Đại ca, nhị ca nổi giận đùng đùng từ sau bình phong vọt ra, hai người bọn họ đang thở hổn hển không ngừng, hiển là do đuổi theo ta, cũng vừa đúng lúc ngăn trở bí đỏ cầu hôn.

Cừu nhân gặp lại, hết sức đỏ mắt. Cầu hôn lại bị quấy rầy, khuôn mặt bí đỏ lập tức như bị mây đen dầy đặc kéo tới, hắn đứng dậy xoay người, cả người đều phát ra khí tức hắc ám đầy khủng bố, vừa thấy là biết ngày đó là ma vương Khải Ân, ta phản xạ có điều kiện, cả người run lên.

Hắn có thể cảm giác được, hít thật sâu mấy hơi, kiềm chế cảm xúc, rồi mới tận lực dùng thanh âm tương đối vững vàng nói với hai người anh của ta: “Người ta cầu hôn là Mặc, không phải các ngươi.”

Nhị ca lạnh lùng nói: “Chỉ cần một ngày ta còn là anh trai của nó, ta còn có tư cách quản.” Nói xong, hắn kéo ta rồi khỏi chỗ ngồi, hướng ra ngoài bình phong.

Khải Ân nhanh tay lẹ mắt, giữ chặt lấy tay kia của ta, giận dữ nhìn nhị ca: “Ngươi muốn mang Mặc đi đâu?”

Nhị ca không để ý tới hắn, vẫn kéo ta về phía trước, mà Khải Ân cũng cố chấp kéo ta lại, ta ở giữa, thập phần khó xử, một bên là người ta vô cùng yêu thương, một bên là người thân của ta, người nào cũng không hảo đắc tội a.

Thái dương Khải Ân nổi gân xanh, ánh mắt nhìn nhị ca cũng càng ngày càng ngoan độc, đang lúc ta vì tính mạng nhị ca mà lo lắng đề phòng thì đại ca cuối cùng có hành động, chắn giữa ta cùng Khải Ân.

“Chúng ta chính là muốn mang Mặc trở về, hôm nay là sinh nhật Mặc, ngươi cũng không muốn để nó khó xử chứ hả?”

Khải Ân nhìn ta, tức giận trên mặt có phần dịu đi, nhưng vẫn không chịu buông tay, đột nhiên khàn khàn hỏi ta: “Đáp án của em?”

“. . .. .” Ta quay đầu, xem nhẹ mong ước dưới đáy mắt hắn, khẽ cắn môi, dùng thanh âm không thể thấp hơn được nữa nói: “. . . . Không thể . . . .”

Ta không dám nhìn hắn, nhưng cảm giác được tay hắn nhẹ nhàng run rẩy

“Phải không. . . . .” Thanh âm hắn thập phần chua sót, ta chung quy cũng không nhịn được, quay đầu nhìn về phía hắn, vừa lúc nhìn thấy hắn cúi đầu u ám nhìn chiếc nhẫn trong tay. “Quả nhiên, vẫn là. . . . không được sao?”

Chẳng bao lâu sau, thân là vương giả, hắn cư nhiên lại ở trước mặt mọi người toát ra biểu tình như thế khiến ta cảm giác như tâm hồn mình đang bị tội ác ăn mòn.

Khải Ân khẽ nơi lỏng tay ta rồi lại lập tức gắt gao giữ chặt. Một lát sau, hắn ngẩng đầu, khẩn cầu nhìn ta: “Ít nhất ăn xong bữa này, được không? Ta muốn cùng em ăn sinh nhật.”

Đại ca, nhị ca không nghĩ tới Khải Ân cư nhiên lại thỏa hiệp, phi thường giật mình.

Ta bỏ ra tay nhị ca ra, nhìn Khải Ân gật đầu: “Được.”

Đại ca, nhị ca thấy ta đáp ứng, cũng không phản đối nữa, nhưng vì phòng ngừa bí đỏ làm ra một ít hành động bất lương, bọn họ không chịu rời đi, kiên trì ở một bên chờ chúng ta ăn xong. Bữa tối còn lại cũng chẳng còn ngon, cảm giác bí đỏ tự nhiên cũng không tốt, từ đầu đến cuối đều thối mặt ra.

Ăn xong mấy món điểm tâm ngọt, bữa tối chấm dứt, ta nói lời từ biệt, đang muốn đứng lên theo các ca ca rời đi, bí đỏ cũng không cố rít gào nhị ca nữa mà cầm lấy hai tay ta, thần tình lưu luyến không rời, không muốn buông ra. Nhị ca phía sau lại bắt đầu giơ chân, nếu cứ để như vậy cũng không được, thế là ta hy sinh, hôn nhẹ lên hai má hắn, cũng thừa cơ nói cho hắn biết ngày nghỉ ta sẽ theo các anh trai đi Ý.

Bí đỏ lập tức chuyển biến, trong tiếng mắng của nhị ca kéo ta về, hôn sâu rồi mới thả ta ra.

Hai người anh trai của ta mang ta tới biệt thự của  bọn họ ở Luân Đôn, tuy rằng mới 10 giờ tối, nhưng một ngày hôm nay, ta cùng hai người anh của mình đều cảm thấy thực mệt chết đi được. Cho nên bọn họ sau khi tặng ta quà sinh nhật, lại giản lược đề ra một số nghi vấn sau đó mới để ta trở về phòng ngủ, ta cũng bởi vậy tránh được một kiếp.

Bởi vì đại ca lợi dụng quan hệ đặc thù nên visa đi Ý của ta cũng đã hoàn thành trong ngày. Ngày hôm sau, ta quay về Lợi Tư, mang theo chút quần áo. Sau khi nhận quà sinh nhật của bọn Dương Tĩnh, ta theo anh mình bay đến Ý.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương