Anh Chỉ Muốn Em
10: Ngọc Mộc


Hơi giật mình, Tống Hành dừng bước, ngoái đầu lại nhìn.
Mã Tuấn.
Mã Tuấn không phải đến một mình, mà giống như lần trước, sau lưng còn có mấy nam sinh cùng tuổi đi theo, chỉ là không nhiều người lắm, còn ít hơn lần trước.
Tình huống này đối với anh mà nói thật sự quá bình thường.

Tống Hành không sợ hãi, quay người đi tiếp.
“Này!” Đúng như dự đoán, mấy người phía sau đi lên vây lấy anh.

Mã Tuấn không khách khí hỏi: “Đi đâu!”
“Để tôi đi.” Tống Hành bình tĩnh nói: “Tháng sau, tiền của tôi đều cho cậu, tôi không giữ lại một đồng, nhưng mà tháng này không được.”
Bông tuyết nhỏ vụn rơi trên lông mày và lông mi anh, đọng lại thành những giọt sương trắng.
Sắc trời càng ngày càng tối.
Sắp 5 giờ rưỡi, phải tan học rồi.

Anh hơi nắm chặt hộp đàn trong tay.
Anh phải gặp cô trước khi về đến nhà, tặng quà sinh nhật cho cô.
Mã Tuấn cố ý làm ngược lại: “Nếu tôi không muốn thì sao?”
“Cậu không ngăn được tôi đâu.”
Mã Tuấn nghe vậy thì cười nhạo, hơi nghiêng đầu, giơ tay về phía bên cạnh ra hiệu.
Lập tức có một đám người vùn vụt xông tới, khoảng chừng hai mươi tên, chặn hoàn toàn đường của anh, chặt đến nỗi một con kiến cũng không lọt qua được.
Người đến lần này tuổi tác hình như lớn hơn một chút, có người lớp trên, có người ngoài trường, thậm chí còn có mấy người giống như lăn lộn ngoài xã hội.

Cả người dáng vẻ lưu manh.
Tống Hành tầm mắt dừng quét, lại nhìn Mã Tuấn đáy mắt ẩn hiện một chút tức giận, giọng nói cũng lạnh xuống: “Mã Tuấn.”
Anh tức giận.
Tống Hành rất ít khi giận, chí ít rất hiếm khi gặp Mã Tuấn, chỉ có hai lần, một lần là rất lâu về trước khi còn bé, còn một lần nữa chính là lần trước.
Lúc này trong lòng Mã Tuấn có chút khiếp sợ, trong chốc lát lại ỷ vào khí thế ưỡn ngực mắng: “Gọi ông đây làm gì!”
Đôi môi mỏng của Tống Hành mím lại thật chặt, giọng nói kìm nén lạnh lùng: “Cậu như vậy, Hạ lão gia, cô Hạ, chị cậu bọn họ đều biết sao?”
Anh ám chỉ cậu ta trà trộn với những thanh niên xấu xa này, vào tai Mã Tuấn lại giống như người lớn dạy dỗ, trách móc, còn có ý uy hiếp, càng khơi dậy tâm lý chống lại anh: “Cần anh quản à! Quản cái rắm của anh!”
Cậu ta lại nói: “Tống Hành, mẹ nó anh là ai hả? Anh còn xem anh là người nhà mà quản tôi à! Tôi nói cho anh biết, chuyện lần trước giữa hai chúng ta vẫn chưa dừng lại, lần đó vẫn chưa tính sổ xong với anh đâu! Không phải anh có năng lực sao? Không phải anh nói đừng chọc anh sao? Bố mày hôm nay vẫn chọc đấy, tôi xem anh kiêu ngạo thế nào!”
Cậu ta quay đầu nói với những thanh niên xấu xa đó: “Anh Mao, chính là nó! Lần trước không trả tiền còn muốn cầm gạch đánh người, mọi người không thể buông tha nó!”
Thanh niên đi đầu ngậm tăm xỉa răng trong miệng, quay đầu phun ra.

Xoay cổ giống như muốn đánh nhau.
Tống Hành từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm Mã Tuấn: “Bây giờ cậu về nhà vẫn còn kịp.”
Mã Tuấn khinh bỉ hừ một tiếng.
Giây tiếp theo mấy tên thanh niên liền xông về phía trước, hung hãn muốn vây đánh anh.

Ngược lại Tống Hành bình tĩnh, đá liên tục mấy cú, xoay người đá sau lưu loát, chớp mắt liền giải quyết xong bốn năm người.
Nhưng anh không rảnh phân tâm, trong lúc hỗn loạn hộp đàn trong tay vô ý rơi trên mặt đất.

Có người nhân cơ hội đó đá một chân đến chân Mã Tuấn bên cạnh.
Tống Hành dừng một chút, lập tức kêu: “Trả tôi!”
Ngược lại giọng điệu này của anh khiến cho Mã Tuấn rất bất ngờ, nổi lên lòng hiếu kỳ, không màng tới vẻ mặt nghiêm nghị của anh, trực tiếp mở ra.
Một cây đàn lẳng lặng nằm bên trong.
“Ái chà?” Mã Tuấn ngạc nhiên, cẩu thả lấy cầm đàn ra, còn xem như thước dạy học vẫy vẫy lên không trung.
“Cậu đừng chạm vào!”
Hiếm khi anh có cảm xúc xao động rõ ràng như vậy, trong nháy mắt càng tăng thêm khí thế cho Mã Tuấn, cậu ta cười hỏi: “Cái này là tặng cho chị của tôi hả?”

Cậu ta bỗng nhiên nhớ ra: “À… Đúng, hôm nay là Giáng Sinh, là sinh nhật của chị tôi, chẳng trách anh không muốn đưa tiền cho tôi.

Tống Hành, hóa ra là anh lấy tiền của tôi để mua thứ đồ chơi này à!”
“Trả tôi.” Sâu thẳm trong ánh mắt Tống Hành ngưng tụ lại lớp sương lạnh giá nhất trong mùa đông.
“Đừng nóng vội, đừng nóng vội.” Anh càng biểu hiện tức giận, Mã Tuấn càng cảm thấy vô cùng thú vị, lấy cung đàn cạ sau lưng gãi ngứa: “Anh xin tôi đi! Tôi trả lại cho anh.”
Tống Hành hít vào một hơi.
Không khí lạnh tràn vào phổi, trong cổ họng trào lên mùi tanh như rỉ sét.
“Cậu đừng quá đáng.”
Mã Tuấn nói: “Tôi đây gọi là quá đáng à? Vậy mỗi ngày cậu ăn của nhà tôi, tiêu xài của nhà tôi, chiếm dụng tài nguyên nhà tôi, có xem là quá đáng không? Anh không cảm ơn thì thôi, lại còn nói chuyện với tôi như vậy, có tính là quá đáng không?”
Tống Hành cong đốt ngón tay lại hiện ra màu xanh trắng.
“Xin hay không xin?”
Cậu ta hỏi nhiều lần, thấy anh từ đầu đến cuối mím môi không nói, Mã Tuấn bắt đầu mất kiên nhẫn, đôi tay cầm hai bên cung đàn, bẻ ra hai bên: “Anh có cầu xin không!”
Tuyết trắng khắp nơi.
Dòng người qua lại như nước chảy, tiếng còi đan xen nhau trở nên vô ích.
Tống Hành mơ hồ nghe được tiếng gỗ nứt gãy rất nhỏ.
…Trong lòng anh khó chịu hơn bị dao khứa.
Anh nhìn chằm chằm cung đàn trong tay cậu ta, cảm giác giờ phút này cậu ta không phải cầm cung đàn mà đang cầm trái tim anh, đôi mắt giận dữ dần dần dịu đi, vô cùng khó khăn mở miệng: “…Xin cậu.”
Mã Tuấn chẹp chẹp hai tiếng, phấn khởi cười không ngừng: “Tôi không nghe thấy, nói lớn một chút!”
“Tôi xin cậu.” Tống Hành đè nén một hơi, giọng nói khàn khàn: “Xin cậu trả lại cho tôi.”
Mã Tuấn cười, liếc mắt nhìn vết nứt xuất hiện trên cung đàn, ném vào ngực anh giống như vứt rác.
“Anh Mao, vừa rồi không phải nó đánh người của anh sao? Bây giờ anh có thể giáo huấn nó đàng hoàng.”
Cung đàn và nắm đấm tới cùng một lúc.

Tống Hành nhận được cung đàn trong nháy mắt, đột nhiên đầu gối đã chịu một vết thương nặng, đạp thẳng anh xuống đất.
Tiếp theo những cú đánh dữ dội hơn ập xuống như cơn bão kèm theo dao kiếm.

Tống Hành từ đầu đến cuối cuộn tròn lưng lại, liều chết giữ cung đàn vào trong ngực, cắn chặt răng không phát ra tiếng nào.
Anh không thể buông tay, không được đánh trả.
Anh không thể đánh mất nó.
“Các người làm gì vậy!”
Không biết qua bao lâu bên ngoài đám người vang lên một tiếng mắng lớn.

Một chiếc xe thương vụ màu đen dừng ở ven đường, một người đàn ông trung niên bước xuống.
Âu phục của ông phẳng phiu, đeo kính gọng bạc, vừa bước nhanh về phía trước vừa cài cúc áo âu phục, cau mày thật chặt: “Tôi báo cảnh sát rồi!”
Đám người tản ra bốn phía.

Mã Tuấn nhanh chóng trốn thoát.
Tống Hành trên mặt đất vẫn chưa đứng dậy.

Lúc người đàn ông tiến lên dìu anh dậy, phát hiện thiếu niên đó nhếch nhác ngồi quỳ trên đất, trên mặt trên người đầy vết thương, không tin được nhìn chằm chằm vào cung đàn bị gãy làm đôi.
Gãy rồi…
Nó… Gãy rồi…
Tay anh đang run, nói một cách chính xác là cả người đều đang run, ánh mắt lại càng run rẩy đáng sợ.

Giây phút này dường như anh không nghe cũng không nhìn thấy gì, không cảm nhận được người khác đã rời khỏi cũng không cảm nhận được có người đến đây, chỉ một mực run tay khẽ vuốt ve cây cung đã gãy kia, không biết tại sao lại vội vàng như vậy.
Phản ứng đầu tiên của anh là sửa.

Anh muốn tìm người sửa xong nó…
Người đàn ông đỡ anh lên: “Chàng trai…”

“Cảm ơn chú.” Giọng nói anh vô cùng khàn đặc khó chịu, dường như còn che giấu tiếng khóc, chỉ là cố gắng kìm chế cảm xúc.
Người đàn ông quyến luyến trên mặt anh một hồi lâu: “Nhà cháu ở đâu? Chú đưa cháu…”
“Không cần ạ.” Vội vàng đẩy nhẹ ông ta ra từ chối, Tống Hành ôm cung đàn lảo đảo chạy đi xa.
Chờ bóng dáng của anh hoàn toàn biến mất, người đàn ông vẫn dừng mắt ở nơi xa như lúc đầu.
Có người tiến lên: “Ông Tề.”
“Giống.”
Nhìn anh ở phía xa, người đàn ông cảm thán: “Thật sự rất giống…”

Vội vàng chạy đến tiệm đàn cũ, ông lão chủ tiệm thấy thiếu niên trong chớp mắt hoảng sợ không nói nên lời.

Tống Hành gấp gáp không thể đợi, liều mạng cầu xin ông lão sửa lại cây đàn đã gãy.
Nhưng… Sao có thể sửa được?
Đầu gỗ đã gãy không thể nào nối lại hoàn hảo không hư tổn gì, trong lòng anh cũng hiểu rõ.

Chẳng qua là hèn mọn cố chấp mà thôi, muốn ôm một chút hy vọng nhỏ nhoi cuối cùng và tự ái.

Hôm nay tuy Hạ Thụ về nhà một mình, nhưng tâm trạng lại rất tốt.
Tuy rằng A Hành không nói thẳng với cô là đi làm gì, nhưng cô biết nhất định biết có liên quan đến quà sinh nhật của cô.

Cô vừa vui vẻ lại mong chờ, bước chân không tự chủ được mà uyển chuyển hơn.
Lúc về nhà, trong nhà không có ai.

Sinh nhật cô, người trong nhà đều mua bánh kem cho cô.
Phòng khách trang trí bóng bay và dải lụa màu, trên tường treo “Happy Birthday”.

Trên cây thông Noel ở cửa treo một gương mặt cười rất lớn.
Cô không thể chờ được nữa đi lên lầu, mới bước lên lầu hai đã gọi: “A Hành!”
Tống Hành ở trong phòng nghe thấy tiếng cô, vốn đang đối diện với gương xử lý vết thương trên vai, vội vã, có chút khó khăn cầm quần áo mặc vào.
Lúc cửa mở, Hạ Thụ trông thấy anh đang yên lặng ngồi trước bàn, chỉ mở đèn bàn, ánh đèn ấm áp làm mờ đi bóng lưng đẹp đẽ của thiếu niên.

Chỉ là tấm lưng lúc nào cũng thẳng tắp nay lại hơi cong một chút.
Đôi mắt Hạ Thụ hiện lên ý cười, bước từng bước đến sau lưng anh, mắt trong veo giống như một dòng suối: “A Hành.”
Đầu anh hơi nghiêng, đưa lưng về phía cô, nhỏ giọng: “Hạ Thụ.”
Cô khẽ cười không phát ra tiếng sau lưng anh, giọng điệu tỏ vẻ giận dữ: “Cậu, cậu giải thích cho tớ, hôm nay cậu lại vứt bỏ tớ, tớ không vui!”
“Xin lỗi.”
“Ngoại trừ xin lỗi ra thì không còn gì nữa sao?”
Tống Hành im lặng, giọng nói phát ra lần này còn thấp hơn: “… Xin lỗi.”
Thấy anh không đề cập tới chuyện sinh nhật một tí nào, Hạ Thụ có hơi không nhịn nổi, dứt khoát tự nói: “Cậu có nhớ hôm nay là ngày mấy không?”
“Lễ Giáng Sinh.”
“Còn gì nữa?”
“…”
Một hồi lâu anh không đáp lời, lúc này Hạ Thụ thật sự có hơi giận, bực bội đi lên túm cánh tay anh: “Cậu thật sự không nhớ hay là giả vờ hả? Cậu…”
Tống Hành biết mình không thể tránh được, nghiêng theo lực kéo của cô nhẹ nhàng quay đầu lại, từ từ nhìn về phía cô.
Trước mắt Hạ Thụ xuất hiện một gương mặt chồng chất vết thương.
Trái tim cô nảy lên thật mạnh: “A Hành…”
Khóe môi anh có vết thương bị ứ máu, trên trán, mũi cũng lác đác vết thương lớn nhỏ.


Dường như không muốn để cô nhìn mình vậy, rất nhanh anh lại xấu hổ, rũ mắt.
Đầu óc Hạ Thụ trống rỗng, tay chân luống cuống, đôi tay khẽ run dò tìm đến trước mặt anh, dường như muốn chạm vào anh nhưng lại không dám chạm, trong phút chốc vành mắt đỏ lên: “Cậu, cậu bị sao vậy!”
“Trên đường về, đụng phải mấy tên cướp bóc của trẻ con.” Tống Hành tránh nặng tìm nhẹ nói: “Gắng gượng giằng co vài cái.”
Hạ Thụ ngơ ngác nhìn anh vài giây, đột nhiên tỉnh ngộ: “Thuốc…Bôi thuốc!”
Cô luống cuống tay chân đi lấy đủ loại thuốc trong ngăn kéo của anh.

Tống Hành nhẹ nhàng ngăn cản giữ cô lại, khẽ nói: “Đã bôi rồi.”
Động tác cô dừng lại, nhìn anh, trong lồng ngực dần nghẹn ngào phập phồng, hốc mắt bắt đầu ướt nhẹp, nước mắt tích tụ càng ngày càng nhiều, lại bướng bỉnh không để nó rơi xuống.
Không thể khóc, cô không thể khóc.
A Hành đã rất đau, cô không thể khóc trước mặt anh.

Cô không thể làm anh khó chịu hơn.
“Đừng khóc.” Thấy cô muốn khóc nhưng cố chịu đựng, đáy lòng anh nổi lên chua xót, đầu ngón tay khẽ vuốt khóe mắt cô, lau đi trước khi nước mắt rơi xuống: “Hôm nay là sinh nhật cậu, phải cười, không được khóc.”
Thì ra anh nhớ.
Tuyến lệ của Hạ Thụ giống như bị những lời này của anh đánh tan nát toàn bộ, nước mắt tuôn ra càng nhiều hơn.

Cô dùng mu bàn tay che đôi mắt lại, nhân lúc nước mắt chưa kịp rơi xuống lau đi trước, tiếng khóc thút thít càng ngày càng không chịu được.
Tống Hành thở dài, rút khăn giấy ra lau mặt, nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô từng chút một.
“Tại sao cậu không đánh trả?” Nước mắt dần dần ngừng lại, Hạ Thụ dùng khăn giấy đè lên mắt, thút tha thút thít đáp.
Hạ Thụ không biết A Hành học Taekwondo được thế nào, nhưng đã từng nghe huấn luyện viên của anh nói, anh rất lợi hại, người bình thường không thể làm anh ra như vậy.

Cho dù có đụng chạm, anh cũng sẽ không chịu vết thương nặng như thế.
Bây giờ anh biến thành thế này, thì chỉ có một khả năng.
Anh không đánh trả.
A Hành từng đánh nhau.
Đó là chuyện rất lâu rất lâu về trước, lâu đến cô đã không còn nhớ rõ chi tiết.

Chỉ nhớ là lúc sáu bảy tuổi, lúc bọn cô còn ở trong đại viện.
Có một nhóm con trai không hiểu chuyện cướp kẹo của cô, đẩy cô ngã.

Chính là lúc đó anh đột ngột xông lên, đánh nhau với bọn họ.
Trong đó có đứa trẻ là cháu của cấp trên ông nội cô, bị thương không nhẹ.

Hôm đó anh bị ông nội nhốt trong phòng tối tự ngẫm.
Đợi đến tối Hạ lão gia đi đón anh ra, hỏi anh có biết sai chưa, anh nói: “Đánh người là con không đúng, nhưng con không sai, con vẫn sẽ tiếp tục làm như vậy.”
Trong trí nhớ liên quan đến đánh nhau chỉ có một màn chắp vá như vậy.
Sau này, Hạ Thụ chưa thấy anh đánh nhau lần nữa.
Tống Hành nói: “Không muốn gây chuyện.”
Cô mở miệng còn muốn nói gì đó, anh không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, nhẹ giọng mở miệng cướp lời cô trước: “Sinh nhật vui vẻ.”
Đắm chìm trong ánh đèn ấm áp, đôi mắt đen bóng của anh nhìn cô, vết thương lạnh lẽo đều trở nên dịu dàng: “Sinh nhật mười sáu tuổi vui vẻ, Hạ Thụ.

Xin lỗi, không có chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu.”
“Tớ không cần quà sinh nhật.” Đôi mắt Hạ Thụ đỏ rực, giọng nói mềm mại, giống như thỏ con chỉ nhận hết tủi thân: “Tớ muốn cậu khỏe mạnh!”
Chóp tim của anh bị câu này của cô làm cho đau xót, cười nói: “Tớ không sao.”
Cảm xúc dần ổn định, trong phòng yên tĩnh.

Ánh đèn ấm áp bao trùm lấy hình bóng của chàng trai và cô gái.
Hạ Thụ khóc đến đầu óc ngốc nghếch, lúc cổ tay đụng phải một vật cứng trong túi áo, mới bừng tỉnh nhớ ra.
“Tớ, tớ chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu.”
Cô mang chiếc hộp nhỏ mà cô xem như bảo bối ra, chậm rãi đưa tới trước mặt anh.
Tống Hành nhẹ nhàng mở ra.
Trong hộp là một mặt dây chuyền bằng gỗ, chạm khắc tinh xảo, còn có mùi hương thoang thoảng tỏa ra.
“Đây là?”
“Tớ nhớ rất rõ cậu có một miếng ngọc.” Cô nhìn anh, đôi mắt sáng rỡ, đầy vẻ thận trọng và hồi hộp chờ đợi.
“Tớ thấy cậu hay đeo, nên nghĩ có phải vì nó quá đắt không, cậu rất sợ nó bị rơi hoặc bị hỏng, nên đã dùng gỗ làm ra một cái giống như đúc.


Sau này cậu có thể đeo nó theo.”
Tống Hành mới vừa rồi nhìn thấy mặt gỗ này là nhận ra vẻ ngoài và hoa văn giống với miếng ngọc kia của anh.

Ngừng một lát, kéo ngăn kéo sâu nhất ở một bên ra, lại từ trong chỗ sâu nhất của ngăn kéo lấy ra một cái hộp nhỏ, lấy từ trong hộp ra một mặt ngọc.
Ánh mắt Hạ Thụ hơi sáng lên.
Miếng ngọc đó trắng như tuyết, hoa văn điêu khắc tinh xảo đơn giản, ở giữa khảm một chữ “Hành” bằng thư pháp rất đẹp, không biết là thể chữ gì.
Tống Hành đem hai món đặt cùng một chỗ, quả nhiên lớn nhỏ, hoa văn, kỹ thuật khắc đều giống nhau như đúc, chỉ khác là ở giữa của mặt gỗ chưa khắc chữ.
Lúc trước khi anh tỉnh lại, ký ức trống rỗng, cả người trống trơn, chỉ có miếng ngọc này treo trên cổ anh.
Thầy cô ở cô nhi viện mỗi khi gặp phải đứa trẻ có tín vật đều dạy bọn họ bảo quản thật tốt, phải hết sức trân trọng.

Bọn họ nói cái đó có thể sẽ có liên quan đến gia đình và thân thế của bọn anh.
Có liên quan đến thân thế của anh hay không, anh không biết.

Nhưng mấy năm nay, đúng là đã thành thói quen của anh, xem nó như bùa hộ mệnh.

Để ở nơi anh cho là an toàn.
Anh nhìn thật lâu.
“Tớ đã tra qua.” Thấy anh vẫn luôn yên lặng nhìn, không nói lời nào.

Trong lòng Hạ Thụ không yên, khẽ nói: “Chữ “Hành” của cậu, có nghĩa là ngọc.”
Cô vô thức vặn ngón tay quanh mép quần áo của mình: “Hành là ngọc, thụ là mộc, cậu đã nhận nó, coi như là… coi như là…”
–A Hành và Hạ Thụ.
Tống Hành chớp mắt một cái ngước lên nhìn cô.
Mặt gỗ nhỏ đặt trong lòng bàn tay, đột nhiên trở nên nóng lên.
“Đây là gỗ tử đàn, cậu đừng thấy nó chỉ là đầu khúc gỗ, nó, nó mở ra ánh sáng có thể phù hộ cậu.” Cô dường như có hơi xấu hổ, cúi đầu thật thấp, hai má cũng hơi đỏ: “Cậu đừng chê.”
“Không chê.” Tống Hành yên lặng nắm chặt mặt gỗ.
Giọng anh vẫn thấp như cũ, lại vô cùng dịu dàng, còn không nghe ra được sự cảm động: “Tớ rất thích.”
Khóe môi Hạ Thụ khẽ cong lên.
Trên mặt gỗ không có khắc tên.

Tống Hành hỏi: “Tại sao không khắc tên?”
“À… Chủ tiệm nói khắc cái đó không được, nên không…” Cô nói dối một chút.
Vốn dĩ là Hạ Thụ muốn khắc tên mình.
Nhưng cô thay đổi suy nghĩ, phía trên quà sinh nhật tặng cho người ta lại có khắc tên mình, thấy dù thế nào cũng không đúng lắm.
Nhưng cô lại không muốn khắc tên anh lên nên dứt khoát không khắc, để trống toàn bộ cho anh.
Tống Hành dừng một chút, cầm lấy cây bút thép bên cạnh lên, ở giữa mặt gỗ khắc hai nét bút.
Đầu bút sắc bén, trên gỗ lưu lại dấu vết mờ mờ.
Là một hình vẽ cái cây nho nhỏ.
Hạ Thụ nhìn, trong lòng vô cùng ngạc nhiên và vui vẻ, cô cố gắng kìm nén niềm vui, nhẹ giọng hỏi: “Sao cậu lại khắc tên tớ?”
Tống Hành nói: “Tớ thích.”
Thích tên của cậu.
Cũng thích…
Anh nhẹ nhàng đeo mặt ngọc lên cổ cô.
Mặt ngọc lành lạnh tiếp xúc với da, Hạ Thụ bất ngờ: “Cái này cậu…”
“Quà sinh nhật.”
“Không được không được!” Hạ Thụ vội vàng từ chối, đưa tay cởi ra.
Đây là đồ vật duy nhất của anh, anh đến một thân một mình, từ lúc ban đầu chỉ có nó bầu bạn với anh.

Cô vẫn luôn biết nó quan trọng bao nhiêu.
Thế nhưng Tống Hành lại đè tay cô xuống, anh nhẹ nhàng buông tay cô xuống.
“Đeo đi.” Anh chưa bao giờ dùng giọng điệu ra lệnh với cô, lần này không thể không nói.
– Hành là ngọc, Thụ là mộc.

Cho nên cậu đeo ngọc, tớ đeo mộc.
Coi như Hạ Thụ đồng hành cùng A Hành, A Hành cũng luôn đồng hành với Hạ Thụ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương