Ẩn Cư Ba Năm, Ra Ngục Thành Vô Địch
-
Chương 10
"Tôi muốn nhìn xem xem, là người như thế nào mà lại có thể mời được Tu La đến làm việc!"
"..."
Trong lúc này, ở Giang Châu.
Tại bộ phận bảo vệ.
Một đám đàn ông to cao mặc ba lỗ, chân mang dép lào ngồi ở trong phòng đánh bài.
Bộ phận này tuy là bộ phận bị xem thường nhất trong tập đoàn, nhưng lại là bộ phận được ưu đãi cao và tự do nhất ở tập đoàn, chỉ cần ban ngày, cứ cách hai tiếng cử người đi khắp nơi nhìn xem mọi thứ hoạt động như thế nào là được.
Chủ yếu là đi quanh kho hàng, cửa lớn và cổng chính, còn có ký túc xá nữ... chỉ cần dạo đôi chút ở chỗ này, sau đó là đến giờ tan tầm, mỗi tháng năm hiểm một kim*, tăng ca thì còn có thêm được trợ cấp.
*năm hiểm một kim là chế độ dành cho người lao động với năm loại bảo hiểm: về hưu, chữa bệnh, tai nạn lao động, sinh sản, thất nghiệp, một kim là quyền lợi về nhà ở và các tài nguyên cho công nhân viên.
Nói không chừng, mức lương của nhân viên văn phòng cấp cao đang gõ bàn phím điên cuồng ở trên văn phòng còn không bằng được thu nhập của bảo vệ ở dưới này.
"Mẹ nó! Tôi nghe nói cái tên ngày hôm qua đã đánh chúng ta chính là họ hàng của chủ tịch à?"
"Sao tôi lại nghe nói là chồng chưa cưới của chủ tịch?"
"Hả? Sao tôi lại nghe nói là hai bọn họ đã kết hôn rồi, đến con cũng đã có đến mấy đứa rồi!"
"..."
"Rầm!"
Một người đàn ông đầu trọc, miệng ngậm thuốc lá tức giận giơ tay đập bàn, nói: "Ông mày đếch cần biết nó là ai, hôm qua chỉ là do tao không phản ứng kịp mà thôi! Nếu mà nó còn dám đến địa bàn này của tao nữa, ông mày sẽ cho nó ăn không hết được còn phải gói đem đi!"
Rầm!
Đúng lúc này, cửa lớn của phòng an ninh bị người dùng một chân đá văng ra.
"Là ai nói thế?"
Nhưng cả phòng không một ai dám hé răng nói nửa lời.
Chỉ có tên đàn ông đầu trọc ngậm thuốc lá này là đứng lên, phẫn nộ quát: "Mẹ nó, tao xem là ai…"
Vừa lúc xoay người lại, sắc mặt của người đàn ông trong nháy mắt đã thay đổi.
Mẹ nó!
Đây là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến thật à!
"Nghe nói, anh tìm tôi!", Mạc Hiển cúi đầu cười tủm tỉm nói.
Áp lực to lớn tràn ra căn phòng.
Trong lời nói lộ ra sự lạnh lùng như băng, nghe tiếng thôi đã có cảm giác không rét mà run.
Trong lúc Mạc Hiển đang từ từ đóng cửa lớn lại, người đàn ông đầu trọc sợ đến mức cả người đều khẽ run lên.
"Đừng đừng đừng! Đại ca, là tôi nói giỡn thôi! Tôi nói giỡn thôi, đại ca..."
Trong phòng chủ tịch.
Hiện tại Tần Lan vẫn còn đang khiếp sợ về thân phận của Mạc Hiển, cô ấy cho rằng ông nội chỉ tìm tới một tù nhân mới ra tù, không ngờ được người này thế mà lại là thiên tài có năng lực hơn cô ấy một bậc ở năm đó.
"Để anh làm bảo vệ, có phải là hơi lãng phí nhân tài không?"
Reng reng reng –--
Đúng lúc này, điện thoại ở trên bàn vang lên.
Cô ấy nhanh chóng cầm lấy điện thoại bàn, nghe máy,nhưng được vài giây thì lập tức đứng bật dậy, kinh hô: "Cái gì! Dược phẩm đã bị niêm phong! Được, tôi lập tức đến kho hàng đây!"
Từ lúc bố cô nghiên cứu ra bí mật trình tự gen của nhân loại, công ty này của cô ấy không có ngày nào là yên ổn cả.
Không có kẻ cố ý bỏ hàng cấm vào trong xe hàng thì là hàng hoá một khi đưa ra ngoài bị mất giữa chừng, rơi xuống sông, lật xe, bị thiêu hủy,... tóm lại gần đây đều không thể thuận lợi vận chuyển hàng đi.
Thậm chí là trong hai tháng vừa rồi, tập đoàn Phong Hoa đều lỗ lã, những người đó đang muốn ép cô ấy phải giao ra vật đó.
Tuy rằng Tần Lan thật sự không biết được đồ vật mà bố mình để lại rốt cuộc là thứ gì, để ở chỗ nào, nhưng cô ấy vẫn biết rõ là những người đó càng nổi điên thì càng chứng minh thứ này có tầm quan trọng vô cùng lớn!
Một khi tiết lộ ra ngoài, rất có khả năng sẽ khiến cho toàn cầu rung chuyển!
Kỹ thuật trường sinh này một khi có bước đột phá, nhân loại sẽ sinh sản vô tận, người giàu nắm giữ công nghệ và thao túng những người ở tầng lớp dưới, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày bùng nổ mâu thuẫn.
Bên trong một tầng hầm nội bộ ở Giang Châu.
Chát!
Một người đàn ông trung niên tát mạnh vào mặt người thanh niên trẻ tuổi ở bên cạnh một cái.
"Đồ vô dụng, không phải mày nói với tao rằng cái thứ để nghe lén kia chính là phát minh mới nhất sao! Thế tại sao vẫn bị phát hiện?"
Trong ngày hôm qua, những thiết bị nghe lén đã được đặt xung quanh Tần Lan đều bị hư hao!
Chàng trai trẻ bị đè ở trên mặt đất một lúc mới từ từ đứng dậy: "Bên cạnh cô ta có cao thủ!"
"Một đám phế vật, vô dụng! Chỉ một người phụ nữ mà cũng không đối phó được, nuôi đám các người có lợi ích gì!"
"Tôi cho các người thêm một cơ hội, nếu thể thành công thì mẹ nó, đừng ai nghĩ mình có thể sống sót rời khỏi chỗ này!"
"..."
…
Tần Lan đi xuống lầu, trước khi chuẩn bị đến kho hàng, cô ấy lại liếc mắt đến phòng bảo vệ một cái theo bản năng.
Những người ở bộ phận bảo vệ này vừa hung ác vừa mạnh, hơn nữa ngày hôm qua, lúc Mạc Hiển đến đây thì nghe nói anh đã đánh bọn họ.
Lúc này anh đi vào, sẽ không bị đánh nhừ tử đó chứ?
Lúc cô ấy đi đến cửa, nhẹ nhàng đẩy ra, chuyện tiếp theo lại khiến cho cô ấy phải kinh ngạc đến há hốc miệng.
Tất cả mọi người đều cởi tr@n ngồi xổm, hai chân đều đang run rẩy, nhưng lúc này lại không ai dám đứng dậy.
Lại nhìn sang Mạc Hiển, hai chân của anh đang gác lên lưng người đàn ông đầu trọc cơ bắp kia, người nọ quỳ mọp trước mặt anh.
Một tay bưng gạt tàn thuốc, một tay bưng ly trà!
Mạc Hiển cứ như thế mà tựa vào trên ghế, tay cầm tạp chí, giọng điệu bình tĩnh lại uy nghiêm: "Người thứ hai bên trái, lập tức hít đất hai mươi cái!"
Người này rõ ràng đều đã không thể chịu nổi nữa, hai tay đã bắt đầu run lên, thế nhưng vẫn cung kính mà cúi đầu nói: "Vâng…!"
"Không được, sao họ lại phải nghe lời anh? Mau đứng lên, tất cả đều đứng lên hết!"
Tần Lan đứng ở trong gió, hỗn loạn, hoang mang.
Bảo vệ của công ty dược phẩm đều phải đạt đến tiêu chuẩn nhất định, bọn họ đều là người biết võ, không ai thấp hơn một mét bảy, vào đây không bị bắt nạt là hay lắm rồi, hiện tại là sao đây?
"Đứng lên hết cho tôi!"
Tần Lan thấy không ai phản ứng thì lại hét lên.
Vẫn không có ai để ý đến, cô ấy lập tức tiến lên kéo người dậy, nhưng giây tiếp theo Mạc Hiển ho khan một cái, người nọ lập tức lại ngồi xổm xuống.
Lúc này đây, cô ấy mới hiểu được, trong chỉ ba mươi phút ngắn ngủi, tất cả bảo vệ đề răm rắp nghe theo lời anh rồi!
Thật là quá quắt!
Nếu để anh làm chủ tịch, chắc tốn một ngày thôi là đá cô ấy đi được rồi!
Tần Lan cẩn thận ngẫm lại, da đầu đều tê dại, tên này là ai, kh ủng bố đến mức khiến cho người ta giận sôi máu!
Quả nhiên, đã là thiên tài thì cho dù ở đâu, họ đều sẽ mang lại cảm giác coi thường chúng sinh, sự ưu việt vĩnh viễn không mất đi!
"Anh, bảo bọn họ đứng lên!", Tần Lan chỉ vào Mạc Hiển phẫn nộ quát: "Vừa đến ngày đầu tiên, ai cho anh bắt nạt đồng nghiệp!"
Mạc Hiển chậm rãi đặt chân xuống dưới, cười lạnh nói: "Cô gái! Chú ý thái độ khi nói chuyện của cô, cô nói như thế rất dễ mất tôi! Hơn nữa, ai nói với cô là tôi bắt nạt bọn họ?"
"..."
Tần Lan tức giận đến nỗi thở không ra hơi, ngực phập phồng không ngừng, hít thở sâu vài nhịp mới có thể bình tĩnh lại, cô ấy không ngờ bản thân đường đường là tổng giám đốc của một tập đoàn mà suốt ngày, từ sáng đến tối lại bị một tên vệ sĩ chọc giận đến nỗi mất hết bình tĩnh.
Năm đó, bản thân chưa thắng được tên này, không ngờ đến bây giờ vẫn bị đối phương chèn ép. Nếu điều này truyền ra ngoài, làm sao cô ấy còn có thể lãnh đạo nhân viên?
“Ai thèm thích anh chứ!”, Tần Lan tức đến nỗi liên tục giậm chân, chỉ vào anh nói; “Còn nói không bắt nạt bọn họ, tại sao ai cũng đứng tấn không chịu đứng dậy chứ? Thậm chí ngay cả lời của tôi, bọn họ cũng không nghe nữa!"
“Phụ nữ các cô thật là phiền toái! Bảo họ tự trả lời câu hỏi của cô đi!”
"..."
Trong lúc này, ở Giang Châu.
Tại bộ phận bảo vệ.
Một đám đàn ông to cao mặc ba lỗ, chân mang dép lào ngồi ở trong phòng đánh bài.
Bộ phận này tuy là bộ phận bị xem thường nhất trong tập đoàn, nhưng lại là bộ phận được ưu đãi cao và tự do nhất ở tập đoàn, chỉ cần ban ngày, cứ cách hai tiếng cử người đi khắp nơi nhìn xem mọi thứ hoạt động như thế nào là được.
Chủ yếu là đi quanh kho hàng, cửa lớn và cổng chính, còn có ký túc xá nữ... chỉ cần dạo đôi chút ở chỗ này, sau đó là đến giờ tan tầm, mỗi tháng năm hiểm một kim*, tăng ca thì còn có thêm được trợ cấp.
*năm hiểm một kim là chế độ dành cho người lao động với năm loại bảo hiểm: về hưu, chữa bệnh, tai nạn lao động, sinh sản, thất nghiệp, một kim là quyền lợi về nhà ở và các tài nguyên cho công nhân viên.
Nói không chừng, mức lương của nhân viên văn phòng cấp cao đang gõ bàn phím điên cuồng ở trên văn phòng còn không bằng được thu nhập của bảo vệ ở dưới này.
"Mẹ nó! Tôi nghe nói cái tên ngày hôm qua đã đánh chúng ta chính là họ hàng của chủ tịch à?"
"Sao tôi lại nghe nói là chồng chưa cưới của chủ tịch?"
"Hả? Sao tôi lại nghe nói là hai bọn họ đã kết hôn rồi, đến con cũng đã có đến mấy đứa rồi!"
"..."
"Rầm!"
Một người đàn ông đầu trọc, miệng ngậm thuốc lá tức giận giơ tay đập bàn, nói: "Ông mày đếch cần biết nó là ai, hôm qua chỉ là do tao không phản ứng kịp mà thôi! Nếu mà nó còn dám đến địa bàn này của tao nữa, ông mày sẽ cho nó ăn không hết được còn phải gói đem đi!"
Rầm!
Đúng lúc này, cửa lớn của phòng an ninh bị người dùng một chân đá văng ra.
"Là ai nói thế?"
Nhưng cả phòng không một ai dám hé răng nói nửa lời.
Chỉ có tên đàn ông đầu trọc ngậm thuốc lá này là đứng lên, phẫn nộ quát: "Mẹ nó, tao xem là ai…"
Vừa lúc xoay người lại, sắc mặt của người đàn ông trong nháy mắt đã thay đổi.
Mẹ nó!
Đây là nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến thật à!
"Nghe nói, anh tìm tôi!", Mạc Hiển cúi đầu cười tủm tỉm nói.
Áp lực to lớn tràn ra căn phòng.
Trong lời nói lộ ra sự lạnh lùng như băng, nghe tiếng thôi đã có cảm giác không rét mà run.
Trong lúc Mạc Hiển đang từ từ đóng cửa lớn lại, người đàn ông đầu trọc sợ đến mức cả người đều khẽ run lên.
"Đừng đừng đừng! Đại ca, là tôi nói giỡn thôi! Tôi nói giỡn thôi, đại ca..."
Trong phòng chủ tịch.
Hiện tại Tần Lan vẫn còn đang khiếp sợ về thân phận của Mạc Hiển, cô ấy cho rằng ông nội chỉ tìm tới một tù nhân mới ra tù, không ngờ được người này thế mà lại là thiên tài có năng lực hơn cô ấy một bậc ở năm đó.
"Để anh làm bảo vệ, có phải là hơi lãng phí nhân tài không?"
Reng reng reng –--
Đúng lúc này, điện thoại ở trên bàn vang lên.
Cô ấy nhanh chóng cầm lấy điện thoại bàn, nghe máy,nhưng được vài giây thì lập tức đứng bật dậy, kinh hô: "Cái gì! Dược phẩm đã bị niêm phong! Được, tôi lập tức đến kho hàng đây!"
Từ lúc bố cô nghiên cứu ra bí mật trình tự gen của nhân loại, công ty này của cô ấy không có ngày nào là yên ổn cả.
Không có kẻ cố ý bỏ hàng cấm vào trong xe hàng thì là hàng hoá một khi đưa ra ngoài bị mất giữa chừng, rơi xuống sông, lật xe, bị thiêu hủy,... tóm lại gần đây đều không thể thuận lợi vận chuyển hàng đi.
Thậm chí là trong hai tháng vừa rồi, tập đoàn Phong Hoa đều lỗ lã, những người đó đang muốn ép cô ấy phải giao ra vật đó.
Tuy rằng Tần Lan thật sự không biết được đồ vật mà bố mình để lại rốt cuộc là thứ gì, để ở chỗ nào, nhưng cô ấy vẫn biết rõ là những người đó càng nổi điên thì càng chứng minh thứ này có tầm quan trọng vô cùng lớn!
Một khi tiết lộ ra ngoài, rất có khả năng sẽ khiến cho toàn cầu rung chuyển!
Kỹ thuật trường sinh này một khi có bước đột phá, nhân loại sẽ sinh sản vô tận, người giàu nắm giữ công nghệ và thao túng những người ở tầng lớp dưới, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày bùng nổ mâu thuẫn.
Bên trong một tầng hầm nội bộ ở Giang Châu.
Chát!
Một người đàn ông trung niên tát mạnh vào mặt người thanh niên trẻ tuổi ở bên cạnh một cái.
"Đồ vô dụng, không phải mày nói với tao rằng cái thứ để nghe lén kia chính là phát minh mới nhất sao! Thế tại sao vẫn bị phát hiện?"
Trong ngày hôm qua, những thiết bị nghe lén đã được đặt xung quanh Tần Lan đều bị hư hao!
Chàng trai trẻ bị đè ở trên mặt đất một lúc mới từ từ đứng dậy: "Bên cạnh cô ta có cao thủ!"
"Một đám phế vật, vô dụng! Chỉ một người phụ nữ mà cũng không đối phó được, nuôi đám các người có lợi ích gì!"
"Tôi cho các người thêm một cơ hội, nếu thể thành công thì mẹ nó, đừng ai nghĩ mình có thể sống sót rời khỏi chỗ này!"
"..."
…
Tần Lan đi xuống lầu, trước khi chuẩn bị đến kho hàng, cô ấy lại liếc mắt đến phòng bảo vệ một cái theo bản năng.
Những người ở bộ phận bảo vệ này vừa hung ác vừa mạnh, hơn nữa ngày hôm qua, lúc Mạc Hiển đến đây thì nghe nói anh đã đánh bọn họ.
Lúc này anh đi vào, sẽ không bị đánh nhừ tử đó chứ?
Lúc cô ấy đi đến cửa, nhẹ nhàng đẩy ra, chuyện tiếp theo lại khiến cho cô ấy phải kinh ngạc đến há hốc miệng.
Tất cả mọi người đều cởi tr@n ngồi xổm, hai chân đều đang run rẩy, nhưng lúc này lại không ai dám đứng dậy.
Lại nhìn sang Mạc Hiển, hai chân của anh đang gác lên lưng người đàn ông đầu trọc cơ bắp kia, người nọ quỳ mọp trước mặt anh.
Một tay bưng gạt tàn thuốc, một tay bưng ly trà!
Mạc Hiển cứ như thế mà tựa vào trên ghế, tay cầm tạp chí, giọng điệu bình tĩnh lại uy nghiêm: "Người thứ hai bên trái, lập tức hít đất hai mươi cái!"
Người này rõ ràng đều đã không thể chịu nổi nữa, hai tay đã bắt đầu run lên, thế nhưng vẫn cung kính mà cúi đầu nói: "Vâng…!"
"Không được, sao họ lại phải nghe lời anh? Mau đứng lên, tất cả đều đứng lên hết!"
Tần Lan đứng ở trong gió, hỗn loạn, hoang mang.
Bảo vệ của công ty dược phẩm đều phải đạt đến tiêu chuẩn nhất định, bọn họ đều là người biết võ, không ai thấp hơn một mét bảy, vào đây không bị bắt nạt là hay lắm rồi, hiện tại là sao đây?
"Đứng lên hết cho tôi!"
Tần Lan thấy không ai phản ứng thì lại hét lên.
Vẫn không có ai để ý đến, cô ấy lập tức tiến lên kéo người dậy, nhưng giây tiếp theo Mạc Hiển ho khan một cái, người nọ lập tức lại ngồi xổm xuống.
Lúc này đây, cô ấy mới hiểu được, trong chỉ ba mươi phút ngắn ngủi, tất cả bảo vệ đề răm rắp nghe theo lời anh rồi!
Thật là quá quắt!
Nếu để anh làm chủ tịch, chắc tốn một ngày thôi là đá cô ấy đi được rồi!
Tần Lan cẩn thận ngẫm lại, da đầu đều tê dại, tên này là ai, kh ủng bố đến mức khiến cho người ta giận sôi máu!
Quả nhiên, đã là thiên tài thì cho dù ở đâu, họ đều sẽ mang lại cảm giác coi thường chúng sinh, sự ưu việt vĩnh viễn không mất đi!
"Anh, bảo bọn họ đứng lên!", Tần Lan chỉ vào Mạc Hiển phẫn nộ quát: "Vừa đến ngày đầu tiên, ai cho anh bắt nạt đồng nghiệp!"
Mạc Hiển chậm rãi đặt chân xuống dưới, cười lạnh nói: "Cô gái! Chú ý thái độ khi nói chuyện của cô, cô nói như thế rất dễ mất tôi! Hơn nữa, ai nói với cô là tôi bắt nạt bọn họ?"
"..."
Tần Lan tức giận đến nỗi thở không ra hơi, ngực phập phồng không ngừng, hít thở sâu vài nhịp mới có thể bình tĩnh lại, cô ấy không ngờ bản thân đường đường là tổng giám đốc của một tập đoàn mà suốt ngày, từ sáng đến tối lại bị một tên vệ sĩ chọc giận đến nỗi mất hết bình tĩnh.
Năm đó, bản thân chưa thắng được tên này, không ngờ đến bây giờ vẫn bị đối phương chèn ép. Nếu điều này truyền ra ngoài, làm sao cô ấy còn có thể lãnh đạo nhân viên?
“Ai thèm thích anh chứ!”, Tần Lan tức đến nỗi liên tục giậm chân, chỉ vào anh nói; “Còn nói không bắt nạt bọn họ, tại sao ai cũng đứng tấn không chịu đứng dậy chứ? Thậm chí ngay cả lời của tôi, bọn họ cũng không nghe nữa!"
“Phụ nữ các cô thật là phiền toái! Bảo họ tự trả lời câu hỏi của cô đi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook