Anh Sẽ Là Chỗ Dựa Cho Em
-
Chương 35: Sổ đen
Trong phòng bệnh vip xa hoa, Thư Khả nằm trên giường khóc lóc, sắc mặt cô ta tái nhợt, tiếng khóc lộ ra sự ủy khuất và không cam tâm, khiến người nghe tan nát cõi lòng.
Mạc Sở Hàn canh giữ bên cạnh, trái tim gần như đã vỡ nát. Hắn kéo tay Thư Khả, lại nói lời xin lỗi: “Xin lỗi em, đều là lỗi của anh.”
Thư Khả vẫn khóc thút thít, nghẹn ngào hỏi hắn: “Vì sao trái tim anh lại độc ác như vậy? Con của chúng ta … cứ như vậy để mất”
Mạc Sở Hàn vẫn luôn không muốn có con, Thư Khả gạt hắn lén lút mang thai, kết quả lại bị ép sinh non. Trong quá trình sinh non cô ta cũng không cảm thấy đau đớn gì bởi khi tiến hành thủ thuật bác sĩ đã sử dụng thuốc gây tê.
“Anh nói rồi, trước khi chưa trả được thù lớn, anh chưa muốn sinh con. Thư Khả …” Mạc Sở Hàn thống khổ giải thích: “Anh muốn khai sát giới, anh không muốn con chúng ta sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh này, bây giờ chưa phải lúc.”
Khai sát giới? Quả nhiên, Thư Khả ngừng khóc, cô ta lau nước mắt hỏi hắn: “Anh chuẩn bị khai sát giới với ai? Lâm gia sao?”
Nếu Mạc Sở Hàn đại khai sát giới Lâm gia, cho dù vừa mất đi đứa nhỏ cũng đáng! Bởi nếu thế, hắn và Lâm Tuyết vĩnh viễn không có cơ hội trở về với nhau, mình sẽ không bao giờ phải lo lắng chuyện Mạc Sở Hàn quay lại yêu Lâm Tuyết.
Mình còn trẻ, hắn lại cường tráng như vậy, muốn có một đứa con không phải là chuyện dễ sao?
“Lâm gia và Vân gia, chó gà hai nhà đều không tha!” Mạc Sở Hàn vươn người lấy túi văn kiện, bên trong có một tờ danh sách được in ra, giấy trắng mực đen rõ ràng, bên trên liệt kê đầy đủ danh tính từng thành viên Vân, Lâm, tổng cộng 8 người.
Không thấy tên Lâm Tuyết, Thư Khả phẫn nộ một hồi, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài mặt, chỉ giả vờ không hiểu hỏi han: “Người của hai nhà này đều ở đây hết à? Sao em thấy như thiếu gì đó”
“Lâm Tuyết không ở trong đó.” Mạc Sở Hàn thẳng thắn nói với Thư Khả: “Anh muốn để cô ta sống mà nhìn rõ tất cả người thân của mình ra đi thống khổ thế nào.”
Trong lòng Thư Khả hừ một tiếng, thầm nghĩ: anh không muốn giết thì có! Nhưng ở ngoài mặt vẫn là bộ dáng nhu thuận: “Chuyện của anh em không nhúng tay vào. Tùy anh hành động, nhưng em tin anh sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em.”
“Đương nhiên rồi!” Mạc Sở Hàn hôn hôn Thư Khả hửa hẹn: “Đợi anh giết Lương Tuấn Đào báo huyết hải thâm thù … Anh lập tức bắt Lâm Tuyết làm nữ nô cho chúng ta, để em sai bảo.”
“Cứ tính vậy đi, chúng ta còn nhiều nữ giúp việc, đâu cần đến cô ấy.” Thư Khả thấy hơi hơi bất an, cô ta phát hiện điều làm Mạc Sở Hàn nhớ mãi không quên không phải là thù hận với Lâm Gia mà là cừu hận với Lương Tuấn Đào, bây giờ so với kẻ thù của hắn, ý muốn giết Lương Tuấn Đào còn mãnh liệt hơn.
Giết Lương Tuấn Đào đơn giản là để đoạt lại Lâm Tuyết, Thư Khả không tin hắn cướp lại Lâm Tuyết chỉ đơn giản là để làm người giúp việc.
“Khi đó để xem cô ta biểu hiện thế nào, nếu vẫn cứ gian ngoan không khéo léo …” Khóe miệng Mạc Sở Hàn lộ ra ý cười tàn khốc.
“Sở Hàn.” Thư Khả mềm mại nhu hòa nhắc nhở hắn: “Anh chuẩn bị khi nào thì khai sát giới?”
Mạc Sở Hàn nâng lên con ngươi lạnh lẽo như băng đen, trầm tĩnh nói: “Nghe nói đêm nay mấy người ở Quân ủy … mấy lão già kia đặc biệt tổ chức tiệc rượu long trọng chúc mừng Lương gia song hỉ lâm môn. Cha nuôi anh cũng tham dự, đưa theo con gái và con rể ông ta, mỗi người đều rất vui vẻ. Trong ngày tràn ngập niềm vui này, anh sẽ cho bọn họ một bất ngờ ngoài dự đoán, dệt hoa trên gấm (1), ha ha…”
Tiếng cười của hắn thật âm trầm đáng sợ khiến ai nghe thấy không khỏi sởn tóc gáy.
Thư Khả lại không sợ hãi chút nào, ngược lại, thủy mâu còn bắn ra tia hưng phấn, giọng nói cô ta càng ôn nhu hơn: “Sở Hàn, anh còn chưa nói cho em biết anh sẽ xuống tay với ai trước?”
Mạc Sở Hàn ngừng cười, hắn cúi đầu, tà ác như Ma vương đoạt mạng, con ngươi lạnh lẽo liếc về quyển sổ bìa đen, cuối cùng dừng lại trên một cái tên. Hắn đọc to nhấn mạnh từng chữ như băng: “Trước cho bọn họ một cảnh cáo nhỏ, xem con tiện nhân Lâm Tuyết kia có thể ở bên cạnh Lương Tuấn Đào cười vui vẻ nữa không?”
**
Nguyên lão Quân ủy và các nhân vật chính trị lớn đều tham gia tiệc rượu, có thể thấy quy mô và diện mạo tưng bừng náo nhiệt đến đâu.
Phóng viên các tòa báo nổi tiếng trong thành phố cũng được mời tham dự, đội cẩu tử (2) không thể sánh nổi tố chất tự nhiên của bọn họ. Khi phỏng vấn bọn họ cũng không khiến đối phương cảm thấy đột ngột vô lý, đến cả chụp ảnh cũng phải được cho phép mới dám chụp, thập phần lễ phép có giáo dục.
Lâm Tuyết mặc trang phục long trọng, một bộ lễ phục màu trắng có khóe kéo ôm lấy thân thể mềm mại duyên dáng của cô, eo nhỏ nhắn không dư thừa chút nào. Đôi mắt liếc nhìn, sâu thẳm như suốt lại thanh lẹ xuất trần.
“Đúng là một vị tuyệt sắc giai nhân! Lương thiếu quả nhiên có diễm phúc!” Tiếng khen ngợi, thán phục vang lên liên tiếp.
Chuyện Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết đăng kí kết hôn đã truyền khắp thành phố, lúc này, việc hai người cùng xuất hiện tỏa sáng như tuyên bố chắc chắn lần nữa với người đời chuyện họ kết hợp gắn bó suốt đời không phải lời đồn đại.
“Vui không?” Lương Tuấn Đào mặc âu phục màu trắng được cắt may thủ công theo phong cách Anh quốc, phong độ nhẹ nhàng, khuôn mặt tuấn mỹ như đúc trong giây lát giết chết bất cứ cô gái trẻ tuổi nào có mặt đêm nay, trên đường đi tới gặp vô số cô gái xinh đẹp, hắn chỉ cười nhạt đáp lại, hiển nhiên đã quen với những ánh mắt si mê này.
Sắc mặt Lâm Tuyết hơi kém một chút, cũng may son môi và má hồng đã giúp che dấu sự tái nhợt, nhưng cô vẫn không cười nói tùy tiện, không có nửa phần bóng dáng vui vẻ hạnh phúc, “Muốn tôi nói thật không?”
“Tất nhiên rồi! Ở trước mặt lão công không được nói dối.” Lương Tuấn Đào nhịn không được, cúi đầu đặt một nụ hôn trên gương mặt xinh đẹp của cô, da Lâm Tuyết rất lạnh, giống như băng vậy. Hắn giật mình, nắm chặt bàn tay nhỏ bé đeo găng tay ren của cô, hỏi: “Lạnh sao?”
Lâm Tuyết lắc đầu, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, thành thật nói cho hắn biết: “Tôi không thấy vui, tình huống này khiến tôi sợ hãi suýt nữa thì hít thở không thông.”
“Sao thế?” Lương Tuấn Đào phát hiện, lời cô nói không phải là đùa giỡn, Lâm Tuyết thật sự căng thẳng, ngay cả thân thể mềm mại cũng cứng ngắc như đá.
Miệng vết thương thối rữa kia đã mưng mủ nhiễm trùng, Lâm Tuyết dứt khoát hung hăng cho nó một đao, cô không muốn đau đớn tiếp tục kéo dài, cô muốn cắt nó đi, gạt bỏ máu dính mủ, cô muốn khỏi bệnh, cô muốn trọng sinh!
Chỉ cần vượt qua được ma tâm, Lâm Tuyết có thể bắt đầu cuộc đời mới như ý nguyện.
“Khi cùng Mạc Sở Hàn đính hôn, đó là lúc hạnh phúc nhất đời tôi..”
“Lâm Tuyết!.” Một giọng nói giòn tan của phụ nữ vang lên, tiếp đến liền thấy một bóng dáng nhỏ xinh yểu điệu chạy nhanh tới, cô gái ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên, thân thiết nắm lấy tay Lâm Tuyết lắc lắc, đoạn nói: “Đúng là chị nha!”
Lâm Tuyết nhìn cô gái đang giữ chặt tay mình, hóa ra là Vân Đóa. Hai năm không gặp, Vân Đóa càng hấp dẫn hơn, mái tóc quăn trời sinh buông xõa trên vai, khuôn mặt như tranh vẽ, tinh xảo giống búp bê.
Lâm Tuyết buông lỏng Lương Tuấn Đào, đồng thời cũng nuốt lại nửa câu chưa kịp nói, sau đó cô vui mừng xoay người kéo tay Vân Đóa, vội vàng hỏi han: “Hai năm nay em ở nước ngoài vì sao đến thư cũng không gửi? Nha đầu không có lương tâm này, không thấy nhớ chị sao?”
“Nhớ chứ! Em rất nhớ chị!” Thoạt nhìn, Vân Đóa vẫn khờ dại đơn thuần như trước, cô sợ hãi nói: “ Tại anh trai không cho em gọi điện về nước, anh ấy nói em có bệnh, đợi hết bệnh sẽ để em trở về.”
“A.” Lâm Tuyết nhìn kĩ Vân Đóa một phen, cẩn thận hỏi han: “Em mắc bệnh gì?”
Vân Đóa lắc đầu mờ mịt, lại giật mình gật gật đầu, chỉ vào Vân Thư Hoa đứng cách đó không xa cười nói: “Chị hỏi anh trai em đi.”
——–
(1) dệt hoa trên gấm: ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn.
(2) Đội cẩu tử: Đội đánh hơi – ám chỉ các nhà báo, thám tử chuyên bám đuôi theo dõi.
Mạc Sở Hàn canh giữ bên cạnh, trái tim gần như đã vỡ nát. Hắn kéo tay Thư Khả, lại nói lời xin lỗi: “Xin lỗi em, đều là lỗi của anh.”
Thư Khả vẫn khóc thút thít, nghẹn ngào hỏi hắn: “Vì sao trái tim anh lại độc ác như vậy? Con của chúng ta … cứ như vậy để mất”
Mạc Sở Hàn vẫn luôn không muốn có con, Thư Khả gạt hắn lén lút mang thai, kết quả lại bị ép sinh non. Trong quá trình sinh non cô ta cũng không cảm thấy đau đớn gì bởi khi tiến hành thủ thuật bác sĩ đã sử dụng thuốc gây tê.
“Anh nói rồi, trước khi chưa trả được thù lớn, anh chưa muốn sinh con. Thư Khả …” Mạc Sở Hàn thống khổ giải thích: “Anh muốn khai sát giới, anh không muốn con chúng ta sinh ra và lớn lên trong hoàn cảnh này, bây giờ chưa phải lúc.”
Khai sát giới? Quả nhiên, Thư Khả ngừng khóc, cô ta lau nước mắt hỏi hắn: “Anh chuẩn bị khai sát giới với ai? Lâm gia sao?”
Nếu Mạc Sở Hàn đại khai sát giới Lâm gia, cho dù vừa mất đi đứa nhỏ cũng đáng! Bởi nếu thế, hắn và Lâm Tuyết vĩnh viễn không có cơ hội trở về với nhau, mình sẽ không bao giờ phải lo lắng chuyện Mạc Sở Hàn quay lại yêu Lâm Tuyết.
Mình còn trẻ, hắn lại cường tráng như vậy, muốn có một đứa con không phải là chuyện dễ sao?
“Lâm gia và Vân gia, chó gà hai nhà đều không tha!” Mạc Sở Hàn vươn người lấy túi văn kiện, bên trong có một tờ danh sách được in ra, giấy trắng mực đen rõ ràng, bên trên liệt kê đầy đủ danh tính từng thành viên Vân, Lâm, tổng cộng 8 người.
Không thấy tên Lâm Tuyết, Thư Khả phẫn nộ một hồi, nhưng cũng không thể hiện ra ngoài mặt, chỉ giả vờ không hiểu hỏi han: “Người của hai nhà này đều ở đây hết à? Sao em thấy như thiếu gì đó”
“Lâm Tuyết không ở trong đó.” Mạc Sở Hàn thẳng thắn nói với Thư Khả: “Anh muốn để cô ta sống mà nhìn rõ tất cả người thân của mình ra đi thống khổ thế nào.”
Trong lòng Thư Khả hừ một tiếng, thầm nghĩ: anh không muốn giết thì có! Nhưng ở ngoài mặt vẫn là bộ dáng nhu thuận: “Chuyện của anh em không nhúng tay vào. Tùy anh hành động, nhưng em tin anh sẽ không làm chuyện gì có lỗi với em.”
“Đương nhiên rồi!” Mạc Sở Hàn hôn hôn Thư Khả hửa hẹn: “Đợi anh giết Lương Tuấn Đào báo huyết hải thâm thù … Anh lập tức bắt Lâm Tuyết làm nữ nô cho chúng ta, để em sai bảo.”
“Cứ tính vậy đi, chúng ta còn nhiều nữ giúp việc, đâu cần đến cô ấy.” Thư Khả thấy hơi hơi bất an, cô ta phát hiện điều làm Mạc Sở Hàn nhớ mãi không quên không phải là thù hận với Lâm Gia mà là cừu hận với Lương Tuấn Đào, bây giờ so với kẻ thù của hắn, ý muốn giết Lương Tuấn Đào còn mãnh liệt hơn.
Giết Lương Tuấn Đào đơn giản là để đoạt lại Lâm Tuyết, Thư Khả không tin hắn cướp lại Lâm Tuyết chỉ đơn giản là để làm người giúp việc.
“Khi đó để xem cô ta biểu hiện thế nào, nếu vẫn cứ gian ngoan không khéo léo …” Khóe miệng Mạc Sở Hàn lộ ra ý cười tàn khốc.
“Sở Hàn.” Thư Khả mềm mại nhu hòa nhắc nhở hắn: “Anh chuẩn bị khi nào thì khai sát giới?”
Mạc Sở Hàn nâng lên con ngươi lạnh lẽo như băng đen, trầm tĩnh nói: “Nghe nói đêm nay mấy người ở Quân ủy … mấy lão già kia đặc biệt tổ chức tiệc rượu long trọng chúc mừng Lương gia song hỉ lâm môn. Cha nuôi anh cũng tham dự, đưa theo con gái và con rể ông ta, mỗi người đều rất vui vẻ. Trong ngày tràn ngập niềm vui này, anh sẽ cho bọn họ một bất ngờ ngoài dự đoán, dệt hoa trên gấm (1), ha ha…”
Tiếng cười của hắn thật âm trầm đáng sợ khiến ai nghe thấy không khỏi sởn tóc gáy.
Thư Khả lại không sợ hãi chút nào, ngược lại, thủy mâu còn bắn ra tia hưng phấn, giọng nói cô ta càng ôn nhu hơn: “Sở Hàn, anh còn chưa nói cho em biết anh sẽ xuống tay với ai trước?”
Mạc Sở Hàn ngừng cười, hắn cúi đầu, tà ác như Ma vương đoạt mạng, con ngươi lạnh lẽo liếc về quyển sổ bìa đen, cuối cùng dừng lại trên một cái tên. Hắn đọc to nhấn mạnh từng chữ như băng: “Trước cho bọn họ một cảnh cáo nhỏ, xem con tiện nhân Lâm Tuyết kia có thể ở bên cạnh Lương Tuấn Đào cười vui vẻ nữa không?”
**
Nguyên lão Quân ủy và các nhân vật chính trị lớn đều tham gia tiệc rượu, có thể thấy quy mô và diện mạo tưng bừng náo nhiệt đến đâu.
Phóng viên các tòa báo nổi tiếng trong thành phố cũng được mời tham dự, đội cẩu tử (2) không thể sánh nổi tố chất tự nhiên của bọn họ. Khi phỏng vấn bọn họ cũng không khiến đối phương cảm thấy đột ngột vô lý, đến cả chụp ảnh cũng phải được cho phép mới dám chụp, thập phần lễ phép có giáo dục.
Lâm Tuyết mặc trang phục long trọng, một bộ lễ phục màu trắng có khóe kéo ôm lấy thân thể mềm mại duyên dáng của cô, eo nhỏ nhắn không dư thừa chút nào. Đôi mắt liếc nhìn, sâu thẳm như suốt lại thanh lẹ xuất trần.
“Đúng là một vị tuyệt sắc giai nhân! Lương thiếu quả nhiên có diễm phúc!” Tiếng khen ngợi, thán phục vang lên liên tiếp.
Chuyện Lương Tuấn Đào và Lâm Tuyết đăng kí kết hôn đã truyền khắp thành phố, lúc này, việc hai người cùng xuất hiện tỏa sáng như tuyên bố chắc chắn lần nữa với người đời chuyện họ kết hợp gắn bó suốt đời không phải lời đồn đại.
“Vui không?” Lương Tuấn Đào mặc âu phục màu trắng được cắt may thủ công theo phong cách Anh quốc, phong độ nhẹ nhàng, khuôn mặt tuấn mỹ như đúc trong giây lát giết chết bất cứ cô gái trẻ tuổi nào có mặt đêm nay, trên đường đi tới gặp vô số cô gái xinh đẹp, hắn chỉ cười nhạt đáp lại, hiển nhiên đã quen với những ánh mắt si mê này.
Sắc mặt Lâm Tuyết hơi kém một chút, cũng may son môi và má hồng đã giúp che dấu sự tái nhợt, nhưng cô vẫn không cười nói tùy tiện, không có nửa phần bóng dáng vui vẻ hạnh phúc, “Muốn tôi nói thật không?”
“Tất nhiên rồi! Ở trước mặt lão công không được nói dối.” Lương Tuấn Đào nhịn không được, cúi đầu đặt một nụ hôn trên gương mặt xinh đẹp của cô, da Lâm Tuyết rất lạnh, giống như băng vậy. Hắn giật mình, nắm chặt bàn tay nhỏ bé đeo găng tay ren của cô, hỏi: “Lạnh sao?”
Lâm Tuyết lắc đầu, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, thành thật nói cho hắn biết: “Tôi không thấy vui, tình huống này khiến tôi sợ hãi suýt nữa thì hít thở không thông.”
“Sao thế?” Lương Tuấn Đào phát hiện, lời cô nói không phải là đùa giỡn, Lâm Tuyết thật sự căng thẳng, ngay cả thân thể mềm mại cũng cứng ngắc như đá.
Miệng vết thương thối rữa kia đã mưng mủ nhiễm trùng, Lâm Tuyết dứt khoát hung hăng cho nó một đao, cô không muốn đau đớn tiếp tục kéo dài, cô muốn cắt nó đi, gạt bỏ máu dính mủ, cô muốn khỏi bệnh, cô muốn trọng sinh!
Chỉ cần vượt qua được ma tâm, Lâm Tuyết có thể bắt đầu cuộc đời mới như ý nguyện.
“Khi cùng Mạc Sở Hàn đính hôn, đó là lúc hạnh phúc nhất đời tôi..”
“Lâm Tuyết!.” Một giọng nói giòn tan của phụ nữ vang lên, tiếp đến liền thấy một bóng dáng nhỏ xinh yểu điệu chạy nhanh tới, cô gái ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lên, thân thiết nắm lấy tay Lâm Tuyết lắc lắc, đoạn nói: “Đúng là chị nha!”
Lâm Tuyết nhìn cô gái đang giữ chặt tay mình, hóa ra là Vân Đóa. Hai năm không gặp, Vân Đóa càng hấp dẫn hơn, mái tóc quăn trời sinh buông xõa trên vai, khuôn mặt như tranh vẽ, tinh xảo giống búp bê.
Lâm Tuyết buông lỏng Lương Tuấn Đào, đồng thời cũng nuốt lại nửa câu chưa kịp nói, sau đó cô vui mừng xoay người kéo tay Vân Đóa, vội vàng hỏi han: “Hai năm nay em ở nước ngoài vì sao đến thư cũng không gửi? Nha đầu không có lương tâm này, không thấy nhớ chị sao?”
“Nhớ chứ! Em rất nhớ chị!” Thoạt nhìn, Vân Đóa vẫn khờ dại đơn thuần như trước, cô sợ hãi nói: “ Tại anh trai không cho em gọi điện về nước, anh ấy nói em có bệnh, đợi hết bệnh sẽ để em trở về.”
“A.” Lâm Tuyết nhìn kĩ Vân Đóa một phen, cẩn thận hỏi han: “Em mắc bệnh gì?”
Vân Đóa lắc đầu mờ mịt, lại giật mình gật gật đầu, chỉ vào Vân Thư Hoa đứng cách đó không xa cười nói: “Chị hỏi anh trai em đi.”
——–
(1) dệt hoa trên gấm: ví với việc làm cho sự vật càng đẹp hơn.
(2) Đội cẩu tử: Đội đánh hơi – ám chỉ các nhà báo, thám tử chuyên bám đuôi theo dõi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook