2401
-
Chương 45
Đối với lời này của Thạch Nghị, phản ứng của Anh Minh là cau mày “Anh nghe được gì rồi?”
“Có những chuyện, căn bản không cần nghe, nghĩ cũng biết, có điều, cụ thể phải đợi tôi ăn xong bữa Hồng Môn Yến* này đã, trở về sẽ kể cậu nghe” Thạch Nghị cười nhẹ, ngữ điệu không có mấy phần vui vẻ, nhưng cũng không áp lực lắm “Chuyện Uy Trại xong, hai chúng ta phải đi làm một chầu lớn”
Bên này Anh Minh nhướng mày “Anh còn dám uống…?”
Lời này gợi lên trong trí nhớ Thạch Nghị chút ký ức mơ hồ, cuối cùng vẫn do dự hỏi một câu “Đêm đó, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì…?”
Anh Minh im lặng một lúc lâu.
Sự trầm mặc này, vi diệu tạo ra một loại rục rịch không yên, Thạch Nghị đợi rất lâu, Anh Minh cuối cùng vẫn không cho hắn được đáp án, chỉ mang ngữ điệu có chút ẩn giấu trêu chọc một câu “Có những chuyện, không biết tốt hơn”
Sau đó, Anh Minh ngắt máy.
Thạch Nghị nhíu mày nhìn điện thoại một hồi, vùng vẫy nửa ngày vẫn không nhớ ra đêm đó rốt cuộc hắn cùng Anh Minh đã làm gì.
Mẹ nó!
Cái cảm giác này thật cmn nguy hiểm!
Anh Minh đợi điện thoại của Thạch Nghị đến gần 1 giờ sáng.
Dựa vào hiểu biết của hắn với đối phương thời gian này, Thạch Nghị có một đặc điểm vô cùng phù hợp với xuất thân của hắn, chính là nói sẽ làm. Cho nên, nếu hắn nói sẽ liên lạc lại, nhất định sẽ liên lạc lại.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, Anh Minh có chút nhàm chán cắn đậu phộng “Bữa cơm này ăn cũng hơi lâu rồi đó…”
Có điều, dù không có mặt ở đó, hắn cũng biết bữa cơm này ăn không hề thoải mái, nói trắng ra là nuốt không trôi, có lẽ thật sự như vậy.
Những chuyện xã giao thế này, luôn luôn nhàm chán.
Nâng mi lắc đầu, Anh Minh có chút đồng tình với Thạch Nghị hiện chẳng biết đang ở đâu, đợi chốc nữa đến một giờ vẫn không có tin tức, hắn sẽ đi tắm rồi đi ngủ, có lẽ đối phương đã say bí tỉ rồi.
Nhưng mà, Anh Minh cũng không phải đợi lâu như thế.
Điện thoại từ Thạch Nghị không đến, nhưng chuông cửa nhà hắn reo lên.
Lúc đứng dậy mở cửa Anh Minh cũng mơ hồ có dự cảm, đến lúc thấy người trước cửa, vẫn có chút bất ngờ. “Sao anh đến đây?”
“Đến đi bộ một vòng”
Thạch Nghị nới lỏng cà vạt, mở một nút áo sơmi “Mẹ nó! Lúc đầu còn thấy trời lạnh, uống xong cả người đều là mồ hôi!”
Lúc hắn cởi áo vest xuống, Anh Minh thuận tay nhận lấy treo lên, quay đầu nhìn một cái. “Uống đến tận bây giờ?”
“Ừm”
Miễn cưỡng lắc lư đến sofa liền đem mình quẳng thẳng xuống, Thạch Nghị thở một hơi dài, nét mặt lo lắng “Hôm nay Uy Trại phô trương không nhỏ, cả một đoàn người đến đối phó một mình tôi.”
Hắn nói đến đây nghiêng đầu nhìn Anh Minh đang mở tủ lạnh lấy nước “Cậu đoán xem tình hình chiến sự thế nào?”
Anh Minh quay đầu cười nhẹ “Nhìn bộ dáng này của anh, ít nhất cũng không thua”
Thạch Nghị nhướng mày, có chút đắc ý gật đầu “Hòa nhau”
Lúc trước hắn nói đùa đây là Hồng Môn Yến, nhưng một chút cũng không sai. Ăn một bữa cơm so với đi đàm phán uống một ngày còn mệt hơn. Chuyện Uy Trại làm lớn như thế, cũng có chút nóng nảy, thái độ nói chuyện so với lần trước cũng khác biệt rõ ràng.
Anh Minh đưa nước cho hắn, sau đó dựa vào sofa “Hòa nhau ý là chuyện này giải quyết thế nào?”
“Chính là…” Thạch Nghị uống uống một ngụm nước suy nghĩ một chút, bĩu môi “Mọi thứ vẫn như thế, không tiến triển gì cũng không tệ hơn.”
Nói trắng ra là duy trì hiện trạng.
Hôm nay trên bàn tiệc, Uy Trại thật sự có nhắc tới việc tin tức bị lộ, nói ra nói vào cũng không trực tiếp nới thẳng là do Anh Minh nói ra, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng.
Nghĩ kỹ một chút, ký thực Uy Trại an bài một bàn tiệc như vậy, chủ yếu chỉ hy vọng Thạch Nghị có thể cam đoan một câu, chuyện của Anh Minh hắn không tiếp tục nhúng tay vào, dù sao ngòi bút cũng không viết đến tên hắn, hai bên về sau còn hợp tác, nhường một bước, sau này còn nhìn mặt nhau.
Bởi vì quá khát, Thạch Nghị nốc một hơi hết phân nửa chai nước, sau đó thở dài: “Tôi thấy Uy Trại sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu đâu, hiện tại chuyện này căn bản không phải tìm ra ai thật sự tiết lộ tin tức, mà làm thế nào ngăn cản tin tức lan rộng mới là vấn đề.”
Đã có một liền có hai.
Một người đã nói ra, những người khác cũng sẽ nói theo, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Loại chuyện này chính là liên tục chuyển biến xấu, chỉ biết rằng càng ngày càng không xong, cho đến ngày nước tràn bờ đê.
Anh Minh nhíu mày: “Nếu anh đã muốn nói, chi bằng nói rõ ràng đi”
“Lúc trước tôi từng nói với cậu, mối quan hệ sau lưng Uy Trại không đơn giản. Bọn họ từ rất sớm đã là đầu lĩnh ngành ô tô, khi đó, người có thể tham gia giới này đều là những kẻ nào chứ… Chuyện này chắc cậu cũng hiểu được, công ti này vốn dĩ cùng nhà tôi đã có chút quan hệ sâu xa, dù là hợp tác hay đến nay cùng tôi ngồi xuống thương lượng, cũng là vì phần tình cảm ấy.”
“Cho nên tình cảm hiện tại không tốt nữa rồi?”
Thạch Nghi cười nhẹ: “Tôi nói cậu biết, loại tình cảm này, chưa bao giờ là tốt.”
Hắn uống hết nước, có chút nhàm chán nghịch cái chai trong tay, lật qua lật lại, trông còn có vẻ rất thích thú: “Việc không dính tới lợi ích thì tất cả đều có thể nể phần tình cảm. Một khi dính đến lợi ích, nhân tình gì đó đều là lừa gạt cả. Chuyện Uy Trại lần này, tổn thất cái gì, e rằng người bình thường cũng nhìn ra được.”
Danh dự của một doanh nghiệp chính là gốc rễ của đẳng cấp thương hiệu.
Nếu không có thứ này, thương hiệu này cũng sẽ suy tàn.
Hắn quay lại nhìn Anh Minh một cái: “Hiện tại trong mắt đám người Uy Trại, cậu cũng như người cả thân quấn đầy tiền trên bia ngắm.”
Sự tình đến mức này, phải làm gì đó, tâm tình mới tốt lên được.
Những người trong danh sách kia, không có mấy người phù hợp bị kéo xuống làm mục tiêu công kích hơn Anh Minh. Uy Trại là một doanh nghiệp, mà một doanh nghiệp, còn có phân cao thấp, có phân cao thấp, đám người bên trên muốn truy cứu, thì phía dưới dù sao cũng phải cho ra một kết quả, rốt cuộc có thể vãn hồi kết cục hay không là chuyện khác, chỉ nói riêng chuyện này cuối cùng làm sao dẹp yên, chung quy phải có người chịu đánh đổi một chút.
Ý Thạch Nghị Anh Minh có thể hiểu, hắn dựa vào bên cạnh hơi hạ mi nhíu mày: “Ý anh là hiện tại Uy Trại muốn dùng tôi giết gà dọa khỉ?”
Tra không ra người làm lộ tin thì tìm một người cảnh cáo một chút, kỳ thực so với việc truy tới cùng chuyện này quả thật hữu dụng hơn nhiều.
“Cũng không đến nỗi giết gà dọa khỉ nghiêm trọng như vậy.” Thạch Nghị lắc đầu: “Bọn họ cũng không đến mức thật sự làm ra chuyện gì, chỉ là muốn chí ít phải có động tĩnh một chút.”
Kết quả này kỳ thực đã sớm đoán được.
Thời điểm chuyện Uy Trại vừa bị đưa lên báo chí, trong lòng Anh Minh và hắn đều có dự liệu.
Có điều Thạch Nghị nói xong vẫn bổ sung thêm: “Nhưng việc này cậu không cần lo lắng, tôi đã biết phải xử lý thế nào.” Hắn nhìn Anh Minh, biểu tình như cười như không đầy vẻ ung dung chắn chắn “Có tôi ở đây, cam đoan cậu không gặp chuyện gì.”
Anh Minh đứng cách hắn không xa, nhìn hắn xoay bình nước trong tay, theo bản năng nhíu mày.
Qua một lúc lâu, Anh Minh mới lên tiếng: “Thạch Nghị, hôm nay người Uy Trại chẳng lẽ không hỏi anh một câu sao?”
“Câu gì?”
“Chuyện này, anh rốt cuộc phải dây vào để làm gì?”
Ngay từ đầu cứu người, không ký hiệp ước, tất cả đều không khó lý giải, dù sao, dựa vào cá tính và thái độ làm người của Thạch Nghị, vốn cũng không phải người dễ bị dắt mũi, mặc người khác muốn gì cứ lấy*, hắn không phối hợp, là có quan điểm cá nhân của hắn, cũng là tính cách của hắn. Nhưng hiện tại chuyện đến mức này, có vẻ như hắn cũng không còn lý do gì ở bên trong dây dưa gây sức ép.
Anh Minh bình thường không phải người ép hỏi đến cùng một vấn đề nào đó, ít nhất, khi bên cạnh bạn bè, hắn tình nguyện lơ mơ hồ đồ không thích hăng hái. Nhưng tối hôm nay, nghe Thạch Nghị nói như thế khiến hắn thấy trong lòng có thứ gì đó bức bách phải giải rõ.
Cho nên không cần nghe Thạch Nghị trả lời, hắn hỏi thêm lần nữa: “Uy Trại bên kia không có khả năng thật sự chính diện trở mặt với anh, cho dù anh thật sự phải ra mặt, có thể mặt mũi cũng không đủ, cần thiết phải kinh động đến người nhà sao, anh chưa từng nghĩ qua làm vậy có đáng hay không sao?”
Thạch Nghị ngây ra một lúc.
Hắn đại khái cũng không nghĩ tới Anh Minh sẽ nói đến vấn đề này, nhíu mày nhẹ, hắn buông bình nước trong tay xuống, nhìn Anh Minh.
Sự trầm mặc ngắn ngủi này, đối với hai người đều là một loại áp lực to lớn.
Nhưng ý nghĩa với mỗi người lại khác nhau.
Trong trí nhớ của Anh Minh, hắn đã lâu không làm loại xử lý tình huống tự tìm khó chịu kiểu này. Trong lòng tự giễu chính mình già mồm, trên mặt vẫn là biểu tình nhất quyết bắt Thạch Nghị trả lời.
Một lát sau, Thạch Nghị mới đáp một chữ rõ ràng rành mạch: “Đáng”
Sau đó, Anh Minh hạ mắt mắng một câu: “Mẹ nó.”
Có nói nhiều hơn cũng không cần thiết nữa.
Không gian kho hàng lớn như vậy, mà một câu “Đáng” nói bằng tông giọng trầm thấp này phóng đại lên rõ ràng, đến mức Anh Minh nghe thấy bên tai ong lên.
Hắn mắng xong cũng không nói gì nữa, chỉ hỏi Thạch Nghị tối nay có ăn gì chưa, đối phương cũng đáp cho tới lúc về tới chưa hề ăn gì, đã bị chuốc không ít rượu, có lẽ là hy vọng rượu vào làm thái độ hắn mềm mỏng hơn có thể thuận nước đẩy thuyền.
Thạch Nghị nói đến đây còn cười một chút: “Đáng tiếc đám nhóc này không biết tửu lượng của tôi rốt cuộc như thế nào.”
Từ nhỏ đã lăn lộn trên bàn rượu, đám người muốn lừa đảo này, một chút cũng không làm khó được hắn.
Anh Minh nói làm cho Thạch Nghị một chút đồ lót dạ, phản ứng đầu tiên của Thạch Nghị là nhớ tới bát cháo ngày ấy Anh Minh làm cho mình trong cuộc thi. Hắn đi theo vào bếp, nhìn thấy Anh Minh thật sự bắt đầu nhóm lửa, mới có chút kinh ngạc nhướng mày: “Cậu biết làm thật à?”
“Biết, nhưng không chắc là ngon.”
Xé gói mì ăn liền ra, động tác của Anh Minh xem như thuần thục, nhân lúc nước còn đang nấu, hắn nhìn thoáng qua Thạch Nghị: “Anh là nhân loại đầu tiên ăn đồ tôi nấu thành.”
Một từ “nhân loại” này nói ra làm Thạch Nghị có chút ngạc nhiên: “Cậu còn chiêu đãi qua phi nhân loại à?”
“Yên Khuyên Nhi.”
Anh Minh cười nhẹ, bên cạnh hơi nước dần bốc lên, bao một vòng quanh hắn.
Thạch Nghị đột nhiên cảm thấy hình ảnh này có chút ấm áp, tựa hồ từ lúc bước vào nhà Anh Minh, mãi đến hiện tại, trong những câu chuyện giữa hai người, đều rất tự nhiên mang theo một cảm giác “nên là như thế”.
Hắn nghiêng qua một bên, tựa vào cạnh cửa nhìn Anh Minh, Yên Khuyên ở giữa đi qua đi lại vài vòng cũng không ai để ý.
Thạch Nghị nhớ đến ngày đó trong xe ma xui quỷ khiến thế nào đã nói ra câu kia.
“Anh Minh, nếu cậu là nữ thì tốt quá.”
————————————————
*Hồng Môn Yến: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
“Có những chuyện, căn bản không cần nghe, nghĩ cũng biết, có điều, cụ thể phải đợi tôi ăn xong bữa Hồng Môn Yến* này đã, trở về sẽ kể cậu nghe” Thạch Nghị cười nhẹ, ngữ điệu không có mấy phần vui vẻ, nhưng cũng không áp lực lắm “Chuyện Uy Trại xong, hai chúng ta phải đi làm một chầu lớn”
Bên này Anh Minh nhướng mày “Anh còn dám uống…?”
Lời này gợi lên trong trí nhớ Thạch Nghị chút ký ức mơ hồ, cuối cùng vẫn do dự hỏi một câu “Đêm đó, rốt cuộc đã phát sinh chuyện gì…?”
Anh Minh im lặng một lúc lâu.
Sự trầm mặc này, vi diệu tạo ra một loại rục rịch không yên, Thạch Nghị đợi rất lâu, Anh Minh cuối cùng vẫn không cho hắn được đáp án, chỉ mang ngữ điệu có chút ẩn giấu trêu chọc một câu “Có những chuyện, không biết tốt hơn”
Sau đó, Anh Minh ngắt máy.
Thạch Nghị nhíu mày nhìn điện thoại một hồi, vùng vẫy nửa ngày vẫn không nhớ ra đêm đó rốt cuộc hắn cùng Anh Minh đã làm gì.
Mẹ nó!
Cái cảm giác này thật cmn nguy hiểm!
Anh Minh đợi điện thoại của Thạch Nghị đến gần 1 giờ sáng.
Dựa vào hiểu biết của hắn với đối phương thời gian này, Thạch Nghị có một đặc điểm vô cùng phù hợp với xuất thân của hắn, chính là nói sẽ làm. Cho nên, nếu hắn nói sẽ liên lạc lại, nhất định sẽ liên lạc lại.
Ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, Anh Minh có chút nhàm chán cắn đậu phộng “Bữa cơm này ăn cũng hơi lâu rồi đó…”
Có điều, dù không có mặt ở đó, hắn cũng biết bữa cơm này ăn không hề thoải mái, nói trắng ra là nuốt không trôi, có lẽ thật sự như vậy.
Những chuyện xã giao thế này, luôn luôn nhàm chán.
Nâng mi lắc đầu, Anh Minh có chút đồng tình với Thạch Nghị hiện chẳng biết đang ở đâu, đợi chốc nữa đến một giờ vẫn không có tin tức, hắn sẽ đi tắm rồi đi ngủ, có lẽ đối phương đã say bí tỉ rồi.
Nhưng mà, Anh Minh cũng không phải đợi lâu như thế.
Điện thoại từ Thạch Nghị không đến, nhưng chuông cửa nhà hắn reo lên.
Lúc đứng dậy mở cửa Anh Minh cũng mơ hồ có dự cảm, đến lúc thấy người trước cửa, vẫn có chút bất ngờ. “Sao anh đến đây?”
“Đến đi bộ một vòng”
Thạch Nghị nới lỏng cà vạt, mở một nút áo sơmi “Mẹ nó! Lúc đầu còn thấy trời lạnh, uống xong cả người đều là mồ hôi!”
Lúc hắn cởi áo vest xuống, Anh Minh thuận tay nhận lấy treo lên, quay đầu nhìn một cái. “Uống đến tận bây giờ?”
“Ừm”
Miễn cưỡng lắc lư đến sofa liền đem mình quẳng thẳng xuống, Thạch Nghị thở một hơi dài, nét mặt lo lắng “Hôm nay Uy Trại phô trương không nhỏ, cả một đoàn người đến đối phó một mình tôi.”
Hắn nói đến đây nghiêng đầu nhìn Anh Minh đang mở tủ lạnh lấy nước “Cậu đoán xem tình hình chiến sự thế nào?”
Anh Minh quay đầu cười nhẹ “Nhìn bộ dáng này của anh, ít nhất cũng không thua”
Thạch Nghị nhướng mày, có chút đắc ý gật đầu “Hòa nhau”
Lúc trước hắn nói đùa đây là Hồng Môn Yến, nhưng một chút cũng không sai. Ăn một bữa cơm so với đi đàm phán uống một ngày còn mệt hơn. Chuyện Uy Trại làm lớn như thế, cũng có chút nóng nảy, thái độ nói chuyện so với lần trước cũng khác biệt rõ ràng.
Anh Minh đưa nước cho hắn, sau đó dựa vào sofa “Hòa nhau ý là chuyện này giải quyết thế nào?”
“Chính là…” Thạch Nghị uống uống một ngụm nước suy nghĩ một chút, bĩu môi “Mọi thứ vẫn như thế, không tiến triển gì cũng không tệ hơn.”
Nói trắng ra là duy trì hiện trạng.
Hôm nay trên bàn tiệc, Uy Trại thật sự có nhắc tới việc tin tức bị lộ, nói ra nói vào cũng không trực tiếp nới thẳng là do Anh Minh nói ra, nhưng ý tứ cũng rất rõ ràng.
Nghĩ kỹ một chút, ký thực Uy Trại an bài một bàn tiệc như vậy, chủ yếu chỉ hy vọng Thạch Nghị có thể cam đoan một câu, chuyện của Anh Minh hắn không tiếp tục nhúng tay vào, dù sao ngòi bút cũng không viết đến tên hắn, hai bên về sau còn hợp tác, nhường một bước, sau này còn nhìn mặt nhau.
Bởi vì quá khát, Thạch Nghị nốc một hơi hết phân nửa chai nước, sau đó thở dài: “Tôi thấy Uy Trại sẽ không dễ dàng buông tha cho cậu đâu, hiện tại chuyện này căn bản không phải tìm ra ai thật sự tiết lộ tin tức, mà làm thế nào ngăn cản tin tức lan rộng mới là vấn đề.”
Đã có một liền có hai.
Một người đã nói ra, những người khác cũng sẽ nói theo, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Loại chuyện này chính là liên tục chuyển biến xấu, chỉ biết rằng càng ngày càng không xong, cho đến ngày nước tràn bờ đê.
Anh Minh nhíu mày: “Nếu anh đã muốn nói, chi bằng nói rõ ràng đi”
“Lúc trước tôi từng nói với cậu, mối quan hệ sau lưng Uy Trại không đơn giản. Bọn họ từ rất sớm đã là đầu lĩnh ngành ô tô, khi đó, người có thể tham gia giới này đều là những kẻ nào chứ… Chuyện này chắc cậu cũng hiểu được, công ti này vốn dĩ cùng nhà tôi đã có chút quan hệ sâu xa, dù là hợp tác hay đến nay cùng tôi ngồi xuống thương lượng, cũng là vì phần tình cảm ấy.”
“Cho nên tình cảm hiện tại không tốt nữa rồi?”
Thạch Nghi cười nhẹ: “Tôi nói cậu biết, loại tình cảm này, chưa bao giờ là tốt.”
Hắn uống hết nước, có chút nhàm chán nghịch cái chai trong tay, lật qua lật lại, trông còn có vẻ rất thích thú: “Việc không dính tới lợi ích thì tất cả đều có thể nể phần tình cảm. Một khi dính đến lợi ích, nhân tình gì đó đều là lừa gạt cả. Chuyện Uy Trại lần này, tổn thất cái gì, e rằng người bình thường cũng nhìn ra được.”
Danh dự của một doanh nghiệp chính là gốc rễ của đẳng cấp thương hiệu.
Nếu không có thứ này, thương hiệu này cũng sẽ suy tàn.
Hắn quay lại nhìn Anh Minh một cái: “Hiện tại trong mắt đám người Uy Trại, cậu cũng như người cả thân quấn đầy tiền trên bia ngắm.”
Sự tình đến mức này, phải làm gì đó, tâm tình mới tốt lên được.
Những người trong danh sách kia, không có mấy người phù hợp bị kéo xuống làm mục tiêu công kích hơn Anh Minh. Uy Trại là một doanh nghiệp, mà một doanh nghiệp, còn có phân cao thấp, có phân cao thấp, đám người bên trên muốn truy cứu, thì phía dưới dù sao cũng phải cho ra một kết quả, rốt cuộc có thể vãn hồi kết cục hay không là chuyện khác, chỉ nói riêng chuyện này cuối cùng làm sao dẹp yên, chung quy phải có người chịu đánh đổi một chút.
Ý Thạch Nghị Anh Minh có thể hiểu, hắn dựa vào bên cạnh hơi hạ mi nhíu mày: “Ý anh là hiện tại Uy Trại muốn dùng tôi giết gà dọa khỉ?”
Tra không ra người làm lộ tin thì tìm một người cảnh cáo một chút, kỳ thực so với việc truy tới cùng chuyện này quả thật hữu dụng hơn nhiều.
“Cũng không đến nỗi giết gà dọa khỉ nghiêm trọng như vậy.” Thạch Nghị lắc đầu: “Bọn họ cũng không đến mức thật sự làm ra chuyện gì, chỉ là muốn chí ít phải có động tĩnh một chút.”
Kết quả này kỳ thực đã sớm đoán được.
Thời điểm chuyện Uy Trại vừa bị đưa lên báo chí, trong lòng Anh Minh và hắn đều có dự liệu.
Có điều Thạch Nghị nói xong vẫn bổ sung thêm: “Nhưng việc này cậu không cần lo lắng, tôi đã biết phải xử lý thế nào.” Hắn nhìn Anh Minh, biểu tình như cười như không đầy vẻ ung dung chắn chắn “Có tôi ở đây, cam đoan cậu không gặp chuyện gì.”
Anh Minh đứng cách hắn không xa, nhìn hắn xoay bình nước trong tay, theo bản năng nhíu mày.
Qua một lúc lâu, Anh Minh mới lên tiếng: “Thạch Nghị, hôm nay người Uy Trại chẳng lẽ không hỏi anh một câu sao?”
“Câu gì?”
“Chuyện này, anh rốt cuộc phải dây vào để làm gì?”
Ngay từ đầu cứu người, không ký hiệp ước, tất cả đều không khó lý giải, dù sao, dựa vào cá tính và thái độ làm người của Thạch Nghị, vốn cũng không phải người dễ bị dắt mũi, mặc người khác muốn gì cứ lấy*, hắn không phối hợp, là có quan điểm cá nhân của hắn, cũng là tính cách của hắn. Nhưng hiện tại chuyện đến mức này, có vẻ như hắn cũng không còn lý do gì ở bên trong dây dưa gây sức ép.
Anh Minh bình thường không phải người ép hỏi đến cùng một vấn đề nào đó, ít nhất, khi bên cạnh bạn bè, hắn tình nguyện lơ mơ hồ đồ không thích hăng hái. Nhưng tối hôm nay, nghe Thạch Nghị nói như thế khiến hắn thấy trong lòng có thứ gì đó bức bách phải giải rõ.
Cho nên không cần nghe Thạch Nghị trả lời, hắn hỏi thêm lần nữa: “Uy Trại bên kia không có khả năng thật sự chính diện trở mặt với anh, cho dù anh thật sự phải ra mặt, có thể mặt mũi cũng không đủ, cần thiết phải kinh động đến người nhà sao, anh chưa từng nghĩ qua làm vậy có đáng hay không sao?”
Thạch Nghị ngây ra một lúc.
Hắn đại khái cũng không nghĩ tới Anh Minh sẽ nói đến vấn đề này, nhíu mày nhẹ, hắn buông bình nước trong tay xuống, nhìn Anh Minh.
Sự trầm mặc ngắn ngủi này, đối với hai người đều là một loại áp lực to lớn.
Nhưng ý nghĩa với mỗi người lại khác nhau.
Trong trí nhớ của Anh Minh, hắn đã lâu không làm loại xử lý tình huống tự tìm khó chịu kiểu này. Trong lòng tự giễu chính mình già mồm, trên mặt vẫn là biểu tình nhất quyết bắt Thạch Nghị trả lời.
Một lát sau, Thạch Nghị mới đáp một chữ rõ ràng rành mạch: “Đáng”
Sau đó, Anh Minh hạ mắt mắng một câu: “Mẹ nó.”
Có nói nhiều hơn cũng không cần thiết nữa.
Không gian kho hàng lớn như vậy, mà một câu “Đáng” nói bằng tông giọng trầm thấp này phóng đại lên rõ ràng, đến mức Anh Minh nghe thấy bên tai ong lên.
Hắn mắng xong cũng không nói gì nữa, chỉ hỏi Thạch Nghị tối nay có ăn gì chưa, đối phương cũng đáp cho tới lúc về tới chưa hề ăn gì, đã bị chuốc không ít rượu, có lẽ là hy vọng rượu vào làm thái độ hắn mềm mỏng hơn có thể thuận nước đẩy thuyền.
Thạch Nghị nói đến đây còn cười một chút: “Đáng tiếc đám nhóc này không biết tửu lượng của tôi rốt cuộc như thế nào.”
Từ nhỏ đã lăn lộn trên bàn rượu, đám người muốn lừa đảo này, một chút cũng không làm khó được hắn.
Anh Minh nói làm cho Thạch Nghị một chút đồ lót dạ, phản ứng đầu tiên của Thạch Nghị là nhớ tới bát cháo ngày ấy Anh Minh làm cho mình trong cuộc thi. Hắn đi theo vào bếp, nhìn thấy Anh Minh thật sự bắt đầu nhóm lửa, mới có chút kinh ngạc nhướng mày: “Cậu biết làm thật à?”
“Biết, nhưng không chắc là ngon.”
Xé gói mì ăn liền ra, động tác của Anh Minh xem như thuần thục, nhân lúc nước còn đang nấu, hắn nhìn thoáng qua Thạch Nghị: “Anh là nhân loại đầu tiên ăn đồ tôi nấu thành.”
Một từ “nhân loại” này nói ra làm Thạch Nghị có chút ngạc nhiên: “Cậu còn chiêu đãi qua phi nhân loại à?”
“Yên Khuyên Nhi.”
Anh Minh cười nhẹ, bên cạnh hơi nước dần bốc lên, bao một vòng quanh hắn.
Thạch Nghị đột nhiên cảm thấy hình ảnh này có chút ấm áp, tựa hồ từ lúc bước vào nhà Anh Minh, mãi đến hiện tại, trong những câu chuyện giữa hai người, đều rất tự nhiên mang theo một cảm giác “nên là như thế”.
Hắn nghiêng qua một bên, tựa vào cạnh cửa nhìn Anh Minh, Yên Khuyên ở giữa đi qua đi lại vài vòng cũng không ai để ý.
Thạch Nghị nhớ đến ngày đó trong xe ma xui quỷ khiến thế nào đã nói ra câu kia.
“Anh Minh, nếu cậu là nữ thì tốt quá.”
————————————————
*Hồng Môn Yến: Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook