Ác Huynh Tại Bên (Ác Huynh Bên Người)
-
Chương 124: Quang vinh của ảnh vệ chính là bị ngược
quang vinh của ảnh vệ chính là bị ngược
Cuộc tranh đấu trong hậu cung vậy mà phi thường kịch liệt.
Chẳng qua, đối với Mộ Dung Đức Âm đem hết thảy mọi việc giao hết cho Mộ Dung Long Sách mà nói, mỗi ngày quả thật đều không cảm thấy có chút áp lực gì cả. Nhưng chỉ cần nhìn Mộ Dung Long Sách bôn ba hết ra ngoài rồi lại chuyển trở về, cũng đủ biết thế cục trong cung biến hóa cỡ nào.
Mộ Dung Đức Âm một mình ngồi ở trên nóc nhà xem một quyển sách giải sầu, Địa Ngục Khuyển ngồi chồm hổm phía sau cách hắn không xa.
Địa Ngục Khuyển nóng nảy phát cuồng tràn lan phát tán ở trong không khí.
Quyển sách kia là ngày hôm qua trong thời gian Mộ Dung Đức Âm tập luyện can ngăn từ trong lòng ngực của hắn rớt ra. Nếu chủ nhân muốn xem, Địa Ngục Khuyển liền liều mạng siêu cấp không tình nguyện cung kính dâng lên. Quyển sách kia là sách đen, là cuốn sách tuyệt đối không thể để lộ dưới ánh mặt trời.
Quyển sách kia tên là 《 tấm gương đệ nhất ảnh vệ kỳ thứ chính 》.
Tập san học thuật trong giới ảnh vệ.
Hiện tại, Mộ Dung Đức Âm trong tay đang cầm cuốn sách vốn tuyệt mật này cẩn thận quan sát. Quyển sách kia là món đồ duy nhất mà Hoa Ảnh dùng tiền Đức Âm ban cho mua. Lúc mua quyển sách này, hắn tự đáy lòng cảm động một phen, thậm chí có điểm luyến tiếc đem ngân phiếu của tiểu chủ nhân ban cho tiêu xài. Trên tờ ngân phiếu kia, còn lưu lại mùi hương lan thản nhiên trên người của tiểu chủ nhân, cho nên sau khi thanh toán tiền, Địa Ngục Khuyển lại đem tiền đoạt về. Mộ Dung Đức Âm đang đọc một mục trong quyển sách này, tên rất là văn vẻ 《 Truyền kết cục của ảnh vệ thiết huyết—— sưu tầm bản tin Hoa Ảnh bị ngược tàn bạo nhưng trung tâm núi quyết không thay đổi, chủ nhân chính là trời của ta》. (ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh)
Hoa Ảnh liều mạng nhịn xuống xúc động muốn đem quyển sách kia cướp lại, thế cho nên thiếu chút nữa đã vung đao chém đứt tay của mình.
Sau nửa canh giờ, Mộ Dung Đức Âm buồn bực nói: “Gạt người, ta làm sao giống như người trong sách viết ngược đãi ngươi như vậy chứ, Hoa Ảnh?”
A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!!!!!
Hoa Ảnh cả người đều cứng ngắc lại rồi.
A a a a a a a a a a a a a a tiểu chủ nhân a đây không phải là hình tượng thật sự của chủ nhân kỳ thật lần đó ta chỉ ngẫu nhiên gặp ảnh vệ Mật Giám gì gì đó hắn cầm bút nói muốn ta nói chuyện ta nghĩ nếu như ta là ảnh vệ lợi hại nhất thì những chuyện đã trải qua phải tương xứng với… thể hiện thân phận của ta nếu như bọn hắn biết thân phận ảnh vệ số một trong thiên hạ của ta mà cho đến cuối cùng ngay cả một chút xíu ngược đãi cũng chưa từng trải qua thì làm sao ta có thể đảm bảo cho tôn nghiêm một người ảnh vệ của ta được cho nên ta nói một số điểm không đúng với tình huống thực tế a a a a a a a a a a a a a a a tiểu chủ nhân ta đáng chết!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hoa Ảnh dưới đáy lòng kịch liệt hò hét lên.
Nhưng mà một câu cũng không thể nói ra miệng.
Tiểu chủ nhân nhất định hận chết mình mất! Không bao giờ nữa cần mình làm ảnh vệ!! Hoa Ảnh tuyệt vọng nhìn Mộ Dung Đức Âm, hắn quyết định, Mộ Dung Đức Âm nếu mở miệng, hắn liền tự sát, không, hắn phải đi tới một nơi rất xa tiếp tục tự sát, không cho tiểu chủ nhân sau này nhìn thấy phiền lòng.
“Phía trên nói còn có phần sau còn chương hồi gì gì đó, để cho huynh trường ta giúp ngươi trau chuốt đi, hắn biên soạn trên cơ hơn ngươi nhiều lắm.” Mộ Dung Đức Âm quay đầu nói, “Hai người các ngươi có thể liên thủ, mới có thể sáng tạo ra một câu chuyện xưa càng thêm bi kịch.”
“Chủ nhân… … Ngài yên tâm, trên quyển sách kia đề tên đều dùng tên giả thay thế, cũng không có nói rõ thân phận của ngài!!”
“Vậy cũng không nên dùng tên của Mộ Dung Long Sách đại biểu cho ta!!! Hắn là huynh trường của ta!!! Đồ đần!!! Ngươi đến tột cùng là hận hắn bao nhiêu a!!” Đức Âm cầm cuốn sách đánh lên mặt Hoa Ảnh.
“Không nghĩ tới Địa Ngục Khuyển còn rất tài hoa, hắn hành văn rất có phong vận của ta.” Long Sách đang xem trang tự bạch của Địa Ngục Khuyển lại càng thêm tán thưởng, dù sao đều là hai kẻ hợp nhau đều thích ngược.
“Xuyên suốt trong bài đó đều nào là máu chảy nào là gãy xương nào là cắt thịt rồi chịu hình bị nội thương tiếp lại trúng độc vân vân vũ vũ.” Mộ Dung Đức Âm miệng ngậm nước chè.
“Để ta tới giúp hắn viết phần chương hồi thứ hai, hắc hắc. Ta có thể làm cho thiên văn chương này càng thêm xuất sắc.” Mộ Dung Long Sách cực kì hưng phấn.
Hoa Ảnh yên lặng đứng ở đằng sau Đức Âm, cái trán nổi lên gân xanh, tuy rằng hắn cực kì không tình nguyện thứ này bị Mộ Dung Long Sách tận mắt nhìn thấy.
Thị Long đứng ở bên cạnh hắn, chắp tay bảo vệ lấy chủ nhân nhà mình, ngẫu nhiên liếc mắt Hoa Ảnh một cái, nói: “Kỳ thật ta cũng mua mấy kỳ xem, nói thực ra, ngươi quả thật cũng có tài.”
“Hừ, ngươi tự mình đề tên chủ nhân nhà ta viết chương hồi cái gì 《ác ma bên người 》, còn nói chủ nhân là ma, ngươi nghĩ rằng ta sẽ không tính khoản nợ này với ngươi sao?” Hoa Ảnh lạnh lùng nói.
“Nhưng là ta ít nhất không có nói quàng, ta viết đúng sự thật chủ nhân ở Tuyệt Ảnh Thành từng chịu qua tổn thương, chịu qua ngược, ta là người vào sinh ra tử bên cạnh chủ nhân Long Sách, còn ngươi thì sao? Ngươi luôn chỉ khiến cho Nhị công tử phải quan tâm!! Nhị công tử bị người hạ độc làm hại gân mạch hai chân bị cắt đứt lúc đó ngươi ở đâu chứ?!” Thị Long đột nhiên kích động.
“Ngươi nói cái gì?!! Gân mạch của tiểu chủ nhân bị cắt đứt!!?” Địa Ngục Khuyển ánh mắt đột nhiên trở nên màu đỏ, sát ý đáng sợ nhất thời thổi quét bốn phía.
“A a a a a a a!!!” Anh em nhà Mộ Dung cũng nhìn không được nữa, Mộ Dung Đức Âm nháy mắt bùng nổ công lực cường đại, liều mạng giữ chặt Địa Ngục Khuyển muốn nổ tung.
“Ta muốn giết kẻ khốn kiếp đã hại chủ nhân!!!! Không cần ngăn cản ta!!!” Địa Ngục Khuyển trở nên vô cùng cuồng bạo, dù cho Mộ Dung Đức Âm dùng mười phần mười công lực đẩy hắn ngã trên nệm dưới đất, khí kình hai người không ngừng xung đột nhau, lại hiện ra trạng thái giằng co!
“Ngươi tỉnh táo lại cho ta!” Mộ Dung Đức Âm cũng đồng dạng nổi cơn thịnh nộ nói. Sát khí của hai người khiến cho mặt đất dưới người bọn họ xuất hiện một cái hố thật sâu.
Thị Long bị sợ ngây người, bị Mộ Dung Long Sách vả miệng mắng mỏ: “Ngươi cái đồ bép xép này!! Một lát ta sẽ tìm ngươi tính sổ!” Lập tức nói với Đức Âm: “Đức Âm!! Ngươi không cần cứng đối cứng với hắn!!”
Mộ Dung Đức Âm nghiến răng nghiến lợi nghĩ tới lời dạy bảo của Long Sách, liền uy hiếp nói: “Ngươi nếu như còn không chịu bình tĩnh, ta liền thu lực, mặc cho ngươi đánh nát nội phủ của ta!”
Hoa Ảnh trong cơn điên cuồng bạo phát đột nhiên cả kinh, kình lực toàn thân trong phút chốc trút hết không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Tiểu chủ nhân… Không cần…” Hoa Ảnh thất kinh ôm lấy Đức Âm, “Là ai làm tiểu chủ nhân bị thương!! Ta nhất định phải khiến cho hắn bầm thây vạn đoạn!!”
“Không có việc gì, Hoa Ảnh.” Mộ Dung Đức Âm bị hắn ôm, thản nhiên nói: “Cơ thể của ta đã tốt lắm, ngươi không cần làm chuyện dư thừa cho ta. Biết sao? Ta không cần chó không nghe lời.”
“Vâng! Hoa Ảnh vĩnh viễn trung thành với tiểu chủ nhân!”
Thị Long ghen tị nhìn một màn hoà thuận giữa Hoa Ảnh cùng Đức Âm, một cái tát kia ở trên mặt nóng rát —— vì cái gì! Vì cái gì cái tên Hoa Ảnh kia mỗi một lần đều đè ép mình!
Mà thần tình Mộ Dung Đức Âm bình tĩnh ôn nhu cùng tao nhã mới vừa rồi khi ở trong lòng Hoa Ảnh nhất thời hóa thành mặt tê liệt, rõ ràng đây đều là huynh trưởng dạy bảo.
Hoa Ảnh tự nhiên cũng biết, hắn từ nhỏ đi theo bên người Đức Âm, sao có thể không biết tập tính mặt tê liệt ngốc tự nhiên nói chuyện luôn tẻ ngắt kia của Đức Âm, hắn chỉ là hận tiểu chủ nhân rõ ràng chưa trải đời, nơi nơi chốn chốn luôn bị Long Sách nắm mũi dẫn đi, trước kia tiểu chủ nhân bị thương, khẳng định thoát không khỏi liên quan với Long Sách, khoản nợ này để đó từ từ rồi tính!
Đương nhiên, Hoa diễn viên trở lại xách theo bộ dụng cụ đem sàn nhà bị huỷ hoại sửa chữa.
Lililicat
Phong
== ==
Cuộc tranh đấu trong hậu cung vậy mà phi thường kịch liệt.
Chẳng qua, đối với Mộ Dung Đức Âm đem hết thảy mọi việc giao hết cho Mộ Dung Long Sách mà nói, mỗi ngày quả thật đều không cảm thấy có chút áp lực gì cả. Nhưng chỉ cần nhìn Mộ Dung Long Sách bôn ba hết ra ngoài rồi lại chuyển trở về, cũng đủ biết thế cục trong cung biến hóa cỡ nào.
Mộ Dung Đức Âm một mình ngồi ở trên nóc nhà xem một quyển sách giải sầu, Địa Ngục Khuyển ngồi chồm hổm phía sau cách hắn không xa.
Địa Ngục Khuyển nóng nảy phát cuồng tràn lan phát tán ở trong không khí.
Quyển sách kia là ngày hôm qua trong thời gian Mộ Dung Đức Âm tập luyện can ngăn từ trong lòng ngực của hắn rớt ra. Nếu chủ nhân muốn xem, Địa Ngục Khuyển liền liều mạng siêu cấp không tình nguyện cung kính dâng lên. Quyển sách kia là sách đen, là cuốn sách tuyệt đối không thể để lộ dưới ánh mặt trời.
Quyển sách kia tên là 《 tấm gương đệ nhất ảnh vệ kỳ thứ chính 》.
Tập san học thuật trong giới ảnh vệ.
Hiện tại, Mộ Dung Đức Âm trong tay đang cầm cuốn sách vốn tuyệt mật này cẩn thận quan sát. Quyển sách kia là món đồ duy nhất mà Hoa Ảnh dùng tiền Đức Âm ban cho mua. Lúc mua quyển sách này, hắn tự đáy lòng cảm động một phen, thậm chí có điểm luyến tiếc đem ngân phiếu của tiểu chủ nhân ban cho tiêu xài. Trên tờ ngân phiếu kia, còn lưu lại mùi hương lan thản nhiên trên người của tiểu chủ nhân, cho nên sau khi thanh toán tiền, Địa Ngục Khuyển lại đem tiền đoạt về. Mộ Dung Đức Âm đang đọc một mục trong quyển sách này, tên rất là văn vẻ 《 Truyền kết cục của ảnh vệ thiết huyết—— sưu tầm bản tin Hoa Ảnh bị ngược tàn bạo nhưng trung tâm núi quyết không thay đổi, chủ nhân chính là trời của ta》. (ý chí kiên cường và giàu lòng hi sinh)
Hoa Ảnh liều mạng nhịn xuống xúc động muốn đem quyển sách kia cướp lại, thế cho nên thiếu chút nữa đã vung đao chém đứt tay của mình.
Sau nửa canh giờ, Mộ Dung Đức Âm buồn bực nói: “Gạt người, ta làm sao giống như người trong sách viết ngược đãi ngươi như vậy chứ, Hoa Ảnh?”
A a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a a!!!!!
Hoa Ảnh cả người đều cứng ngắc lại rồi.
A a a a a a a a a a a a a a tiểu chủ nhân a đây không phải là hình tượng thật sự của chủ nhân kỳ thật lần đó ta chỉ ngẫu nhiên gặp ảnh vệ Mật Giám gì gì đó hắn cầm bút nói muốn ta nói chuyện ta nghĩ nếu như ta là ảnh vệ lợi hại nhất thì những chuyện đã trải qua phải tương xứng với… thể hiện thân phận của ta nếu như bọn hắn biết thân phận ảnh vệ số một trong thiên hạ của ta mà cho đến cuối cùng ngay cả một chút xíu ngược đãi cũng chưa từng trải qua thì làm sao ta có thể đảm bảo cho tôn nghiêm một người ảnh vệ của ta được cho nên ta nói một số điểm không đúng với tình huống thực tế a a a a a a a a a a a a a a a tiểu chủ nhân ta đáng chết!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!
Hoa Ảnh dưới đáy lòng kịch liệt hò hét lên.
Nhưng mà một câu cũng không thể nói ra miệng.
Tiểu chủ nhân nhất định hận chết mình mất! Không bao giờ nữa cần mình làm ảnh vệ!! Hoa Ảnh tuyệt vọng nhìn Mộ Dung Đức Âm, hắn quyết định, Mộ Dung Đức Âm nếu mở miệng, hắn liền tự sát, không, hắn phải đi tới một nơi rất xa tiếp tục tự sát, không cho tiểu chủ nhân sau này nhìn thấy phiền lòng.
“Phía trên nói còn có phần sau còn chương hồi gì gì đó, để cho huynh trường ta giúp ngươi trau chuốt đi, hắn biên soạn trên cơ hơn ngươi nhiều lắm.” Mộ Dung Đức Âm quay đầu nói, “Hai người các ngươi có thể liên thủ, mới có thể sáng tạo ra một câu chuyện xưa càng thêm bi kịch.”
“Chủ nhân… … Ngài yên tâm, trên quyển sách kia đề tên đều dùng tên giả thay thế, cũng không có nói rõ thân phận của ngài!!”
“Vậy cũng không nên dùng tên của Mộ Dung Long Sách đại biểu cho ta!!! Hắn là huynh trường của ta!!! Đồ đần!!! Ngươi đến tột cùng là hận hắn bao nhiêu a!!” Đức Âm cầm cuốn sách đánh lên mặt Hoa Ảnh.
“Không nghĩ tới Địa Ngục Khuyển còn rất tài hoa, hắn hành văn rất có phong vận của ta.” Long Sách đang xem trang tự bạch của Địa Ngục Khuyển lại càng thêm tán thưởng, dù sao đều là hai kẻ hợp nhau đều thích ngược.
“Xuyên suốt trong bài đó đều nào là máu chảy nào là gãy xương nào là cắt thịt rồi chịu hình bị nội thương tiếp lại trúng độc vân vân vũ vũ.” Mộ Dung Đức Âm miệng ngậm nước chè.
“Để ta tới giúp hắn viết phần chương hồi thứ hai, hắc hắc. Ta có thể làm cho thiên văn chương này càng thêm xuất sắc.” Mộ Dung Long Sách cực kì hưng phấn.
Hoa Ảnh yên lặng đứng ở đằng sau Đức Âm, cái trán nổi lên gân xanh, tuy rằng hắn cực kì không tình nguyện thứ này bị Mộ Dung Long Sách tận mắt nhìn thấy.
Thị Long đứng ở bên cạnh hắn, chắp tay bảo vệ lấy chủ nhân nhà mình, ngẫu nhiên liếc mắt Hoa Ảnh một cái, nói: “Kỳ thật ta cũng mua mấy kỳ xem, nói thực ra, ngươi quả thật cũng có tài.”
“Hừ, ngươi tự mình đề tên chủ nhân nhà ta viết chương hồi cái gì 《ác ma bên người 》, còn nói chủ nhân là ma, ngươi nghĩ rằng ta sẽ không tính khoản nợ này với ngươi sao?” Hoa Ảnh lạnh lùng nói.
“Nhưng là ta ít nhất không có nói quàng, ta viết đúng sự thật chủ nhân ở Tuyệt Ảnh Thành từng chịu qua tổn thương, chịu qua ngược, ta là người vào sinh ra tử bên cạnh chủ nhân Long Sách, còn ngươi thì sao? Ngươi luôn chỉ khiến cho Nhị công tử phải quan tâm!! Nhị công tử bị người hạ độc làm hại gân mạch hai chân bị cắt đứt lúc đó ngươi ở đâu chứ?!” Thị Long đột nhiên kích động.
“Ngươi nói cái gì?!! Gân mạch của tiểu chủ nhân bị cắt đứt!!?” Địa Ngục Khuyển ánh mắt đột nhiên trở nên màu đỏ, sát ý đáng sợ nhất thời thổi quét bốn phía.
“A a a a a a a!!!” Anh em nhà Mộ Dung cũng nhìn không được nữa, Mộ Dung Đức Âm nháy mắt bùng nổ công lực cường đại, liều mạng giữ chặt Địa Ngục Khuyển muốn nổ tung.
“Ta muốn giết kẻ khốn kiếp đã hại chủ nhân!!!! Không cần ngăn cản ta!!!” Địa Ngục Khuyển trở nên vô cùng cuồng bạo, dù cho Mộ Dung Đức Âm dùng mười phần mười công lực đẩy hắn ngã trên nệm dưới đất, khí kình hai người không ngừng xung đột nhau, lại hiện ra trạng thái giằng co!
“Ngươi tỉnh táo lại cho ta!” Mộ Dung Đức Âm cũng đồng dạng nổi cơn thịnh nộ nói. Sát khí của hai người khiến cho mặt đất dưới người bọn họ xuất hiện một cái hố thật sâu.
Thị Long bị sợ ngây người, bị Mộ Dung Long Sách vả miệng mắng mỏ: “Ngươi cái đồ bép xép này!! Một lát ta sẽ tìm ngươi tính sổ!” Lập tức nói với Đức Âm: “Đức Âm!! Ngươi không cần cứng đối cứng với hắn!!”
Mộ Dung Đức Âm nghiến răng nghiến lợi nghĩ tới lời dạy bảo của Long Sách, liền uy hiếp nói: “Ngươi nếu như còn không chịu bình tĩnh, ta liền thu lực, mặc cho ngươi đánh nát nội phủ của ta!”
Hoa Ảnh trong cơn điên cuồng bạo phát đột nhiên cả kinh, kình lực toàn thân trong phút chốc trút hết không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Tiểu chủ nhân… Không cần…” Hoa Ảnh thất kinh ôm lấy Đức Âm, “Là ai làm tiểu chủ nhân bị thương!! Ta nhất định phải khiến cho hắn bầm thây vạn đoạn!!”
“Không có việc gì, Hoa Ảnh.” Mộ Dung Đức Âm bị hắn ôm, thản nhiên nói: “Cơ thể của ta đã tốt lắm, ngươi không cần làm chuyện dư thừa cho ta. Biết sao? Ta không cần chó không nghe lời.”
“Vâng! Hoa Ảnh vĩnh viễn trung thành với tiểu chủ nhân!”
Thị Long ghen tị nhìn một màn hoà thuận giữa Hoa Ảnh cùng Đức Âm, một cái tát kia ở trên mặt nóng rát —— vì cái gì! Vì cái gì cái tên Hoa Ảnh kia mỗi một lần đều đè ép mình!
Mà thần tình Mộ Dung Đức Âm bình tĩnh ôn nhu cùng tao nhã mới vừa rồi khi ở trong lòng Hoa Ảnh nhất thời hóa thành mặt tê liệt, rõ ràng đây đều là huynh trưởng dạy bảo.
Hoa Ảnh tự nhiên cũng biết, hắn từ nhỏ đi theo bên người Đức Âm, sao có thể không biết tập tính mặt tê liệt ngốc tự nhiên nói chuyện luôn tẻ ngắt kia của Đức Âm, hắn chỉ là hận tiểu chủ nhân rõ ràng chưa trải đời, nơi nơi chốn chốn luôn bị Long Sách nắm mũi dẫn đi, trước kia tiểu chủ nhân bị thương, khẳng định thoát không khỏi liên quan với Long Sách, khoản nợ này để đó từ từ rồi tính!
Đương nhiên, Hoa diễn viên trở lại xách theo bộ dụng cụ đem sàn nhà bị huỷ hoại sửa chữa.
Lililicat
Phong
== ==
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook