Ác Linh Quốc Gia II
-
Quyển 1 - Chương 25: Tranh đoạt
Lữ Bân dẩn theo mười gã quản lý cấp cao chính là thủ hạ của gã ta, có thể nói là thanh thế vô cùng to lớn, đưa tay lên cao chỉ thẳng về phía đám người lão Hắc mắng:
"Bây giờ tao cho Trần Sinh thời gian một phút, nếu như hắn ta không chường mặt ra đây, thì tao sẽ giết chết hết cả lũ bọn bây, sau đó băm nát thây bọn bây ra cho chó ăn!"
Lão Hắc và đầu trọc không dám đánh trả lại, buộc lòng phải siết chặt nắm tay của mình lại lắng nghe, bởi vì Lữ Bân thật sự có thể làm được.
Cũng may mà Trần Sinh cũng không hề để cho Trần Sinh chờ lâu hơn một phút, đã lập tức dẫn theo Hạ Thiên Kỳ đi từ trên một con đường nhỏ phía sau lão Hắc, nét mặt ung dung đi đến nơi hẹn sẵn.
"Lữ Bân, đã lâu không gặp rồi, chỉ có điều lúc này nhìn qua vẻ mặt mày thật sự là còn xui xẻo hơn nhiều so với trước kia."
"Con mẹ mày bớt nói nhảm với tao ngay! Người đâu? Mộ Bội Hạm đâu!"
Khuôn mặt Lữ Bân đen xuống, nhìn lại Trần Sinh vậy mà lại dẫn theo một người khác tuổi còn rất trẻ đi đến nơi này, mà không phải Mộ Bội Hạm thì gã đột nhiên có cái cảm giác giống như bị người ta chơi, trong lúc nhất thời lại gào thét chửi bới như sấm động:
"Trần Sinh, con mẹ mày nếu như mày dám chơi tao, thì bố mày thề sẽ cày nát cả quảng trường Quang Ảnh này của mày, người thì giết sạch đến một mảnh áo giáp cũng không chừa lại!"
"Lại nói tiếp thì chúng ta có thể xem như là đồng sự với nhau, cần gì phải nói chuyện khó nghe như vậy chứ? Hơn nữa, làm sao mày biết được tao không dẫn theo Mộ Bội Hạm đưa đến đây cho mày."
Trần Sinh quan sát Lữ Bân ngoài cười nhưng trong không cười, Lữ Bân lúc này lại nhìn lướt qua trên mặt của tất cả mọi người, tiếp theo lại mắng lớn lần nữa:
"Tao không có thời gian để ở đây nói chuyện vô nghĩa với mày, Trần Sinh, mối hận mày đánh lén tao lần trước tao còn chưa đi tìm mày tính sổ, mày đừng có ở đây làm ra bộ mặt không biết xấu hổ đó!"
"A? Phải không? Nếu như tao đây nói cho mày biết rằng, tao sẽ không trả Mộ Bội Hạm lại cho mày, tao đây đang muốn chơi mày, thì mày có thể lôi tao ra làm gì được!"
Trần Sinh dần dần thu hồi lại điệu cười tươi, sắc mặt cũng trở nên càng lúc càng u ám hơn nữa.
Lữ Bân thấy thế, xem như là cũng đã nhìn ra được Trần Sinh lúc này rõ ràng đã nhẹ nhàng xé rách cả khuôn mặt xuống với gã, mặc dù gã ta có chút không ràng Trần Sinh có cái dũng khí gì, không nói bản thân hắn có thể địch nổi hay không, chính là nhìn qua số lượng quản lý cấp cao cũng chính là thủ hạ của hắn ta, cũng bỏ xa không bằng với gã bên này.
Như vậy thì cái tự tin kia của hắn ta đến từ đâu chứ?
Lại nói tiếp thì giữa những người này, duy nhất có một khuôn mặt xa lạ mà gã chưa từng gặp qua chính là người thanh niên trẻ tuổi đi theo phía sau lưng Trần Sinh kia.
"Trần Sinh, mày có thể biết trước cái kết quả của việc dám chơi tao."
"Chơi mày thì thế nào? Tao không những muốn chơi mày, chờ đến sau này còn muốn chơi cả con mẹ mày! Chơi hết cả nhà của mày!"
Nghe được câu sỉ nhục của Trần Sinh, Lữ Bấn vốn tính tình đã nóng nảy lại càng gần như phát điên lên, lập tức quay về một đám đông quản lý cấp cao phía sau lưng lớn tiếng quát lên:
"Con mẹ bọn bây còn đứng đó thất thần làm gì, lên cho tao, giết sạch hết toàn bộ người của bọn chúng bên kia mau!"
Nghe được lời nói của Lữ Bân, hơn mười người quản lý cấp cao đang đứng phái sau lưng gã ta trực tiếp tiến về phía Trần Sinh ở bên kia, chỉ là bọn họ cũng không hề ra tay đánh nhau, trái lại là tất cả bọn họ đều đứng ở phía sau lưng Trần Sinh, xen lẫn trong cùng một chỗ với đám người đầu trọc.
Nhìn thấy người của chính mình vậy mà toàn bộ đều làm phản chạy về chỗ đối phương, Lữ Bân giận đến mức thiếu chút nữa là hộc máu, từng đường từng đường gân xanh trên gáy nổi lên, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tung ra.
"Được, vô cùng được, bọn bây cũng dám phản bội tao!"
Trần Sinh lạnh lùng lướt mắt qua nhìn những quản lý cấp cao phản bội đi đến bên này trốn tránh kia, mà các quản lý cấp cao này thì lại không dám nhìn đến ánh mắt độc ác của Lữ Bân.
Ngược lại không phải là bọn họ cảm thấy nhục nhã, mà là trong lòng bọn họ lo lắng cho Trần Sinh sẽ không giết được Lữ Bân.
Bởi vì người thanh niên trẻ tuổi mà Trần Sinh mang đến kia, có nhìn như thế nào cũng không giống như là một người có cấp bậc giám đốc, trái lại rất giống với một vai diễn nhỏ bé không đáng cho người khác chú ý đến.
"Bây giờ tao có thể nói cho bọn bây biết, gia quyến của tất cả bọn bây toàn bộ đều đã bị tao tháo ra hết thành tám khối lớn. Còn như bọn bây, thì sẽ bị tao băm nát ra thành thịt vụn!"
"Lữ Bân, bây giờ tao hỏi mày, mày ngoại trừ khoác lác khoe khoan ra thì mày còn có thể làm được cái gì khác nữa.
Còn nữa, bọn họ hiện tại là người của tao, là ai đưa cho mày cái quyền hạn để uy hiếp bọn họ!"
Trần sinh nói xong, sau đó quay lại Hạ Thiên Kỳ ở phía sau trịnh trọng nói ra như chuyện lạ:
"Hạ lão đệ, lát nữa mong là chú em có thể ở bên cạnh trợ giúp, không cần phải nương tay."
"Lão ca cứ yên tâm."
Nhận được cái gật đầu của Hạ Thiên Kỳ, Trần sinh lúc này cũng yên lòng, trực tiếp tiến nhập vào trạng thái ác quỷ, toàn thân tràn ngập quỷ khí màu xanh biếc thoát ra nhẹ nhẹ.
Về phần Lữ Bân thì cũng thuộc về người có quỷ vật thể chất lúc này cũng đã hoàn thành ác quỷ hóa, quỷ vực của cả hai người chỉ trong một nháy mắt đã lập tức đánh vào cùng một chỗ, trong lúc nhất thời khiến cho toàn bộ không gian chấn động, cùng với vô số đốm điện quang lóe lên liên tục.
Hạ Thiên Kỳ chưa từng ra tay ngay lập tức, mà chỉ là im lặng đứng ở một bên quan sát cuộc chiến, bởi vì hắn muốn nhân cơ hội này để hiểu rõ sức mạnh của Trần Sinh.
Quỷ vực của cả hai người không phân biệt ra mà sàn sàn như nhau, đang giữa một trận va chạm kịch liệt, bọn họ đều nhanh chóng lấy ra quỷ binh của mình.
Quỷ binh của Trần Sinh chính là hai cái móng vuốt to lớn, mà còn lại quỷ binh của Lữ Bân là một cái cự chùy màu đỏ vừa nhìn qua thì có cảm giác nó cực kỳ nặng nề.
Quỷ binh của Lữ Bân so với Trần sinh thì còn phải lợi hại hơn không ít, Trần Sinh bị cự chùy của Lữ Bân đánh đến mà liên tiếp lui lại, trên móng vuốt cuối cùng cũng xuất hiện ra một số vết rạn.
Nhưng mà Trần Sinh lại dựa vào lợi thế tốc độ để liên tục tránh né, hai quỷ trảo gắt gao bám trụ vào trên cái cự chùy to lớn của Lữ Bân, tiếp theo hồng quang trong ánh mắt chợt lóe lên, lại nhìn thấy trên quỷ trảo vốn là đang rất tối tăm chỉ trong thoáng chốc đã bốc lên ngọn lửa màu đỏ thẩm, cuối cùng trực tiếp khiến cho cự chùy của Lữ Bân bốc cháy lên.
"Thì nghĩ đến mày có quỷ thuật sao!"
Lữ Bân cũng không cam chịu phải yếu thế hơn, mắt nhìn thấy quỷ binh của mình bốc cháy lên, gã gầm lên một tiếng, cả thân thể đột nhiên lại phình to lên một vòng, nhìn qua thì giống như là một người khổng lồ màu xanh, còn như cự chùy trên tay gã ta thì cũng đột nhiên tách ra sáng rực lên, phát ra từng trận nổ vang giống như tiếng sấm sét, mạnh mẽ hướng về phía Trần Sinh ném đến.
Liên tục bị hai chùy giáng xuống, trên quỷ vực của Trần Sinh đã xuất hiện ra những vết rạn, lúc này cũng khiến cho Trần Sinh bắt đầu cảm thấy không ổn.
Nhưng theo sau đó, trong mắt gã lại hiện ra tia quả quyết, toàn thân phát ra từng tiếng vang của xương cốt chuyển động, chỉ trong nháy mắt cuối cùng lại trở nên giống như một con nhím:
"Xem tao dùng năng lực thiên bẩm nghiền nát mày thế nào!"
Toàn thân Trần Sinh từ trên xuống dưới nổi lên tràn đầy những cây gai sắc nhọn, sau đó gã lập tức lại hướng về phía Lữ Bân đánh tới.
Cú va chạm này cũng trực tiếp để lại trên quỷ vực của Lữ Bân một cái lỗ hổng.
Lữ Bân bị va chạm đẩy ra ngoài rất xa, cũng không có ý định để yên mà sử dụng niêng lực thiên bẩm của bản thân tiến hành ngăn chặn lại.
Sức mạnh của cả hai người tương đương nhau, nếu như không tung ra toàn lực để chiến đấu thì ai cũng không có một biện pháp nào làm gì được đối phương.
Năng lực thiên bẩm của Lữ Bân rõ ràng so với Trần Sinh còn kinh khủng hơn rất nhiều, làn da của gã ta bắt đầu tróc ra từng mảng một, rất nhanh sau đó cả người đã lập tức biến thành một huyết nhân mất đi làn da bao bọc bên ngoài.
Mà đang sau khi biến thành huyết nhân, tốc độ của Lữ Bân nhanh đến mức kinh người, hơn nữa mỗi một quyền đánh xuống đều có thể hiến cho không gian ở chỗ đó bốc cháy lên.
Cả hai người giao chiến ngươi đến ta đi như vậy, nhìn như sức mạnh tương đương, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ Trần Sinh như miễn cưỡng chống lại, tất cả mọi người đều biết rằng, ở trên thực lực thì Lữ Bân hay là Trần Sinh mạnh hơn.
"Hạ anh em, tôi nhìn thấy lão đại cũng nhanh chóng không thể chống đỡ được nữa rồi."
Lão Hắc nhìn thấy Trần Sinh bị Lữ Bân đánh đến mức ói ra vài ngụm máu, đang không ngừng chật vật trốn tránh, gã nhịn không được quay qua Hạ Thiên Kỳ vẫn còn quan sát thế nào nói ra.
Hạ Thiên Kỳ không chú ý đến lão Hắc, một màn như thế này thì cũng khiến cho những quản lý cấp cao đã phản bội lại Lữ Bân kia cảm thấy da đầu tê dại, tất cả đều cảm thấy rằng bọn họ đã làm sai một quyết định, cảm thấy rằng Hạ Thiên Kỳ nhất định là bởi vì đã chứng kiến sức mạnh của Lữ Bân cho nên bị dọa đến mức không dám ra tay.
Lại một lần nữa bị Lữ Bân tung một quyền hung hăng đánh may ra ngoài, Trần Sinh nhất thời trở nên uể oải đứng lên, quay về Hạ Thiên Kỳ khàn giọng xin viện trợ nói:
"Hạ anh em xin hãy giúp anh!"
"Bây giờ tao cho Trần Sinh thời gian một phút, nếu như hắn ta không chường mặt ra đây, thì tao sẽ giết chết hết cả lũ bọn bây, sau đó băm nát thây bọn bây ra cho chó ăn!"
Lão Hắc và đầu trọc không dám đánh trả lại, buộc lòng phải siết chặt nắm tay của mình lại lắng nghe, bởi vì Lữ Bân thật sự có thể làm được.
Cũng may mà Trần Sinh cũng không hề để cho Trần Sinh chờ lâu hơn một phút, đã lập tức dẫn theo Hạ Thiên Kỳ đi từ trên một con đường nhỏ phía sau lão Hắc, nét mặt ung dung đi đến nơi hẹn sẵn.
"Lữ Bân, đã lâu không gặp rồi, chỉ có điều lúc này nhìn qua vẻ mặt mày thật sự là còn xui xẻo hơn nhiều so với trước kia."
"Con mẹ mày bớt nói nhảm với tao ngay! Người đâu? Mộ Bội Hạm đâu!"
Khuôn mặt Lữ Bân đen xuống, nhìn lại Trần Sinh vậy mà lại dẫn theo một người khác tuổi còn rất trẻ đi đến nơi này, mà không phải Mộ Bội Hạm thì gã đột nhiên có cái cảm giác giống như bị người ta chơi, trong lúc nhất thời lại gào thét chửi bới như sấm động:
"Trần Sinh, con mẹ mày nếu như mày dám chơi tao, thì bố mày thề sẽ cày nát cả quảng trường Quang Ảnh này của mày, người thì giết sạch đến một mảnh áo giáp cũng không chừa lại!"
"Lại nói tiếp thì chúng ta có thể xem như là đồng sự với nhau, cần gì phải nói chuyện khó nghe như vậy chứ? Hơn nữa, làm sao mày biết được tao không dẫn theo Mộ Bội Hạm đưa đến đây cho mày."
Trần Sinh quan sát Lữ Bân ngoài cười nhưng trong không cười, Lữ Bân lúc này lại nhìn lướt qua trên mặt của tất cả mọi người, tiếp theo lại mắng lớn lần nữa:
"Tao không có thời gian để ở đây nói chuyện vô nghĩa với mày, Trần Sinh, mối hận mày đánh lén tao lần trước tao còn chưa đi tìm mày tính sổ, mày đừng có ở đây làm ra bộ mặt không biết xấu hổ đó!"
"A? Phải không? Nếu như tao đây nói cho mày biết rằng, tao sẽ không trả Mộ Bội Hạm lại cho mày, tao đây đang muốn chơi mày, thì mày có thể lôi tao ra làm gì được!"
Trần Sinh dần dần thu hồi lại điệu cười tươi, sắc mặt cũng trở nên càng lúc càng u ám hơn nữa.
Lữ Bân thấy thế, xem như là cũng đã nhìn ra được Trần Sinh lúc này rõ ràng đã nhẹ nhàng xé rách cả khuôn mặt xuống với gã, mặc dù gã ta có chút không ràng Trần Sinh có cái dũng khí gì, không nói bản thân hắn có thể địch nổi hay không, chính là nhìn qua số lượng quản lý cấp cao cũng chính là thủ hạ của hắn ta, cũng bỏ xa không bằng với gã bên này.
Như vậy thì cái tự tin kia của hắn ta đến từ đâu chứ?
Lại nói tiếp thì giữa những người này, duy nhất có một khuôn mặt xa lạ mà gã chưa từng gặp qua chính là người thanh niên trẻ tuổi đi theo phía sau lưng Trần Sinh kia.
"Trần Sinh, mày có thể biết trước cái kết quả của việc dám chơi tao."
"Chơi mày thì thế nào? Tao không những muốn chơi mày, chờ đến sau này còn muốn chơi cả con mẹ mày! Chơi hết cả nhà của mày!"
Nghe được câu sỉ nhục của Trần Sinh, Lữ Bấn vốn tính tình đã nóng nảy lại càng gần như phát điên lên, lập tức quay về một đám đông quản lý cấp cao phía sau lưng lớn tiếng quát lên:
"Con mẹ bọn bây còn đứng đó thất thần làm gì, lên cho tao, giết sạch hết toàn bộ người của bọn chúng bên kia mau!"
Nghe được lời nói của Lữ Bân, hơn mười người quản lý cấp cao đang đứng phái sau lưng gã ta trực tiếp tiến về phía Trần Sinh ở bên kia, chỉ là bọn họ cũng không hề ra tay đánh nhau, trái lại là tất cả bọn họ đều đứng ở phía sau lưng Trần Sinh, xen lẫn trong cùng một chỗ với đám người đầu trọc.
Nhìn thấy người của chính mình vậy mà toàn bộ đều làm phản chạy về chỗ đối phương, Lữ Bân giận đến mức thiếu chút nữa là hộc máu, từng đường từng đường gân xanh trên gáy nổi lên, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể vỡ tung ra.
"Được, vô cùng được, bọn bây cũng dám phản bội tao!"
Trần Sinh lạnh lùng lướt mắt qua nhìn những quản lý cấp cao phản bội đi đến bên này trốn tránh kia, mà các quản lý cấp cao này thì lại không dám nhìn đến ánh mắt độc ác của Lữ Bân.
Ngược lại không phải là bọn họ cảm thấy nhục nhã, mà là trong lòng bọn họ lo lắng cho Trần Sinh sẽ không giết được Lữ Bân.
Bởi vì người thanh niên trẻ tuổi mà Trần Sinh mang đến kia, có nhìn như thế nào cũng không giống như là một người có cấp bậc giám đốc, trái lại rất giống với một vai diễn nhỏ bé không đáng cho người khác chú ý đến.
"Bây giờ tao có thể nói cho bọn bây biết, gia quyến của tất cả bọn bây toàn bộ đều đã bị tao tháo ra hết thành tám khối lớn. Còn như bọn bây, thì sẽ bị tao băm nát ra thành thịt vụn!"
"Lữ Bân, bây giờ tao hỏi mày, mày ngoại trừ khoác lác khoe khoan ra thì mày còn có thể làm được cái gì khác nữa.
Còn nữa, bọn họ hiện tại là người của tao, là ai đưa cho mày cái quyền hạn để uy hiếp bọn họ!"
Trần sinh nói xong, sau đó quay lại Hạ Thiên Kỳ ở phía sau trịnh trọng nói ra như chuyện lạ:
"Hạ lão đệ, lát nữa mong là chú em có thể ở bên cạnh trợ giúp, không cần phải nương tay."
"Lão ca cứ yên tâm."
Nhận được cái gật đầu của Hạ Thiên Kỳ, Trần sinh lúc này cũng yên lòng, trực tiếp tiến nhập vào trạng thái ác quỷ, toàn thân tràn ngập quỷ khí màu xanh biếc thoát ra nhẹ nhẹ.
Về phần Lữ Bân thì cũng thuộc về người có quỷ vật thể chất lúc này cũng đã hoàn thành ác quỷ hóa, quỷ vực của cả hai người chỉ trong một nháy mắt đã lập tức đánh vào cùng một chỗ, trong lúc nhất thời khiến cho toàn bộ không gian chấn động, cùng với vô số đốm điện quang lóe lên liên tục.
Hạ Thiên Kỳ chưa từng ra tay ngay lập tức, mà chỉ là im lặng đứng ở một bên quan sát cuộc chiến, bởi vì hắn muốn nhân cơ hội này để hiểu rõ sức mạnh của Trần Sinh.
Quỷ vực của cả hai người không phân biệt ra mà sàn sàn như nhau, đang giữa một trận va chạm kịch liệt, bọn họ đều nhanh chóng lấy ra quỷ binh của mình.
Quỷ binh của Trần Sinh chính là hai cái móng vuốt to lớn, mà còn lại quỷ binh của Lữ Bân là một cái cự chùy màu đỏ vừa nhìn qua thì có cảm giác nó cực kỳ nặng nề.
Quỷ binh của Lữ Bân so với Trần sinh thì còn phải lợi hại hơn không ít, Trần Sinh bị cự chùy của Lữ Bân đánh đến mà liên tiếp lui lại, trên móng vuốt cuối cùng cũng xuất hiện ra một số vết rạn.
Nhưng mà Trần Sinh lại dựa vào lợi thế tốc độ để liên tục tránh né, hai quỷ trảo gắt gao bám trụ vào trên cái cự chùy to lớn của Lữ Bân, tiếp theo hồng quang trong ánh mắt chợt lóe lên, lại nhìn thấy trên quỷ trảo vốn là đang rất tối tăm chỉ trong thoáng chốc đã bốc lên ngọn lửa màu đỏ thẩm, cuối cùng trực tiếp khiến cho cự chùy của Lữ Bân bốc cháy lên.
"Thì nghĩ đến mày có quỷ thuật sao!"
Lữ Bân cũng không cam chịu phải yếu thế hơn, mắt nhìn thấy quỷ binh của mình bốc cháy lên, gã gầm lên một tiếng, cả thân thể đột nhiên lại phình to lên một vòng, nhìn qua thì giống như là một người khổng lồ màu xanh, còn như cự chùy trên tay gã ta thì cũng đột nhiên tách ra sáng rực lên, phát ra từng trận nổ vang giống như tiếng sấm sét, mạnh mẽ hướng về phía Trần Sinh ném đến.
Liên tục bị hai chùy giáng xuống, trên quỷ vực của Trần Sinh đã xuất hiện ra những vết rạn, lúc này cũng khiến cho Trần Sinh bắt đầu cảm thấy không ổn.
Nhưng theo sau đó, trong mắt gã lại hiện ra tia quả quyết, toàn thân phát ra từng tiếng vang của xương cốt chuyển động, chỉ trong nháy mắt cuối cùng lại trở nên giống như một con nhím:
"Xem tao dùng năng lực thiên bẩm nghiền nát mày thế nào!"
Toàn thân Trần Sinh từ trên xuống dưới nổi lên tràn đầy những cây gai sắc nhọn, sau đó gã lập tức lại hướng về phía Lữ Bân đánh tới.
Cú va chạm này cũng trực tiếp để lại trên quỷ vực của Lữ Bân một cái lỗ hổng.
Lữ Bân bị va chạm đẩy ra ngoài rất xa, cũng không có ý định để yên mà sử dụng niêng lực thiên bẩm của bản thân tiến hành ngăn chặn lại.
Sức mạnh của cả hai người tương đương nhau, nếu như không tung ra toàn lực để chiến đấu thì ai cũng không có một biện pháp nào làm gì được đối phương.
Năng lực thiên bẩm của Lữ Bân rõ ràng so với Trần Sinh còn kinh khủng hơn rất nhiều, làn da của gã ta bắt đầu tróc ra từng mảng một, rất nhanh sau đó cả người đã lập tức biến thành một huyết nhân mất đi làn da bao bọc bên ngoài.
Mà đang sau khi biến thành huyết nhân, tốc độ của Lữ Bân nhanh đến mức kinh người, hơn nữa mỗi một quyền đánh xuống đều có thể hiến cho không gian ở chỗ đó bốc cháy lên.
Cả hai người giao chiến ngươi đến ta đi như vậy, nhìn như sức mạnh tương đương, thế nhưng nhìn thấy dáng vẻ Trần Sinh như miễn cưỡng chống lại, tất cả mọi người đều biết rằng, ở trên thực lực thì Lữ Bân hay là Trần Sinh mạnh hơn.
"Hạ anh em, tôi nhìn thấy lão đại cũng nhanh chóng không thể chống đỡ được nữa rồi."
Lão Hắc nhìn thấy Trần Sinh bị Lữ Bân đánh đến mức ói ra vài ngụm máu, đang không ngừng chật vật trốn tránh, gã nhịn không được quay qua Hạ Thiên Kỳ vẫn còn quan sát thế nào nói ra.
Hạ Thiên Kỳ không chú ý đến lão Hắc, một màn như thế này thì cũng khiến cho những quản lý cấp cao đã phản bội lại Lữ Bân kia cảm thấy da đầu tê dại, tất cả đều cảm thấy rằng bọn họ đã làm sai một quyết định, cảm thấy rằng Hạ Thiên Kỳ nhất định là bởi vì đã chứng kiến sức mạnh của Lữ Bân cho nên bị dọa đến mức không dám ra tay.
Lại một lần nữa bị Lữ Bân tung một quyền hung hăng đánh may ra ngoài, Trần Sinh nhất thời trở nên uể oải đứng lên, quay về Hạ Thiên Kỳ khàn giọng xin viện trợ nói:
"Hạ anh em xin hãy giúp anh!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook