Anh Chỉ Muốn Em
-
13: Không Được
rước khi Tống Hành vào ở nhà họ Hạ, anh từng được một gia đình nhận nuôi, chỉ có một tháng ngắn ngủi.
Tin tức liên quan đến gia đình kia, nhà họ Hạ không biết đến nhiều, chỉ biết người chồng của gia đình đó vô sinh nhiều năm, nên nhận nuôi một đứa trẻ ở cô nhi viện.
Sau này trong một lần tình cờ, người chồng biết được mình lại có khả năng sinh con, không thể sinh con thật ra là người vợ.
Người vợ lo lắng ly hôn, ngay cả người bạn là bác sĩ cũng âm thầm động tay động chân trong báo cáo, thay đổi sự thật.
Người chồng thẹn quá hóa giận, trong lúc kích động dùng dao chém cô ta.
Là hàng xóm báo cảnh sát.
Nghe nói lúc cảnh sát đuổi tới, một mình anh lẻ loi rúc vào góc tường trong nhà, vết máu đầy trên mặt đất thấm ướt sũng cả vạt áo.
Sợ tới mức nghe thấy cảnh sát cũng không dám mở to mắt.
Cảnh sát cảm thấy anh đáng thương, đưa anh trở lại cô nhi viện.
Hai tháng sau, nhà họ Hạ chọn trúng anh.
Rốt cuộc đây không phải thân thế thật sự của anh, nhà họ Hạ rất ít khi chủ động nhắc đến đoạn ký ức kinh khủng này với anh.
Nhưng với những việc của gia đình trước, dù sao cũng khó tránh việc khiến người khác nghi ngờ là đứa trẻ mồ côi của tội phạm.
Mặc dù không phải cha mẹ ruột, nhưng chuyện như vậy sao có thể không tạo thành bóng ma tâm lý đối với anh? Hạ Thụ quyết không cho phép bọn họ bôi nhọ chà đạp vào vết thương của anh.
Cô gần như dùng sự tức giận, và sức lực quát lớn: “A Hành không phải con trai của tội phạm giết người! Cậu ấy chỉ từng được nhận nuôi, người nhà đó không có quan hệ với cậu ấy!”
“Phía trên đây viết đều là sai, các cậu không được lan truyền bừa bãi! Không cần nghe!”
Thế nhưng căn bản không ai nghe cô.
Poster kia dán trên bảng thông báo quá lớn, truyền đơn rơi xuống thưa thớt cũng không giải tán được nhiều.
Có người khinh bỉ châm biếm: “Hạ Thụ, nhà các cậu lại có thể nhận nuôi con trai của tội phạm giết người, thật là lớn gan!”
“Lá gan của cậu cũng tính là lớn, có khi nào hại chúng tôi không, Tống Hành không thể ở lại trong trường.”
“Đúng! Để cậu ta cút đi!”
“A Hành không phải!” Hạ Thụ gấp đến mức dậm chân, hốc mắt đều đỏ lên, nén khóc hét to: “Cậu ấy thật sự chỉ là được gia đình đó nhận nuôi, nhà của chúng tôi có thể đưa ra bằng chứng! Các cậu im miệng đừng nói nữa!”
Một nam sinh nói: “Hạ Thụ e rằng thích sát nhân thế hệ thứ hai này đó!”
Lời cậu ta nói như đá rơi xuống nước, nổi lên hàng nghìn con sóng!”
“Đúng đó Hạ Thụ, có phải cậu có khuynh hướng tự ngược hay không, các cậu mỗi ngày ở cùng nhau, có phải không làm được chuyện gì tốt.”
“Quan hệ của các cậu không bình thường nhỉ!”
Lời nói càng ngày càng dơ bẩn, Cố Vũ Thuần bên cạnh Hạ Thụ cũng nghe không nổi nữa, cau mày mắng lớn: “Các cậu đều mẹ nó nói bậy cái gì vậy hả!”
“Vốn dĩ là vậy! Nếu không cậu ấy làm gì đứng về phía tội phạm giết người!”
“Dù sao Tống Hành cũng không thể ở lại trường học được, cút đi!”
“Cút đi! Cút đi!”
…
Tiếng la hét ầm ĩ càng lúc càng lớn, Hạ Thụ vừa gấp vừa tức.
Tất cả kiềm chế được dạy dỗ đều nhẫn nại đến đỉnh điểm, đột nhiên nhặt một viên gạch trên mặt đất lên ném về phía nam sinh nói chuyện lúc đầu.
Trong đám người truyền đến tiếng thét chói tai.
“Đánh nhau, đánh người!”
“Hạ Thụ đánh người!”
…
Chuyện ầm ĩ đến văn phòng chủ nhiệm.
Trong văn phòng chủ nhiệm khối mười một vô cùng náo loạn.
Viên gạch trong tay Hạ Thụ không nhỏ, thẳng tay làm trán của nam sinh kia giàn giụa máu tươi, nước mắt tuôn ra rất nhiều.
Tranh chấp đến mức độ này đương nhiên là tìm đến phụ huynh học sinh hai bên.
Phụ huynh của nam sinh từ lúc mới đến đã một mực lải nhải la hét ầm ĩ.
“Thật quá đáng, chủ nhiệm Tạ, hôm nay cho dù thế nào Nhất Trung các người cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích!”
“Tại sao con trai của tội phạm giết người cũng được trúng tuyển! Lại còn động thủ làm bị thương người khác!”
“Nhất Trung các người xưa nay nổi tiếng đề cao tố chất yêu cầu nghiêm khắc, tại sao có thể cho phép xuất hiện chuyện như vậy!”
…
Chủ nhiệm Tổng, chủ nhiệm tổ xã hội, cùng với chủ nhiệm lớp của Hạ Thụ và nam sinh đều đó ôn tồn khuyên nhủ.
Hạ Thụ đứng ở trong góc văn phòng, trước mặt Tống Hành.
Tống Hành vừa nãy ở mục thông báo trước khi nam sinh đánh trả đã kịp thời chạy tới bên cạnh Hạ Thụ, không để nam sinh kia động đến cô.
Hơi thở thiếu niên vẫn sạch sẽ trầm tĩnh như cũ, Hạ Thụ ngửi được mùi của riêng anh, toàn bộ sự dũng cảm một mình chiến đấu hăng hái khi nãy biến thành tủi thân và đau lòng.
Cô ngẩng đầu nhìn anh không chớp mắt, khẽ hỏi: “A Hành, cậu không sao chứ?”
Trong mắt cô có nước, bên trong phản chiếu hình dáng của anh.
Rõ ràng tình cảnh trước mắt của cô càng bết bát hơn, cô lại còn ở đây lo lắng cho tình trạng của anh.
Trái tim của Tống Hành chua xót, mím môi lắc đầu nói: “Tớ không sao.”
Anh cũng không thể có chuyện.
Phía sau lưng không biết cụ thể đã nói gì, một giọng nữ trung niên chua ngoa truyền đến, hướng về phía bọn họ.
“Tôi mặc kệ nói chính xác hay không chính xác! Đuổi! Nhất định phải đuổi cho tôi!”
Thiếu niên, thiếu nữ cùng nhìn sang.
Chính là mẹ của nam sinh nói chuyện, đầu ngón tay chỉ thẳng vào mũi Hạ Thụ, một khuôn mặt vặn vẹo hận không thể xé nát bọn cô ra.
“Mẹ Trương Dương.” chủ nhiệm Tạ ở bên cạnh khuyên: “Việc này thật sự có hiểu lần, chúng tôi đã xác nhận lại với những học sinh ở đó lúc ấy, lúc đó thật sự là Trương Dương nói lời không hay trước, Hạ Thụ mới động thủ, chuyện này cũng không thể đổ thừa một mình Hạ Thụ.”
“Nói vài câu không hay là có thể động thủ sao?!” Ba Trương Dương tức giận nói: “Hơn nữa Trương Dương chỉ là nói mấy câu tội phạm giết người, chẳng lẽ không phải sự thật?! Còn không phải rất nhiều người nói tội phạm giết người, tôi còn muốn hỏi cô một chút chủ nhiệm Tạ, rốt cuộc tại sao Nhất Trung các người lại cho phép con trai của tội phạm giết người học ở trường vậy?”
“A Hành không phải con trai của tội phạm giết người!”
Hạ Hùng Hải đang trên đường đi, vẫn còn chưa tới.
Nghe bọn họ một hơi một câu “Tội phạm giết người.”, Hạ Thụ không nhịn được, bước lên hai bước rồi đứng lại.
“Hạ Thụ!” Tống Hành muốn ngăn cản cô.
Không kéo lại được.
“A Hành không phải con trai của tội phạm giết người! Cậu ấy chỉ là từng được gia đình đó nhận nuôi, cậu ấy không phải, cậu ấy không phải, cậu ấy không phải! Các người nghe không hiểu tiếng người phải không! Một đám các người không hiểu rõ ràng tình huống thật sự đã phát ngôn bừa bãi ác ý làm tổn thương người khác, có khác gì tội phạm giết người không? Tội phạm giết người có dao, các người ngay cả dao cũng không cần! Các người còn vô sỉ, ghê tởm hơn cả tội phạm giết người!”
Giọng nói của cô mềm mại nhưng lời nói lại vang vang, rõ ràng bản thân cũng đang sợ hãi, giọng nói run rẩy tủi thân khóc nức nở, nhưng vẫn kiên trì nói hoàn chỉnh những lời phải nói ra.
Nắm tay nắm đến thật chặt.
Toàn bộ bên trong văn phòng trong nháy mắt yên tĩnh.
“Cô có tư cách gì nói chuyện ở chỗ này!” Giây tiếp theo ba Trương Dương nổi giận, chỉ một ngón tay vào cô: “Cô đánh con trai của tôi, món nợ này vẫn chưa tính đâu, trái lại cô còn có mặt mũi chỉ trích chúng tôi, tôi…”
Ông ta giơ tay lên giống như muốn đánh người, Tống Hành nhẹ nhàng nắm cổ tay, chắn trước mặt Hạ Thụ, sống lưng thẳng tắp đứng trước mặt người đàn ông.
Anh tức giận.
Gương mặt thiếu niên lạnh lùng trắng bệch, ánh mắt lạnh giá.
Thiếu niên rõ ràng không bao nhiêu tuổi, nhưng ba Trương Dương lại bị anh nhìn chằm chằm đến nỗi trong lòng khiếp sợ khó hiểu.
Ông ta ngượng ngập thu ngón tay vào, ho nhẹ: “Thảo nào lại đánh người, con trai của tội phạm giết người và kẻ bạo lực, cá mè một lứa!”
“Chú…” Hạ Thụ còn muốn phản bác.
Tống Hành véo nhẹ lên cổ tay của cô, yên lặng lắc đầu với cô.
Lúc này cửa văn phòng bị gõ vang.
Là Hạ Hùng Hải thong dong đi tới.
“Xin lỗi, chủ nhiệm Tạ, thầy Từ, trên đường tuyết rơi có hơi tắt đường, trì hoãn rồi.”
Hạ Thụ tràn ngập phẫn nộ, tủi thân và không phục, trong một khắc đối mặt với Hạ Hùng Hải tất cả đều trở thành hổ thẹn và tủi thân: “Ba…”
Hạ Hùng Hải chỉ mỉm cười, khẽ vuốt tóc an ủi con gái: “Đừng sợ, ba đều nghe nói rồi.”
Hốc mắt Hạ Thụ trong nháy mắt đỏ lên.
Hạ Hùng Hải nói: “Tiểu Mộc, con với A Hành về nhà trước đi, để ba nói chuyện với bọn họ.”
“Nhưng…”
“Nghe lời ba.” Ông không cho phép từ chối, lại nói với Tống Hành: “A Hành, con đưa Tiểu Mộc về nhà trước.”
Tống Hành trầm mặc gật đầu.
Lúc ra khỏi văn phòng chủ nhiệm thì đã là giờ học.
Tuyết cũng đang rơi lớn, che đậy những lời nói linh tinh nhảm nhí, nhưng không lấn át được những lời nói rách nát để lại tâm trạng thê lương.
Dọc theo đường đi vành mắt Hạ Thụ đỏ bừng, cũng không nói lời nào, cúi đầu khó chịu đi về phía trước.
Tống Hành yên lặng đi theo phía sau lưng cô, ánh mắt nhìn cô.
Bông tuyết rơi trên vai hai người tích thành một lớp mỏng.
Lúc đi ngang qua mục thông báo, Hạ Thụ ngơ ngác.
Poster lớn kia vẫn còn ở trên mục thông báo, rất nhiều đồ bên cạnh, vô số truyền đơn màu trắng bị dán ở mặt trên, dùng bút lông màu hồng viết: “Kẻ phạm tội giết người.”
Bị ướt nước tuyết, đỏ rực chói mắt như máu vậy.
Cô sững sờ hai giây, đột nhiên bước nhanh chạy lên, bắt đầu dùng sức xé rách những tờ truyền đơn đó…
“Hạ Thụ!” Tống Hành vội vã đuổi kịp, ở bên cạnh khẽ kéo cánh tay cô muốn ngăn cản: “Đừng để ý, chúng ta về nhà đi.”
“Không được!” Hạ Thụ lạnh giọng từ chối, liều mạng đi xé.
Những tờ truyền đơn đó dán chồng lên nhau, rất dày, xé xuống một tầng thì lại còn một tầng.
“Hạ Thụ!” Tống Hành cố gắng kéo tay cô: “Quá nhiều rồi, xé không xong đâu, chúng ta trở về đi.”
“Không được! Không được!” Nước mắt Hạ Thụ rơi xuống, kiên trì xé.
Những tờ giấy dần dần trải ra dưới chân cô, lưu loát rơi xuống giống như bông tuyết, nhưng lại không tan đi.
“Hạ Thụ!” Thiếu niên đột nhiên kéo lấy cánh tay cô để cô đối mặt với mình: “Đừng xé!”
“Không được!”
“Có cái gì không được!” Đáy mắt anh có ý tức giận, hơi thở hơi gấp.
Không rõ đến cuối cùng tại sao cô lại bướng bỉnh như vậy.
Tuyết quá lớn, không khí cũng lạnh.
Tay cô duỗi ở bên ngoài bị đông lạnh đến đỏ bừng cứng đò, chạm vào tay là một mảng lạnh lẽo.
“Không được chính là không được!” Cô gái nức nở, ngẩng đầu lên, hai tròng mắt ánh lên bầu trời đầy tuyết và phản chiếu hình ảnh của anh, nước mắt giống như băng: “Bọn họ nói cậu, nói cậu là không được!”
Hô hấp Tống Hành hơi ngưng đọng.
Ngực anh giống như trong bị những lời này và nước mắt của cô khoét thủng trong nháy mắt, bắt lấy đôi tay run rẩy của cô, hốc mắt cũng dần đỏ lên.
Mưa lất phất âm u, tuyết lớn bay tán loạn.
Hạ Thụ hét xong câu này, sức lực cả người giống như bị sự ủy khuất chiếm cứ, bỗng nhiên đẩy tay anh ra chậm rãi ngồi xổm xuống, chôn mặt ở hai đầu gối lên tiếng khóc lớn.
Cô rất cẩn thận để tâm, che chở, bảo vệ thiếu niên…
Không thể để bị người khác đối xử như vậy.
Tống Hành đứng yên lặng, song lại siết hai quả đấm đến nỗi trắng bệch.
Cách thật lâu, mới chậm rãi ngồi xổm trước người cô, vươn tay ra chạm vào mặt cô.
“Hạ Thụ…”
Hạ Thụ nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, một đôi mắt đỏ rực, trên mặt còn vương nước mắt lung tung, tóc mai lộn xộn bị nước mắt dính vào trên má, đáng thương lại nhếch nhác.
Anh khẽ thở dài, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau khóe mắt cô, vừa khàn giọng nói: “Cậu đừng khóc.”
Đừng khóc vì tớ.
Tớ không xứng đáng.
Nước mắt của cô không vì anh nhẹ lau mà biến mất, ngược lại càng tuôn ra mãnh liệt, thấm vào đầu ngón tay anh, lạnh buốt rất nhanh.
Cô khóc đến nấc lên, lời nói đều không suôn sẻ, nhưng vẫn khăng khăng mềm mại nói: “A Hành, bọn họ đều là người xấu.”
“Ừm.” Tống Hành đáp lại thật thấp, trong lòng không dễ chịu.
“Chúng ta đừng để ý đến bọn họ.”
“Ừm.”
“Cậu, cậu đừng buồn.”
“Tớ không buồn.” Hốc mắt anh phiếm hồng, nhẹ nhàng cười với cô, lại xoa xoa đầu tóc rối loạn vì khóc của cô: “Cậu không khóc, tớ sẽ không buồn.”
Hạ Thụ vừa nghe lập tức kéo tay áo quệt nước mắt, tuy rằng ngực vẫn còn nghẹn ngào, nước mắt lại không chảy nữa.
Tuyết từ từ rơi, tung bay trước mắt, nhìn xa như một mảng màu bạc.
Hạ Thụ che giấu nước mắt trong mắt với anh: “A Hành, chúng ta về nhà đi.”.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook