám chưởng, mục tiêu chính là vị trí hạ xuống của Vân Dật Long.
Nhưng khi ngẩn lên Bạch Diện Quỷ liền giật mình kinh hãi, bóng dáng của Vân Dật Long đã biến mất tự bao giờ.
Ngay khi ấy, bỗng nghe Cô Cốt Tẩu hoảng hốt kêu lên:
- Ở trên đầu... Ô! Viêm Dương...
Bạch Diện Quỷ là người lịch lãm giang hồ, giàu kinh nghiệm chiến đấu, vừa nghe ba tiếng “ở trên đầu” không chờ Cô Cốt Tẩu dứt lời, lập tức ngước lên và thụp người xuống, song chưởng lẹ làng vung lên, cơ hồ đều là phản ứng của bản năng.
Tuy y phản ứng nhanh chóng, nhưng khi ánh mắt chạm vào vòng xoay màu đỏ từ trên ập nhanh xuống, hai tay đưa lên không còn biết sử dụng nữa, kinh hoàng la lên:
- Ô! Viêm Dương Thất Huyễn...
Chưa dứt lời đã bật lên tiếng rú thảm thiết, sau một tiếng vang khẽ, Bạch Diện Quỷ đã nằm ngửa dưới đất, tay chân duỗi thẳng, một dấu chưởng đỏ tươi in trên gương mặt trắng nhợt của y lại càng thêm nổi bật và ghê rợn hơn.
Tất cả chỉ xảy ra trong chớp nháy, nhưng trong thời gian ngắn ngủi ấy đã khiến mọi người hiện diện thảy đều tột cùng sửng sốt.
Vân Dật Long hạ xuống đất, người chao đảo một cái, ngực phập phồng dữ dội, hơi thở ra chiều rất khó nhọc, sắc mặt cũng có vẻ nhợt nhạt.
Cô Cốt Tẩu bàng hoàng quét mắt nhìn thi thể của Bạch Diện Quỷ trên mặt đất, đoạn quay nhìn vào mặt Vân Dật Long, tình trạng của chàng trong lúc này làm sao có thể che dấu y được, những thấy mắt y rực vẻ độc ác, bỗng trầm giọng quát:
- Vân Dật Long đã sắp kiệt sức rồi, chúng ta cùng xông lên!
Dứt lời liền tức tung mình lao tới. Bảy người bịt mặt ổn định tâm thần, nghe nói liền đưa mắt nhìn, quả thấy Vân Dật Long sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở hào hển, nỗi sợ hãi lập tức tan biến, lòng tham công cũng liền nảy sinh, trong tiếng quát tháo ầm ĩ, xúm nhau lao bổ vào.
Cô Cốt Tẩu võ công cao hơn những người bịt mặt này, lại ra tay trước, khi họ vừa tung mình lao tới thì Cô Cốt Tẩu đã tung ra mười hai chưởng rồi.
Vân Dật Long thoáng biến sắc mặt, nghĩ nhanh:
- Nếu vận công lực thì chất độc sẽ lan nhanh, cuộc chiến này phải tốc quyết mới được.
Đoạn liền lùi chếch ra sau ba thước, tránh qua mặt chính chưởng lực của Cô Cốt Tẩu.
Qua vết xe trước của Bạch Diện Quỷ, Cô Cốt Tẩu đã sớm đề phòng đòn ấy của Vân Dật Long, trước khi xuất chưởng đã trụ vững hạ bàn. Khi Vân Dật Long vừa lui ra, y cũng liền quay theo và lướt tới tung ra bảy chưởng và ba cước.
Lúc này bảy người bịt mặt cũng đã từ bốn phía công tới, bóng chưởng và ánh kiếm vây phủ tứ bề chấp chóa hoa cả mắt.
Vân Dật Long thoáng giật mình, vội hít sâu vào một hơi chân khí, hai chân nhún mạnh, tung vọt lên cao, tránh khỏi kiếm chưởng trong đường tơ kẽ tóc.
Cô Cốt Tẩu vô cùng xảo quyệt, thấy vậy giật mình kinh hãi, lập tức lùi nhanh ra sau năm thước, đồng thời quát to:
- Viêm Dương Thất Huyễn Chưởng!
Bảy người bịt mặt vừa lao tới nghe tiếng tuy muốn tránh nhưng lực bất tòng tâm, bất giác cùng ngước lên nhìn, liền kinh hoàng kêu lên:
- Ồ! Viêm Dương Thất Huyễn!
Trên không chỉ hiện ra nửa vòng xoay đỏ, tốc độ cũng chậm hơn trước, song vẫn có ba tiếng rú thảm thiết vang lên, trên mặt đất lại có thêm ba tử thi nữa.
Vân Dật Long từ trên không hạ xuống, khi chân chạm đất liền lùi sau bốn năm bước, ra chiều hết sức uể oải.
Cô Cốt Tẩu vừa thấy Vân Dật Long hạ xuống, song chưởng đã đưa lên trước ngực, Vân Dật Long chân vừa đứng vững thì y đã quát vang và lao tới tấn công ngay.
Vân Dật Long lúc này cảm thấy chân lực đã khó thể đề tụ, không sao đón tiếp được, thấy vậy không khỏi giật mình, vội nhún người tung ngược ra sau, song vẫn chậm mất một chút.
“Bình” một tiếng vang dội, Vân Dật Long bật lùi ra xa bảy tám thước, dựa lưng vào một cây phong to, mặt càng thêm nhợt nhạt và khóe miệng cũng rỉ máu tươi.
Cô Cốt Tẩu cười thâm độc nói:
- Vân đại hiệp không ngờ lại có ngày hôm nay chứ?
Vân Dật Long mắt vẫn ngập đầy sát cơ, thần thái vẫn lạnh lùng và bình thản, cười như bỡn cợt nói:
- Vân mỗ đã nói rồi, chỉ cần Vân Dật Long này còn một hơi thở thì các vị không nên hiện thân.
Thái độ rắn rỏi và bình thản đã biểu hiện ở nơi một người đã thọ trọng thương thật la hết sức nghịch lý, bởi hiện giờ chàng đang đứng trước năm đại kình địch.
Cô Cốt Tẩu bất giác chững bước, ngoảnh lại nhìn bốn người bịt mặt, hất hàm ra hiệu bảo họ cùng xông lên.
Vân Dật Long ánh mắt lướt nhanh qua thanh Trích Huyết Kiếm bên lưng, cười khảy nói:
- Các vị bằng hữu, có lẽ bây giờ đã đến lúc đắc ý của các vị rồi!
Lúc này, một đàn chim bằng không dưới ngàn con như một đám mây đen từ trên trời xa đang bay về hướng Phong Hà Lĩnh.
Năm người đứng thành hình vòng cung từ từ tiến dần đến Vân Dật Long, ai nấy đều dùng đuôi mắt liếc nhìn người hai bên, không ai chịu tiến trước hơn một bước, mặc dù họ đều hiểu rất rõ tình trạng của Vân Dật Long trong lúc này, song thái độ lạnh lùng và bình tĩnh của chàng thật sâu sắc khôn lường, khiến họ có cảm giác căng thẳng và như có một áp lực không sao diễn tả được.
Cô Cốt Tẩu cười khảy nói:
- Vân đại hiệp, lão phu sớm đã đắc ý rồi, hẳn các hạ đã biết là vì sao?
Vân Dật Long vẫn dựa lưng vào cây, hai tay buông thỏng một cách tự nhiên, không hề có vẻ vận công, nhếch môi cười nói:
- Vân mỗ bây giờ vẫn còn đứng.
Cô Cốt Tẩu ngầm vận tụ công lực, cố tỏ ra bình tĩnh cười khảy nói:
- Sẽ ngã xuống ngay tức khắc thôi!
Vân Dật Long thầm tính toán khoảng cách của đối phương, mặt vẫn lạnh lùng và bình thản nói:
- Qua tốc độ di chuyển của các vị, Vân mỗ biêt chắc lòng tin của các vị còn chưa đủ.
Cô Cốt Tẩu thoáng đỏ mặt, mặt rực hung quang, hai tay nắm chặt bỗng lại buông ra, cười nham hiểm nói:
- Dục tốc bất đạt, đằng nào thì mục đích đến đây của bọn này là lấy mạng của các hạ, sớm hay muộn thì cũng vậy thôi, Vân đại hiệp bảo có đúng không?
Trong khi nói mọi người lại tiếng gần thêm ba thước nữa, lúc này khoảng cách giữa năm người với Vân Dật Long chỉ còn không đầy tám thước.
Vân Dật Long cười sắc lạnh:
- Ý nghĩ của các hạ thật đúng, nhưng đáng tiếc...
Bỗng bỏ dở câu nói, ngầm dồn hết công lực còn lại vào tay phải.
Năm người vẫn đều đặn tiến bước, Cô Cốt Tẩu ngạc nhiên, buột miệng hỏi:
- Đáng tiếc gì kia?
Lúc này khoảng cách chỉ còn năm thước nữa thôi.
Ngay khi ấy, bỗng trên không vang lên một tiếng chim kêu lảnh lót và hùng hồn, và liền tức ánh trăng bị che phủ.
Cô Cốt Tẩu chợt động tâm, thầm nhủ:
- Trời thoáng đãng sao bỗng dưng lại có mây thế này? Và tiếng kêu của con gì thế...
Nghĩ đến đây bỗng thót người, liền ngước lên nhìn, ánh mắt xuyên qua kẽ lá, những thấy vô số chim đại bàng bay lượn trên không, con cầm đầu lông trắng như tuyết, Cô Cốt Tẩu giật mình kinh hãi buột miệng kêu lên:
- Bằng Thành Bạch Phụng đã đến!
Bốn người bịt mặt vừa nghe bốn tiếng “Bằng Thành Bạch Phụng” lập tức kinh hoàng thất sắc, cơ hồ cùng lúc buột miệng kêu lên:
- Bằng... Thành... Bạch... Phụng...!
Ngay khi bốn người bịt mặt vừa dứt tiếng, bỗng nghe Vân Dật Long cười vang:
- Ha ha... đáng tiếc là khoảng cách quá gần!
Năm người giật nảy mình, theo bản năng cùng thu mắt về, vung khí giới ra, phản ứng nhanh khôn tả.
Song, Vân Dật Long lại càng nhanh hơn nhiều, chẳng một ai thấy rõ chàng đã rút Trích Huyết Kiếm ra như thế nào, chỉ thấy một luồng sáng bạc mà thôi.
Năm tiếng rú thảm khốc vút tận mây xanh, năm vòi máu phún lên cao, năm chiếc đầu lăn tứ tán, năm tử thi không đầu vẫn còn nhào tới vài bước rồi lần lượt ngã xuống đất.
Vân Dật Long loạng choạng nhào tới mấy bước, Trích Huyết Kiếm đưa tới, chỏi vào một tảng đá xanh, giữ lấy thân người lảo đảo chực ngã, lạnh lùng ngoảnh lại nhìn năm tử thi, mỉa mai lẩm bẩm:
- Trong võ lâm, trên giang hồ kể từ nay lại mất đi tám người đã mệnh danh duy trì chính nghĩa nữa rồi!
Tiếng chuông lảnh lót lại phá vỡ màn đêm tĩnh mịch, linh mã chạy đến gần. Vân Dật Long nắm lấy dây cương, lắc đầu cười chua xót:
- Hồng Ảnh ơi, có lẽ mi cũng không bao giờ ngờ tới, giờ đây ngay cả việc trèo lên lưng mi, ta cũng chẳng còn đủ sức.
Linh mã lắc mạnh đầu, tiếng chuông khua vang, như để trả lời với tiểu chủ nhân.
Vân Dật Long nắm lấy yên đu người lên bàn đạp, chùi vết máu trên mũi kiếm lên vạt áo, đoạn dịu dàng nói:
- Hãy đưa ta đến tảng đá kia!
Linh mã liền chầm chậm bước đi, đi đến một tảng đá xanh gần đó rồi đứng lại, Vân Dật Long tra kiếm vào bao, bò lên trên tảng đá xanh, chuẩn bị lên ngựa.
Đột nhiên, trên không vang lên một tiếng hú dài, rồi thì tiếng gió rít ào ạt, vô số bóng người nối tiếp nhau từ trên vòm cây phóng xuống chung quanh Vân Dật Long.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook