Ảnh Hậu Trọng Sinh
-
Chương 86: Bên nhau
“Đi ăn cơm trước đi, em đói muốn chết!” Tiêu Lâm sờ bụng đang kêu rên, bộ dáng thật đáng thương.
“Cậu là ma đói à, vừa rồi không biết ai đã ăn sạch bánh quy của tôi nhỉ?” Hồ Hân Hân đi sau Tiêu Lâm, muốn chụp cái vỏ hộp bánh quy rỗng lên đầu hắn, Tiêu Lâm vội vàng trốn ra phía sau Tiêu Vạn Cầm.
“Mẹ nuôi, cứu mạng!”
Chu Hạ Ninh cười nhìn năm người còn lại, trong lòng không khỏi cảm thán.
Vốn chỉ là người dưng, đi chung một đoạn đường đã trở thành bạn bè.
Cô nhìn Trang Dực, cảm thấy có lẽ chỉ có thể dùng từ duyên phận để hình dung.
Một chương trình, một chuyến du lịch hóa ra có thể thay đổi nhiều như vậy.
Khi tới khách sạn thì Chu Hạ Ninh vụng trộm tìm đạo diễn.
“Nếu có người chủ động mời chúng tôi ăn cơm, sẽ không làm trái quy tắc chứ?”
Liêu đạo diễn gật gật đầu: “Có thể.”
Trong yêu cầu có đề cập tới tham quan Disney, vé vào cửa đã chiếm phần lớn kinh phí, tuy rằng bọn họ đã ở một khách sạn nhỏ cũng tương đối tiện nghi nhưng tính đến chuyện này một ngày ba bữa không thể không tiết kiệm hơn nữa.
Cất xong hành lý, bọn họ đi thăm quan quảng trường.
Ngoài dự kiến gặp vài đoàn du lịch trong nước, vui vẻ lôi kéo vài người chụp ảnh, hơn nữa còn có nhiều máy quay phim như vậy, thoạt nhìn rất có khí thế, thỉnh thoảng còn có người hỏi thăm: “Đây là minh tinh lớn nào vậy? Đang quay chương trình gì thế?”
Khiến Trang Dực bất ngờ hơn đó là có người nước ngoài nhận ra hắn, dùng tiếng Trung sứt sẹo gọi hắn “Trang Dực“.
Tuy rằng phát âm có chút kỳ quái, nưhng quả thật là gọi Trang Dực.
Đợi đến khi hắn chụp chung tấm ảnh với fan quốc tế, Tiêu Lâm đụng đụng cánh tay hắn trêu chọc: “Anh, máu nha, nam nữ đều ăn à.”
Trang Dực liếc mắt nhìn hắn, không khách khí vươn tay đánh cho hắn một cái: “Nói chuyện văn minh một chút, đừng làm mất mặt quốc gia.”
Tiêu Lâm ôm đầu nói thầm: “Bọn họ nghe không hiểu mà.”
Ngày thứ hai đi Disney.
Sau đó sáu người đứng ở trước cửa thương lượng rất lâu.
“Mua vé vài trò thôi. Dù sao đạo diễn Liêu chỉ nói là Disney, chưa nói cần phải mua vé tất cả các trò, tiết kiệm một chút tiền, còn dư có thể ăn nhiều thêm một cái Hamburger.” Cuối cùng vẫn là Trang Dực quyết định: “Đi chơi mấy trò mạo hiểm và nhạc viên, những trò còn lại thì để sau này mang con tới chơi cũng được.”
“Phải, suy tính thật chu đáo.” Tiêu Lâm cười giơ ngón tay cái, nheo mắt cười liếc nhìn Chu Hạ Ninh.
Chu Hạ Ninh xem như không nhìn thấy, trấn định quay đầu nhìn về phía khác.
“Được, chờ mọi người sinh con, sau này chúng ta lại mang theo đứa bé cùng đi nhé.” Đào Tử Ý cũng cười nói.
Chu Hạ Ninh quay đầu nghiêm túc đánh giá nơi phía xa.
Thời gian gần hai mươi ngày, cô và Trang Dực có đôi khi sẽ không chú ý mà để biểu lộ chút cảm xúc, nếu như nói những người khác đều không phát giác, vậy trừ phi bọn họ đều bị mù...
Quả nhiên, quyết định không quay phim chung với Trang Dực của cô quả thật chính xác.
Ở bên nhau lâu, sẽ lơ là cảnh giác.
Giống như mấy ngày nay. Có lẽ do xung quanh không có nhiều người thân quen, đi dạo phố cũng không có người nhảy ra xin chữ ký và chụp ảnh.
Có đôi khi không chú ý máy quay phía sau, cô lại có cảm giác bản thân và bạn bè đang cùng đi du lịch.
Quả nhiên thả lỏng quá mức rồi.
Trong lòng cô thoáng có chút lo lắng. bốn người Đào Tử Ý thường dùng ánh mắt trêu chọc cô, sau máy quay phim còn bao nhiêu đôi mắt nữa? Chẳng phải đã nhìn ra được chứng cứ vô cùng xác thực?
Có đôi khi, người ngoài cuộc sẽ nhìn thấu tất cả!
Sáu người vào khu trò chơi mạo hiểm, bởi vì người nhiều, chỉ chốc lát sau sáu người đã phân tán. Trang Dực tất nhiên luôn chú ý tới Chu Hạ Ninh, luôn đi theo bên cạnh cô.
“Muốn chơi trò gì?” Trang Dực cúi đầu nhìn tay Chu Hạ Ninh, kỳ thật rất muốn nắm tay cô cùng đi, tránh lạc mất nhau.
Ngón tay giật giật, cuối cùng vẫn chỉ nắm thành quyền.
Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên đến chơi, nhưng Chu Hạ Ninh vẫn nhìn xung quanh, cảm thấy tâm tình không giống với trước.
Đột nhiên cô dừng bước, quay đầu liếc nhìn Trang Dực, vươn tay kéo cánh tay hắn: “Đi.”
Nói xong thì hướng về phía bên cạnh.
Trang Dực không để ý, ngược lại cúi đầu nhìn cánh tay Chu Hạ Ninh đang lôi mình, nhếch nhếch môi cười.
Mấy ngày nay được nuôi thả, Chu Hạ Ninh đã không còn quá để ý vào máy quay phim ở bên cạnh mà làm vài hành động thân mật đơn giản.
Thật sự không uổng phí hắn nhọc lòng tạo cơ hội mà.
Chu Hạ Ninh trực tiếp kéo Trang Dực tới quầy bán đồ trang sức, chọn một cái cài tóc Mickey, một cái Minnie.
Bắt đầu từ ngày thứ ba, bọn họ đã tự chia kinh phí cho từng cá nhân, Chu Hạ Ninh nhịn ăn nhịn mặc, còn tiết kiệm từng chút một để nâng số dư.
Tuy rằng mua 2 cái kẹp tóc này khiến cô hơi đau lòng, nhưng nghĩ tới ngày mai bọn họ có thể sẽ tới gặp mẹ cô, qua vài ngày nữa hành trình du lịch này cũng kết thúc, số tiền dư lại cùng không cần dùng tới nữa, suy nghĩ lại thì cũng không còn cảm thấy đau lòng như vừa rồi.
Mà Trang Dực rất biết điều khom lưng cúi đầu, để cô đeo cài tóc Micky lên đầu hắn, cô cười càng vui vẻ hơn, cảm thấy bản thân thật sự quá anh minh rồi.
“Đẹp trai! Thật hợp với anh!”
Trang Dực không thấy dáng vẻ của mình nhưng cũng có thể từ ý cười đầy thiện ý của mọi người xung quanh mà tưởng tượng được dáng vẻ hiện tại của mình, hắn nhếch môi, bất đắc dĩ liếc nhìn Chu Hạ Ninh, sau đó cầm lấy kẹp tóc Minne trong tay cô nghiêm túc đeo lên giúp cô, sau đó lại sửa sang tóc cho cô rồi mới lui ra phía sau một bước thưởng thức.
“Được, không tệ.”
Chu Hạ Ninh hạ mi, hơi hơi đỏ mặt.
Cô thầm ai thán: Được, cái gọi là quay show truyền hình thực tế thực tế là khiến bản thân quên mất sự tồn tại của máy quay phim, cô thật sự đã làm được...
Bởi vì đây không còn là lần đầu tiên, cho nên cô cũng chỉ ai thán một giây, sau đó cũng không dám nhìn vẻ mặt của nhân viên công tác bên cạnh, chỉ hắng giọng một cái.
“Đi thôi.”
Trang Dực biết nghe lời phải, cười đuổi kịp bước chân của cô.
Hai người tiến lên nhận bản đồ, sau đó thương lượng nên chơi cái gì trước.
“Cái này đi, thoạt nhìn rất kích thích.” Trang Dực chỉ chỉ một địa điểm trên tấm bản đồ trong tay Chu Hạ Ninh.
Chu Hạ Ninh quay đầu liếc nhìn hắn: “Tàu cao tốc?”
Tại sao cô vừa nghe đã cảm thấy Trang Dực không có ý tốt nhỉ?
Trang Dực đứng thẳng dậy, cười đến thật dịu dàng: “Đúng vậy, thoạt nhìn chơi rất vui.”
“Được, anh tự chơi một mình nhéi.” Chu Hạ Ninh không có ý kiến, trực tiếp nói.
Trước đây có đã chơi qua một lần, sau đó đã thề sẽ không bao giờ cố ý ngược đãi bản thân nữa.
Trang Dực thấy vẻ mặt kiên quyết của Chu Hạ Ninh, dùng đầu ngón chân cũng biết Chu Hạ Ninh đã từng chơi rồi.
Cô lớn lên ở đây, khẳng định là đã từng tới. Thật đáng tiếc.
Hắn có chút tiếc hận lắc lắc đầu: “Vậy thì thôi. Em muốn chơi cái gì, anh đi cùng em.”
Hắn chỉ thầm tưởng tượng Chu Hạ Ninh khi chơi trò chơi sẽ vì quá mức sợ hãi mà ôm chầm lấy hắn thôi.
Cuối cùng Chu Hạ Ninh chọn đu quay.
Nhân viên cầm máy quay phim chờ ở bên dưới, Trang Dực và Chu Hạ Ninh ngồi trên đu quay, vẫy tay với nhân viên quay phim: “Lát nữa gặp.”
Trang Dực tựa lưng vào ghế ngồi, thò tay ôm Chu Hạ Ninh vào trong lòng: “Ngày mai đi gặp mẹ em?”
Hắn vẫn muốn tìm cơ hội tâm sự với Chu Hạ Ninh về đề tài này, đáng tiếc mấy ngày nay không tìm được cơ hội.
Chu Hạ Ninh liếc nhìn hắn: “Em đã nói với mẹ em, em muốn dẫn năm người bạn tới ăn cơm.”
“Năm người?” Trang Dực rất không vừa lòng.
“Vậy anh cảm thấy nên để bốn người kia đi đâu?”
Trang Dực bất đắc dĩ gật đầu: “Được được, mang theo bốn cái bóng đèn vậy.”
Dù sao da mặt hắn cũng đủ dày.
Khu nhạc nước hơn năm giờ chiều bắt đầu.
Trang Dực và Chu Hạ Ninh tìm vị trí trước, chuẩn bị thưởng thức, quay đầu thì thấy Tiêu Lâm và Hồ Hân Hân.
Tiêu Vạn Cầm và Đào Tử Ý không biết đi tới chỗ nào rồi, vẫn không thấy người đâu.
Trong khu Nhạc nước không có nhiều người Trung Quốc, bốn người bọn họ thoải mái đứng, Trang Dực kề bên Chu Hạ Ninh, một chút cũng không lo lắng bị nhận ra.
Nhạc nước kết thúc, sắc trời cũng dần dần tối.
Trang Dực mắt nhìn Tiêu Lâm và Hồ Hân Hân đi ở phía trước, đột nhiên vươn tay cầm tay Chu Hạ Ninh, dưới ánh mắt kinh ngạc của Chu Hạ Ninh làm động tác im lặng, sau đó lôi kéo cô bước nhanh rẽ vào con đường gần đó.
Người quay phim và biên kịch liếc nhìn nhau, vài người bước nhanh đuổi theo.
Ở đây, bọn họ coi im lặng là nguyên tắc vàng, chỉ quay chỉ nhìn chứ không bình luận.
Trang Dực không quản nhân viên doàn phim phía sau, lôi kéo Chu Hạ Ninh đi tới chỗ đu quay ban ngày.
Bây giờ ánh đèn chiếu rọi, sắp tiến hành biểu diễn ánh sáng.
Âm nhạc chậm rãi vang lên, Trang Dực quay đầu nhìn Chu Hạ Ninh, chậm rãi từ trong túi lấy ra một cái mộc nhỏ.
Chu Hạ Ninh bất ngờ, quay đầu sững sờ nhìn Trang Dực.
Trang Dực nhếch môi cười, nụ cười dưới ánh sáng biến ảo rất mê người, hắn chậm rãi mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng cổ tinh xảo.
Chu Hạ Ninh kinh ngạc hô một tiếng.
Khi ở New York, cô đi ngang qua một cửa hàng trang sức thì thấy rất thích chiếc vòng cổ này, lúc ấy có nói qua với Đào Tử Ý là thật đáng tiếc vì không có tiền.
“Anh, anh mua lúc nào vậy?” Chu Hạ Ninh không dám tin ngẩng đầu nhìn Trang Dực.
“Đêm hôm đó. Anh nhớ số điện thoại cửa hàng đó, nhờ bọn họ đóng cửa muộn một chút, sau đó nhờ bạn của anh ở Atlanta bay tới, giúp đỡ anh mua nó.”
Trang Dực nhẹ nhàng cầm chiếc vòng cổ, sau đó đặt chiếc hộp vào trong tay Chu Hạ Ninh, cực kì dịu dàng đeo vòng cổ cho cô, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng in lên trán cô một nụ hôn.
Sau đó ngẩng đầu, ánh mắt mỉm cười nhìn cô: “Lần đầu tiên tặng quà cho em, cho nên muốn tìm cơ hội thích hợp. Hiện tại tuy rằng không có ánh sáng nhưng có ánh đèn, tuy rằng không có người đàn violon, nhưng ở đây có ban nhạc biểu diễn nghe nói cũng rất có tiếng, ngày mai sẽ phải gặp mẹ em, anh không thể sắp xếp được khung cảnh lãng mạn hơn.”
Chu Hạ Ninh cắn môi, khóe môi hơi hơi nhếch lên, đáy lòng từng đợt rung động.
“Vài ngày nay anh vẫn rất muốn hôn em.” Trang Dực cúi đầu chuyên chú nhìn môi Chu Hạ Ninh, giọng nói rất trầm, trầm đến mức chỉ có cô mới có thể nghe được: “Nhưng anh biết em sẽ không đồng ý, cho nên, anh có thể ôm em một chút được không?”
Chu Hạ Ninh hiểu rõ Trang Dực đang cố ý dụ dỗ cô. Giọng nói của hắn trầm thấp nhưng có thể thông qua microphone truyền đến tai nhân viên chương trình.
Nhưng cô vì sao còn có thể để ý nhiều như vậy?
Cô ngẩng đầu nhìn Trang Dực, nhón chân hôn nhẹ lên môi Trang Dực một chút.
“Em đáp lễ.” Giọng nói của cô cũng rất thấp, mang theo chút khàn khàn.
Trang Dực nhịn không được, thò tay ôm cô thật chặt vào lòng, cúi đầu, dịu dàng hôn lên mái tóc của cô: “Hạ Ninh...”
Đêm nay, không chỉ Trang Dực và Chu Hạ Ninh cảm thấy rung động, nhân viên chương trình cũng kích động đến mức sắp khiêng không nổi máy quay.
Nếu như nói hành động mờ ám khoảng thời gian trước có thể miễn cưỡng biện giải là vì tạo “scandal”, vậy bây giờ đã được gọi là “Chứng cớ vô cùng xác thực”!
Ô ô ô, thật đáng tiếc! Vì saobonj họ không phải paparazzi chứ?! Như vậy có thể bán tin tức lấy ít tiền rồi?
Buổi tối kết thúc một ngày quay phim, Liêu đạo diễn tắt điện thoại của Trang Dực, quay đầu nhìn vẻ mặt vừa chờ mong vừa khẩn trương của cấp dưới, hắng giọng một cái.
“Đoạn phim đêm nay phải bảo mật, không chỉ đoạn phim đêm nay mà còn tất cả các đoạn giữa Trang Dực và Chu Hạ Ninh cũng đều như vậy hết. Chuyện này tôi sẽ báo với đài. Việc chúng ta chỉ cần làm đó là im lặng.”
“Anh Liêu...”
“Được rồi. Trang Dực có nói, nếu đợi đến khi chương trình phát sóng thì cậu ta với Chu Hạ Ninh cũng sẽ công khai, như vậy chúng ta chính là duy nhất. Tóm lại những thứ này, chỉ là tạm thời gác lại, cậu ta bảo đảm với tôi, nửa năm tới sẽ chỉ để chúng ta đưa tin, đến lúc đó cũng đồng ý để đài chúng ta làm phỏng vấn độc quyền, công khai chi tiết mối quan hệ.”
Nói cách khác, Trang Dực khẳng định trước nửa năm tới sẽ khiến Chu Hạ Ninh đồng ý công khai.
“Đến thời điểm đó, chúng ta chính là duy nhất, duy nhất đấy hiểu không?”
Hai chữ duy nhất có ma lực quá lớn, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng cả hai đều im lặng.
Trang Dực ở trước mặt bọn họ là miếng củ cải ngọt đấy, cũng không biết khi nào có thể ăn được đây.
***
Kỳ thật Chu Hạ Ninh so với suy nghĩ của Trang Dực càng thoải mái hơn, từ khi đồng ý quen Trang Dực cô cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc này.
Dù sao làm cũng đã làm, cùng lắm thì thừa nhận một chút vậy.
Trên đời này, mỗi ngày đều có người đang yêu, mỗi ngày đều có người chia tay, yêu đương mà thôi, cũng không có gì mà không thể thừa nhận.
Chỉ là sắp phải công khai, cô quyết định sau khi trở về sẽ hỏi chị Đỗ một chút, trong hợp đồng mà cô ký lúc trước có quy định gì về chuyện yêu đương hay không.
Lúc trước ký hợp đồng quá qua loa, thế cho nên cô căn bản nhớ không nổi.
Trước lúc ngủ, Chu Hạ Ninh nghe tiếng thở nhẹ của Hồ Hân Hân, đem chăn kéo tới cằm, mở mắt nhìn trần nhà khẽ cười.
***
Ngày thứ hai, Chu Hạ Ninh rời giường, nhìn thấy trước nhà nghỉ có hai chiếc xe đang đỗ, mẹ của cô, nữ sĩ Chu Như Ý tháo kính râm, giơ cánh tay về phía cô.
Cô cười chạy tới, vươn tay ôm lấy mẹ.
Sau đó cô chào hỏi với người lái chiếc xe thứ hai Sầm Kim Triều*: “Chú Sầm xin chào.”
Mọi người lúc này mới biết hôm nay sẽ tới nhà Chu Hạ Ninh làm khách.
“Trời ạ, tôi đã lâu chưa được ăn cơm!” Tiêu Lâm khoa trương nói.
Tiêu Lâm nói như vậy cũng không quá khoa trương, món Trung Quốc ở nơi đây quá đắt, bọn họ căn bản là ăn không nổi.
Trang Dực quay đầu trao đổi ánh mắt với Chu Hạ Ninh, sau đó quay đầu lên xe của Sầm Kim Triều.
Chu Hạ Ninh đã chào hỏi với đội ngũ chương trình, nhưng trừ Trang Dực ra, bốn người còn lại không ai biết chuyện này nhưng đều rất vui vẻ.
Nhà của Chu Như Ý gần bãi biển Coronado**, tuy rằng vị trí khá xa nhưng đứng ở trong sân vẫn có thể nhìn thấy mặt biển phía xa xa.
“Chị Hạ Ninh, mẹ chị là người nổi tiếng sao?” Tiêu Lâm đứng ở trong sân, nhẹ giọng hỏi Chu Hạ Ninh.
“Tuy rằng mẹ tôi sẽ rất vui vẻ nhưng bà ấy chỉ là tác giả viết tiểu thuyết.” Chu Hạ Ninh cũng nhẹ giọng trả lời.
“Tiểu thuyết gì?”
“Tiểu thuyết viễn tưởng,, cậu đã nghe nói qua chưa?”
“Cái gì?” Tiêu Lâm lập tức hét lớn: “Mẹ chị chính là Như Mạt?”
Tiêu Lâm không đợi Chu Hạ Ninh trả lời, chạy nhanh về phía Chu Như Ý.
“Làm sao?” Trang Dực lại gần hỏi thăm.
“À, hình như gặp phải fan cuồng của mẹ em.” Chu Hạ Ninh nhìn Tiêu Lâm chạy tới bên cạnh Chu Như Ý vẻ mặt cực kì kích động, trong lòng có chút buồn cười: “Đợi lát nữa nhờ mẹ em kí tên tặng cho cậu ta một bộ sách vậy.”
Chú Thích: “*” và”*” là tên tiếng anh nhưng do TQ thường phiên âm tiếng anh qua tiếng trung nên ta không rõ tên chính xác, có nàng nào tốt bụng đi qua giúp t với nhé!!!
“Cậu là ma đói à, vừa rồi không biết ai đã ăn sạch bánh quy của tôi nhỉ?” Hồ Hân Hân đi sau Tiêu Lâm, muốn chụp cái vỏ hộp bánh quy rỗng lên đầu hắn, Tiêu Lâm vội vàng trốn ra phía sau Tiêu Vạn Cầm.
“Mẹ nuôi, cứu mạng!”
Chu Hạ Ninh cười nhìn năm người còn lại, trong lòng không khỏi cảm thán.
Vốn chỉ là người dưng, đi chung một đoạn đường đã trở thành bạn bè.
Cô nhìn Trang Dực, cảm thấy có lẽ chỉ có thể dùng từ duyên phận để hình dung.
Một chương trình, một chuyến du lịch hóa ra có thể thay đổi nhiều như vậy.
Khi tới khách sạn thì Chu Hạ Ninh vụng trộm tìm đạo diễn.
“Nếu có người chủ động mời chúng tôi ăn cơm, sẽ không làm trái quy tắc chứ?”
Liêu đạo diễn gật gật đầu: “Có thể.”
Trong yêu cầu có đề cập tới tham quan Disney, vé vào cửa đã chiếm phần lớn kinh phí, tuy rằng bọn họ đã ở một khách sạn nhỏ cũng tương đối tiện nghi nhưng tính đến chuyện này một ngày ba bữa không thể không tiết kiệm hơn nữa.
Cất xong hành lý, bọn họ đi thăm quan quảng trường.
Ngoài dự kiến gặp vài đoàn du lịch trong nước, vui vẻ lôi kéo vài người chụp ảnh, hơn nữa còn có nhiều máy quay phim như vậy, thoạt nhìn rất có khí thế, thỉnh thoảng còn có người hỏi thăm: “Đây là minh tinh lớn nào vậy? Đang quay chương trình gì thế?”
Khiến Trang Dực bất ngờ hơn đó là có người nước ngoài nhận ra hắn, dùng tiếng Trung sứt sẹo gọi hắn “Trang Dực“.
Tuy rằng phát âm có chút kỳ quái, nưhng quả thật là gọi Trang Dực.
Đợi đến khi hắn chụp chung tấm ảnh với fan quốc tế, Tiêu Lâm đụng đụng cánh tay hắn trêu chọc: “Anh, máu nha, nam nữ đều ăn à.”
Trang Dực liếc mắt nhìn hắn, không khách khí vươn tay đánh cho hắn một cái: “Nói chuyện văn minh một chút, đừng làm mất mặt quốc gia.”
Tiêu Lâm ôm đầu nói thầm: “Bọn họ nghe không hiểu mà.”
Ngày thứ hai đi Disney.
Sau đó sáu người đứng ở trước cửa thương lượng rất lâu.
“Mua vé vài trò thôi. Dù sao đạo diễn Liêu chỉ nói là Disney, chưa nói cần phải mua vé tất cả các trò, tiết kiệm một chút tiền, còn dư có thể ăn nhiều thêm một cái Hamburger.” Cuối cùng vẫn là Trang Dực quyết định: “Đi chơi mấy trò mạo hiểm và nhạc viên, những trò còn lại thì để sau này mang con tới chơi cũng được.”
“Phải, suy tính thật chu đáo.” Tiêu Lâm cười giơ ngón tay cái, nheo mắt cười liếc nhìn Chu Hạ Ninh.
Chu Hạ Ninh xem như không nhìn thấy, trấn định quay đầu nhìn về phía khác.
“Được, chờ mọi người sinh con, sau này chúng ta lại mang theo đứa bé cùng đi nhé.” Đào Tử Ý cũng cười nói.
Chu Hạ Ninh quay đầu nghiêm túc đánh giá nơi phía xa.
Thời gian gần hai mươi ngày, cô và Trang Dực có đôi khi sẽ không chú ý mà để biểu lộ chút cảm xúc, nếu như nói những người khác đều không phát giác, vậy trừ phi bọn họ đều bị mù...
Quả nhiên, quyết định không quay phim chung với Trang Dực của cô quả thật chính xác.
Ở bên nhau lâu, sẽ lơ là cảnh giác.
Giống như mấy ngày nay. Có lẽ do xung quanh không có nhiều người thân quen, đi dạo phố cũng không có người nhảy ra xin chữ ký và chụp ảnh.
Có đôi khi không chú ý máy quay phía sau, cô lại có cảm giác bản thân và bạn bè đang cùng đi du lịch.
Quả nhiên thả lỏng quá mức rồi.
Trong lòng cô thoáng có chút lo lắng. bốn người Đào Tử Ý thường dùng ánh mắt trêu chọc cô, sau máy quay phim còn bao nhiêu đôi mắt nữa? Chẳng phải đã nhìn ra được chứng cứ vô cùng xác thực?
Có đôi khi, người ngoài cuộc sẽ nhìn thấu tất cả!
Sáu người vào khu trò chơi mạo hiểm, bởi vì người nhiều, chỉ chốc lát sau sáu người đã phân tán. Trang Dực tất nhiên luôn chú ý tới Chu Hạ Ninh, luôn đi theo bên cạnh cô.
“Muốn chơi trò gì?” Trang Dực cúi đầu nhìn tay Chu Hạ Ninh, kỳ thật rất muốn nắm tay cô cùng đi, tránh lạc mất nhau.
Ngón tay giật giật, cuối cùng vẫn chỉ nắm thành quyền.
Tuy rằng đây không phải lần đầu tiên đến chơi, nhưng Chu Hạ Ninh vẫn nhìn xung quanh, cảm thấy tâm tình không giống với trước.
Đột nhiên cô dừng bước, quay đầu liếc nhìn Trang Dực, vươn tay kéo cánh tay hắn: “Đi.”
Nói xong thì hướng về phía bên cạnh.
Trang Dực không để ý, ngược lại cúi đầu nhìn cánh tay Chu Hạ Ninh đang lôi mình, nhếch nhếch môi cười.
Mấy ngày nay được nuôi thả, Chu Hạ Ninh đã không còn quá để ý vào máy quay phim ở bên cạnh mà làm vài hành động thân mật đơn giản.
Thật sự không uổng phí hắn nhọc lòng tạo cơ hội mà.
Chu Hạ Ninh trực tiếp kéo Trang Dực tới quầy bán đồ trang sức, chọn một cái cài tóc Mickey, một cái Minnie.
Bắt đầu từ ngày thứ ba, bọn họ đã tự chia kinh phí cho từng cá nhân, Chu Hạ Ninh nhịn ăn nhịn mặc, còn tiết kiệm từng chút một để nâng số dư.
Tuy rằng mua 2 cái kẹp tóc này khiến cô hơi đau lòng, nhưng nghĩ tới ngày mai bọn họ có thể sẽ tới gặp mẹ cô, qua vài ngày nữa hành trình du lịch này cũng kết thúc, số tiền dư lại cùng không cần dùng tới nữa, suy nghĩ lại thì cũng không còn cảm thấy đau lòng như vừa rồi.
Mà Trang Dực rất biết điều khom lưng cúi đầu, để cô đeo cài tóc Micky lên đầu hắn, cô cười càng vui vẻ hơn, cảm thấy bản thân thật sự quá anh minh rồi.
“Đẹp trai! Thật hợp với anh!”
Trang Dực không thấy dáng vẻ của mình nhưng cũng có thể từ ý cười đầy thiện ý của mọi người xung quanh mà tưởng tượng được dáng vẻ hiện tại của mình, hắn nhếch môi, bất đắc dĩ liếc nhìn Chu Hạ Ninh, sau đó cầm lấy kẹp tóc Minne trong tay cô nghiêm túc đeo lên giúp cô, sau đó lại sửa sang tóc cho cô rồi mới lui ra phía sau một bước thưởng thức.
“Được, không tệ.”
Chu Hạ Ninh hạ mi, hơi hơi đỏ mặt.
Cô thầm ai thán: Được, cái gọi là quay show truyền hình thực tế thực tế là khiến bản thân quên mất sự tồn tại của máy quay phim, cô thật sự đã làm được...
Bởi vì đây không còn là lần đầu tiên, cho nên cô cũng chỉ ai thán một giây, sau đó cũng không dám nhìn vẻ mặt của nhân viên công tác bên cạnh, chỉ hắng giọng một cái.
“Đi thôi.”
Trang Dực biết nghe lời phải, cười đuổi kịp bước chân của cô.
Hai người tiến lên nhận bản đồ, sau đó thương lượng nên chơi cái gì trước.
“Cái này đi, thoạt nhìn rất kích thích.” Trang Dực chỉ chỉ một địa điểm trên tấm bản đồ trong tay Chu Hạ Ninh.
Chu Hạ Ninh quay đầu liếc nhìn hắn: “Tàu cao tốc?”
Tại sao cô vừa nghe đã cảm thấy Trang Dực không có ý tốt nhỉ?
Trang Dực đứng thẳng dậy, cười đến thật dịu dàng: “Đúng vậy, thoạt nhìn chơi rất vui.”
“Được, anh tự chơi một mình nhéi.” Chu Hạ Ninh không có ý kiến, trực tiếp nói.
Trước đây có đã chơi qua một lần, sau đó đã thề sẽ không bao giờ cố ý ngược đãi bản thân nữa.
Trang Dực thấy vẻ mặt kiên quyết của Chu Hạ Ninh, dùng đầu ngón chân cũng biết Chu Hạ Ninh đã từng chơi rồi.
Cô lớn lên ở đây, khẳng định là đã từng tới. Thật đáng tiếc.
Hắn có chút tiếc hận lắc lắc đầu: “Vậy thì thôi. Em muốn chơi cái gì, anh đi cùng em.”
Hắn chỉ thầm tưởng tượng Chu Hạ Ninh khi chơi trò chơi sẽ vì quá mức sợ hãi mà ôm chầm lấy hắn thôi.
Cuối cùng Chu Hạ Ninh chọn đu quay.
Nhân viên cầm máy quay phim chờ ở bên dưới, Trang Dực và Chu Hạ Ninh ngồi trên đu quay, vẫy tay với nhân viên quay phim: “Lát nữa gặp.”
Trang Dực tựa lưng vào ghế ngồi, thò tay ôm Chu Hạ Ninh vào trong lòng: “Ngày mai đi gặp mẹ em?”
Hắn vẫn muốn tìm cơ hội tâm sự với Chu Hạ Ninh về đề tài này, đáng tiếc mấy ngày nay không tìm được cơ hội.
Chu Hạ Ninh liếc nhìn hắn: “Em đã nói với mẹ em, em muốn dẫn năm người bạn tới ăn cơm.”
“Năm người?” Trang Dực rất không vừa lòng.
“Vậy anh cảm thấy nên để bốn người kia đi đâu?”
Trang Dực bất đắc dĩ gật đầu: “Được được, mang theo bốn cái bóng đèn vậy.”
Dù sao da mặt hắn cũng đủ dày.
Khu nhạc nước hơn năm giờ chiều bắt đầu.
Trang Dực và Chu Hạ Ninh tìm vị trí trước, chuẩn bị thưởng thức, quay đầu thì thấy Tiêu Lâm và Hồ Hân Hân.
Tiêu Vạn Cầm và Đào Tử Ý không biết đi tới chỗ nào rồi, vẫn không thấy người đâu.
Trong khu Nhạc nước không có nhiều người Trung Quốc, bốn người bọn họ thoải mái đứng, Trang Dực kề bên Chu Hạ Ninh, một chút cũng không lo lắng bị nhận ra.
Nhạc nước kết thúc, sắc trời cũng dần dần tối.
Trang Dực mắt nhìn Tiêu Lâm và Hồ Hân Hân đi ở phía trước, đột nhiên vươn tay cầm tay Chu Hạ Ninh, dưới ánh mắt kinh ngạc của Chu Hạ Ninh làm động tác im lặng, sau đó lôi kéo cô bước nhanh rẽ vào con đường gần đó.
Người quay phim và biên kịch liếc nhìn nhau, vài người bước nhanh đuổi theo.
Ở đây, bọn họ coi im lặng là nguyên tắc vàng, chỉ quay chỉ nhìn chứ không bình luận.
Trang Dực không quản nhân viên doàn phim phía sau, lôi kéo Chu Hạ Ninh đi tới chỗ đu quay ban ngày.
Bây giờ ánh đèn chiếu rọi, sắp tiến hành biểu diễn ánh sáng.
Âm nhạc chậm rãi vang lên, Trang Dực quay đầu nhìn Chu Hạ Ninh, chậm rãi từ trong túi lấy ra một cái mộc nhỏ.
Chu Hạ Ninh bất ngờ, quay đầu sững sờ nhìn Trang Dực.
Trang Dực nhếch môi cười, nụ cười dưới ánh sáng biến ảo rất mê người, hắn chậm rãi mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng cổ tinh xảo.
Chu Hạ Ninh kinh ngạc hô một tiếng.
Khi ở New York, cô đi ngang qua một cửa hàng trang sức thì thấy rất thích chiếc vòng cổ này, lúc ấy có nói qua với Đào Tử Ý là thật đáng tiếc vì không có tiền.
“Anh, anh mua lúc nào vậy?” Chu Hạ Ninh không dám tin ngẩng đầu nhìn Trang Dực.
“Đêm hôm đó. Anh nhớ số điện thoại cửa hàng đó, nhờ bọn họ đóng cửa muộn một chút, sau đó nhờ bạn của anh ở Atlanta bay tới, giúp đỡ anh mua nó.”
Trang Dực nhẹ nhàng cầm chiếc vòng cổ, sau đó đặt chiếc hộp vào trong tay Chu Hạ Ninh, cực kì dịu dàng đeo vòng cổ cho cô, sau đó cúi đầu, nhẹ nhàng in lên trán cô một nụ hôn.
Sau đó ngẩng đầu, ánh mắt mỉm cười nhìn cô: “Lần đầu tiên tặng quà cho em, cho nên muốn tìm cơ hội thích hợp. Hiện tại tuy rằng không có ánh sáng nhưng có ánh đèn, tuy rằng không có người đàn violon, nhưng ở đây có ban nhạc biểu diễn nghe nói cũng rất có tiếng, ngày mai sẽ phải gặp mẹ em, anh không thể sắp xếp được khung cảnh lãng mạn hơn.”
Chu Hạ Ninh cắn môi, khóe môi hơi hơi nhếch lên, đáy lòng từng đợt rung động.
“Vài ngày nay anh vẫn rất muốn hôn em.” Trang Dực cúi đầu chuyên chú nhìn môi Chu Hạ Ninh, giọng nói rất trầm, trầm đến mức chỉ có cô mới có thể nghe được: “Nhưng anh biết em sẽ không đồng ý, cho nên, anh có thể ôm em một chút được không?”
Chu Hạ Ninh hiểu rõ Trang Dực đang cố ý dụ dỗ cô. Giọng nói của hắn trầm thấp nhưng có thể thông qua microphone truyền đến tai nhân viên chương trình.
Nhưng cô vì sao còn có thể để ý nhiều như vậy?
Cô ngẩng đầu nhìn Trang Dực, nhón chân hôn nhẹ lên môi Trang Dực một chút.
“Em đáp lễ.” Giọng nói của cô cũng rất thấp, mang theo chút khàn khàn.
Trang Dực nhịn không được, thò tay ôm cô thật chặt vào lòng, cúi đầu, dịu dàng hôn lên mái tóc của cô: “Hạ Ninh...”
Đêm nay, không chỉ Trang Dực và Chu Hạ Ninh cảm thấy rung động, nhân viên chương trình cũng kích động đến mức sắp khiêng không nổi máy quay.
Nếu như nói hành động mờ ám khoảng thời gian trước có thể miễn cưỡng biện giải là vì tạo “scandal”, vậy bây giờ đã được gọi là “Chứng cớ vô cùng xác thực”!
Ô ô ô, thật đáng tiếc! Vì saobonj họ không phải paparazzi chứ?! Như vậy có thể bán tin tức lấy ít tiền rồi?
Buổi tối kết thúc một ngày quay phim, Liêu đạo diễn tắt điện thoại của Trang Dực, quay đầu nhìn vẻ mặt vừa chờ mong vừa khẩn trương của cấp dưới, hắng giọng một cái.
“Đoạn phim đêm nay phải bảo mật, không chỉ đoạn phim đêm nay mà còn tất cả các đoạn giữa Trang Dực và Chu Hạ Ninh cũng đều như vậy hết. Chuyện này tôi sẽ báo với đài. Việc chúng ta chỉ cần làm đó là im lặng.”
“Anh Liêu...”
“Được rồi. Trang Dực có nói, nếu đợi đến khi chương trình phát sóng thì cậu ta với Chu Hạ Ninh cũng sẽ công khai, như vậy chúng ta chính là duy nhất. Tóm lại những thứ này, chỉ là tạm thời gác lại, cậu ta bảo đảm với tôi, nửa năm tới sẽ chỉ để chúng ta đưa tin, đến lúc đó cũng đồng ý để đài chúng ta làm phỏng vấn độc quyền, công khai chi tiết mối quan hệ.”
Nói cách khác, Trang Dực khẳng định trước nửa năm tới sẽ khiến Chu Hạ Ninh đồng ý công khai.
“Đến thời điểm đó, chúng ta chính là duy nhất, duy nhất đấy hiểu không?”
Hai chữ duy nhất có ma lực quá lớn, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, cuối cùng cả hai đều im lặng.
Trang Dực ở trước mặt bọn họ là miếng củ cải ngọt đấy, cũng không biết khi nào có thể ăn được đây.
***
Kỳ thật Chu Hạ Ninh so với suy nghĩ của Trang Dực càng thoải mái hơn, từ khi đồng ý quen Trang Dực cô cũng đã chuẩn bị tâm lý cho việc này.
Dù sao làm cũng đã làm, cùng lắm thì thừa nhận một chút vậy.
Trên đời này, mỗi ngày đều có người đang yêu, mỗi ngày đều có người chia tay, yêu đương mà thôi, cũng không có gì mà không thể thừa nhận.
Chỉ là sắp phải công khai, cô quyết định sau khi trở về sẽ hỏi chị Đỗ một chút, trong hợp đồng mà cô ký lúc trước có quy định gì về chuyện yêu đương hay không.
Lúc trước ký hợp đồng quá qua loa, thế cho nên cô căn bản nhớ không nổi.
Trước lúc ngủ, Chu Hạ Ninh nghe tiếng thở nhẹ của Hồ Hân Hân, đem chăn kéo tới cằm, mở mắt nhìn trần nhà khẽ cười.
***
Ngày thứ hai, Chu Hạ Ninh rời giường, nhìn thấy trước nhà nghỉ có hai chiếc xe đang đỗ, mẹ của cô, nữ sĩ Chu Như Ý tháo kính râm, giơ cánh tay về phía cô.
Cô cười chạy tới, vươn tay ôm lấy mẹ.
Sau đó cô chào hỏi với người lái chiếc xe thứ hai Sầm Kim Triều*: “Chú Sầm xin chào.”
Mọi người lúc này mới biết hôm nay sẽ tới nhà Chu Hạ Ninh làm khách.
“Trời ạ, tôi đã lâu chưa được ăn cơm!” Tiêu Lâm khoa trương nói.
Tiêu Lâm nói như vậy cũng không quá khoa trương, món Trung Quốc ở nơi đây quá đắt, bọn họ căn bản là ăn không nổi.
Trang Dực quay đầu trao đổi ánh mắt với Chu Hạ Ninh, sau đó quay đầu lên xe của Sầm Kim Triều.
Chu Hạ Ninh đã chào hỏi với đội ngũ chương trình, nhưng trừ Trang Dực ra, bốn người còn lại không ai biết chuyện này nhưng đều rất vui vẻ.
Nhà của Chu Như Ý gần bãi biển Coronado**, tuy rằng vị trí khá xa nhưng đứng ở trong sân vẫn có thể nhìn thấy mặt biển phía xa xa.
“Chị Hạ Ninh, mẹ chị là người nổi tiếng sao?” Tiêu Lâm đứng ở trong sân, nhẹ giọng hỏi Chu Hạ Ninh.
“Tuy rằng mẹ tôi sẽ rất vui vẻ nhưng bà ấy chỉ là tác giả viết tiểu thuyết.” Chu Hạ Ninh cũng nhẹ giọng trả lời.
“Tiểu thuyết gì?”
“Tiểu thuyết viễn tưởng,, cậu đã nghe nói qua chưa?”
“Cái gì?” Tiêu Lâm lập tức hét lớn: “Mẹ chị chính là Như Mạt?”
Tiêu Lâm không đợi Chu Hạ Ninh trả lời, chạy nhanh về phía Chu Như Ý.
“Làm sao?” Trang Dực lại gần hỏi thăm.
“À, hình như gặp phải fan cuồng của mẹ em.” Chu Hạ Ninh nhìn Tiêu Lâm chạy tới bên cạnh Chu Như Ý vẻ mặt cực kì kích động, trong lòng có chút buồn cười: “Đợi lát nữa nhờ mẹ em kí tên tặng cho cậu ta một bộ sách vậy.”
Chú Thích: “*” và”*” là tên tiếng anh nhưng do TQ thường phiên âm tiếng anh qua tiếng trung nên ta không rõ tên chính xác, có nàng nào tốt bụng đi qua giúp t với nhé!!!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook