Anh Chỉ Muốn Em
-
14: Bị Đánh
Cuối cùng nhà trường xử lý cho Hạ Thụ nghỉ học một tuần.
Bởi vì chuyện xảy ra có nguyên nhân, sự thật lại chứng minh là Trương Dương nói năng lỗ mãng trước, phía nhà trường suy nghĩ nhiều lần quyết định xử lý không ghi lỗi.
Ba mẹ Trương Dương sau khi biết được kết quả xử lý vô cùng không vừa lòng, lại đến trường học náo loạn một trận, cuối cùng bị thầy chủ nhiệm lấy nội quy trường học mắng chửi người nghỉ học ra uy hiếp mới từ bỏ.
Tống Hành đi học như thường lệ.
Chuyện này náo động quá lớn, ngày hôm sau trường học liền đưa ra một thông báo trước mục thông báo làm sáng tỏ khối mười một lớp văn số một Tống Hành và vụ án giết vợ chấn động Thanh Thành mười năm trước không có quan hệ huyết thống trực hệ.
Sau thông báo những lời đồn đại về Tống Hành trong sân trường có hơi giảm bớt,
nhưng anh vẫn bị cô lập.
Trong văn phòng khối xã hội lớp mười một, Từ Linh nói với Tống Hành: “Trường học đã dốc toàn lực giúp em bác bỏ tin đồn, em không cần sợ, phần lớn bọn họ là người chưa gặp qua loại chuyện này, cảm thấy mới mẻ, lúc này mới bảo sao nghe vậy.
Chờ thêm một thời gian ngắn, chuyện này từ từ sẽ qua, mọi người cũng đã quên.
Bản thân em phải điều chỉnh lại tâm trạng, trước hết học tập không phải chịu ảnh hưởng.”
Tống Hành đứng trước cửa sổ trong vắt, tuyết bên ngoài hòa với ánh sáng mặt trời trải lên bả vai anh, đồng phục màu xanh trắng sạch sẽ trên người anh phản chiếu ra màu sắc hơi nhạt.
Anh khẽ mím môi, tóc mái sạch sẽ, vùng da tiếp xúc với ánh sáng, thấp thoáng phát sáng.
Yên lặng nghe Từ Linh nói xong, anh nhẹ nhàng hạ mắt xuống cằm: “Dạ.”
Từ Linh lại nói: “Ngoài ra, có chuyện gì cũng không cần chịu đựng.
Nếu như có bạn học bắt nạt em, em cũng phải lập tức nói cho giáo viên và nhà trường, biết không?”
Tống Hành: “Dạ.”
Nhìn thiếu niên lạnh lùng ít nói trước mắt, trong lòng Từ Linh không nhịn được lại than nhẹ một lần nữa.
Liên quan đến thân thế của Tống Hành, trước kia cô ấy đã nghe nói qua một chút.
Chỉ biết là cô nhi, từ nhỏ được nhận nuôi trong nhà Hạ Thụ, vì nhóm máu trong cơ thể anh giống với Hạ Thụ.
Khi đó cô ấy cảm thấy đứa nhỏ này đáng thương, không ngờ tới sau lưng còn có nhiều điều không muốn người khác biết ngọn nguồn như vậy.
Thật là nghiệp chướng.
Càng là đứa trẻ nếm trải mùi vị chua xót thì càng hiểu chuyện.
Nhưng đứa trẻ như vậy, đều mang theo vết sẹo lớn lên, khiến cho người ta đau lòng.
Suy cho cùng vẫn là chuyện của nhà người khác, cô ấy làm giáo viên không cách nào xen vào quá nhiều.
Từ Linh buông tiếng thở dài: “Hạ Thụ, sao rồi?”
Ánh mắt Tống Hành lóe lên.
Từ ngày đó, sau khi trở về thì tâm trạng Hạ Thụ vẫn không tốt lắm, tuyết rơi nhiều ngày, ở bên ngoài lâu, tâm trạng lại lên xuống, về đến nhà liền sốt cao.
Hai ngày này truyền dịch, nhiệt độ đã giảm xuống một chút, nhưng là lặp đi lặp lại.
Sáng nay trước khi anh ra cửa thì lại sốt.
Cũng không biết bây giờ thế nào.
Đầu ngón tay anh cuộn tròn lại: “Cậu ấy vẫn ổn.”
“Vậy là tốt rồi.” Từ Linh gật đầu: “Các em ở cùng nhau, mấy ngày này em cũng khuyên nhủ em ấy một chút, em ấy đánh người, nhà trường nhất định phải xử lý, không có biện pháp nào ngoài nghỉ học.
Ngoài ra, mấy ngày nay em ấy nghỉ học em có rảnh thì kèm thêm cho em ấy, đừng để sa sút.”
“Dạ.”
Trên đường về phòng học dọc đường đều có người nhìn anh đánh giá, không thiếu những người lui về sau tránh né anh.
Từ đầu đến cuối dáng người Tống Hành thẳng tắp, mắt nhìn thẳng, nhanh chóng đi trở về chỗ ngồi của mình.
Trong phòng học vốn dĩ ồn ào, lúc anh vào phòng trong chớp mắt đã yên tĩnh một chút.
Tiếp âm thanh ồn ào lại nổi lên, chỉ là thấp hơn vừa rồi không ít.
Trong đó không thiếu câu bàn tán về anh, anh biết.
Tề Lân ngồi cùng với Tống Hành trái lại không có mâu thuẫn gì, có chút lo lắng mà nhìn anh, dường như muốn nói gì đó, muốn nói lại thôi.
Tưởng Nguyệt Viện vốn dĩ định đi qua, nhưng thấy mọi người xung quanh dường như đều có chút kiêng dè, vẫn là từ bỏ.
Tống Hành dửng dưng bình tĩnh, lo mở sách vở ra tự học.
Lúc này một trang giấy đột ngột đặt trước bàn mình.
Mặt trên viết một đề toán chưa giải.
Anh hơi giật mình, ngước mắt.
“Có thể giúp tớ giải đề này một chút không?” Thẩm Hoài Xuyên lặng đứng trước bàn anh, khuôn mặt thanh tú vẻ mặt khiêm tốn.
Dường như thật sự đang khiêm tốn nhờ anh giảng đề.
Tống Hành nhấp môi, chưa nói gì, cầm lấy bút viết xong từng bước giải đề.
Hoàn thành lời giải, anh đặt bút xuống.
Thẩm Hoài Xuyên cầm lấy đáp án nhìn một chút, âm thanh nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn.”
Cậu ta liền xoay người di.
“Thật ra cậu biết giải.” Tống Hành ở sau lưng cậu ta đột nhiên lên tiếng.
Thẩm Hoài Xuyên đứng lại.
Tống Hành: “Đúng không?”
Đứng yên hai giây, Thẩm Hoài Xuyên quay đầu lại, yên lặng đối diện với ánh mắt tra xét đen nhánh của thiếu niên, cười một cái: “Không quan trọng, không thẹn với lương tâm là được.”
…
Hạ Thụ sau khi truyền dịch lại ngủ thật lâu, tỉnh lại phát hiện đã hạ sốt, ngược lại đầu vẫn hơi choáng váng.
Ngồi trên giường trong chốc lát để tỉnh táo lại, cô khoác áo đi ra cửa phòng.
Trong biệt thự im ắng, chỉ có tiếng bước chân cô.
Lúc này, Hạ Hùng Hải và Hạ Mẫn Quân đều đang trong công ty, Tống Hành và Mã Tuấn cũng ở trường học, trong nhà chỉ có hai người Hạ lão gia và Hạ Thụ.
Nghe thấy tiếng động, Hạ lão gia đẩy cửa ra, thì thấy Hạ Thụ bước ra từ phòng của mình.
Vẻ mặt Hạ lão gia nghiêm túc trước sau như một nhất thời có nụ cười hiền hòa: “Tiểu Mộc tỉnh rồi à, thế nào? Còn sốt không? Khó chịu sao?”
“Con đỡ hơn nhiều rồi, ông nội.” Hạ Thụ nhẹ nhàng mở miệng, giọng nói khô khốc.
Tính tình Hạ lão gia luôn luôn nghiêm túc khắt khe, lúc còn trẻ ở quân đội đã dưỡng thành thói quen, cho dù đối mặt với con gái cũng thường ít khi nói cười, chỉ có đối mặt ảnh chụp của người vợ đã mất hoặc là Hạ Thụ, thỉnh thoảng mới có thể lộ ra một chút dịu dàng.
Suy cho cùng là cháu gái duy nhất của mình, trời sinh lại là nhóm máu hiếm như vậy, cẩn thận nâng trong tay cũng sợ rơi vỡ, làm sao dám trách móc nặng nề, dạy dỗ nghiêm khắc.
Hạ lão gia sờ tóc cô, cười nói: “Đỡ hơn nhiều thì tốt, đừng sợ, gần đây trước hết ở trong nhà đợi thật tốt, xem như là nghỉ ngơi, thả lòng tâm trạng một chút, bên phía trường học không cần lo lắng.”
“Buổi chiều có muốn làm gì không?” Ông lại ôn tồn hỏi: “Trời trong lắm, không khí không tệ, có thể đi ra ngoài một chút, cũng tốt với cơ thể.”
“Muốn đi tiệm đàn sửa cung đàn ạ.” Hạ Thụ thấp giọng đáp, âm thầm hỏi: “Ông nội, con làm sai rồi sao?”
Hạ lão gia im lặng chớp mắt một cái.
Rất nhanh ông lại cười rộ lên, nòi: “Chỉ cần con cảm thấy con không sai, vậy thì không làm sai.”
Ánh mắt cô lẳng lặng nhìn vào ông chăm chú: “Vậy, A Hành làm sai sao?”
“…”
Thật ra cô muốn hỏi, nếu hôm nay đổi lại là A Hành làm, không phải cô, mọi người có thể không trách anh hay không?
Nhưng câu hỏi này trăn trở bên môi rất lâu, vẫn là chưa nói ra.
Có lẽ có chút vấn đề là câu trả lời quá rõ ràng, mới càng không dám nói.
Hạ lão gia thở dài: “Các con đều là đứa trẻ ngoan.”
Buổi chiều lúc đi tiệm đàn đúng vào ngày ấm áp nhất, trên bầu trời có ánh mặt trời.
Hạ Thụ xách theo hộp cung, hơi ho khan, đẩy cửa đi vào tiệm đàn cũ.
Chuông gió nhỏ ở cửa vang lên tiếng leng keng.
Giờ làm việc, người đi xem đàn không nhiều lắm, sau khi cô nói ý của mình cho chủ tiệm đàn nghe.
Ông lão chủ tiệm đàn lúc nhìn đến cung đàn gãy kia thì khuôn mặt lộ vẻ kinh ngạc, cười nói: “Lại là đàn này.”
Hạ Thụ mỉm cười: “Ông biết ạ?”
“Đương nhiên.” Ông lão cười nói: “Thanh cung đàn này là ông làm.”
Cô cũng cảm thấy có chút bất ngờ, nhìn hình vẽ chiếc cây nhỏ ở đuôi cung kia, xuất phát từ trong lòng mà khen ngợi: “Tay nghề của ông thật tốt.”
Ông lão khiêm tốn mà nói hai tiếng quá khen, lại có chút bất ngờ: “Không nghĩ tới, cậu ấy vẫn tặng nó cho cháu.”
Lông mi Hạ Thụ khẽ chớp, nghe có chút không hiểu: “Cái gì ạ?”
“Chàng trai đó ấy.” Ông lão nói: “Chính là nam sinh cao lớn đẹp trai.
Cậu ấy đến chỗ này của ông đặt cung đàn này, lễ Giáng Sinh hôm đó tới lấy, vốn dĩ đã đi rồi.
Nhưng không biết là chuyện như thế nào, qua một lát lại trở lại, cả người và mặt đều bị thương, cung cũng bị gãy, hỏi ông còn có thể sửa hay không.
Nhưng đứt gãy đến mức độ đó còn có thể sửa chỗ nào, cậu ấy lại xách theo nó rời đi, không ngờ tới cậu ấy vẫn tặng nóc ho cháu…”
Ánh nắng mùa đông tươi sáng ấm áp, ánh mặt trời bên ngoài rực rỡ đến mức giống như giữa mùa hè.
Ánh sáng màu vàng xuyên qua cửa sổ vây lấy Hạ Thụ.
Cô lại cảm giác bản thân dường như rơi vào hầm băng sâu nhất vào những ngày đông lạnh giá nhất.
…
“Trên đường về đụng phải mấy tên cướp bóc của trẻ con.
Đụng chạm vài cái.”
“Không muốn gây chuyện.”
“Xin lỗi, tớ không có chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu.”
…
“Cái này chính là quà sinh nhất em chuẩn bị tặng cho chị họ.
Nhưng chị họ xin lỗi, ngày hôm qua tuyết rơi, đường quá trơn, em té một cái, làm rơi gãy nó.”
“Anh A Hành hôm qua có tặng quà cho chị họ không?”
…
“Sau này tớ lại mua cái mới cho cậu.”
Sau này tớ, lại, mua cái mới cho cậu.
Lại…
…
Lúc về đến nhà thì cấp hai đã tan học, Mã Tuấn đang đóng ổ trên sô pha vừa gặm khoai tây chiên vừa xem phim truyền hình, nghe thấy có người trở về quay đầu gọi một tiếng: “A, chị họ, chị đã về rồi.”
Sắc mặt Hạ Thụ tái nhợt, toàn bộ biểu cảm đều vô cùng khó coi, không nói hai lời bước nhanh lên nắm lấy cổ áo léo cậu ta lên: “Em đứng lên cho chị!”
“A…”
Mã Tuấn không biết đã xảy ra chuyện gì, phát ra tiếng thét chói tai.
Khoai tây chiên trong tay rơi rớt trên thảm.
Đầu ngón tay Hạ Thụ run rẩy, giọng căm ghét hỏi: “Chị hỏi em, tại sao tìm người đánh A Hành, bẻ gãy cung đàn cậu ấy mua, tại sao lại nói cung đàn kia là em mua! Trong trường học những thứ lộn xộn nói về A Hành đó cũng là em truyền ra đúng không! Em nói đi!”
Tiếng động rất lớn, Hạ Mẫn Quân đang phụ trong phòng bếp nghe tiếng lập tức chạy tới, thấy trường hợp này kinh hãi quá mức, vội vàng bước lên tách hai người ra.
“Đây là làm sao vậy hả? Tiểu Mộc, xảy ra chuyện gì?”
Mã Tuấn núp phía sau Hạ Mẫn Quân lớn tiếng hét: “Mẹ! Chị họ con đánh con! Chị ấy đánh con…”
“Cô còn hỏi con xảy ra chuyện gì!” Ngực Hạ Thụ phập phồng mãnh liệt, hốc mắt ngấn nước mắt, liều mạng nhẫn nại không để rơi xuống, một tay chỉ vào Mã Tuấn: “Cô hỏi nó đi! Cô hỏi con trai ngoan của cô đã làm chuyện tốt gì! Đánh người nói dối rải tin đồn! Hôm nay chị phải đánh em!”
Cô rút ra một cành cây từ bên cạnh bình hoa mỹ nghệ, xông lên phía trước muốn đánh cậu ta.
Mã Tuấn liều mạng kéo Hạ Mẫn Quân gào khóc hét lớn.
Hạ Mẫn Quân vội vàng ngăn cản.
“Tiểu Mộc… Con chờ một chút Tiểu Mộc! Các con có phải đây là hiểu lầm không! Tiểu Mộc!”
Động tĩnh này thật sự quá lớn, Hạ lão gia và Hạ Hùng Hải trên lầu cũng nghe tiếng đi đến.
Hạ lão gia chống gậy xuống đất hai cái thật mạnh: “Càn quấy!”
Trong phòng khách yên tĩnh một chút.
Sắc mặt Hạ lão gia tái mét, tầm mắt lướt qua từng người một, cuối cùng dừng trên mặt Hạ Thụ.
“Tiểu Mộc, bây giờ con đang ầm ĩ cái gì! Vừa trở về đã đánh em trai con.”
Mã Tuấn trốn sau lưng Hạ Mẫn Quân lườm Hạ Thụ, vẻ mặt căm hận.
“Không phải, ông nội.” Trong lòng Hạ Thụ vừa tức giận lại tủi thân, nước mắt cuối cùng không nhịn được nữa, từng giọt rơi xuống.
Cô dùng mu bàn tay lau nước mắt, bước lên mở hộp cung ra lộ ra đoạn cung bên trong, chỉ vào Mã Tuấn khóc nói: “Là Mã Tuấn! Cung đàn này là A Hành mua, là Mã Tuấn cướp đi, là em ấy làm gãy, cũng là em ấy đánh A Hành! Những lời đồn về A Hành trong trường cũng là em ấy tung! Đều là em ấy!”
Cả phòng kinh ngạc.
Hạ Mẫn Quân cũng vô cùng ngạc nhiên.
Bà ta biết được gần đây trong trường Hạ Thụ và Tống Hành xảy ra biến cố, lại không biết là ai làm.
Nhớ lại lời nói Mã Tuấn thuận miệng nói ở phòng bếp.
Xoay người kinh ngạc hỏi cậu ta: “Việc này sao lại thế này? Cuối cùng có phải con làm hay không? Con nói đi!”
“Không phải con!” Sắc mặt Mã Tuấn đỏ lên, cứng cổ hét: “Không phải con làm! chị họ oan uổng em! Có phải Tống Hành nói vậy với chị không, anh ấy nói bừa! Không phải em!”
“Em còn ngụy biện!” Hạ Thụ khó thở, xông lên phía trước muốn đánh cậu ta.
Bị Hạ Mẫn Quân và Hạ Hùng Hải vội vã kéo ra: “Tiểu Mộc!”
Sắc mặt Hạ lão gia nặng nề: “Tiểu Mộc, con lên tầng trước đi, ông hỏi Tiểu Tuấn.”
“Con không!” Hạ Thụ dứt khoát từ chối.
“Đi lên.” Hạ lão gia cau mày, rõ ràng đang tức giận.
Hạ Hùng Hải sợ ông tức giận, cũng khuyên bảo: “Tiểu Mộc đi lên trước đi, bên này có ba và ông nội rồi.”
“Con không!” Nước mắt ngổn ngang trên mặt cô, ánh mắt ngâm trong nước mắt vô cùng bỏng cháy, vừa lạnh lùng vừa kiên định: “Nếu con lên rồi, có phải việc này cuối cùng lại là em ấy nói lời xin lỗi mà không giải quyết được gì? Không thể nào! Dù sao nếu hôm nay em ấy không đền cung đàn cho con, không bị đánh một trận giống như A Hành, con tuyệt đối không buông tha em ấy, con không đi lên!”
Hạ Mẫn Quân không thể tưởng tượng được, lùi lại hai bước che chở Mã Tuấn, giọng nói cũng lung lay: “Tiểu Mộc, đây là con không nói lý lẽ! Em con có không đúng, con cũng không thể đánh nó!”
“Những việc A Hành phải trải qua đều do em ấy làm!” Cô thật sự tức giận, trong nháy mắt thật sự không chú ý đến gì hết, nâng ngón tay thẳng tắp chỉ Hạ Mẫn Quân.
“Còn có cô! Tại sao em ấy lại trở thành như vậy? Còn không phải cô bình thường dung túng xúi giục! Mỗi một vết thương trên người A Hành đều có một phần của cô, các người đều là hung thủ! Hung thủ!”
“Tiểu Mộc!” Hành động lời nói này của cô quá vô lễ không giáo dục, Hạ Hùng Hải cau mày: “Buông xuống!”
Hạ lão gia cũng đồng thời quá lớn, giọng nói lạnh lùng khác thường: “Buông xuống.”
Hạ Thụ không buông, hai mắt đẫm lệ lạnh như băng, đầu ngón tay chỉ vào Hạ Mẫn Quân căng chặt đến hiện lên màu trắng xanh.
“Buông xuống.”
“Tiểu Mộc!”
“Buông xuống!” Gõ gậy chống lên mặt đất hai tiếng, Hạ lão gia không thể nhịn được nữa, đột nhiên giơ gậy lên đánh thật mạnh lên mu bàn tay cô.
Hạ Thụ bị đau, hạ tay bị đánh xuống, mới vừa che cổ tay lại, đòn tiếp theo cũng thẳng tay đánh tới, quất vào sau lưng cô.
“Ba! Ba!” Hạ Hùng Hải sợ hãi, vội vàng giữ chặt tay Hạ lão gia chắn trước trước người con gái, lớn tiếng nói: “Không thể đánh! Không thể đánh! Tiểu Mộc còn bệnh, con bé sốt đến hồ đồ, đừng đánh, đừng đánh!”
Tống Hành tan học trở về, lúc vào cửa đúng lúc thấy cảnh này.
Không khí trong phòng không đúng, anh đương nhiên cảm nhận được, ngơ ngác đứng ở cửa nhìn người trong phòng.
Vẻ mặt Hạ Mẫn Quân căm ghét tức giận đi lên trước mặt anh, chộp tay hạ xuống một bạt tai.
“Đều là do mày!”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook