An Ca Ký Vi Từ
-
Chương 219
Ban đêm trời mưa thật không dễ lái xe, An Ký Viễn tập trung nhìn đường, Quý Hàng ngồi ở ghế phụ lái có chút bần thần, đầu tựa vào kính xe như muốn để cho cơn mưa gột rửa đi tâm tư đang rối loạn của chính mình.
Những lời rốt cuộc không nên nói, nhất là nói với Tiểu Viễn, đến tột cùng vẫn không nhịn được thốt ra miệng.
Một người khi đang khao khát về điều gì đó sẽ luôn có sự ảo tưởng rất tốt đẹp, và khi họ không thể có được điều đó, sẽ càng sinh ra khao khát nhiều hơn. Năm đó, bản thân còn trẻ người non dạ, đối kháng mãnh liệt với tình yêu và hận thù trước mặt. Qua thời gian dần trưởng thành, những thị phi đúng sai, tôn nghiêm và huyết thống ngày càng suy nghĩ thông suốt hơn. Hiện tại, suy đoán thái độ của An Sinh đối với Quý Hàng không hề có ý nghĩa nữa, và anh cũng không muốn để tâm.
Ở mỗi một giai đoạn trưởng thành sẽ có một sự nhận thức khác nhau. Ngày ấy cảm thấy không có mẹ, ba cũng không thương yêu là chuyện uất ức nhất trên đời trong tầm nhìn hạn hẹp của một đứa trẻ. Nhưng khi anh từng bước xây dựng thế giới quan của bản thân, phủ lên lớp áo giáp ngày một cứng rắn thì những vết thương lòng kia cũng bị che lấp đến mức chính bản thân anh cũng không còn cảm nhận được nữa.
Huống hồ, An Sinh không phải làm chuyện gì cũng sai. Quý Hàng liếc nhìn đứa em mạnh mẽ, rắn rỏi bên cạnh. Sự che chở và thiên vị giống như con dao hai lưỡi. Nó dưỡng nên khí chất của đại thiếu gia, luôn ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, đầy tự tin khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Còn những thói quen xấu, từ từ sửa là được.
Nếu so sánh…
Quý Hàng không khỏi nghĩ đến Kiều Thạc, đứa nhỏ thiếu thốn tình thương của ba sẽ tự lập hơn, luôn nóng lòng tự chứng tỏ bản thân, rất mẫn cảm và cố chấp đối với một câu nói hay hành động của người đối diện. Đến một ngày phát giác bản thân có khả năng bị vứt bỏ sẽ tuyệt đối không trở thành sự ràng buộc với bất kỳ ai.
Quý Hàng nhíu mày, gọi điện thoại cho Kiều Thạc.
Điện thoại kết nối với bluetooth trong xe, Quý Hàng chờ An Ký Viễn chào hỏi rồi bắt đầu giáo huấn:
"Giờ này em còn đang ở đâu?"
Bên đầu kia điện thoại, Kiều Thạc hoảng hốt nói:
"Dạ thầy, em đang đợi xe buýt…"
Quý Hàng lạnh giọng nói:
"Xe buýt ở đâu?"
"Ở vòng xoay…"- Giọng Kiều Thạc vô cùng thiếu sức sống, ngay cả An Ký Viễn cũng không khỏi lo lắng cho kỹ năng nói dối giảm súc của sư huynh.
"Là đến thăm bà ngoại, gần đây tuyết rơi dày không tiện đi ra ngoài … Em đến nhà dọn dẹp một chút… "
Quý Hàng mang theo tức giận từ An gia trở về, nghẹn ứ đúng lúc có dịp phát tát.
"Nói lắp bắp thì đến Khoa Tai mũi họng đăng ký khám bệnh. Mấy giờ rồi, thời tiết này còn đứng đợi xe buýt? Mấy ngày nay không về nhà cũng nói với thầy một tiếng. Nhà thầy là nhà trò sao, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Kiều Thạc, em tự nhìn lại biểu hiện gần đây của mình, vết thương chưa kịp lành lại muốn ăn thêm trận đòn mới phải không? Sáu giờ sáng ngày mai, cầm bệnh án trong tay của em đến gặp thầy.”
"Dạ, em sai rồi, xin lỗi thầy, xin thầy bớt giận, sau này em không dám nữa."- Kiều Thạc cũng không để ý An Ký Viễn đang ngồi kế bên, cũng mặc kệ người xung quanh nhìn cậu với ánh mắt lạ lẫm. Cậu làm sao dám xem nhà thầy là nhà trọ, còn không phải vì trận đòn ác liệt ngày đó, đến bây giờ mỗi lần gặp thầy đều hoảng sợ đến tay chân run lẩy bẩy.
Chưa kể đến trong thời gian này tâm tình của Quý Hàng không mấy tốt, toàn khoa trên dưới đều vô cùng cẩn trọng, Kiều Thạc chỉ cần một ánh mắt của Quý Hàng liếc ngang qua, tất cả lỗ chân lông đều tê dại.
Quý Hàng lại giáo huấn vài câu, nghe Kiều Thạc không ngừng cam đoan mới thoáng nguôi giận, nói đến trọng điểm: “Tiểu Viễn sẽ trực giao thừa, em trực trước hai ngày, thuận tiện hỏi Y tá trưởng xem cô ấy sắp xếp bao nhiêu người ở lại trực, hỏi bọn họ muốn ăn gì thì em hãy chuẩn bị trước."
Kiều Thạc bị mắng, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng nhớ đến sư đệ mà nói: "Ah, Tiểu Viễn lần trước nói muốn ăn món cá chưng thịt bằm của em làm.”
Kiều Thạc không thể chứng kiến cái gật đầu điên cuồng của An Ký Viễn nhưng liền nghe được câu từ chối thẳng thừng của thầy.
"Không được, nó ngày hôm nay muốn ăn đòn, không thể ăn đồ cay."
Nghe xong câu này, cả người An Ký Viễn đều thấy không ổn.
Mặc kệ đã chuẩn bị tâm lý bao nhiêu lâu, thước trong tay anh đều không hề dễ chịu. Hơn nữa, An Ký Viễn còn vô cùng bi thương khi phát hiện rằng cậu đã bị những lời nói ngày hôm nay của anh sưởi ấm cõi lòng. Bằng mắt thường đều nhìn được, sư tử con luôn quật cường trước đó nay ngoan ngoãn nằm sấp xuống mặc cho anh đánh phạt.
Cho đến nay, điều An Ký Viễn chân chính mong muốn là thái độ của anh. Là thái độ gì, chính cậu cũng nói không rõ, giống như cảm giác có thể với tay chạm đến được. Tỷ như bóng lưng anh chạy đi ném bỏ túi nôn của cậu, tỷ như làm bản thân bị thương nên cười trừ muốn làm lành với cậu, tỷ như lấy danh nghĩa mang trả thùng rác kéo cậu từ Nội thần kinh trở về.
"Ngồi!"
Không phải tại thư phòng.
An Ký Viễn ngồi xuống mặt nệm êm ái, tầm mắt không tự chủ liếc về năm cây thước từ ngắn đến dài. Thước dường như rất có lực hút, đem căn phòng vốn đã còn rất ít dưỡng khí lại càng khô cạn hơn, cảm giác vô cùng khó thở.
Căn hộ trong khu tập thể bệnh viện không quá lớn, trong phòng ngủ của Quý Hàng cũng không đặt thêm bàn trà. An Ký Viễn sau khi ngồi xuống mới phát hiện tình cảnh hiện tại có chút không bình thường, chẳng lẽ anh muốn cùng mình ngồi trên giường trò chuyện.
Cậu đang do dự, còn chưa kịp dựng thẳng thắt lưng lại nghe một tiếng nghiêm nghị lặp lại.
An Ký Viễn ngồi trên giường, ưỡn ngực ngẩng đầu, hận không thể dán chặt hai bàn tay vào bắp đùi.
Hai anh em đều mới tắm xong, không hẹn mà gặp, Quý Hàng mặc bộ quần áo ở nhà màu đen, mà An Ký Viễn lại vừa hay chọn một bộ màu trắng, hai người không mở đèn hành lang, nếu không nhất định giống như hắc bạch vô thường.
Quý Hàng vẫn luôn đút hai tay vào túi quần, đứng ở cuối giường nhìn An Ký Viễn thật lâu, nhìn đáy mắt trong suốt cảm giác, có sợ hãi lẫn mong chờ, biết rõ sắp phải ăn đòn, rõ ràng cũng sợ đau, nhưng vẫn ngồi rất quy củ, ngây ngô chờ đợi.
Quý Hàng nhẹ giọng nói:
"Không cần khẩn trương, em quả thực phải ăn đòn, nhưng chưa phải bây giờ. Trước khi anh bắt đầu cầm thước lên, anh hy vọng đây là cuộc nói chuyện bình đẳng."
An Ký Viễn càng khẩn trương hơn.
Đối với tình huống nói chuyện bình thường, Quý Hàng không hề có thiên phú, vì vậy trực tiếp đi thẳng vào chủ đề.
"Là anh trai cũng là cấp trên của em, tâm tình cùng hành vi của em đều chịu sự can thiệp của anh, nhưng trong khoảng thời gian này, em bị cuốn vào rất nhiều chuyện mà chính anh cũng không thể kiểm soát được, anh cũng không kịp thời điều chỉnh tâm tình của bản thân, cũng đánh giá thấp những tác động tiêu cực của nó ảnh hưởng đến em. Anh xin lỗi em."
An Ký Viễn ngây ngốc chớp chớp mắt, không hề ngờ được mình sẽ được nghe câu xin lỗi chính thức thế này, trong nhất thời không biết đáp lời thế nào. Cũng may, anh cũng không cần cậu đáp lời.
"Đối với phương thức dạy dỗ em, anh sẽ suy nghĩ cũng sẽ tự cảnh tỉnh lại.”- Sắc mặt Quý Hàng không hề thay đổi, từ tốn nói.
"Trước tiên, chúng ta hãy nói về những điều có thể thương lượng.”
Câu nói này… gần như là một sự mơ tưởng viển vông.
Cái mông An Ký Viễn ngồi trên nệm nóng bừng khó lòng giải thích.
Quần áo mặc ở nhà cũng không làm giảm đi sự nghiêm túc của Quý Hàng.
"Anh sẽ khắc chế tính tình của mình, sẽ không ở nơi công cộng ra tay với em, sẽ cho em cơ hội giải thích, cũng sẽ ở điều kiện khách quan cho em lựa chọn thời điểm hoàn thành sự việc. Nhưng, những điều này không có nghĩa là những lỗi lầm của em sẽ được bỏ qua."
"Có uất ức trong nghiêm phạt là chuyện tất nhiên, anh không cần em mỗi lần em bị phạt đều tâm phục khẩu phục, cảm thấy mình phạm lỗi liền có bộ dạng chuẩn bị ăn đòn. Vẫn là câu nói kia, em có thể uất ức, cảm thấy anh phạt quá nặng, nhưng những hành vi như bỏ nhà ra đi, trượt thang lầu, trốn ở cửa hàng tiện lợi ăn kem, trong công việc xảy ra vấn đề cũng không chịu đến hỏi anh, thức đêm không ngủ,… làm thương tổn đến bản thân và người khác thì tuyệt đối không được phép."
An Ký Viễn: “…?”
Không phải thương lượng sao?
Cái dáng vẻ này của anh chính là đang thương lượng.
Quý Hàng không hề khiến mọi người thất vọng, thốt ra mấy từ nửa sống nửa chết: "Đồng ý hay không?"
An Ký Viễn lập tức trở nên nghiêm túc, nhíu mày hỏi: "Không thể cái này, không thể cái kia, em cảm thấy uất ức thì phải làm sao?"
Quý Hàng nhìn em trai, không khỏi cảm thấy sư tử con rống lên câu này bằng cái miệng nhỏ nhắn của mình có biết bao nhiêu ngây thơ, đơn thuần. Cái dáng vẻ "ta đây uất ức là lớn nhất” không phải giống một đứa trẻ sao?
"Còn coi mình là một đứa trẻ sao? Em đã 23 tuổi, là người trưởng thành rồi, học được tiêu hóa uất ức là bắt buộc. Đây là bài học đầu tiên." – Sắc mặt Quý Hàng không hề thay đổi, như mọi khi giấu chặt mọi tâm tư của mình.
"Thứ hai, chỉ cần không thương mình hại người, anh tôn trọng mọi phương thức phát tiết của em. Em có thể lớn tiếng với anh, nổi giận với anh, có thể không tiết chế mượn rượu giải sầu, thốt ra vài câu thô tục, cũng không có vấn đề gì."
"Em thấy uất ức cũng có thể khiếu nại sao?"- An Ký Viễn nhíu mày nói.
"Tỷ như anh phạt em đi thang bộ nhiều ngày rồi, bị kẹt trong thang máy cũng không phải chuyện em muốn."
Quý Hàng giận tái mặt: "Anh phạt em là vì em bị kẹt trong thang máy?"
Rất không có tiền đồ, tim An Ký Viễn liền đập loạn một nhịp. Cho dù là anh đang đứng, còn cậu đang ngồi, rất khó để An Ký Viễn không có phản ứng sinh lý trước sự trách mắng nặng nề của anh.
Quý Hàng nhíu mày: "Vận chuyển bệnh nhân xảy ra vấn đề, em là người đầu tiên phải có trách nhiệm. Chỉ bằng chuyện này phạt em, thấy uất ức sao?"
An Ký Viễn căn bản không có cách phản bác, cậu phát hiện một khi anh nói đạo lý thì phảng phất toàn bộ thế giới này đều là đạo lý của anh, cậu không hề có chỗ nào hưởng lợi.
"Không phải uất ức."- An Ký Viễn trái lương tâm đáp lời, nhướng mi, nhép miệng hỏi:
"Trước bỏ nhà đi, ăn kem gì gì đó, anh còn phạt sao?"
"Cái này không thuộc đề tài thảo luận."- Quý Hàng từ chối, không đợi An Ký Viễn phản ứng, tiếp tục nói.
"Em muốn có quyền được biết. Em muốn biết về mối quan hệ giữa anh và Kiều Thạc trước khi bà ngoại xuất hiện, muốn biết Cù Lâm đã gây áp lực gì với anh, muốn tham dự quá trình anh lập di chúc, muốn anh phải báo trước bệnh tình của dì tóc xoăn."
An Ký Viễn vốn tưởng tâm tình của mình đã dần bình ổn, nhưng khi nghe anh nhắc lại những chuyện đã qua, trong lồng ngực lại nhói đau, có chút không chuẩn bị kịp tâm lý.
Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, một phần sợ hãi bù trừ với sự kiên định.
"Phải. Đây là anh sai. Không cho phép anh lại lừa gạt em như thế nữa."
Câu trả lời đầy trẻ con nhưng rất kiên quyết không cho phép cãi lại.
Quý Hàng lẳng lặng nhìn chăm chú An Ký Viễn, sau đó lại thở dài:
"Tiểu Viễn, anh đã nói với em nhiều lần, biết là phải có trách nhiệm. Anh luôn hy vọng khi em bước vào lâm sàng thì hãy toàn tâm toàn ý rèn luyện kỹ năng của mình. Bệnh tình của dì tóc xoăn đúng là trách nhiệm của em, ban đêm gạt em là vì không muốn em nửa đêm còn chạy đến vô nghĩa, đó là lỗi của anh. Còn về những chuyện khác, quá dễ khiến cho em bị phân tâm vào công tác chuyên môn nên mới lựa chọn gạt em."
Còn nhớ rõ, ban đầu khi ở nhà anh Đình An, An Ký Viễn vì hai chữ “Người khác” của Quý Hàng mà giận tím mặt.
Ngày đó, Quý Hàng đã mắng An Ký Viễn:
"Em chớ nên quan tâm đến những chuyện này làm gì. Có thời gian rảnh thì đi xem thêm vài bệnh án, luyện tập thêm động tác tay, năng lực nghiệp vụ chưa tốt còn có tinh lực đi quản chuyện của người khác sao?"
Kỳ thực, ý tứ của Quý Hàng ngày hôm nay cũng không mấy khác biệt nhưng lúc này An Ký Viễn dần hiểu được sự che chở bá đạo của anh.
Cậu biết dù trời có sập xuống, cũng có anh thay cậu chống đỡ.
Cậu biết dù bất luận xảy ra chuyện gì, anh sẽ luôn đứng ở phía sau cậu.
Cậu biết rõ dù mình có xù lông lên đẩy anh ra xa thì anh ấy cũng sẽ dùng những bài phân tích ca bệnh, đoạn phim an toàn khi sử dụng thang máy, hay lấy lại thùng rác để kéo lại khoảng cách.
Cậu biết, anh so với cậu càng hiểu rõ sở thích của chính cậu. Sữa thêm đường, nước mì nhạt nhẽo đều không phải là vô ý.
Nhưng không bởi vì anh ấy nguyện ý che chở trong mọi thời khắc mà chính mình lại trở nên yếu ớt, cần bảo bọc.
"Anh không phải mới nói em 23 tuổi rồi, là người trưởng thành rồi, anh đây không phải đang tự mâu thuẫn sao?"- An Ký Viễn không chút lưu tình đâm thủng hiện thực, rất kiên định nói thẳng trước mặt anh.
"Em rõ ràng có thể tự mãn, có thể kiên cường độc lập, em có thể nguyện ý ở trước mặt anh giống như đứa trẻ được anh bảo hộ, chiếu cố. Anh nói em làm không đủ tốt, em sẽ nỗ lực luyện tập, anh thay em chịu xử phạt, em sẽ yên tâm chấp nhận, anh nạp thêm tiền vào thẻ cơm của em, em đều vui vẻ, hạnh phúc mất mấy ngày,… không phải vì em thực sự kém cỏi đến mức không qua được kỳ đánh giá, cũng không phải em không có tiền nạp vào thẻ cơm,…những thứ này đều là em nguyện ý để anh bảo hộ, chiếu cố chứ không phải là em cần."
Quý Hàng đột nhiên có loại ảo giác, từ lúc nào, đứa trẻ trước mắt mình đột nhiên trưởng thành đến như vậy. Lời thốt ra đều rất có đạo lý, có uy nghiêm như lúc ở phòng cấp cứu, sư tử nhỏ này mắng mình đến chột dạ.
Anh có vui mừng cũng có chút đượm buồn. Anh cũng giống như bất cứ người làm trưởng bối nào, muốn đứa nhỏ nhà mình bay cao, bay xa nhưng đồng thời lại sợ nó chịu thiệt thòi, mệt nhọc.
"Em có ý thức gánh vác trách nhiệm, chuyện này rất tốt."- Quý Hàng từ tốn nói.
"Chỉ bất quá, tinh lực của một người đều có giới hạn, lấy tư chất hiện tại của em, còn chưa đủ năng lực để bận tâm đến chuyện của những người khác."
An Ký Viễn nhíu mày nói: "Anh vẫn cảm thấy em không đủ ưu tú."
"Tiểu Viễn, nói em không đủ ưu tú là lời tức giận, cũng là sự thật."- Quý Hàng rất mau đáp lời.
"Thế nhưng, em không cần thiết bởi vì làm không đạt được yêu cầu của anh mà bắt đầu hoài nghi năng lực của mình, bởi vì, yêu cầu của anh vĩnh viễn đều so với sự cố gắng sẽ làm của em cao hơn một chút."
Quý Hàng nhìn thẳng vào ánh mắt có chút ngây dại của em trai, giơ tay nhéo nhẹ vành tai. Quý Phó khoa tự xưng là không biết dỗ em, dùng thứ văn tự đầu gỗ của mình kèm theo giọng điệu không thể xem là mềm mỏng nói:
"Anh biết, em không thích anh gạt em, bảo bọc em quá mức, anh sẽ tận lực không làm như vậy nữa. Chỉ bất quá bây giờ không có sự việc cụ thể, cũng không thể quơ đũa cả nắm để chiều lòng em, thế nhưng, nếu chuyện có thể nằm trong phạm vị thương lượng, anh nhất định sẽ căn cứ vào ý kiến của em mà có sự thay đổi."
An Ký Viễn vẫn mở to hai mắt long lanh, như đuôi mèo ba tư phe phẩy mãi không nắm được.
"Thật sự? "
Quý Hàng gật đầu: "Thật sự."
An Ký Viễn liếm nhẹ môi, con ngươi đảo một vòng, nhỏ giọng nói:
"Em có một số việc… Không tiện nói… Gạt anh… Cũng có thể sao? "
Quý Hàng thu liễm lại sự mềm mỏng vốn không có bao nhiêu.
"Nếu em hỏi anh, đương nhiên là không thể."
"Vì sao?" – An Ký Viễn không biết lấy dũng khí từ đâu.
"Anh không phải nói muốn bình đẳng sao?"
Quý Hàng thêm một chút nghiêm túc nói: "Đối thoại bình đẳng chứ không phải quan hệ bình đẳng. Chỉ cần giữa em và anh có quan hệ dạy dỗ thì không cần nói đến hai chữ bình đẳng. Em phạm lỗi, anh có thể đánh em, vậy anh phạm lỗi, lẽ nào em cũng muốn đánh anh?"
An Ký Viễn không có lời nào để chống đỡ.
"Đây chính là bất bình đẳng."- Quý Hàng không muốn nhiều lời về vấn đề này, anh có thể bị đạo lý và tâm tình của An Ký Viễn thuyết phục, nhưng anh càng có cường quyền và sự bá đạo của bản thân.
"Còn có vấn đề gì sao?"
An Ký Viễn còn chưa thể bình tĩnh lại, lắc lắc đầu.
Ánh mắt Quý Hàng trong nháy trở nên sắc bén hơn.
Đó là loại bầu không khí ngầm hiểu lẫn nhau, tuy lời Quý Hàng vừa nói không tính hiền hòa, nhưng bây giờ ánh mắt này quét mắt, từng lỗ chân lông của An Ký viễn đều trở nên căng thẳng.
Cậu bỗng nhiên đứng dậy, đoan chính trả lời: "Không có vấn đề."
Quý Hàng lại liếc mắt nhìn An Ký Viễn. Ánh mắt nóng rực có thể so với hình ảnh đang cầm roi trong tay, khiến cho các đốt xương và bắp thịt toàn thân cậu đều trở nên căng cứng.
"Nếu không có vấn đề khác, vậy kế tiếp là chuyện không thể thương lượng."
Quý Hàng bước đến đầu tủ, cầm lên cây thước có vẻ dày nhất, sau đó chắp tay đi trở về trước mặt An Ký Viễn.
Anh rất nghiêm túc nói: "An Ký Viễn, anh sẽ không vứt bỏ em, chán ghét em. Thế nhưng, anh sẽ dạy dỗ em, đặt cho em một giới hạn trừng phạt."
An Ký Viễn bất giác phát hiện ra mình còn chưa nói lên vấn đề cần thương lượng? Rõ ràng vấn đề trọng yếu nhất còn chưa có giải quyết!.. Phương thức trừng phạt."
"Phương thức trừng phạt lại thuộc trong phạm vi không thể thương lượng sao?"
Quý Hàng rất vô tình nói: "Những lời nên nói, anh đều đã nói hết tất cả. Em có ưu tú hay không đều là em trai của Quý Hàng này, cho nên, từ nay về sau, cố gắng của em không phải chỉ vì muốn suy đoán tâm tình của anh. Anh không muốn em chỉ vì sợ anh thất vọng, muốn lấy lòng anh mà cố gắng không phạm lỗi, anh chỉ muốn em đơn thuần là vì sợ đau, sợ xấu hổ, sợ bản thân đã lớn như vậy còn bị anh đánh đòn mà không dám phạm lỗi nữa."
———–
Những lời rốt cuộc không nên nói, nhất là nói với Tiểu Viễn, đến tột cùng vẫn không nhịn được thốt ra miệng.
Một người khi đang khao khát về điều gì đó sẽ luôn có sự ảo tưởng rất tốt đẹp, và khi họ không thể có được điều đó, sẽ càng sinh ra khao khát nhiều hơn. Năm đó, bản thân còn trẻ người non dạ, đối kháng mãnh liệt với tình yêu và hận thù trước mặt. Qua thời gian dần trưởng thành, những thị phi đúng sai, tôn nghiêm và huyết thống ngày càng suy nghĩ thông suốt hơn. Hiện tại, suy đoán thái độ của An Sinh đối với Quý Hàng không hề có ý nghĩa nữa, và anh cũng không muốn để tâm.
Ở mỗi một giai đoạn trưởng thành sẽ có một sự nhận thức khác nhau. Ngày ấy cảm thấy không có mẹ, ba cũng không thương yêu là chuyện uất ức nhất trên đời trong tầm nhìn hạn hẹp của một đứa trẻ. Nhưng khi anh từng bước xây dựng thế giới quan của bản thân, phủ lên lớp áo giáp ngày một cứng rắn thì những vết thương lòng kia cũng bị che lấp đến mức chính bản thân anh cũng không còn cảm nhận được nữa.
Huống hồ, An Sinh không phải làm chuyện gì cũng sai. Quý Hàng liếc nhìn đứa em mạnh mẽ, rắn rỏi bên cạnh. Sự che chở và thiên vị giống như con dao hai lưỡi. Nó dưỡng nên khí chất của đại thiếu gia, luôn ưỡn ngực, ngẩng cao đầu, đầy tự tin khi tiếp xúc với thế giới bên ngoài. Còn những thói quen xấu, từ từ sửa là được.
Nếu so sánh…
Quý Hàng không khỏi nghĩ đến Kiều Thạc, đứa nhỏ thiếu thốn tình thương của ba sẽ tự lập hơn, luôn nóng lòng tự chứng tỏ bản thân, rất mẫn cảm và cố chấp đối với một câu nói hay hành động của người đối diện. Đến một ngày phát giác bản thân có khả năng bị vứt bỏ sẽ tuyệt đối không trở thành sự ràng buộc với bất kỳ ai.
Quý Hàng nhíu mày, gọi điện thoại cho Kiều Thạc.
Điện thoại kết nối với bluetooth trong xe, Quý Hàng chờ An Ký Viễn chào hỏi rồi bắt đầu giáo huấn:
"Giờ này em còn đang ở đâu?"
Bên đầu kia điện thoại, Kiều Thạc hoảng hốt nói:
"Dạ thầy, em đang đợi xe buýt…"
Quý Hàng lạnh giọng nói:
"Xe buýt ở đâu?"
"Ở vòng xoay…"- Giọng Kiều Thạc vô cùng thiếu sức sống, ngay cả An Ký Viễn cũng không khỏi lo lắng cho kỹ năng nói dối giảm súc của sư huynh.
"Là đến thăm bà ngoại, gần đây tuyết rơi dày không tiện đi ra ngoài … Em đến nhà dọn dẹp một chút… "
Quý Hàng mang theo tức giận từ An gia trở về, nghẹn ứ đúng lúc có dịp phát tát.
"Nói lắp bắp thì đến Khoa Tai mũi họng đăng ký khám bệnh. Mấy giờ rồi, thời tiết này còn đứng đợi xe buýt? Mấy ngày nay không về nhà cũng nói với thầy một tiếng. Nhà thầy là nhà trò sao, muốn đến thì đến, muốn đi thì đi? Kiều Thạc, em tự nhìn lại biểu hiện gần đây của mình, vết thương chưa kịp lành lại muốn ăn thêm trận đòn mới phải không? Sáu giờ sáng ngày mai, cầm bệnh án trong tay của em đến gặp thầy.”
"Dạ, em sai rồi, xin lỗi thầy, xin thầy bớt giận, sau này em không dám nữa."- Kiều Thạc cũng không để ý An Ký Viễn đang ngồi kế bên, cũng mặc kệ người xung quanh nhìn cậu với ánh mắt lạ lẫm. Cậu làm sao dám xem nhà thầy là nhà trọ, còn không phải vì trận đòn ác liệt ngày đó, đến bây giờ mỗi lần gặp thầy đều hoảng sợ đến tay chân run lẩy bẩy.
Chưa kể đến trong thời gian này tâm tình của Quý Hàng không mấy tốt, toàn khoa trên dưới đều vô cùng cẩn trọng, Kiều Thạc chỉ cần một ánh mắt của Quý Hàng liếc ngang qua, tất cả lỗ chân lông đều tê dại.
Quý Hàng lại giáo huấn vài câu, nghe Kiều Thạc không ngừng cam đoan mới thoáng nguôi giận, nói đến trọng điểm: “Tiểu Viễn sẽ trực giao thừa, em trực trước hai ngày, thuận tiện hỏi Y tá trưởng xem cô ấy sắp xếp bao nhiêu người ở lại trực, hỏi bọn họ muốn ăn gì thì em hãy chuẩn bị trước."
Kiều Thạc bị mắng, trong lòng vẫn còn sợ hãi, nhưng nhớ đến sư đệ mà nói: "Ah, Tiểu Viễn lần trước nói muốn ăn món cá chưng thịt bằm của em làm.”
Kiều Thạc không thể chứng kiến cái gật đầu điên cuồng của An Ký Viễn nhưng liền nghe được câu từ chối thẳng thừng của thầy.
"Không được, nó ngày hôm nay muốn ăn đòn, không thể ăn đồ cay."
Nghe xong câu này, cả người An Ký Viễn đều thấy không ổn.
Mặc kệ đã chuẩn bị tâm lý bao nhiêu lâu, thước trong tay anh đều không hề dễ chịu. Hơn nữa, An Ký Viễn còn vô cùng bi thương khi phát hiện rằng cậu đã bị những lời nói ngày hôm nay của anh sưởi ấm cõi lòng. Bằng mắt thường đều nhìn được, sư tử con luôn quật cường trước đó nay ngoan ngoãn nằm sấp xuống mặc cho anh đánh phạt.
Cho đến nay, điều An Ký Viễn chân chính mong muốn là thái độ của anh. Là thái độ gì, chính cậu cũng nói không rõ, giống như cảm giác có thể với tay chạm đến được. Tỷ như bóng lưng anh chạy đi ném bỏ túi nôn của cậu, tỷ như làm bản thân bị thương nên cười trừ muốn làm lành với cậu, tỷ như lấy danh nghĩa mang trả thùng rác kéo cậu từ Nội thần kinh trở về.
"Ngồi!"
Không phải tại thư phòng.
An Ký Viễn ngồi xuống mặt nệm êm ái, tầm mắt không tự chủ liếc về năm cây thước từ ngắn đến dài. Thước dường như rất có lực hút, đem căn phòng vốn đã còn rất ít dưỡng khí lại càng khô cạn hơn, cảm giác vô cùng khó thở.
Căn hộ trong khu tập thể bệnh viện không quá lớn, trong phòng ngủ của Quý Hàng cũng không đặt thêm bàn trà. An Ký Viễn sau khi ngồi xuống mới phát hiện tình cảnh hiện tại có chút không bình thường, chẳng lẽ anh muốn cùng mình ngồi trên giường trò chuyện.
Cậu đang do dự, còn chưa kịp dựng thẳng thắt lưng lại nghe một tiếng nghiêm nghị lặp lại.
An Ký Viễn ngồi trên giường, ưỡn ngực ngẩng đầu, hận không thể dán chặt hai bàn tay vào bắp đùi.
Hai anh em đều mới tắm xong, không hẹn mà gặp, Quý Hàng mặc bộ quần áo ở nhà màu đen, mà An Ký Viễn lại vừa hay chọn một bộ màu trắng, hai người không mở đèn hành lang, nếu không nhất định giống như hắc bạch vô thường.
Quý Hàng vẫn luôn đút hai tay vào túi quần, đứng ở cuối giường nhìn An Ký Viễn thật lâu, nhìn đáy mắt trong suốt cảm giác, có sợ hãi lẫn mong chờ, biết rõ sắp phải ăn đòn, rõ ràng cũng sợ đau, nhưng vẫn ngồi rất quy củ, ngây ngô chờ đợi.
Quý Hàng nhẹ giọng nói:
"Không cần khẩn trương, em quả thực phải ăn đòn, nhưng chưa phải bây giờ. Trước khi anh bắt đầu cầm thước lên, anh hy vọng đây là cuộc nói chuyện bình đẳng."
An Ký Viễn càng khẩn trương hơn.
Đối với tình huống nói chuyện bình thường, Quý Hàng không hề có thiên phú, vì vậy trực tiếp đi thẳng vào chủ đề.
"Là anh trai cũng là cấp trên của em, tâm tình cùng hành vi của em đều chịu sự can thiệp của anh, nhưng trong khoảng thời gian này, em bị cuốn vào rất nhiều chuyện mà chính anh cũng không thể kiểm soát được, anh cũng không kịp thời điều chỉnh tâm tình của bản thân, cũng đánh giá thấp những tác động tiêu cực của nó ảnh hưởng đến em. Anh xin lỗi em."
An Ký Viễn ngây ngốc chớp chớp mắt, không hề ngờ được mình sẽ được nghe câu xin lỗi chính thức thế này, trong nhất thời không biết đáp lời thế nào. Cũng may, anh cũng không cần cậu đáp lời.
"Đối với phương thức dạy dỗ em, anh sẽ suy nghĩ cũng sẽ tự cảnh tỉnh lại.”- Sắc mặt Quý Hàng không hề thay đổi, từ tốn nói.
"Trước tiên, chúng ta hãy nói về những điều có thể thương lượng.”
Câu nói này… gần như là một sự mơ tưởng viển vông.
Cái mông An Ký Viễn ngồi trên nệm nóng bừng khó lòng giải thích.
Quần áo mặc ở nhà cũng không làm giảm đi sự nghiêm túc của Quý Hàng.
"Anh sẽ khắc chế tính tình của mình, sẽ không ở nơi công cộng ra tay với em, sẽ cho em cơ hội giải thích, cũng sẽ ở điều kiện khách quan cho em lựa chọn thời điểm hoàn thành sự việc. Nhưng, những điều này không có nghĩa là những lỗi lầm của em sẽ được bỏ qua."
"Có uất ức trong nghiêm phạt là chuyện tất nhiên, anh không cần em mỗi lần em bị phạt đều tâm phục khẩu phục, cảm thấy mình phạm lỗi liền có bộ dạng chuẩn bị ăn đòn. Vẫn là câu nói kia, em có thể uất ức, cảm thấy anh phạt quá nặng, nhưng những hành vi như bỏ nhà ra đi, trượt thang lầu, trốn ở cửa hàng tiện lợi ăn kem, trong công việc xảy ra vấn đề cũng không chịu đến hỏi anh, thức đêm không ngủ,… làm thương tổn đến bản thân và người khác thì tuyệt đối không được phép."
An Ký Viễn: “…?”
Không phải thương lượng sao?
Cái dáng vẻ này của anh chính là đang thương lượng.
Quý Hàng không hề khiến mọi người thất vọng, thốt ra mấy từ nửa sống nửa chết: "Đồng ý hay không?"
An Ký Viễn lập tức trở nên nghiêm túc, nhíu mày hỏi: "Không thể cái này, không thể cái kia, em cảm thấy uất ức thì phải làm sao?"
Quý Hàng nhìn em trai, không khỏi cảm thấy sư tử con rống lên câu này bằng cái miệng nhỏ nhắn của mình có biết bao nhiêu ngây thơ, đơn thuần. Cái dáng vẻ "ta đây uất ức là lớn nhất” không phải giống một đứa trẻ sao?
"Còn coi mình là một đứa trẻ sao? Em đã 23 tuổi, là người trưởng thành rồi, học được tiêu hóa uất ức là bắt buộc. Đây là bài học đầu tiên." – Sắc mặt Quý Hàng không hề thay đổi, như mọi khi giấu chặt mọi tâm tư của mình.
"Thứ hai, chỉ cần không thương mình hại người, anh tôn trọng mọi phương thức phát tiết của em. Em có thể lớn tiếng với anh, nổi giận với anh, có thể không tiết chế mượn rượu giải sầu, thốt ra vài câu thô tục, cũng không có vấn đề gì."
"Em thấy uất ức cũng có thể khiếu nại sao?"- An Ký Viễn nhíu mày nói.
"Tỷ như anh phạt em đi thang bộ nhiều ngày rồi, bị kẹt trong thang máy cũng không phải chuyện em muốn."
Quý Hàng giận tái mặt: "Anh phạt em là vì em bị kẹt trong thang máy?"
Rất không có tiền đồ, tim An Ký Viễn liền đập loạn một nhịp. Cho dù là anh đang đứng, còn cậu đang ngồi, rất khó để An Ký Viễn không có phản ứng sinh lý trước sự trách mắng nặng nề của anh.
Quý Hàng nhíu mày: "Vận chuyển bệnh nhân xảy ra vấn đề, em là người đầu tiên phải có trách nhiệm. Chỉ bằng chuyện này phạt em, thấy uất ức sao?"
An Ký Viễn căn bản không có cách phản bác, cậu phát hiện một khi anh nói đạo lý thì phảng phất toàn bộ thế giới này đều là đạo lý của anh, cậu không hề có chỗ nào hưởng lợi.
"Không phải uất ức."- An Ký Viễn trái lương tâm đáp lời, nhướng mi, nhép miệng hỏi:
"Trước bỏ nhà đi, ăn kem gì gì đó, anh còn phạt sao?"
"Cái này không thuộc đề tài thảo luận."- Quý Hàng từ chối, không đợi An Ký Viễn phản ứng, tiếp tục nói.
"Em muốn có quyền được biết. Em muốn biết về mối quan hệ giữa anh và Kiều Thạc trước khi bà ngoại xuất hiện, muốn biết Cù Lâm đã gây áp lực gì với anh, muốn tham dự quá trình anh lập di chúc, muốn anh phải báo trước bệnh tình của dì tóc xoăn."
An Ký Viễn vốn tưởng tâm tình của mình đã dần bình ổn, nhưng khi nghe anh nhắc lại những chuyện đã qua, trong lồng ngực lại nhói đau, có chút không chuẩn bị kịp tâm lý.
Cậu ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh, một phần sợ hãi bù trừ với sự kiên định.
"Phải. Đây là anh sai. Không cho phép anh lại lừa gạt em như thế nữa."
Câu trả lời đầy trẻ con nhưng rất kiên quyết không cho phép cãi lại.
Quý Hàng lẳng lặng nhìn chăm chú An Ký Viễn, sau đó lại thở dài:
"Tiểu Viễn, anh đã nói với em nhiều lần, biết là phải có trách nhiệm. Anh luôn hy vọng khi em bước vào lâm sàng thì hãy toàn tâm toàn ý rèn luyện kỹ năng của mình. Bệnh tình của dì tóc xoăn đúng là trách nhiệm của em, ban đêm gạt em là vì không muốn em nửa đêm còn chạy đến vô nghĩa, đó là lỗi của anh. Còn về những chuyện khác, quá dễ khiến cho em bị phân tâm vào công tác chuyên môn nên mới lựa chọn gạt em."
Còn nhớ rõ, ban đầu khi ở nhà anh Đình An, An Ký Viễn vì hai chữ “Người khác” của Quý Hàng mà giận tím mặt.
Ngày đó, Quý Hàng đã mắng An Ký Viễn:
"Em chớ nên quan tâm đến những chuyện này làm gì. Có thời gian rảnh thì đi xem thêm vài bệnh án, luyện tập thêm động tác tay, năng lực nghiệp vụ chưa tốt còn có tinh lực đi quản chuyện của người khác sao?"
Kỳ thực, ý tứ của Quý Hàng ngày hôm nay cũng không mấy khác biệt nhưng lúc này An Ký Viễn dần hiểu được sự che chở bá đạo của anh.
Cậu biết dù trời có sập xuống, cũng có anh thay cậu chống đỡ.
Cậu biết dù bất luận xảy ra chuyện gì, anh sẽ luôn đứng ở phía sau cậu.
Cậu biết rõ dù mình có xù lông lên đẩy anh ra xa thì anh ấy cũng sẽ dùng những bài phân tích ca bệnh, đoạn phim an toàn khi sử dụng thang máy, hay lấy lại thùng rác để kéo lại khoảng cách.
Cậu biết, anh so với cậu càng hiểu rõ sở thích của chính cậu. Sữa thêm đường, nước mì nhạt nhẽo đều không phải là vô ý.
Nhưng không bởi vì anh ấy nguyện ý che chở trong mọi thời khắc mà chính mình lại trở nên yếu ớt, cần bảo bọc.
"Anh không phải mới nói em 23 tuổi rồi, là người trưởng thành rồi, anh đây không phải đang tự mâu thuẫn sao?"- An Ký Viễn không chút lưu tình đâm thủng hiện thực, rất kiên định nói thẳng trước mặt anh.
"Em rõ ràng có thể tự mãn, có thể kiên cường độc lập, em có thể nguyện ý ở trước mặt anh giống như đứa trẻ được anh bảo hộ, chiếu cố. Anh nói em làm không đủ tốt, em sẽ nỗ lực luyện tập, anh thay em chịu xử phạt, em sẽ yên tâm chấp nhận, anh nạp thêm tiền vào thẻ cơm của em, em đều vui vẻ, hạnh phúc mất mấy ngày,… không phải vì em thực sự kém cỏi đến mức không qua được kỳ đánh giá, cũng không phải em không có tiền nạp vào thẻ cơm,…những thứ này đều là em nguyện ý để anh bảo hộ, chiếu cố chứ không phải là em cần."
Quý Hàng đột nhiên có loại ảo giác, từ lúc nào, đứa trẻ trước mắt mình đột nhiên trưởng thành đến như vậy. Lời thốt ra đều rất có đạo lý, có uy nghiêm như lúc ở phòng cấp cứu, sư tử nhỏ này mắng mình đến chột dạ.
Anh có vui mừng cũng có chút đượm buồn. Anh cũng giống như bất cứ người làm trưởng bối nào, muốn đứa nhỏ nhà mình bay cao, bay xa nhưng đồng thời lại sợ nó chịu thiệt thòi, mệt nhọc.
"Em có ý thức gánh vác trách nhiệm, chuyện này rất tốt."- Quý Hàng từ tốn nói.
"Chỉ bất quá, tinh lực của một người đều có giới hạn, lấy tư chất hiện tại của em, còn chưa đủ năng lực để bận tâm đến chuyện của những người khác."
An Ký Viễn nhíu mày nói: "Anh vẫn cảm thấy em không đủ ưu tú."
"Tiểu Viễn, nói em không đủ ưu tú là lời tức giận, cũng là sự thật."- Quý Hàng rất mau đáp lời.
"Thế nhưng, em không cần thiết bởi vì làm không đạt được yêu cầu của anh mà bắt đầu hoài nghi năng lực của mình, bởi vì, yêu cầu của anh vĩnh viễn đều so với sự cố gắng sẽ làm của em cao hơn một chút."
Quý Hàng nhìn thẳng vào ánh mắt có chút ngây dại của em trai, giơ tay nhéo nhẹ vành tai. Quý Phó khoa tự xưng là không biết dỗ em, dùng thứ văn tự đầu gỗ của mình kèm theo giọng điệu không thể xem là mềm mỏng nói:
"Anh biết, em không thích anh gạt em, bảo bọc em quá mức, anh sẽ tận lực không làm như vậy nữa. Chỉ bất quá bây giờ không có sự việc cụ thể, cũng không thể quơ đũa cả nắm để chiều lòng em, thế nhưng, nếu chuyện có thể nằm trong phạm vị thương lượng, anh nhất định sẽ căn cứ vào ý kiến của em mà có sự thay đổi."
An Ký Viễn vẫn mở to hai mắt long lanh, như đuôi mèo ba tư phe phẩy mãi không nắm được.
"Thật sự? "
Quý Hàng gật đầu: "Thật sự."
An Ký Viễn liếm nhẹ môi, con ngươi đảo một vòng, nhỏ giọng nói:
"Em có một số việc… Không tiện nói… Gạt anh… Cũng có thể sao? "
Quý Hàng thu liễm lại sự mềm mỏng vốn không có bao nhiêu.
"Nếu em hỏi anh, đương nhiên là không thể."
"Vì sao?" – An Ký Viễn không biết lấy dũng khí từ đâu.
"Anh không phải nói muốn bình đẳng sao?"
Quý Hàng thêm một chút nghiêm túc nói: "Đối thoại bình đẳng chứ không phải quan hệ bình đẳng. Chỉ cần giữa em và anh có quan hệ dạy dỗ thì không cần nói đến hai chữ bình đẳng. Em phạm lỗi, anh có thể đánh em, vậy anh phạm lỗi, lẽ nào em cũng muốn đánh anh?"
An Ký Viễn không có lời nào để chống đỡ.
"Đây chính là bất bình đẳng."- Quý Hàng không muốn nhiều lời về vấn đề này, anh có thể bị đạo lý và tâm tình của An Ký Viễn thuyết phục, nhưng anh càng có cường quyền và sự bá đạo của bản thân.
"Còn có vấn đề gì sao?"
An Ký Viễn còn chưa thể bình tĩnh lại, lắc lắc đầu.
Ánh mắt Quý Hàng trong nháy trở nên sắc bén hơn.
Đó là loại bầu không khí ngầm hiểu lẫn nhau, tuy lời Quý Hàng vừa nói không tính hiền hòa, nhưng bây giờ ánh mắt này quét mắt, từng lỗ chân lông của An Ký viễn đều trở nên căng thẳng.
Cậu bỗng nhiên đứng dậy, đoan chính trả lời: "Không có vấn đề."
Quý Hàng lại liếc mắt nhìn An Ký Viễn. Ánh mắt nóng rực có thể so với hình ảnh đang cầm roi trong tay, khiến cho các đốt xương và bắp thịt toàn thân cậu đều trở nên căng cứng.
"Nếu không có vấn đề khác, vậy kế tiếp là chuyện không thể thương lượng."
Quý Hàng bước đến đầu tủ, cầm lên cây thước có vẻ dày nhất, sau đó chắp tay đi trở về trước mặt An Ký Viễn.
Anh rất nghiêm túc nói: "An Ký Viễn, anh sẽ không vứt bỏ em, chán ghét em. Thế nhưng, anh sẽ dạy dỗ em, đặt cho em một giới hạn trừng phạt."
An Ký Viễn bất giác phát hiện ra mình còn chưa nói lên vấn đề cần thương lượng? Rõ ràng vấn đề trọng yếu nhất còn chưa có giải quyết!.. Phương thức trừng phạt."
"Phương thức trừng phạt lại thuộc trong phạm vi không thể thương lượng sao?"
Quý Hàng rất vô tình nói: "Những lời nên nói, anh đều đã nói hết tất cả. Em có ưu tú hay không đều là em trai của Quý Hàng này, cho nên, từ nay về sau, cố gắng của em không phải chỉ vì muốn suy đoán tâm tình của anh. Anh không muốn em chỉ vì sợ anh thất vọng, muốn lấy lòng anh mà cố gắng không phạm lỗi, anh chỉ muốn em đơn thuần là vì sợ đau, sợ xấu hổ, sợ bản thân đã lớn như vậy còn bị anh đánh đòn mà không dám phạm lỗi nữa."
———–
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook