Bà Xã Là Nhất
-
Chương 9: 9: Đánh Là Thương Mắng Là Yêu
"Ra tay đi, đánh là thương mắng là yêu, tình cảm sâu sắc hơn thì dùng chân đá, em thích đánh, hay là mắng, hay là muốn dùng chân đá? Đều tùy em!"
Giọng nói trầm thấp của Diệu Hàm không mang theo chút sợ hãi nào, còn vui vẻ cong môi.
Hân Nghiên bực bội, cơ thể bị bá đạo ôm chặt trong lòng, chỉ có thể nhấc chân, chân mang giày cao gót đá mạnh Diệu Hàm một cái.
Diệu Hàm khẽ tránh, vừa vặn tránh được, đưa tay chặn chân Hân Nghiên lại, giọng điệu mềm mại trầm thấp: "Ngoan, đừng ầm ĩ, mang giày cao như vậy cẩn thận bị trẹo chân!"
Giọng nói trầm khàn mang theo mấy phần ma lực vang lên bên tai khiến Hân Nghiên hơi sửng sốt, đưa mắt nhìn chằm chằm Diệu Hàm, đáy lòng xẹt qua ý nghĩ kỳ lạ.
Người phụ nữ này đang quan tâm nàng, sợ nàng trẹo chân á?
Vẻ mặt Hân Nghiên trở nên nặng nề, đáy mặt lạnh như băng không có chút cảm xúc, từ chối nói: "Tôi không cần sự quan tâm của cô!"
Nghe thấy người phụ nữ không ngoan này lại quả quyết từ chối mình lần nữa, vẻ mặt Diệu Hàm càng u ám hơn, cánh tay nắm lấy eo nhỏ của nàng cũng siết chặt lại.
Ánh mắt sâu thẳm, lạnh lùng bá đạo lên tiếng: "Không ai có thể từ chối tôi, em cũng không được!"
Hân Nghiên lạnh lùng muốn giãy ra khỏi sự kiềm chế của cô: "Chị cho rằng Chị là gì của tôi, tôi cần thế nào không cần chị quan tâm, buông tay!"
Hân Nghiên nói xong liền ra tay, ánh mắt tràn đầy tức giận.
"Người phụ nữ không ngoan, thật thiếu trừng phạt mà.
"
Ánh mắt Diệu Hàm u ám, bàn tay dùng sức thật mạnh, lập tức ôm chầm thân thể nhỏ xinh của Hân Nghiên vào lòng.
Mặt đối diện nhau, dán lấy nhau không có chút khe hở.
Cô giữ chặt người nàng, cúi người hôn mạnh lên đôi môi đỏ của người đang hùng hổ hăm dọa, mang theo trừng phạt và cướp đoạt điên cuồng.
"Ưm! " Đối mặt với hành động bất ngờ của Diệu Hàm, Hân Nghiên ngơ ngác trừng to mắt.
Thấy nàng ngẩn ngơ không có phản ứng, hành động của Diệu Hàm càng điên cuồng hơn mấy phần.
Cô không ngừng gặm cắn đôi môi đỏ mềm mại ướt át của nàng, khiến cô điên cuồng nghiện nàng như món ăn ngon trên thế gian vậy.
Chỉ là một nụ hôn đã khiến thân thể của Diệu Hàm lập tức có phản ứng, đôi mắt càng trở nên tối tăm hơn, một lúc lâu sau đó cô mới buông nàng ra, hai người đều thở hổn hển.
Hân Nghiên không ngờ người phụ nữ này lại hôn mình ở nơi đông người, nàng hơi ngơ ngác, sau đó tỉnh táo lại, sắc mặt lại càng lạnh lẽo hơn.
Tiếng thở dốc của hai người dây dưa cùng một chỗ, đối mặt nhìn nhau, hơi thở phả lên mặt khiến đối phương ngứa ngáy, Diệu Hàm nhìn người phụ nữ yêu kiều ngon miệng trong lòng, càng cảm thấy miệng đắng lưỡi khô hơn.
Hai mươi tám năm trước đây cũng chưa từng chạm vào phụ nữ, sao bây giờ sau khi nếm thử cảm giác kia với người phụ nữ này đã không biết thỏa mãn rồi chứ!
Người phụ nữ này làm cô bị nghiện như là yêu tinh vậy.
Trong mắt Hân Nghiên mang theo ý cười lạnh, đối với Hân Nghiên đã vấp ngã hai lần, trên đời này không thể tin tưởng nhất chính là tình yêu, phụ nữ và đàn ông.
Không nói đến Thẩm Hạo, đó hoàn toàn là sau khi mất trí nhớ, vì tất cả ấm áp của Thẩm Hạo mới chấp nhận anh ta, chỉ nói tới Vĩnh Khiêm thôi, sau khi bị phản bội như vậy, Hân Nghiên nàng rất khó tin tưởng vào tình yêu thêm lần nữa.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng, diện tích miệng vết thương do vết cắn kia đem lại quá lớn, khiến nàng không dám chấp nhận tình yêu thêm lần nữa!
"Tôi không quan tâm cô có mục đích gì, cũng không quan tâm cô muốn gì, tóm lại tôi không muốn có bất cứ quan hệ nào với cô, hôm nay cảm ơn cô, tạm biệt!"
Hân Nghiên lấy lại tinh thần, vẻ mặt càng lạnh lùng hơn, nói xong câu đó thì đi ra khỏi khách sạn, không liếc nhìn Diệu Hàm ở phía sau thêm lần nào nữa.
Nhìn bóng lưng người phụ nữ dứt khoát rời đi, trong lòng Diệu Hàm nếm phải cảm giác mất mát thêm lần nữa.
Ở thủ đô ai nhìn thấy Diệu Hàm cô đều không sử dụng đủ loại thủ đoạn để bò lên giường cô, nhưng người phụ nữ này thì hay rồi.
Một lòng một dạ muốn đẩy mình ra cách nàng thật xa, sức ảnh hưởng của Diệu Hàm cô trở nên thấp như vậy từ lúc nào thế.
Nhìn bóng lưng đã biết mất khỏi cửa khách sạn từ lâu, đáy lòng Diệu Hàm xuất hiện chút mất mát.
Đáy mắt sâu thẳm mang theo ánh sáng tối tăm phức tạp, tính toán làm thế nào mới có thể theo đuổi được người phụ nữ sắt đá này.
Sáng sớm hôm sau, Diệu Hàm bèn một mình lái xe đến cổng đại học A, bấm vào số điện thoại tìm được trên tài liệu điều tra, gọi đi, lập tức có một giọng nói lạnh nhạt vang lên: "A lô!"
"Là tôi, tôi ở cổng trường em, ra ngoài gặp tôi!" Giọng nói khàn khàn tràn đầy bá đạo vang lên.
"Tút, tút, tút! " Nhưng vừa mới nói xong, đối phương đã cúp điện thoại mất rồi.
Diệu Hàm hơi cau mày, đáy mắt càng lạnh lùng hơn, tiếp tục gọi điện thoại đi, nhưng lần này reo một lúc lâu vẫn không có ai nghe máy.
Đáy lòng hơi bực bội, lấy một điếu thuốc trong hộp xe ra châm lên.
Sương khói mông lung từ từ phả ra, lập tức che mờ ngũ quan lạnh lùng tinh tế của cô.
Bóng dáng thon dài thẳng tắp lười nhác tựa lưng ra sau, đôi mắt tối đen lấp lánh vô số ánh sao, trong sương khói lượn lờ càng khiến người khác không nhìn thấu hơn.
Sau khi hút mấy hơi, Diệu Hàm dập tắt điếu thuốc đã hút được một nửa, lại lấy điện thoại ra gọi cho số kia.
Chuông reo rất lâu, lúc cho rằng bên kia sẽ không nghe máy thì đối phương chợt nghe điện thoại, nhưng lại không có nói chuyện.
"Ra đây, em không ra thì tôi đi vào trong tìm em, em biết bản lĩnh của tôi rồi đấy!"
Diệu Hàm bá đạo lên tiếng, lúc này trong giọng nói nhiều hơn mấy phần uy hiếp, cô không tin người phụ nữ này vẫn không đi ra.
"! "
Đối phương không lên tiếng, điện thoại lại bị cúp lần nữa, Diệu Hàm không vội, cô biết chắc chắn lần này người phụ nữ kia sẽ đi ra.
Quả nhiên đợi một lát sau, cổng trường đại học A có một bóng dáng mảnh khảnh đi ra.
Khuôn mặt tinh tế không chút son phấn, nhưng vẫn thanh thuần xinh đẹp như trước, hai loại cảm giác vốn mâu thuẫn xuất hiện trên người nàng lại mê người đến đáng chết.
Mái tóc mềm mại rũ xuống sau lưng tựa như gấm vóc.
Dù là váy dài màu đen vô cùng rộng vẫn khiến nàng lộ ra sức hấp dẫn trí mạng như cũ, chỉ nhìn người phụ nữ kia đi đến, thân thể Diệu Hàm đã không nhịn được mà nóng lên.
Hân Nghiên vừa ra khỏi trường học đã nhìn thấy một chiếc xe Maybach phong cách ở đối diện cổng trường, tuy khiêm tốn nhưng vẫn khiến học sinh xung quanh đều liếc mắt nhìn.
Hân Nghiên hơi bĩu môi, đưa mắt nhìn người phụ nữ đi xe từ trong xe, lần này sau lưng cô không có vệ sĩ, chỉ có một mình cô.
Bóng dáng thon dài cao lớn sải bước vững vàng tao nhã đi về phía nàng.
Giống như một con vua sư tử đang ngủ say, lộ ra hơi thở lười nhác bá đạo.
Đáy mắt sâu thẳm, khuôn mặt xinh đẹp như điêu khắc, hoàn mỹ như thiên thần, cả người lộ ra khí thế vương giả cao cao tại thượng.
Hân Nghiên hoảng hốt, đáy mắt lạnh nhạt thoáng hiện lên vẻ ngạc nhiên.
Không thể không thừa nhận người phụ nữ trước mặt có đủ năng lực khiến không chỉ là đàn ông ngây cả phụ nữ của cả thiên hạ đều ái mộ, đoán chừng chỉ cần vung tay đã có không ít người yêu thương nhung nhớ cô rồi.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook