Anh Chỉ Là Một
Chương 22: Ao nước nóng

Edit: Nhược Vy

Beta: Quanh

Buổi tối, Thương Giới kéo Giang Tỉnh Tỉnh ra sân sau, xuyên qua con đường mòn với lớp lớp cây xanh, có một hồ nước trong veo, nước chảy ra từ đường ống, thế mà lại là ao nước nóng, rộng chừng ba bốn mét vuông.

Thảo nào quanh đây lượn lờ sương trắng.

Xung quanh ao là dây leo xanh lá, bao lấy ao nước nóng nhỏ, cho nên không dễ phát hiện ở đây có suối nước nóng.

Nước ào ào chảy ra, hơi nóng liên tục bốc lên.

Mùa đông ngâm suối nước nóng như thế, chắc chắn là vô cùng thoải mái.

Nhìn thấy suối nước nóng này, trong mắt Giang Tỉnh Tỉnh lóe lên sự vui thích.

Thương Giới rất vừa lòng với phản ứng của cô, nói: “Tuy anh ta không biết tận hưởng cuộc sống, nhưng không thể không nói, ao suối nước nóng này rất không tồi.”

Đương nhiên, người anh nói là nhân cách thứ nhất của Thương Giới.

Giang Tỉnh Tỉnh hỏi: “Đây là anh của anh xây?”

“Ừ, anh ta tin là có siêu cảm quan, cảm thấy tĩnh tâm có thể giúp mình đối thoại với nội tâm, thậm chí là nối liền hai nhân cách, giữa anh và anh ta có một cầu nối gì đó, tiến tới đối thoại với anh, cho nên thường đến suối nước nóng này ngâm nình thả lỏng.”

Giang Tỉnh Tỉnh hỏi: “Vậy có thành công không?”

Thương Giới cười nhạt: “Đương nhiên là không, anh chính là anh ta, anh ta chính là anh, là do anh ta nghĩ nhiều thôi.”

“Cho nên hai người chưa từng giao lưu với nhau.”

Thương Giới xoa đầu cô: “Đã nói anh chính là anh ta rồi, cùng một người thì sao có thể giao lưu với nhau? Ngốc quá.”

“Ồ.”

Giang Tỉnh Tỉnh bĩu môi, vì thế Thương Giới dừng đề tài này lại, một khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng, anh không muốn lãng phí vào việc thảo luận những chuyện này.

“Anh chuẩn bị đồ bơi cho em rồi, xuống ngâm mình thoải mái lắm.” Thương Giới mang Giang Tỉnh Tỉnh vào phòng thay đồ, một bộ áo tắm hai mảnh màu đen gợi cảm đang được đặt trên tấm đệm.

Giang Tỉnh Tỉnh đưa tay cầm bộ áo tắm hai mảnh kia lên, vải ren hơi mỏng trong suốt khiến chân mày Giang Tỉnh Tỉnh cau lại.

Mẹ nó... Đây là thứ đồ chơi gì?

Tình thú của tên kia quả nhiên là kinh người.

Nhưng Thương Giới cũng không cho cô nhiều lựa chọn, áo tắm hai mảnh thì áo tắm hai mảnh, lực hấp dẫn của ao nước nóng với hơi nóng lượn lờ quá lớn, Giang Tỉnh Tỉnh thành thạo cởi quần áo, thay áo tắm hai mảnh, sau đó quấn khăn tắm ra ngoài.

Đẩy cửa nhà kính, hơi lạnh xâm nhập cơ thể, cô không khỏi rùng mình, chân trần dẫm lên phiến đá có rêu xanh, xuyên qua rừng cây nhỏ đi vào ao nước nóng.

Thương Giới đã ngâm mình trong ao nước nóng sương trắng lượn lờ, từ ngực trở lên là nổi lên mặt nước, cơ bắp rắn chắc, dáng người có thể nói là hoàn mỹ.

Giang Tỉnh Tỉnh thu hồi tầm mắt, hít sâu, tịnh tâm.

Nghe thấy động tĩnh, anh hơi nâng cằm lên, mở mắt, con ngươi sâu thẳm nhìn Giang Tỉnh Tỉnh.

Làn da cô quá trắng, thế cho nên đầu tóc đen nhánh, đôi mắt trong veo và đôi môi đỏ hồng có vẻ tươi đẹp động lòng người.

“Xuống đây.” Giọng anh thuần hậu.

Giang Tỉnh Tỉnh tháo khăn tắm treo ở ngọn cây, xoay người, cánh tay thon dài trắng trẻo ôm trước ngực.

Thương Giới hơi híp đôi mắt đào hoa, trong mắt dâng lên mạch nước ngầm.

Hai chân cô thon dài, mông cong, áo tắm màu đen che những chỗ cần che, phần bụng phẳng lỳ, không có chút thịt thừa, xương cánh bướm hoàn mỹ, lên trên nữa, bikini nửa trong suốt màu đen chỉ lớn bằng nửa bàn tay, căn bản không che được phong cảnh trước ngực cô, chỉ có thể che bộ phận ở giữa.

Yết hầu Thương Giới giật giật, cảm giác cổ họng nghẹn ứ.

Mẹ nó... Thế này quá kích thích rồi.

Cô còn chưa đến gần, anh đã sắp “hóa đá”.

Giang Tỉnh Tỉnh cúi đầu, gương mặt ửng đỏ không thôi: “Anh chuẩn bị... Đồ tắm kiểu gì thế?”

Thế này thì quá xấu hổ rồi.

Thương Giới nhếch môi cười: “Nơi này chỉ có hai người chúng ta, em sợ gì chứ?”

Giang Tỉnh Tỉnh trừng mắt với anh, nói cứ như chỉ có hai người họ là rất an toàn ấy.

Cánh tay cường tráng mạnh mẽ của Thương Giới gác lên thành ao, ngước mắt nhìn cô: “Nếu em chuẩn bị đứng ngoài suốt đêm, anh cũng không ngại thưởng thức em suốt đêm.”

Bàn chân trái trắng mịn của Giang Tỉnh Tỉnh dẫm lên chân phải, cuối cùng vẫn vì quá lạnh, co rúm tiến vào ao nước nóng.

Cô cẩn thận để nước ngập đến hông, nước suối cực nóng chạm vào cơ thể lạnh lẽo của cô, sinh ra phản ứng mãnh liệt khiến cô hơi rùng mình.

Sau đó cô để nước ngập toàn thân, phút chốc lại đứng lên, rồi lại để nước bao lấy cơ thể mình.

Cuối cùng nhiệt độ cơ thể cũng dung hợp với nhiệt độ của nước, gương mặt trắng trẻo của Giang Tỉnh Tỉnh ửng hồng.

Thoải mái quá.

Cô ngồi đối diện Thương Giới, cách hơi nước lượn lờ, Thương Giới ngắm nhìn cô, sợi tóc đen nhánh ẩm ướt dính vào vai cô, đường cong kết nối giữa vai và cánh tay khéo léo, xương quai xanh tinh xảo, vô cùng xinh đẹp.

Trời cao cho cô một gương mặt có khuyết điểm, nhưng lại cho cô một cơ thể hoàn mỹ không chút tỳ vết, ngực tròn trịa đầy đặn, mông cong săn chắc, đôi chân tinh tế thon dài...

Giang Tỉnh Tỉnh cảm nhận được ánh mắt nóng rực của Thương Giới, cô đưa tay hất nước về phía anh, cười nói: “Nhìn cái gì đó.”

Khóe môi Thương Giới nhếch lên, nói: “Ngồi lại đây.”

“Không đấy.” Giang Tỉnh Tỉnh ngâm mình trong nước: “Phải giữ khoảng cách an toàn với anh.”

“Khoảng cách an toàn của chúng ta đã giới hạn trong hai mươi ba năm em thủ thân như ngọc...”

Còn chưa nói hết, Giang Tỉnh Tỉnh đã bơi qua như một chú cá, đưa tay che miệng anh: “Xin anh đấy, có thể đứng đắn chút không, đừng có nói vậy.”

Không biết xấu hổ gì hết.

Thương Giới thuận thế ôm cô, để lên đùi mình, bàn tay đặt sau lưng cô, để mỹ nhân nằm trong ngực mình.

Lúc này Giang Tỉnh Tỉnh mới phát hiện, thật ra trong nhà có giúp việc, nữ giúp việc mặc đồng phục đen trắng đang bưng trái cây lên, có nho xanh đã rửa, dưa Hami đã cắt và thanh long Giang Tỉnh Tỉnh thích ăn nhất.

Giang Tỉnh Tỉnh ghé sát tai Thương Giới, khẽ nói: “Em tưởng trong nhà chỉ có mình anh!”

“Sao lại thế được, căn nhà lớn thế này phải có người chuyên dọn dẹp, chỉ giúp việc là đã có sáu người, ba nam ba nữ, còn có quản gia, người làm vườn, tài xế... Ít nhất cũng phải hai mươi người.”

“Vậy sao em không phát hiện ra họ.”

“Họ đã trải qua huấn luyện rồi, lúc anh không muốn bị quấy rầy, dĩ nhiên họ sẽ ẩn thân, nhưng lúc anh yêu cầu, họ sẽ xuất hiện.”

Giang Tỉnh Tỉnh gật đầu: “Giống bộ phim 《 Tu viện Downton [1]》 của Anh.”

[1] Tu viện Downton là một bộ phim truyền hình dài tập lịch sử của Anh, lấy bối cảnh vào đầu thế kỷ 20, biên kịch là Julian Fellowes

“Có thể hiểu như thế.” Thương Giới nói: “Dù sao thì anh của anh cũng rất chú trọng đến chất lượng cuộc sống và hiệu suất.”

Trong đầu Giang Tỉnh Tỉnh đang còn cân nhắc, từ vài ba câu của anh phác họa dáng vẻ của nhân cách thứ nhất.

Người giúp việc đưa hoa quả đã chuẩn bị xong qua: “Hai vị từ từ dùng.”

Giang Tỉnh Tỉnh tiếp nhận, khách sáo cười với cô ấy: “Cảm ơn.”

Người giúp việc mỉm cười gật đầu, sau đó đứng dậy rời đi, dáng vẻ vô cùng chuyên nghiệp, chắc chắn là được huấn luyện nghiêm chỉnh.

Giang Tỉnh Tỉnh dùng tăm xiên một miếng thanh long, không hề nghĩ ngợi trực tiếp cho vào miệng Thương Giới, giống như lúc ăn trái cây ở nhà cô, miếng đầu tiên luôn là Giang Tỉnh Tỉnh đút cho Thương Giới.

Cô rất quan tâm người khác, mang đến cho người ta cảm giác ấm áp dịu dàng, thảo nào có cô bên cạnh, Thương Giới sẽ cảm thấy như đang ở nhà.

“Em thấy anh Thương bây giờ rất giống Trụ Vương với ao rượu rừng thịt.” Giang Tỉnh Tỉnh nói: “Quá sa đọa.”

Thương Giới nheo mắt, cố ý làm ra vẻ của một hôn quân, đè Giang Tỉnh Tỉnh lên cạnh ao, chóp mũi xẹt qua khuôn mặt cô. Nhưng mà ngũ quan của anh quá đẹp, thế cho nên dù có ra vẻ “dâm dê” thì trông anh vẫn vô cùng gợi cảm.

“Nếu em tự so mình với Đát Kỷ, vậy thì anh cũng không khách khí nữa.”

Anh ngậm môi dưới của cô, nhẹ nhàng mút vào, đầu lưỡi anh còn dư vị chua ngọt của thanh long, Giang Tỉnh Tỉnh nếm xem, cảm thấy khá tốt, vì thế cô hé miệng, tùy ý để anh tiến vào.

Thời gian hai người hôn môi rất lâu, Thương Giới không những không có ý buông cô ra, ngược lại hứng thú càng tăng thêm, tay cũng bắt đầu chậm rãi đi lên.

Giang Tỉnh Tỉnh vội đẩy anh ra, ngồi sang một bên.

“Anh Thương à, bình tĩnh một chút.”

Thương Giới cũng hoàn toàn không sốt ruột, dựa vào thành ao, giọng cao lên: “Còn gọi anh Thương?”

Giang Tỉnh Tỉnh dừng lại, sửa miệng thấp giọng nói: “Anh yêu.”

“Gọi muỗi à.”

“Anh yêu.” Sắc mặt cô càng ửng hồng, ngay cả vành tai cũng đỏ bừng, khiến cảm xúc của Thương Giới phập phồng.

“Lại đây để anh ôm một chút.” Thương Giới giang tay.

Giang Tỉnh Tỉnh vất vả lắm mới thoát khỏi anh, không chịu tới gần anh lần nữa.

“Anh yêu, em hỏi anh một chuyện.” Giang Tỉnh Tỉnh nhìn anh: “Sao anh gọi anh ta là anh trai?”

Trước đây cô có xem phim về nhân cách phân liệt, rất nhiều nhân cách chủ có em trai qua đời, quá mức tiếc nuối, thế nên mới sinh ra nhân cách thứ hai, coi như đó là em mình, lấy một cách khác để tồn tại trên thế giới này.

Giang Tỉnh Tỉnh hoài nghi Thương Giới cũng nằm trong tình huống này.

“Thuận miệng gọi thôi.” Thương Giới hạ mình xuống nước, chỉ để lại phần từ cằm trồi lên, còn thổi bong bóng: “Anh ta rất ghét anh, nhưng anh không ghét anh ta.”

“Vì sao?”

“Anh ta hả, nói sao đây?” Thương Giới nhíu mày, chìm vào hồi ức: “Là một người đàn ông rất mẫu mực, sống hai mươi tám năm chưa từng làm chuyện thiếu đạo đức, vô cùng cứng nhắc, anh rất đồng tình với anh ta.”

Giang Tỉnh Tỉnh:...

Có lẽ người ta không cần anh đồng tình đâu, cảm ơn.

Thương Giới kéo dài âm cuối, biếng nhác nói: “Anh thì chỉ muốn sống tự do tự tại một chút, nếm thứ tất cả mỹ thực trên thế giới này, ngắm nhìn tất cả cảnh đẹp, cùng với tất cả mỹ nữ...”

Giang Tỉnh Tỉnh đột nhiên nhìn thẳng vào anh, anh vội vàng “xuy xuy” sửa miệng: “Không còn nữa, đầu óc tự nhiên động kinh nói hươu nói vượn thôi.”

Giang Tỉnh Tỉnh cười nói: “Là không cẩn thận nói lời thật lòng chứ.”

Thấy cô cười, Thương Giới liền không nhịn được mà kéo cô vào lòng: “Hửm? Giờ anh chỉ muốn làm một người phụ nữ, nhưng cô ấy vẫn còn là một bé con, làm sao bây giờ.”

Hơi thở anh dừng ở cổ cô, ẩm ướt lại ngưa ngứa.

Giang Tỉnh Tỉnh dự cảm được hơi thở nguy hiểm từ hormone trên người đàn ông nào đó phát ra, mà nhóm giúp việc phía sau cũng rời đi, thậm chí là giúp họ đóng cửa, kéo rèm xung quanh.

Ánh đèn tối lại, gương mặt Thương Giới càng thêm góc cạnh, chỉ có đôi mắt hẹp dài đào hoa kia, đắm chìm trong một quầng sáng mờ, gợi cảm quyến rũ.

Cơ thể Giang Tỉnh Tỉnh bắt đầu nóng lên, cô biết điều đang chờ đợi cô là gì, từ lúc xem anh là bạn trai, cô đã chuẩn bị sẵn sàng, nghênh đón giây phút này.

Cô nhắm hai mắt lại, giọng nhẹ nhàng, còn hơi run: “Anh nhẹ một chút.”

“Yên tâm, kỹ thuật của anh rất tốt.”

Người đàn ông kéo nút thắt áo tắm sau lưng cô, nhưng lúc hai người chuẩn bị bắt đầu, Lâm Xuyên lại đột nhiên sải bước đến.

Ánh mắt Thương Giới lạnh lùng, ôm Giang Tỉnh Tỉnh vào lòng, dùng phần lưng to rộng che cô lại.

“Lâm Xuyên, cậu muốn chết à?”

Giọng anh trầm thấp, vô cùng phẫn nộ hỗn loạn.

Lâm Xuyên nói bằng tốc độ cực nhanh: “Tôi không cố ý, thật sự là... Chuyện này quá khẩn cấp.”

“Rốt cuộc là sao thế.”

“Mẹ anh, bà Mai tới.”

Thương Giới:...

Giang Tỉnh Tỉnh cảm giác được người anh em nào đó “hóa đá” trong nháy mắt.

...

Giang Tỉnh Tỉnh về phòng Thương Giới mặc đồ, sửa soạn thỏa đáng rồi mới ra ngoài, trái tim đập nhanh, thấp thỏm bất an.

Ngoài sô pha có một vị phu nhân đoan trang đang ngồi, tuổi chắc cũng ngoài năm mươi, nhưng làn da bảo dưỡng rất tốt, da mặt khá mịn, nhưng khóe mắt vẫn có nếp nhăn rất nhỏ khi cười, gương mặt cũng hiền từ.

Mặt mày vị phu nhân này tương tự Thương Giới bảy phần, hai người ngồi cùng nhau, có thể nhìn ra quan hệ mẹ con rõ ràng.

Thương Giới lại ra vẻ, mặt không biểu tình hỏi: “Mẹ tới rồi à?”

Mai Ngọc tức giận nhìn anh: “Giả vờ, cứ giả vờ đi!”

Thương Giới thấy không thể gạt được bà, rốt cuộc thì vẫn buông lỏng: “Mẹ, mẹ tới sao không nói một tiếng, chưa kịp chuẩn bị gì cả, ngại thật đấy.”

Anh vừa nói vừa dùng tăm xiên một miếng thanh long trên chiếc đĩa xếp thành hình hoa, đưa tới bên miệng bà: “Nào, mẹ, con đút cho mẹ.”

“Tự ăn đi.” Mai Ngọc đẩy tay anh ra, vô cảm nói: “Sao, quấy rầy chuyện tốt của con à?”

“Đâu có chuyện tốt gì.” Thương Giới cười nói: “Mẹ đã một bó tuổi rồi, còn muốn con trai dỗ, xấu hổ quá đi!”

Anh thấy Giang Tỉnh Tỉnh xuống, vội vàng giơ tay với cô: “Nào, đến đây gặp mẹ anh, Mai Ngọc tiếng tăm lừng lẫy, bà Mai.”

Mai Ngọc đá chân Thương Giới: “Đứng đắn chút, không biết xấu hổ.”

Dĩ nhiên là Giang Tỉnh Tỉnh biết Mai Ngọc, thời trẻ bà là một ngôi sao, phong nhã tài hoa, tuyệt thế vô song một thời, sau đó lại về nước kết hôn với một doanh nhân, rời khỏi giới giải trí, không cam tâm ở nhà làm vợ hiền mà bắt đầu tự gây dựng sự nghiệp, nhãn hiệu mỹ phẩm dưỡng da SDK nổi danh cả nước là do bà Mai một tay sáng lập, dù là bây giờ thì bà vẫn thường xuất hiện trên trang bìa tạp chí thời trang.

Mấy năm nay, phố lớn ngõ nhỏ đâu đâu cũng là nữ thần, nhưng Mai Ngọc tuyệt đối được xưng là nữ thần điển hình. Xinh đẹp, tự lập, trí thức... Tất cả những gì mà phụ nữ khát khao, bà đều có được.

Giang Tỉnh Tỉnh đã xem phim Mai Ngọc đóng, nhưng lại không hề biết bà là mẹ Thương Giới.

Giờ phút này đứng trước mặt nữ thần, Giang Tỉnh Tỉnh cảm thấy áp lực rất lớn.

Dường như Mai Ngọc cũng nhìn ra Giang Tỉnh Tỉnh đang căng thẳng, bà đá chân con trai nhà mình: “Dịch qua một bên, mau kêu bạn gái con ngồi cạnh mẹ.”

Thương Giới đứng dậy, kéo Giang Tỉnh Tỉnh đến ngồi xuống bên cạnh Mai Ngọc, Giang Tỉnh Tỉnh sợ hãi nắm tay anh, Thương Giới liếc mắt bảo cô yên tâm.

“Cô Mai, chào cô, cháu là Giang Tỉnh Tỉnh… bạn của anh Thương.”

Lúc Giang Tỉnh Tỉnh nói chuyện, cô vuốt tóc xuống, che lại vết sẹo theo bản năng.

Mai Ngọc là nhân vật nào, đương nhiên liếc mắt một cái đã hiểu tâm tư của cô, bà ấy nắm tay cô, hòa ái nói: “Là bạn, hay là bạn gái?”

Thương Giới vội chen miệng: “Đã mang về nhà luôn rồi, còn có thể là bạn gì chứ.”

“Con bớt cợt nhả với mẹ đi.” Mai Ngọc chọc trán Thương Giới: “Người ta là một cô gái đàng hoàng, con đừng có sử dụng thủ đoạn hư hỏng bắt nạt người ta.”

Lời vừa nói ra, Giang Tỉnh Tỉnh lập tức phản ứng lại, nhất định Mai Ngọc đã biết chuyện của cô và Thương Giới từ trước, thậm chí là điều tra chi tiết về cô.

Cũng đúng, bà Mai là người mỹ mạo quyền thế, sao có thể không chú ý đến từng nhất cử nhất động của con trai mình.

Nhưng gia đình thế này, sao lại không có yêu cầu về xuất thân của bạn gái con trai.

Nghĩ đến đây, nội tâm Giang Tỉnh Tỉnh sợ hãi, không biết lần này Mai Ngọc đến là muốn làm gì.

“Con trai, con lên lầu trước đi, mẹ muốn nói chuyện riêng với cô Giang Tỉnh Tỉnh.”

Trong lòng Giang Tỉnh Tỉnh “lộp bộp”, thầm nói xong đời.

“Mẹ, mẹ và cô ấy thì có gì mà nói với nhau.” Thương Giới ra vẻ bình thản: “Cô ấy chỉ là một cô bé chưa trải việc đời, con sợ cô ấy mạo phạm mẹ.”

Mai Ngọc nhướng mày, nói: “Che chở vậy à, sợ mẹ làm gì bạn gái của con?”

“Sao lại thế được, mẹ là người có cốt cách, đâu thể làm ra chuyện thấp kém như lấy chi phiếu mấy triệu ném vào mặt người ta, kêu người ta đi, đúng không?”

Mai Ngọc bình thản nói: “Thằng nhãi như con có thể trị giá mấy triệu? Nhiều lắm là năm mươi khối (~100.000 VND), không thêm nổi một phân.”

Giang Tỉnh Tỉnh không nhịn được cười.

Mai Ngọc thấy cô cười rất rõ ràng, trong lòng cũng không khỏi thấy thích.

Không khí lập tức nhẹ nhàng đi không ít, Mai Ngọc đẩy Thương Giới: “Được rồi, yên tâm đi, mẹ không làm gì bạn gái con đâu.”

“Mẹ, con tin mẹ rồi đó, nếu lát nữa con thấy bạn gái con lau nước mắt, con sẽ giận đấy, không đùa đâu.”

Lúc Thương Giới đứng dậy, còn đặt tay lên vai Giang Tỉnh Tỉnh, vỗ nhẹ hai cái. Giang Tỉnh Tỉnh biết, anh đang kêu cô yên tâm.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương