Almost Forever
Chương 5

"Claire, con yêu, Mẹ không hiểu tại sao con lại quá ngang bướng về chuyện này", Alma nhẹ nhàng tranh luận. "Đó chỉ là một bữa tiệc nhỏ để đáp lại những ưu ái của bạn bè thôi mà, và mẹ muốn con đến. Cha con và mẹ đều mong con đến. Chúng ta không được gặp con nhiều. Martine và Steve cũng sẽ ở đây".

Biết là vô ích, vì khi Alma đã dùng cái giọng dịu dàng ấy có nghĩa là bà không chấp nhận từ chối và không nhúc nhích một ly, Claire thử lần nữa. "Mẹ à, con không muốn đến tiệc tùng đâu".

"Ồ, mẹ không muốn tổ chức tiệc. Vì chúng quá ư rắc rối, nhưng mẹ đã làm vì mọi người mong đợi nó và giúp đỡ cha con".

Điều đó có nghĩa là Alma đang thực hiện bổn phận của bà, Martine và Steve cũng làm nghĩa vụ của họ là vai trò hỗ trợ và Claire, như thường lệ, còn chẳng đóng được vai thường, vì đã từ chối nhiệm vụ của mình. Bên trong Claire co rút lại đau đớn.

"Con có thể về sớm. Mẹ biết mai con vẫn phải làm việc", Alma xoa dịu, thấy được chiến thắng của bà trong sự im lặng của Claire. "Và đưa Max Benedict tới cùng con nhé. Từ những lời đồn đại quanh thị trấn, Harmon và mẹ nghĩ rằng chúng ta tốt nhất nên quen thân hơn với cậu ấy".

"Tin đồn gì vậy?" Claire hỏi, khiếp hãi.

"Những chuyện có vẻ khá nghiêm túc giữa con với cậu ấy. Thực ra, ít nhất con nên báo trước cho mẹ, để mẹ không phải xử sự cứ như mẹ đã biết mọi người đang xì xào về chuyện gì rồi".

"Nhưng bọn con không nghiêm túc!Chúng con chỉ là bạn bè". Claire nhắc lại lời tuyên bố này quá thường đến mức cô bắt đầu cảm thấy mình như một con vẹt chỉ biết mỗi một cụm từ.

"Không phải con vẫn thường xuyên gặp cậu ấy à?"

Đúng là hàng ngày, nhưng làm thế nào có thể nói với Alma mà không nghe như có chuyện tình lãng mạn say đắm đang diễn ra, khi nó chẳng phải là chuyện tình lãng mạn gì cả. Nó là... ồ, chỉ như là sự bầu bạn mà thôi. Họ dành cho nhau tình bạn, chỉ là một tình bạn không đòi hỏi. "Vâng, con có gặp anh ấy".

"Leigh Adkinson gặp con ăn trưa với cậu ấy vào thứ hai. Bev Michael thấy con ăn tối với cậu ấy thứ ba. Charlie Tuttle lại bắt gặp con với cậu ấy tối qua đi mua đồ ở một cửa hàng nhỏ. (đúng là các bà mẹ ... ) Hàng ngày! Khá thường xuyên đấy, con yêu ạ. Giờ, mẹ không thúc ép con nữa, hãy để mối quan hệ phát triển theo nhịp độ tự nhiên. Nhưng, thực sự sẽ thoải mái hơn nhiều nếu Harmon và mẹ quen thân hơn với cậu ấy".

"Con sẽ đến bữa tiệc này", Claire lặng lẽ nói. Chắc hẳn cô đành phải đầu hàng và vượt qua chuyện này thôi bởi Alma không hề có ý định từ bỏ.

"Với Max nhé".

"Con không biết. Hôm nay con còn chưa nói chuyện với anh ấy. Có thể anh ấy đã có hẹn rồi".

"Ồ, mẹ không nghĩ vậy," Alma cười khúc khích. "Cảm ơn, con yêu. Hẹn gặp cả hai con tối nay".

Claire gác máy, cắn môi trong nỗi kinh hoảng rụng rời. Đúng là một cách hay ho để bắt đầu buổi sáng! Alma đã gọi chỉ vài giây trước khi đồng hồ báo thức của Claire ngừng reo. Ôi, mẹ cô có thể chắc chắn rằng Max không có hẹn, nhưng Claire thì không. Max chẳng có vẻ gì là một người đàn ông có cuộc sống yêu đương, từ lúc anh không có mối quan hệ dạng đó với Claire thì dường như anh cũng không quan tâm đến việc phát triển một mối quan hệ khác, kéo theo việc anh sẽ gặp những phụ nữ khác. Nếu không phải tối nay, thì cũng chóng thôi. Một khoảng nghỉ ngơi sau sự theo đuổi tích cực là một chuyện, nhưng một người đàn ông khoẻ mạnh không để chuyện đó tiếp diễn quá lâu. Max có những nhu cầu đàn ông, Và Claire đã thấy phụ nữ dõi mắt theo anh thế nào.

Anh không thể biểu hiện rõ ràng hơn nữa là anh không hề bị cô hấp dẫn về thể xác. Anh không hôn cô lần nào nữa sau nụ hôn ngắn ngủi tối thứ hai. Nụ hôn quá nhẹ nhàng, nhưng đã mang tới một luồng điện rần rật chạy khắp cơ thể cô, và cô phải ép mình bước xa khỏi anh, để giữ anh không thấy nó đã tác động tới cô thế nào. Chỉ một cái chạm nhẹ đó và cô đã sẵn sàng ném mình vào anh, như mọi người đàn bà khác. Đêm ấy cô đã khóc một mình lúc ngủ, bởi chắc chắn cô đã biến mình thành một con ngốc và anh không bao giờ đến gần cô nữa, nhưng anh đã gọi cho cô hôm sau như đã hứa, và dường như không để ý chuyện gì xảy ra. Có lẽ cô đã che giấu nó tốt đến mức anh không nghi ngờ gì.

Từ khi cô gặp anh tới nay không thể chỉ mới một tuần. Cô đã thấy anh hàng ngày, thường là hai lần một ngày, khi anh gặp cô vào buổi trưa và sau giờ làm. Đôi khi cô cảm thấy là mình hiểu anh rõ hơn bất kì ai trước đó, ngay cả Jeff nữa, nhưng có những lúc Max như người lạ. Nếu cô nhìn lên thật nhanh ... thỉnh thoảng cô sẽ bắt gặp anh nhìn cô với biểu hiện khó dò trong mắt. Khi va chạm, anh có thể là người đàn ông khắc nghiệt, nhưng anh luôn luôn giữ mình dưới sự kiểm soát chặt chẽ, chính là sự kìm chế ấy làm cô tin tưởng anh.

Cô không chỉ nghĩ về lời đề nghị anh đến bữa tiệc của mẹ cô. Cô có thể đến đó một mình, ở lại một lúc đủ lâu theo phép lịch sự rồi sau đó viện cớ bị mệt và về nhà sớm. Điều đó sẽ làm Alma hài lòng. Nhưng nó cũng có nghĩa là Claire không được gặp Max hôm nay, sự trống trải lấp đầy cô với suy nghĩ đó. Trước khi cô có thể bảo mình thôi nghĩ đến chuyện này, cô lao lên chồng gối và bấm lấy bấm để số điện của anh.

Chuông đổ đúng một lần thì anh trả lời, giọng anh sâu và hơi khàn vì giấc ngủ. Như thường lệ, tim Claire nảy lên một chút khi nghe anh nói.

"Claire đây. Rất tiếc vì đánh thức anh", cô xin lỗi.

"Tôi lại không tiếc vì cô đã thức tôi dậy đâu" anh nói và ngáp. "Dù sao, tôi đã định gọi cho cô ngay khi tỉnh dậy. Có gì không ổn à?"

"Không, không có gì cả. Mẹ tôi chỉ vừa gọi điện. Bà tổ chức một bữa tiệc cocktail tối nay và khăng khăng bắt tôi ở đó".

"Tôi cũng được mời chứ?" anh hỏi với sự tự tin bình thản, nhã nhặn thường làm cô thích thú và bối rối. Max luôn chắc chắn như vậy về việc anh sẽ làm gì. Cứ như là anh thừa biết Alma nhất định nài Claire mời anh và cũng như vậy anh cũng biết là Claire, theo tính cách của cô, sẽ thấy ngại ngùng khi hỏi anh. Dường như anh càng thấy được bên trong tâm trí cô, Claire càng cố giữ anh khỏi làm điều ấy. Cô đã yêu anh nhưng anh không yêu cô. Nếu anh biết điều này... anh sẽ thương hại cô, và anh cũng sẽ ngừng gặp cô.

"Anh không phiền chứ?"

"Tôi thích gia đình cô. Sao tôi phải phiền chứ?"

"Mọi người đang xì xào về chúng ta".

"Mặc xác họ nói gì", anh bình tĩnh nói và lại ngáp. "Bữa tiệc bắt đầu lúc mấy giờ?"

"Bảy giờ".

"Tất nhiên. Mọi thứ đều bắt đầu vào bảy giờ. Tôi sẽ phải lên lịch chặt chẽ một chút để đúng giờ, bạn thân mến. Hôm nay tôi phải ra ngoài thị trấn , tôi sẽ phải cạo từng sợi râu một (shaving it down to a whisker) nếu tôi lái cả quãng đường về nhà mình, rồi lại tới nhà cô, rồi tới nhà cha mẹ cô. Có bất tiện cho cô lắm không nếu tôi chuẩn bị luôn tại nhà cô? Như thế sẽ tiết kiệm được 45 phút lái xe ".

Tim cô lại nảy lên một cách ngốc nghếch với suy nghĩ anh tắm trong phòng tắm của mình và mặc quần áo trong phòng ngủ của mình. "Không, không phiền gì đâu", cô quyết định nói. "Đó là ý hay. Anh sẽ ở đây lúc mấy giờ?"

"Khoảng sáu giờ. Có cho đủ thời gian cho cô chuẩn bị không?"

"Tất nhiên là có". Cô sẽ phải thật nhanh, nhưng cô nghĩ có thể làm điều này. Cô thường không mất nhiều thời gian để chuẩn bị, và cô đã có thời gian gội đầu trước khi đi làm. Điều này cũng giúp được chút ít. (mê giai thế có khổ không)

"Hẹn gặp cô tối nay".

Thật là một ngày bận rộn khủng khiếp. Cú điện của Alma đã định sắc thái cho suốt cả ngày. Dù có bận rộn thế nào, dường như đối với cô ngày hôm nay vẫn cứ kéo dài lê thê. Ngay cả những nhiệm vụ thường nhật cũng trở thành rắc rối hơn nhiều. Một phần công việc của cô là che chắn cho Sam khỏi những sự cắt ngang không cần thiết, có nghĩa là tự cô phải xử lý chúng, và có vài việc không dễ trì hoãn tới hôm sau. Cô làm việc thông trưa, cố không tự hỏi Max đang ở đâu và ước rằng mình ở đó với anh, bất cứ nơi nào có anh.

Vào giữa buổi chiều, bản định giá lại tài sản khẩn cấp đến theo một chuyến thư đặc biệt và một nụ cười chậm rãi chạy ngang qua khuôn mặt Sam khi ông đọc chúng. Với cử chỉ tuyệt đối hài lòng, ông quăng các báo cáo lên bàn, và ngả ra ghế, đan hai tay đằng sau đầu. "Thậm chí còn tốt hơn tôi hy vọng", ông nói với Claire. "Giá trị bất động sản đã tăng gấp bốn lần trong năm qua. Chúng ta an toàn, và tôi thực sự sắp toát cả mồ hôi vì chuyện này. Giao dịch cổ phiếu của chúng ta đã tăng lên dù không có mẫu mới nào được đưa ra hết. Rõ ràng ai đó theo đuổi công ty này, nhưng họ vẫn chưa chiếm được nó. Xem bản đánh giá lại này".

Claire đọc hết các tài liệu, kinh ngạc vì giá trị đất đai đã tăng vọt. Một lần nữa, bản năng của Sam đã đúng. Thật phi thường, cách thức mà ông đặt những khát khao mong mỏi vào dường như đã có kết quả. Ông đã mua mảnh đất âý như một rào cản chống lại lạm phát, và giờ mảnh đất có thể là cái cứu công ty khỏi nỗ lực xâm chiếm thô bạo, và Sam không bị vướng vào những qui định của chính phủ đến lúc ông kết thúc nghiên cứu của mình.

Mọi ngày, cô đều rời chỗ làm muộn chừng 20 phút. Giờ là sáu giờ kém mười lăm khi cô bước vào căn hộ của mình, cô cởi tuột quần áo khi đâm bổ vào phòng ngủ. Cô nhảy ra nhảy vào dưới vòi hoa sen và chỉ vừa mới lau khô người rồi tròng chiếc váy vào thì chuông cửa reo. Cô ấn tay vào khuôn mặt sạch trơn, ước là ít nhất đã có thời gian để trang điểm chút ít, nhưng giờ chẳng còn làm được gì nữa.

"Tôi phải làm việc muộn", cô lắp bắp giải thích khi mở cửa cho Max. "Để tôi lấy khăn tắm mới và phòng tắm giờ là của anh".

Anh mang theo một bộ comple sạch và sơ mi, một túi du lịch nhỏ. Bóng mờ của bộ râu làm quai hàm anh sẫm lại, nhưng nụ cười vẫn thoải mái. "Đừng lo, chúng ta sẽ đến đúng giờ, anh trấn an cô, theo cô vào phòng ngủ. Anh đặt quần áo trên giường và mang cái túi vào phòng tắm trong lúc cô đi lấy khăn tắm mới cho anh. Ra khỏi phòng tắm trở lại chỗ ngủ, anh nhún vai tuột chiếc áo khoác ra và quăng nó ngang giường, rồi giật mạnh chiếc cà vạt. Hơi thở của cô nghẹn lại trong ngực, và cô quay đi ngồi xuống bàn trang điểm, nhấc chiếc lược chải đầu mà không nhận ra mình đang làm gì. Cô cố không ngắm anh, nhưng rìa chiếc gương bắt được hình anh, và cô chẳng có cách nào nhìn đi chỗ khác được nữa. Anh kéo chiếc áo sơ mi ra khỏi quần, rồi cởi cúc và tuột áo ra. Tuy dáng dấp thanh mảnh, nhưng anh vạm vỡ một cách ngạc nhiên, thân mình anh kết lại bởi những múi cơ dài, mềm dẻo và cuộn lên khi anh cử động. Đám lông xoăn nâu sẫm chạy ngang ngực, cuốn hút cô với khám phá là lông trên thân thể anh nâu sẫm chứ không vàng, dù lẽ ra cô phải đoán được, bởi lông mày và lông mi anh cũng mầu nâu sẫm, tạo ra sự đối lập mạnh mẽ với mái tóc vàng và đường viền quanh đôi mắt sáng.

Trước sự nhẹ nhõm của cô, anh không cởi quần ở đó, dù cô không ngạc nhiên nếu anh làm vậy. Max hẳn rất thoải mái khi ở trần trước mặt một người đàn bà, và anh không có lý do nào để xấu hổ về thân thể của mình. Anh thật đẹp, thậm chí còn đẹp hơn cô tưởng tượng, thân thể anh cuộn lên với sức mạnh mềm dẻo thường được áo quần che giấu.

Anh gỡ chiếc quần lót sạch khỏi móc và đem vào nhà tắm. Đến lúc nghe tiếng vòi hoa sen chảy thì Claire mới nhớ lại cần phải nhanh lên. Cô buộc mình bắt tay vào trang điểm, nhưng tay cô run bắn và cô nghuệch ngoạc đánh mắt hai lần rồi mới làm đúng được. Vòi sen ngừng chảy và đầu cô ngay lập tức hiện lên hình ảnh Max đứng đó trần trụi, thấm khô người bằng khăn tắm của cô.

Màu đỏ nóng rực tràn lên hai má. Cô phải thôi nghĩ về anh. Cô đang phá huỷ sự tự chủ của mình một cách nóng nảy khi lẽ ra cô nên tập trung vào việc chuẩn bị .

"Khốn kiếp", anh lẩm bẩm rõ từng tiếng, rồi lên giọng. "Claire, tôi quên mất dao cạo rồi. Cô có phiền nếu tôi mượn của cô không?"

"Không, ở trên ấy", cô đáp trả. Anh đang cạo râu, cô sẽ có thời gian mặc quần áo trước khi anh ra. Giật nảy người, cô lấy ra bộ đồ lót mới và mặc vào, không có thời gian để thưởng thức cảm giác tấm lụa mát lạnh áp vào làn da như thường lệ. Cô kéo phẳng đôi tất dệt kim trên đôi chân, không dám làm việc này vội vàng bởi sợ sẽ làm xước một đoạn dài trên mặt vải mỏng manh . Giờ mặc gì đây? Cô mở cánh tủ và hối hả xem xét những thứ bên trong. Cô không có nhiều váy phù hợp với một bữa tiệc cocktail. Nước đã ngừng chảy trong phòng tắm. Anh sẽ ra bất cứ lúc nào. Cô giật mạnh chiếc váy len màu be khỏi móc và tròng qua đầu vừa lúc cánh cửa phòng tắm mở ra.

Giấu mình dưới lớp gấp của chiếc váy, mặt cô rực đỏ với cảnh tượng cô tạo nên, đầu cô và phần thân trên đang vật lộn chui ra khỏi tấm len, trong lúc phần dưới lồ lộ trong cái quần lót nhỏ xíu, dây nịt tất và đôi tất dệt kim. Xoay lưng về phía anh, cô kéo cái váy vào đúng chỗ và bắt đầu vật lộn với cái khoá sau lưng.

"Cho phép tôi", anh nói, giọng anh thật gần. Bàn tay ấm sượt qua bên cạnh cô và anh kéo cái khóa lên rồi gài chiếc móc nhỏ ở trên cùng. Tay anh thõng xuống. "Xong ".

Mặt cô vẫn ngoảnh đi, cô lí nhí một lời cảm ơn gượng gạo và trở lại bàn phấn để chỉnh lại chỗ tóc mà cô vừa làm rối. Hơi thở anh rít lên khi anh mặc quần áo xong và trong một lúc cô ghen tị với thái độ thản nhiên ấy, cái đo đếm được anh đã quen với tình huống này đến thế nào. Cô ngả về phía gương để đánh son môi và nhìn anh tháo khoá quần để nhét sơ mi vào. Tay cô run lẩy bẩy và cô phải cẩn thận hơn nữa với thỏi son để giữ khỏi bị lem bẩn.

Rồi anh xuất hiện trong gương, đứng sau lưng cô và cúi xuống xem xét tóc mình, một nét nhăn khó hiểu trên khuôn mặt anh. "Mọi thứ đều ổn chứ?" anh hỏi, đứng sau để cô kiểm tra.

Lúc đó cô phải nhìn anh, rồi mắt cô lại trôi dạt trên khắp người anh. Bộ comple xám chì còn bảo thủ hơn nhiều nhưng được cắt may cực khéo. Anh biết anh mặc gì đẹp nhất. Với vẻ đẹp của anh, những trang phục hợp thời sẽ làm anh quá nổi trội, như là ánh đèn neon vậy. Nhưng trang phục đơn giản không màu mè mà anh chọn làm tăng thêm hơn là thách thức vẻ đẹp Viking quý giá của anh. Có lẽ nét đẹp của khuôn mặt anh với đôi gò má cao, mảnh dẻ có nguyên gốc Xen tơ, nhưng có điều gì đó, có thể là dấu hiệu của sự tàn nhẫn mà đôi khi cô nhận thấy ở anh làm cô lại nghĩ rằng nhiều thế hệ trước, anh hẳn đã có tổ tiên là người Viking, người đã xâm chiếm những bờ biển nước Anh và để lại đằng sau những di vật nhắc nhớ về chuyến viếng thăm của họ. "Không, anh thật tuyệt", cuối cùng cô nói và anh không đoán được cô ngụ ý nhiều thế nào với những lời này.

"Để tôi ngắm cô nào". Anh cầm tay cô, đỡ cô từ ghế đứng lên và xoay tròn cô để kiểm tra. "Cô rất ổn, chờ chút, cô cần khuyên tai".

Cô đã quên bẵng chúng. Cô nhanh chóng đeo đôi bông tai hạt trai vào và Max gật đầu, nhìn đồng hồ. "Chúng ta chỉ đủ thời gian đến đó thôi".

Có lẽ đó chỉ là một tiệc cocktail nhỏ, nhưng con đường rẽ vào nhà bố mẹ cô đã đông nghịt xe khi họ tới nơi. Alma và Harmon chan hoà và quảng giao, kéo mọi người tới họ với tính cách đầy sức hút đó. Chắc chắn Claire chắc phải cảm thấy căng thẳng khi cô tiến về cửa chính với Max ngay bên cạnh.

Cửa mở ra trước khi họ tới và Martine đứng đó tươi cười với họ, lộng lẫy trong chiếc váy màu xanh lá- xanh lục phô diễn dáng hình đẹp đẽ và làm cô chói sáng với sắc màu. "Chị biết em đã đến mà", cô hân hoan nói khi ôm Claire. "Mẹ đã sợ là em không tới".

"Em đã nói với mẹ là em sẽ đi mà", Claire nói, tìm kiếm sự bình tĩnh trong sâu thẳm mà cô giữ như một tấm chắn giữa cô với người khác, ngay cả gia đình mình.

"Ồ, em biết bà phiền muộn thế nào về chuyện gì đó rồi. Xin chào, Max, nhìn anh vẫn đẹp như mọi lúc".

Anh cười, giọng sâu lắng thích thú thực sự. "Thực ra chị phải hành động để vượt qua sự e thẹn đó chứ ".

"Đó là điều Steve bảo tôi đấy. Ô, Waverly đến này. Tôi chưa gặp Beth nhiều năm rồi". Cô vẫy đôi mới đến qua họ .

"Em có thể giúp việc gì không?" Claire hỏi.

"Chị không biết. Hỏi mẹ ý, nếu em tìm được bà. Bà ở trong phòng riêng nhưng đã năm phút trước, nên ai mà đoán được bà ở đâu bây giờ".

Max đặt tay lên eo cô khi họ đi vào phòng khách đông nghịt và Claire ngay lập tức cảm thấy tác động của những ánh mắt mọi người khi họ quay lại quan sát những người mới đến. Cô biết suy nghĩ của họ, biết rằng mọi người đã nghe tin đồn và đang xem xét họ, cố quyết định xem tin đồn có thực hay không.

"Con đã đến!" Alma tươi cười, lướt ngang qua phòng tới hôn vào má Claire. Bà quay nụ cười hàng nghìn watt đó lên Max, đôi môi linh hoạt của anh nhếch lên trong một nụ cười ranh mãnh. Trước khi cả Alma hay Claire có thể đoán được anh định làm gì, anh ôm Alma trong tay và hôn vào môi bà, rồi lại hôn lần nữa (ặc ặc). Alma cười vang, nhưng mặt đỏ bừng khi anh thả bà ra.

"Max, cậu làm gì vậy?" bà la lên.

"Hôn một phụ nữ đẹp", anh trả lời dịu dàng, thanh âm trong giọng anh trái ngược với ánh tinh quái lấp lánh trong mắt. Anh chìa tay ra và đưa Claire trở lại vòng tay anh. "Giờ Claire và cháu đang kiếm chút gì để ăn. Cháu đói muốn chết và cô ấy cũng chẳng có thời gian ăn tối"

Claire cảm thấy đông cứng khi cô đi bên cạnh anh tới gian bếp, cảm thấy những con mắt khoan vào lưng cô như những lưỡi dao. Anh đã hôn Alma hai lần, có nghĩa là anh đã hôn mẹ cô còn nhiều hơn cô (bó tay). Cô đã đứng bên cạnh, ghen tị với vẻ đẹp rực rỡ, cuốn hút mà cả Max và Alma sở hữu, ước rằng cô đã có món quà là nụ cười ấy. Martine cũng có thể làm thế, thao túng mọi người trong khoảnh khắc gặp mặt. Suốt cả cuộc đời cô bị vây quanh bằng những người đẹp đẽ, hấp dẫn, cô hoàn toàn không có được sự tự tin kỳ diệu đó.

Bàn ăn sáng trong bếp chật kín các đồ nguội và bánh săng uých dài, và Max tấn công chúng một cách không xấu hổ, nhưng Claire chỉ nhấm nháp một chiếc săng uých. Cô tự động chất đầy các khay khi Max làm chúng trống trơn và cô hoàn tất việc bày biện khay gia vị mà Alma đang làm dở trước khi bà lao ra đón khách. Alma lại bổ vào bếp, nụ cười sáng rực nở trên khuôn mặt khi thấy Claire đã hoàn tất sự chuẩn bị."Chúa phù hộ con, con yêu. Mẹ hoàn toàn quên bẵng mình đang làm gì. Con luôn luôn có sự nhận biết bao quát. Mẹ không thể đếm được bao lần Harmon bảo mẹ phải chậm lại và nghĩ trước khi làm gì đó, nhưng con biết nó đã gây ấn tượng sâu thế nào rồi đấy".

Claire lặng lẽ cười với mẹ, nghĩ rằng cô yêu bà rất nhiều dù cho lớn lên trong bóng của một bà mẹ đẹp đẽ và một người chị cũng đẹp như thế chưa bao giờ là dễ dàng. Cả Alma và Martine đều nồng nhiệt và chan hoà, không có chút ác tâm nào. Không phải lỗi của họ khi Claire luôn cảm thấy bị lu mờ trước họ.

Cô nhấc cái khay nặng trịch và Max mau lẹ đỡ lấy gánh nặng cho cô. "Hãy chỉ cho tôi cô muốn đặt nó chỗ nào", anh khẳng định khi Claire xoay sang anh nhướng mày dò hỏi. "Bà không nên cố tự mang cái khay này". Anh nhìn Alma khi bà bắt đầu nhấc một trong những cái khay, và sự cảnh báo lạnh lùng trong mắt anh khiến bà buông thõng tay lùi lại.

"Cậu ấy thích ra oai phải không?' Alma thì thào với Claire khi họ đi theo đôi vài rộng của Max trở lại phòng khách.

"Anh ấy thường áp đặt ý kiến cái gì là đúng đắn", Claire biện hộ.

Max mang tất cả các khay vào rồi bị mắc vào cuộc trò chuyện với Harmon, Steve và vài người đàn ông khác. Mắt anh liên tục tìm kiếm Claire, bất cứ lúc nào cô trong phòng, cứ như để trấn an bản thân rằng cô không cần anh.

Claire nhấp nháp một ly margarita và kín đáo kiểm tra giờ, tự hỏi khi nào họ có thể rời đi. Tiệc cocktail không tệ như cô sợ, nhưng cô mệt rũ. Áp lực của một ngày sôi nổi, một tuần say sưa, đang lộ rõ trên cô. Dốc hết sức mình, cô cố gắng tập trung vào các cuộc trò chuyện xung quanh.

Ai đó bật máy stereo, nhưng từ lúc Harmon trở thành một fan nồng nhiệt của nhạc blue, sự lựa chọn bị hạn chế. Tiếng rền rĩ bi thương, ảm đạm của cây kèn saxo thu hút vài người khiêu vũ. Claire nhảy với luật sư đồng nghiệp của Martine, rồi với bạn thân nhất của cha cô, rồi với một bạn cũ từ thời đi học. Cô đang uống ly margarita thứ hai thì nó được nhấc khỏi tay cô, đặt lên bàn, và Max cuốn cô vào vòng tay anh.

"Cô mệt rồi phải không?" anh hỏi khi họ đung đưa theo tiếng nhạc chậm rãi.

"Mệt rũ rượi. Nếu mai không phải thứ sáu tôi không nghĩ có thể dự tiệc được."

"Cô sẵn sàng đi chưa?"

"Hơn cả sẵn sàng. Sau đó anh đã gặp Mẹ chưa?"

"Bà trở lại bếp rồi, tôi nghĩ vậy. Những nông dân nuôi bò sữa của đất nước này sẽ mê ly ngây ngất nếu họ nhìn thấy khối lượng pho mát được tiêu thụ tối nay", anh giễu.

"Tôi thấy là anh đã ăn phần mình".

Miệng anh nhếch lên: "Tôi đã đốt sạch số calo ấy rồi"

Thở dài, cô thụt lùi khỏi vòng ôm của anh. "Đi tìm Mẹ thôi. Tôi nghĩ ta đã ở đây đủ lâu theo phép lịch sự rồi".

Alma đúng là đang ở trong bếp, thái pho mát thành những khối vuông nhỏ chất đống. Bà nhìn lên khi họ bước vào và một sự pha trộn giữa hoảng sợ và chịu đựng hiện trên mặt bà. "Claire, con không thể đi được!", bà phản đối. "Còn sớm mà".

"Con biết, nhưng mai là ngày làm việc". Claire cúi xuống hôn má mẹ. "Con đã rất vui. Thực đấy".

Alma nhìn vào Max xin tiếp viện. "Cậu không thể khiến nó ở thêm chút nữa à. Nó lại mang cái vẻ mặt bướng bỉnh ấy, và tôi biết nó chẳng nghe tôi nữa".

Cánh tay Max vòng qua eo cô, và anh cũng nghiêng người hôn má Alma. "Đó không phải là vẻ mặt bướng bỉnh mà là mệt mỏi", anh giải thích rõ ràng, mượn sức quyến rũ của mình khi cười với Alma để xoa dịu bà. "Đó là lỗi cuả cháu, cháu bắt cô ấy ra ngoài mọi tối trong tuần này, và cô ấy thiếu ngủ khủng khiếp"

Câu nói có tác dụng, nhưng sau đó Claire không bao giờ còn nghi ngờ anh nữa. Alma rạng rỡ cười với anh . "ồ được thôi, đưa nó về. Cháu phải trở lại đây với nó nhé. Chúng ta chưa thực sự có cơ hội để biết cháu đâu".

"Sớm thôi", anh hứa.

Lượt lái xe trở về căn hộ của Claire chìm vào yên lặng, nhưng khi cô mời anh uống cà phê, anh vào nhà với cô. Sau khi pha cà phê và mang mấy cái cốc vào phòng khách, họ ngồi trên ghế dài và nhấm nháp trong yên lặng. Claire đá văng đôi giày, thở dài nhẹ nhõm và ngọ nguậy ngón chân.

Max nhìn chằm chằm vào đôi chân mảnh dẻ, nhưng đầu óc anh lại để vào chuyện khác. "Hôm nay có chuyện gì khiến cô phải làm việc muộn thế?"

"Mọi thứ. Thực ra những ngày này chỉ có một việc thôi, và nó không ngăn được việc Sam quá cáu kỉnh. Ông ấy gần như chắc chắn có một nỗ lực nhằm chiếm đoạt công ty nhanh chóng. Việc mua bán cổ phiếu của chúng tôi đang tăng lên. Việc chờ đợi và băn khoăn thật căng thẳng, dù vậy, ông ấy đã có con át chủ bài"

"Quân át chủ bài của ông ấy là gì vậy?" Max hỏi, giọng ngái ngủ , hoàn toàn không để tâm.

Đó là trạng thái mới mẻ với Claire, thực sự có thể ngồi và thảo luận về ngày làm việc của cô với ai đó. Trước đây cô chưa bao giờ nói chuyện về ngày của mình. Cô không nhớ được có ai đã từng hỏi chưa. Một cuộc trò chuyện nho nhỏ là một sự thân mật tinh tế, để ai đó vào tâm trí cô bằng cách chia sẻ những điều vụn vặt trong cuộc sống của cô với họ, trước đây cô luôn giữ mình một cách bản năng. Nhưng nói chuyện với Max thật thoải mái dễ dàng. Anh lắng nghe, nhưng không làm to chuyện.

"Bất động sản", cô nói, hơi mỉm cười. Mí mắt anh nhướng lên biểu lộ chút quan tâm uể oải. "Tôi nghĩ rằng chuyện này có thể hấp dẫn anh".

"Um" anh nói, giọng lờ mờ đồng ý .

"Sam đầu tư vào một số tài sản mà giá trị đã tăng gấp bốn lần. Bản định giá lại vừa đến ngày hôm nay và thậm chí nó còn tốt hơn ông ấy hy vọng".

"Giá trị đất đai có thể làm việc đó. Chúng lên xuống như một cái đường sắt xe trượt vậy. Thủ đoạn là mua ngay trước khi giá chạm đáy và bán ngay trước khi nó lên tới đỉnh. Gía trị này phải thật lớn đủ để bảo vệ công ty ông ấy khỏi bị mua lại". Anh lanh lẹ ngồi dậy và uống hết cốc cà phê.

"Tôi sẽ rót thêm cà phê cho anh", Claire nói, đứng dậy và đi vào bếp trước khi anh có thể từ chối. Cô mang ấm cà phê trở lại gần như ngay lập tức và Max ngắm cô đi về phía anh, cơ thể mảnh mai di chuyển một cách duyên dáng. Nhìn cô quá lặng lẽ và dè dặt. Nhưng anh biết cái gì nằm dưới chiếc váy yêu kiều kia. Anh đã thấy chiếc quần lót satin, chiếc nịt tất gợi cảm choáng váng và đôi tất dệt kim mỏng dính. Một chiếc nịt tất, lạy chúa. Giờ đây người anh nảy lên với sự hưởng ứng như nó đã vậy và anh nghiến chặt răng lại. Anh có khoảng thời gian khó khăn giữ đầu óc mình tránh xa đồ lót của cô và tay anh khỏi thân thể cô. Anh vẫn như thấy cô với chiếc váy tròng qua đầu, để lộ đôi hông và đôi chân thanh mảnh cho anh chiêm ngưỡng. Nhu cầu mang cô tới giường trào lên vượt khỏi tầm kiểm soát, được bồi thêm bởi nỗi thất vọng cô không nhìn nhận anh như một người đàn ông và nỗi tức giận là cô sẽ đông cứng lại bên anh nếu anh cố thay đổi tình hình. Anh không quen với việc kiêng khem và anh không thích chuyện đó chút chết tiệt nào.

Claire lại ngồi xuống bên anh, khơi lại cuộc trò chuyện ở chỗ họ kết thúc. "Tôi không xem đất đai là giá trị khổng lồ, nhưng chúng tôi chỉ là một công ty nhỏ tí. Bất cứ ai trả giá công ty này vài triệu đô la sẽ thất bại thôi."

Anh hướng suy nghĩ trở về điều cô đang nói. Chết tiệt, cô thực tế đang đưa cho anh những thông tin anh cần trên một cái đĩa bạc và anh không thể để tâm vào cuộc nói chuyện được. Anh rất muốn để cô nằm dài trên ghế và tuột chiếc váy ngược qua đầu cô, lướt tay anh trên cơ thể cô và cảm nhận sự mềm mượt của làn da cô, nhưng điều đó phải để sau.

"Tài sản đó được định giá bao nhiêu?" anh hỏi. Anh ngắm cô thật gần tự hỏi cô có trả lời anh không. Thật là một hành động trơ trẽn khi hỏi thẳng thông tin anh cần, nhưng cô đã đưa cho anh những phần chính rồi và sự định giá hiện thời sẽ chỉ lấp đầy các chi tiết. Anh cẩn thận giữ khuôn mặt mình trống rỗng, giấu mối quan tâm mãnh liệt đến câu trả lời của cô.

"Xấp xỉ 14 triệu đô"

Chết tiệt, điều này sẽ gây nên khác biệt đây! "Họ làm gì vậy? Tìm dầu trên đó à?" anh thì thào.

Cô cười phá lên: "Gần như vậy".

Sự hài lòng trộn lẫn nhẹ nhõm tràn đầy trong anh. Công việc đã hoàn thành. Không mất nhiều thời gian và tương đối dễ dàng. Phần khó khăn ấy đã kìm chế anh không tạo sự tiến triển nào với Claire và làm cô sợ hãi, nhưng giờ công việc không còn cản trở nữa và anh có thể tập trung vào cô. Cô có thể cố trốn đằng sau lớp vỏ đó, nhưng giờ anh tự do theo đuổi mối quan tâm của riêng mình, và Claire là mối quan tâm của anh. Anh muốn cô, anh không nghi ngờ gì là sẽ có cô. Anh là bậc thầy quyến rũ và không người phụ nữ nào từng kháng cự được lâu khi anh cố quyến rũ cô ta vào giường anh. Nhưng với Claire, anh như bị tàn phế bởi mối quan tâm nghề nghiệp, bị buộc phải kìm chế bản thân. Cô đã quen với sự bầu bạn của anh và cô đã tới chỗ chấp nhận sự đụng chạm tự nhiên từ anh. Sẽ không lâu trước khi cô cũng chấp nhận tất cả sự đụng chạm thân mật nhất giữa một người đàn ông và một người đàn bà.

Sự khao khát của anh, nhu cầu của anh đối với cô trở nên cấp thiết. Nó không chỉ là nhu cầu giải toả xác thịt, dù cho nó cũng đủ mạnh mẽ, bởi anh không quen độc thân. Không, nhu cầu mạnh mẽ nhất của anh là thôi thúc nguyên sơ ràng buộc cô với anh bây giờ, trước khi cô phát hiện ra sự thật, nhưng anh thấy mình lưỡng lự khác thường, sự tự tin thường lệ nhạt dần. Sẽ thế nào nếu giờ chưa phải đúng lúc? Sẽ thế nào nếu cô cự tuyệt anh? Sẽ thế nào nếu cô rút lui hoàn toàn? Anh sẽ mất cả tình bạn của cô, và trước sự ngạc nhiên của bản thân, anh muốn tình bạn của cô rất nhiều, nhiều như anh muốn thể xác của cô vậy. Anh muốn tất cả cô, trí óc cũng như thân thể.

Cô cố kìm chế cái ngáp, và anh phá lên cười, đưa tay ra xoa bóp vai cô, sự đụng chạm nhẹ nhàng lấp đầy anh với sự vui thích. "Cô cần ngủ rồi. Sao cô không bảo tôi đi?"

Claire cuộn lại trên ghế, thu chân về dưới người và nhấp một ngụm cà phê một cách thoả mãn. Thật bình yên, ngồi đây cùng nhau và uống cà phê, chuyện trò linh tinh. Tim cô đập một cách nặng nhọc, chậm rãi như bất cứ lúc nào cô ở cùng anh, và trong khoảnh khắc đó cô cảm thấy hạnh phúc. "Tôi thoải mái với anh", cô trả lời và biết rằng mình nói dối. Đầu óc cô sống động và hoà hợp sâu sắc với anh, xúc giác của cô bị tấn công dồn dập bởi sự gần gũi của anh. Cô có thể ngửi mùi hương anh, được nuôi dưỡng bằng hơi ấm của anh, nhìn vào anh và da thịt cô đau đớn vì quá gần gũi hơn với anh. Ngốc nghếch làm sao, cô lại yêu anh quá nhanh, quá nhiều nhưng nó ở ngoài tầm kiểm soát của cô và có lẽ đã là vậy ngay từ đầu.

Anh với ra nắm tay cô, gập ngón tay cô trong tay anh và ngón cái vuốt ve trên làn da lụa là ấy. Claire, anh nói bằng giọng thật nhỏ, bắt cô nhìn anh. Mắt cô như đôi hồ tối sẫm, dịu dàng và mượt như nhung. "Anh muốn hôn em".

Anh cảm thấy cái cách tay cô giật lên trong tay anh, anh xiết chặt nắm tay chỉ để giữ cô lại "Anh làm em sợ à?" Anh cười thích thú.

Claire nhìn ra xa lảng tránh nụ cười trên mặt anh. "Tôi không nghĩ đó là ý hay đâu", cô nói, giọng cô cứng nhắc. "Chúng ta chỉ là bạn bè, hãy nhớ, và ..."

Anh đứng dậy, cười với cô và kéo cô đứng lên theo, anh nhấc cốc cà phê khỏi tay kia và đặt nó xuống. "Anh sẽ không cắn em đâu" , anh nói và hôn cô.

Đó là sự đụng chạm nhẹ nhàng, mau lẹ, chính xác là cách anh hôn cô trước đây. "Đấy, có đau không?"

Đôi mắt long lanh đang nhảy múa. Anh đang trêu cô và cô nhẹ cả người. Cô đã nghĩ là anh nói tới một nụ hôn khác cơ và cô không dám để anh hôn cô sâu hơn. Cô không chắc về sự kìm chế của mình. Nếu anh hôn cô với chút đam mê nào, cô cảm thấy mình sẽ bùng nổ trong sự đáp ứng buông thả, không kìm chế. Anh sẽ không nghi ngờ gì về cách cô cảm nhận. Anh quá từng trải và đã cùng với quá nhiều đàn bà, những người tuyệt vọng để giữ anh, anh chưa nhận ra những triệu chứng tương tư giống vậy ở cô. Thà là anh trêu chọc cô còn hơn là cảm thấy thương hại cô.

Rồi anh lại hôn cô.

Đó là một nụ hôn kìm chế đáng phục nhưng kéo dài, anh mở rộng môi anh trên môi cô. Tự động cô hé môi để điều chỉnh cho phù hợp. Mùi vị anh lấp đầy miệng cô, môi anh rắn chắc và ấm áp. Khoái cảm trào lên trong cô, và trong khoảng khắc, cô gần như tan ra trong anh, suýt đưa tay lên quàng lấy cổ anh. Rồi sự hoảng sợ xoắn dạ dày cô lại. Cô không dám để anh biết, hoặc cô sẽ không bao giờ được gặp anh nữa! Cô nhanh chóng ngoảnh đầu đi, phá vỡ sự tiếp xúc của những đôi môi.

Anh ấn môi vào thái dương cô, và bàn tay mạnh mẽ của anh chà xát lưng cô trong cú lướt dài chậm rãi. Anh không muốn đẩy cô quá xa, chỉ trong một lát cô đã hưởng ứng anh, và mùi vị của cô xộc thẳng lên đầu anh như một thứ rượu mạnh. Cơ thể anh hưởng ứng mạnh mẽ với sự gần gũi của cô. Anh không dám ghì cô vào anh theo cách anh muốn, bởi vì không cách nào có thể che giấu sự kích động của mình. Anh miễn cưỡng để cô đi và ngay lập tức cô bước một bước đầy phòng ngừa khỏi anh, mặt cô khoác chiếc mặt nạ trống rỗng. Bất thình lình anh quyết định không để cô rút lui như thế, như cô làm quá nhiều lần trước đây. Anh là một người đàn ông. Anh muốn cô nhìn nhận anh như thế. 'Tại sao em không thoải mái như vậy bất cứ lúc nào anh chạm vào em?" anh hỏi, những ngón tay nâng cằm cô lên nên cô không thể giấu mặt khỏi anh. Cô quá giỏi giấu diếm suy nghĩ của mình, dù vậy, anh cần mọi đầu mối nhỏ có thể lấy được. Anh muốn có thể ngắm khuôn mặt cô, đôi mắt cô.

"Anh đã nói anh muốn chỉ là bạn bè thôi mà" cô gượng gạo đáp lại.

"Bạn bè thì không được phép đụng chạm à?"

Giọng anh kì dị khiến cô cảm thấy như cô đang làm quá mọi thứ lên, và có lẽ cô sẽ như vậy.... nếu cô không cảm thấy về anh nhiều hơn chỉ là tình bạn. Nhưng cô yêu anh và ngay cả sự đụng chạm bình thường nhất cũng tra tấn cô với sự pha trộn giữa khao khát và khoái cảm.

"Anh nói với tôi rằng anh muốn một tình bạn mà không có tình dục".

"Chắc chắn là không. Anh không tin mình đánh mất cả lý trí như vậy". Dịu dàng anh cọ cọ nhẹ ngón cái lên môi dưới của cô. "Anh đã nói là mệt mỏi vì bị đeo bám chỉ như một biểu tượng tình dục".

Claire vừa sững sờ vừa hoảng hốt. Có phải cô hoàn toàn hiểu sai tình huống ấy? Anh nhìn xuống cô với vẻ vui thích và cô bắt đầu run rẩy. "Đừng nhìn sợ hãi như thế, anh xoa dịu, chuyển tay anh xuống vuốt ve cánh tay trần. "Anh bị em cuốn hút và anh rất thích thỉnh thoảng được hôn em. Điều đó đáng sợ thế kia à ?"

"Không", cô lắp bắp.

"Tuyệt, vì anh định tiếp tục hôn em". Mí mắt anh che phủ đôi mắt, chỉ để lộ một khe sáng lấp lánh màu lam, nhưng Claire nhận biết sự đắc thắng và hài lòng cháy lên, và cô trở nên lo lắng, bứt rứt hơn. Nó cứ như thời gian vừa qua khi cô thoáng thấy gì đó tàn nhẫn ở anh, cứ như anh không phải là người anh vẫn tỏ ra chút nào. Nó không ngăn được cái nhìn đắc thắng hoàn toàn biến mất, bởi vì nó để lại ở cô cảm giác mất phương hướng không biết điều gì chắc chắn nữa.

Anh cúi xuống hôn cô lần nữa rồi rời đi, và Claire đứng nhìn chằm chằm vào cánh cửa rất lâu sau khi khép lại sau lưng anh. Dường như anh đã cả quyết rằng anh muốn nhiều hơn một tình bạn đơn sơ từ cô và cô không biết làm thế nào để bảo vệ mình đây. Cô không có sự phòng thủ cảm xúc nào và dễ tổn thương khủng khiếp với bất cứ nỗi đau nào anh có thể mang đến cho cô. Cô yêu anh nhưng cô cảm thấy không hiểu anh chút nào.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương