"Tôi cảm thấy rất thất bại."
Nhạc Tiêu ngồi trên sofa, khuỷu tay đặt trên đùi, cúi đầu, khuôn mặt lộ vẻ chán nản.
"Từ trước tới nay tôi chưa lúc nào thất vọng về bản thân như lúc này." Y nói, "Rõ ràng là một thứ rất đơn giản, nhưng dù tôi nói kiểu gì thì em ấy cũng nghe không hiểu.

Thậm chí tôi còn không biết rốt cuộc là sai ở mắt xích nào.

Cả quá trình không có lấy một cái phản hồi, tôi y như đang nói chuyện với vịt cao su ấy.

Khi tôi thắc mắc tại sao em ấy không hiểu, thì lại không nhịn được tự hỏi sao tôi không thể khiến em ấy hiểu, Mối quan hệ biện chứng trong đó làm tôi mất một phần lập trường chất vấn em ấy, từ đó dẫn đến hoài nghi đối với chính bản thân mình."
Ngu Duy Sanh vỗ vai y: "Được rồi được rồi..."
Nhạc Tiêu ngẩng đầu: "Thật sự rất xin lỗi.

Đã hứa với anh tuyệt đối không được nói em ấy ngốc, nhưng tôi vẫn không thể nhịn được."
"Cái gì không thể nhịn được cơ?" Ngu Duy Sanh hỏi.
"Tôi nói với em ấy, nếu em có thể thông minh hơn một chúng, giữa chúng ta có thể bớt đi rất nhiều đau khổ."
Ngu Duy Sanh nhíu mày: "...!Có khóc không?"
Nhạc Tiêu xấu hổ cúi đầu: "Thật xin lỗi, đang khóc.

Tôi không biết làm làm sao bây giờ nữa."
Lúc Ngu Duy Sanh đẩy cửa phòng Sầm Tinh ra, Sầm Tinh đang ngồi bên bàn, lặng lẽ cúi đầu.
Nghe thấy tiếng động, cậu lập tức ngẩng đầu lên.

Khóe mắt quả nhiên đỏ hoe, hàng mi hãy còn đẫm nước mắt.
Trước mặt cậu đặt một tờ giấy nháp đầy chữ.

Nhìn chữ viết thì chắc chắn là Nhạc Tiêu.

Ngu Duy Sanh đi đến cạnh cậu, cậu lấy tờ giấy đó đọc kỹ.
Trên đó viết rất tỉ mỉ quy trình giải đề, rõ ràng cẩn thận từng bước một, bên cạnh còn có rất nhiều chú thích.

Với Ngu Duy Sanh mà nói, liếc qua là thấy đơn giản dễ hiểu ngay.
Nếu kết hợp với lời giảng, quả thật rất khó hiểu được tại sao Sầm Tinh không học được.
Lẽ nào thật sự là do ngốc sao, Ngu Duy Sanh nghĩ.
Anh lại cúi đầu nhìn Sầm Tinh, phát hiện mắt bạn nhỏ lại trào nước mắt.
Thầm thở dài trong lòng, Ngu Duy Sanh đặt tờ giấy kia trước mặt Sầm Tinh một lần nữa, hỏi: "Tinh Tinh nói anh biết, em bắt đầu không hiểu ở bước nào?"
Anh cố ý nói chậm lại, cố gắng dịu dàng ân cần nhất có thể.


Sầm Tinh cụp mắt, nhìn từng dòng cách giải tường tận, mãi hồi lâu vẫn không có phản ứng.
Ngu Duy Sanh mơ hồ có hơi hiểu được vì sao Nhạc Tiêu lại chạy trốn.

Lúc giảng bài không nhận được bất kì phản hồi nào, toàn bộ quá trình không hề giao lưu, hoàn toàn không biết được đối phương nghe hiểu được bao nhiêu, nói đã đời miệng đắng lưỡi khô mới phát hiện ra tất cả đều là uổng phí.
Mặc dù Sầm Tinh không thể nói chuyện, nhưng vẫn có cách biểu đạt khác.

Cậu hoàn toàn lợi dụng khiếm khuyết sinh lý của mình, cố hết sức né tránh, không muốn nhìn thẳng vào vấn đề.
Gặp phải người nóng tính, có lẽ đã nổi giận.
Ngu Duy Sanh là người có thể giữ bình tĩnh.

Anh tìm một cái ghế dựa, ngồi xuống bên cạnh Sầm Tinh, đưa tay chỉ vào hàng chữ đầu tiên Nhạc Tiêu viết.
"Ở đây hẳn là không có vấn đề nhỉ."
Bước đầu tiên chỉ là một công thức, không có bất kỳ nội dung kỹ năng nào đáng nói.
Hàng mày thanh tú của Sầm Tinh khẽ nhíu, do dự mấy giây mới khẽ gật đầu.
Ngu Duy Sanh nhìn chằm chằm vào mặt cậu, cậu liền mím chặt môi hơi ngửa người về sau, tỏ vẻ chột dạ.
"Nếu đã hiểu rồi, vậy em giảng cho anh đi," Ngu Duy Sanh nhét bút vào tay cậu, "Tại sao ở đây lại có thay đổi như vậy?"
Sầm Tinh cầm bút, cứng người bất động.

Nhạc Tiêu vốn đang đứng ngoài cửa, nghe vậy thì có hơi tò mò bước vào trong nửa bước nhìn quanh.
"Đừng căng thẳng," Ngu Duy Sanh nhìn Sầm Tinh, "Không phải trắc nghiệm, nói sai cũng không sao đâu."
Sầm Tinh nhìn anh một cái, chậm rãi viết lên giấy: Thay công thức vào.
"Thay công thức nào?" Ngu Duy Sanh tiếp tục hỏi, "Em viết sang bên cạnh đi."
Sầm Tinh nắm chặt bút, cúi đầu, hồi lâu không động đậy.

Ngu Duy Sanh cũng không giục, chỉ lẳng lặng ngồi nhìn.
"Có phải em không biết cụ thể nên thay công thức nào không?" Nhạc Tiêu đứng sau lưng hỏi.
Vừa dứt lời, "lộp bộp" một tiếng thật khẽ, giấy bị thấm ướt một chỗ nhỏ.

Chữ Sầm Tinh vừa mới viết bị làm nhòe đi.
Ngu Duy Sanh thấy thế cũng không nói gì, chỉ cầm thêm một cây bút khác viết ra công thức chính xác.
"Là cái này, em nhớ chưa," Ngu Duy Sanh nói, "Chỉ là bây giờ anh không nhớ nổi quá trình suy ra.

Có nhiều thứ dù là cơ bản thì không nhớ được cũng rất bình thường."
Sầm Tinh không dám nhìn anh, gật nhẹ.
Ngu Duy Sanh quay đầu về phía Nhạc Tiêu: "Cậu còn nhớ quá trình suy ra không?"
Nhạc Tiêu lắc đầu: "Không nhớ."

"Em thấy chưa," Ngu Duy Sanh lại nhìn Sầm Tinh, "Anh trai này cũng đâu có nhớ đâu.

Người ta không nhớ được việc gì đó, không có gì kỳ lạ cả."
Sầm Tinh hít mũi một cái, lại dùng ống tay áo chùi mắt, gật đầu lia lịa.
"Cái gì không biết, thì nhất định phải nói ra," Ngu Duy Sanh nói, "Bởi vì em không biết, cho nên mới tìm người dạy em.

Không có gì phải ngại cả, cậu ấy tới để làm việc mà.

Nếu cái gì em cũng biết thì cậu ta tới làm gì nữa."
Sầm Tinh ngẩng đầu lên, nhìn Ngu Duy Sanh một cái trước, rồi lại quay đầu nhìn Nhạc Tiêu.

Sau đó cậu cầm lấy một tờ giấy, cúi đầu viết ba chữ.
–– Em xin lỗi.
"Không cần phải nói xin lỗi đâu," Nhạc Tiêu hơi bối rối, "Em có hiểu công thức không? Không thì anh giảng cho em thêm lần nữa nhé?"
Ngu Duy Sanh đứng dậy, nhường lại ghế cho y, ngồi xuống ghế sofa cạnh đó.
"Cậu đừng giảng cho em ấy," Anh nói với Nhạc Tiêu, "Để em ấy nói cậu nghe.

Chỗ nào giải thích không rõ thì cậu hãy nói cặn kẽ lại."
Sầm Tinh ngay lập tức trở nên căng thẳng.
"Đừng sợ, anh là ông chủ của cậu ta, cậu ta mà hung dữ anh sẽ che chở cho em." Ngu Duy Sanh dỗ dành.
Nhạc Tiêu quay đầu nhìn Ngu Duy Sanh, vẻ mặt có hơi vô tội.
Lần giảng bài này, mặc dù quá trình gập ghềnh, nhưng kết quả lại khả quan.
Hầu hết thời gian đều là Nhạc Tiêu nói.

Y giảng một bước, hỏi Sầm Tinh có hiểu không, Sầm Tinh do dự thì Ngu Duy Sanh ngồi sau lưng sẽ nhắc nhở cậu, không hiểu thì lắc đầu, cụ thể chỗ nào chưa hiểu thì viết ra, đừng giả vờ.
Sau khi chậm như rùa kết thúc một đề, Ngu Duy Sanh coi như hoàn toàn hiểu được vấn đề của Sầm Tinh.
Trí nhớ của Sầm Tinh không tố, luôn quên vài thứ rất cơ bản.

Có cái rõ ràng không hiểu, nhưng lại không muốn nói ra.

Rất nhiều khái niệm mà Nhạc Tiêu đưa ra đều nằm ở phần tất yếu, sơ lược, cậu không biết, nhưng cũng không dám nói ra nghi vấn của mình.

Hỏi cậu có hiểu không, cậu luôn luôn gật đầu, thật ra vẫn chẳng hiểu gì cả.
Sau khi mấy vấn đề này được phơi bày thì có thể lần lượt triệt bỏ từng cái một.
"Thật ra em cũng rất thông minh," Nhạc Tiêu nhìn Sầm Tinh tự viết xong bài giải, vô cùng cảm động, "Làm đúng rồi đây này.


Chỉ là nền tảng của em chưa tốt thôi, nền tảng là thứ dễ làm chủ nhất đấy."
Khuôn mặt nho nhỏ vẫn luôn căng thẳng của Sầm Tinh ngay lập tức thả lỏng, lộ ra nụ cười đã lâu không thấy.
Ngu Duy Sanh xúc động lắm.

Ba người lăn lộn tới mười giờ tối, cuối cùng Sầm Tinh cũng thuận lợi làm xong một câu hỏi khó trong tờ đề thi.

Công ty bọn họ làm hạng mục cũng chưa bao giờ cực đến vậy.
Mấy phần còn lại hôm nay không đủ thời gian hướng dẫn.

Cho dù Sầm Tinh không buồn ngủ thì ông chủ cũng không tiện giữ Nhạc Tiêu ở lại quá muộn.
"Tới đây thôi nhỉ?" Ngu Duy Sanh đứng dậy, "Tiểu Nhạc, để tôi đưa cậu về."
"Chờ một chút," Nhạc Tiêu cầm lấy sách luyện đề, nói với Sầm Tinh, "Anh giúp em tìm mấy đề cùng dạng, em làm ngay nhé, làm xong thì chụp ảnh gửi cho anh.

Suy một ra ba thì mới nhớ lâu được."
Sầm Tinh cầm bút, nghiêm túc gật đầu, dường như vẫn có thể nhìn thấy sự chờ mong nghênh đón khiêu chiến mơ hồ trên gương mặt cậu.
"Hiếm khi nào thấy cậu khoa trương như vậy." Trên đường đưa Nhạc Tiêu về, Ngu Duy Sanh cảm thán.
Nhà Nhạc Tiêu cách không xa lắm.

Y lao tâm lao lực vì Sầm Tinh, đã trễ thế này Ngu Duy Sanh cũng không tiện để y tự đón xe về một mình.
"Tôi có à?" Nhạc Tiêu khó hiểu.
"...!Nói em ấy rất thông minh." Ngu Duy Sanh nói.
Cả chiếc xe rơi vào sự im lặng chết chóc.
"Hôm nay vất vả cho cậu rồi." Ngu Duy Sanh nói tiếp.
"Không sao đâu," Nhạc Tiêu phất tay, "Tôi rất thích cảm giác khiêu chiến."
Trong lòng Ngu Duy Sanh cảm thán.

Lúc làm việc hình như Nhạc Tiêu đâu có tích cực như thế này.

Xem ra y đã coi việc dạy kèm cho Sầm Tinht thành một nhiệm vụ có độ khó cao.
"Đúng rồi," Nhạc Tiêu như đột nhiên nghĩ tới gì đó, "Em họ của anh có thích gì không?"
"Sao?" Ngu Duy Sanh khó hiểu.
"Muốn nâng cao tinh thần học tập của học sinh, khích lệ ngoài miệng chỉ có thể mang đến hiệu quả tạm thời," Nhạc Tiêu nói, "Nếu có thể có một ít phần thưởng rõ ràng, ví dụ như thi được bao nhiêu điểm sẽ tặng em ấy một đôi giày chơi bóng hoặc đưa em ấy đi chơi, như vậy với em ấy mà nói sẽ càng có động lực hơn.
Nghe rất có lý.

Ngu Duy Sanh suy nghĩ một hồi lại nghĩ không ra.
Sầm Tinh thích gì?
Đáp án duy nhất mà anh có thể nghĩ đến, chỉ có bản thân mình.
Không khả thi cho lắm.
Lúc Ngu Duy Sanh về đến nhà, Sầm Tinh đã hoàn thành gần xong bài tập mà Nhạc Tiêu giao cho cậu.
Đứa nhỏ này đúng thật không phải quá ngốc, tạo thành tình huống như hôm nay, hoàn toàn là do không hiểu không hỏi mà cam chịu như một vòng tuần hoàn ác tính.
"Làm tốt lắm," Ngu Duy Sanh cúi người nhìn sách bài tập của cậu, "Em học nhanh thật.


Anh Nhạc Tiêu nói thật ra em rất là thông minh.

Sau này đừng rụt rè, cứ mạnh dạn đặt câu hỏi, sẽ tiến bộ nhanh thôi."
Những lời này như đang dỗ học sinh tiểu học, nhưng học sinh cấp 3 như Sầm Tinh nghe xong mặt lại đỏ rần.
Ngu Duy Sanh thầm nghĩ, khích lệ bằng lời vẫn rất hiệu quả mà.

Nhưng lừa trẻ con hoài cũng không được.
"Bình thường Tinh Tinh có thích gì không?" Anh hỏi.
Sầm Tinh không ngờ anh lại đột ngột chuyển chủ đề, nét mặt hơi ngạc nhiên.
"Bình thường em có thích làm gì không," Ngu Duy Sanh nói, "Ví dụ như chơi trò chơi vận động hay du lịch gì đó, có không?"
Mặc dù Sầm Tinh không hiểu lắm, nhưng vẫn nghiêm túc suy nghĩ một hồi rồi trả lời trên giấy.
–– Em thích lướt mạng ạ.
Này thật sự là làm khó người ta.

Anh không thể tịch thu điện thoại máy tính của cậu, chờ thành tích cậu tiến bộ mới trả cho cậu được.
"Thế...!Có rất thích thứ gì cụ thể không?" Ngu Duy Sanh hỏi, "Ví dụ như, máy tính mới?"
Sầm Tinh nghiêng đầu suy nghĩ một hồi, cầm bút lên lại.
–– Muốn mua một cái bấm móng tay và ngoáy tai mới ạ.
Ngu Duy Sanh dở khóc dở cười.

Anh không thể không đổi sang một cách hỏi trực tiếp hơn: "Nếu sau khi nhập học em làm đúng hết phần trắc nghiệm thì em muốn anh thưởng gì cho em?"
Cuối cùng Sầm Tinh cũng nghe hiểu.

Cậu nhìn Ngu Duy Sanh, hai mắt tròn xoe, sau đó mặt lại đỏ ửng lên.
"Đừng có nghĩ mấy cái viển vông nữa." Ngu Duy Sanh nhắc nhở cậu.
Sầm Tinh cúi đầu.
"Em có thể suy nghĩ từ từ," Ngu Duy Sanh đổi chủ đề, "Môn Toán của em thế này, bây giờ đi học mỗi ngày có thể nghe hiểu được không?"
Sầm Tinh liếc nhanh anh một cái, trên mặt là vẻ do dự quen thuộc.
"Ăn ngay nói thật nào, đừng ngại," Ngu Duy Sanh nói, "Có phải là hoàn toàn không hiểu gì không?"
Qua hồi lâu, Sầm Tinh mới gật đầu khe khẽ.
Ngu Duy Sanh thở dài, cười với cậu: "Không sao đâu mà, nghe không hiểu là chuyện tạm thời thôi.

Không thì thế này đi, không học hè nữa, xin nghỉ mấy ngày.

Chúng ta nhân lúc này học bù cơ bản trước, có được không?"
Sầm Tinh cẩn thận nhìn anh.
"Em thông minh như vậy, tìm được phương pháp thì chắc chắn có thể bắt kịp nhanh thôi." Ngu Duy Sanh nói.
Sầm Tinh nhấp nhấp môi, sau đó cười với anh.
Nửa tiếng sau, lúc Ngu Duy Sanh rửa mặt xong nằm lên giường thì nhận được một tin nhắn mới.
–– Nếu sau khi nhập học em làm trắc nghiệm đúng hết, anh có bằng lòng hẹn hò với em không?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương