Anh Thích Em Rất Lâu Rồi
-
Chương 10
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến tháng bảy. Thành phố D nghênh đón khoảng thời gian nóng nhất.
Đoạn thời gian này, Chử Duy Nhất cũng không xem mắt nữa, cô cũng vui vẻ ung dung. Chẳng biết tại sao chỉ cần nhắc tới xem mắt, thì cô có áp lực vô hình, tâm tình trong nháy mắt xuống dốc trầm trọng.
Thứ bảy chủ nhật Chử Duy Nhất bắt đầu đi học bằng lái, vừa lúc đụng phải hàng ngũ phần lớn là học sinh. Thầy giáo dạy đảo kho* một lần, cô biểu diễn một lần cái gì đều quên hết. Những học sinh kia phần rất quan tâm đến cô, Chử Duy Nhất đảo kho là bọn họ cầm tay dạy.
(Đảo kho: đỗ xe vào chỗ)
Quả nhiên, cô đã già rồi.
Cô cũng chỉ nghỉ mới có thời gian đi, năm ngày vút qua, cảm giác lại không có chút nào. Nhìn một nhóm lại một nhóm bạn học chạy (xe), Chử Duy Nhất cũng dần dần có chút gấp gáp.
Đảo kho vẫn rối tinh rối mù như trước, thậm chí có lần trực tiếp đem xe chạy lên trên lan can sắt không xuống được, làm cho mọi người đồng thời nhìn qua. Huấn luyện viên kéo cổ họng quát, “Thắng lại! Em làm sao không đạp phanh xe!’’
Khi đó Chử Duy Nhất đã ngây ngốc không phân rõ phanh xe và chân ga nữa.
Trời nắng chang chang, ba lần Chử Duy Nhất thứ bảy đến, nơi tập lái xe lại đến một nhóm học viên mới.
Một chiếc xe có rèm che trực tiếp lái vào, Chử Duy Nhất nhận ra chiếc xe kia, người trên xe đi xuống.
Chử Duy Nhất đang đứng ở chỗ bóng mát, phóng mắt nhìn sang. Tống Khinh Dương mang theo một chàng trai mười bảy mười tám tuổi đi tới, cô chậm rãi xoay người đi tới nơi khác.
Về sau, Chử Duy Nhất mới biết được, chàng trai là em họ của anh, đã tốt nghiệp cấp ba, mới du lịch ở nước ngoài trở về. Khưu Thiên cùng cô là đồng học, cũng tốt nghiệp D trung.
Chử Duy Nhất đang do dự có nên báo danh sát hạch cuối tuần hay không, tiếng chuông điện thoại ngắn báo có tin nhắn reo lên.
“Mới vừa ở nơi tập lái xe thấy một người rất giống cô.’’ Kí tên: Tống Khinh Dương.
Chử Duy Nhất nhìn hàng chữ kia, do dự có nên trả lời hay không.
Bên kia có người gọi, “Chử Duy Nhất đến cô tập lái rồi.’’ Cô đem di động bỏ vào túi xách, lúc lượn vòng chữ S thì đánh tay lái thiếu một vòng xe suýt nữa lái vào trong rãnh nước, dọa cho người ngồi hàng sau gào khóc.
Xuống xe, chân cô mềm nhũn. Sát hạch phải thi cái này nhưng làm sao bây giờ đây?
Chử Duy Nhất ủ rũ, thì thào nói nhỏ, quá ngu ngốc! Quá ngu ngốc!
Tống Khinh Dương đi đến bên cạnh cô thì chợt nghe thấy lời cô nói, anh có phần dở khóc dở cười. Nhưng mà nghĩ đến một màn giật mình vừa rồi, mặt của anh đã trầm xuống vài phần.
“Chử Duy Nhất – “
Đột nhiên nghe được có người gọi cô, Chử Duy Nhất lại càng hoảng sợ, giương mắt lên thấy anh, “Ách, Tống Khinh Dương – ‘’ giọng nói cô ôn hòa.
Tống Khinh Dương thấy sắc mặt cô trở nên hơi trắng, trán lấm tấm những giọt mồ hôi. Kỳ thực anh biết vừa rồi cô nhìn thấy anh, Tống Khinh Dương cũng không vạch trần cô, từ sau lần phỏng vấn kia, hai người đã không liên lạc hơn nửa tháng.
“Tôi đưa người khác đến tập lái xe. Cô học như thế nào rồi?’’
Chử Duy Nhất vẻ mặt đau khổ, “Không được tốt, đảo khố vào không được, ôm vòng chữ S ép phải ống.’’
Khóe miệng Tống Khinh Dương hơi nhếch lên, “Sát hạch cũng không giống nhau, trên cơ bản bình thường luyện tập không tốt đều có thể qua.’’
Chử Duy Nhất mâu quang sáng ngời, “Phải không? Trước đây anh cũng như vậy?’’
Tống Khinh Dương bỗng chốc ho nhẹ, “Tôi tập một ngày liền đi thi rồi.’’
Chử Duy Nhất có loại trạng thái bùng nổ, không muốn nói chuyện cùng anh. Cô ngửa đầu chỉ cảm thấy Tống Khinh Dương tựa hồ đang động đậy, “Này, Tống Khinh Dương,anh đừng động nữa, tôi hoa mắt.’’
Một trận trời nghiêng đất ngả, cô từ từ mềm nhũn.
Tống Khinh Dương nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại, mới tránh cho cô tiếp xúc thân mật với mặt đất.
“Chử Duy Nhất – “ Tống Khinh Dương khẩn trương kêu tên của cô.
Chử Duy Nhất muốn mở mắt ra, lại một chút sức lực cũng không dùng được.
Khưu Thiên thấy tình hình vội vã chạy tới, “Anh à, sao vậy?’’ Cậu ta làm ra vẻ mặt cái gì thế.
Tống Khinh Dương ôm lấy Chử Duy Nhất đi tới đem cô đặt ngồi ở phía sau xe, Bị cảm nắng rồi.’’
“Anh à, anh quen chị ấy à?’’ Khưu Thiên vẻ mặt bát quái.
Tống Khinh Dương giương mắt, “Em không đi tập lái sao?’’
“Em thông minh như vậy cần luyện tập sao?’’ Khưu Thiên nhìn Chử Duy Nhất, “Tên chị ấy là gì? Bao nhiêu tuổi? Hai người quen biết thế nào?’’
“Con trai nội liễm nghe nhiều nói ít.’’ Tống Khinh Dương trả lời.
Khưu Thiên ra vẻ xem thường, “Anh à, anh phơi nắng nhiều, anh mới có thể có chút ánh sáng, mới có con gái thích anh.’’
Tống Khinh Dương vặn mở chai nước khoáng, nâng đầu Chử Duy Nhất, Chử Duy Nhất theo bản năng uống vài ngụm, người cũng dần dần tỉnh lại.
Người thanh tỉnh, nhưng mà cô gặp trở ngại.
Điều hòa trên xe thổi lành lạnh, có một thanh âm xa lạ lải nhải liên miên.
“Khưu Thiên!’’
“Gì ạ?’’
“Em ồn ào quá! Ầm ĩ nữa xuống xe!’’
Khưu Thiên không nói nữa, anh sợ Tống Khinh Dương. Quay đầu lại nhìn Chử Duy Nhất, Chử Duy Nhất bị anh nhìn hơi xấu hổ, từ từ mở mắt ra.
“Chị tỉnh rồi?’’ Khưu Thiên quay thân lại, “Chị bị cảm nắng.’’
“Cám ơn.’’ Chử Duy Nhất hé miệng, mắt liếc nhìn xung quanh.
“Không cần khách khí.’’ Khưu Thiên vẻ mặt thản nhiên.
Tống Khinh Dương: ...
Chử Duy Nhất nhìn về phía Tống Khinh Dương, “Tôi không làm phiền anh nữa, buổi chiều tôi tập lái xe.’’
Tống Khinh Dương khẽ nhíu mày, “Nhiệt độ hôm nay cao nhất, 39 độ, bên ngoài có lẽ còn chưa ngừng.’’
Chử Duy Nhất một mặt hắc tuyến.
“Gần tối Khưu Thiên sẽ đến tập xe, nếu như cô có thời gian có thể tập cùng cậu ta?’’ Tống Khinh Dương trầm giọng nói.
“Lúc đó huấn luyện viên đã tan làm.’’
Khưu Thiên mù tịt nhìn anh mình, cậu thế nào không biết anh có sắp xếp.
“Dùng xe của tôi.’’ Tống Khinh Dương miễn cưỡng nói ra.
Khưu Thiên cả người phấn chấn, “Em có thời gian, người đẹp, chị có thời gian chứ?’’
Chử Duy Nhất còn chưa kịp phản ứng.
Khưu Thiên tiếp tục nói, “Em cuối tuần thi rồi.’’
“Cậu ngày hôm nay mới đến, cuối tuần thi ngay sao?’’ Chử Duy Nhất ngây ngẩn cả người.
Khưu Thiên khẽ lắc đầu, “Em và chị không giống nhau, em muốn làm quen trường thi một chút.’’
Chử Duy Nhất: ...
Xe của anh cậu là bảo bối, vẫn chưa cho cậu chạm qua, lúc này cư nhiên đồng ý cho cậu tập lái xe, Khưu Thiên đánh giá Chử Duy Nhất, có □□ !
Chử DuY NhẤT đang do dự, cô và anh hình như cũng không quen thuộc đến nước này, thế này dường như cô lại nợ anh. Cô nghĩ khẽ cắn răng không chấp nhận.
Nhưng khi cô muốn mở miệng thì, ánh mắt Tống Khinh Dương khiến cho cô kìm lòng không đặng đổi chủ ý.
Cô đối với kiểu dầu gội đầu này hoàn toàn không chống cự được. Ai, năng lực tự điều khiển quá kém.
“Vậy làm phiền anh.’’
Tống Khinh Dương đưa nước cho cô, “Cô bị cảm nắng rồi, uống nước nhiều một chút. Tôi đưa các cô về trước.’’
Chử Duy Nhất gật đầu một cái, “Tôi đi cầm túi xách của mình.’’
Bên ngoài nóng rực, da có chút đau đớn. Cô đi lấy túi, tạm biệt với bạn.
“Chử Duy Nhất, đó là đối tượng chị à?’’
Chử Duy Nhất: ...
Người yêu của Tống Khinh Dương thuộc cấp nữ thần, không phải con gái một như cô.
Chử Duy Nhất cho rằng gần tối học xe, chính là hai người cô và Khưu Thiên, không nghĩ rằng Tống Khinh Dương đích thân đến. Anh không bận sao?
Khưu Thiên lái xe hất một lượt, “Học tỷ, chị không nên khẩn trương, bình thường thôi, loại cuộc thi này không có gì khó khăn.’’
Chử Duy Nhất gật đầu liên tục, thanh niên hay tự tin.
Tống Khinh Dương đứng ở dưới cây lớn đằng xa, lúc Khưu Thiên quẹo qua, còn gọi một tiếng, “Anh!’’
Tống Khinh Dương không để ý tới cậu.
Khưu Thiên huýt sáo, “Anh em thật khốc! Khi ở cao trung cũng như vậy?’’
Chử Duy Nhất nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Khi đó chị không biết anh ta.’’
Xe hãm phanh dừng lại.
“Cái gì?’’ Khưu Thiên có vẻ không thể tin được.
Chử Duy Nhất quay đầu nhìn cậu ta, nghiêm túc nói, “Chỗ bên cạnh không phải là chỗ đỗ xe, em vượt qua đường rồi.’’
Khưu Thiên kêu một tiếng, “Kháo*!’’
(* Một tiếng chửi tục.)
Có lẽ có một loại trì độn ở trên cảm tình trời sinh đã định trước, tỷ như, Chử Duy Nhất.
Chử Duy Nhất đang lái xe của Tống Khinh Dương, trong lòng rất không thực, rất sợ đem xe đụng vào chỗ nào đó. Nhất là Tống Khinh Dương còn ngồi trên ghế phụ lái.
Chậm rãi vòng qua khúc cong chữ S, Chử Duy Nhất hít một hơi thật sâu.
Tống Khinh Dương nghiêng đầu, “Cô không cần căng thẳng như thế, thả lỏng thân thể.’’
Chử Duy Nhất nào đâu có thể bình tĩnh, tư thế ngời tiêu chuẩn của học sinh tiểu học, lưng rất thẳng.
“Anh à, anh đừng nói nữa, bằng không thì học tỷ càng khẩn trương.’’ Vẫn là Khưu Thiên hiểu chuyện.
Tống Khinh Dương im lặng, chờ Chử Duy Nhất rốt cuộc thuận lợi thông qua bốn mục thi, vẻ mặt cô nhẹ nhõm, “Tôi không chết trời ơi.’’
Tống Khinh Dương nghiêng đầu nhìn cô, mâu quang triền miên.
Tim Chử Duy Nhất đập liên hồi, miệng khô lưỡi khô. Tống Khinh Dương anh có biết ánh mắt anh rất mê người hay không.
“Ừ, cô vẫn còn sống.’’ Tống Khinh Dương trả lời khe khẽ.
Khưu Thiên từ phía sau thò người ra, “Chị mới vừa đỗ xe bên cạnh, đánh tay lái sớm quá.’’
Tống Khinh Dương khẽ thở dài một hơi nhỏ đến không thể nghe được, “Trở về ăn cơm thôi.’’
Chử Duy Nhất cảm tạ nơi đáy lòng, “Tôi mời hai người ăn, hai người muốn ăn gì?’’
“Em cũng chưa muốn ăn.’’ Khưu Thiên dựa ở chỗ người phía sau.
Chử Duy Nhất đã sớm đói bụng.
“Học tỷ, nếu không tới nhà chị đi, chị tùy tiện làm chút mì sợi và vài thứ, em không để bụng đâu.’’
Tống Khinh Dương vẻ mặt bình tình, “Có tiện hay không?’’
Chử Duy Nhất sao có thể nói không tiện, “Vậy được.’’
Tống Khinh Dương chậm rãi xuống xe, cùng cô trao đổi vị trí. Xe quen cửa quen nẻo chạy đến cửa nhà cô.
Nhà đơn, sân đơn, cửa sắt cổ đã gỉ sét, trên tường bò đầy dây leo xanh biếc.
“Học tỷ, thì ra nhà chị ở đây à.’’
Chử Duy Nhất cười cười, “Hai người tự nhiên.’’
Hai người theo cô vào nhà, đồ dùng trong nhà đầu làm bằng gỗ, nhìn ra có chút niên đại, “Tôi đi rót nước cho hai người.’’
“Không cần phiền phức ạ.’’ Khưu Thiên hô.
Chử Duy Nhất bưng nước trở vào, Tống Khinh Dương đang đánh giá những bức ảnh trên tường. Những bức ảnh chiếm nửa tường, phần lớn đều là cô và một bà lão, ở chính giữa là bức ảnh cô và bà cụ dựa vào nhau, nụ cười của cô tràn đầy ánh nắng.
Chử Duy Nhất đem ly nước đưa cho anh, “Đây là bà nội tôi.’’ Cô dừng một chút, “Lớp mười năm đó, bà mất rồi.’’
“Tình cảm hai người rất tốt.’’ Tống Khinh Dương nói.
“Tôi là một tay bà nội nuôi lớn.’’ Cha Chử học địa chất học, khi còn nhỏ bình thường bốc hơi ở bên ngoài, thậm chí sau khi cô sinh được nửa tháng, ông mới từ vùng khác trở về gấp. Cho nên mẹ cô có oán trách.
Lớp mười, Tống Khinh Dương híp mắt một cái, thì ra khi đó là vì bà nội cô ấy qua đời.
“Học tỷ, tỷ nuôi là cá gì?’’ Khưu Thiên tò mò hỏi.
Tống Khinh Dương cùng cô đều đi tới.
“Tiếp vẫn ngư.’’ Tống Khinh Dương trả lời.
“Nhưng sao nó không hôn chứ?’’ Khưu Thiên hỏi.
Chử Duy Nhất cũng khổ não, “Trước đó đều hôn môi, đã bắt đầu trong khoảng thời gian này. Không biết có phải là hôn nhiều hay không?’’
Tống Khinh Dương gương mặt hắc tuyến, trong lúc bất chợt một vật nhỏ tròn mềm cọ bên chân anh, “Meo meo – “
Chử Duy Nhất ngồi xổm xuống, vuốt ve Đại Miêu Miêu, “Mèo của tôi, Đại Miêu Miêu.’’
Tống Khinh Dương nắm nhẹ ngón tay, “Nhà cô rất náo nhiệt.’’ Vừa cá vừa mèo, cũng không sợ chúng đánh nhau.
Đại Miêu Miêu tựa hồ rất thân thiết với Tống Khinh Dương, cũng dính lấy anh.
Chử Duy Nhất cảm thán, “Đại Miêu Miêu là mèo cái, quả nhiên là khác phái hấp dẫn nhau.’’
Tống Khinh Dương mặt mày co giật, anh hắng giọng một cái, “Thế sao? Khác phái hấp dẫn nhau – “ anh nhìn cô, mèo nhưng thật thông minh, phản xạ của chủ nhân thế nào vòng vèo như vậy.
Chử Duy Nhất nói, “Tôi đi nhìn tủ lạnh, còn có cái gì ăn.’’
Khưu Thiên đi ra bên ngoài, các tua nho ra đầy quả, Khưu Thiên ngẩng đầu lên hái một trái nho, cũng rất ngọt. Khưu Thiên đi đến xích đu ngồi xuống, Tống Khinh Dương đi tới, “Anh, bây giờ em nhớ lại khi còn bé.’’
Tống Khinh Dương tay vịn cái xích đu này, ánh mắt sâu xa, anh tiện tay lắc lắc vài cái, “Xuống đi, nặng như vậy không sợ đứt ghế xích đu.’’
“Cũng không phải nhà của anh.’’ Khưu Thiên phản bác, sau đó lại nhìn thấy ánh mắt anh mình lạnh như lưỡi đao, anh nhảy xuống, “Muốn chiếm làm của riêng!’’
Cơm tối Chử Duy Nhất nấu mì hoành thánh, dùng nước canh ô kê (gà), mùi vị ngon, Khưu Thiên khen không dứt miệng.
“Học tỷ, mì hoành thánh này ăn ngon thiệt.’’ Vừa nói hai mươi cái hoành thánh người ăn không đủ thèm.
Chử Duy Nhất mắt chứa ý cười, “Mì hoành thánh ở một phòng ăn tại một nhà hàng lúc tôi du ngoạn ở Hạ Môn thì đặc biệt có tước kính, tôi đi hỏi đầu bếp, đầu bếp bảo tôi. Vỏ mì hoành thánh có nhiều tước kính, nước là nước dùng canh gà, mỹ dung dưỡng nhan.''
Khưu Thiên đang ôm chén uống canh, vừa nghe là canh gà ác, “Em đây một tiểu tiên nhục đâu cần mỹ dung dưỡng nhan. Anh, anh uống nhiều một chút.’’
Tống Khinh Dương tức đầy một bụng, nhìn Chử Duy Nhất, “Tôi và cô cùng tuổi. Đâu có già chứ.’’
Chử Duy Nhất híp mắt cười rộ lên, “Anh không già chút nào, chỉ là ông cụ non thôi.’’
Ông cụ non? Đây cũng là biến tướng nói anh già so với tuổi thật.
Tống Khinh Dương ngưng mi, “Chử Duy Nhất, tôi lớn hơn cô bốn tháng.’’
Chử Duy Nhất không hiểu nguyên do, “Tôi biết chứ, lần trước lúc phỏng vấn anh, tôi đã sớm làm tài liệu, anh là chòm sao song tử.’’
Khưu Thiên gia nhập vào trọng âm câu chuyện, “Người chòm sao song tử giống như một kiểu câu đố, hoa tâm, đứng núi này trông núi nọ.’’
Tống Khinh Dương rốt cuộc cảm thấy mình cùng bọn họ không cùng một kênh.
Đoạn thời gian này, Chử Duy Nhất cũng không xem mắt nữa, cô cũng vui vẻ ung dung. Chẳng biết tại sao chỉ cần nhắc tới xem mắt, thì cô có áp lực vô hình, tâm tình trong nháy mắt xuống dốc trầm trọng.
Thứ bảy chủ nhật Chử Duy Nhất bắt đầu đi học bằng lái, vừa lúc đụng phải hàng ngũ phần lớn là học sinh. Thầy giáo dạy đảo kho* một lần, cô biểu diễn một lần cái gì đều quên hết. Những học sinh kia phần rất quan tâm đến cô, Chử Duy Nhất đảo kho là bọn họ cầm tay dạy.
(Đảo kho: đỗ xe vào chỗ)
Quả nhiên, cô đã già rồi.
Cô cũng chỉ nghỉ mới có thời gian đi, năm ngày vút qua, cảm giác lại không có chút nào. Nhìn một nhóm lại một nhóm bạn học chạy (xe), Chử Duy Nhất cũng dần dần có chút gấp gáp.
Đảo kho vẫn rối tinh rối mù như trước, thậm chí có lần trực tiếp đem xe chạy lên trên lan can sắt không xuống được, làm cho mọi người đồng thời nhìn qua. Huấn luyện viên kéo cổ họng quát, “Thắng lại! Em làm sao không đạp phanh xe!’’
Khi đó Chử Duy Nhất đã ngây ngốc không phân rõ phanh xe và chân ga nữa.
Trời nắng chang chang, ba lần Chử Duy Nhất thứ bảy đến, nơi tập lái xe lại đến một nhóm học viên mới.
Một chiếc xe có rèm che trực tiếp lái vào, Chử Duy Nhất nhận ra chiếc xe kia, người trên xe đi xuống.
Chử Duy Nhất đang đứng ở chỗ bóng mát, phóng mắt nhìn sang. Tống Khinh Dương mang theo một chàng trai mười bảy mười tám tuổi đi tới, cô chậm rãi xoay người đi tới nơi khác.
Về sau, Chử Duy Nhất mới biết được, chàng trai là em họ của anh, đã tốt nghiệp cấp ba, mới du lịch ở nước ngoài trở về. Khưu Thiên cùng cô là đồng học, cũng tốt nghiệp D trung.
Chử Duy Nhất đang do dự có nên báo danh sát hạch cuối tuần hay không, tiếng chuông điện thoại ngắn báo có tin nhắn reo lên.
“Mới vừa ở nơi tập lái xe thấy một người rất giống cô.’’ Kí tên: Tống Khinh Dương.
Chử Duy Nhất nhìn hàng chữ kia, do dự có nên trả lời hay không.
Bên kia có người gọi, “Chử Duy Nhất đến cô tập lái rồi.’’ Cô đem di động bỏ vào túi xách, lúc lượn vòng chữ S thì đánh tay lái thiếu một vòng xe suýt nữa lái vào trong rãnh nước, dọa cho người ngồi hàng sau gào khóc.
Xuống xe, chân cô mềm nhũn. Sát hạch phải thi cái này nhưng làm sao bây giờ đây?
Chử Duy Nhất ủ rũ, thì thào nói nhỏ, quá ngu ngốc! Quá ngu ngốc!
Tống Khinh Dương đi đến bên cạnh cô thì chợt nghe thấy lời cô nói, anh có phần dở khóc dở cười. Nhưng mà nghĩ đến một màn giật mình vừa rồi, mặt của anh đã trầm xuống vài phần.
“Chử Duy Nhất – “
Đột nhiên nghe được có người gọi cô, Chử Duy Nhất lại càng hoảng sợ, giương mắt lên thấy anh, “Ách, Tống Khinh Dương – ‘’ giọng nói cô ôn hòa.
Tống Khinh Dương thấy sắc mặt cô trở nên hơi trắng, trán lấm tấm những giọt mồ hôi. Kỳ thực anh biết vừa rồi cô nhìn thấy anh, Tống Khinh Dương cũng không vạch trần cô, từ sau lần phỏng vấn kia, hai người đã không liên lạc hơn nửa tháng.
“Tôi đưa người khác đến tập lái xe. Cô học như thế nào rồi?’’
Chử Duy Nhất vẻ mặt đau khổ, “Không được tốt, đảo khố vào không được, ôm vòng chữ S ép phải ống.’’
Khóe miệng Tống Khinh Dương hơi nhếch lên, “Sát hạch cũng không giống nhau, trên cơ bản bình thường luyện tập không tốt đều có thể qua.’’
Chử Duy Nhất mâu quang sáng ngời, “Phải không? Trước đây anh cũng như vậy?’’
Tống Khinh Dương bỗng chốc ho nhẹ, “Tôi tập một ngày liền đi thi rồi.’’
Chử Duy Nhất có loại trạng thái bùng nổ, không muốn nói chuyện cùng anh. Cô ngửa đầu chỉ cảm thấy Tống Khinh Dương tựa hồ đang động đậy, “Này, Tống Khinh Dương,anh đừng động nữa, tôi hoa mắt.’’
Một trận trời nghiêng đất ngả, cô từ từ mềm nhũn.
Tống Khinh Dương nhanh tay lẹ mắt kéo cô lại, mới tránh cho cô tiếp xúc thân mật với mặt đất.
“Chử Duy Nhất – “ Tống Khinh Dương khẩn trương kêu tên của cô.
Chử Duy Nhất muốn mở mắt ra, lại một chút sức lực cũng không dùng được.
Khưu Thiên thấy tình hình vội vã chạy tới, “Anh à, sao vậy?’’ Cậu ta làm ra vẻ mặt cái gì thế.
Tống Khinh Dương ôm lấy Chử Duy Nhất đi tới đem cô đặt ngồi ở phía sau xe, Bị cảm nắng rồi.’’
“Anh à, anh quen chị ấy à?’’ Khưu Thiên vẻ mặt bát quái.
Tống Khinh Dương giương mắt, “Em không đi tập lái sao?’’
“Em thông minh như vậy cần luyện tập sao?’’ Khưu Thiên nhìn Chử Duy Nhất, “Tên chị ấy là gì? Bao nhiêu tuổi? Hai người quen biết thế nào?’’
“Con trai nội liễm nghe nhiều nói ít.’’ Tống Khinh Dương trả lời.
Khưu Thiên ra vẻ xem thường, “Anh à, anh phơi nắng nhiều, anh mới có thể có chút ánh sáng, mới có con gái thích anh.’’
Tống Khinh Dương vặn mở chai nước khoáng, nâng đầu Chử Duy Nhất, Chử Duy Nhất theo bản năng uống vài ngụm, người cũng dần dần tỉnh lại.
Người thanh tỉnh, nhưng mà cô gặp trở ngại.
Điều hòa trên xe thổi lành lạnh, có một thanh âm xa lạ lải nhải liên miên.
“Khưu Thiên!’’
“Gì ạ?’’
“Em ồn ào quá! Ầm ĩ nữa xuống xe!’’
Khưu Thiên không nói nữa, anh sợ Tống Khinh Dương. Quay đầu lại nhìn Chử Duy Nhất, Chử Duy Nhất bị anh nhìn hơi xấu hổ, từ từ mở mắt ra.
“Chị tỉnh rồi?’’ Khưu Thiên quay thân lại, “Chị bị cảm nắng.’’
“Cám ơn.’’ Chử Duy Nhất hé miệng, mắt liếc nhìn xung quanh.
“Không cần khách khí.’’ Khưu Thiên vẻ mặt thản nhiên.
Tống Khinh Dương: ...
Chử Duy Nhất nhìn về phía Tống Khinh Dương, “Tôi không làm phiền anh nữa, buổi chiều tôi tập lái xe.’’
Tống Khinh Dương khẽ nhíu mày, “Nhiệt độ hôm nay cao nhất, 39 độ, bên ngoài có lẽ còn chưa ngừng.’’
Chử Duy Nhất một mặt hắc tuyến.
“Gần tối Khưu Thiên sẽ đến tập xe, nếu như cô có thời gian có thể tập cùng cậu ta?’’ Tống Khinh Dương trầm giọng nói.
“Lúc đó huấn luyện viên đã tan làm.’’
Khưu Thiên mù tịt nhìn anh mình, cậu thế nào không biết anh có sắp xếp.
“Dùng xe của tôi.’’ Tống Khinh Dương miễn cưỡng nói ra.
Khưu Thiên cả người phấn chấn, “Em có thời gian, người đẹp, chị có thời gian chứ?’’
Chử Duy Nhất còn chưa kịp phản ứng.
Khưu Thiên tiếp tục nói, “Em cuối tuần thi rồi.’’
“Cậu ngày hôm nay mới đến, cuối tuần thi ngay sao?’’ Chử Duy Nhất ngây ngẩn cả người.
Khưu Thiên khẽ lắc đầu, “Em và chị không giống nhau, em muốn làm quen trường thi một chút.’’
Chử Duy Nhất: ...
Xe của anh cậu là bảo bối, vẫn chưa cho cậu chạm qua, lúc này cư nhiên đồng ý cho cậu tập lái xe, Khưu Thiên đánh giá Chử Duy Nhất, có □□ !
Chử DuY NhẤT đang do dự, cô và anh hình như cũng không quen thuộc đến nước này, thế này dường như cô lại nợ anh. Cô nghĩ khẽ cắn răng không chấp nhận.
Nhưng khi cô muốn mở miệng thì, ánh mắt Tống Khinh Dương khiến cho cô kìm lòng không đặng đổi chủ ý.
Cô đối với kiểu dầu gội đầu này hoàn toàn không chống cự được. Ai, năng lực tự điều khiển quá kém.
“Vậy làm phiền anh.’’
Tống Khinh Dương đưa nước cho cô, “Cô bị cảm nắng rồi, uống nước nhiều một chút. Tôi đưa các cô về trước.’’
Chử Duy Nhất gật đầu một cái, “Tôi đi cầm túi xách của mình.’’
Bên ngoài nóng rực, da có chút đau đớn. Cô đi lấy túi, tạm biệt với bạn.
“Chử Duy Nhất, đó là đối tượng chị à?’’
Chử Duy Nhất: ...
Người yêu của Tống Khinh Dương thuộc cấp nữ thần, không phải con gái một như cô.
Chử Duy Nhất cho rằng gần tối học xe, chính là hai người cô và Khưu Thiên, không nghĩ rằng Tống Khinh Dương đích thân đến. Anh không bận sao?
Khưu Thiên lái xe hất một lượt, “Học tỷ, chị không nên khẩn trương, bình thường thôi, loại cuộc thi này không có gì khó khăn.’’
Chử Duy Nhất gật đầu liên tục, thanh niên hay tự tin.
Tống Khinh Dương đứng ở dưới cây lớn đằng xa, lúc Khưu Thiên quẹo qua, còn gọi một tiếng, “Anh!’’
Tống Khinh Dương không để ý tới cậu.
Khưu Thiên huýt sáo, “Anh em thật khốc! Khi ở cao trung cũng như vậy?’’
Chử Duy Nhất nghiêm túc suy nghĩ một chút, “Khi đó chị không biết anh ta.’’
Xe hãm phanh dừng lại.
“Cái gì?’’ Khưu Thiên có vẻ không thể tin được.
Chử Duy Nhất quay đầu nhìn cậu ta, nghiêm túc nói, “Chỗ bên cạnh không phải là chỗ đỗ xe, em vượt qua đường rồi.’’
Khưu Thiên kêu một tiếng, “Kháo*!’’
(* Một tiếng chửi tục.)
Có lẽ có một loại trì độn ở trên cảm tình trời sinh đã định trước, tỷ như, Chử Duy Nhất.
Chử Duy Nhất đang lái xe của Tống Khinh Dương, trong lòng rất không thực, rất sợ đem xe đụng vào chỗ nào đó. Nhất là Tống Khinh Dương còn ngồi trên ghế phụ lái.
Chậm rãi vòng qua khúc cong chữ S, Chử Duy Nhất hít một hơi thật sâu.
Tống Khinh Dương nghiêng đầu, “Cô không cần căng thẳng như thế, thả lỏng thân thể.’’
Chử Duy Nhất nào đâu có thể bình tĩnh, tư thế ngời tiêu chuẩn của học sinh tiểu học, lưng rất thẳng.
“Anh à, anh đừng nói nữa, bằng không thì học tỷ càng khẩn trương.’’ Vẫn là Khưu Thiên hiểu chuyện.
Tống Khinh Dương im lặng, chờ Chử Duy Nhất rốt cuộc thuận lợi thông qua bốn mục thi, vẻ mặt cô nhẹ nhõm, “Tôi không chết trời ơi.’’
Tống Khinh Dương nghiêng đầu nhìn cô, mâu quang triền miên.
Tim Chử Duy Nhất đập liên hồi, miệng khô lưỡi khô. Tống Khinh Dương anh có biết ánh mắt anh rất mê người hay không.
“Ừ, cô vẫn còn sống.’’ Tống Khinh Dương trả lời khe khẽ.
Khưu Thiên từ phía sau thò người ra, “Chị mới vừa đỗ xe bên cạnh, đánh tay lái sớm quá.’’
Tống Khinh Dương khẽ thở dài một hơi nhỏ đến không thể nghe được, “Trở về ăn cơm thôi.’’
Chử Duy Nhất cảm tạ nơi đáy lòng, “Tôi mời hai người ăn, hai người muốn ăn gì?’’
“Em cũng chưa muốn ăn.’’ Khưu Thiên dựa ở chỗ người phía sau.
Chử Duy Nhất đã sớm đói bụng.
“Học tỷ, nếu không tới nhà chị đi, chị tùy tiện làm chút mì sợi và vài thứ, em không để bụng đâu.’’
Tống Khinh Dương vẻ mặt bình tình, “Có tiện hay không?’’
Chử Duy Nhất sao có thể nói không tiện, “Vậy được.’’
Tống Khinh Dương chậm rãi xuống xe, cùng cô trao đổi vị trí. Xe quen cửa quen nẻo chạy đến cửa nhà cô.
Nhà đơn, sân đơn, cửa sắt cổ đã gỉ sét, trên tường bò đầy dây leo xanh biếc.
“Học tỷ, thì ra nhà chị ở đây à.’’
Chử Duy Nhất cười cười, “Hai người tự nhiên.’’
Hai người theo cô vào nhà, đồ dùng trong nhà đầu làm bằng gỗ, nhìn ra có chút niên đại, “Tôi đi rót nước cho hai người.’’
“Không cần phiền phức ạ.’’ Khưu Thiên hô.
Chử Duy Nhất bưng nước trở vào, Tống Khinh Dương đang đánh giá những bức ảnh trên tường. Những bức ảnh chiếm nửa tường, phần lớn đều là cô và một bà lão, ở chính giữa là bức ảnh cô và bà cụ dựa vào nhau, nụ cười của cô tràn đầy ánh nắng.
Chử Duy Nhất đem ly nước đưa cho anh, “Đây là bà nội tôi.’’ Cô dừng một chút, “Lớp mười năm đó, bà mất rồi.’’
“Tình cảm hai người rất tốt.’’ Tống Khinh Dương nói.
“Tôi là một tay bà nội nuôi lớn.’’ Cha Chử học địa chất học, khi còn nhỏ bình thường bốc hơi ở bên ngoài, thậm chí sau khi cô sinh được nửa tháng, ông mới từ vùng khác trở về gấp. Cho nên mẹ cô có oán trách.
Lớp mười, Tống Khinh Dương híp mắt một cái, thì ra khi đó là vì bà nội cô ấy qua đời.
“Học tỷ, tỷ nuôi là cá gì?’’ Khưu Thiên tò mò hỏi.
Tống Khinh Dương cùng cô đều đi tới.
“Tiếp vẫn ngư.’’ Tống Khinh Dương trả lời.
“Nhưng sao nó không hôn chứ?’’ Khưu Thiên hỏi.
Chử Duy Nhất cũng khổ não, “Trước đó đều hôn môi, đã bắt đầu trong khoảng thời gian này. Không biết có phải là hôn nhiều hay không?’’
Tống Khinh Dương gương mặt hắc tuyến, trong lúc bất chợt một vật nhỏ tròn mềm cọ bên chân anh, “Meo meo – “
Chử Duy Nhất ngồi xổm xuống, vuốt ve Đại Miêu Miêu, “Mèo của tôi, Đại Miêu Miêu.’’
Tống Khinh Dương nắm nhẹ ngón tay, “Nhà cô rất náo nhiệt.’’ Vừa cá vừa mèo, cũng không sợ chúng đánh nhau.
Đại Miêu Miêu tựa hồ rất thân thiết với Tống Khinh Dương, cũng dính lấy anh.
Chử Duy Nhất cảm thán, “Đại Miêu Miêu là mèo cái, quả nhiên là khác phái hấp dẫn nhau.’’
Tống Khinh Dương mặt mày co giật, anh hắng giọng một cái, “Thế sao? Khác phái hấp dẫn nhau – “ anh nhìn cô, mèo nhưng thật thông minh, phản xạ của chủ nhân thế nào vòng vèo như vậy.
Chử Duy Nhất nói, “Tôi đi nhìn tủ lạnh, còn có cái gì ăn.’’
Khưu Thiên đi ra bên ngoài, các tua nho ra đầy quả, Khưu Thiên ngẩng đầu lên hái một trái nho, cũng rất ngọt. Khưu Thiên đi đến xích đu ngồi xuống, Tống Khinh Dương đi tới, “Anh, bây giờ em nhớ lại khi còn bé.’’
Tống Khinh Dương tay vịn cái xích đu này, ánh mắt sâu xa, anh tiện tay lắc lắc vài cái, “Xuống đi, nặng như vậy không sợ đứt ghế xích đu.’’
“Cũng không phải nhà của anh.’’ Khưu Thiên phản bác, sau đó lại nhìn thấy ánh mắt anh mình lạnh như lưỡi đao, anh nhảy xuống, “Muốn chiếm làm của riêng!’’
Cơm tối Chử Duy Nhất nấu mì hoành thánh, dùng nước canh ô kê (gà), mùi vị ngon, Khưu Thiên khen không dứt miệng.
“Học tỷ, mì hoành thánh này ăn ngon thiệt.’’ Vừa nói hai mươi cái hoành thánh người ăn không đủ thèm.
Chử Duy Nhất mắt chứa ý cười, “Mì hoành thánh ở một phòng ăn tại một nhà hàng lúc tôi du ngoạn ở Hạ Môn thì đặc biệt có tước kính, tôi đi hỏi đầu bếp, đầu bếp bảo tôi. Vỏ mì hoành thánh có nhiều tước kính, nước là nước dùng canh gà, mỹ dung dưỡng nhan.''
Khưu Thiên đang ôm chén uống canh, vừa nghe là canh gà ác, “Em đây một tiểu tiên nhục đâu cần mỹ dung dưỡng nhan. Anh, anh uống nhiều một chút.’’
Tống Khinh Dương tức đầy một bụng, nhìn Chử Duy Nhất, “Tôi và cô cùng tuổi. Đâu có già chứ.’’
Chử Duy Nhất híp mắt cười rộ lên, “Anh không già chút nào, chỉ là ông cụ non thôi.’’
Ông cụ non? Đây cũng là biến tướng nói anh già so với tuổi thật.
Tống Khinh Dương ngưng mi, “Chử Duy Nhất, tôi lớn hơn cô bốn tháng.’’
Chử Duy Nhất không hiểu nguyên do, “Tôi biết chứ, lần trước lúc phỏng vấn anh, tôi đã sớm làm tài liệu, anh là chòm sao song tử.’’
Khưu Thiên gia nhập vào trọng âm câu chuyện, “Người chòm sao song tử giống như một kiểu câu đố, hoa tâm, đứng núi này trông núi nọ.’’
Tống Khinh Dương rốt cuộc cảm thấy mình cùng bọn họ không cùng một kênh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook