Ác Nữ Quay Về
-
Chương 78: Thân trần như nhộng (2)
Liễu Tuyền nghe Lăng Nhược Hi nói vậy giống như là bị nàng dẫm lên cái đuôi mèo của mình, hung hăng trợn mắt nhìn Lăng Nhược Hi một hồi, nhưng lại vẫn ngoan ngoãn lấy kim châm ra, bắt đầu giúp Lăng Nhược Hi giải độc.
Cho đến khi phun ra một ngụm máu đen lên cẩm bào trên người Bắc Đường Ngôn, sắc mặt Lăng Nhược Hi mới khôi phục lại như thường.
Diệp Hoan nhìn máu đen trên người Bắc Đường Ngôn, khóe miệng khẽ giật giật, đây chính là gấm Tứ Xuyên thượng hạng, có ngàn lượng vàng cũng không mua được, cứ như vậy mà biến thành ống nhổ cho Lăng Nhược Hi, xem có được không?
Lăng Nhược Hi hít một hơi thật sâu, nhìn hai gã nam nhân hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, nhíu chặt mày, lạnh lùng nhìn Bắc Đường Ngôn, thản nhiên nói: "Vẫn là xin Vương gia tránh đi một lát, thần nữ phải thay y phục."
Bắc Đường Ngôn cũng không có ý rời đi, hoàn toàn không bận tâm nói: "Tam tiểu thư hà cớ gì để để tâm những tiểu tiết nhỏ nhặt như vậy?"
"Liễu thần y ắt hẳn có loại thuốc khiến cho con người ta không thể sống tiếp nổi quãng đời còn lại nhỉ?" Lăng Nhược Hi lạnh lùng nhìn Bắc Đường Ngôn, trong mắt không có bất kỳ một tia cảm xúc nào.
Cũng không biết vì cớ gì, nhìn thấy Lăng Nhược Hi như vậy, Bắc Đường Ngôn lại có một tia cảm giác xa cách không nói rõ được, hơi nhíu mày, xoay người đi ra ngoài.
Mai Hương đỏ hoe hai mắt nhìn vết thương chằng chịt trên người Lăng Nhược Hi, cố gắng khống chế bản thân không được rơi nước mắt, nhưng lại nhịn không được, nhớ lại lúc trước Lăng Nhược Hi nói ghét nhất là những lúc mình khóc, lật đật lau đi nước mắt của mình, ngốc nghếch đi đến bên cạnh Lăng Nhược Hi: "Tiểu thư đừng tức giận, nô tỳ chưa khóc mà."
Nhìn dáng vẻ hiện giờ của Mai Hương, Lăng Nhược Hi cũng cảm thấy một trận đau lòng, có chút bất đắc dĩ kéo nhẹ cánh tay của Mai Hương: "Ta không sao cả."
"Tiểu thư! Người dọa chết nô tỳ rồi." Mai Hương rốt cuộc vẫn nhịn không được, gắt gao ôm chặt Lăng Nhược Hi, nước mắt từng giọt rồi lại từng giọt tuôn lã chã vào trong áo của Lăng Nhược Hi, rồi lại biến mất không còn dấu vết.
Lăng Nhược Hi nhẹ nhàng vỗ lưng Mai Hương, thản nhiên nói: "Bây giờ không phải là lúc có thể sợ hãi khổ sở, người khác đánh ta một tát tai ta sẽ đá hắn một cước, cách trả thù như vậy quá mức ngây thơ, người khác đánh ta một tát tai, ta sẽ lấy luôn đầu hắn xuống, như vậy, sẽ không có bất kỳ ai có thể dễ dàng tát ta như vậy nữa."
Sau khi nói xong câu đó, trực tiếp thay xong y phục, rồi xoay người đi ra ngoài, nhàn nhạt nhìn hai người trong viện, thấp giọng nói: "Liễu công tử muốn Tuyết Mạn Thảo ở trong phủ của Bắc Đường Cẩn, Tuyết Mạn Thảo giúp thanh nhiệt giải độc, là hàng cao cấp tốt nhất.."
"Tuyết Mạn Thảo có công dụng gì ta là người rõ hơn ai hết, ngươi rốt cuộc là có ý gì?" Liễu Tuyền có chút nhíu mày, cho rằng Lăng Nhược Hi muốn đổi ý, cho nên ánh mắt cũng trở nên có chút hung ác.
Nhìn thấy Liễu Tuyền như thế Lăng Nhược Hi lập tức cười khẽ một tiếng, thản nhiên nói: "Liễu công tử yên tâm, chuyện ta đã đồng ý ta nhất định sẽ làm cho bằng được, chỉ có điều Liễu công tử nếu đã biết tác dụng của Tuyết Mạn Thảo, vậy hẳn cũng phải biết, nếu là không có Tinh Cực Thảo, cũng không cách nào có thể lấy được Tuyết Mạn Thảo."
Nghe đến đó, Bắc Đường Ngôn lập tức hiểu ngay Lăng Nhược Hi có ý gì, trong lòng không khỏi có được cảm giác ấm áp, nhàn nhạt cười.
Tâm tư của Lăng Nhược Hi đều đặt trên người Liễu Tuyền, cũng không trông thấy vẻ mềm mại trong ánh mắt của Bắc Đường Ngôn.
Bắc Đường Ngôn bên này ngược lại lại như xuân phong đắc ý, nhưng Liễu Tuyền, người hiện tại đang bị Lăng Nhược Hi tính kế thì toàn thân đều không ổn, thở phì phò lại cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi không nên quên, lấy không được Tuyết Mạn Thảo, ngươi sẽ không sống được quá một năm!"
"Tuyết Mạn Thảo là ta đã hứa với ngươi điều đó không sai, nhưng Tinh Cực Thảo thì ta lại không hứa với ngươi, nếu An vương không vui, ta cũng không có cách nào khác."
Mấy chuyện chơi xấu này kia, Lăng Nhược Hi luôn luôn là người am hiểu nhất, cho nên, trực tiếp khiến cả gương mặt của Liễu Tuyền đều đỏ lên.
Chắp tay hướng về phía Bắc Đường Ngôn, không cam lòng: "Đến lúc đó vẫn xin Vương gia đừng quá hẹp hòi."
Bắc Đường Ngôn nhìn dáng vẻ xù lông của Liễu Tuyền, chỉ cảm thấy một trận buồn cười, nhưng cũng biết rằng Liễu Tuyền là một người chú trọng thể diện, vì vậy hắn cũng chỉ có thể nhếch một nụ cười gật đầu nghiêm túc: "Điều này là tất nhiên."
"Nếu mọi người đều đã đạt được thỏa thuận vui vẻ, vậy thì, sau này chúng ta đều là người đứng trên cùng một chiếc thuyền rồi. Chuyện ngày hôm nay, vẫn mong hai vị đây, cật lực giúp đỡ."
Kéo cả hai người họ cùng lên thuyền, Lăng Nhược Hi rất hài lòng, nhất là khi khuôn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Liễu Tuyền lại cảm thấy thoải mái hơn gấp bội.
Tại thời điểm này, suy nghĩ của Liễu Tuyền và Bắc Đường Ngôn hoàn toàn giống nhau. Rõ ràng là một nha đầu tâm địa hắc ám. Gọi là thỏa thuận vui vẻ, chi bằng nói là đảo ngược phải trái đúng sai cho nhanh.
Tuy nhiên, cả hai đều rất thức thời không nói cũng chẳng rằng điều gì, bởi vì hai người họ lại quá hiểu rõ Lăng Nhược Hi là con người thế nào, cho dù có nói, thì cũng chỉ là vô ích mà thôi, làm không tốt, còn phải bị một cục tức dồn nén trong bụng.
"Nói đi, ngươi muốn thế nào?"
Bắc Đương Ngôn bất lực thở dài, hiếu kỳ nhìn Lăng Nhược Hi. Hắn đang rất mong đợi biết được não của tiểu nha đầu này rốt cuộc là được làm từ thứ gì.
"Những chuyện khác không cần phải lo lắng, chỉ cần Vương gia sau một khắc sau, từ cửa lớn bước vào huyền môn là được. Còn đối với hai thị vệ bên cạnh Vương gia, có thể cho ta tạm thời mượn dùng không?"
Nghe thế, Bắc Đường Ngôn cũng không hỏi nhiều, nói với Diệp Hoan phía sau lưng: "Đều nghe theo căn dặn của Tam tiểu thư."
Diệp Hoan sờ sờ lỗ mũi, chỉ cảm thấy một trận buồn cười, nhưng hôm nay là lần đầu tiên Diệp Tuyền gặp Lăng Nhược Hi, cho nên nếu phải nghe lời Lăng Nhược Hi vô điều kiện như vậy lại thấy có chút bất mãn.
Bắc Đường Ngôn không quan tâm đến suy nghĩ của Diệp Tuyền, trực tiếp xoay người rời đi.
Lăng Nhược Hi lạnh lùng nhìn hai người đang bất tỉnh nhân sự nằm dưới đất, nhàn nhạt mở miệng nói: "Đánh thức hai chúng nó dậy."
Diệp Hoan khẽ nhếch khóe môi, tiến lên một bước, dội một chậu nước lạnh xuống, hai gã kia đều cùng lúc tỉnh lại, thấy tình hình trong phòng lập tức hiểu rõ ràng chính mình lần này tuyệt đối đã bị vu hãm rồi, không còn vẻ hung thần ác sát trước đó nữa, ôm đầu, khóc ròng: "Tam tiểu thư tha mạng, Tam tiểu thư tha mạng, tiểu nhân không dám, tiểu nhân cũng chỉ là bị người sai khiến mà thôi."
"Là ai sai khiến các ngươi?"
Lăng Nhược Hi dường như không thèm để ý đến dáng vẻ nước mắt nước mũi hòa lẫn vào nhau của cả hai người họ, chỉ mang một mặt lạnh lùng, giống như Tu La ở Địa Ngục, khiến cho người khác nhìn mà phát khiếp.
"Chuyện này.. Chuyện này.."
Hai người họ mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng đặt hi vọng vào Lăng Thanh Ngọc, ấp a ấp úng suy nghĩ tìm cách, làm thế nào mới có thể lừa gạt cho qua được chuyện này.
"Giết!"
"Là Thanh Ngọc tiểu thư!"
Giọng nói của một người đàn ông khác vang lên cùng lúc với âm thanh của Lăng Nhược Hi, Lăng Nhược Hi lạnh lùng nhìn hắn, khinh thường nói: "Ngươi cũng khá hiểu chuyện nhỉ!"
Tiếng nói vừa dứt, sau đó nhìn lại Diệp Hoan phía sau, thản nhiên nói: "Thiến hắn ta đi, đưa vào kỹ viện làm quy công!"
"Cái gì?"
Diệp Hoan mặc dù cũng đã từng giết người, nhưng chuyện như vậy lại là lần đầu tiên hắn làm, nhất là hiện tại bộ dáng mặt không đổi sắc của Lăng Nhươc Hi, quả thực quá mức kinh dị?
"Thị vệ của An vương phủ ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không được?"
Lăng Nhược Hi dường như không trông thấy bộ dạng khó tin của Diệp Hoan, chỉ khinh thường liếc mắt một cái, cầm đao, đi qua.
Diệp Hoan nghe vậy, khóe miệng co rút dữ dội, bước nhanh về phía trước, đoạt lấy con dao trong tay Lăng Nhược Hi, hung hăng đâm xuống, gã nam nhân đó vừa muốn thét lên, Lăng Nhược Hi liền trực tiếp cầm một bình hoa lên nện xuống đầu hắn, có chút khinh thường nhìn Diệp Hoan: "Chẳng lẽ Vương gia nhà các ngươi không dạy các ngươi, làm việc gì cũng phải cần có chu toàn sao?"
Cho đến khi phun ra một ngụm máu đen lên cẩm bào trên người Bắc Đường Ngôn, sắc mặt Lăng Nhược Hi mới khôi phục lại như thường.
Diệp Hoan nhìn máu đen trên người Bắc Đường Ngôn, khóe miệng khẽ giật giật, đây chính là gấm Tứ Xuyên thượng hạng, có ngàn lượng vàng cũng không mua được, cứ như vậy mà biến thành ống nhổ cho Lăng Nhược Hi, xem có được không?
Lăng Nhược Hi hít một hơi thật sâu, nhìn hai gã nam nhân hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, nhíu chặt mày, lạnh lùng nhìn Bắc Đường Ngôn, thản nhiên nói: "Vẫn là xin Vương gia tránh đi một lát, thần nữ phải thay y phục."
Bắc Đường Ngôn cũng không có ý rời đi, hoàn toàn không bận tâm nói: "Tam tiểu thư hà cớ gì để để tâm những tiểu tiết nhỏ nhặt như vậy?"
"Liễu thần y ắt hẳn có loại thuốc khiến cho con người ta không thể sống tiếp nổi quãng đời còn lại nhỉ?" Lăng Nhược Hi lạnh lùng nhìn Bắc Đường Ngôn, trong mắt không có bất kỳ một tia cảm xúc nào.
Cũng không biết vì cớ gì, nhìn thấy Lăng Nhược Hi như vậy, Bắc Đường Ngôn lại có một tia cảm giác xa cách không nói rõ được, hơi nhíu mày, xoay người đi ra ngoài.
Mai Hương đỏ hoe hai mắt nhìn vết thương chằng chịt trên người Lăng Nhược Hi, cố gắng khống chế bản thân không được rơi nước mắt, nhưng lại nhịn không được, nhớ lại lúc trước Lăng Nhược Hi nói ghét nhất là những lúc mình khóc, lật đật lau đi nước mắt của mình, ngốc nghếch đi đến bên cạnh Lăng Nhược Hi: "Tiểu thư đừng tức giận, nô tỳ chưa khóc mà."
Nhìn dáng vẻ hiện giờ của Mai Hương, Lăng Nhược Hi cũng cảm thấy một trận đau lòng, có chút bất đắc dĩ kéo nhẹ cánh tay của Mai Hương: "Ta không sao cả."
"Tiểu thư! Người dọa chết nô tỳ rồi." Mai Hương rốt cuộc vẫn nhịn không được, gắt gao ôm chặt Lăng Nhược Hi, nước mắt từng giọt rồi lại từng giọt tuôn lã chã vào trong áo của Lăng Nhược Hi, rồi lại biến mất không còn dấu vết.
Lăng Nhược Hi nhẹ nhàng vỗ lưng Mai Hương, thản nhiên nói: "Bây giờ không phải là lúc có thể sợ hãi khổ sở, người khác đánh ta một tát tai ta sẽ đá hắn một cước, cách trả thù như vậy quá mức ngây thơ, người khác đánh ta một tát tai, ta sẽ lấy luôn đầu hắn xuống, như vậy, sẽ không có bất kỳ ai có thể dễ dàng tát ta như vậy nữa."
Sau khi nói xong câu đó, trực tiếp thay xong y phục, rồi xoay người đi ra ngoài, nhàn nhạt nhìn hai người trong viện, thấp giọng nói: "Liễu công tử muốn Tuyết Mạn Thảo ở trong phủ của Bắc Đường Cẩn, Tuyết Mạn Thảo giúp thanh nhiệt giải độc, là hàng cao cấp tốt nhất.."
"Tuyết Mạn Thảo có công dụng gì ta là người rõ hơn ai hết, ngươi rốt cuộc là có ý gì?" Liễu Tuyền có chút nhíu mày, cho rằng Lăng Nhược Hi muốn đổi ý, cho nên ánh mắt cũng trở nên có chút hung ác.
Nhìn thấy Liễu Tuyền như thế Lăng Nhược Hi lập tức cười khẽ một tiếng, thản nhiên nói: "Liễu công tử yên tâm, chuyện ta đã đồng ý ta nhất định sẽ làm cho bằng được, chỉ có điều Liễu công tử nếu đã biết tác dụng của Tuyết Mạn Thảo, vậy hẳn cũng phải biết, nếu là không có Tinh Cực Thảo, cũng không cách nào có thể lấy được Tuyết Mạn Thảo."
Nghe đến đó, Bắc Đường Ngôn lập tức hiểu ngay Lăng Nhược Hi có ý gì, trong lòng không khỏi có được cảm giác ấm áp, nhàn nhạt cười.
Tâm tư của Lăng Nhược Hi đều đặt trên người Liễu Tuyền, cũng không trông thấy vẻ mềm mại trong ánh mắt của Bắc Đường Ngôn.
Bắc Đường Ngôn bên này ngược lại lại như xuân phong đắc ý, nhưng Liễu Tuyền, người hiện tại đang bị Lăng Nhược Hi tính kế thì toàn thân đều không ổn, thở phì phò lại cắn răng nghiến lợi nói: "Ngươi không nên quên, lấy không được Tuyết Mạn Thảo, ngươi sẽ không sống được quá một năm!"
"Tuyết Mạn Thảo là ta đã hứa với ngươi điều đó không sai, nhưng Tinh Cực Thảo thì ta lại không hứa với ngươi, nếu An vương không vui, ta cũng không có cách nào khác."
Mấy chuyện chơi xấu này kia, Lăng Nhược Hi luôn luôn là người am hiểu nhất, cho nên, trực tiếp khiến cả gương mặt của Liễu Tuyền đều đỏ lên.
Chắp tay hướng về phía Bắc Đường Ngôn, không cam lòng: "Đến lúc đó vẫn xin Vương gia đừng quá hẹp hòi."
Bắc Đường Ngôn nhìn dáng vẻ xù lông của Liễu Tuyền, chỉ cảm thấy một trận buồn cười, nhưng cũng biết rằng Liễu Tuyền là một người chú trọng thể diện, vì vậy hắn cũng chỉ có thể nhếch một nụ cười gật đầu nghiêm túc: "Điều này là tất nhiên."
"Nếu mọi người đều đã đạt được thỏa thuận vui vẻ, vậy thì, sau này chúng ta đều là người đứng trên cùng một chiếc thuyền rồi. Chuyện ngày hôm nay, vẫn mong hai vị đây, cật lực giúp đỡ."
Kéo cả hai người họ cùng lên thuyền, Lăng Nhược Hi rất hài lòng, nhất là khi khuôn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Liễu Tuyền lại cảm thấy thoải mái hơn gấp bội.
Tại thời điểm này, suy nghĩ của Liễu Tuyền và Bắc Đường Ngôn hoàn toàn giống nhau. Rõ ràng là một nha đầu tâm địa hắc ám. Gọi là thỏa thuận vui vẻ, chi bằng nói là đảo ngược phải trái đúng sai cho nhanh.
Tuy nhiên, cả hai đều rất thức thời không nói cũng chẳng rằng điều gì, bởi vì hai người họ lại quá hiểu rõ Lăng Nhược Hi là con người thế nào, cho dù có nói, thì cũng chỉ là vô ích mà thôi, làm không tốt, còn phải bị một cục tức dồn nén trong bụng.
"Nói đi, ngươi muốn thế nào?"
Bắc Đương Ngôn bất lực thở dài, hiếu kỳ nhìn Lăng Nhược Hi. Hắn đang rất mong đợi biết được não của tiểu nha đầu này rốt cuộc là được làm từ thứ gì.
"Những chuyện khác không cần phải lo lắng, chỉ cần Vương gia sau một khắc sau, từ cửa lớn bước vào huyền môn là được. Còn đối với hai thị vệ bên cạnh Vương gia, có thể cho ta tạm thời mượn dùng không?"
Nghe thế, Bắc Đường Ngôn cũng không hỏi nhiều, nói với Diệp Hoan phía sau lưng: "Đều nghe theo căn dặn của Tam tiểu thư."
Diệp Hoan sờ sờ lỗ mũi, chỉ cảm thấy một trận buồn cười, nhưng hôm nay là lần đầu tiên Diệp Tuyền gặp Lăng Nhược Hi, cho nên nếu phải nghe lời Lăng Nhược Hi vô điều kiện như vậy lại thấy có chút bất mãn.
Bắc Đường Ngôn không quan tâm đến suy nghĩ của Diệp Tuyền, trực tiếp xoay người rời đi.
Lăng Nhược Hi lạnh lùng nhìn hai người đang bất tỉnh nhân sự nằm dưới đất, nhàn nhạt mở miệng nói: "Đánh thức hai chúng nó dậy."
Diệp Hoan khẽ nhếch khóe môi, tiến lên một bước, dội một chậu nước lạnh xuống, hai gã kia đều cùng lúc tỉnh lại, thấy tình hình trong phòng lập tức hiểu rõ ràng chính mình lần này tuyệt đối đã bị vu hãm rồi, không còn vẻ hung thần ác sát trước đó nữa, ôm đầu, khóc ròng: "Tam tiểu thư tha mạng, Tam tiểu thư tha mạng, tiểu nhân không dám, tiểu nhân cũng chỉ là bị người sai khiến mà thôi."
"Là ai sai khiến các ngươi?"
Lăng Nhược Hi dường như không thèm để ý đến dáng vẻ nước mắt nước mũi hòa lẫn vào nhau của cả hai người họ, chỉ mang một mặt lạnh lùng, giống như Tu La ở Địa Ngục, khiến cho người khác nhìn mà phát khiếp.
"Chuyện này.. Chuyện này.."
Hai người họ mặc dù sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng đặt hi vọng vào Lăng Thanh Ngọc, ấp a ấp úng suy nghĩ tìm cách, làm thế nào mới có thể lừa gạt cho qua được chuyện này.
"Giết!"
"Là Thanh Ngọc tiểu thư!"
Giọng nói của một người đàn ông khác vang lên cùng lúc với âm thanh của Lăng Nhược Hi, Lăng Nhược Hi lạnh lùng nhìn hắn, khinh thường nói: "Ngươi cũng khá hiểu chuyện nhỉ!"
Tiếng nói vừa dứt, sau đó nhìn lại Diệp Hoan phía sau, thản nhiên nói: "Thiến hắn ta đi, đưa vào kỹ viện làm quy công!"
"Cái gì?"
Diệp Hoan mặc dù cũng đã từng giết người, nhưng chuyện như vậy lại là lần đầu tiên hắn làm, nhất là hiện tại bộ dáng mặt không đổi sắc của Lăng Nhươc Hi, quả thực quá mức kinh dị?
"Thị vệ của An vương phủ ngay cả chút chuyện nhỏ này cũng làm không được?"
Lăng Nhược Hi dường như không trông thấy bộ dạng khó tin của Diệp Hoan, chỉ khinh thường liếc mắt một cái, cầm đao, đi qua.
Diệp Hoan nghe vậy, khóe miệng co rút dữ dội, bước nhanh về phía trước, đoạt lấy con dao trong tay Lăng Nhược Hi, hung hăng đâm xuống, gã nam nhân đó vừa muốn thét lên, Lăng Nhược Hi liền trực tiếp cầm một bình hoa lên nện xuống đầu hắn, có chút khinh thường nhìn Diệp Hoan: "Chẳng lẽ Vương gia nhà các ngươi không dạy các ngươi, làm việc gì cũng phải cần có chu toàn sao?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook