Khi A Ngôn và Chúc Giác trở về ký túc xá thì trời đã tối, cô vừa vào phòng đã thấy mọi người đang đứng ở chỗ của Cố Gia Tuế, bàn gấp được đặt ở đó, trên bàn có một hộp trang điểm cổ điển mở ra, cùng với hộp trang sức LV của Sở Băng Băng và hộp mỹ phẩm.
“Mau, A Ngôn về rồi, cậu thử cái này đi, tụi mình đeo không vừa.
”
Chưa kịp đặt túi xuống, Sở Băng Băng đã kéo A Ngôn qua.
“Các cậu đang làm gì vậy?” Vừa hỏi, tay phải của cô đã bị Cố Gia Tuế nắm lấy.
Chiếc vòng ngọc hình tròn được đeo vào cổ tay của A Ngôn, chiếc vòng trong suốt như thủy tinh, đeo lên cổ tay mảnh mai của cô vừa khít.
“Vừa khít.
Tụi mình đều không đeo vừa, có vẻ như nó đã gặp đúng chủ nhân của mình rồi.
” Cố Gia Tuế cười nhẹ.
“A Ngôn, đồ chơi nhỏ thôi, không đáng tiền, đồ vật khó gặp chủ nhân tốt, cậu đeo chơi đi.
” Cô ấy nói.
Cố Gia Tuế sợ cô không đồng ý, chỉ vào ba người bạn cùng phòng: “Đồ vật nhỏ không đáng tiền, ai cũng có phần.
”
Trên tay Dịch Tri là một chiếc nhẫn ngọc, cô ấy không để ý, những món trang sức như này trong mạt thế đều không đáng giá.
Nhưng gần đây cô ấy đang luyện bắn cung, có một chiếc nhẫn bắn cung sẽ tốt hơn, vừa khít tay.
Cố Gia Tuế là minh tinh, sau này có thể lén lút tặng cô ấy một ít thực vật biến dị có thể dưỡng nhan.
Sở Băng Băng cầm trong tay một đôi khuyên tai cung đình, cậu ấy đã từng thấy những kiểu dáng tương tự, nhưng không cái nào được làm tinh tế bằng cái này, tiền không thành vấn đề, sau này tặng lại món quà khác nặng hơn là được.
Trước ngực Đinh Linh là một chiếc dây chuyền ngọc ấm áp, thứ này rất hợp với người vừa mới sống lại như bạn ấy, bạn ấy nghĩ đến trong mộ không thiếu thứ này, dự định sau này tìm vài cái đẹp đẹp để tặng cho Cố Gia Tuế.
Lúc này chỉ có trong lòng A Ngôn nặng nề như cổ tay cô.
Với con mắt thẩm định được rèn luyện dưới các loại trang sức đắt tiền ở trường trung học quý tộc, đừng tưởng tôi không nhận ra!
Con mẹ nó đây là ngọc phỉ thúy hệ băng, nếu đeo chơi, lỡ không cẩn thận làm vỡ thì chính là làm mất số tiền bảy chữ số.
Là cả một nhà vệ sinh mười mét vuông ở Tân Thành.
Còn nữa, rõ ràng là mượn danh nghĩa tặng cho cả ký túc xá để đưa cho mình một món quà lớn.
A Ngôn nhìn cái này, rồi lại nhìn cái kia, không phải chứ, chẳng lẽ các cậu không ai định từ chối sao? Điều này khiến tớ rất xấu hổ đấy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook