Anh Là Cảnh Đẹp Phương Xa
Chương 2: Cô hứa

Hai người Hứa An Nhiên và Diệp Nhã Vân cũng đã bỏ ra gần ba tiếng đồng hồ lượn mấy vòng trung tâm mua sắm vẫn chưa lựa được gì hợp ý Nhã Vân. Cô quá kén chọn!

Hứa An Nhiên bực dọc than thở.

- Nhã Vân à, mình mỏi chân quá rồi! Cảm thấy tủ đồ của cậu chẳng phải có rất nhiều quần áo sao. Lựa bừa bộ nào chẳng được. Thiết nghĩ cậu cần gì phải tốn công tốn sức đi mua sắm thế này?

Vâng, đây chính là Hứa An Nhiên ít nói mà Trịnh Vũ Thiên đã khẳng định. Chỉ cần An Nhiên mệt mỏi điều gì đó miệng lại liến thoắng. Thật ngược đời!

- Cậu nói gì thế? Mai là buổi hẹn hò đầu tiên mà, sao mình có thể ăn mặc xuề xòa được!

- Gớm! Làm như từ nhỏ đến lớn đây là lần đầu hai người đi chơi riêng với nhau ấy.

Hứa An Nhiên bĩu môi khinh thường, chỉ là hẹn hò thôi mà. Cứ được cái làm quá lên thôi.

Diệp Nhã Vân bất bình cãi. Con người này cũng là con gái giống cô mà, tại sao lại có quan điểm khác nhau vậy chứ? Đối với Hứa An Nhiên mà nói, hẹn hò chẳng khác đi chơi với bạn bè bình thường, thoải mái tự nhiên là tốt nhất.

- Cậu chẳng biết gì cả. Lúc đó khác, bây giờ khác. Hai đứa mình đã thành một cặp rồi, buổi hẹn hò đầu tiên nhất định phải để lại ấn tượng, không giống những lần đi chơi bình thường khi trước.

Hứa An Nhiên gật gật đầu, chán nản.

- Thế cậu đã suy nghĩ được mặc gì chưa? Chúng ta đã đi qua lại nhiều đến nỗi nhân viên ở đây nhớ mặt luôn rồi!

Diệp Nhã Vân lắc đầu, lại đắn đo suy nghĩ.

- An Nhiên à, có phải ở đây quần áo quá ít không? Chẳng đẹp chút nào cả.

Gì chứ? Diệp Nhã Vân đang đùa đấy à? Đây là trung tâm mua sắm lớn nhất thành phố rồi còn gì.

- Thế cậu còn muốn đi đâu để mua sắm nữa, ngoại trừ nơi này?

- Mình không biết.

- Nhã Vân ơi là Nhã Vân! Cậu hãy mau lựa một bộ nào đó rồi về đi, mình mệt lắm rồi. Cậu còn rề rà mình sẽ bỏ về trước đấy.

Diệp Nhã Vân hoảng hốt, vội níu tay An Nhiên.

- Ấy, để mình mua nhanh là được. Cậu đừng ác độc bỏ mình về trước vậy chứ!

Hứa An Nhiên cười cợt.

- Định ở lại đợi cậu rồi nhưng lại bị chê “ác độc” nên thôi vậy. Mình về đây.

Biết rõ là Hứa An Nhiên đang chơi xỏ mình. Diệp Nhã Vân buông tay ngay, hờn dỗi.

- Cậu thật...!

Hứa An Nhiên bật cười, nói tiếp.

- Nhã Vân, mình chịu. Mệt quá rồi! Mình sẽ ngồi đây đợi cậu, khi nào mua xong đến đây tìm mình.

- Nhưng mà... Thôi được, đợi mình. Nhanh thôi.

Diệp Nhã Vân không muốn nhưng vẫn phải gật đầu. Cô biết rõ sức khỏe Hứa An Nhiên không tốt. Hành hạ An Nhiên đi lại mấy tiếng như vậy có phần hơi ác rồi.

Hứa An Nhiên nhìn bóng dáng Diệp Nhã Vân tức tốc chạy đi lại thở dài. Khốn nạn thật! Nhã Vân tốt với cô đến thế, lại không hề biết rằng An Nhiên lại đang yêu thầm Trịnh Vũ Thiên.

Nếu biết được... liệu tình bạn đẹp đẽ của hai người có còn tồn tại?

Hứa An Nhiên ngả đầu vào thành ghế, khẽ nhắm mắt. Chưa được bao lâu lại nghe có tiếng người nói.

- Cậu lại ngủ nữa đấy à?

Thanh âm trầm thấp này, giọng nói ấm áp này...

An Nhiên ngay lập tức mở mắt ra, tròn mắt nhìn chàng trai ngồi bên cạnh. Trên người Trịnh Vũ Thiên chỉ mặc một chiếc áo phông và quần bò khá thoải mái, mái tóc bị gió làm rối tung. Tuy vậy vẫn không che khuất được vẻ đẹp trai ngời ngời đó.

- Cậu... sao lại ở đây?

- Tôi không được ở đây à?

Trịnh Vũ Thiên nhìn quanh quất vừa hỏi. Hứa An Nhiên nhìn thấy được trong mắt cậu phút chốc hiện lên vẻ hoài nghi nhưng cũng rất nhanh sau đó biến mất.

- Không phải.

- An Nhiên đến đây làm gì?

Tự dưng Trịnh Vũ Thiên lại xưng tên, khiến cho Hứa An Nhiên mơ hồ cảm thấy lạ lẫm, thuận miệng đáp lại rất thành thật.

- Mua tí đồ thôi, vậy... còn cậu?

- Đồng hồ tôi bị hư.

Trịnh Vũ Thiên đã nói lại còn chỉ vào cổ tay trái trống trơn của cậu.

Hứa An Nhiên hiểu chuyện chỉ gật đầu.

- Chuyện hôm trước...

Trịnh Vũ Thiên định nói gì đó lại thấy Diệp Nhã Vân đang đi đến, lời sắp nói ra đã nghẹn ở cổ họng.

- Ủa... Vũ Thiên, cậu cũng ở đây à?

- Ừ, cậu đến đây làm gì?

Trịnh Vũ Thiên nhìn túi đồ trên tay Diệp Nhã Vân, hỏi.

- À, An Nhiên cần mua một số thứ. Mình giúp cậu ấy thôi.

Nói rồi Diệp Nhã Vân dúi túi đồ vào tay An Nhiên, đồng thời cũng nhanh nhẹn nháy mắt với cô.

- Là cậu cần mua đồ sao lại ngồi đây? An Nhiên, cậu thảnh thơi như vậy là ngồi chờ Nhã Vân mua giúp à?

Nhận thấy sự khó chịu đầy chất vấn trong câu hỏi của Trịnh Vũ Thiên, Hứa An Nhiên lập tức đứng dậy, xoay lưng về phía cậu. Che giấu trong ánh mắt sự chua xót, An Nhiên cất giọng bình thản.

- Tôi hơi mệt nên nhờ cậu ấy thôi. Nếu cậu không thích lần sau có cho tiền tôi cũng không dám nhờ vả!

Đi ngang qua vai Diệp Nhã Vân, Hứa An Nhiên nhỏ tiếng.

- Mình về trước, chút cậu về qua nhà mình lấy túi đồ này.

Dứt lời, Hứa An Nhiên một mạch đi thẳng, lời chào tạm biệt cũng chẳng có.

Trịnh Vũ Thiên sắc mặt tối sầm, gọi Diệp Nhã Vân.

- Cậu đứng đó nhìn gì thế? Đến đây ngồi.

Nhã Vân vừa ngồi xuống ghế đã quay sang hỏi.

- Cậu và An Nhiên đã nói những gì thế?

Người ta nói quả không sai, con gái khi yêu lúc nào cũng muốn tra hỏi bạn trai thế à?

- Vài chuyện linh tinh thôi.

Trịnh Vũ Thiên kéo tay Diệp Nhã Vân đi về phía trước, bảo.

- Đồng hồ mình hư rồi. Cậu giúp mình chọn cái mới.

Hứa An Nhiên vừa về với nhà đã thả mình lên giường, chán chường, lại bực bội. Lần nào cũng vậy, nói được dăm ba câu Trịnh Vũ Thiên và cô lại đâm ra to tiếng, cãi vã. Rốt cuộc lại chẳng thể hòa bình mà tiếp xúc được.

Mệt mỏi thế nào An Nhiên lại chìm vào giấc ngủ.

Diệp Nhã Vân vừa trở về đã sang nhà Hứa An Nhiên, tùy tiện mở cửa vào nhà. Giờ này ba mẹ An Nhiên đều đang ở công ty, vì thế căn nhà trở nên trống không. Quen biết Hứa An Nhiên lâu như vậy, Diệp Nhã Vân hiển nhiên trở nên quen thuộc với tính tình hời hợt, vô lo của cô. An Nhiên trước giờ ra ngoài hay ở nhà đều không hề khóa cửa, mở toang ra như mời trộm vào nhà. Diệp Nhã Vân cũng đã mấy lần nhắc nhở, đáp lại chỉ là thái độ không mấy quan tâm của Hứa An Nhiên:“Là cậu lo xa quá rồi.”

Chẳng nghĩ được Hứa An Nhiên vừa về đến nhà đã lăn ra ngủ. Bộ dạng đó vừa lười nhác lại có phần mệt mỏi. Diệp Nhã Vân đến bên giường chỉnh lại tư thế thoải mái cho An Nhiên, nhìn cô một hồi. Gương mặt An Nhiên vẫn trắng trẻo, xinh đẹp như thế nhưng có vài phần mệt mỏi. Có một điều Diệp Nhã Vân phải thừa nhận, Hứa An Nhiên đẹp, rất đẹp. Vẻ đẹp đó khiến Diệp Nhã Vân cũng cảm thấy ganh tị. Vẻ đẹp của Hứa An Nhiên khiến người ta vừa nhìn đã khó có thể quên. Biết bao chàng trai đã từng theo đuổi Hứa An Nhiên rất lâu, vậy mà cô chỉ vô tình gạt qua. Nhã Vân nhớ, có lần một chàng trai đã tìm đến cô ngay sau khi tỏ tình với An Nhiên, chỉ cần liếc mắt nhìn thôi Diệp Nhã Vân đã biết chàng trai này vừa bị Hứa An Nhiên từ chối không thương tiếc:“Diệp Nhã Vân à, có phải tình cảm của tôi chưa đủ để khiến An Nhiên lay động không? Tôi theo đuổi cô ấy lâu như thế, cả trường đều biết, ai cũng cảm động, chỉ có cô ấy là không!”

Hứa An Nhiên mơ hồ mở mắt, thấy được Diệp Nhã Vân đứng yên một chỗ nhìn mình.

- Cậu về rồi à?

An Nhiên xỏ dép vào chân, rời khỏi giường.

- Ừ, vừa về. Mình định sang lấy đồ.

- Mình để trên bàn.

- À, mình vừa lấy rồi.

Diệp Nhã Vân giơ túi đồ lên, mỉm cười.

- An Nhiên, cậu không muốn hỏi tại sao mình lại nói với Vũ Thiên túi đồ đó là của cậu à?

- Cậu có lý do. Mình không nên hỏi làm gì.

Hứa An Nhiên từ lúc quen biết đến tận bây giờ lúc nào cũng thế. Mỗi lần Diệp Nhã Vân nhờ Hứa An Nhiên giúp gì đó hay bất đắc dĩ làm việc có lỗi với An Nhiên cô đều không có ý kiến hay tra hỏi bất kì lý do gì. Chỉ cần sau đó Nhã Vân cám ơn vì An Nhiên đã giúp hay xin lỗi là mọi chuyện đều được cho qua êm đẹp. Không biết nên nói An Nhiên là dễ tính hay vô tâm nữa.

- Lúc nãy cậu và Vũ Thiên đã nói những gì thế?

Hứa An Nhiên biết Diệp Nhã Vân đang rất tò mò, nên cũng thành thật trả lời.

- Vài ba chuyện linh tinh thôi, không đáng nói.

Diệp Nhã Vân rõ là bất mãn. Cô đã hỏi Vũ Thiên rồi, cậu ấy bảo “Vài chuyện linh tinh”. Diệp Nhã Vân không tin lắm, lại hỏi An Nhiên, không ngờ vẫn là câu trả lời đấy. Rốt cuộc có phải hai người này đang giấu cô chuyện gì đó không?

- Được rồi, mình về nhà đây.

Hứa An Nhiên không trả lời chỉ gật đầu, theo sau Diệp Nhã Vân xuống nhà.

Vẫn như thường lệ, giờ nghỉ trưa vừa đến Hứa An Nhiên đã chuẩn bị ra khuôn viên trường làm một giấc. Đi được nửa đường lại gặp nam sinh lạ mặt. Diện mạo bảnh bao, bề ngoài toát lên vẻ phong lưu đa tình, nhìn sơ qua đã chứng tỏ là một vị thiếu gia nào đó.

- Xin lỗi, cậu đang ngáng đường tôi đấy.

Hứa An Nhiên lịch sự lên tiếng, gương mặt vẫn quá bình thản, ánh mắt tuyệt nhiên không hề có một chút khó chịu nào.

- Cô Hứa, tôi có thể mạn phép mời cô đi ăn không?

Phía đối phương cũng rất lịch sự gọi An Nhiên là “cô Hứa”, vừa tạo cảm giác xa cách lại có một chút gì đó khá quen thuộc, khóe môi chàng trai cong lên tạo thành một nụ cười.

- Cám ơn, nhưng tôi không muốn ăn.

Hứa An Nhiên không muốn nói nhiều nữa, lách người sang một bên, bỏ đi. Vị thiếu gia lạ mặt ở đằng sau nói vọng đến:“Vậy hẹn dịp khác, Hứa An Nhiên.” Mặc dù An Nhiên không quay đầu lại, càng không hề có phản ứng gì nhưng cô đã nghe hết những gì người kia nói.

“Tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa”, đúng như người ta nói. Hứa An Nhiên vừa tránh mặt vị thiếu gia nào đó thì ở khuôn viên trường lại gặp ngay Trịnh thiếu gia. Con người này An Nhiên thật không muốn đụng mặt, biết rõ sẽ chẳng có gì hay ho cả, có khi còn bị người ta làm cho đau lòng.

Haizzz, xem ra hôm nay không phải ngày may mắn của Hứa An Nhiên rồi.

- Sao cậu lại đến đây?

Hứa An Nhiên chỉ đứng chứ không dám ngồi, bởi chỗ ưa thích nhất của cô đã bị Trịnh Vũ Thiên giành mất. Bộ dạng rất thoải mái ngả người dựa vào thân cây, thái độ không quan tâm đến bất cứ điều gì của Trịnh Vũ Thiên khiến An Nhiên trở nên bực bội. Hôm nay thật đúng là Hứa An Nhiên bị sao quả tạ chiếu trúng, định bụng quay lưng bỏ đi thì ở phía sau đã vọng đến thanh âm trầm thấp của người con trai.

- Lại đây.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương