Anh Chỉ Muốn Em
11: Vọng Tưởng


Sinh nhật mười sáu tuổi, tâm trạng của Hạ Thụ gặp phải sự thay đổi quá lớn, trải qua đau khổ rồi lại vui vẻ.
Sau khi người nhà họ Hạ trở về đã tổ chức cho Hạ Thụ một party sinh nhật nho nhỏ, từng người một đều tặng quà.

Hạ lão gia hy vọng Hạ Thụ có thể bình an cả đời, nên tặng cô một tấm thẻ bài Phật bằng vàng ròng.

Hạ Hùng Hải tặng một chiếc máy tính xách tay kiểu dáng mới nhất, còn âm thầm tặng một chiếc cho Tống Hành.
Hạ Mẫn Quân đơn giản hơn, tặng một chiếc lắc tay thủy tinh màu hồng nhạt.

Hạ Thụ đều nói rất thích.
Ngày hôm sau là ngày thi cuối tháng.

Sáng sớm thức dậy, trang trí sinh nhật trong phòng khách còn chưa kịp tháo xuống.

Hạ Thụ dậy hơi muộn, lúc đến phòng ăn thì những người khác đều đến rồi.
“Ông nội, ba, cô.” Cô gọi từng người lớn trong nhà, ánh mắt vô tình lướt qua chỗ trên bàn của thiếu niên, mỉm cười: “Xin lỗi, tớ đến muộn.”
Tống Hành yên lặng nhìn cô.
“Tiểu Mộc và A Hành hôm nay có kỳ thi nhỉ.” Hạ Hùng Hải cười ha hả, gọi dì giúp việc mang thêm chén đũa cho cô: “Không sao, ngủ nhiều một chút, ngủ đủ rồi thì tinh thần tốt, lên trường thi cũng có tinh thần.”
“Cảm ơn ba.” Nét mặt Hạ Thụ tươi cười ngọt ngào.
Sáng nay không khí bữa ăn tất cả đều như bình thường, chỉ có Mã Tuấn, bắt đầu từ lúc Hạ Thụ vào bàn đã có hơi khác thường.
Cậu ta không ăn như hổ đói giống thường ngày, ngược lại có hơi sợ hãi rụt rè, không ngừng trộm nhìn Hạ Thụ, dường như muốn nói gì với cô nhưng lại không dám nói, mặt căng như sắp khóc.
Hạ Thụ nhạy bén phát hiện, giữa lúc đang ăn quan tâm hỏi một câu: “Hôm nay Tiểu Tuấn làm sao vậy?”
Câu hỏi cũng nhắc nhở những người khác, mọi người trong nháy mắt cùng nhìn qua phía Mã Tuấn.
Quả nhiên phát hiện tâm trạng của cậu ta có chút bất thường, cũng hỏi thăm tới tấp.
Dường như sự tủi thân tràn đầy đã đè nén đến cực điểm, hô hấp của Mã Tuấn càng ngày càng dồn dập, bỗng nhiên “Oa” một tiếng rồi nằm sấp lên bàn khóc lớn.
Cả bàn người sợ hãi, vội vàng buông đũa đi lên an ủi.

Hạ Mẫn Quân lo lắng nhất, ở bên cạnh vỗ lưng cậu ta thúc giục: “Làm sao vậy? Con làm sao vậy hả? Có phải ai bắt nạt con không, con phải nói cho mọi người biết chứ!”
Lúc nói chuyện bà ngước mắt liếc một chút về cuối bàn.

Tống Hành chỉ nhìn, trong lòng có một chút kinh ngạc.
“Không có ai bắt nạt con…” Rất lâu sau cuối cùng cậu ta cũng ngẩng đầu, giọng nói nức nở thì thầm: “Con, con chỉ là cảm thấy hơi có lỗi với chị họ.

Ngày hôm qua là sinh nhật chị họ, mọi người đều tặng quà, còn con không có tặng gì cả.

Con, con, oa…” Nói xong cảm xúc của cậu ta lại kích động, khóc lớn lần nữa.
Còn tưởng là cái gì.

Trái lại cả nhà vừa nghe thì cười.

Mặt Hạ Mẫn Quân lộ vẻ vui mừng: “Ai ôi, chỉ có chút chuyện thế này, con đến nỗi vậy sao! Chị con cũng không trách con! Được rồi đừng khóc, con trai lớn bao nhiêu rồi còn khóc!”
“Đúng rồi đấy, Tiểu Tuấn còn nhỏ sao.” Hạ Thụ cũng cười an ủi: “Có lòng là được rồi, chị không trách em.”
“Em, thật ra em đã chuẩn bị.” Cậu ta cúi đầu, giọng nói yếu ớt, mang theo rất nhiều sự áy náy và ân hận: “Đó là, đó là…”
Nét mặt người trong nhà lộ vẻ nghi ngờ.
Hạ Thụ cũng khó hiểu mà chớp mắt.
Dường như cậu ta do dự và áy náy, chầm chậm lấy ra một thứ từ dưới bàn, đặt trên bàn ăn.
Một cái cung đàn bị gãy thành hai đoạn.
Tống Hành đột nhiên hít sâu một hơi.
Cung đàn này…
Cái này rõ ràng bị anh vứt ngoài tiệm đàn, cố chấp không quay đầu lại nhìn cung đàn…
Người trong nhà không khỏi bất ngờ.

Ánh mắt Mã Tuấn lướt nhanh qua mặt Tống Hành, khóc lóc nói: “Cái này, chính là quà sinh nhật em chuẩn bị cho chị họ.

Nhưng mà xin lỗi chị họ, ngày hôm qua tuyết rơi, đường quá trơn, em bị ngã một cái, làm nó bị rơi gãy.

Rất xin lỗi hic…”
Hạ Mẫn Quân bỗng thấy vui mừng lại đau lòng, vươn tay ôm con trai vào trong lòng, hỏi: “Cung đàn đắt như vậy, làm sao con mua được? Con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy hả?”
Mã Tuấn nức nở nói: “Con dùng tiền tiêu vặt mua, con tích góp vài tháng, cuối cùng cũng đủ mua cung đàn tặng chị họ, không ngờ tới bị con làm rơi gãy.”
Nghe cậu ta nói vậy, Hạ lão gia và Hạ Hùng Hải cũng không khỏi dỗ dành thương xót.

Hạ lão gia gật đầu: “Trưởng thành rồi.”
Chiếc đũa không cẩn thận bị chạm rơi trên mặt đất, Mã Tuấn khom người đi nhặt.
Lúc đứng dậy liếc về phía Tống Hành, trong mắt Mã Tuấn thoáng qua một vẻ hả hê không dễ nhận ra.
“Tiểu Tuấn.” Ánh mắt Hạ Thụ vẫn luôn nhìn cung đàn kia, mặc dù cũng thấy tiếc nuối, nhưng cũng từ trong tim cười thật chân thành mà cảm ơn: “Cảm ơn em.”
Khi sự việc nhỏ chen giữa này qua đi, bầu không trong phòng ăn lại ấm áp, trong lúc nói chuyện không quên cảm thán Mã Tuấn hiểu chuyện.

Ngay cả Hạ Mẫn Quân cũng không nhịn được gấp cho cậu ta mấy đũa thức ăn rất nhiều.
“Anh A Hành hôm qua có tặng quà cho chị họ không?” Không bao lâu, Mã Tuấn đột nhiên giống như vô tình nhắc tới.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn Tống Hành.

Đôi mắt thiếu niên đen nhánh, từ lúc lên bàn không nói một lời nào, đến lúc thấy cung đàn kia ánh mắt cũng chỉ lóe lên một chút.
Nhưng cậu ta vừa mới khom lưng nhặt chiếc đũa, rõ ràng thấy bàn tay buông thõng dưới bàn của anh đã siết chặt đến nỗi đốt ngón tay trở nên trắng bệch, khác xa với vẻ bề ngoài gió yên sóng lặng.
Đáy lòng Mã Tuấn vừa sảng khoái vừa thích thú.
Cậu ta nói khiến cho cả nhà không hẹn mà cùng đặt sự chú ý lên người Tống Hành.

Môi Tống Hành tái nhợt vểnh lên, từ đầu đến cuối không nói gì.
Hạ Mẫn Quân múc cháo: “A Hành và con đều là học sinh như nhau, bình thường làm gì có tiền dư để mua quà.


Con ăn cơm của con đi, không nên hỏi thì đừng hỏi.”
Tuy rằng ngoài mặt bà ta dạy bảo phép tắc cho Mã Tuấn, nhưng trong giọng nói lại có ý miệt thị rất nhỏ.

Tiền tiêu vặt của Tống Hành nhiều hơn Mã Tuấn, mà Mã Tuấn lại biết tích góp tiền tặng quà cho Hạ Thụ, Tống Hành thì lại không có một chút biểu hiện, có hơi không hợp lý.
“Không phải đâu cô.” Hạ Thụ nghe ra ý trong lời nói của bà ta, không thích bà nói A Hành như vậy, nhẹ giọng phản bác lại: “A Hành có tặng quà.”
Cô không nhìn được lôi tấm mặt ngọc ở giữa cổ ra cho mọi người xem.
Chân mày Tống Hành khẽ nhúc nhích, muốn ngăn cản, nhưng trước mắt mọi người lại không nói được gì.
Nụ cười của Hạ Thụ trong trẻo: “Mọi người xem, A Hành lấy miếng ngọc của cậu ấy tặng con.”
Vừa dứt lời, những người lớn dường như giật mình.

Hạ lão gia nhíu mày lại.
Trên bàn có mấy giây im lặng kỳ lạ.

Hạ Thụ không rõ lý do, cuối vẫn là Hạ Hùng Hải cười nói với cô: “Tiểu Mộc à, ăn xong chưa? Ăn xong thì đến trường sớm một chút, hôm nay thi, con với A Hành đừng tới trễ.”
“Dạ…” Hạ Thụ ngơ ngác gật đầu.
Trên đường đi học, Hạ Thụ không nhịn được cười nói: “Không nghĩ tới Tiểu Tuấn sẽ tặng quà sinh nhật cho tớ, lại còn là cung đàn, thật bất ngờ.”
Tuy Mã Tuấn và Hạ Thụ ở cùng một mái nhà, nhưng quan hệ vẫn không xem là đặc biệt thân thiết.
Mã Tuấn không thích nhất là Hạ Thụ kéo đàn cello.

Rất nhiều lần, lúc Hạ Thụ luyện tập đàn cello Mã Tuấn không ngừng la hét ồn ào, lúc còn nhỏ hai người bởi vì việc này mà không ít lần cãi nhau trước mặt ông nội.
Xem ra là cô trách lầm cậu ấy.
Cô lại tiếc nuối: “Nhưng mà thật đáng tiếc, cung đàn đó lại bị gãy.

Tớ vừa mới nhìn, thanh cung đó là gỗ vang làm thủ công đấy, dùng nó kéo đàn nhất định rất êm tai.”
“…” Giọng nói Tống Hành khàn khàn: “Sau này tớ sẽ mua cái mới cho cậu.”
Hạ Thụ không khỏi cười lên: “Không cần đâu.”
Cung đàn rất đắt, cô biết tiền tiêu vặt của A Hành không nhiều lắm, tuy không biết thường ngày anh tiêu tiền vào đâu, cũng không thấy anh có thói quen tiết kiệm tiền, nhưng cô hy vọng mỗi đồng tiền của anh đều dành cho bản thân anh.
Đối tốt với mình một chút.
Hôm nay Tống Hành đặc biệt im lặng, nhìn giống như tâm trạng suy sụp.

Hạ Thụ không biết nguyên nhân có phải vì lời nói của cô không, cô nói với anh: “A Hành, cậu không cần để những lời đó của cô, bà ấy là như vậy đấy.

Việc này…”
Tay cô nhẹ nhàng vuốt cổ áo mình.
Chỗ đó có một miếng ngọc.
Hạ Thụ ngẩng đầu cười với anh: “Tớ rất thích.”

Trong lòng Tống Hành có đủ loại ưu phiền lâu ngày âm thầm xuất hiện, cuối cùng hóa thành một đoạn chua xót: “Ừm.”
Địa điểm thi tháng của Nhất Trung là dựa theo xếp hạng thành tích của lần thi trước.

A Hành vừa chuyển đến, địa điểm thi dĩ nhiên là nơi cuối cùng, không cùng một tầng với Hạ Thụ.
Lúc chia ra, Hạ Thụ ở phía xa gọi anh: “A Hành.”
Tống Hành ngoái đầu nhìn lại.
Cửa sổ chỗ hành lang sáng sủa sạch sẽ, có ánh nắng xuyên qua cửa sổ dừng trên người cô, nụ cười của cô long lanh hơn cả những ánh sáng kia: “Cố gắng thi nhé!”.

Ngôn Tình Sủng
Ánh mắt anh dừng trên mặt cô, cũng hiện ra vài phần dịu dàng.
“Cố lên.”
Sau khi Hạ Thụ và Tống Hành rời đi, bầu không khí trên bàn ăn nhà họ Hạ lại căng thẳng như cũ.
Chờ Mã Tuấn cũng đi.

Hạ Mẫn Quân mới không vui nói với Hạ Hùng Hải: “Anh, em đã nói kia mà, bảo anh ngày thường chú ý duy trì khoảng cách của Tiểu Mộc và Tống Hành nhiều, anh lại không nghe! Bây giờ tốt rồi, tặng cả ngọc rồi, tâm tư của thằng bé với Tiểu Mộc còn chưa rõ ràng sao?”
Hạ lão gia bình tĩnh ngồi không nói một lời.

Hạ Hùng Hải lén lút liếc nhìn bên cạnh, cười mỉa mai: “Nào có nghiêm trọng như em nói vậy, không phải chỉ là cái mặt ngọc sao, có lẽ chúng ta coi là quan trọng, nhưng đối với A Hành mà nói thì không quan trọng đến vậy, quan hệ A Hành và Tiểu Mộc rất tốt, mọi người đừng nghĩ nhiều.”
“Anh có thôi đi không!” Hạ Mẫn Quân phản bác: “Anh đừng tự lừa mình dối người nữa, anh lại nói thứ kia không quan trọng với Tống Hành? Anh đã quên khi còn nhỏ Tiểu Tuấn chạm vào một chút là thằng bé đã làm gì Tiểu Tuấn? Lúc này không xảy ra chuyện gì, chờ lúc xảy ra chuyện thật xem anh khóc thế nào đi!”
Sự tồn tại miếng ngọc của Tống Hành, người nhà họ Hạ đều biết.

Năm đó lúc anh ở cô nhi viện vẫn luôn mang theo, nghe nói lúc được mang đến đã có, là tín vật duy nhất trên người có khả năng kết nối với quá khứ.
Có một lần Mã Tuấn thấy lạ, nên đưa tay qua cướp lấy.
Kết quả còn chưa đụng tới cạnh, Tống Hành đã dùng một chân đá cậu ta ngã qua một bên.
Sau đó người nhà họ Hạ cơ bản không còn thấy anh đeo miếng ngọc trên người lần nào nữa, nhưng cũng đủ hiểu rõ cái đó rất quan trọng với anh.
Hạ Mẫn Quân nói với Hạ lão gia: “Ba, ba cũng đừng quản! Mặc kệ anh con, đến lúc đó lại đỡ làm người khác cảm thấy chúng ta xen vào việc của người ta.”
Hạ lão gia không vui mà liếc bà ta một cái.
Buổi tối sau bữa cơm, Hạ lão gia âm thầm gọi Tống Hành đến phòng sách của ông một chuyến.
Tống Hành từ lúc được gọi thì trong lòng ít nhiều có chút linh cảm, vừa vào cửa thì mắt bắt đầu rũ xuống, không nhìn Hạ lão gia, cũng không nói chuyện trước.
Trái lại cách thức của Hạ lão gia mềm mỏng uyển chuyển hơn so với anh dự đoán, sau khi nhìn chằm chằm thật kỹ thì một lúc sau mới nói: “Vết thương đều đã xử lý xong rồi chứ?”
Giọng nói của ông từ trước đến nay đều sâu nặng chất phác, mặc dù bình thường nói chuyện cũng tỏ ra rất uy nghiêm.
Từ nhỏ Tống Hành đối với ông kính trọng nhiều hơn e sợ, trầm tĩnh đáp: “Xử lý qua rồi ạ.”
Hạ lão gia gật đầu: “Lần sau lại đụng đến loại chuyện này, không cần sợ có chuyện.

Vẫn phải có tự vệ, đám lâu la nhỏ, nhà họ Hạ chúng ta có thể giải quyết được.”
Tống Hành không nói gì.
Trong phòng sách trang trí rất nhiều đồ dùng bằng gỗ sưa, màu sắc tương đối trầm, thiếu niên áo trắng đứng trong đó, có vài phần lành lạnh không hợp nhau.
Hạ lão gia nhìn khuôn mặt trầm tĩnh của thiếu niên, tự dưng trong đầu hiện lên, lần đầu tiên anh đánh nhau lúc còn nhỏ, ông không nói lời nào trở về phạt anh.
Lúc đó anh chính là như vậy.

Không phục, không nhận sai, cũng không nói lời nào, làm cho người khác căn bản không thể làm gì.
Còn rất ghi thù.
Ông im lặng mỉm cười.
Trầm hương đốt trên bàn phòng sách, tràn ngập mùi hương.


Một lúc sau, Hạ lão gia lại mở lời: “Đã từng nghĩ đến, đi trường đại học nào chưa?”
Tống Hành nói: “Đại học A.”
“Đại học A à…” Hạ lão gia khẽ ồ một tiếng, giống như suy nghĩ mà lại như cảm thán, cười tán thưởng: “Trường nổi tiếng ở thủ đô, không tệ.

Thành tích con tốt, đi đại học A là chuyện đương nhiên.”
Tống Hành không cách nào thăm dò được hàm ý trong lời ông nói, không biết nên đáp gì, chỉ có thể yên lặng.
Hạ lão gia than thở: “Nhưng mà thành tích của Tiểu Mộc so với con, kém một chút, đoán chừng không đi đại học A được, nhiều nhất cũng chỉ có thể đi trường sư phạm A, cuối cùng cũng không bằng con.”
Anh hơi ngừng lại, trong lòng mơ hồ suy đoán ý của ông: “Con sẽ đi trường sư phạm A.”
“Không.” Nào ngờ Hạ lão gia lại xua tay bác bỏ lời anh nói, trong ánh mắt có ý cười, nhưng lời nói lại kiên quyết: “Con đi đại học A đi.”
Tống Hành ngẩn ra.
Hạ lão gia cười rộ lên: “Con trưởng thành rồi, đúng là phải có chuyện mình thích làm, chuyên ngành yêu thích, cuộc sống mong muốn.

Nói ra cũng là bọn ta không tốt, lúc còn còn nhỏ như vậy đã mang con về, nhưng vẫn ràng buộc con bên cạnh Tiểu Mộc.

Đại học là liên quan đến tương lai, không phải trò đùa, quyết định chọn đại học A thì là đại học A, không cần sửa.

Con nói thế nào?”
Lúc nói chuyện ông cười rất điềm đạm, giống như người lớn đang kiên nhẫn khuyên bảo hậu bối.

Trái tim Tống Hành giống như trượt ngã xuống động không đáy lã chã rơi xuống.
Từ trước đến nay anh là một đứa trẻ thông minh, Hạ lão gia biết anh nghe hiểu được.
“Ngoài ra, là Tiểu Mộc không hiểu chuyện, miếng ngọc của con quý giá, không được tùy tiện cho người khác.

Nếu con bé muốn ngọc,” Ông lấy một chiếc hộp gỗ nhỏ đặt vào tay anh: “Con đem cái này đưa cho nó.

Con là hậu bối, trong nhà sao có thể lấy đồ của con được.”
Trong hộp đặt một khối phỉ thúy thượng hạng, xanh biếc ướt át.
Lúc đi ra phòng sách bước chân Tống Hành rất chậm, tay không tự chủ được mà bấu vào cổ áo mình, đụng phải một mặt gỗ nhỏ cứng rắn bên trong.
Mặt gỗ dán trên làn da ở ngực anh, giây phút này giống như lửa đốt, thiêu cháy đến một bên tim phổi anh đều bắt đầu đau.
Ý của Hạ lão gia, anh hiểu rõ.
Anh có thể đến cùng một thành phố với cô, lại không thể đi cùng một trường đại học.

Tất cả đều giống như hiện tại, anh có thể ở cùng một không gian với cô, nhưng đây có thể là khoảng cách gần nhất, cũng là xa nhất.
Anh không thể ở cùng một nơi với cô.
Đã từng còn cách một vách ngăn lén lút nói, không cho anh nghe thấy, cũng không sợ anh nghe, nghe thấy anh cũng có thể giả vờ không nghe.
Một lời ước định ngọc mộc với thiếu nữ, làm cho anh trằn trọc cả đêm, tưởng tượng vô số khả năng.
Cuối hành lang là một ô cửa sổ nhỏ, cửa sổ không đóng kín, trên bệ cửa đọng một lớp tuyết nhỏ.
Trái lại hôm nay trời lại quang, mặt trăng sáng ngời, còn có mấy ngôi sao.
Tống Hành dùng đầu ngón tay chạm vào tuyết, lạnh buốt.
Mùa đông năm nay khá ấm áp.

Khiến anh gần như quên, mùa đông có ấm áp hơn nữa, tuyết vẫn giá lạnh.
Là anh bị ánh mặt trời làm cho chói mắt, cho nên mới sinh ra vọng tưởng như vậy..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương